Thính Thính
Chương 12: Lê chưng đường phèn
Ăn một bát lê chưng đường phèn xuống bụng, Trần Thính cảm thấy thoải mái hơn nhiều. Cơn ho dữ dội qua đi, cậu lại có sức trò chuyện, ghé vào mép giường nhìn Bùi Dĩ Nghiêu, nói: Buổi chiều cậu không có tiết sao? Tôi không cần người ở lại chơi cùng đâu, cậu đi học đi.”
“Ừ.” Bùi Dĩ Nghiêu đáp lời, lại không đứng dậy, nâng tay nhìn đồng hồ, nói: “Còn nửa tiếng.”
Trần Thính hít hít mũi, đầu nhỏ suy nghĩ, hiểu ra. Buổi chiều Bùi Dĩ Nghiêu không có lớp vào tiết một, từ giờ đến tiết hai còn nửa tiếng.
Cậu ấy muốn ở đây với mình đến tiết hai sao?
Trần Thính lặng lẽ nhìn hắn: “Trong ngăn kéo của tôi khụ khụ…… có đồ ăn.”
Bùi Dĩ Nghiêu lại hiểu lầm: “Hiện tại không thể ăn.”
Trần Thính: “Cho cậu ăn.”
“Không cần.” Bùi Dĩ Nghiêu không thích đồ ăn vặt, mắt quan sát bàn học được sắp xếp gọn gàng của Trần Thính, cũng không bất ngờ khi nhìn thấy mấy đồ trang trí nhỏ nhỏ đáng yêu. Tỷ như chậu xương rồng nhỏ bằng bàn tay, một cái bát sứ hình con lợn nhỏ to bằng mặt Trần Thính, còn cả mặt dây chuyền hình con cua.
Trần Thính lại nhô đầu ra: “Cậu muốn đọc sách không?”
Bùi Dĩ Nghiêu ngẩng đầu, mắt Trần Thính sáng lên, có lẽ vì vừa nãy ho nên giờ khóe mắt ướt át. Bùi Dĩ Nghiêu trầm mặc vài giây: “Sách gì?”
“Nghệ thuật thiền và bảo dưỡng xe máy.”
“……”
Trần Thính cảm thấy xe máy rất hợp với Bùi Dĩ Nghiêu, đây là sách triết học, cậu mua về đọc cho có. Trần Thính chủ yếu sưu tầm những bộ tiểu thuyết kinh dị, phá án hồi hộp, cậu trầm mê trong cảm xúc u buồn mãnh liệt, nỗi ám ảnh do chứng loạn thần kinh về cái chết của Edgar Allan Poe, cũng thích sự hãi hùng kinh hoàng trong thế giới kinh dị của Ito Junji.
Đáng tiếc cậu lừa bán quyển này vô số lần, Dương Thụ Lâm chưa từng mắc câu.
Dường như Bùi Dĩ Nghiêu đọc được khát vọng trong mắt Trần Thính, lấy một quyển ở giữa, sau đó nói: “Cậu nằm xuống.”
Trần Thính ngoan ngoãn nằm, trong lòng bình tĩnh.
Bầu không khí an tĩnh hài hòa, nửa tiếng chớp mắt trôi qua. Bùi Dĩ Nghiêu đọc rất nhanh, nhưng không đủ để đọc toàn bộ cuốn sách trong vòng nửa tiếng, vì thế bị Trần Thính nhiệt tình nói: “Cậu có thể mang về đọc.”
Nghe vậy, tay Bùi Dĩ Nghiêu đang cất sách khựng lại, cuối cùng vẫn cầm sách đi.
Thật ra hắn không thích đọc thể loại này, không gì sánh được vẻ đẹp logic của vật lý, nhưng lại sợ Trần Thính khóc.
Chờ Bùi Dĩ Nghiêu đi rồi, Trần Thính yên tâm nằm trên giường, vốn dĩ không buồn ngủ, bây giờ lại thấy chóng mặt. Không biết qua bao lâu, điện thoại bỗng vang lên, Trần Thính nhấn nghe, không ngờ là giọng dì Nguyễn.
“Dì Nguyễn ạ?”
