Thổ Phỉ Công Lược
Chương 139: Thiên hạ đệ nhất tài tử!!!
"Hoàng Thượng, tội thần thật sự không biết Ôn đại nhân đi nơi nào a." Nhìn thấy sắc mặt Sở Uyên có biến, Vưu Đại Dư cơ hồ ngay cả mật đắng đều dọa hư.
"Trong cung có ai là đồng lõa của ngươi không?" Sở Uyên trầm giọng hỏi.
"Hồi Hoàng Thượng, chỉ có một mình tội thần." Vưu Đại Dư nơm nớp lo sợ nói, "Thanh Cầu làm việc cực kỳ cẩn thận, mặc dù là có, tội thần cũng không biết a."
"Vân Đoạn Hồn cùng Thanh Cầu hiện tại đang ở nơi nào?" Sở Uyên lại hỏi.
"Thanh Cầu hẳn là ở tiệm gạo trong thành." Vưu Đại Dư không dám giấu diếm, hai năm rõ mười nói, "Về phần Vân Đoạn Hồn, hắn tựa hồ sớm đoạn tuyệt với Thanh Cầu, không hề ở trong Vương Thành."
"Sớm đoạn tuyệt là có ý gì?" Sở Uyên khẽ nhíu mày.
"Là ba năm trước, lúc Thanh Cầu đến mượn sức tội thần, chính miệng nói qua." Nói, Vưu Đại Dư run rẩy.
"Lúc đó nói với ngươi cái gì, hai năm rõ mười nói hết ra cho trẫm !" Sở Uyên nói.
"Dạ." Vưu Đại Dư nhớ lại, "Lúc ấy hắn nói chính mình ở Đông Hải có thế lực lớn, lại ngồi trên núi vàng, thực lực không thể khinh thường. Còn nói Vân Đoạn Hồn không chịu tiến thủ lại vong ân phụ nghĩa, năm đó nếu không phải hắn ở giữa ngăn cản, thiên hạ này, thiên hạ này..."
"Thiên hạ này như thế nào?" Sở Uyên lạnh lùng hỏi.
"Thiên hạ này, sớm đã đổi chủ." Sau khi nói xong, Vưu Đại Dư dập đầu nước mắt giàn giụa, "Vi thần lúc ấy bị ma quỷ ám ảnh, mới có thể lầm đường lạc lối, Hoàng Thượng tha mạng, Hoàng thượng tha mạng a."
Diệp Cẩn ở trong lòng lắc đầu, sớm biết như thế, lúc trước cần gì phải đi nhầm đường.
Thẩm Thiên Phong suốt đêm dẫn người vây quanh tiệm gạo, bên trong ám đạo dưới đất lại trống trơn, theo lão bản tiệm gạo thú nhận, nói là vừa rời đi vào lúc chạng vạng, nhưng không biết đi đâu.
Tại bãi tha ma ngoài thành, Vô Phong nhìn thấy Ngự Lâm quân đột nhiên liền bắt đầu hành động, bắt hai tên khách tha hương kia, liền biết tất nhiên là xảy ra chuyện. Vội vàng chạy về nhà, vừa vặn gặp được Thượng Vân Trạch tới báo tin, nói là đại nhân ở trong cung mất tích, tất cả mọi người đang đi tìm.
"Trong Hoàng cung cũng có thể khiến người ta mất tích?" Vô Ảnh giật mình.
"Người nhiều mắt tạp, cũng không chừng xen lẫn vào ai rồi cũng nên." Vân Đoạn Hồn hỏi, "Hiện tại có tin tức chưa?"
Thượng Vân Trạch lắc đầu: "Hoàng thượng đang phái người đào Ngự Hoa viên, nhìn qua tựa hồ cũng không có tác dụng gì."
"Có khi nào đã ra khỏi cung rồi không?" Vô Ảnh hỏi.
Thượng Vân Trạch nói: "Không thể nói rõ, trong Hoàng cung có vô số mật đạo, ngay cả Hoàng Thượng cũng không biết giấu ở nơi nào, bất quá cửa thành đã bị phong kín, hẳn là chưa ra khỏi Vương Thành."
"Có cần ta giúp gì không?" Vân Đoạn Hồn hỏi.
"Tạm thời không cần." Thượng Vân Trạch nói, "Có Hoàng Thượng còn có các môn phái giang hồ, nhân thủ đã dư dã.""Lấy... Ôn đại nhân ngày thường thế nhưng có đắc tội với ai không?" Vô Ảnh lại nói.
Thượng Vân Trạch lắc đầu: "Mặc dù là đắc tội đồng nghiệp trong triều, cũng không ai dám động thủ ở dưới mí mắt Hoàng Thượng, cho nên mọi người đều phỏng đoán, chỉ có thể là Thanh Cầu gây nên."
Vân Đoạn Hồn nói: "Hắn trước kia cùng ta ở trong cung, nếu nói là đánh bậy đánh bạ phát hiện ám đạo, cũng không phải không có khả năng. Huống hồ hiện tại Vương Thành thần hồn nát thần tính, muốn chạy ra ngoài, trong tay tất nhiên phải có lợi thế."
"Nếu thật sự là như thế, ít nhất Ôn đại nhân tạm thời sẽ không có nguy hiểm." Thượng Vân Trạch thở dài, "Coi như là trong bất hạnh có một chuyện may mắn."
Mà ngay tại thời điểm tất cả mọi người sốt ruột như điên, Tiểu hồng giáp lang rốt cuộc thuận lợi đạt được mục đích, chậm rì trèo lên cửa, choáng !
Hoàng Viễn phát hiện đầu tiên, chạy lên phía trước đem nó phủng ở trong lòng bàn tay, lại nhìn nhìn về phía sau, lại không phát hiện một con khác đâu.
"Tất nhiên là từ trên người Ôn đại nhân rơi ra." Mộc Thanh Sơn nói, "Thường ngày vào lúc này, nó nên ăn cơm."
Tiểu Hồng giáp lang khờ hô hô run rẩy xúc tu, ăn.
"Nếu có thể nói chuyện thì tốt rồi." Hoàng Viễn nói, "Ít nhất có thể hỏi xem rốt cuộc xảy ra chuyện gì."
"Bình thường đều là hai con ở cùng nhau." Mộc Thanh Sơn đem nó đặt lên bàn, lại lấy chút thịt vụn trong điểm tâm ra, "Nói không chừng sau khi ăn no bụng, sẽ mang chúng ta đi tìm con khác."
Tiểu hồng giáp lang dùng chân trước ôm lấy thịt vụn, bắt đầu nghiêm túc gặm.
Gặm.
Tiếp tục gặm.
...
Hoàng Viễn ngồi ở bên cạnh nhìn ra ngoài một hồi, sau đó từ nội tâm phát ra lời nói: "Đợi nó ăn xong, đại nhân hẳn là cũng bị đưa đến Đông Hải ."
Mộc Thanh Sơn lần đầu cảm thấy, thì ra ăn cơm chậm sẽ khiến người ngoài sốt ruột như thế .
Tiểu hồng giáp lang tiếp tục động tác chậm rì, hoàn toàn không để ý hai người còn lại ánh mắt đã sắp tóe lửa.
******
"Đại Minh vương đây là muốn mang ta đi đâu?" Ôn Liễu Niên một bên đi một bên hỏi.
Thanh Cầu nói: "Ra cung."
"Thì ra còn có một ám đạo như vậy." Ôn Liễu Niên nói, "Như thế xem ra, Hoàng cung cũng không phải phòng thủ kiên cố."
"Nếu là phòng thủ kiên cố, ngươi lúc này cũng không ở đây." Thanh Cầu quét mắt nhìn hắn một cái.
