Thính Thuyết Ái Tình Hồi Lai Quá
Chương 20
Chí Tôn Danh Lưu Square được xây dựng tại khu đại phú hộ nổi danh của thành phố, là siêu bến cảng bạch kim, có hai tầng trên dưới, gần vạn mét vuông. Khi Tiết Minh Dương mang Chân Mạch đến xem thì tu sửa đã gần kết thúc.
Từ bề ngoài mà xem, nửa điểm cũng không có cách điệu khoa trương, tựa như hành lang trưng bày ảnh. Bên trong ánh sáng màu trầm trầm, ổn trọng, trang nhã, tựa như phong cách quý tộc Âu Châu. Công trình nội thất phần lớn đã xong, hiện nay đang phân khu xếp sản phẩm.
Chân Mạch an tĩnh mà từng bước từng bước xem qua, hầu như tất cả các nhãn hiệu đứng đầu Âu Mỹ đều ở đây. Diện tích khu vực cho từng nhãn hiệu cũng không nhỏ, bọn họ đều tự dựa theo phong cách bản thân mà trang bày, thế nhưng vẫn có sự hài hòa tổng thể, hàm súc mà kiêu hãnh. Không có rộn ràng hoa sắc hay phụ kiện, màu sắc cũng rất thuần khiết, làm cho người ta cảm thấy cảnh đẹp ý vui.
“Thế nào?” Tiết Minh Dương ôn hòa hỏi hắn.
Hắn cười cười: “Rất tốt.”
“Vậy là tốt rồi. Em nghĩ quảng cáo thông báo tuyển dụng vậy, cũng nên mướn người thôi. Các nhãn hiệu đều phái nhân viên bán hàng mà bọn họ đã huấn luyện tới, em chỉ cần mướn nhân viên quản lý là được. Cho em một tháng trù bị, chúng ta sẽ khai trương ngày 16/10. Em thấy có được không?”
Chân Mạch ở trong lòng phỏng chừng một chút, gật đầu: “Được.”
——————–
Chờ bọn họ đi ra cửa chính plaza, trời đã tối đen, xung quanh toàn là các quán trà, khách sạn, phòng tắm hơi, salon xa hoa rực rỡ đèn hoa. Phần lớn xe qua lại ở đây là loại xe hơi cao cấp. Khắp chốn đều tràn ngập khí tức lộng lẫy, đẹp đẽ quý giá, cho dù là lối đi bộ cũng tốt hơn hẳn những chỗ khác, khiến cho mọi người không tự chủ được mà trở nên rụt rè.
Tiết Minh Dương nhìn gương mặt hắn dưới ánh đèn rực rỡ biến ảo muôn màu, nhẹ giọng hỏi: “Bây giờ, chúng ta đi chỗ nào?”
Chân Mạch quay đầu, cười với y: “Đi uống một ly?”
“Tốt.” Tiết Minh Dương cười gật đầu.
———————
Vừa vào cửa, Chân Mạch liền đứng lại, nhìn bức tranh được treo trên tường. Hắn đứng trước bức tranh ấy đứng yên thật lâu thật lâu, ngơ ngác nhìn chằm chằm hai mắt người Anh-điêng ngoan cường bất khuất, trong lòng lặng lẽ hỏi: “Ông chống chọi lại với số phận để rồi có được điều gì?”
Thẩm An Ninh đang hát. Cậu mặc một chiếc áo thun màu vàng kim lóng lánh bó sát người cùng chiếc quần jean màu đen đầy những tua rua, ngồi cao cao ở đó, chẳng hề để ý đến ai mà lại hấp dẫn ánh mắt mọi người. Đôi mắt sáng trông suốt của cậu mang theo vô hạn ôn nhu, chân thành nhìn hư không trước mắt.