“Là dì đây, Thính Thính bị ốm sao? Con đã đỡ hơn chưa?”
Trần Thính tự hỏi sao bà lại biết được, nhớ đến Bùi Dĩ Nghiêu liền hiểu ra. Cậu lắc đầu: “Cháu khỏe hơn rồi ạ.”
“Vậy A Nghiêu có tới thăm con không?”
“Có ạ, cậu ấy còn mang lê chưng đường phèn qua nữa.”
Nguyễn Tâm nghe xong thật sự vui vẻ: “Vậy là tốt rồi, nếu không đợi nó về nhà nhất định dì phải mắng nó, lúc nào cũng không quan tâm đến người khác, về sau dì không thèm cưới vợ cho nó nữa.”
Trần Thính cuối cùng hiểu rõ vì sao Bùi Dĩ Nghiêu lạnh lùng là vậy lại tri kỷ chuẩn bị chưng hấp đường phèn cho mình. Hẳn là hắn nghe được chuyện cậu bị ốm, sau đó nói với dì Nguyễn, dì bảo hắn chuẩn bị.
“Nhất định phải nghỉ ngơi cho tốt biết không, có thể xin nghỉ thì xin nghỉ, thiếu một hai tiết học cũng không ảnh hưởng gì. Có chuyện thì tìm Dĩ Nghiêu, con xem nó lớn lên to cao như vậy, không sai khiến thì phí lắm……”
Lúc Nguyễn Tâm và Trần Thính nói chuyện thân mật, Bùi Dĩ Nghiêu không đi học luôn, mà chạy một chuyến tới nhà ăn.
Nhà ăn lúc hai giờ hơn vắng tanh, chỉ có ba chú mèo nhỏ.
Bùi Dĩ Nghiêu tìm đầu bếp, đưa cặp bình giữ nhiệt qua, nói: “Phiền cô giúp cháu nấu thêm phần nữa, tan học cháu tới lấy.”
Cô đầu bếp cười tủm tỉm tiếp nhận: “Được, nhất định nấu cho cháu đến ngọt ngào, chuẩn bị cho bạn gái sao?”
Bùi Dĩ Nghiêu hơi giật mình: “Không ạ.”
“Đừng có ngại, cháu lớn lên đẹp trai, lại săn sóc như vậy, chắc chắn sẽ theo đuổi được người ta.” Cô đầu bếp trưng vẻ mặt “cô hiểu mà”, càng nhìn Bùi Dĩ Nghiêu càng thấy thuận mắt.
Cô hiểu hết nhé, ở trường học nhiều năm, chứng kiến bao nhiêu cặp đôi, cái gì cũng không gạt được đôi mắt tinh tường này.
Bùi Dĩ Nghiêu không muốn tranh luận, như vậy rất phí thời gian, vì vậy sau khi cảm ơn xong liền đi.
Cô đầu bếp nhìn bóng lưng hắn, nhịn không được lẩm bẩm: “Thanh niên thời nay dễ thẹn thùng……”
Chạng vạng, Bùi Dĩ Nghiêu lần nữa cầm bình giữ nhiệt xuất hiện ở phòng ký túc của Trần Thính. Lúc này Dương Thụ Lâm cũng ở trong phòng, nhìn Bùi Dĩ Nghiêu ngựa quen đường cũ đổ lê chưng đường phèn ra bát cho Trần Thính, chớp chớp đôi mắt, quả thật không dám tưởng tượng chuyện gì đã xảy ra trong buổi chiều ngắn ngủi.
Bùi Dĩ Nghiêu không có nửa điểm mất tự nhiên, chờ đến khi Trần Thính ăn xong, hắn liền gật đầu, xách bình rời đi.
Dương Thụ Lâm tấm tắc bảo lạ, nhanh miệng bát quái: “Thính Thính, Thính Thính, hai đứa chúng mày sao lại thế này? Tình anh em phát triển nhanh thật!”
Trần Thính cười cười: “Cậu ấy là người tốt mà.”
Bản edit chỉ có tại haiduonglehoa.wordpress.com và wattpad Hải Đường Lê Hoa.
