Thỏ Hoa Đào
Chương 86 Ngoại truyện 5
Trans: Yam
Người này dĩ nhiên là bố của Ninh Tây Cố, ông Ninh.
Ông Ninh vừa đánh cờ vừa hỏi cậu năm nay bao nhiêu tuổi, viết được bao nhiêu chữ, đi học có chuyện gì vui…
Bình Nước Nhỏ cũng trả lời từ đầu đến cuối.
Ông lại hỏi: “Tình cảm của bố mẹ cháu có tốt không?”
Cậu dừng lại, nhìn thẳng vào ông già không quen này, đôi mắt trong veo ngây thơ hỏi: “Ông muốn bắt cóc cháu ạ?”
Ông Ninh nhất thời bị nghẹn lại, cúi đầu nhìn cháu trai nhỏ của mình: “Không phải.”
Bình Nước Nhỏ vẫn ngây ngốc: “Ồ.”
Ông Ninh: “Cháu tin ư?”
Bình Nước Nhỏ: “Không tin. Nhưng cháu sẽ không đi theo ông. Mẹ nói không thể đi cùng người lạ.”
Ông Ninh hừ lạnh một tiếng nghĩ— Người lạ cái gì. Ông là ông nội của cháu!
Hai người vừa nói chuyện vừa chơi cờ như vậy cả buổi chiều.
Đến giờ tan học, tiếng chuông đồng hồ điện tử trên cổ tay Bình Nước Nhỏ vang lên, cậu nhìn một cái, nói: “Cháu phải đi rồi.”
Thế là cậu thu dọn bàn cờ, lần lượt sắp xếp các quân cờ vào. Cậu nhảy xuống ghế, nói với ông: “Tạm biệt, cháu đi đợi bố mẹ đây.”
Ông Ninh xụ mặt, trả lời lịch sự nhưng lạnh lùng: “Gặp lại sau.”
Bình Nước Nhỏ đi qua bên cạnh ông, ngồi xuống cái ghế nhỏ gần cửa, cậu móc một viên kẹo từ trong túi ra, lột giấy gói kẹo nhét vào bên trong miệng, một bên gương mặt phồng lên.
Ông Ninh biết mình cần phải đi, nhưng bất giác lại muốn nhìn cháu trai nhỏ nhiều hơn. Tâm tình của ông cực kỳ phức tạp, thằng nhóc này so với Ninh Tây Cố thì càng giống Nhạc Quỳnh Quỳnh hơn, nhất là đôi mắt, khi cười lên còn mang vài phần trẻ con. Nhưng bạn cứ tưởng cậu ngốc, lại bất tri bất giác bị dắt vào trong hố.
Mấy năm này, thời gian trôi qua rất nhanh.
Mới đầu, ông cho rằng Ninh Tây Cố chẳng mấy chốc sẽ chán ghét cuộc sống nghèo khó, không nghĩ tới việc làm ăn của anh càng ngày càng tốt. Về sau, ông cảm thấy kết hôn với người phụ nữ như vậy, hai người nhất định sẽ không được lâu dài, kết quả tình cảm hai vợ chồng rất tốt, vô cùng thuận lợi. Cuối cùng, nghe nói bọn họ có con, trong lòng ông bắt đầu ngứa ngáy, hơn nữa đã qua nhiều năm rồi, người phụ nữ họ Nhạc kia coi như có tiến bộ, cũng thu tâm lo việc gia đình, nếu đã vậy, nếu vợ chồng họ mang con về nhà gặp ông, ông cũng không phải không thể miễn cưỡng tiếp nhận.
Nhưng sự tình phát triển hoàn toàn trái ngược với suy nghĩ của ông.
Ninh Tây Cố không chỉ không quay đầu lại, còn vui đến quên cả trời đất, phản nghịch nhất chính là cho con trai theo họ “Nhạc” trên hộ khẩu.
Sau khi biết được ông lại tức mấy năm, tức giận nhất chính là, hàng năm Nhạc Quỳnh Quỳnh còn gửi ảnh cho ông, ông có được vài tấm ảnh chụp cháu trai nhỏ, tức thì tức, lại không nỡ xóa đi, càng nhìn càng thấy giống Nhạc Mỹ Lệ, ông càng buồn bực.
