Thịnh Thế Yêu Sủng
Chương 55: Thiên đế
Trở lại tẩm điện, Nhược Ly ngồi ở bên giường, đôi giầy đã bị nàng sớm cởi ra, lắc lắc bàn chân nhỏ trắng noãn, sáng bóng như ngọc đung đưa qua lại khiến tâm của Dạ Ly Lạc ngứa ngáy.
Nàng còn không tự biết, nâng cánh tay trắng y hệt ngọc, loay hoay xõa mái tóc dài, ngón tay nhỏ bé trắng noãn luồn vào sợi tóc màu bạc, giống như một loại nhạc khí tuyệt mỹ.
Dạ Ly Lạc tựa vào bên giường uống rượu một mình, nhìn Nhược Ly không chút nào phòng bị như thế, khiến hắn cảm thấy rượu không làm người say mà người tự say, nhưng hôm nay hắn quá mạo muội, sợ sẽ dọa tiểu nha đầu không biết chút nào về phương diện tình cảm này mất.
Vì vậy hắn vội vàng kiềm lại rung động trong lòng, ngửa đầu nhìn trăng sáng phía xa, sáng ngời có chút chói mắt, chói mắt như tiểu hồ ly bên người hắn vậy khiến hắn càng thêm phiền não.
"Lạc, thật là chỉ có hai chúng ta đi sao?" Nhược Ly có chút không xác định được, nàng bây giờ cái gì cũng không biết, chỉ biết dùng một vài loại độc để tự vệ, nếu như nơi đó thật hiểm ác như lời bọn Dạ Mị nói, nàng đi không phải sẽ khiến hắn thêm phiền toái sao?
"Ừ." Tâm trạng Dạ Ly Lạc có chút hoảng hốt, nàng lúc ban ngày một thân anh khí, chói mắt như giống như mặt trời khiến hắn không tự chủ được càng ngày càng lún sâu.
Nhược Ly cũng nhìn ra tối nay Dại Ly Lạc hơi quái dị, nàng nghịch ngợm nhấc bàn chân trần đá hắn một cái, hơi ấm từ bàn chân nàng xuyên thấu qua lớp y phục mỏng manh, khiến Dạ Ly Lạc hồi phục lại.
Hắn cúi đầu nở nụ cười mị hoặc nhìn tiểu hồ ly đang nghịch ngợm phá phách, hình dáng bên ngoài của Nhược Ly chỉ có mười bốn tuổi, hắn đột nhiên cảm thấy nếu lúc này làm gì dọa đến nàng, vậy thì cũng quá cầm thú, bất đắc dĩ thở dài, lại đem phần rung động trong lòng ép xuống.
Dạ Ly Lạc chậm rãi đứng bên cạnh Nhược Ly, vươn tay cầm lấy bàn chân trần của nàng, Nhược Ly xấu hổ muốn thu chân lại, nhưng Dạ Ly Lạc lại giữ chặt không buông.
Do Nhược Ly để chân trần thời gian lâu nên hơi lạnh, Dạ Ly Lạc vốn là muốn đem chúng thả lên giường, cho chúng đỡ làm hắn hoa mắt, vậy mà lạnh như vậy khiến trong lòng hắn không khống chế được có chút đau, vậy nên nắm vào rồi không muốn thả ra.
"Ngày mai lên đường, đã có gia ở bên cạnh nên nàng không cần lo lắng, nơi này giao cho bọn họ, đợi chúng ta trở về chỉnh lý lại." Dạ Ly Lạc khó có lúc nói nhiều lời như thế, lộ ra một ít ngây thơ, đáng yêu hiếm thấy.
Hắn ngồi dậy, vẫn ôm lấy bàn chân trần nhỏ trắng noãn của Nhược Ly, kéo chăn gấm ở bên cạnh đắp lên cho nàng, mặc d.đ.l.q.đ dù là đầu mùa hè, nhưng ban đêm thời tiết cũng rất lạnh, nàng tuy biến thành yêu nhưng yêu lực thấp kém, căn bản không chịu nổi khí lạnh xâm nhập.
"Ừm! Có Lạc ở đây, ta cái gì cũng không sợ." Nhược Ly hơi vểnh mặt lên, nàng vẫn tập trung gỡ mớ tóc dài của mình, nhưng câu nói này được thốt ra một cách tự nhiên, cũng là chân thật nhất .