“Hay là trong buổi tối cô đơn này
Có anh vì em
Thắp sáng một ngọn đèn
Hay là trong gió rét bão tuyết này
Có anh vì em
Đứng yên chờ đợi
Hay là trong cơn lốc thời gian này
Có anh vì em
Giữ lại mùa hoa nở
Hay là trong biển cả vô biên này
Có anh vì em
Tương tư một cánh buồm….”
Đến khi cậu hát xong, Chân Mạch vẫy vẫy tay với cậu.
Tiết Minh Dương vẫn rất thưởng thức mà nhìn cậu trai trẻ xinh xắn ở trên sân khấu. Lúc này thấy Chân Mạch có quen biết với cậu, không khỏi cảm thấy bất ngờ.
Thẩm An Ninh cao hứng chạy tới: “Mạch Mạch, thật lâu không gặp cậu nghen. Giờ đang làm gì đó?”
“Công tác, công tác, rồi lại công tác.” Chân Mạch cười nói. “Còn cậu?”
Thẩm An Ninh ngồi vào bên cạnh, kêu một ly bia, hời hợt xoa đầu: “Cũng thế thôi, sinh sống, sinh sống, rồi lại sinh sống.”
Chân Mạch cười ha ha: “Cậu đó, ca mấy bài này làm biết bao nhiêu người bị đầu độc rồi kìa? Coi chừng một chút đi.”
Thẩm An Ninh cười tủm tỉm: “Bản thân tôi đã trúng độc trước hết rồi, thế nhưng cảm giác trúng độc rất vui sướng nha. Cậu cũng thế thôi mà. Cậu trúng độc làm việc, tôi trúng độc ca hát. Thế nhưng cậu không nhận ra, trúng độc càng sâu, nghiện nặng rồi.” Cậu nói một cách rất vui vẻ.
Chân Mạch nghe xong nhịn không được cười cười, thân thiết hỏi: “Cao ca kia của cậu đâu?”
Thẩm An Ninh mím môi, sóng mắt tràn lan, tất cả đều là vui mừng. “Trong nhà đang ầm ĩ.” Cậu nhẹ giọng nói. “Anh ấy sợ vợ theo dõi tôi, gây phiền phức nên giờ chỉ đến nhà tôi thôi, không đi tới đây nữa.”
“À!” Chân Mạch nghe vậy, cũng quan tâm. “Vợ anh ta biết rồi sao? Thái độ của anh ta thế nào?”
Thẩm An Ninh hài lòng cười nói. “Anh ấy muốn ly hôn, vợ anh ấy hỏi có phải anh đã có người bên ngoài rồi không. Cô ta bám rất chặt nên anh ấy thừa nhận rồi.”
Chân Mạch sửng sốt, lập tức cao hứng vì cậu: “Thật sự sao? Vậy anh ta đã hạ quyết tâm rồi à?”
“Phải. Tôi cũng không bắt anh ấy làm thế, là chính anh ấy muốn ly hôn.” Thẩm An Ninh hoạt bát lắc lư thân thể theo tiếng nhạc. “Anh ấy nói, vợ anh ấy thực sự làm ầm chuyện này đến long trời lở đất, uy hiếp, dụ dỗ, thủ đoạn gì cũng đều dùng cả, nhưng anh ấy vẫn kiên quyết muốn ly hôn. Hiện tại, vợ anh ấy lại tới chỗ cha mẹ, thân thích, uy hiếp muốn đem cổ phần bán cho đối thủ của anh ấy. Bất quá, Cao ca quyết tâm muốn ly hôn.”
Chân Mạch rất bất ngờ, tiếp theo liền thấy vui cho cậu: “Vậy thật sự là quá tốt, thật tốt quá. Nào, làm một ly.”