Dương Thụ Lâm giờ phút này cũng hơi tin, một lúc sau Bách Dụ và Giang Hải trở về, nghe được tin Bùi Dĩ Nghiêu tới, lập tức đau đớn khôn cùng: “Cậu ta đến á? Đáng tiếc đáng tiếc quá đáng tiếc, nếu biết vậy bọn tao đã về sớm hơn rồi!”
Dương Thụ Lâm nhướn mày: “Hai cái thằng xem thiên tài người ta không vừa mắt đâu?”
Bách Dụ đẩy đẩy kính mắt: “Đâu có, mày nhớ lầm.”
Giang Hải phụ họa: “Ghen ghét khiến con người ta xấu xí.”
Bách Dụ: “Đúng vậy.”
Dương Thụ Lâm kinh ngạc, cậu chàng không biết hai vị học bá cùng phòng từ khi nào có tư tưởng giác ngộ như vậy, sau đó liền nghe thấy Bách Dụ thương tiếc nói: “Biết vậy đã để lại mấy tờ đề nhờ cậu ta làm hộ rồi!”
“Phụt….. Khụ khụ khụ khụ khụ……” Trần Thính lại bị sặc nước, suýt thì chết vì ho trên giường.
Đêm xuống, Trần Thính nằm trên giường trằn trọc khó ngủ, nhìn đèn bàn chỗ Bách Dụ cùng Giang Hải còn sáng, không nhịn được nghĩ tới Bùi Dĩ Nghiêu, vì thế khó có khi chủ động lên Wechat nhắn tin cho hắn.
Đông Hồ Cua Vương: Ngày mai cậu sẽ lại đến chứ?
Từ từ, lời này có nghĩa khác, giống như mình đang ngóng trông cậu ấy tới vậy. Trần Thính lại chen thêm một câu.
Đông Hồ Cua Vương: Tôi thấy khỏe hơn nhiều rồi, ngày mai không cần cậu tới đâu.
Lần này Bùi Dĩ Nghiêu hồi âm rất nhanh, có lẽ chỉ vài giây sau.
Bùi Dĩ Nghiêu: Đến nơi đến chốn.
Trần Thính nhìn tin nhắn, mơ hồ hiện ra gương mặt giám sát giống chủ nhiệm lớp hồi chiều, nằm trong ổ chăn thè lưỡi, tiếp tục gõ chữ.
Đông Hồ Cua Vương: Vậy để lần sau tôi mời cậu một bữa.
Bùi Dĩ Nghiêu: Được.
Đông Hồ Cua Vương: Đúng rồi, hôm liên hoan, cậu cũng ăn gần đấy sao?
Trần Thính bỗng nhớ tới đêm mình say rượu, Bùi Dĩ Nghiêu thế mà lại ở gần đó, thật khéo.
Bùi Dĩ Nghiêu: Tôi đi trả xe.
Đông Hồ Cua Vương: Trả xe?
Bùi Dĩ Nghiêu: Xe motor.
Đông Hồ Cua Vương: Chiếc xe kia không phải của cậu à???
Bùi Dĩ Nghiêu: Của Hứa Nhất Minh.
Trần Thính bất ngờ, hóa ra xe phân khối kia không phải của Bùi Dĩ Nghiêu mà là của Hứa Nhất Minh?
Qua vài giây, cậu khôi phục tinh thần, cẩn thận ngẫm lại, từ lúc nhập học tới nay có đủ loại đề tài về Bùi Dĩ Nghiêu, quả thật hơi khó hiểu. Bùi Dĩ Nghiêu trời sinh lãnh đạm, căn bản không thích xem náo nhiệt, nếu không vì lần đó say rượu, chỉ sợ hai người họ cũng không thể nói chuyện phiếm như bây giờ.
Nhưng không tính đợt tập huấn quân sự bị chụp, vụ xe phân khối và tham gia thi bơi nhìn không giống khiêm tốn lắm.
Nghĩ tới nghĩ lui, Trần Thính cảm thấy mình bắt được mấu chốt rồi.
Đông Hồ Cua Vương: Mọi người đều thấy bộ dáng cậu đi xe thật ngầu.
Bùi Dĩ Nghiêu: À.
Đông Hồ Cua Vương: À?