Dạ Ly Lạc chỉ cười không nói, cưng chìu vươn tay vò vò mái tóc dài của Nhược Ly, khiến mái tóc của nàng càng thêm hỗn loạn, Nhược Ly sao lại xem thường người này có vẻ ngoan ngoãn chứ, hung hăng trừng hắn một cái, lúc này hắn mới an phận tựa vào giường, cười khẽ một tiếng.
Sau cùng đương lúc Nhược Ly túm chặt mái tóc, Dạ Ly Lạc rốt cuộc cũng ra tay, nếu không tiểu hồ ly không có đuôi sẽ lập tức biến thành tiểu hồ ly không có lông, hơn nữa sắc trời đã tối, tiểu hồ ly d.đ.l.q.đ quật cường trong ngực đã mặt lộ vẻ mệt mỏi, hắn cũng không đành lòng nhìn nữa, vươn tay khẽ thử chút yêu lực trên tóc nàng, mái tóc lập tức trở nên mượt mà.
Trên mặt Nhược Ly lập tức vui vẻ, ở trước mặt hắn nàng vẫn giống như một đứa bé, thấy tóc kết rốt cuộc cũng được bung ra, nàng vui vẻ đụng ngã Dạ Ly Lạc, tưởng thưởng cho hắn một đại ôm, có thể là động tác quá nhanh, cái mũi nhỏ đụng phải lồng ngực bền chắc của Dạ Ly Lạc khiến nàng đau đến nhe răng trợn mắt.
Dạ Ly Lạc thật vất vả nhịn cười, đưa tay vuốt vuốt cái mũi nhỏ xinh xinh của nàng, sau đó ôm nàng vào lòng, một ngày qua đi, hắn cũng rất mệt mỏi, vừa muốn nói gì đó vậy mà tiểu hồ ly trong ngực đã mệt mỏi ngủ thiếp đi.
Hô hấp vững vàng, hơi thở ấm áp trước ngực khiến hắn ngưa ngứa, khuôn mặt nàng lúc này hết sức vô hại, lộ ra sức mê hoặc chết người, chẳng thể nhìn thấy đâu cái khí phách lúc ban sáng, nhưng Dạ Ly Lạc lại rất thích, hắn không cần nữ vương chân chính, cái hắn muốn chính là nữ vương luôn làm nũng với hắn trước đây kia, đó mới chính là sức hấp dẫn chết người của nàng.
. . . . . .
Thiên giới, một nam nhân dáng dấp lịch sự tuấn mỹ ngồi ở phía trước cửa sổ đọc sách, hắn có đôi mắt rất tinh khiết, môi mỏng khẽ mím lại, giống như có vấn đề gì rất khó giải quyết.
Ngón tay thon dài thỉnh thoảng ma sát chữ trên sách, khẽ cau mày, hiển nhiên nhìn hết sức nghiêm túc.
"Khấu kiến Thiên đế!" Một nam tử mặc áo trắng y phục chỉnh tề, cung kính quỳ gối ngoài cửa, chờ đợi Thiên đế triệu kiến.
Thiên đế mải mê xem sách lại hờ hững với hắn, cho đến khi hắn xem xong sách, mới ngẩng đầu lên, trên mặt là nụ cười dịu dàng, nhẹ giọng nói, "Vào đi." Âm thanh kia nghe hết sức thoải mái.
Nam tử đứng ngoài cửa cả người lại run lên, nửa quỳ tiến vào, sau đó vẫn cúi đầu không dám nhìn thẳng Thiên đế d.đ.l.q.đ này ôn văn như ngọc trước mặt.
"Hồi bẩm Thiên đế, vi thần đã theo phân phó của ngài luôn luôn chú ý đến Yêu giới, hôm đó phản đồ Tiên Hồ trốn vào Yêu giới thì mất tin tức, nhưng gần đây Yêu giới có đại biến."
Tên nam tử kia hơi ngừng lại, thấy Thiên đến vẫn không lên tiếng, tiếp tục thấp thỏm nói, "Vi thần cảm thấy thân phận của tân nhiệm Yêu Hoàng rất đặc biệt, có chút giống phản đồ hồ tiên."