"Cũng không xem như chuyện xấu." Ôn Liễu Niên nói, "Ngoại trừ lúc đầu có hơi giật mình, cổ có chút đau, còn lại đều không tồi."
"Không tồi?" Thanh Cầu cười nhạo.
"Tất nhiên không tồi." Ôn Liễu Niên thoáng ngại ngùng, lại nhịn không được mở miệng, "Thực không dám giấu diếm, ngày ta cũng đã chọn xong."Thanh Cầu ánh mắt khó hiểu: "Chọn xong ngày gì?"
"Đương nhiên là ngày xử lý việc vui." Ôn Liễu Niên thành khẩn hỏi, "Đại Minh Vương có muốn gặp cha mẹ ta không?"
Thanh Cầu: "..."
"Cũng không cần phải thương lượng sính lễ, việc này để ta chuẩn bị là được." Ôn Liễu Niên vội vàng giải thích, "Chỉ là hai bên gia đình vẫn phải gặp mặt, cấp bậc lễ nghĩa chu toàn, cũng may mắn."
Thanh Cầu cảm thấy, từ khi sinh ra tới giờ đây là lần đầu tiên hắn thấy được người đối chuyện thành thân nhiệt tình như thế.
"Đây là chuyện quan trọng nhất." Ôn Liễu Niên rất là chắc chắn.
"Muốn bổn vương đưa ngươi ra khỏi thành thế nào, mới là chuyện quan trọng nhất." Thanh Cầu lạnh lùng cắt ngang, "Chuyện còn lại, để đó về sau lại bàn."
Ôn Liễu Niên đáy mắt có chút thất vọng: "... Nga."
"Phải làm sao mới có thể ra khỏi thành?" Thanh Cầu hỏi.
"Sợ là có chút khó khăn." Ôn Liễu Niên lắc đầu, lúc này ngược lại là trả lời rất sảng khoái.
"Câu hỏi của chủ tử, đại nhân tốt nhất vẫn là suy nghĩ rõ ràng rồi hãy trả lời." Nam nhân bên cạnh uy hiếp.
"Loại vấn đề này không cần nghĩ." Ôn Liễu Niên nói, "Hiện tại đừng nói là một người sống, chỉ sợ ngay cả con ruồi cũng không bay lọt ra khỏi Vương Thành."
Thanh Cầu sắc mặt âm trầm.
"Kỳ thật Đại Minh Vương nếu muốn ra khỏi thành, trực tiếp đến tìm ta là được, vốn dĩ là chuyện dễ dàng, nhưng hiện tại nháo thành như vậy, thì trở nên thiên nan vạn nan." Ôn Liễu Niên buồn rầu, "Hoàng Thượng một khi phát hiện ta mất tích, tất nhiên sẽ bày binh bố trận ở trong thành, có chạy đằng trời."
Thanh Cầu trầm mặc, nghiêm khắc mà nói, hắn cũng nói không sai.
"Nếu thật sự là như vậy, vậy thì đành phải ủy khuất Ôn đại nhân." Người khác lạnh lùng nói.
"Ủy khuất?" Ôn Liễu Niên nghe vậy đầu tiên là nhíu mày, nghĩ nghĩ lại hỏi, "Nếu là ủy khuất xong, có phải là nên bàn chuyện hôn nhân rồi không?"
...
"Đúng vậy." Thanh Cầu gật đầu.
"Vậy muốn ta làm cái gì?" Ôn Liễu Niên hỏi.
Người khác nói: "Làm con tin."
"Kèm ở hai bên ta, nói Hoàng Thượng cho đi?" Ôn Liễu Niên đoán.
Đối phương gật đầu.
"Sợ là thành công không cao." Ôn Liễu Niên lại lắc đầu.
"Vì sao không thể được?" Người nọ nói, "Trên dưới Sở quốc mọi người đều biết, Ôn đại nhân chính là hồng nhân số một trước mặt Sở Hoàng."
"Vậy thì sao?" Ôn Liễu Niên nói, "Nếu đổi lại là giang dương đại đạo bình thường, Hoàng Thượng có lẽ còn có khả năng sẽ bởi vì ta mà thả người, nhưng từ sau tràng hải chiến hai mươi năm trước, Đại Minh Vương liền trở thành cái gai nhọn trong lòng bộ tộc Sở thị, mặc kệ trả giá lớn bao nhiêu, hi sinh lớn bao nhiêu, cũng sẽ quả quyết muốn diệt trừ tận gốc.""Dựa theo ý tứ của ngươi, hiện tại chúng ta không có chỗ để đi?" Thanh Cầu hỏi.
"Chỉ là tạm thời không có chỗ để đi." Ôn Liễu Niên nói, "Đến bây giờ còn chưa có người tiến vào tìm, nói rõ người còn lại cũng không biết ám đạo này, nơi này vẫn tính là an toàn ."
Thanh Cầu trầm mặc.
Ôn Liễu Niên lại tiếp tục hỏi: "Có mang đủ lương khô không?"
"Phía trên chính là Ngự Thiện phòng." Người khác nói, "Không để ngươi chết đói đâu."
"Vậy là tốt rồi." Ôn Liễu Niên thả tâm.
Phía trên chính là Ngự Thiện phòng a...
Ba người ở trong ám đạo ngồi một trận, đại khái là cảm thấy bốn phía có chút im lặng, vì thế Ôn Liễu Niên lại đẩy đẩy nam tử trung niên: "Còn chưa thỉnh giáo tôn tính đại danh của các hạ."
Đối phương hừ lạnh một tiếng: "Không có liên quan đến đại nhân."
"Sao lại có thể không liên quan, chúng ta còn muốn ở trong ám thất trụ một khoảng thời gian, cũng không thể ngay cả xưng hô đều không có." Ôn Liễu Niên nói, "Cho dù là biệt danh cũng được, như vậy mới biểu lộ giống như người một nhà."
Nam tử trung niên nghe nếu không đánh hơi.
Nhưng Ôn Liễu Niên lại rất siêng năng.
Về sau ngay cả Thanh Cầu cũng bắt đầu phiền: "Hải Ưng."
"Quả nhiên là tên rất hay." Ôn Liễu Niên nhanh chóng khen ngợi.
Tốc độ cực nhanh khiến Hải Ưng cảm thấy, nếu tên mình gọi là Hải Nhị Cẩu, thì hắn cũng sẽ lập tức bắt đầu vỗ tay nịnh hót.
Lại qua một trận, Ôn Liễu Niên ngáp một cái, dựa vào vách tường hô hô ngủ, ngược lại là một chút cũng không bị ảnh hưởng.
"Chủ tử, kế tiếp phải làm sao đây?" Hải Ưng thấp giọng hỏi hắn.
"Nếu đã nhất thời nửa sẽ không ra ngoài được, vậy thì dựa theo kế hoạch cũ tiến hành." Thanh Cầu nói, "Qua vài ngày bên ngoài sẽ nổi lên một ít sóng gió, nghĩ biện pháp lẻn vào chỗ ở của Sở Uyên."
"Vâng." Hải Ưng gật đầu. Ôn Liễu Niên một bên ngáy, một bên trong lòng âm thầm sốt ruột -- Nếu là hai người này muốn lẻn đến bên cạnh Hoàng thượng, chỉ sợ lại sẽ sai lầm, vẫn là phải nghĩ biện pháp chạy đi sớm một chút thì tốt hơn.
Mà tại chỗ ở Mộ Hàn Dạ, con Tiểu Hồng giáp lang kia sau khi ăn thịt vụn xong, liền chậm rì bò vào trong đĩa nhỏ, im lặng ghé vào góc.
Ngủ !
Hoàng Viễn: "..."
Mộc Thanh Sơn rất là đau đầu.
Cư nhiên thật sự không đi tìm.