Thẩm An Ninh uống một ngụm rượu, vui vẻ nói tiếp: “Anh ấy nói con ở với ai không quan trọng, dù sao cũng là con của mình. Sau này cũng không thể không nhận cha. Anh ấy chuẩn bị qua vài năm, chờ con trai học xong tiểu học sẽ đưa đi Anh quốc học trung học. Anh ấy đã nói vợ, tất cả phòng ở, xe cùng với tiền gởi ngân hàng đều để lại cho cô ấy, hơn nữa cổ phần tập đoàn Minh Châu trong tay cô vẫn là của cô. Cứ như vậy, nửa cuộc đời sau của cô ấy chắc chắn chẳng cần lo gì nữa. Anh ấy nói, hiện tại hai người cũng bất quá 30 tuổi mà thôi, còn có có cơ hội bắt đầu lại, tìm kiếm cuộc sống mới, hy vọng đối phương có thể lý trí tôn trọng quyết định của nhau, thành toàn cho nhau. Cậu nói anh ấy làm vậy có được không?”
“Tôi nghĩ rất nhân nghĩa rồi.” Chân Mạch lập tức gật đầu. “Vậy vợ anh ta thì sao? Thái độ thế nào? Vẫn không chịu ly hôn à?”
“Aiii, cô ấy tự nhiên là không chịu, vẫn nhắc tới chuyện ngày xưa cùng anh ấy gian khổ tranh đấu giành thiên hạ, lại sinh con cho anh ấy, cũng không ngoại tình ở ngoài, có cái gì sai?” Thẩm An Ninh cười nói. “Kiến Quân nói, đây không phải vấn đề ai đúng ai sai, bởi vì cô ấy không có sai cho nên phần lớn tài sản gia đình anh đều để cho cô ấy, hy vọng hai người chia tay hòa bình.”
Chân Mạch cũng cười, trong lòng cũng thấy Thẩm An Ninh thật may mắn, không khỏi đưa tay vỗ vỗ gương mặt cậu: “Cậu coi anh ta ly hôn được không?”
“Chí ít phải nửa năm mới được. Anh ấy còn chậm rãi thuyết phục vợ nữa.” Thẩm An Ninh nghiêm túc nói. “Cổ phần trong tay cô ta nhiều lắm nên Cao ca sợ làm cô tức giận, bán cổ phần cho kẻ thù thì phiền. Nếu như đối thủ của Cao ca có những cổ phần này, lại mua thêm cổ phần trên thị trường chứng khoán, có thể cổ phần khống chế, như vậy sự nghiệp của anh ấy sẽ đi toong.”
So với cậu, Chân Mạch rõ ràng quan hệ lợi hại trong đó hơn. Nghe đến đó, hắn gật đầu: “Đó là việc cẩn thận phải làm. Bất quá, nửa năm cũng không dài, dù sao cậu còn trẻ, chờ được mà.”
Thẩm An Ninh nhún nhún vai: “Tôi thấy không có gì quan trọng, tình cảm của tôi với chuyện anh ấy có gia đình hay không đâu có quan hệ gì. Chỉ là anh ấu kiên trì muốn ly hôn, nói không muốn ủy khuất tôi. Kỳ thực tôi đối với cuộc sống hiện tại đã rất thoả mãn rồi.”
“Vậy là tốt rồi.” Chân Mạch cảm thấy cao hứng thay bằng hữu, tiếu ý đầy mặt.
Tiết Minh Dương ngồi ở một bên, thấy bọn họ không để ý tới bản thân, cũng không nói xen vào, chỉ mỉm cười nghe, thỉnh thoảng uống một ngụm rượu.
Thẩm An Ninh nhìn gương mặt tinh xảo của Chân Mạch cùng với cặp mắt linh động dưới ánh nến kia, bỗng nhiên hiếu kỳ mà hỏi thăm: “Còn cậu? Có hướng cải cách gì mới không?”
“Cậu sao biết được mấy từ này vậy?”
“Anh ấy thường hay nói thế lắm, tôi cũng nghĩ nghe vui vui, lấy ra dùng một chút.”
Chân Mạch lắc đầu: “Cậu đó nghen, chẳng biết gì cả.”