Bên trong vẫn im lặng, bên ngoài ánh mặt trời màu vàng chiếu sáng cả một vùng, có vẻ hết sức rực rỡ chói mắt, Thiên đế trước mặt vẫn là vẻ dịu dàng đó, nhưng nam tử đang quỳ phía dưới chẳng biết tại sao không khống chế được cả người khẽ run lên.
"Ha. . . . . ." Thiên đế đột nhiên cười, hắn để quyển sách trong tay lên bàn ngọc bên cạnh, sau đó từ từ đứng dậy, hắn tự mình tiến đến đỡ nam tử đang khẽ run rẩy kia đứng lên.
"Lời ngươi nói là thật?" Lời nói của hắn như tắm gió xuân khiến nam tử kia không hề sợ hãi như vừa rồi nữa, d.đ.l.q.đhắn to gan ngẩng đầu lên, nhìn dung nhan tuấn mỹ của Thiên đế, si ngốc gật đầu.
Nam nhân ôn nhu như ngọc thật hết sức chói mắt, căn bản chính là nam nữ gặp phải đều thích, chỉ là hắn dáng dấp quá mức âm nhu, khiến cho rất nhiều nam tử gặp qua hắn cũng chạy theo như vịt.
"Phụt. . . . . ." Đột nhiên khóe miệng nam tử kia máu tươi chảy ra, cảm thấy ngũ tạng của mình cũng bị chấn vỡ, hắn hoảng sợ trợn to hai mắt, hết sức không hiểu, tại sao nam tử có nét mặt tươi cười như hoa kia lại ra tay ác độc như vậy, còn chẳng biết vì lý do gì.
Trước khi chết, nam tử kia cũng không biết mình đã đắc tội với nam nhân cao cao tại thượng của thiên giới - Thiên đế dịu dàng của bọn họ ở chỗ nào.
Nam tử này mới vừa ngã xuống, ngoài cửa liền đi vào hai người mặc ám vệ bạch y, bọn họ vẫn cúi đầu, căn bản không ai dám nhìn lên, an tĩnh xử lý nam tử bị chết kia, không lưu lại một chút dấu vết.
"Chú ý tân nhiệm Yêu Hoàng, ngày mai nói tin tức cụ thể về nàng cho bổn tiên." Thiên đế cười nói, nhưng nụ cười ấm áp lại mang theo lạnh lẽo thấu xương, khiến hai người đang xử lý thi thể bên dưới bất giác run lên.
Nàng còn không tự biết, nâng cánh tay trắng y hệt ngọc, loay hoay xõa mái tóc dài, ngón tay nhỏ bé trắng noãn luồn vào sợi tóc màu bạc, giống như một loại nhạc khí tuyệt mỹ.
Dạ Ly Lạc tựa vào bên giường uống rượu một mình, nhìn Nhược Ly không chút nào phòng bị như thế, khiến hắn cảm thấy rượu không làm người say mà người tự say, nhưng hôm nay hắn quá mạo muội, sợ sẽ dọa tiểu nha đầu không biết chút nào về phương diện tình cảm này mất.
Vì vậy hắn vội vàng kiềm lại rung động trong lòng, ngửa đầu nhìn trăng sáng phía xa, sáng ngời có chút chói mắt, chói mắt như tiểu hồ ly bên người hắn vậy khiến hắn càng thêm phiền não.
"Lạc, thật là chỉ có hai chúng ta đi sao?" Nhược Ly có chút không xác định được, nàng bây giờ cái gì cũng không biết, chỉ biết dùng một vài loại độc để tự vệ, nếu như nơi đó thật hiểm ác như lời bọn Dạ Mị nói, nàng đi không phải sẽ khiến hắn thêm phiền toái sao?
"Ừ." Tâm trạng Dạ Ly Lạc có chút hoảng hốt, nàng lúc ban ngày một thân anh khí, chói mắt như giống như mặt trời khiến hắn không tự chủ được càng ngày càng lún sâu.
Nhược Ly cũng nhìn ra tối nay Dại Ly Lạc hơi quái dị, nàng nghịch ngợm nhấc bàn chân trần đá hắn một cái, hơi ấm từ bàn chân nàng xuyên thấu qua lớp y phục mỏng manh, khiến Dạ Ly Lạc hồi phục lại.