Trong Ngự Hoa viên, thị vệ phân ba đợt đào xuống dưới, đều là nam tử cứng rắn hai ba chục tuổi, tốc độ tất nhiên là rất nhanh, nhưng thủy chung cũng không đào được nơi nào có ám đạo.
Triệu Việt lại ở trong hoàng cung tìm một vòng, vẫn như trước không có tung tích, trong lòng càng lúc càng sốt ruột, trong mắt cũng tràn đầy tơ máu.Trong cơ thể chân khí cuồn cuộn, ngực không hiểu tại sao lại đau nhói, trong nháy mắt trước mắt cũng tối đen.
"Đại đương gia, ngươi không sao chứ." Lục Truy vừa lúc đến tìm hắn, thấy thế vội vàng đỡ lấy.
"Không sao." Triệu Việt lắc đầu.
Lục Truy chế trụ cổ tay hắn thử mạch, thở dài nói: "Sốt ruột cũng vô dụng, đại đương gia vẫn là trở về nghỉ ngơi đi."
"Ta có chừng mực." Triệu Việt nói.
"Sớm đã không ổn, cần gì phải mạnh miệng." Lục Truy nói: "Vốn là nội tức bị nghẹt, nếu lại khiến hỏa công tâm, chỉ sợ mọi người ngoại trừ nghĩ biện pháp cứu Ôn đại nhân, còn phải nghĩ biện pháp cứu ngươi."
Triệu Việt nghẹn lời.
"Có một số việc, vẫn là gấp không được." Lục Truy nói, "Cho dù không ngủ được, ngồi uống chén trà cũng tốt."
"Đa tạ." Triệu Việt vỗ vỗ bả vai hắn.
"Đối phương nhiều lắm cũng chỉ có ba năm người, Ôn đại nhân lại thông minh tuyệt đỉnh, sẽ không chịu thiệt đâu." Lục truy nói, "Chỉ sợ hiện giờ nên đau đầu hẳn là kẻ bắt cóc."
Triệu Việt lắc đầu: "Hắn tay trói gà không chặt, nếu đối phương là người hiểm ác, sao có thể không chịu thiệt."
"Ngươi lầm rồi." Lục Truy cười cười: "Người thông minh giết người, vậy mới gọi là giết không thấy máu." Huống chi Ôn đại nhân còn là người thông minh trong người thông minh.
Thời gian trôi qua một đêm, Ôn Liễu Niên còn đang hô hô ngủ say... Đương nhiên ở trong địa đạo, cũng không cảm nhận được ngày đêm luân chuyển, chỉ có thể dựa vào cảm giác.
Hải Ưng kéo mở bao phục, lấy ra vài cái bánh nướng.
Ôn Liễu Niên ở trong mộng há miệng, sau đó xoay người tiếp tục ngủ, thẳng đến khi Thanh Cầu cùng Hải Ưng ăn xong điểm tâm, mới lười biếng duỗi thắt lưng đứng lên.
Hải Ưng ném bánh cùng túi nước đến.
"Đa tạ." Ôn Liễu Niên vội vàng tiếp được, sau đó nghi hoặc, "Không phải tối qua nói, phía trên chính là Ngự Thiện phòng sao?"
"Nếu không phải bất đắc dĩ, vẫn là không cần mạo hiểm." Thanh Cầu nói, "Trước ăn hết lương khô này rồi nói tiếp."
Ôn Liễu Niên cũng là không để ý, ăn một hơi hết ba cái, còn muốn lấy cái thứ tư.
"Đủ rồi !" Hải Ưng cột bao phục lại, "Lần này xuống dưới, lương thực chúng ta mang theo cũng không nhiều."
Ôn Liễu Niên vô tội nói: "Nhưng bình thường giống loại bánh này, ta có thể ăn một lần tám cái, còn phải thêm một chén canh gà."
"Nay đã khác ngày xưa." Hải Ưng nói, "Ta chỉ có thể cam đoan không để đại nhân chết đói, nhưng không thể cam đoan đại nhân có thể ăn no."
Ôn Liễu Niên rõ ràng rất mất hứng.
Ở trong phòng tối cũng không có chuyện gì làm, thấy Thanh Cầu cùng Hải Ưng đều đang nhắm mắt dưỡng thần, Ôn Liễu Niên đầu tiên là tìm cây gậy nhỏ, trên mặt đất tự mình cùng chính mình hạ một bàn cờ năm quân, rồi sau đó liền nói: "Không bằng chúng ta nghĩ biện pháp, ra khỏi nơi này trước đi.""Tối qua ngươi vừa mới nói, hiện tại ở bên ngoài tiếng gió gắt gao." Thanh Cầu mở to mắt, "Vì sao chỉ trong một đêm liền thay đổi chủ ý?"
"Tiếng gió gắt gao, là không thể ra khỏi thành, nhưng không phải không thể ra được." Ôn Liễu Niên nói, "Đại Minh Vương đã biết lối ra ở đâu, tất nhiên cũng có thể biết bên ngoài lối ra là nơi nào."
"Sau khi ra ngoài phải đi đâu?" Thanh Cầu hỏi.
"Ôn phủ tuy rằng không lớn, chứa hai người vẫn là dư dả." Ôn Liễu Niên nói, "Cũng tốt hơn so với đợi ở trong này."
"Vậy Ôn đại nhân muốn giải thích với người khác như thế nào, trong khoảng thời gian mất tích đã làm gì?" Hải Ưng nhìn hắn.
"Lý do tất nhiên phải soạn cho tốt." Ôn Liễu Niên nói, "Đơn giản nhất cũng là không dễ bị chọc thủng, liền nói là ta bị người đánh ngất, cái gì cũng không biết."
"Vì sao chúng ta phải tin tưởng ngươi?" Hải Ưng lạnh lùng nói.
Ôn Liễu Niên giật mình trừng mắt to: "Vì sao không thể tin tưởng ta?"
Hải Ưng: "..."
"Cũng đúng, chúng ta lại không quen, cũng không có quan hệ đặc thù gì hết." Ôn Liễu Niên nói, sau đó lại dùng ánh mắt vạn phần khẳng định nhìn Thanh Cầu, "Bất quá Đại Minh Vương tin tưởng ta cũng đủ rồi."
"Ta?" Thanh Cầu hơi hơi nhướn mày.
"Đúng vậy." Ôn Liễu Niên có chút ngại ngùng, nhưng đồng thời lại có chút khoe khoang, "Thực không dám giấu diếm, ta cùng với đương gia đã viên phòng rồi." Cho nên là người một nhà.
Hải Ưng giật giật khóe miệng, loại sự tình này cũng có thể lấy ra nói?
"Cho nên chúng ta khi nào thì ra ngoài?" Ôn Liễu Niên tin cậy nắm tay của hắn.
"Qua vài ngày nữa đi." Thanh Cầu nói, "Nếu thế cục giống như lúc trước, vậy thì lại thương nghị đối sách tiếp theo."
Ôn Liễu Niên nghe vậy ở trong lòng nhíu mày -- Hắn ngược lại là không sợ tiếp tục ở lại trong này, tóm lại cũng không chịu thiệt. Nhưng nếu là không mau chóng ra ngoài, người bên ngoài không biết sốt ruột thành bộ dáng gì, hơn nữa lưu trữ hai người ở trong cung, đối với Hoàng Thượng cũng là uy hiếp lớn.
Vẫn là phải mau chóng ra ngoài thì tốt hơn.
Một lát sau, Ôn Liễu Niên lại nói: "Đúng rồi, còn một việc nữa."
"Sao ngươi lại nhiều chuyện như thế?" Hải Ưng không kiên nhẫn.
Ôn Liễu Niên buồn bực nhìn hắn: "Ta đang nói chuyện nhà, không có liên quan đến ngươi."