Vốn dĩ ông cho là mình chắc chắn sẽ không thích cháu trai nhỏ này, nhưng hôm nay gặp được, nghe cậu mềm mại, lễ phép, non nớt nói chuyện, trong lòng không phải không cảm thấy đáng yêu. Nhưng càng cảm thấy đáng yêu ông càng không muốn thừa nhận, thế là lông mày càng cau chặt lại.
Ngoại trừ bạn nhỏ Nhạc Tiểu Phàm có lá gan lớn, các bạn nhỏ khác vừa nhìn đã bị dọa muốn khóc.
Bình Nước Nhỏ bị ông nhìn chằm chằm cũng không sợ, cậu nhìn lại, nhìn một hồi, đứng lên từ chiếc ghế nhỏ, đi đến trước mặt ông, thở dài.
Ông Ninh: “?”
Ông nhìn người bạn nhỏ miễn cưỡng tìm kiếm móc ra một viên kẹo từ trong túi, nói: “Cho ông ăn.”
Ông Ninh cười: “Ông nhìn cháu không phải vì ngưỡng mộ cháu có kẹo ăn, cháu tự ăn đi, ông không tranh với cháu.”
Bình Nước Nhỏ hỏi: “Ông có bệnh tiểu đường sao?”
Ông Ninh suýt nữa thì phun ra: “Cái này cháu học được ở chỗ nào vậy?”
Bình Nước Nhỏ nhếch miệng, không trả lời ông, cất kẹo trở về: “Ông không muốn thì thôi vậy.”
Bên kia, cô giáo đứng ở cửa gọi: “Nhạc Tiểu Phàm, bố con tới đón.”
Cậu quay đầu lại, đi về phía, vừa tới trước mặt Ninh Tây Cố đã bị bế lên. Bình Nước Nhỏ nhìn chăm chú gương mặt của bố, đầu lông mày nhỏ chau lại.
Ninh Tây Cố bị vẻ mặt này của cậu chọc cười, hỏi: “Làm sao? Trên mặt bố có gì sao? Nhìn bố làm gì?”
Bình Nước Nhỏ suy nghĩ, khó trách cậu cảm thấy ông lão kia nhìn hiền hòa, hóa ra là do vẻ ngoài giống bố mình.
Cậu chỉ vào chỗ ngồi trước đó, lại quay đầu lại nhìn, nói: “Có một ông lão nhìn giống bố…”
Ninh Tây Cố thuận theo hướng ngón tay cậu chỉ nhìn qua, lại không thấy người nào cả, chỉ hơi sững ra nhìn vào phòng cờ trống rỗng, ý cười trên khóe miệng thu lại, như có điều gì suy nghĩ.
Ninh Tây Cố không giấu vợ mình, vừa về nhà đã nói với vợ: “Anh nghi ngờ hôm nay bố anh lén lút đến gặp con trai chúng ta.”
Lúc này Nhạc Quỳnh Quỳnh mới nhớ ra mình còn có một người bố chồng, hỏi một câu theo lễ tiết: “Vậy sao? Đúng rồi, bây giờ sức khỏe bố anh có tốt không?”
Ninh Tây Cố trả lời: “Ông ấy thì có thể có gì không tốt?”
Nhạc Quỳnh Quỳnh gật gật đầu, cô tự nhận rằng mình đã giữ phép hết mức, tuyệt đối không thể tìm ra được chỗ sai. Hàng năm cô còn gửi ảnh con trai qua đó, trước đây vào tiệc đầy tháng, tiệc đầy tuổi của Bình Nước Nhỏ cô đều gửi thiệp mời đến. Ông Ninh tuy không đến, nhưng đều có gửi quà, nhìn có vẻ rất đắt tiền, cô đều nhận hết.
Vào bữa tối.
Ninh Tiểu Phàm bắt đầu lảm nhảm nói với mẹ về ông lão kỳ lạ mà cậu gặp hôm nay.
Nhạc Quỳnh Quỳnh: “Ồ, đó có lẽ là ông nội của con.”
Hai bố con ngây ra, Ninh Tây Cố đột nhiên quay đầu nhìn vợ, dùng ánh mắt nói: Tại sao em lại nói ra như vậy?!