Bùi Dĩ Nghiêu: Cái nhìn của người khác không quan trọng.
Đông Hồ Cua Vương: Vậy cậu mượn xe làm gì…..?
Bùi Dĩ Nghiêu: Không có xe.
Đông Hồ Cua Vương:……
Sự tò mò của Trần Thính bị khuấy động.
Đông Hồ Cua Vương: Thi bơi thì sao? Sao cậu lại tham gia?
Bùi Dĩ Nghiêu: Bọn họ muốn tôi tham gia, quá phiền, cho nên tôi chọn một hạng mục chưa có người đăng ký.
Đông Hồ Cua Vương:……
Bí mật động trời, vào giờ phút này sáng tỏ khắp thiên hạ.
Trần Thính vạn phần bội phục đầu óc Hội học sinh, nói theo cách của Dương Thụ Lâm, đây quả thực là hành động bại hoại. Vì để Bùi Dĩ Nghiêu dự thi, cư nhiên nhét thêm hạng mục bơi lội vào, quá hư hỏng mà.
Mà Bùi Dĩ Nghiêu lại không phải người nói mà không giữ lời.
Đẹp hay không đẹp, ngầu hay không ngầu, nói chung đều là cái nhìn của người khác, Khốc ca chân chính, căn bản không quan tâm mình ngầu hay không.
Bùi Dĩ Nghiêu: Nghỉ ngơi đi.
Trần Thính: Ừm, ngủ ngon.
Bùi Dĩ Nghiêu: Ngoan.
Mấy người xem, muốn ngầu nó phải thế, đến chúc ngủ ngon cũng chỉ dùng một từ.
Trần Thính cảm thán trong lòng, ánh mắt đảo qua ba người còn lại trong phòng, bỗng nhiên cảm thấy tự hào vì nắm giữ chân tướng thật sự. Cậu rốt cuộc có thể thấu hiểu được nội dung câu nói trên mạng — Trai đẹp chân chính, chưa bao giờ thấy mình đẹp trai.
Hôm sau, Trần Thính đã hết cảm, ho cũng bớt, vì vậy quyết định đi học. Sáng sớm, có lẽ Bùi Dĩ Nghiêu sẽ không đưa lê chưng đường phèn cho cậu, ở cửa đợi vài phút không thấy người đến liền vội vàng theo Dương Thụ Lâm đi mua bánh rán hoa.
Nhưng khi cậu đang gặm bánh bước vào lớp, tâm tình đang tốt bỗng bị xua tan bởi những con mắt sâu xa.
“Gì đấy….. Mặt tôi dính hành à?” Trần Thính theo bản năng sờ mặt.
Mọi người nhất trí bảo trì im lặng, đồng loạt nhìn về bình giữ nhiệt ở dãy bàn thứ hai. Khoảnh khắc Trần Thính nhìn cặp lồng chợt thấy vầng sáng blink blink hiện lên, nhưng lại cảm thấy quá hoang đường, hôm qua rõ ràng nó vẫn chỉ là cái cặp lồng.
Tóm cái quần lại, kệ đi.
Trần Thính căng da đầu đi qua, thẳng thắn mở nắp ra, quả nhiên — lê chưng đường phèn.
“Bùi Dĩ Nghiêu mang tới.” Ngô Ứng Văn nhướng mày, tà mị cười.
Dãy bàn thứ hai là vị trí đắc địa, lớp 423 tổng cộng có 28 người, vừa vặn bao vây Trần Thính. Trần Thính nhận ánh mắt tràn đầy tò mò của mọi người, trong lòng yên lặng thở dài: Có đôi khi được Khốc ca quan tâm, cũng không phải chuyện tốt.
“Khụ khụ khụ……” Trần Thính bỗng nhiên che miệng ho dữ dội.
Mọi người thấy thế, nào còn tâm tình hóng chuyện, vội vàng quan tâm bệnh tình của cậu.
“Không sao, tôi đỡ hơn nhiều rồi.” Trần Thính đúng lúc lấy ra một cái khẩu trang, giữa ánh mắt quan tâm lo lắng của mọi người áy náy cười, đeo khẩu trang lên.
Ok, đã ngậm miệng.
