Thợ Săn Tại Dị Giới
Chương 16: Truy Hồn
“Vèo!”
“Phập!”
“A! Là kẻ nào?”
Ngay tại thời khắc sinh tử này, một mũi tên đột nhiên được bắn ra ngoài, sau đó là một tiếng thét vô cùng chói tai.
“Vèo!”
“Bịch!”
Lại một mũi tên nữa được bắn ra, nhưng lần này là âm thanh của một vật nào đó từ trên không trung bị bắn rớt xuống. Lúc này, cảm giác bị trói buộc trên người của Trần Vũ cũng đã được cởi bỏ. Hắn vừa ngoảnh mặt nhìn lại phía sau, đã thấy một gã hắc y ôm lấy mũi tên trước ngực, nằm gục trên mặt đất, không rõ sống chết như thế nào. Bên cạnh hắn là xác của một con chim ưng toàn thân huyết vụ, trông rất kỳ dị.
Hồ Mị Nương xách theo cây cung cùng với một số nữ nhân từ bên trong trướng bồng đi ra, trên khuôn mặt nàng hiện lên một nụ cười đầy tà mị, nói: “Tiểu đệ đệ, vừa rồi ta đã cứu ngươi một mạng, ngươi nên tạ ơn ta như thế nào đây?”
Trần Vũ thấy nàng và một đám nữ nhân ăn mặc vô cùng phóng khoáng đi đến, mặt có chút đỏ lên, vội vàng nói: “Đa… đa tạ… tiền bối cứu mạng!”
Hồ Mị Nương có chút không vui, đưa tay vuốt lấy khuôn mặt của Trần Vũ, u oán nói: “Tiểu đệ đệ, ngươi xem tỷ tỷ xinh đẹp như thế này, làm sao ngươi lại cứ mở miệng ra là một tiếng tiền bối này, một tiếng tiền bối nọ như vậy chứ? Tỷ thật sự sẽ giận nha!”
Trần Vũ tin mấy lời này của nàng mới là chuyện lạ, hắn giả trang một bộ mặt xấu hổ, nói: “Đa… đa tạ tỷ tỷ cứu mạng! Ơn này Trần Vũ ta sẽ xin ghi nhớ ở trong lòng!”
Những lời này của Trần Vũ là lời nói thật lòng, nhưng đối với một cường giả Thiên Giai như Hồ Mị Nương thì lời này của hắn giống như là một lời nói cho có lệ mà thôi!
“Như vậy mới ngoan chứ!” Hồ Mị Nương đưa tay che miệng cười lên khúc khích một tiếng, làm cho hai con bạch thỏ trước ngực của nàng không ngừng rung động lên kịch liệt. Cũng may là Trần Vũ không hề nhìn thấy, nếu không thì máu mũi của hắn sẽ trào ra đến khô cạn mất thôi!
Cười được một lúc, Hồ Mị Nương mới quay sang nhìn gã áo đen đang nằm dưới đất, dáng vẻ tươi cười của nàng ngay lập tức biến mất, thay vào đó là một giọng nói lạnh như băng: “Nói, ngươi là người của ai sai đến?”
Đối với sự trở mặt như lật bánh tráng của nàng, Trần Vũ làm như không thấy, mà tên áo đen kia cũng im lặng không có trả lời.
“Hừ, muốn giả chết với lão nương?” Hồ Mị Nương hừ lạnh một tiếng, rồi xoay sang nói với một thủ hạ đứng ở phía sau lưng nàng: “Hương nhi, đi lên sưu hồn của hắn cho ta!”
“Dạ!”
Người đi đến là một cô gái trẻ, chỉ tầm mười bảy mười tám tuổi, nhưng dáng người của nàng dưới bộ đồ bó sát lại căng đầy, tràn trề sức sống. Tuy thiếu một tia thành thục, nhưng nàng cũng gợi cảm không thua kém gì Hồ Mị Nương. Trần Vũ có chút suy nghĩ lung tung, không lẽ người của Hồ tộc đều nóng bỏng như vậy sao?
