Thịnh Thế Yêu Sủng
Chương 26: Bắt cóc
Dạ Ly Lạc dĩ nhiên cũng chú ý tới, nhưng mà làm cho hắn chú ý nhất chính là khí chất phàm nhân trên người nam nhân kia, chỉ là, càng làm cho hắn cảm thấy thực kỳ lạ chính là, loài người đi tới Yêu giới làm gì?
Phóng ra yêu lực để cảm giác bốn phía một cái, khi cảm thấy bốn phía áp lực cường đại thì hắn trong nháy mắt sáng tỏ, không trách được loài người này lại dám rêu rao đi dạo ở nơi này như vậy, thì ra là ở bên cạnh hắn có mấy đạo sĩ đang bí mật đi theo bảo vệ.
Hắn nhìn lướt qua tiểu đồng đang chạy tới, tiểu đồng này mặc dù trẻ tuổi, nhưng một thân đạo thuật trên người cũng không kém là bao so với mấy người đạo sĩ đang ẩn nấp kia.
Nhìn nam nhân loài người không có lấy một chút uy hiếp kia , trong mắt Dạ Ly Lạc chợt lóe lên một tia tìm tòi nghiên cứu. Nhược Ly thì không có yêu lực, cho nên nàng cũng cảm giác không ra được, chỉ cảm thấy hết sức tiếc hận cho người trước mặt.
Truyện được đăng ở diendanlequydon.com
Nàng tiến lên một bước, đem nam tử này kéo lại, đỡ cho hắn tránh khỏi phải đụng vào bầy yêu , "Công tử, ngươi phải cẩn thận!"
Đôi bàn tay mang theo ấm áp chạm vào khiến nam nhân kia ngẩn ra, sau đó lộ ra một nụ cười ấm áp, hắn khẽ vuốt cằm để bày tỏ sự cảm tạ.
Cặp mắt trống rỗng kia nhìn thẳng vào đôi huyết sắc đồng tử của Nhược Ly, nếu như không phải là cặp mắt kia không hề có chút gợn sóng, nàng thật sẽ lầm tưởng nhìn hắn thấy nàng.
"Đa tạ cô nương, nếu như đến nhân gian, có duyên gặp lại, tại hạ nhất định khoản đãi thật tốt." Nam nhân mặc áo trắng kia thái độ hết sức cung kính, trên mặt mang theo nụ cười thản nhiên, giọng nói dịu dàng, nghe khiến người ta có cảm giác thoải mái.
Nhược Ly vừa định đồng ý, nhưng Dạ Ly Lạc lại ôm ngang hông của nàng tiến về phía trước, từ đầu tới cuối cũng không nói với nam nhân kia một câu. Lúc này tiểu đồng ở bên cạnh vị công tử kia cũng đi đến bên hắn, bắt gặp công tử nhà mình đang oán giận lẩm bẩm, thần kinh không ổn định căn bản sẽ không chú ý Dạ Ly Lạc hai người bọn họ.
Truyện được đăng ở diendanlequydon.com
"Công tử, ngài đừng có chạy lung tung! Nếu sư phụ biết ta làm lạc mất người, hắn không giết ta mới là lạ!" Nhưng oán trách vài câu, bạch y công tử cũng không để ý đến, tiểu đồng kia không khỏi có chút kỳ quái nhìn về phía hắn, thấy hắn vẫn nhìn chằm chằm về phía trước, nhìn theo ánh mắt hắn, chỉ thấy một quang cảnh rực rỡ màu sắc, làm gì có mục tiêu cụ thể nào.
"Đi thôi." Lần này bọn họ mạo hiểm đi tới Yêu giới mục đích đúng là cầu xin thuốc để trị liệu cho đôi mắt của hắn, bây giờ mặc dù hắn còn có thể nhìn thấy một chút cảnh tượng mơ hồ, nhưng nếu tiếp tục kéo dài, đoán chừng ngay cả thần tiên cũng khó cứu được, không thể trì hoãn được nữa.
Cúi đầu tiếp tục đi về phía trước, chỉ là khóe miệng hắn vẫn lộ ra một nụ cười nhạt, nữ nhân vừa rồi thật đúng là thú vị, một đôi huyết sắc đồng tử, nhìn bộ dáng của nàng không giống con thỏ yêu, phải là một yêu quái hiếm lạ, hơn nữa nam yêu bên người nàng khí trường cường đại, không thể khinh thường, trong lòng bất giác đối với nàng nhiều hơn một chút tìm tòi nghiên cứu.