Dương Thụ Lâm âm thầm giơ ngón tay cái lên: Thính ca, mày giỏi.
————
Tác giả có lời muốn nói:
Nghiêu ca: Tôi gọi mẹ anh, đừng cản tôi.
“Ừ.” Bùi Dĩ Nghiêu đáp lời, lại không đứng dậy, nâng tay nhìn đồng hồ, nói: “Còn nửa tiếng.”
Trần Thính hít hít mũi, đầu nhỏ suy nghĩ, hiểu ra. Buổi chiều Bùi Dĩ Nghiêu không có lớp vào tiết một, từ giờ đến tiết hai còn nửa tiếng.
Cậu ấy muốn ở đây với mình đến tiết hai sao?
Trần Thính lặng lẽ nhìn hắn: “Trong ngăn kéo của tôi khụ khụ…… có đồ ăn.”
Bùi Dĩ Nghiêu lại hiểu lầm: “Hiện tại không thể ăn.”
Trần Thính: “Cho cậu ăn.”
“Không cần.” Bùi Dĩ Nghiêu không thích đồ ăn vặt, mắt quan sát bàn học được sắp xếp gọn gàng của Trần Thính, cũng không bất ngờ khi nhìn thấy mấy đồ trang trí nhỏ nhỏ đáng yêu. Tỷ như chậu xương rồng nhỏ bằng bàn tay, một cái bát sứ hình con lợn nhỏ to bằng mặt Trần Thính, còn cả mặt dây chuyền hình con cua.
Trần Thính lại nhô đầu ra: “Cậu muốn đọc sách không?”
Bùi Dĩ Nghiêu ngẩng đầu, mắt Trần Thính sáng lên, có lẽ vì vừa nãy ho nên giờ khóe mắt ướt át. Bùi Dĩ Nghiêu trầm mặc vài giây: “Sách gì?”
“Nghệ thuật thiền và bảo dưỡng xe máy.”
“……”
Trần Thính cảm thấy xe máy rất hợp với Bùi Dĩ Nghiêu, đây là sách triết học, cậu mua về đọc cho có. Trần Thính chủ yếu sưu tầm những bộ tiểu thuyết kinh dị, phá án hồi hộp, cậu trầm mê trong cảm xúc u buồn mãnh liệt, nỗi ám ảnh do chứng loạn thần kinh về cái chết của Edgar Allan Poe, cũng thích sự hãi hùng kinh hoàng trong thế giới kinh dị của Ito Junji.
Đáng tiếc cậu lừa bán quyển này vô số lần, Dương Thụ Lâm chưa từng mắc câu.
Dường như Bùi Dĩ Nghiêu đọc được khát vọng trong mắt Trần Thính, lấy một quyển ở giữa, sau đó nói: “Cậu nằm xuống.”
Trần Thính ngoan ngoãn nằm, trong lòng bình tĩnh.
Bầu không khí an tĩnh hài hòa, nửa tiếng chớp mắt trôi qua. Bùi Dĩ Nghiêu đọc rất nhanh, nhưng không đủ để đọc toàn bộ cuốn sách trong vòng nửa tiếng, vì thế bị Trần Thính nhiệt tình nói: “Cậu có thể mang về đọc.”
Nghe vậy, tay Bùi Dĩ Nghiêu đang cất sách khựng lại, cuối cùng vẫn cầm sách đi.
Thật ra hắn không thích đọc thể loại này, không gì sánh được vẻ đẹp logic của vật lý, nhưng lại sợ Trần Thính khóc.
Chờ Bùi Dĩ Nghiêu đi rồi, Trần Thính yên tâm nằm trên giường, vốn dĩ không buồn ngủ, bây giờ lại thấy chóng mặt. Không biết qua bao lâu, điện thoại bỗng vang lên, Trần Thính nhấn nghe, không ngờ là giọng dì Nguyễn.
“Dì Nguyễn ạ?”
“Là dì đây, Thính Thính bị ốm sao? Con đã đỡ hơn chưa?”
Trần Thính tự hỏi sao bà lại biết được, nhớ đến Bùi Dĩ Nghiêu liền hiểu ra. Cậu lắc đầu: “Cháu khỏe hơn rồi ạ.”