Hắn cúi đầu nở nụ cười mị hoặc nhìn tiểu hồ ly đang nghịch ngợm phá phách, hình dáng bên ngoài của Nhược Ly chỉ có mười bốn tuổi, hắn đột nhiên cảm thấy nếu lúc này làm gì dọa đến nàng, vậy thì cũng quá cầm thú, bất đắc dĩ thở dài, lại đem phần rung động trong lòng ép xuống.
Dạ Ly Lạc chậm rãi đứng bên cạnh Nhược Ly, vươn tay cầm lấy bàn chân trần của nàng, Nhược Ly xấu hổ muốn thu chân lại, nhưng Dạ Ly Lạc lại giữ chặt không buông.
Do Nhược Ly để chân trần thời gian lâu nên hơi lạnh, Dạ Ly Lạc vốn là muốn đem chúng thả lên giường, cho chúng đỡ làm hắn hoa mắt, vậy mà lạnh như vậy khiến trong lòng hắn không khống chế được có chút đau, vậy nên nắm vào rồi không muốn thả ra.
"Ngày mai lên đường, đã có gia ở bên cạnh nên nàng không cần lo lắng, nơi này giao cho bọn họ, đợi chúng ta trở về chỉnh lý lại." Dạ Ly Lạc khó có lúc nói nhiều lời như thế, lộ ra một ít ngây thơ, đáng yêu hiếm thấy.
Hắn ngồi dậy, vẫn ôm lấy bàn chân trần nhỏ trắng noãn của Nhược Ly, kéo chăn gấm ở bên cạnh đắp lên cho nàng, mặc d.đ.l.q.đ dù là đầu mùa hè, nhưng ban đêm thời tiết cũng rất lạnh, nàng tuy biến thành yêu nhưng yêu lực thấp kém, căn bản không chịu nổi khí lạnh xâm nhập.
"Ừm! Có Lạc ở đây, ta cái gì cũng không sợ." Nhược Ly hơi vểnh mặt lên, nàng vẫn tập trung gỡ mớ tóc dài của mình, nhưng câu nói này được thốt ra một cách tự nhiên, cũng là chân thật nhất .
Dạ Ly Lạc chỉ cười không nói, cưng chìu vươn tay vò vò mái tóc dài của Nhược Ly, khiến mái tóc của nàng càng thêm hỗn loạn, Nhược Ly sao lại xem thường người này có vẻ ngoan ngoãn chứ, hung hăng trừng hắn một cái, lúc này hắn mới an phận tựa vào giường, cười khẽ một tiếng.
Sau cùng đương lúc Nhược Ly túm chặt mái tóc, Dạ Ly Lạc rốt cuộc cũng ra tay, nếu không tiểu hồ ly không có đuôi sẽ lập tức biến thành tiểu hồ ly không có lông, hơn nữa sắc trời đã tối, tiểu hồ ly d.đ.l.q.đ quật cường trong ngực đã mặt lộ vẻ mệt mỏi, hắn cũng không đành lòng nhìn nữa, vươn tay khẽ thử chút yêu lực trên tóc nàng, mái tóc lập tức trở nên mượt mà.
Trên mặt Nhược Ly lập tức vui vẻ, ở trước mặt hắn nàng vẫn giống như một đứa bé, thấy tóc kết rốt cuộc cũng được bung ra, nàng vui vẻ đụng ngã Dạ Ly Lạc, tưởng thưởng cho hắn một đại ôm, có thể là động tác quá nhanh, cái mũi nhỏ đụng phải lồng ngực bền chắc của Dạ Ly Lạc khiến nàng đau đến nhe răng trợn mắt.
Dạ Ly Lạc thật vất vả nhịn cười, đưa tay vuốt vuốt cái mũi nhỏ xinh xinh của nàng, sau đó ôm nàng vào lòng, một ngày qua đi, hắn cũng rất mệt mỏi, vừa muốn nói gì đó vậy mà tiểu hồ ly trong ngực đã mệt mỏi ngủ thiếp đi.
Hô hấp vững vàng, hơi thở ấm áp trước ngực khiến hắn ngưa ngứa, khuôn mặt nàng lúc này hết sức vô hại, lộ ra sức mê hoặc chết người, chẳng thể nhìn thấy đâu cái khí phách lúc ban sáng, nhưng Dạ Ly Lạc lại rất thích, hắn không cần nữ vương chân chính, cái hắn muốn chính là nữ vương luôn làm nũng với hắn trước đây kia, đó mới chính là sức hấp dẫn chết người của nàng.