Đang lúc Nhược Ly hưng phấn không thôi, đột nhiên cảm thấy bụng một hồi đau đớn, nàng có chút buồn bực bĩu môi, quả thật là ăn tạp quá rồi, sao không đau bụng cho được.
Nàng hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn, tìm kiếm khắp nơi một phen, cũng may ở đầu phố nhìn thấy nơi nàng có thể giải quyết, nàng vội vàng lôi kéo ống tay áo của Dạ Ly Lạc, sau đó ý thức lại nhanh chóng đem các loại đồ ăn vặt nhét vào tay hắn, nhanh chân liền hướng đầu phố chạy, một bên chạy còn một bên không có hình tượng nói, "Lạc, tquáa mót, ngươi chờ ta một lát."
Dạ Ly Lạc đứng tại chỗ, chớp chớp đôi mắt hoa đào, ngay sau đó nhìn các loại đồ ăn vặt đang cầm trên tay, bất đắc dĩ lắc đầu, nếu có người nhìn thấy dáng vẻ hắn lúc này, một đời uy danh của hắn coi như bị phá hỏng.
Nhìn về cái bóng dáng nhỏ nhỏ phía trước, trong mắt của hắn lại mang theo một tia sủng nịnh mà chính hắn cũng không biết, khẽ thở dài, hắn vội vàng đuổi theo, mặc dù bốn phía không có hơi thở của sự nguy hiểm, nhưng hắn vẫn thấy không yên lòng.
Giải quyết xong, Nhược Ly hài lòng sửa quần áo ngay ngắn, vừa muốn đi ra ngoài, nàng liền bị cái gì đó che miệng lại, trước lúc ý thức tan rã, nàng còn cảm thấy may mắn, may mắn là nàng đã giải quyết xong, nếu không người nọ chắc ăn đủ rồi. (Ta bó chân với Ly tỷ)
Truyện được đăng ở diendanlequydon.com
Chỉ là trong lòng nàng vẫn hết sức buồn khổ, ui, vất vả lắm mới được ra ngoài một lần, còn bị bắt cóc, vậy cuộc sống sau này của nàng phải làm sao a!
Tên yêu quái bắt nàng, nàng nhất định sẽ không bỏ qua!
Một nam yêu vóc dáng cao lớn, khí thế cường đại, trong tay lại cầm một ít vật dụng nhỏ đứng ở cửa mao xí, đương nhiên sẽ gây không ít sự chú ý của các yêu khác.
Nhưng Dạ Ly Lạc lại hoàn toàn đều không để ý, chỉ hạ mí mắt, lạnh nhạt nhìn dưới mặt đất, đột nhiên hắn nhíu mày, ném xuống vật trong tay, không quản cái gì liền xông vào.
Bên trong trống rỗng, Dạ Ly lạc khẽ híp đôi mắt hoa đào, trong nháy mắt tức giận dâng lên, khi hắn bước ra ngoài thì tất cả kiến trúc sau lưng đều bởi vì sự tức giận của hắn trong nháy mắt sụp đổ, đường phố mới vừa rồi ồn ào náo nhiệt, chỉ một thoáng giống như bị một trận tập kích kinh khủng, tiếng thét chói tai nổi lên bốn phía.
"Quỷ -- Mị -- Võng -- Lượng!" Âm thanh trầm thấp, biểu thị cho việc đã chạm đến giới hạn của Dạ Ly Lạc.
"Có thuộc hạ!" Bốn người bị thiên lý truyền âm trực tiếp truyền vào đầu, lập tức hiện thân, vừa thấy dáng vẻ như vậy của Dạ Ly Lạc, trong lòng họ lạnh run.
"Mau chóng đi tìm tiểu thư." Bốn chữ lạnh lẽo, khiến bốn người đang quỳ không tự chủ nuốt nước miếng một cái, Dạ Ly Lạc nổi giận đùng đùng như thế vẫn là lần đầu tiên họ nhìn thấy, trong lòng hết sức bất an
"Dạ!"
. . . . . .
Thời điểm Nhược Ly mở mắt ra thì nàng đã biến trở về chân thân hồ ly, bốn phía tối đen như mực, phía dưới cũng ẩm ẩm lạnh lẽo, nàng không tự chủ nhíu chân mày, hoàn cảnh như vậy quả thật không tốt chút nào, thỉnh thoảng còn có thể nghe tiếng mấy con chuột kêu.
Đột nhiên bốn phía sáng bừng lên, nhất thời Nhược Ly có chút không thích ứng được, nàng lấy lại bình tĩnh mới nhìn rõ ngồi ở cách đó không xa là một nữ nhân quần áo hoa lệ, chỉ là ánh mắt nàng ta nhìn nàng quá mức ác độc, khiến nàng không khỏi chán ghét.