Hải Ưng bị hắn làm cho cứng họng.
"Ngự Thiện phòng cách thái y quán không xa." Ôn Liễu Niên tiếp tục nhìn Thanh Cầu nói, "Bên trong có một cây dược liệu, gọi là Hắc Phù Dung."
"Có tác dụng gì?" Thanh Cầu hỏi.
Ôn Liễu Niên nói, "Tăng cường nội lực, còn có thể đả thông thất kinh lục mạch, khiến thân thể nhẹ như chim yến."
"A?" Thanh Cầu nói, "Lúc trước chưa bao giờ nghe qua vật ấy."
"Là Thất Tuyệt Vương tiến cống." Ôn Liễu Niên nói, "Sau khi ta nghe nói, liền muốn hỏi xin Hoàng Thượng, nhưng không đạt được.""Ôn đại nhân là một người đọc sách, muốn vật ấy để làm gì?" Thanh Cầu hỏi.
"Đương nhiên không phải cho ta rồi, mà là cho đương gia." Ôn Liễu Niên nói, "Kinh mạch hắn từng bị người bịt kín, cho nên tim sẽ thường xuyên đập nhanh. Ta cũng nghe nói Hắc Phù Dung đối người luyện võ có ích lợi rất lớn, thậm chí có người ăn xong thì công lực đột nhiên tăng mạnh, cho nên mới mặt dày mày dạn mở miệng đi xin."
"Thật sự thần kì như thế?" Thanh Cầu phàm có chút suy nghĩ.
"Đúng vậy." Ôn Liễu Niên nói, "Nằm ở trong kho dược, tuy nói là nơi quan trọng, nhưng bình thường cũng không có ai sẽ đến Thái Y viện trộm đồ, cho nên phòng bị cũng không ghiêm ngặt lắm."
"Nói chuyện này có tác dùng gì?" Thanh Cầu nói.
"Tóm lại rảnh rỗi cũng không có việc gì, khi nào khi Đại Minh Vương muốn ra ngoài hít thở không khí, thì cũng thuận tiện mang Hắc Phù Dung về luôn." Ôn Liễu Niên nói, "Nhiều năm như vậy chưa gặp mặt, bù lại một phần lễ vật cho đương gia, mối quan hệ cũng dịu đi một chút."
Thanh Cầu nhắm mắt lại, cũng không tiếp tục để ý đến lời nói của hắn
Ôn Liễu Niên tay chân rón rén, ngồi trở về góc tường.
Nửa buổi về sau lại nhắc nhở: "Nhất định phải đi a."
Thanh Cầu như trước không phản ứng, Hải Ưng lại có chút động tâm.
Tuy nói biểu tình trên mặt chợt lóe qua, nhưng Ôn Liễu Niên vẫn là nhìn thấy rõ ràng thấu đáo, vì thế trong lòng chậc chậc.
Quả thực, dùng hi thế dược vật cùng võ lâm bí tịch đối phó người trong giang hồ, vẫn là dùng rất tốt.
Sáng sớm ánh mặt trời chiếu vào cửa sổ, Tiểu hồng giáp lang chậm rì rì, gặm một miếng thịt bò vụn, ăn cơm !
Một con Hồng giáp lang khác lắc lắc xúc tu, cũng từ trong tay áo Ôn Liễu Niên chui ra ngoài.
Tiểu hồng giáp ăn xong thịt vụn rớt trên mặt đất, tự mình bò đến góc tường nằm sấp bắt đầu ngủ.
Mệt !
"Hồng giáp lang lại đi đâu rồi a?" Một đầu khác, Mộc Thanh Sơn đang nằm sấp ở trên mặt đất tìm khắp nơi.
"Tối qua vẫn còn nằm trong hộp, nói như thế nào không thấy liền không thấy." Hoàng Viễn cũng tìm phụ.
Mộc Thanh Sơn gấp đến độ xoay vòng vòng, đại nhân chưa trở về, Hồng giáp lang lại mất tích, hết chuyện này đến chuyện khác, thế nhưng phải làm thế nào mới đúng đây.
Đến lúc ăn cơm chiều, Tiểu hồng giáp lang lại tự mình bò trở về, đói.
Mộc Thanh Sơn cùng Hoàng Viễn liếc nhau: "Này..."
Tiểu hồng giáp lang khờ hô hô nằm sấp, chờ ăn cơm.
Triệu Việt cùng Thượng Vân Trạch nghe được thị vệ thông truyền, cũng chạy tới.
Tiểu hồng giáp lang còn đang ra sức gặm một con trùng lớn.
"Đêm nay có phải là muốn trông chừng nó không?" Thượng Vân Trạch nói, "Nói không chừng thật sự có thể tìm ra được manh mối."
Triệu Việt gật đầu.
"Vậy e là phải chờ một trận." Mộc Thanh Sơn nói, "Tối qua chúng ta thủ vài canh giờ cũng không thấy có động tĩnh, sáng nay liền biến mất."
"Ta cùng với đại đương gia thay phiên nhìn chằm chằm." Thượng Vân Trạch nói, "Mặc kệ chạy đi đâu, đi theo là biết."
Triệu Việt gật đầu: "Được." Tuy nói nghe qua có chút không đáng tin, nhưng trước mắt không có phương pháp khác, chỉ có thể ngựa chết trở thành ngựa sống.
Tiểu hồng giáp lang sau khi ăn xong thịt vụn, liền bò trở về đĩa nhỏ nằm sấp bắt đầu ngủ, một canh giờ sau cũng không thấy động đậy.
Thượng Vân Trạch cảm thấy trước mắt có chút hoa mắt, thời gian dài nhìn chằm chằm vật nhỏ này, so với nhìn chằm chằm một đám người còn mệt hơn, lại không dám lơi lỏng, sợ nháy mắt lại chạy đi.
Bóng đêm dần sâu, lúc nửa đêm, Triệu Việt thay thế Thượng Vân Trạch.
Lại qua một trận, Tiểu hồng giáp lang rốt cuộc tỉnh ngủ, lắc lắc xúc tu gặm một con trùng, rồi sau đó chậm rì bò xuống bàn.
Triệu Việt cơ hồ ngay cả hô hấp đều không dám lớn tiếng, sợ sẽ làm nó giật mình.
Dưới ánh trăng, Tiểu hồng giáp lang bò đến quen thuộc, xuyên qua cây cầu nhỏ quẹo qua một cái hành lang gấp khúc, đi vào một tòa lãnh cung, cuối cùng dọc theo một khe hở dưới giếng cạn chui vào.
Triệu Việt ở miệng giếng nhìn nhìn, vừa tính toán nhảy xuống xem đến tột cùng, lỗ tai lại nhạy cảm nghe được một trận thanh âm rất nhỏ, vì thế nhanh chóng vọt đến phía sau đại thụ.
Giây lát sau, một người giống như Quỷ Ảnh, từ trong giếng lộ đầu ra.
Triệu Việt một tay nắm chuôi đao, lo lắng an toàn của Ôn Liễu Niên, cũng không dám manh động.
Nhân ảnh kia nhìn nhìn bốn phía, lại chui trở về, vẫn chưa đi ra.
Triệu Việt ngưng thần lắng nghe, tựa hồ sâu trong đó có tiếng cơ quan bị kéo mở, bốn phía rất nhanh liền khôi phục im lặng.
Nhìn xuống lại phía dưới, bên trong tối như mực, cái gì cũng không thấy.
Triệu Việt sải bước rời khỏi lãnh cung, một đường đi tìm Sở Uyên, đem chuyện chứng kiến được nói một lần.
"Lời ấy thật sao?" Sở Uyên trong nháy mắt đứng lên.