Dường như nhận ra ánh mắt khác thường của Trần Vũ nhìn về phía Hương nhi, Hồ Mị Nương ở một bên cười u oán, nói: “Tiểu đệ đệ, chẳng lẽ ngươi chê tỷ tỷ đã lớn tuổi nên không thèm nhìn, lại đi nhìn Hương nhi của tỷ tỷ hay sao?”
Trần Vũ bị nói đến xấu hổ không biết phải trả lời như thế nào, Hồ Mị Nương càng thêm ra sức tiến lại gần bên cạnh hắn, thì thầm, nói: “Nếu đệ đệ thích, ta có thể đem Hương nhi tặng cho đệ nha! Chỉ cần đệ đệ hứa sẽ đối tốt với nàng, thì ta sẽ không ngại đưa nàng tặng cho đệ!”
Trần Vũ bị mấy lời này của Hồ Mị Nương làm cho kinh ngạc đến ngây người, nữ nhân này không chỉ muốn câu dẫn người khác, còn có thể buôn bán người nữa hay sao?
Đột nhiên sắc mặt của Hồ Mị Nương nhíu chặt lại, nàng lớn tiếng hô lên: “Hương nhi cẩn thận!”
Ngay tại lúc này, đột nhiên cả người của tên áo đen kia trở nên trương phình, rồi một âm thanh nổ tung vang lên.
“Ầm!”
Cả thân hình của tên áo đen kia nổ tung lên giữa không trung, máu thịt bắn ra xung quanh, cây cối ở quanh đó đều bị vụ nổ làm cho ngã rạp xuống đất, tạo thành một mảnh hỗn loạn không thể nào tả được.
Một vài miếng thịt vụn từ vụ nổ bắn tung lên trên mặt của Trần Vũ, khiến cho hắn kinh hãi đến ngây người. Đây là lần đầu tiên hắn chứng kiến một chuyện kinh khủng đến như vậy.
“Thi Bạo! Khốn kiếp! Lại là bọn người Huyết Sát này! Bọn chúng thật sự cho rằng chúng ta không có người hay sao?” Hồ Mị Nương vừa tức giận vừa mắng, đi đến gần chỗ vụ nổ, lớn tiếng gọi to: “Hương nhi, ngươi có việc gì hay không?”
Âm thanh từ vụ nổ cũng đã kinh động toàn bộ người của Hổ Báo binh đoàn, một gã đàn ông to lớn, nửa thân người trên quấn lấy da thú, tay cầm một cây rìu to gần bằng thân hình của hắn, lao nhanh tới bên này, lớn tiếng quát: “Là kẻ nào to gan dám chạy đến chỗ của lão tử làm loạn!”
Những bước chân uỳnh uỵch của người này làm cho mặt đất đều chấn động lên. Trần Vũ nhìn thấy người này không tự giác được mà lui lại phía sau mấy bước. Đi sau người này là một gã kiếm sĩ, cầm lấy một thanh trường kiếm bản rộng, bước đi chậm rãi nhưng lại tạo cho người ta có một cảm giác như hắn đang chạy nhanh trên mặt đất vậy. Đặc điểm nổi bật nhất của người này là một đầu mái tóc màu đỏ hung, vô cùng đẹp đẽ và chói mắt
Nhưng người làm cho Trần Vũ quan tâm nhất chính là một người áo đen thần bí, toàn bộ thân hình của người này đều bị một lớp áo choàng màu đen bên ngoài che kín, không ai có thể thấy được diện mạo thật sự của hắn, chỉ có thể nhìn cây pháp trượng trên tay của hắn mà đoán ra được thân phận của hắn.
Tất cả ba người thủ lĩnh của Hổ Báo binh đoàn đều chạy đến, mà đám người lão Tần, Trần Minh, Tiểu Phương cũng đi ra.
“Khụ khụ!”
Từ trong đống đổ nát, một nữ nhân toàn thân tràn ngập vết thương, quần áo trên người của nàng vốn dĩ đã không đầy đủ, nay càng thiếu thốn một cách trầm trọng hơn. Trần Vũ có thể nghe được những tiếng nuốt nước bọt ở xung quanh truyền đến.
“Hừ!” Hồ Mị Nương hừ lên một tiếng, làm cho toàn bộ đám nam nhân ở đây đều không dám nhìn nữ nhân kia lâu.