Nhạc Quỳnh Quỳnh dùng ánh mắt vô tội trả lời: Tại sao lại không thể nói chứ?
Bình Nước Nhỏ nói: “Con cũng không ngốc. Ông nội con nhìn không như vậy.”
Ở quê cô cho dù là bố của mẹ hay ba đứa trẻ đều gọi là ông nội, Nhạc Quỳnh Quỳnh biết con mình hiểu nhầm rồi, bổ sung thêm: “Là bố của bố con.”
Lúc này Bình Nước Nhỏ mới nói: “Ồ.” Cậu dừng lại, như là bị mắc kẹt, nghiêng cái đầu nhỏ suy nghĩ.
“Cũng không chắc.” Ninh Tây Cố đen mặt nói: “Lần sau con hỏi xem có phải họ Ninh không, năm nay ông ấy bao nhiêu tuổi rồi, nếu như đúng là bảy mươi tư tuổi mới là ông nội.”
Bình Nước Nhỏ gật gật đầu.
Nhạc Quỳnh Quỳnh hỏi: “Bố anh lớn tuổi như vậy rồi sao?”
Ninh Tây Cố không nói chuyện, tiếp tục ăn cơm.
Ăn cơm xong, Ninh Tây Cố đến thư phòng đọc sách, nhốt mình ở trong đó.
Nhạc Quỳnh Quỳnh ôm con trai ngồi trên sô pha xem phim, hai mẹ con thì thầm nói chuyện.
Nhạc Quỳnh Quỳnh nói: “Con đừng học tính xấu của bố con.” Ở trước mặt con trai biểu diễn hành vi chống đối bố mình, cô vô cùng cạn lời.
Bình Nước Nhỏ hỏi: “Hai người họ cãi nhau sao?” Lại nói: “Nhìn dáng vẻ hai người tức giận cũng rất giống nhau.” Nói xong, cậu lại tự mình mím môi cười.
Nhạc Quỳnh Quỳnh thử tưởng tượng, cũng cảm thấy rất buồn cười, cô nói: “Đúng, họ cãi nhau mấy năm rồi.”
“Tại sao lại cãi nhau vậy?”
“Ông ấy không thích mẹ của con.”
“Mẹ con không phải là mẹ sao?”
“Đúng vậy, chính là mẹ.”
Bình Nước Nhỏ nghe vậy thì không cười nữa, ôm chặt mẹ: “Vậy con cũng không thích ông ấy nữa. Con không nói chuyện với ông ấy.”
Nhạc Quỳnh Quỳnh sờ sờ cái đầu nhỏ của cậu, nói: “Không sao, lần sau gặp ông ấy, con vẫn có thể nói chuyện với ông, một mình ông cũng khá đáng thương.”
Nhạc Quỳnh Quỳnh đúng là không thích ông già ngoan cố, nhưng nói là hận thấu xương thì không đến nỗi, chỉ là không muốn để ý mà thôi.
Nhưng mà nghĩ thật lòng ông cũng lớn tuổi rồi, nếu như đột nhiên xảy ra chuyện gì, Ninh Tây Cố không được gặp mặt lần cuối, sau này nghĩ lại liệu có phải rất nuối tiếc không?
Không liên quan gì đến cô, cô đơn thuần chỉ là nghĩ cho Ninh Tây Cố mà thôi.
Khí áp xung quanh Ninh Tây Cố vô cùng thấp.
Nhạc Quỳnh Quỳnh không chọc đến anh, tự mình đi đắp mặt nạ vui vẻ lên giường ngủ.
Tắt đèn đi, Ninh Tây Cố đột nhiên nói: “Anh biết ông ấy đang nghĩ gì, khoảng thời gian trước sau khi làm phẫu thuật, ông ấy sợ rồi, cảm thấy không có người thừa kế, nói không chừng muốn cướp con trai chúng ta đi để thừa kế gia sản cho ông ấy đấy.”
Nhạc Quỳnh Quỳnh phụt cười: “Không phải, tiền rơi từ trên trời xuống như vậy, sao anh lại như rơi vào hố lửa thế.”