"Các ngươi bắt ta tới là muốn làm gì?" Nhược Ly khẽ cử động, nhìn chăm chú về phía nữ nhân kia, mặc dù chiều cao cách xa, nhưng khí thế của nàng không chút nào kém hơn nàng ta.
Truyện được đăng ở diendanlequydon.com
Nhược Ly rất may mắn, thân thể của nàng cũng không có bị trói chặt, ngoại trừ đầu cảm thấy có chút choáng váng, tứ chi hẳn là không bị thương.
"Làm gì? Ám vương làm hại Bổn cung thảm như thế, Bổn cung sẽ để cho hắn cũng sống không bằng chết, hắn không phải rất quan tâm ngươi sao, vậy thì ta sẽ giết ngươi!" Đại công chúa đột nhiên nghiêng người tiến lên, đôi mắt ác độc nhìn chằm chằm Nhược Ly, cảm giác hận thù khiến nàng ta muốn ngay lập tức lột da rút gân Nhược Ly.
Nhược Ly căn bản không để ý tới Đại công chúa Nam Cung Tâm đang lẩm bẩm, vừa nhảy vừa lui về phía sau, tránh thoát nàng, sau đó xem kỹ bốn phía một cái, nơi này hẳn là địa lao mật thất ..., trừ nàng ta còn có một nam nhân dáng dấp hết sức diêm dúa lòe loẹt.
"Đả thương ta, hậu quả ngươi không gánh nổi đâu!" Nhược Ly vừa đề phòng Nam Cung Tâm, vừa uy hiếp, hy vọng có thể kéo dài một ít thời gian, nàng ở trong lòng lại tăng thêm một câu, nếu như còn nàng sống, nàng cũng sẽ không bỏ qua cho nàng ta!
"Hả? Bổn cung không gánh nổi ư? Ám vương hắn làm thế nào không buông tha Bổn cung? Bổn cung nhìn hắn chính là một con cọp giấy, Hừ! Hôm nay, Bổn cung sẽ phá hủy mặt của ngươi, xem hắn thế nào cứu ngươi!"
Nam Cung Tâm nói xong sờ sờ khuôn mặt chưa hoàn toàn bình phục của mình, ngoài sự ác độc trong ánh mắt còn có một phần oán hận .
Phóng ra yêu lực để cảm giác bốn phía một cái, khi cảm thấy bốn phía áp lực cường đại thì hắn trong nháy mắt sáng tỏ, không trách được loài người này lại dám rêu rao đi dạo ở nơi này như vậy, thì ra là ở bên cạnh hắn có mấy đạo sĩ đang bí mật đi theo bảo vệ.
Hắn nhìn lướt qua tiểu đồng đang chạy tới, tiểu đồng này mặc dù trẻ tuổi, nhưng một thân đạo thuật trên người cũng không kém là bao so với mấy người đạo sĩ đang ẩn nấp kia.
Nhìn nam nhân loài người không có lấy một chút uy hiếp kia , trong mắt Dạ Ly Lạc chợt lóe lên một tia tìm tòi nghiên cứu. Nhược Ly thì không có yêu lực, cho nên nàng cũng cảm giác không ra được, chỉ cảm thấy hết sức tiếc hận cho người trước mặt.
Truyện được đăng ở diendanlequydon.com
Nàng tiến lên một bước, đem nam tử này kéo lại, đỡ cho hắn tránh khỏi phải đụng vào bầy yêu , "Công tử, ngươi phải cẩn thận!"
Đôi bàn tay mang theo ấm áp chạm vào khiến nam nhân kia ngẩn ra, sau đó lộ ra một nụ cười ấm áp, hắn khẽ vuốt cằm để bày tỏ sự cảm tạ.
Cặp mắt trống rỗng kia nhìn thẳng vào đôi huyết sắc đồng tử của Nhược Ly, nếu như không phải là cặp mắt kia không hề có chút gợn sóng, nàng thật sẽ lầm tưởng nhìn hắn thấy nàng.
"Đa tạ cô nương, nếu như đến nhân gian, có duyên gặp lại, tại hạ nhất định khoản đãi thật tốt." Nam nhân mặc áo trắng kia thái độ hết sức cung kính, trên mặt mang theo nụ cười thản nhiên, giọng nói dịu dàng, nghe khiến người ta có cảm giác thoải mái.