Bọn người này đều biết rất rõ, nữ nhân này bình thường cười đùa phóng đãng, nhưng không phải là người có thể trêu chọc được.
Một cô gái trong số bốn cô gái đi theo Hồ Mị Nương, lấy từ trong người ra một tấm áo khoác, đem khoác lên trên người Hương nhi. Hồ Mị Nương đứng ở một bên, kiểm tra vết thương cho nàng, thấy nàng không có nguy hiểm đến tính mạng, mới thở ra một hơi, nói: “Ngạn nhi, ngươi thay ta đem Hương nhi vào trong nghỉ ngơi đi!”
“Vâng, thưa thủ lĩnh!” Cô gái tên là Ngạn nhi vội vàng dìu Hương nhi đi trở về, lúc nàng đi ngang qua Trần Vũ hơi cúi đầu xuống một chút.
Trần Vũ rõ ràng có thể nhìn thấy những vết thương trên người Hương nhi không hề nhẹ chút nào. Hắn lại nghĩ đến tình cảnh lúc nãy, hắn cũng suýt bị người áo đen kia giết chết, trong lòng càng cảm thấy nặng nề. Hắn không tự chủ được, đưa hai tay siết chặt lại.
Một cơn gió nhẹ thổi qua, thổi tới một mùi hương thiếu nữ nhè nhẹ. Trần Vũ xoay đầu, liền thấy Tiểu Phương đang trợn mắt lên nhìn mình.
“Ngươi… sao ngươi lại ở chỗ này? Không phải hồi nãy ngươi nói tới đi tìm huynh của ta hay sao?” Tiểu Phương vừa hỏi vừa đánh giá Trần Vũ từ trên xuống dưới.
Không hiểu sao hắn có chút chột dạ, nói: “Ta… ta có chút việc nên đi ra ngoài trước, không nghĩ tới lại gặp phải sát thủ, suýt chút nữa thì bỏ mạng!”
“Ngươi gặp phải sát thủ? Là kẻ vừa rồi Thi Bạo hay sao?” Trong mắt Tiểu Phương bất chợt lóe lên một tia lo lắng.
“Ừ!” Trần Vũ gật đầu.
“Hừ, không nghĩ tới bọn người Huyết Sát này lại tới nhanh như vậy!” Hồ Mị Nương hừ lạnh một tiếng, rồi xoay sang nhìn lão Tần, nói: “Tần Quân, ngươi đã nghĩ ra phương pháp gì hay chưa?”
Lão Tần lúc này cũng nhíu chặt lông mày, nói: “Theo ta thấy, chúng ta chỉ có thể dùng đến cách kia mà thôi!”
“Cái này?” Nghe lão Tần nói như vậy, Hồ Mị Nương có chút do dự, chuyện này nàng tạm thời không thể quyết định được.
Lúc này, Hổ Ca la người đàn ông to lớn sử dụng rìu làm vũ khĩ, một trong tam đại thủ lĩnh của Hổ Báo binh đoàn, có chút chịu không được, lên tiếng nói: “Các ngươi đang nói thứ gì vậy hả? Ta nghe chẳng hiểu gì hết, có thể nói rõ ràng ra được hay không? Lão Hổ ta từ trước đến giờ không thích suy nghĩ, đừng có úp úp mở mở như vậy, ta sẽ thật sự tức giận đấy!”
Hổ Ca là một gã to xác, từ trước đến nay chỉ thích dùng đến nắm đấm để nói chuyện, chưa bao giờ phải vận dụng đầu óc, cho nên vừa phải động não một chút liền cảm thấy rất khó chịu. Lúc này, gã đàn ông lưng đeo kiếm, có mái tóc màu hung, mới lên tiếng, nói: “Ta nghe nói trong Hồ tộc các ngươi, có một môn tuyệt kỹ tên là Truy Hồn, có thể dùng linh hồn của mình ký thác vào trong vạn vật, tìm kiếm tung tích của kẻ địch! Cái này là thật chăng?”
Nghe nói đến thứ này, tất cả mọi người đều bị chấn động, ngay cả tên pháp sư thần bí kia cũng hơi run lên.
Trần Vũ thì rất tò mò, nghe cái tên Truy Hồn này cũng thật là lợi hại a!