“Trên thế giới này không có bữa cơm nào là miễn phí.” Ninh Tây Cố quay người lại, mặt hướng về phía cô, nói: “Ông ấy là một thương nhân vô cùng khôn khéo, đừng mắc chiêu của ông ấy.”
Nhạc Quỳnh Quỳnh sờ mặt anh, hôn một cái: “Được rồi được rồi, đừng nghĩ nữa, nếu như anh không muốn để ý đến ông ấy thì chúng ta không để ý, em đứng cùng một chiến tuyến với anh, được chưa?”
Ninh Tây Cố hừ hừ hai tiếng.
Bình thường Ninh Tây Cố rất trầm ổn đáng tin cậy, nhưng có lúc vẫn giống như một đứa trẻ lớn tướng, không hề hoàn mỹ như vậy.
Ông Ninh lại tìm cơ hội đến thăm cháu trai.
Bình Nước Nhỏ nhìn thấy ông thì vẫy vẫy tay chào hỏi ông như đã quen thuộc: “Chào ông.”
Lần này là lớp Lego, cậu hỏi: “Ông có muốn ghép lego với cháu không?”
Ông bất giác nghĩ trong lòng: Quả nhiên là cháu nội liền tâm, mình vẫn được các bạn nhỏ yêu thích. Mới gặp được một lần cậu bé đã thân thiết với mình như vậy rồi.
Ông Ninh ngồi xuống, lại nghe thấy cậu nói: “Thật ra bố cháu không cho cháu để ý đến ông.”
Khóe miệng ông Ninh cứng lại: “…”
Sau đó cháu nội lại nói: “Có điều mẹ cháu nói, cháu đừng nghe bố cháu.”
“Hừ.” Ông Ninh hừ khí từ trong mũi ra, đúng là không có tiền đồ, chạy đi ở rể thì thôi đi, còn bị vợ quản nghiêm, sao ông lại sinh được đứa con trai thế này chứ?
Bình Nước Nhỏ chậm rãi nói: “Mẹ nói, ông vừa bị bệnh, rất đáng thương. Không thể không để ý đến ông.”
Cần cô thương hại sao? Cũng không phải bệnh gì nặng… Khuôn mặt già của ông đỏ lên, khó khăn nghĩ.
Bình Nước Nhỏ nói: “Hơn nữa mẹ còn nói, có lẽ bố cũng khá nhớ ông, nếu không trong nhất thời không thể nói ra nhiều chuyện về ông như vậy, chắc chắn là đã thầm nghe ngóng. Bố cứng miệng, ngại nói ra mà thôi.”
Gương mặt ông Ninh đỏ cả lên, khẽ ho hai tiếng, giả vờ nói: “…Vậy sao?”
Ông phiền não nghĩ.
Người phụ nữ họ “Nhạc” đó đúng thật có thủ đoạn, đang muốn lấy lòng ông sao? Chiêu nịnh nọt này quả thực không tồi, nhưng ông tuyệt đối không tha thứ cho cô dễ dàng như vậy.
Bình Nước Nhỏ ngửa đầu, gương mặt dễ thương nhìn lên, hỏi: “Cháu có thể gọi ông là ông nội không?”
Cả người ông cứng đờ, vô cùng căng thẳng nói: “Có, có thể. Ông nội chơi với cháu.”
Ông nói ra những lời mà bản thân mình còn thấy vô cùng xa lạ, vẻ mặt thoải mái hơn nhiều, không xụ mặt từ đầu đến cuối như lần trước nữa.
Từ đó về sau, thỉnh thoảng Bình Nước Nhỏ sẽ đeo cái cặp rỗng ra khỏi nhà, lại đeo cái cặp đựng đầy quà về nhà.
Nhạc Quỳnh Quỳnh phê chuẩn cho bé con nhận hết toàn bộ, không lấy thì phí, ông nội mua quà cho cháu trai là chuyện bình thường mà.
Ninh Tây Cố có chút không vui, nhưng bố của anh cũng không xuất hiện trước mặt anh, anh không gặp được nên coi như không biết.
Nhà bọn họ vợ anh là lớn nhất, Nhạc Quỳnh Quỳnh đã đồng ý rồi, anh cũng không thể nói trái lại vợ.
Đúng không?
Nửa năm sau.