Nhược Ly vừa định đồng ý, nhưng Dạ Ly Lạc lại ôm ngang hông của nàng tiến về phía trước, từ đầu tới cuối cũng không nói với nam nhân kia một câu. Lúc này tiểu đồng ở bên cạnh vị công tử kia cũng đi đến bên hắn, bắt gặp công tử nhà mình đang oán giận lẩm bẩm, thần kinh không ổn định căn bản sẽ không chú ý Dạ Ly Lạc hai người bọn họ.
Truyện được đăng ở diendanlequydon.com
"Công tử, ngài đừng có chạy lung tung! Nếu sư phụ biết ta làm lạc mất người, hắn không giết ta mới là lạ!" Nhưng oán trách vài câu, bạch y công tử cũng không để ý đến, tiểu đồng kia không khỏi có chút kỳ quái nhìn về phía hắn, thấy hắn vẫn nhìn chằm chằm về phía trước, nhìn theo ánh mắt hắn, chỉ thấy một quang cảnh rực rỡ màu sắc, làm gì có mục tiêu cụ thể nào.
"Đi thôi." Lần này bọn họ mạo hiểm đi tới Yêu giới mục đích đúng là cầu xin thuốc để trị liệu cho đôi mắt của hắn, bây giờ mặc dù hắn còn có thể nhìn thấy một chút cảnh tượng mơ hồ, nhưng nếu tiếp tục kéo dài, đoán chừng ngay cả thần tiên cũng khó cứu được, không thể trì hoãn được nữa.
Cúi đầu tiếp tục đi về phía trước, chỉ là khóe miệng hắn vẫn lộ ra một nụ cười nhạt, nữ nhân vừa rồi thật đúng là thú vị, một đôi huyết sắc đồng tử, nhìn bộ dáng của nàng không giống con thỏ yêu, phải là một yêu quái hiếm lạ, hơn nữa nam yêu bên người nàng khí trường cường đại, không thể khinh thường, trong lòng bất giác đối với nàng nhiều hơn một chút tìm tòi nghiên cứu.
Đang lúc Nhược Ly hưng phấn không thôi, đột nhiên cảm thấy bụng một hồi đau đớn, nàng có chút buồn bực bĩu môi, quả thật là ăn tạp quá rồi, sao không đau bụng cho được.
Nàng hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn, tìm kiếm khắp nơi một phen, cũng may ở đầu phố nhìn thấy nơi nàng có thể giải quyết, nàng vội vàng lôi kéo ống tay áo của Dạ Ly Lạc, sau đó ý thức lại nhanh chóng đem các loại đồ ăn vặt nhét vào tay hắn, nhanh chân liền hướng đầu phố chạy, một bên chạy còn một bên không có hình tượng nói, "Lạc, tquáa mót, ngươi chờ ta một lát."
Dạ Ly Lạc đứng tại chỗ, chớp chớp đôi mắt hoa đào, ngay sau đó nhìn các loại đồ ăn vặt đang cầm trên tay, bất đắc dĩ lắc đầu, nếu có người nhìn thấy dáng vẻ hắn lúc này, một đời uy danh của hắn coi như bị phá hỏng.
Nhìn về cái bóng dáng nhỏ nhỏ phía trước, trong mắt của hắn lại mang theo một tia sủng nịnh mà chính hắn cũng không biết, khẽ thở dài, hắn vội vàng đuổi theo, mặc dù bốn phía không có hơi thở của sự nguy hiểm, nhưng hắn vẫn thấy không yên lòng.
Giải quyết xong, Nhược Ly hài lòng sửa quần áo ngay ngắn, vừa muốn đi ra ngoài, nàng liền bị cái gì đó che miệng lại, trước lúc ý thức tan rã, nàng còn cảm thấy may mắn, may mắn là nàng đã giải quyết xong, nếu không người nọ chắc ăn đủ rồi. (Ta bó chân với Ly tỷ)
Truyện được đăng ở diendanlequydon.com
Chỉ là trong lòng nàng vẫn hết sức buồn khổ, ui, vất vả lắm mới được ra ngoài một lần, còn bị bắt cóc, vậy cuộc sống sau này của nàng phải làm sao a!
Tên yêu quái bắt nàng, nàng nhất định sẽ không bỏ qua!
Một nam yêu vóc dáng cao lớn, khí thế cường đại, trong tay lại cầm một ít vật dụng nhỏ đứng ở cửa mao xí, đương nhiên sẽ gây không ít sự chú ý của các yêu khác.