. . . . . .
Thiên giới, một nam nhân dáng dấp lịch sự tuấn mỹ ngồi ở phía trước cửa sổ đọc sách, hắn có đôi mắt rất tinh khiết, môi mỏng khẽ mím lại, giống như có vấn đề gì rất khó giải quyết.
Ngón tay thon dài thỉnh thoảng ma sát chữ trên sách, khẽ cau mày, hiển nhiên nhìn hết sức nghiêm túc.
"Khấu kiến Thiên đế!" Một nam tử mặc áo trắng y phục chỉnh tề, cung kính quỳ gối ngoài cửa, chờ đợi Thiên đế triệu kiến.
Thiên đế mải mê xem sách lại hờ hững với hắn, cho đến khi hắn xem xong sách, mới ngẩng đầu lên, trên mặt là nụ cười dịu dàng, nhẹ giọng nói, "Vào đi." Âm thanh kia nghe hết sức thoải mái.
Nam tử đứng ngoài cửa cả người lại run lên, nửa quỳ tiến vào, sau đó vẫn cúi đầu không dám nhìn thẳng Thiên đế d.đ.l.q.đ này ôn văn như ngọc trước mặt.
"Hồi bẩm Thiên đế, vi thần đã theo phân phó của ngài luôn luôn chú ý đến Yêu giới, hôm đó phản đồ Tiên Hồ trốn vào Yêu giới thì mất tin tức, nhưng gần đây Yêu giới có đại biến."
Tên nam tử kia hơi ngừng lại, thấy Thiên đến vẫn không lên tiếng, tiếp tục thấp thỏm nói, "Vi thần cảm thấy thân phận của tân nhiệm Yêu Hoàng rất đặc biệt, có chút giống phản đồ hồ tiên."
Bên trong vẫn im lặng, bên ngoài ánh mặt trời màu vàng chiếu sáng cả một vùng, có vẻ hết sức rực rỡ chói mắt, Thiên đế trước mặt vẫn là vẻ dịu dàng đó, nhưng nam tử đang quỳ phía dưới chẳng biết tại sao không khống chế được cả người khẽ run lên.
"Ha. . . . . ." Thiên đế đột nhiên cười, hắn để quyển sách trong tay lên bàn ngọc bên cạnh, sau đó từ từ đứng dậy, hắn tự mình tiến đến đỡ nam tử đang khẽ run rẩy kia đứng lên.
"Lời ngươi nói là thật?" Lời nói của hắn như tắm gió xuân khiến nam tử kia không hề sợ hãi như vừa rồi nữa, d.đ.l.q.đhắn to gan ngẩng đầu lên, nhìn dung nhan tuấn mỹ của Thiên đế, si ngốc gật đầu.
Nam nhân ôn nhu như ngọc thật hết sức chói mắt, căn bản chính là nam nữ gặp phải đều thích, chỉ là hắn dáng dấp quá mức âm nhu, khiến cho rất nhiều nam tử gặp qua hắn cũng chạy theo như vịt.
"Phụt. . . . . ." Đột nhiên khóe miệng nam tử kia máu tươi chảy ra, cảm thấy ngũ tạng của mình cũng bị chấn vỡ, hắn hoảng sợ trợn to hai mắt, hết sức không hiểu, tại sao nam tử có nét mặt tươi cười như hoa kia lại ra tay ác độc như vậy, còn chẳng biết vì lý do gì.
Trước khi chết, nam tử kia cũng không biết mình đã đắc tội với nam nhân cao cao tại thượng của thiên giới - Thiên đế dịu dàng của bọn họ ở chỗ nào.
Nam tử này mới vừa ngã xuống, ngoài cửa liền đi vào hai người mặc ám vệ bạch y, bọn họ vẫn cúi đầu, căn bản không ai dám nhìn lên, an tĩnh xử lý nam tử bị chết kia, không lưu lại một chút dấu vết.
"Chú ý tân nhiệm Yêu Hoàng, ngày mai nói tin tức cụ thể về nàng cho bổn tiên." Thiên đế cười nói, nhưng nụ cười ấm áp lại mang theo lạnh lẽo thấu xương, khiến hai người đang xử lý thi thể bên dưới bất giác run lên.
Tác giả :
Mèo Vẫn Ở Đây