Nhạc Quỳnh Quỳnh lại có thai.
Người này dĩ nhiên là bố của Ninh Tây Cố, ông Ninh.
Ông Ninh vừa đánh cờ vừa hỏi cậu năm nay bao nhiêu tuổi, viết được bao nhiêu chữ, đi học có chuyện gì vui…
Bình Nước Nhỏ cũng trả lời từ đầu đến cuối.
Ông lại hỏi: “Tình cảm của bố mẹ cháu có tốt không?”
Cậu dừng lại, nhìn thẳng vào ông già không quen này, đôi mắt trong veo ngây thơ hỏi: “Ông muốn bắt cóc cháu ạ?”
Ông Ninh nhất thời bị nghẹn lại, cúi đầu nhìn cháu trai nhỏ của mình: “Không phải.”
Bình Nước Nhỏ vẫn ngây ngốc: “Ồ.”
Ông Ninh: “Cháu tin ư?”
Bình Nước Nhỏ: “Không tin. Nhưng cháu sẽ không đi theo ông. Mẹ nói không thể đi cùng người lạ.”
Ông Ninh hừ lạnh một tiếng nghĩ— Người lạ cái gì. Ông là ông nội của cháu!
Hai người vừa nói chuyện vừa chơi cờ như vậy cả buổi chiều.
Đến giờ tan học, tiếng chuông đồng hồ điện tử trên cổ tay Bình Nước Nhỏ vang lên, cậu nhìn một cái, nói: “Cháu phải đi rồi.”
Thế là cậu thu dọn bàn cờ, lần lượt sắp xếp các quân cờ vào. Cậu nhảy xuống ghế, nói với ông: “Tạm biệt, cháu đi đợi bố mẹ đây.”
Ông Ninh xụ mặt, trả lời lịch sự nhưng lạnh lùng: “Gặp lại sau.”
Bình Nước Nhỏ đi qua bên cạnh ông, ngồi xuống cái ghế nhỏ gần cửa, cậu móc một viên kẹo từ trong túi ra, lột giấy gói kẹo nhét vào bên trong miệng, một bên gương mặt phồng lên.
Ông Ninh biết mình cần phải đi, nhưng bất giác lại muốn nhìn cháu trai nhỏ nhiều hơn. Tâm tình của ông cực kỳ phức tạp, thằng nhóc này so với Ninh Tây Cố thì càng giống Nhạc Quỳnh Quỳnh hơn, nhất là đôi mắt, khi cười lên còn mang vài phần trẻ con. Nhưng bạn cứ tưởng cậu ngốc, lại bất tri bất giác bị dắt vào trong hố.
Mấy năm này, thời gian trôi qua rất nhanh.
Mới đầu, ông cho rằng Ninh Tây Cố chẳng mấy chốc sẽ chán ghét cuộc sống nghèo khó, không nghĩ tới việc làm ăn của anh càng ngày càng tốt. Về sau, ông cảm thấy kết hôn với người phụ nữ như vậy, hai người nhất định sẽ không được lâu dài, kết quả tình cảm hai vợ chồng rất tốt, vô cùng thuận lợi. Cuối cùng, nghe nói bọn họ có con, trong lòng ông bắt đầu ngứa ngáy, hơn nữa đã qua nhiều năm rồi, người phụ nữ họ Nhạc kia coi như có tiến bộ, cũng thu tâm lo việc gia đình, nếu đã vậy, nếu vợ chồng họ mang con về nhà gặp ông, ông cũng không phải không thể miễn cưỡng tiếp nhận.
Nhưng sự tình phát triển hoàn toàn trái ngược với suy nghĩ của ông.
Ninh Tây Cố không chỉ không quay đầu lại, còn vui đến quên cả trời đất, phản nghịch nhất chính là cho con trai theo họ “Nhạc” trên hộ khẩu.
Sau khi biết được ông lại tức mấy năm, tức giận nhất chính là, hàng năm Nhạc Quỳnh Quỳnh còn gửi ảnh cho ông, ông có được vài tấm ảnh chụp cháu trai nhỏ, tức thì tức, lại không nỡ xóa đi, càng nhìn càng thấy giống Nhạc Mỹ Lệ, ông càng buồn bực.