Thẩm An Ninh rộng rãi cười cười, dùng khuỷu tay đụng đụng hắn: “Aiiii, thật sự, nam nhân cậu nói lần trước thì sao? Thế nào? Có động tĩnh gì mới chưa?”
Tiết Minh Dương vừa nghe thế, lập tức dựng cái lỗ tai lên.
Chân Mạch cười cười nhìn y một cái, nói với Thẩm An Ninh: “Giới thiệu cho cậu một chút, y là Tiết Minh Dương.”
Thẩm An Ninh lập tức mở to hai mắt nhìn, nghiêng đầu quan sát y.
Chân Mạch quay đầu nói: “Đây là bạn tốt nhất của em, Thẩm An Ninh.”
Tiết Minh Dương nghĩ cậu trai này rất khả ái, vẫy tay với cậu, cười nói: “Chào cậu.”
Thẩm An Ninh liếc nhìn nhãn hiệu y phục của y, bỗng nhiên tức giận nói: “Anh sao lại mặc nhãn hiệu cổ lỗ thế này?”
Tiết Minh Dương sửng sốt, hoàn toàn chẳng hiểu gì, bất quá vẫn tốt tính hỏi: “Nhãn hiệu này rất cổ lỗ sao?”
“Đương nhiên, anh đổi sang hiệu khác đi. Rõ ràng là người rất được, sao mặc lại nhãn hiệu này làm chi? Tự nhiên biến mình thành ngưu quỷ xà thần.”
Tiết Minh Dương nghe không hiểu, chỉ cảm thấy buồn cười, thuận miệng liền nói: “Được rồi, tôi sẽ đổi.”
Chân Mạch nghe xong, mỉm cười.
Thẩm An Ninh ngừng một chút, lại chỉ trích: “Anh dùng nước hoa này, quê quá đi, thật khó ngửi, cũng phải đổi thôi.”
Nói Tiết Minh Dương liếc Chân Mạch một cái, thấy mặt hắn tiếu ý càng lúc càng nhiều, cũng cười nói: “Được được được, mai tôi đổi ngay.”
Thẩm An Ninh hoặc là không làm, đã làm thì cho trót, cố nói thêm: “Nghe nói anh đi xe màu đỏ tươi.”
“Ừ.” Tiết Minh Dương gật đầu.
Thẩm An Ninh lập tức lắc đầu như điên: “Anh cũng lớn rồi nha, hơn 30 rồi phải không? Sao còn thích màu đỏ chứ? Còn là đỏ tươi nữa, quá ngây thơ rồi.”
Tiết Minh Dương cười to: “Được, sẽ đổi luôn.”
Thẩm An Ninh suy nghĩ một chút, hình như chẳng còn gì để kêu y đổi nữa, thế nên rất thoả mãn, huých huých Chân Mạch, cười nói: “Tiểu tử này xem ra không sai, có tiền đồ phát triển.”
Chân Mạch cười cười không đáp.
Tiết Minh Dương nhìn hắn, cũng chỉ cười.
Thẩm An Ninh nhìn chòng chọc đồng hồ treo trước quầy bar, vội vã buông ly, gấp gáp nói: “Tôi phải đi, cậu cứ ở chơi, có việc gọi điện cho tôi nhé.”
Chân Mạch đáp: “Tốt.” liền nhìn cậu chạy ra khỏi cửa quán bar.
Tiết Minh Dương nhẹ giọng nói hắn: “Chúng ta cũng trở về thôi.”
Khóe môi Chân Mạch cong cong, hơi hơi gật đầu.
Ở trên xe, Tiết Minh Dương nhịn không được đưa tay ôm vai hắn. Chân Mạch không khước từ, trái lại đem đầu đem đầu vùi vào ngực y. Mùi hương EAUD ‘ORANGEVERTE quen thuộc nhẹ nhàng khoan khoái bao vây lấy hắn, làm hắn cảm thấy rất an tĩnh bình thản, tựa như sự sung sướng nhàn nhạt đang dâng lên trong lòng.