“Phập!”
“A! Là kẻ nào?”
Ngay tại thời khắc sinh tử này, một mũi tên đột nhiên được bắn ra ngoài, sau đó là một tiếng thét vô cùng chói tai.
“Vèo!”
“Bịch!”
Lại một mũi tên nữa được bắn ra, nhưng lần này là âm thanh của một vật nào đó từ trên không trung bị bắn rớt xuống. Lúc này, cảm giác bị trói buộc trên người của Trần Vũ cũng đã được cởi bỏ. Hắn vừa ngoảnh mặt nhìn lại phía sau, đã thấy một gã hắc y ôm lấy mũi tên trước ngực, nằm gục trên mặt đất, không rõ sống chết như thế nào. Bên cạnh hắn là xác của một con chim ưng toàn thân huyết vụ, trông rất kỳ dị.
Hồ Mị Nương xách theo cây cung cùng với một số nữ nhân từ bên trong trướng bồng đi ra, trên khuôn mặt nàng hiện lên một nụ cười đầy tà mị, nói: “Tiểu đệ đệ, vừa rồi ta đã cứu ngươi một mạng, ngươi nên tạ ơn ta như thế nào đây?”
Trần Vũ thấy nàng và một đám nữ nhân ăn mặc vô cùng phóng khoáng đi đến, mặt có chút đỏ lên, vội vàng nói: “Đa… đa tạ… tiền bối cứu mạng!”
Hồ Mị Nương có chút không vui, đưa tay vuốt lấy khuôn mặt của Trần Vũ, u oán nói: “Tiểu đệ đệ, ngươi xem tỷ tỷ xinh đẹp như thế này, làm sao ngươi lại cứ mở miệng ra là một tiếng tiền bối này, một tiếng tiền bối nọ như vậy chứ? Tỷ thật sự sẽ giận nha!”
Trần Vũ tin mấy lời này của nàng mới là chuyện lạ, hắn giả trang một bộ mặt xấu hổ, nói: “Đa… đa tạ tỷ tỷ cứu mạng! Ơn này Trần Vũ ta sẽ xin ghi nhớ ở trong lòng!”
Những lời này của Trần Vũ là lời nói thật lòng, nhưng đối với một cường giả Thiên Giai như Hồ Mị Nương thì lời này của hắn giống như là một lời nói cho có lệ mà thôi!
“Như vậy mới ngoan chứ!” Hồ Mị Nương đưa tay che miệng cười lên khúc khích một tiếng, làm cho hai con bạch thỏ trước ngực của nàng không ngừng rung động lên kịch liệt. Cũng may là Trần Vũ không hề nhìn thấy, nếu không thì máu mũi của hắn sẽ trào ra đến khô cạn mất thôi!
Cười được một lúc, Hồ Mị Nương mới quay sang nhìn gã áo đen đang nằm dưới đất, dáng vẻ tươi cười của nàng ngay lập tức biến mất, thay vào đó là một giọng nói lạnh như băng: “Nói, ngươi là người của ai sai đến?”
Đối với sự trở mặt như lật bánh tráng của nàng, Trần Vũ làm như không thấy, mà tên áo đen kia cũng im lặng không có trả lời.
“Hừ, muốn giả chết với lão nương?” Hồ Mị Nương hừ lạnh một tiếng, rồi xoay sang nói với một thủ hạ đứng ở phía sau lưng nàng: “Hương nhi, đi lên sưu hồn của hắn cho ta!”
“Dạ!”
Người đi đến là một cô gái trẻ, chỉ tầm mười bảy mười tám tuổi, nhưng dáng người của nàng dưới bộ đồ bó sát lại căng đầy, tràn trề sức sống. Tuy thiếu một tia thành thục, nhưng nàng cũng gợi cảm không thua kém gì Hồ Mị Nương. Trần Vũ có chút suy nghĩ lung tung, không lẽ người của Hồ tộc đều nóng bỏng như vậy sao?
Dường như nhận ra ánh mắt khác thường của Trần Vũ nhìn về phía Hương nhi, Hồ Mị Nương ở một bên cười u oán, nói: “Tiểu đệ đệ, chẳng lẽ ngươi chê tỷ tỷ đã lớn tuổi nên không thèm nhìn, lại đi nhìn Hương nhi của tỷ tỷ hay sao?”