Vốn dĩ ông cho là mình chắc chắn sẽ không thích cháu trai nhỏ này, nhưng hôm nay gặp được, nghe cậu mềm mại, lễ phép, non nớt nói chuyện, trong lòng không phải không cảm thấy đáng yêu. Nhưng càng cảm thấy đáng yêu ông càng không muốn thừa nhận, thế là lông mày càng cau chặt lại.
Ngoại trừ bạn nhỏ Nhạc Tiểu Phàm có lá gan lớn, các bạn nhỏ khác vừa nhìn đã bị dọa muốn khóc.
Bình Nước Nhỏ bị ông nhìn chằm chằm cũng không sợ, cậu nhìn lại, nhìn một hồi, đứng lên từ chiếc ghế nhỏ, đi đến trước mặt ông, thở dài.
Ông Ninh: “?”
Ông nhìn người bạn nhỏ miễn cưỡng tìm kiếm móc ra một viên kẹo từ trong túi, nói: “Cho ông ăn.”
Ông Ninh cười: “Ông nhìn cháu không phải vì ngưỡng mộ cháu có kẹo ăn, cháu tự ăn đi, ông không tranh với cháu.”
Bình Nước Nhỏ hỏi: “Ông có bệnh tiểu đường sao?”
Ông Ninh suýt nữa thì phun ra: “Cái này cháu học được ở chỗ nào vậy?”
Bình Nước Nhỏ nhếch miệng, không trả lời ông, cất kẹo trở về: “Ông không muốn thì thôi vậy.”
Bên kia, cô giáo đứng ở cửa gọi: “Nhạc Tiểu Phàm, bố con tới đón.”
Cậu quay đầu lại, đi về phía, vừa tới trước mặt Ninh Tây Cố đã bị bế lên. Bình Nước Nhỏ nhìn chăm chú gương mặt của bố, đầu lông mày nhỏ chau lại.
Ninh Tây Cố bị vẻ mặt này của cậu chọc cười, hỏi: “Làm sao? Trên mặt bố có gì sao? Nhìn bố làm gì?”
Bình Nước Nhỏ suy nghĩ, khó trách cậu cảm thấy ông lão kia nhìn hiền hòa, hóa ra là do vẻ ngoài giống bố mình.
Cậu chỉ vào chỗ ngồi trước đó, lại quay đầu lại nhìn, nói: “Có một ông lão nhìn giống bố…”
Ninh Tây Cố thuận theo hướng ngón tay cậu chỉ nhìn qua, lại không thấy người nào cả, chỉ hơi sững ra nhìn vào phòng cờ trống rỗng, ý cười trên khóe miệng thu lại, như có điều gì suy nghĩ.
Ninh Tây Cố không giấu vợ mình, vừa về nhà đã nói với vợ: “Anh nghi ngờ hôm nay bố anh lén lút đến gặp con trai chúng ta.”
Lúc này Nhạc Quỳnh Quỳnh mới nhớ ra mình còn có một người bố chồng, hỏi một câu theo lễ tiết: “Vậy sao? Đúng rồi, bây giờ sức khỏe bố anh có tốt không?”
Ninh Tây Cố trả lời: “Ông ấy thì có thể có gì không tốt?”
Nhạc Quỳnh Quỳnh gật gật đầu, cô tự nhận rằng mình đã giữ phép hết mức, tuyệt đối không thể tìm ra được chỗ sai. Hàng năm cô còn gửi ảnh con trai qua đó, trước đây vào tiệc đầy tháng, tiệc đầy tuổi của Bình Nước Nhỏ cô đều gửi thiệp mời đến. Ông Ninh tuy không đến, nhưng đều có gửi quà, nhìn có vẻ rất đắt tiền, cô đều nhận hết.
Vào bữa tối.
Ninh Tiểu Phàm bắt đầu lảm nhảm nói với mẹ về ông lão kỳ lạ mà cậu gặp hôm nay.
Nhạc Quỳnh Quỳnh: “Ồ, đó có lẽ là ông nội của con.”
Hai bố con ngây ra, Ninh Tây Cố đột nhiên quay đầu nhìn vợ, dùng ánh mắt nói: Tại sao em lại nói ra như vậy?!