Từ bề ngoài mà xem, nửa điểm cũng không có cách điệu khoa trương, tựa như hành lang trưng bày ảnh. Bên trong ánh sáng màu trầm trầm, ổn trọng, trang nhã, tựa như phong cách quý tộc Âu Châu. Công trình nội thất phần lớn đã xong, hiện nay đang phân khu xếp sản phẩm.
Chân Mạch an tĩnh mà từng bước từng bước xem qua, hầu như tất cả các nhãn hiệu đứng đầu Âu Mỹ đều ở đây. Diện tích khu vực cho từng nhãn hiệu cũng không nhỏ, bọn họ đều tự dựa theo phong cách bản thân mà trang bày, thế nhưng vẫn có sự hài hòa tổng thể, hàm súc mà kiêu hãnh. Không có rộn ràng hoa sắc hay phụ kiện, màu sắc cũng rất thuần khiết, làm cho người ta cảm thấy cảnh đẹp ý vui.
“Thế nào?” Tiết Minh Dương ôn hòa hỏi hắn.
Hắn cười cười: “Rất tốt.”
“Vậy là tốt rồi. Em nghĩ quảng cáo thông báo tuyển dụng vậy, cũng nên mướn người thôi. Các nhãn hiệu đều phái nhân viên bán hàng mà bọn họ đã huấn luyện tới, em chỉ cần mướn nhân viên quản lý là được. Cho em một tháng trù bị, chúng ta sẽ khai trương ngày 16/10. Em thấy có được không?”
Chân Mạch ở trong lòng phỏng chừng một chút, gật đầu: “Được.”
——————–
Chờ bọn họ đi ra cửa chính plaza, trời đã tối đen, xung quanh toàn là các quán trà, khách sạn, phòng tắm hơi, salon xa hoa rực rỡ đèn hoa. Phần lớn xe qua lại ở đây là loại xe hơi cao cấp. Khắp chốn đều tràn ngập khí tức lộng lẫy, đẹp đẽ quý giá, cho dù là lối đi bộ cũng tốt hơn hẳn những chỗ khác, khiến cho mọi người không tự chủ được mà trở nên rụt rè.
Tiết Minh Dương nhìn gương mặt hắn dưới ánh đèn rực rỡ biến ảo muôn màu, nhẹ giọng hỏi: “Bây giờ, chúng ta đi chỗ nào?”
Chân Mạch quay đầu, cười với y: “Đi uống một ly?”
“Tốt.” Tiết Minh Dương cười gật đầu.
———————
Vừa vào cửa, Chân Mạch liền đứng lại, nhìn bức tranh được treo trên tường. Hắn đứng trước bức tranh ấy đứng yên thật lâu thật lâu, ngơ ngác nhìn chằm chằm hai mắt người Anh-điêng ngoan cường bất khuất, trong lòng lặng lẽ hỏi: “Ông chống chọi lại với số phận để rồi có được điều gì?”
Thẩm An Ninh đang hát. Cậu mặc một chiếc áo thun màu vàng kim lóng lánh bó sát người cùng chiếc quần jean màu đen đầy những tua rua, ngồi cao cao ở đó, chẳng hề để ý đến ai mà lại hấp dẫn ánh mắt mọi người. Đôi mắt sáng trông suốt của cậu mang theo vô hạn ôn nhu, chân thành nhìn hư không trước mắt.
“Hay là trong buổi tối cô đơn này
Có anh vì em
Thắp sáng một ngọn đèn
Hay là trong gió rét bão tuyết này
Có anh vì em
Đứng yên chờ đợi
Hay là trong cơn lốc thời gian này
Có anh vì em
Giữ lại mùa hoa nở
Hay là trong biển cả vô biên này
Có anh vì em
Tương tư một cánh buồm….”