"Ta tận mắt nhìn thấy." Triệu Việt nói, "Nhưng lo lắng đối phương sẽ chó cùng rứt giậu, cho nên chưa từng đi theo, bây giờ người Truy Ảnh cung đang nhìn chằm chằm." Bạn đang
"Trong cung có ai là đồng lõa của ngươi không?" Sở Uyên trầm giọng hỏi.
"Hồi Hoàng Thượng, chỉ có một mình tội thần." Vưu Đại Dư nơm nớp lo sợ nói, "Thanh Cầu làm việc cực kỳ cẩn thận, mặc dù là có, tội thần cũng không biết a."
"Vân Đoạn Hồn cùng Thanh Cầu hiện tại đang ở nơi nào?" Sở Uyên lại hỏi.
"Thanh Cầu hẳn là ở tiệm gạo trong thành." Vưu Đại Dư không dám giấu diếm, hai năm rõ mười nói, "Về phần Vân Đoạn Hồn, hắn tựa hồ sớm đoạn tuyệt với Thanh Cầu, không hề ở trong Vương Thành."
"Sớm đoạn tuyệt là có ý gì?" Sở Uyên khẽ nhíu mày.
"Là ba năm trước, lúc Thanh Cầu đến mượn sức tội thần, chính miệng nói qua." Nói, Vưu Đại Dư run rẩy.
"Lúc đó nói với ngươi cái gì, hai năm rõ mười nói hết ra cho trẫm !" Sở Uyên nói.
"Dạ." Vưu Đại Dư nhớ lại, "Lúc ấy hắn nói chính mình ở Đông Hải có thế lực lớn, lại ngồi trên núi vàng, thực lực không thể khinh thường. Còn nói Vân Đoạn Hồn không chịu tiến thủ lại vong ân phụ nghĩa, năm đó nếu không phải hắn ở giữa ngăn cản, thiên hạ này, thiên hạ này..."
"Thiên hạ này như thế nào?" Sở Uyên lạnh lùng hỏi.
"Thiên hạ này, sớm đã đổi chủ." Sau khi nói xong, Vưu Đại Dư dập đầu nước mắt giàn giụa, "Vi thần lúc ấy bị ma quỷ ám ảnh, mới có thể lầm đường lạc lối, Hoàng Thượng tha mạng, Hoàng thượng tha mạng a."
Diệp Cẩn ở trong lòng lắc đầu, sớm biết như thế, lúc trước cần gì phải đi nhầm đường.
Thẩm Thiên Phong suốt đêm dẫn người vây quanh tiệm gạo, bên trong ám đạo dưới đất lại trống trơn, theo lão bản tiệm gạo thú nhận, nói là vừa rời đi vào lúc chạng vạng, nhưng không biết đi đâu.
Tại bãi tha ma ngoài thành, Vô Phong nhìn thấy Ngự Lâm quân đột nhiên liền bắt đầu hành động, bắt hai tên khách tha hương kia, liền biết tất nhiên là xảy ra chuyện. Vội vàng chạy về nhà, vừa vặn gặp được Thượng Vân Trạch tới báo tin, nói là đại nhân ở trong cung mất tích, tất cả mọi người đang đi tìm.
"Trong Hoàng cung cũng có thể khiến người ta mất tích?" Vô Ảnh giật mình.
"Người nhiều mắt tạp, cũng không chừng xen lẫn vào ai rồi cũng nên." Vân Đoạn Hồn hỏi, "Hiện tại có tin tức chưa?"
Thượng Vân Trạch lắc đầu: "Hoàng thượng đang phái người đào Ngự Hoa viên, nhìn qua tựa hồ cũng không có tác dụng gì."
"Có khi nào đã ra khỏi cung rồi không?" Vô Ảnh hỏi.
Thượng Vân Trạch nói: "Không thể nói rõ, trong Hoàng cung có vô số mật đạo, ngay cả Hoàng Thượng cũng không biết giấu ở nơi nào, bất quá cửa thành đã bị phong kín, hẳn là chưa ra khỏi Vương Thành."
"Có cần ta giúp gì không?" Vân Đoạn Hồn hỏi.
"Tạm thời không cần." Thượng Vân Trạch nói, "Có Hoàng Thượng còn có các môn phái giang hồ, nhân thủ đã dư dã.""Lấy... Ôn đại nhân ngày thường thế nhưng có đắc tội với ai không?" Vô Ảnh lại nói.
Thượng Vân Trạch lắc đầu: "Mặc dù là đắc tội đồng nghiệp trong triều, cũng không ai dám động thủ ở dưới mí mắt Hoàng Thượng, cho nên mọi người đều phỏng đoán, chỉ có thể là Thanh Cầu gây nên."
Vân Đoạn Hồn nói: "Hắn trước kia cùng ta ở trong cung, nếu nói là đánh bậy đánh bạ phát hiện ám đạo, cũng không phải không có khả năng. Huống hồ hiện tại Vương Thành thần hồn nát thần tính, muốn chạy ra ngoài, trong tay tất nhiên phải có lợi thế."
"Nếu thật sự là như thế, ít nhất Ôn đại nhân tạm thời sẽ không có nguy hiểm." Thượng Vân Trạch thở dài, "Coi như là trong bất hạnh có một chuyện may mắn."
Mà ngay tại thời điểm tất cả mọi người sốt ruột như điên, Tiểu hồng giáp lang rốt cuộc thuận lợi đạt được mục đích, chậm rì trèo lên cửa, choáng !
Hoàng Viễn phát hiện đầu tiên, chạy lên phía trước đem nó phủng ở trong lòng bàn tay, lại nhìn nhìn về phía sau, lại không phát hiện một con khác đâu.
"Tất nhiên là từ trên người Ôn đại nhân rơi ra." Mộc Thanh Sơn nói, "Thường ngày vào lúc này, nó nên ăn cơm."
Tiểu Hồng giáp lang khờ hô hô run rẩy xúc tu, ăn.
"Nếu có thể nói chuyện thì tốt rồi." Hoàng Viễn nói, "Ít nhất có thể hỏi xem rốt cuộc xảy ra chuyện gì."
"Bình thường đều là hai con ở cùng nhau." Mộc Thanh Sơn đem nó đặt lên bàn, lại lấy chút thịt vụn trong điểm tâm ra, "Nói không chừng sau khi ăn no bụng, sẽ mang chúng ta đi tìm con khác."
Tiểu hồng giáp lang dùng chân trước ôm lấy thịt vụn, bắt đầu nghiêm túc gặm.
Gặm.
Tiếp tục gặm.
...
Hoàng Viễn ngồi ở bên cạnh nhìn ra ngoài một hồi, sau đó từ nội tâm phát ra lời nói: "Đợi nó ăn xong, đại nhân hẳn là cũng bị đưa đến Đông Hải ."
Mộc Thanh Sơn lần đầu cảm thấy, thì ra ăn cơm chậm sẽ khiến người ngoài sốt ruột như thế .
Tiểu hồng giáp lang tiếp tục động tác chậm rì, hoàn toàn không để ý hai người còn lại ánh mắt đã sắp tóe lửa.
******
"Đại Minh vương đây là muốn mang ta đi đâu?" Ôn Liễu Niên một bên đi một bên hỏi.
Thanh Cầu nói: "Ra cung."
"Thì ra còn có một ám đạo như vậy." Ôn Liễu Niên nói, "Như thế xem ra, Hoàng cung cũng không phải phòng thủ kiên cố."
"Nếu là phòng thủ kiên cố, ngươi lúc này cũng không ở đây." Thanh Cầu quét mắt nhìn hắn một cái.
"Cũng không xem như chuyện xấu." Ôn Liễu Niên nói, "Ngoại trừ lúc đầu có hơi giật mình, cổ có chút đau, còn lại đều không tồi."
"Không tồi?" Thanh Cầu cười nhạo.