Nhạc Quỳnh Quỳnh dùng ánh mắt vô tội trả lời: Tại sao lại không thể nói chứ?
Bình Nước Nhỏ nói: “Con cũng không ngốc. Ông nội con nhìn không như vậy.”
Ở quê cô cho dù là bố của mẹ hay ba đứa trẻ đều gọi là ông nội, Nhạc Quỳnh Quỳnh biết con mình hiểu nhầm rồi, bổ sung thêm: “Là bố của bố con.”
Lúc này Bình Nước Nhỏ mới nói: “Ồ.” Cậu dừng lại, như là bị mắc kẹt, nghiêng cái đầu nhỏ suy nghĩ.
“Cũng không chắc.” Ninh Tây Cố đen mặt nói: “Lần sau con hỏi xem có phải họ Ninh không, năm nay ông ấy bao nhiêu tuổi rồi, nếu như đúng là bảy mươi tư tuổi mới là ông nội.”
Bình Nước Nhỏ gật gật đầu.
Nhạc Quỳnh Quỳnh hỏi: “Bố anh lớn tuổi như vậy rồi sao?”
Ninh Tây Cố không nói chuyện, tiếp tục ăn cơm.
Ăn cơm xong, Ninh Tây Cố đến thư phòng đọc sách, nhốt mình ở trong đó.
Nhạc Quỳnh Quỳnh ôm con trai ngồi trên sô pha xem phim, hai mẹ con thì thầm nói chuyện.
Nhạc Quỳnh Quỳnh nói: “Con đừng học tính xấu của bố con.” Ở trước mặt con trai biểu diễn hành vi chống đối bố mình, cô vô cùng cạn lời.
Bình Nước Nhỏ hỏi: “Hai người họ cãi nhau sao?” Lại nói: “Nhìn dáng vẻ hai người tức giận cũng rất giống nhau.” Nói xong, cậu lại tự mình mím môi cười.
Nhạc Quỳnh Quỳnh thử tưởng tượng, cũng cảm thấy rất buồn cười, cô nói: “Đúng, họ cãi nhau mấy năm rồi.”
“Tại sao lại cãi nhau vậy?”
“Ông ấy không thích mẹ của con.”
“Mẹ con không phải là mẹ sao?”
“Đúng vậy, chính là mẹ.”
Bình Nước Nhỏ nghe vậy thì không cười nữa, ôm chặt mẹ: “Vậy con cũng không thích ông ấy nữa. Con không nói chuyện với ông ấy.”
Nhạc Quỳnh Quỳnh sờ sờ cái đầu nhỏ của cậu, nói: “Không sao, lần sau gặp ông ấy, con vẫn có thể nói chuyện với ông, một mình ông cũng khá đáng thương.”
Nhạc Quỳnh Quỳnh đúng là không thích ông già ngoan cố, nhưng nói là hận thấu xương thì không đến nỗi, chỉ là không muốn để ý mà thôi.
Nhưng mà nghĩ thật lòng ông cũng lớn tuổi rồi, nếu như đột nhiên xảy ra chuyện gì, Ninh Tây Cố không được gặp mặt lần cuối, sau này nghĩ lại liệu có phải rất nuối tiếc không?
Không liên quan gì đến cô, cô đơn thuần chỉ là nghĩ cho Ninh Tây Cố mà thôi.
Khí áp xung quanh Ninh Tây Cố vô cùng thấp.
Nhạc Quỳnh Quỳnh không chọc đến anh, tự mình đi đắp mặt nạ vui vẻ lên giường ngủ.
Tắt đèn đi, Ninh Tây Cố đột nhiên nói: “Anh biết ông ấy đang nghĩ gì, khoảng thời gian trước sau khi làm phẫu thuật, ông ấy sợ rồi, cảm thấy không có người thừa kế, nói không chừng muốn cướp con trai chúng ta đi để thừa kế gia sản cho ông ấy đấy.”
Nhạc Quỳnh Quỳnh phụt cười: “Không phải, tiền rơi từ trên trời xuống như vậy, sao anh lại như rơi vào hố lửa thế.”
“Trên thế giới này không có bữa cơm nào là miễn phí.” Ninh Tây Cố quay người lại, mặt hướng về phía cô, nói: “Ông ấy là một thương nhân vô cùng khôn khéo, đừng mắc chiêu của ông ấy.”