Đến khi cậu hát xong, Chân Mạch vẫy vẫy tay với cậu.
Tiết Minh Dương vẫn rất thưởng thức mà nhìn cậu trai trẻ xinh xắn ở trên sân khấu. Lúc này thấy Chân Mạch có quen biết với cậu, không khỏi cảm thấy bất ngờ.
Thẩm An Ninh cao hứng chạy tới: “Mạch Mạch, thật lâu không gặp cậu nghen. Giờ đang làm gì đó?”
“Công tác, công tác, rồi lại công tác.” Chân Mạch cười nói. “Còn cậu?”
Thẩm An Ninh ngồi vào bên cạnh, kêu một ly bia, hời hợt xoa đầu: “Cũng thế thôi, sinh sống, sinh sống, rồi lại sinh sống.”
Chân Mạch cười ha ha: “Cậu đó, ca mấy bài này làm biết bao nhiêu người bị đầu độc rồi kìa? Coi chừng một chút đi.”
Thẩm An Ninh cười tủm tỉm: “Bản thân tôi đã trúng độc trước hết rồi, thế nhưng cảm giác trúng độc rất vui sướng nha. Cậu cũng thế thôi mà. Cậu trúng độc làm việc, tôi trúng độc ca hát. Thế nhưng cậu không nhận ra, trúng độc càng sâu, nghiện nặng rồi.” Cậu nói một cách rất vui vẻ.
Chân Mạch nghe xong nhịn không được cười cười, thân thiết hỏi: “Cao ca kia của cậu đâu?”
Thẩm An Ninh mím môi, sóng mắt tràn lan, tất cả đều là vui mừng. “Trong nhà đang ầm ĩ.” Cậu nhẹ giọng nói. “Anh ấy sợ vợ theo dõi tôi, gây phiền phức nên giờ chỉ đến nhà tôi thôi, không đi tới đây nữa.”
“À!” Chân Mạch nghe vậy, cũng quan tâm. “Vợ anh ta biết rồi sao? Thái độ của anh ta thế nào?”
Thẩm An Ninh hài lòng cười nói. “Anh ấy muốn ly hôn, vợ anh ấy hỏi có phải anh đã có người bên ngoài rồi không. Cô ta bám rất chặt nên anh ấy thừa nhận rồi.”
Chân Mạch sửng sốt, lập tức cao hứng vì cậu: “Thật sự sao? Vậy anh ta đã hạ quyết tâm rồi à?”
“Phải. Tôi cũng không bắt anh ấy làm thế, là chính anh ấy muốn ly hôn.” Thẩm An Ninh hoạt bát lắc lư thân thể theo tiếng nhạc. “Anh ấy nói, vợ anh ấy thực sự làm ầm chuyện này đến long trời lở đất, uy hiếp, dụ dỗ, thủ đoạn gì cũng đều dùng cả, nhưng anh ấy vẫn kiên quyết muốn ly hôn. Hiện tại, vợ anh ấy lại tới chỗ cha mẹ, thân thích, uy hiếp muốn đem cổ phần bán cho đối thủ của anh ấy. Bất quá, Cao ca quyết tâm muốn ly hôn.”
Chân Mạch rất bất ngờ, tiếp theo liền thấy vui cho cậu: “Vậy thật sự là quá tốt, thật tốt quá. Nào, làm một ly.”