"Tất nhiên không tồi." Ôn Liễu Niên thoáng ngại ngùng, lại nhịn không được mở miệng, "Thực không dám giấu diếm, ngày ta cũng đã chọn xong."Thanh Cầu ánh mắt khó hiểu: "Chọn xong ngày gì?"
"Đương nhiên là ngày xử lý việc vui." Ôn Liễu Niên thành khẩn hỏi, "Đại Minh Vương có muốn gặp cha mẹ ta không?"
Thanh Cầu: "..."
"Cũng không cần phải thương lượng sính lễ, việc này để ta chuẩn bị là được." Ôn Liễu Niên vội vàng giải thích, "Chỉ là hai bên gia đình vẫn phải gặp mặt, cấp bậc lễ nghĩa chu toàn, cũng may mắn."
Thanh Cầu cảm thấy, từ khi sinh ra tới giờ đây là lần đầu tiên hắn thấy được người đối chuyện thành thân nhiệt tình như thế.
"Đây là chuyện quan trọng nhất." Ôn Liễu Niên rất là chắc chắn.
"Muốn bổn vương đưa ngươi ra khỏi thành thế nào, mới là chuyện quan trọng nhất." Thanh Cầu lạnh lùng cắt ngang, "Chuyện còn lại, để đó về sau lại bàn."
Ôn Liễu Niên đáy mắt có chút thất vọng: "... Nga."
"Phải làm sao mới có thể ra khỏi thành?" Thanh Cầu hỏi.
"Sợ là có chút khó khăn." Ôn Liễu Niên lắc đầu, lúc này ngược lại là trả lời rất sảng khoái.
"Câu hỏi của chủ tử, đại nhân tốt nhất vẫn là suy nghĩ rõ ràng rồi hãy trả lời." Nam nhân bên cạnh uy hiếp.
"Loại vấn đề này không cần nghĩ." Ôn Liễu Niên nói, "Hiện tại đừng nói là một người sống, chỉ sợ ngay cả con ruồi cũng không bay lọt ra khỏi Vương Thành."
Thanh Cầu sắc mặt âm trầm.
"Kỳ thật Đại Minh Vương nếu muốn ra khỏi thành, trực tiếp đến tìm ta là được, vốn dĩ là chuyện dễ dàng, nhưng hiện tại nháo thành như vậy, thì trở nên thiên nan vạn nan." Ôn Liễu Niên buồn rầu, "Hoàng Thượng một khi phát hiện ta mất tích, tất nhiên sẽ bày binh bố trận ở trong thành, có chạy đằng trời."
Thanh Cầu trầm mặc, nghiêm khắc mà nói, hắn cũng nói không sai.
"Nếu thật sự là như vậy, vậy thì đành phải ủy khuất Ôn đại nhân." Người khác lạnh lùng nói.
"Ủy khuất?" Ôn Liễu Niên nghe vậy đầu tiên là nhíu mày, nghĩ nghĩ lại hỏi, "Nếu là ủy khuất xong, có phải là nên bàn chuyện hôn nhân rồi không?"
...
"Đúng vậy." Thanh Cầu gật đầu.
"Vậy muốn ta làm cái gì?" Ôn Liễu Niên hỏi.
Người khác nói: "Làm con tin."
"Kèm ở hai bên ta, nói Hoàng Thượng cho đi?" Ôn Liễu Niên đoán.
Đối phương gật đầu.
"Sợ là thành công không cao." Ôn Liễu Niên lại lắc đầu.
"Vì sao không thể được?" Người nọ nói, "Trên dưới Sở quốc mọi người đều biết, Ôn đại nhân chính là hồng nhân số một trước mặt Sở Hoàng."
"Vậy thì sao?" Ôn Liễu Niên nói, "Nếu đổi lại là giang dương đại đạo bình thường, Hoàng Thượng có lẽ còn có khả năng sẽ bởi vì ta mà thả người, nhưng từ sau tràng hải chiến hai mươi năm trước, Đại Minh Vương liền trở thành cái gai nhọn trong lòng bộ tộc Sở thị, mặc kệ trả giá lớn bao nhiêu, hi sinh lớn bao nhiêu, cũng sẽ quả quyết muốn diệt trừ tận gốc.""Dựa theo ý tứ của ngươi, hiện tại chúng ta không có chỗ để đi?" Thanh Cầu hỏi.
"Chỉ là tạm thời không có chỗ để đi." Ôn Liễu Niên nói, "Đến bây giờ còn chưa có người tiến vào tìm, nói rõ người còn lại cũng không biết ám đạo này, nơi này vẫn tính là an toàn ."
Thanh Cầu trầm mặc.
Ôn Liễu Niên lại tiếp tục hỏi: "Có mang đủ lương khô không?"
"Phía trên chính là Ngự Thiện phòng." Người khác nói, "Không để ngươi chết đói đâu."
"Vậy là tốt rồi." Ôn Liễu Niên thả tâm.
Phía trên chính là Ngự Thiện phòng a...
Ba người ở trong ám đạo ngồi một trận, đại khái là cảm thấy bốn phía có chút im lặng, vì thế Ôn Liễu Niên lại đẩy đẩy nam tử trung niên: "Còn chưa thỉnh giáo tôn tính đại danh của các hạ."
Đối phương hừ lạnh một tiếng: "Không có liên quan đến đại nhân."
"Sao lại có thể không liên quan, chúng ta còn muốn ở trong ám thất trụ một khoảng thời gian, cũng không thể ngay cả xưng hô đều không có." Ôn Liễu Niên nói, "Cho dù là biệt danh cũng được, như vậy mới biểu lộ giống như người một nhà."
Nam tử trung niên nghe nếu không đánh hơi.
Nhưng Ôn Liễu Niên lại rất siêng năng.
Về sau ngay cả Thanh Cầu cũng bắt đầu phiền: "Hải Ưng."
"Quả nhiên là tên rất hay." Ôn Liễu Niên nhanh chóng khen ngợi.
Tốc độ cực nhanh khiến Hải Ưng cảm thấy, nếu tên mình gọi là Hải Nhị Cẩu, thì hắn cũng sẽ lập tức bắt đầu vỗ tay nịnh hót.
Lại qua một trận, Ôn Liễu Niên ngáp một cái, dựa vào vách tường hô hô ngủ, ngược lại là một chút cũng không bị ảnh hưởng.
"Chủ tử, kế tiếp phải làm sao đây?" Hải Ưng thấp giọng hỏi hắn.
"Nếu đã nhất thời nửa sẽ không ra ngoài được, vậy thì dựa theo kế hoạch cũ tiến hành." Thanh Cầu nói, "Qua vài ngày bên ngoài sẽ nổi lên một ít sóng gió, nghĩ biện pháp lẻn vào chỗ ở của Sở Uyên."
"Vâng." Hải Ưng gật đầu. Ôn Liễu Niên một bên ngáy, một bên trong lòng âm thầm sốt ruột -- Nếu là hai người này muốn lẻn đến bên cạnh Hoàng thượng, chỉ sợ lại sẽ sai lầm, vẫn là phải nghĩ biện pháp chạy đi sớm một chút thì tốt hơn.
Mà tại chỗ ở Mộ Hàn Dạ, con Tiểu Hồng giáp lang kia sau khi ăn thịt vụn xong, liền chậm rì bò vào trong đĩa nhỏ, im lặng ghé vào góc.
Ngủ !
Hoàng Viễn: "..."
Mộc Thanh Sơn rất là đau đầu.
Cư nhiên thật sự không đi tìm.
Trong Ngự Hoa viên, thị vệ phân ba đợt đào xuống dưới, đều là nam tử cứng rắn hai ba chục tuổi, tốc độ tất nhiên là rất nhanh, nhưng thủy chung cũng không đào được nơi nào có ám đạo.