“Vậy A Nghiêu có tới thăm con không?”
“Có ạ, cậu ấy còn mang lê chưng đường phèn qua nữa.”
Nguyễn Tâm nghe xong thật sự vui vẻ: “Vậy là tốt rồi, nếu không đợi nó về nhà nhất định dì phải mắng nó, lúc nào cũng không quan tâm đến người khác, về sau dì không thèm cưới vợ cho nó nữa.”
Trần Thính cuối cùng hiểu rõ vì sao Bùi Dĩ Nghiêu lạnh lùng là vậy lại tri kỷ chuẩn bị chưng hấp đường phèn cho mình. Hẳn là hắn nghe được chuyện cậu bị ốm, sau đó nói với dì Nguyễn, dì bảo hắn chuẩn bị.
“Nhất định phải nghỉ ngơi cho tốt biết không, có thể xin nghỉ thì xin nghỉ, thiếu một hai tiết học cũng không ảnh hưởng gì. Có chuyện thì tìm Dĩ Nghiêu, con xem nó lớn lên to cao như vậy, không sai khiến thì phí lắm……”
Lúc Nguyễn Tâm và Trần Thính nói chuyện thân mật, Bùi Dĩ Nghiêu không đi học luôn, mà chạy một chuyến tới nhà ăn.
Nhà ăn lúc hai giờ hơn vắng tanh, chỉ có ba chú mèo nhỏ.
Bùi Dĩ Nghiêu tìm đầu bếp, đưa cặp bình giữ nhiệt qua, nói: “Phiền cô giúp cháu nấu thêm phần nữa, tan học cháu tới lấy.”
Cô đầu bếp cười tủm tỉm tiếp nhận: “Được, nhất định nấu cho cháu đến ngọt ngào, chuẩn bị cho bạn gái sao?”
Bùi Dĩ Nghiêu hơi giật mình: “Không ạ.”
“Đừng có ngại, cháu lớn lên đẹp trai, lại săn sóc như vậy, chắc chắn sẽ theo đuổi được người ta.” Cô đầu bếp trưng vẻ mặt “cô hiểu mà”, càng nhìn Bùi Dĩ Nghiêu càng thấy thuận mắt.
Cô hiểu hết nhé, ở trường học nhiều năm, chứng kiến bao nhiêu cặp đôi, cái gì cũng không gạt được đôi mắt tinh tường này.
Bùi Dĩ Nghiêu không muốn tranh luận, như vậy rất phí thời gian, vì vậy sau khi cảm ơn xong liền đi.
Cô đầu bếp nhìn bóng lưng hắn, nhịn không được lẩm bẩm: “Thanh niên thời nay dễ thẹn thùng……”
Chạng vạng, Bùi Dĩ Nghiêu lần nữa cầm bình giữ nhiệt xuất hiện ở phòng ký túc của Trần Thính. Lúc này Dương Thụ Lâm cũng ở trong phòng, nhìn Bùi Dĩ Nghiêu ngựa quen đường cũ đổ lê chưng đường phèn ra bát cho Trần Thính, chớp chớp đôi mắt, quả thật không dám tưởng tượng chuyện gì đã xảy ra trong buổi chiều ngắn ngủi.
Bùi Dĩ Nghiêu không có nửa điểm mất tự nhiên, chờ đến khi Trần Thính ăn xong, hắn liền gật đầu, xách bình rời đi.
Dương Thụ Lâm tấm tắc bảo lạ, nhanh miệng bát quái: “Thính Thính, Thính Thính, hai đứa chúng mày sao lại thế này? Tình anh em phát triển nhanh thật!”
Trần Thính cười cười: “Cậu ấy là người tốt mà.”
Bản edit chỉ có tại haiduonglehoa.wordpress.com và wattpad Hải Đường Lê Hoa.
Dương Thụ Lâm giờ phút này cũng hơi tin, một lúc sau Bách Dụ và Giang Hải trở về, nghe được tin Bùi Dĩ Nghiêu tới, lập tức đau đớn khôn cùng: “Cậu ta đến á? Đáng tiếc đáng tiếc quá đáng tiếc, nếu biết vậy bọn tao đã về sớm hơn rồi!”