Thẩm An Ninh uống một ngụm rượu, vui vẻ nói tiếp: “Anh ấy nói con ở với ai không quan trọng, dù sao cũng là con của mình. Sau này cũng không thể không nhận cha. Anh ấy chuẩn bị qua vài năm, chờ con trai học xong tiểu học sẽ đưa đi Anh quốc học trung học. Anh ấy đã nói vợ, tất cả phòng ở, xe cùng với tiền gởi ngân hàng đều để lại cho cô ấy, hơn nữa cổ phần tập đoàn Minh Châu trong tay cô vẫn là của cô. Cứ như vậy, nửa cuộc đời sau của cô ấy chắc chắn chẳng cần lo gì nữa. Anh ấy nói, hiện tại hai người cũng bất quá 30 tuổi mà thôi, còn có có cơ hội bắt đầu lại, tìm kiếm cuộc sống mới, hy vọng đối phương có thể lý trí tôn trọng quyết định của nhau, thành toàn cho nhau. Cậu nói anh ấy làm vậy có được không?”
“Tôi nghĩ rất nhân nghĩa rồi.” Chân Mạch lập tức gật đầu. “Vậy vợ anh ta thì sao? Thái độ thế nào? Vẫn không chịu ly hôn à?”
“Aiii, cô ấy tự nhiên là không chịu, vẫn nhắc tới chuyện ngày xưa cùng anh ấy gian khổ tranh đấu giành thiên hạ, lại sinh con cho anh ấy, cũng không ngoại tình ở ngoài, có cái gì sai?” Thẩm An Ninh cười nói. “Kiến Quân nói, đây không phải vấn đề ai đúng ai sai, bởi vì cô ấy không có sai cho nên phần lớn tài sản gia đình anh đều để cho cô ấy, hy vọng hai người chia tay hòa bình.”
Chân Mạch cũng cười, trong lòng cũng thấy Thẩm An Ninh thật may mắn, không khỏi đưa tay vỗ vỗ gương mặt cậu: “Cậu coi anh ta ly hôn được không?”
“Chí ít phải nửa năm mới được. Anh ấy còn chậm rãi thuyết phục vợ nữa.” Thẩm An Ninh nghiêm túc nói. “Cổ phần trong tay cô ta nhiều lắm nên Cao ca sợ làm cô tức giận, bán cổ phần cho kẻ thù thì phiền. Nếu như đối thủ của Cao ca có những cổ phần này, lại mua thêm cổ phần trên thị trường chứng khoán, có thể cổ phần khống chế, như vậy sự nghiệp của anh ấy sẽ đi toong.”
So với cậu, Chân Mạch rõ ràng quan hệ lợi hại trong đó hơn. Nghe đến đó, hắn gật đầu: “Đó là việc cẩn thận phải làm. Bất quá, nửa năm cũng không dài, dù sao cậu còn trẻ, chờ được mà.”
Thẩm An Ninh nhún nhún vai: “Tôi thấy không có gì quan trọng, tình cảm của tôi với chuyện anh ấy có gia đình hay không đâu có quan hệ gì. Chỉ là anh ấu kiên trì muốn ly hôn, nói không muốn ủy khuất tôi. Kỳ thực tôi đối với cuộc sống hiện tại đã rất thoả mãn rồi.”
“Vậy là tốt rồi.” Chân Mạch cảm thấy cao hứng thay bằng hữu, tiếu ý đầy mặt.
Tiết Minh Dương ngồi ở một bên, thấy bọn họ không để ý tới bản thân, cũng không nói xen vào, chỉ mỉm cười nghe, thỉnh thoảng uống một ngụm rượu.
Thẩm An Ninh nhìn gương mặt tinh xảo của Chân Mạch cùng với cặp mắt linh động dưới ánh nến kia, bỗng nhiên hiếu kỳ mà hỏi thăm: “Còn cậu? Có hướng cải cách gì mới không?”
“Cậu sao biết được mấy từ này vậy?”
“Anh ấy thường hay nói thế lắm, tôi cũng nghĩ nghe vui vui, lấy ra dùng một chút.”
Chân Mạch lắc đầu: “Cậu đó nghen, chẳng biết gì cả.”
Thẩm An Ninh rộng rãi cười cười, dùng khuỷu tay đụng đụng hắn: “Aiiii, thật sự, nam nhân cậu nói lần trước thì sao? Thế nào? Có động tĩnh gì mới chưa?”