Triệu Việt lại ở trong hoàng cung tìm một vòng, vẫn như trước không có tung tích, trong lòng càng lúc càng sốt ruột, trong mắt cũng tràn đầy tơ máu.Trong cơ thể chân khí cuồn cuộn, ngực không hiểu tại sao lại đau nhói, trong nháy mắt trước mắt cũng tối đen.
"Đại đương gia, ngươi không sao chứ." Lục Truy vừa lúc đến tìm hắn, thấy thế vội vàng đỡ lấy.
"Không sao." Triệu Việt lắc đầu.
Lục Truy chế trụ cổ tay hắn thử mạch, thở dài nói: "Sốt ruột cũng vô dụng, đại đương gia vẫn là trở về nghỉ ngơi đi."
"Ta có chừng mực." Triệu Việt nói.
"Sớm đã không ổn, cần gì phải mạnh miệng." Lục Truy nói: "Vốn là nội tức bị nghẹt, nếu lại khiến hỏa công tâm, chỉ sợ mọi người ngoại trừ nghĩ biện pháp cứu Ôn đại nhân, còn phải nghĩ biện pháp cứu ngươi."
Triệu Việt nghẹn lời.
"Có một số việc, vẫn là gấp không được." Lục Truy nói, "Cho dù không ngủ được, ngồi uống chén trà cũng tốt."
"Đa tạ." Triệu Việt vỗ vỗ bả vai hắn.
"Đối phương nhiều lắm cũng chỉ có ba năm người, Ôn đại nhân lại thông minh tuyệt đỉnh, sẽ không chịu thiệt đâu." Lục truy nói, "Chỉ sợ hiện giờ nên đau đầu hẳn là kẻ bắt cóc."
Triệu Việt lắc đầu: "Hắn tay trói gà không chặt, nếu đối phương là người hiểm ác, sao có thể không chịu thiệt."
"Ngươi lầm rồi." Lục Truy cười cười: "Người thông minh giết người, vậy mới gọi là giết không thấy máu." Huống chi Ôn đại nhân còn là người thông minh trong người thông minh.
Thời gian trôi qua một đêm, Ôn Liễu Niên còn đang hô hô ngủ say... Đương nhiên ở trong địa đạo, cũng không cảm nhận được ngày đêm luân chuyển, chỉ có thể dựa vào cảm giác.
Hải Ưng kéo mở bao phục, lấy ra vài cái bánh nướng.
Ôn Liễu Niên ở trong mộng há miệng, sau đó xoay người tiếp tục ngủ, thẳng đến khi Thanh Cầu cùng Hải Ưng ăn xong điểm tâm, mới lười biếng duỗi thắt lưng đứng lên.
Hải Ưng ném bánh cùng túi nước đến.
"Đa tạ." Ôn Liễu Niên vội vàng tiếp được, sau đó nghi hoặc, "Không phải tối qua nói, phía trên chính là Ngự Thiện phòng sao?"
"Nếu không phải bất đắc dĩ, vẫn là không cần mạo hiểm." Thanh Cầu nói, "Trước ăn hết lương khô này rồi nói tiếp."
Ôn Liễu Niên cũng là không để ý, ăn một hơi hết ba cái, còn muốn lấy cái thứ tư.
"Đủ rồi !" Hải Ưng cột bao phục lại, "Lần này xuống dưới, lương thực chúng ta mang theo cũng không nhiều."
Ôn Liễu Niên vô tội nói: "Nhưng bình thường giống loại bánh này, ta có thể ăn một lần tám cái, còn phải thêm một chén canh gà."
"Nay đã khác ngày xưa." Hải Ưng nói, "Ta chỉ có thể cam đoan không để đại nhân chết đói, nhưng không thể cam đoan đại nhân có thể ăn no."
Ôn Liễu Niên rõ ràng rất mất hứng.
Ở trong phòng tối cũng không có chuyện gì làm, thấy Thanh Cầu cùng Hải Ưng đều đang nhắm mắt dưỡng thần, Ôn Liễu Niên đầu tiên là tìm cây gậy nhỏ, trên mặt đất tự mình cùng chính mình hạ một bàn cờ năm quân, rồi sau đó liền nói: "Không bằng chúng ta nghĩ biện pháp, ra khỏi nơi này trước đi.""Tối qua ngươi vừa mới nói, hiện tại ở bên ngoài tiếng gió gắt gao." Thanh Cầu mở to mắt, "Vì sao chỉ trong một đêm liền thay đổi chủ ý?"
"Tiếng gió gắt gao, là không thể ra khỏi thành, nhưng không phải không thể ra được." Ôn Liễu Niên nói, "Đại Minh Vương đã biết lối ra ở đâu, tất nhiên cũng có thể biết bên ngoài lối ra là nơi nào."
"Sau khi ra ngoài phải đi đâu?" Thanh Cầu hỏi.
"Ôn phủ tuy rằng không lớn, chứa hai người vẫn là dư dả." Ôn Liễu Niên nói, "Cũng tốt hơn so với đợi ở trong này."
"Vậy Ôn đại nhân muốn giải thích với người khác như thế nào, trong khoảng thời gian mất tích đã làm gì?" Hải Ưng nhìn hắn.
"Lý do tất nhiên phải soạn cho tốt." Ôn Liễu Niên nói, "Đơn giản nhất cũng là không dễ bị chọc thủng, liền nói là ta bị người đánh ngất, cái gì cũng không biết."
"Vì sao chúng ta phải tin tưởng ngươi?" Hải Ưng lạnh lùng nói.
Ôn Liễu Niên giật mình trừng mắt to: "Vì sao không thể tin tưởng ta?"
Hải Ưng: "..."
"Cũng đúng, chúng ta lại không quen, cũng không có quan hệ đặc thù gì hết." Ôn Liễu Niên nói, sau đó lại dùng ánh mắt vạn phần khẳng định nhìn Thanh Cầu, "Bất quá Đại Minh Vương tin tưởng ta cũng đủ rồi."
"Ta?" Thanh Cầu hơi hơi nhướn mày.
"Đúng vậy." Ôn Liễu Niên có chút ngại ngùng, nhưng đồng thời lại có chút khoe khoang, "Thực không dám giấu diếm, ta cùng với đương gia đã viên phòng rồi." Cho nên là người một nhà.
Hải Ưng giật giật khóe miệng, loại sự tình này cũng có thể lấy ra nói?
"Cho nên chúng ta khi nào thì ra ngoài?" Ôn Liễu Niên tin cậy nắm tay của hắn.
"Qua vài ngày nữa đi." Thanh Cầu nói, "Nếu thế cục giống như lúc trước, vậy thì lại thương nghị đối sách tiếp theo."
Ôn Liễu Niên nghe vậy ở trong lòng nhíu mày -- Hắn ngược lại là không sợ tiếp tục ở lại trong này, tóm lại cũng không chịu thiệt. Nhưng nếu là không mau chóng ra ngoài, người bên ngoài không biết sốt ruột thành bộ dáng gì, hơn nữa lưu trữ hai người ở trong cung, đối với Hoàng Thượng cũng là uy hiếp lớn.
Vẫn là phải mau chóng ra ngoài thì tốt hơn.
Một lát sau, Ôn Liễu Niên lại nói: "Đúng rồi, còn một việc nữa."
"Sao ngươi lại nhiều chuyện như thế?" Hải Ưng không kiên nhẫn.
Ôn Liễu Niên buồn bực nhìn hắn: "Ta đang nói chuyện nhà, không có liên quan đến ngươi."
Hải Ưng bị hắn làm cho cứng họng.
"Ngự Thiện phòng cách thái y quán không xa." Ôn Liễu Niên tiếp tục nhìn Thanh Cầu nói, "Bên trong có một cây dược liệu, gọi là Hắc Phù Dung."