Nhưng Dạ Ly Lạc lại hoàn toàn đều không để ý, chỉ hạ mí mắt, lạnh nhạt nhìn dưới mặt đất, đột nhiên hắn nhíu mày, ném xuống vật trong tay, không quản cái gì liền xông vào.
Bên trong trống rỗng, Dạ Ly lạc khẽ híp đôi mắt hoa đào, trong nháy mắt tức giận dâng lên, khi hắn bước ra ngoài thì tất cả kiến trúc sau lưng đều bởi vì sự tức giận của hắn trong nháy mắt sụp đổ, đường phố mới vừa rồi ồn ào náo nhiệt, chỉ một thoáng giống như bị một trận tập kích kinh khủng, tiếng thét chói tai nổi lên bốn phía.
"Quỷ -- Mị -- Võng -- Lượng!" Âm thanh trầm thấp, biểu thị cho việc đã chạm đến giới hạn của Dạ Ly Lạc.
"Có thuộc hạ!" Bốn người bị thiên lý truyền âm trực tiếp truyền vào đầu, lập tức hiện thân, vừa thấy dáng vẻ như vậy của Dạ Ly Lạc, trong lòng họ lạnh run.
"Mau chóng đi tìm tiểu thư." Bốn chữ lạnh lẽo, khiến bốn người đang quỳ không tự chủ nuốt nước miếng một cái, Dạ Ly Lạc nổi giận đùng đùng như thế vẫn là lần đầu tiên họ nhìn thấy, trong lòng hết sức bất an
"Dạ!"
. . . . . .
Thời điểm Nhược Ly mở mắt ra thì nàng đã biến trở về chân thân hồ ly, bốn phía tối đen như mực, phía dưới cũng ẩm ẩm lạnh lẽo, nàng không tự chủ nhíu chân mày, hoàn cảnh như vậy quả thật không tốt chút nào, thỉnh thoảng còn có thể nghe tiếng mấy con chuột kêu.
Đột nhiên bốn phía sáng bừng lên, nhất thời Nhược Ly có chút không thích ứng được, nàng lấy lại bình tĩnh mới nhìn rõ ngồi ở cách đó không xa là một nữ nhân quần áo hoa lệ, chỉ là ánh mắt nàng ta nhìn nàng quá mức ác độc, khiến nàng không khỏi chán ghét.
"Các ngươi bắt ta tới là muốn làm gì?" Nhược Ly khẽ cử động, nhìn chăm chú về phía nữ nhân kia, mặc dù chiều cao cách xa, nhưng khí thế của nàng không chút nào kém hơn nàng ta.
Truyện được đăng ở diendanlequydon.com
Nhược Ly rất may mắn, thân thể của nàng cũng không có bị trói chặt, ngoại trừ đầu cảm thấy có chút choáng váng, tứ chi hẳn là không bị thương.
"Làm gì? Ám vương làm hại Bổn cung thảm như thế, Bổn cung sẽ để cho hắn cũng sống không bằng chết, hắn không phải rất quan tâm ngươi sao, vậy thì ta sẽ giết ngươi!" Đại công chúa đột nhiên nghiêng người tiến lên, đôi mắt ác độc nhìn chằm chằm Nhược Ly, cảm giác hận thù khiến nàng ta muốn ngay lập tức lột da rút gân Nhược Ly.
Nhược Ly căn bản không để ý tới Đại công chúa Nam Cung Tâm đang lẩm bẩm, vừa nhảy vừa lui về phía sau, tránh thoát nàng, sau đó xem kỹ bốn phía một cái, nơi này hẳn là địa lao mật thất ..., trừ nàng ta còn có một nam nhân dáng dấp hết sức diêm dúa lòe loẹt.
"Đả thương ta, hậu quả ngươi không gánh nổi đâu!" Nhược Ly vừa đề phòng Nam Cung Tâm, vừa uy hiếp, hy vọng có thể kéo dài một ít thời gian, nàng ở trong lòng lại tăng thêm một câu, nếu như còn nàng sống, nàng cũng sẽ không bỏ qua cho nàng ta!
"Hả? Bổn cung không gánh nổi ư? Ám vương hắn làm thế nào không buông tha Bổn cung? Bổn cung nhìn hắn chính là một con cọp giấy, Hừ! Hôm nay, Bổn cung sẽ phá hủy mặt của ngươi, xem hắn thế nào cứu ngươi!"
Nam Cung Tâm nói xong sờ sờ khuôn mặt chưa hoàn toàn bình phục của mình, ngoài sự ác độc trong ánh mắt còn có một phần oán hận .
Tác giả :
Mèo Vẫn Ở Đây