Dương Thụ Lâm nhướn mày: “Hai cái thằng xem thiên tài người ta không vừa mắt đâu?”
Bách Dụ đẩy đẩy kính mắt: “Đâu có, mày nhớ lầm.”
Giang Hải phụ họa: “Ghen ghét khiến con người ta xấu xí.”
Bách Dụ: “Đúng vậy.”
Dương Thụ Lâm kinh ngạc, cậu chàng không biết hai vị học bá cùng phòng từ khi nào có tư tưởng giác ngộ như vậy, sau đó liền nghe thấy Bách Dụ thương tiếc nói: “Biết vậy đã để lại mấy tờ đề nhờ cậu ta làm hộ rồi!”
“Phụt….. Khụ khụ khụ khụ khụ……” Trần Thính lại bị sặc nước, suýt thì chết vì ho trên giường.
Đêm xuống, Trần Thính nằm trên giường trằn trọc khó ngủ, nhìn đèn bàn chỗ Bách Dụ cùng Giang Hải còn sáng, không nhịn được nghĩ tới Bùi Dĩ Nghiêu, vì thế khó có khi chủ động lên Wechat nhắn tin cho hắn.
Đông Hồ Cua Vương: Ngày mai cậu sẽ lại đến chứ?
Từ từ, lời này có nghĩa khác, giống như mình đang ngóng trông cậu ấy tới vậy. Trần Thính lại chen thêm một câu.
Đông Hồ Cua Vương: Tôi thấy khỏe hơn nhiều rồi, ngày mai không cần cậu tới đâu.
Lần này Bùi Dĩ Nghiêu hồi âm rất nhanh, có lẽ chỉ vài giây sau.
Bùi Dĩ Nghiêu: Đến nơi đến chốn.
Trần Thính nhìn tin nhắn, mơ hồ hiện ra gương mặt giám sát giống chủ nhiệm lớp hồi chiều, nằm trong ổ chăn thè lưỡi, tiếp tục gõ chữ.
Đông Hồ Cua Vương: Vậy để lần sau tôi mời cậu một bữa.
Bùi Dĩ Nghiêu: Được.
Đông Hồ Cua Vương: Đúng rồi, hôm liên hoan, cậu cũng ăn gần đấy sao?
Trần Thính bỗng nhớ tới đêm mình say rượu, Bùi Dĩ Nghiêu thế mà lại ở gần đó, thật khéo.
Bùi Dĩ Nghiêu: Tôi đi trả xe.
Đông Hồ Cua Vương: Trả xe?
Bùi Dĩ Nghiêu: Xe motor.
Đông Hồ Cua Vương: Chiếc xe kia không phải của cậu à???
Bùi Dĩ Nghiêu: Của Hứa Nhất Minh.
Trần Thính bất ngờ, hóa ra xe phân khối kia không phải của Bùi Dĩ Nghiêu mà là của Hứa Nhất Minh?
Qua vài giây, cậu khôi phục tinh thần, cẩn thận ngẫm lại, từ lúc nhập học tới nay có đủ loại đề tài về Bùi Dĩ Nghiêu, quả thật hơi khó hiểu. Bùi Dĩ Nghiêu trời sinh lãnh đạm, căn bản không thích xem náo nhiệt, nếu không vì lần đó say rượu, chỉ sợ hai người họ cũng không thể nói chuyện phiếm như bây giờ.
Nhưng không tính đợt tập huấn quân sự bị chụp, vụ xe phân khối và tham gia thi bơi nhìn không giống khiêm tốn lắm.
Nghĩ tới nghĩ lui, Trần Thính cảm thấy mình bắt được mấu chốt rồi.
Đông Hồ Cua Vương: Mọi người đều thấy bộ dáng cậu đi xe thật ngầu.
Bùi Dĩ Nghiêu: À.
Đông Hồ Cua Vương: À?
Bùi Dĩ Nghiêu: Cái nhìn của người khác không quan trọng.
Đông Hồ Cua Vương: Vậy cậu mượn xe làm gì…..?
Bùi Dĩ Nghiêu: Không có xe.
Đông Hồ Cua Vương:……
Sự tò mò của Trần Thính bị khuấy động.