"Có tác dụng gì?" Thanh Cầu hỏi.
Ôn Liễu Niên nói, "Tăng cường nội lực, còn có thể đả thông thất kinh lục mạch, khiến thân thể nhẹ như chim yến."
"A?" Thanh Cầu nói, "Lúc trước chưa bao giờ nghe qua vật ấy."
"Là Thất Tuyệt Vương tiến cống." Ôn Liễu Niên nói, "Sau khi ta nghe nói, liền muốn hỏi xin Hoàng Thượng, nhưng không đạt được.""Ôn đại nhân là một người đọc sách, muốn vật ấy để làm gì?" Thanh Cầu hỏi.
"Đương nhiên không phải cho ta rồi, mà là cho đương gia." Ôn Liễu Niên nói, "Kinh mạch hắn từng bị người bịt kín, cho nên tim sẽ thường xuyên đập nhanh. Ta cũng nghe nói Hắc Phù Dung đối người luyện võ có ích lợi rất lớn, thậm chí có người ăn xong thì công lực đột nhiên tăng mạnh, cho nên mới mặt dày mày dạn mở miệng đi xin."
"Thật sự thần kì như thế?" Thanh Cầu phàm có chút suy nghĩ.
"Đúng vậy." Ôn Liễu Niên nói, "Nằm ở trong kho dược, tuy nói là nơi quan trọng, nhưng bình thường cũng không có ai sẽ đến Thái Y viện trộm đồ, cho nên phòng bị cũng không ghiêm ngặt lắm."
"Nói chuyện này có tác dùng gì?" Thanh Cầu nói.
"Tóm lại rảnh rỗi cũng không có việc gì, khi nào khi Đại Minh Vương muốn ra ngoài hít thở không khí, thì cũng thuận tiện mang Hắc Phù Dung về luôn." Ôn Liễu Niên nói, "Nhiều năm như vậy chưa gặp mặt, bù lại một phần lễ vật cho đương gia, mối quan hệ cũng dịu đi một chút."
Thanh Cầu nhắm mắt lại, cũng không tiếp tục để ý đến lời nói của hắn
Ôn Liễu Niên tay chân rón rén, ngồi trở về góc tường.
Nửa buổi về sau lại nhắc nhở: "Nhất định phải đi a."
Thanh Cầu như trước không phản ứng, Hải Ưng lại có chút động tâm.
Tuy nói biểu tình trên mặt chợt lóe qua, nhưng Ôn Liễu Niên vẫn là nhìn thấy rõ ràng thấu đáo, vì thế trong lòng chậc chậc.
Quả thực, dùng hi thế dược vật cùng võ lâm bí tịch đối phó người trong giang hồ, vẫn là dùng rất tốt.
Sáng sớm ánh mặt trời chiếu vào cửa sổ, Tiểu hồng giáp lang chậm rì rì, gặm một miếng thịt bò vụn, ăn cơm !
Một con Hồng giáp lang khác lắc lắc xúc tu, cũng từ trong tay áo Ôn Liễu Niên chui ra ngoài.
Tiểu hồng giáp ăn xong thịt vụn rớt trên mặt đất, tự mình bò đến góc tường nằm sấp bắt đầu ngủ.
Mệt !
"Hồng giáp lang lại đi đâu rồi a?" Một đầu khác, Mộc Thanh Sơn đang nằm sấp ở trên mặt đất tìm khắp nơi.
"Tối qua vẫn còn nằm trong hộp, nói như thế nào không thấy liền không thấy." Hoàng Viễn cũng tìm phụ.
Mộc Thanh Sơn gấp đến độ xoay vòng vòng, đại nhân chưa trở về, Hồng giáp lang lại mất tích, hết chuyện này đến chuyện khác, thế nhưng phải làm thế nào mới đúng đây.
Đến lúc ăn cơm chiều, Tiểu hồng giáp lang lại tự mình bò trở về, đói.
Mộc Thanh Sơn cùng Hoàng Viễn liếc nhau: "Này..."
Tiểu hồng giáp lang khờ hô hô nằm sấp, chờ ăn cơm.
Triệu Việt cùng Thượng Vân Trạch nghe được thị vệ thông truyền, cũng chạy tới.
Tiểu hồng giáp lang còn đang ra sức gặm một con trùng lớn.
"Đêm nay có phải là muốn trông chừng nó không?" Thượng Vân Trạch nói, "Nói không chừng thật sự có thể tìm ra được manh mối."
Triệu Việt gật đầu.
"Vậy e là phải chờ một trận." Mộc Thanh Sơn nói, "Tối qua chúng ta thủ vài canh giờ cũng không thấy có động tĩnh, sáng nay liền biến mất."
"Ta cùng với đại đương gia thay phiên nhìn chằm chằm." Thượng Vân Trạch nói, "Mặc kệ chạy đi đâu, đi theo là biết."
Triệu Việt gật đầu: "Được." Tuy nói nghe qua có chút không đáng tin, nhưng trước mắt không có phương pháp khác, chỉ có thể ngựa chết trở thành ngựa sống.
Tiểu hồng giáp lang sau khi ăn xong thịt vụn, liền bò trở về đĩa nhỏ nằm sấp bắt đầu ngủ, một canh giờ sau cũng không thấy động đậy.
Thượng Vân Trạch cảm thấy trước mắt có chút hoa mắt, thời gian dài nhìn chằm chằm vật nhỏ này, so với nhìn chằm chằm một đám người còn mệt hơn, lại không dám lơi lỏng, sợ nháy mắt lại chạy đi.
Bóng đêm dần sâu, lúc nửa đêm, Triệu Việt thay thế Thượng Vân Trạch.
Lại qua một trận, Tiểu hồng giáp lang rốt cuộc tỉnh ngủ, lắc lắc xúc tu gặm một con trùng, rồi sau đó chậm rì bò xuống bàn.
Triệu Việt cơ hồ ngay cả hô hấp đều không dám lớn tiếng, sợ sẽ làm nó giật mình.
Dưới ánh trăng, Tiểu hồng giáp lang bò đến quen thuộc, xuyên qua cây cầu nhỏ quẹo qua một cái hành lang gấp khúc, đi vào một tòa lãnh cung, cuối cùng dọc theo một khe hở dưới giếng cạn chui vào.
Triệu Việt ở miệng giếng nhìn nhìn, vừa tính toán nhảy xuống xem đến tột cùng, lỗ tai lại nhạy cảm nghe được một trận thanh âm rất nhỏ, vì thế nhanh chóng vọt đến phía sau đại thụ.
Giây lát sau, một người giống như Quỷ Ảnh, từ trong giếng lộ đầu ra.
Triệu Việt một tay nắm chuôi đao, lo lắng an toàn của Ôn Liễu Niên, cũng không dám manh động.
Nhân ảnh kia nhìn nhìn bốn phía, lại chui trở về, vẫn chưa đi ra.
Triệu Việt ngưng thần lắng nghe, tựa hồ sâu trong đó có tiếng cơ quan bị kéo mở, bốn phía rất nhanh liền khôi phục im lặng.
Nhìn xuống lại phía dưới, bên trong tối như mực, cái gì cũng không thấy.
Triệu Việt sải bước rời khỏi lãnh cung, một đường đi tìm Sở Uyên, đem chuyện chứng kiến được nói một lần.
"Lời ấy thật sao?" Sở Uyên trong nháy mắt đứng lên.
"Ta tận mắt nhìn thấy." Triệu Việt nói, "Nhưng lo lắng đối phương sẽ chó cùng rứt giậu, cho nên chưa từng đi theo, bây giờ người Truy Ảnh cung đang nhìn chằm chằm." Bạn đang
Tác giả :
Ngữ Tiếu Lan San