Trần Vũ bị nói đến xấu hổ không biết phải trả lời như thế nào, Hồ Mị Nương càng thêm ra sức tiến lại gần bên cạnh hắn, thì thầm, nói: “Nếu đệ đệ thích, ta có thể đem Hương nhi tặng cho đệ nha! Chỉ cần đệ đệ hứa sẽ đối tốt với nàng, thì ta sẽ không ngại đưa nàng tặng cho đệ!”
Trần Vũ bị mấy lời này của Hồ Mị Nương làm cho kinh ngạc đến ngây người, nữ nhân này không chỉ muốn câu dẫn người khác, còn có thể buôn bán người nữa hay sao?
Đột nhiên sắc mặt của Hồ Mị Nương nhíu chặt lại, nàng lớn tiếng hô lên: “Hương nhi cẩn thận!”
Ngay tại lúc này, đột nhiên cả người của tên áo đen kia trở nên trương phình, rồi một âm thanh nổ tung vang lên.
“Ầm!”
Cả thân hình của tên áo đen kia nổ tung lên giữa không trung, máu thịt bắn ra xung quanh, cây cối ở quanh đó đều bị vụ nổ làm cho ngã rạp xuống đất, tạo thành một mảnh hỗn loạn không thể nào tả được.
Một vài miếng thịt vụn từ vụ nổ bắn tung lên trên mặt của Trần Vũ, khiến cho hắn kinh hãi đến ngây người. Đây là lần đầu tiên hắn chứng kiến một chuyện kinh khủng đến như vậy.
“Thi Bạo! Khốn kiếp! Lại là bọn người Huyết Sát này! Bọn chúng thật sự cho rằng chúng ta không có người hay sao?” Hồ Mị Nương vừa tức giận vừa mắng, đi đến gần chỗ vụ nổ, lớn tiếng gọi to: “Hương nhi, ngươi có việc gì hay không?”
Âm thanh từ vụ nổ cũng đã kinh động toàn bộ người của Hổ Báo binh đoàn, một gã đàn ông to lớn, nửa thân người trên quấn lấy da thú, tay cầm một cây rìu to gần bằng thân hình của hắn, lao nhanh tới bên này, lớn tiếng quát: “Là kẻ nào to gan dám chạy đến chỗ của lão tử làm loạn!”
Những bước chân uỳnh uỵch của người này làm cho mặt đất đều chấn động lên. Trần Vũ nhìn thấy người này không tự giác được mà lui lại phía sau mấy bước. Đi sau người này là một gã kiếm sĩ, cầm lấy một thanh trường kiếm bản rộng, bước đi chậm rãi nhưng lại tạo cho người ta có một cảm giác như hắn đang chạy nhanh trên mặt đất vậy. Đặc điểm nổi bật nhất của người này là một đầu mái tóc màu đỏ hung, vô cùng đẹp đẽ và chói mắt
Nhưng người làm cho Trần Vũ quan tâm nhất chính là một người áo đen thần bí, toàn bộ thân hình của người này đều bị một lớp áo choàng màu đen bên ngoài che kín, không ai có thể thấy được diện mạo thật sự của hắn, chỉ có thể nhìn cây pháp trượng trên tay của hắn mà đoán ra được thân phận của hắn.
Tất cả ba người thủ lĩnh của Hổ Báo binh đoàn đều chạy đến, mà đám người lão Tần, Trần Minh, Tiểu Phương cũng đi ra.
“Khụ khụ!”
Từ trong đống đổ nát, một nữ nhân toàn thân tràn ngập vết thương, quần áo trên người của nàng vốn dĩ đã không đầy đủ, nay càng thiếu thốn một cách trầm trọng hơn. Trần Vũ có thể nghe được những tiếng nuốt nước bọt ở xung quanh truyền đến.
“Hừ!” Hồ Mị Nương hừ lên một tiếng, làm cho toàn bộ đám nam nhân ở đây đều không dám nhìn nữ nhân kia lâu.
Bọn người này đều biết rất rõ, nữ nhân này bình thường cười đùa phóng đãng, nhưng không phải là người có thể trêu chọc được.