Nhạc Quỳnh Quỳnh sờ mặt anh, hôn một cái: “Được rồi được rồi, đừng nghĩ nữa, nếu như anh không muốn để ý đến ông ấy thì chúng ta không để ý, em đứng cùng một chiến tuyến với anh, được chưa?”
Ninh Tây Cố hừ hừ hai tiếng.
Bình thường Ninh Tây Cố rất trầm ổn đáng tin cậy, nhưng có lúc vẫn giống như một đứa trẻ lớn tướng, không hề hoàn mỹ như vậy.
Ông Ninh lại tìm cơ hội đến thăm cháu trai.
Bình Nước Nhỏ nhìn thấy ông thì vẫy vẫy tay chào hỏi ông như đã quen thuộc: “Chào ông.”
Lần này là lớp Lego, cậu hỏi: “Ông có muốn ghép lego với cháu không?”
Ông bất giác nghĩ trong lòng: Quả nhiên là cháu nội liền tâm, mình vẫn được các bạn nhỏ yêu thích. Mới gặp được một lần cậu bé đã thân thiết với mình như vậy rồi.
Ông Ninh ngồi xuống, lại nghe thấy cậu nói: “Thật ra bố cháu không cho cháu để ý đến ông.”
Khóe miệng ông Ninh cứng lại: “…”
Sau đó cháu nội lại nói: “Có điều mẹ cháu nói, cháu đừng nghe bố cháu.”
“Hừ.” Ông Ninh hừ khí từ trong mũi ra, đúng là không có tiền đồ, chạy đi ở rể thì thôi đi, còn bị vợ quản nghiêm, sao ông lại sinh được đứa con trai thế này chứ?
Bình Nước Nhỏ chậm rãi nói: “Mẹ nói, ông vừa bị bệnh, rất đáng thương. Không thể không để ý đến ông.”
Cần cô thương hại sao? Cũng không phải bệnh gì nặng… Khuôn mặt già của ông đỏ lên, khó khăn nghĩ.
Bình Nước Nhỏ nói: “Hơn nữa mẹ còn nói, có lẽ bố cũng khá nhớ ông, nếu không trong nhất thời không thể nói ra nhiều chuyện về ông như vậy, chắc chắn là đã thầm nghe ngóng. Bố cứng miệng, ngại nói ra mà thôi.”
Gương mặt ông Ninh đỏ cả lên, khẽ ho hai tiếng, giả vờ nói: “…Vậy sao?”
Ông phiền não nghĩ.
Người phụ nữ họ “Nhạc” đó đúng thật có thủ đoạn, đang muốn lấy lòng ông sao? Chiêu nịnh nọt này quả thực không tồi, nhưng ông tuyệt đối không tha thứ cho cô dễ dàng như vậy.
Bình Nước Nhỏ ngửa đầu, gương mặt dễ thương nhìn lên, hỏi: “Cháu có thể gọi ông là ông nội không?”
Cả người ông cứng đờ, vô cùng căng thẳng nói: “Có, có thể. Ông nội chơi với cháu.”
Ông nói ra những lời mà bản thân mình còn thấy vô cùng xa lạ, vẻ mặt thoải mái hơn nhiều, không xụ mặt từ đầu đến cuối như lần trước nữa.
Từ đó về sau, thỉnh thoảng Bình Nước Nhỏ sẽ đeo cái cặp rỗng ra khỏi nhà, lại đeo cái cặp đựng đầy quà về nhà.
Nhạc Quỳnh Quỳnh phê chuẩn cho bé con nhận hết toàn bộ, không lấy thì phí, ông nội mua quà cho cháu trai là chuyện bình thường mà.
Ninh Tây Cố có chút không vui, nhưng bố của anh cũng không xuất hiện trước mặt anh, anh không gặp được nên coi như không biết.
Nhà bọn họ vợ anh là lớn nhất, Nhạc Quỳnh Quỳnh đã đồng ý rồi, anh cũng không thể nói trái lại vợ.
Đúng không?
Nửa năm sau.
Nhạc Quỳnh Quỳnh lại có thai.
Tác giả :
Hàn Thục