Tiết Minh Dương vừa nghe thế, lập tức dựng cái lỗ tai lên.
Chân Mạch cười cười nhìn y một cái, nói với Thẩm An Ninh: “Giới thiệu cho cậu một chút, y là Tiết Minh Dương.”
Thẩm An Ninh lập tức mở to hai mắt nhìn, nghiêng đầu quan sát y.
Chân Mạch quay đầu nói: “Đây là bạn tốt nhất của em, Thẩm An Ninh.”
Tiết Minh Dương nghĩ cậu trai này rất khả ái, vẫy tay với cậu, cười nói: “Chào cậu.”
Thẩm An Ninh liếc nhìn nhãn hiệu y phục của y, bỗng nhiên tức giận nói: “Anh sao lại mặc nhãn hiệu cổ lỗ thế này?”
Tiết Minh Dương sửng sốt, hoàn toàn chẳng hiểu gì, bất quá vẫn tốt tính hỏi: “Nhãn hiệu này rất cổ lỗ sao?”
“Đương nhiên, anh đổi sang hiệu khác đi. Rõ ràng là người rất được, sao mặc lại nhãn hiệu này làm chi? Tự nhiên biến mình thành ngưu quỷ xà thần.”
Tiết Minh Dương nghe không hiểu, chỉ cảm thấy buồn cười, thuận miệng liền nói: “Được rồi, tôi sẽ đổi.”
Chân Mạch nghe xong, mỉm cười.
Thẩm An Ninh ngừng một chút, lại chỉ trích: “Anh dùng nước hoa này, quê quá đi, thật khó ngửi, cũng phải đổi thôi.”
Nói Tiết Minh Dương liếc Chân Mạch một cái, thấy mặt hắn tiếu ý càng lúc càng nhiều, cũng cười nói: “Được được được, mai tôi đổi ngay.”
Thẩm An Ninh hoặc là không làm, đã làm thì cho trót, cố nói thêm: “Nghe nói anh đi xe màu đỏ tươi.”
“Ừ.” Tiết Minh Dương gật đầu.
Thẩm An Ninh lập tức lắc đầu như điên: “Anh cũng lớn rồi nha, hơn 30 rồi phải không? Sao còn thích màu đỏ chứ? Còn là đỏ tươi nữa, quá ngây thơ rồi.”
Tiết Minh Dương cười to: “Được, sẽ đổi luôn.”
Thẩm An Ninh suy nghĩ một chút, hình như chẳng còn gì để kêu y đổi nữa, thế nên rất thoả mãn, huých huých Chân Mạch, cười nói: “Tiểu tử này xem ra không sai, có tiền đồ phát triển.”
Chân Mạch cười cười không đáp.
Tiết Minh Dương nhìn hắn, cũng chỉ cười.
Thẩm An Ninh nhìn chòng chọc đồng hồ treo trước quầy bar, vội vã buông ly, gấp gáp nói: “Tôi phải đi, cậu cứ ở chơi, có việc gọi điện cho tôi nhé.”
Chân Mạch đáp: “Tốt.” liền nhìn cậu chạy ra khỏi cửa quán bar.
Tiết Minh Dương nhẹ giọng nói hắn: “Chúng ta cũng trở về thôi.”
Khóe môi Chân Mạch cong cong, hơi hơi gật đầu.
Ở trên xe, Tiết Minh Dương nhịn không được đưa tay ôm vai hắn. Chân Mạch không khước từ, trái lại đem đầu đem đầu vùi vào ngực y. Mùi hương EAUD ‘ORANGEVERTE quen thuộc nhẹ nhàng khoan khoái bao vây lấy hắn, làm hắn cảm thấy rất an tĩnh bình thản, tựa như sự sung sướng nhàn nhạt đang dâng lên trong lòng.
Tác giả :
Mãn Tọa Y Quan Thắng Tuyết