Một cô gái trong số bốn cô gái đi theo Hồ Mị Nương, lấy từ trong người ra một tấm áo khoác, đem khoác lên trên người Hương nhi. Hồ Mị Nương đứng ở một bên, kiểm tra vết thương cho nàng, thấy nàng không có nguy hiểm đến tính mạng, mới thở ra một hơi, nói: “Ngạn nhi, ngươi thay ta đem Hương nhi vào trong nghỉ ngơi đi!”
“Vâng, thưa thủ lĩnh!” Cô gái tên là Ngạn nhi vội vàng dìu Hương nhi đi trở về, lúc nàng đi ngang qua Trần Vũ hơi cúi đầu xuống một chút.
Trần Vũ rõ ràng có thể nhìn thấy những vết thương trên người Hương nhi không hề nhẹ chút nào. Hắn lại nghĩ đến tình cảnh lúc nãy, hắn cũng suýt bị người áo đen kia giết chết, trong lòng càng cảm thấy nặng nề. Hắn không tự chủ được, đưa hai tay siết chặt lại.
Một cơn gió nhẹ thổi qua, thổi tới một mùi hương thiếu nữ nhè nhẹ. Trần Vũ xoay đầu, liền thấy Tiểu Phương đang trợn mắt lên nhìn mình.
“Ngươi… sao ngươi lại ở chỗ này? Không phải hồi nãy ngươi nói tới đi tìm huynh của ta hay sao?” Tiểu Phương vừa hỏi vừa đánh giá Trần Vũ từ trên xuống dưới.
Không hiểu sao hắn có chút chột dạ, nói: “Ta… ta có chút việc nên đi ra ngoài trước, không nghĩ tới lại gặp phải sát thủ, suýt chút nữa thì bỏ mạng!”
“Ngươi gặp phải sát thủ? Là kẻ vừa rồi Thi Bạo hay sao?” Trong mắt Tiểu Phương bất chợt lóe lên một tia lo lắng.
“Ừ!” Trần Vũ gật đầu.
“Hừ, không nghĩ tới bọn người Huyết Sát này lại tới nhanh như vậy!” Hồ Mị Nương hừ lạnh một tiếng, rồi xoay sang nhìn lão Tần, nói: “Tần Quân, ngươi đã nghĩ ra phương pháp gì hay chưa?”
Lão Tần lúc này cũng nhíu chặt lông mày, nói: “Theo ta thấy, chúng ta chỉ có thể dùng đến cách kia mà thôi!”
“Cái này?” Nghe lão Tần nói như vậy, Hồ Mị Nương có chút do dự, chuyện này nàng tạm thời không thể quyết định được.
Lúc này, Hổ Ca la người đàn ông to lớn sử dụng rìu làm vũ khĩ, một trong tam đại thủ lĩnh của Hổ Báo binh đoàn, có chút chịu không được, lên tiếng nói: “Các ngươi đang nói thứ gì vậy hả? Ta nghe chẳng hiểu gì hết, có thể nói rõ ràng ra được hay không? Lão Hổ ta từ trước đến giờ không thích suy nghĩ, đừng có úp úp mở mở như vậy, ta sẽ thật sự tức giận đấy!”
Hổ Ca là một gã to xác, từ trước đến nay chỉ thích dùng đến nắm đấm để nói chuyện, chưa bao giờ phải vận dụng đầu óc, cho nên vừa phải động não một chút liền cảm thấy rất khó chịu. Lúc này, gã đàn ông lưng đeo kiếm, có mái tóc màu hung, mới lên tiếng, nói: “Ta nghe nói trong Hồ tộc các ngươi, có một môn tuyệt kỹ tên là Truy Hồn, có thể dùng linh hồn của mình ký thác vào trong vạn vật, tìm kiếm tung tích của kẻ địch! Cái này là thật chăng?”
Nghe nói đến thứ này, tất cả mọi người đều bị chấn động, ngay cả tên pháp sư thần bí kia cũng hơi run lên.
Trần Vũ thì rất tò mò, nghe cái tên Truy Hồn này cũng thật là lợi hại a!
Tác giả :
Vô Danh Thị