Đông Hồ Cua Vương: Thi bơi thì sao? Sao cậu lại tham gia?
Bùi Dĩ Nghiêu: Bọn họ muốn tôi tham gia, quá phiền, cho nên tôi chọn một hạng mục chưa có người đăng ký.
Đông Hồ Cua Vương:……
Bí mật động trời, vào giờ phút này sáng tỏ khắp thiên hạ.
Trần Thính vạn phần bội phục đầu óc Hội học sinh, nói theo cách của Dương Thụ Lâm, đây quả thực là hành động bại hoại. Vì để Bùi Dĩ Nghiêu dự thi, cư nhiên nhét thêm hạng mục bơi lội vào, quá hư hỏng mà.
Mà Bùi Dĩ Nghiêu lại không phải người nói mà không giữ lời.
Đẹp hay không đẹp, ngầu hay không ngầu, nói chung đều là cái nhìn của người khác, Khốc ca chân chính, căn bản không quan tâm mình ngầu hay không.
Bùi Dĩ Nghiêu: Nghỉ ngơi đi.
Trần Thính: Ừm, ngủ ngon.
Bùi Dĩ Nghiêu: Ngoan.
Mấy người xem, muốn ngầu nó phải thế, đến chúc ngủ ngon cũng chỉ dùng một từ.
Trần Thính cảm thán trong lòng, ánh mắt đảo qua ba người còn lại trong phòng, bỗng nhiên cảm thấy tự hào vì nắm giữ chân tướng thật sự. Cậu rốt cuộc có thể thấu hiểu được nội dung câu nói trên mạng — Trai đẹp chân chính, chưa bao giờ thấy mình đẹp trai.
Hôm sau, Trần Thính đã hết cảm, ho cũng bớt, vì vậy quyết định đi học. Sáng sớm, có lẽ Bùi Dĩ Nghiêu sẽ không đưa lê chưng đường phèn cho cậu, ở cửa đợi vài phút không thấy người đến liền vội vàng theo Dương Thụ Lâm đi mua bánh rán hoa.
Nhưng khi cậu đang gặm bánh bước vào lớp, tâm tình đang tốt bỗng bị xua tan bởi những con mắt sâu xa.
“Gì đấy….. Mặt tôi dính hành à?” Trần Thính theo bản năng sờ mặt.
Mọi người nhất trí bảo trì im lặng, đồng loạt nhìn về bình giữ nhiệt ở dãy bàn thứ hai. Khoảnh khắc Trần Thính nhìn cặp lồng chợt thấy vầng sáng blink blink hiện lên, nhưng lại cảm thấy quá hoang đường, hôm qua rõ ràng nó vẫn chỉ là cái cặp lồng.
Tóm cái quần lại, kệ đi.
Trần Thính căng da đầu đi qua, thẳng thắn mở nắp ra, quả nhiên — lê chưng đường phèn.
“Bùi Dĩ Nghiêu mang tới.” Ngô Ứng Văn nhướng mày, tà mị cười.
Dãy bàn thứ hai là vị trí đắc địa, lớp 423 tổng cộng có 28 người, vừa vặn bao vây Trần Thính. Trần Thính nhận ánh mắt tràn đầy tò mò của mọi người, trong lòng yên lặng thở dài: Có đôi khi được Khốc ca quan tâm, cũng không phải chuyện tốt.
“Khụ khụ khụ……” Trần Thính bỗng nhiên che miệng ho dữ dội.
Mọi người thấy thế, nào còn tâm tình hóng chuyện, vội vàng quan tâm bệnh tình của cậu.
“Không sao, tôi đỡ hơn nhiều rồi.” Trần Thính đúng lúc lấy ra một cái khẩu trang, giữa ánh mắt quan tâm lo lắng của mọi người áy náy cười, đeo khẩu trang lên.
Ok, đã ngậm miệng.
Dương Thụ Lâm âm thầm giơ ngón tay cái lên: Thính ca, mày giỏi.
————
Tác giả có lời muốn nói:
Nghiêu ca: Tôi gọi mẹ anh, đừng cản tôi.
Tác giả :
Lộng Thanh Phong