Thịnh Thế Y Phi
Chương 18: Trịnh Thị Tức Giận
Trong đại sảnh nhất thời thanh tịnh, Nam Cung Mặc nhún vai bình tĩnh mà nhìn về phía ánh mắt phức tạp của hai vị huynh trưởng.
Hồi lâu, Nam Cung Tự mới thở dài, nói: "Nhị đệ, đưa Mặc nhi đi nghỉ ngơi đi. Có chuyện gì nói sau." Nam Cung Huy gật đầu, nói: "Mặc nhi, chúng ta đi thôi. Nhị ca sớm dặn dò người hầu quét tước cùng dọn dẹp biệt viện của muội." Nam Cung Mặc gật đầu, "Làm phiền."
"Không cần khách khí như vậy, ta là nhị ca của muội, còn thiếu cái gì, cứ trực tiếp nói cho ta là được rồi." Nam Cung Huy mặt đầy áy náy nói.
Nam Cung Mặc khẽ thở dài một cái, gật đầu nhẹ giọng nói: "Làm phiền nhị ca."
Nam Cung Huy nhất thời tươi cười rạng rỡ, "Đi nhanh đi, nhìn xem có thấy thích biệt viện đó hay không, không thích nhị ca đổi cho muội."
Nhìn theo bóng hai huynh muội rời đi, trong đại sảnh chỉ còn lại một mình Nam Cung Tự. Nam Cung Tự thở dài, Mặc nhi vẫn không có gọi hắn một tiếng đại ca. Thôi, cứ để từ từ cũng được.
Nội viện, trong phòng Trịnh thị.
Trịnh thị sắc mặt nhăn nhó tựa ở đầu giường, vung tay đem cốc trà Nam Cung Thù vừa rót ném đi, lanh lảnh tiếng đồ sứ vỡ nát khiến Nam Cung Thù sợ hết hồn.
"Nương."
"Thù nhi... Mẫu thân số thật khổ a." Trịnh thị ngẩn người, ôm nữ nhi khóc rống lên. Nam Cung Thù vội vã khuyên nhủ: "Mẫu thân, ngươi đừng khổ sở, phụ thân nhất định sẽ thay chúng ta làm chủ, Nam Cung Khuynh nàng đắc ý không được bao lâu đâu!" Trịnh thị cười lạnh một tiếng nói: "Làm chủ? Hi vọng phụ thân ngươi ư?"
Nam Cung Thù nghi hoặc, "Nương sao vậy? Phụ thân nhưng là rất kính trọng người."
Trịnh thị lắc đầu một cái, nói: "Thù nhi, ngươi vẫn chưa hiểu, phụ thân ngươi nếu thật sự muốn thay chúng ta làm chủ, mấy lời Nam Cung Khuynh vừa mới nói kia hắn sao lại cứ đơn giản tha thứ như vậy? Phụ thân ngươi xưa nay thương ngươi nhất, thế nhưng ngày hôm nay nếu người nói những câu nói kia là ngươi, chỉ sợ phụ thân ngươi cũng sẽ không hạ thủ lưu tình." Nam Cung Thù nhíu mày, không tin nói: "Lẽ nào nương cảm thấy, so với ta, phụ thân thương yêu Nam Cung Khuynh hơn sao?" Nếu là phụ thân thực sự thương yêu Nam Cung Khuynh như lời nói, sao lại có thể bỏ mặc nàng ta tại Đan Dương cô độc mà mấy năm liền chẳng quan tâm?
Trịnh thị thở dài, chung quy không muốn nói đến cái đề tài này nữa. Chuyển đề tài, cắn răng nói: "Là ta coi thường nha đầu này, lần sau, không có khả năng bất cẩn như vậy!" Vừa nghĩ tới lời nói của Nam Cung Mặc ở trong đại sảnh, Trịnh thị liền cảm thấy từng trận ngực làm đau. Nam Cung Thù hừ nhẹ một tiếng, dịu dàng nói: "Mẫu thân lo lắng cái gì? Nàng chỉ có một mình làm sao có thể lật tung trời được? Nữ nhi tương lai gả vào Việt Quận Vương phủ... Thù nhi nhất định sẽ hảo hảo hiếu thuận mẫu thân, nhất định nghĩ biện pháp lấy cho mẫu thân một cái cáo mệnh phu nhân."
Trịnh thị đem Nam Cung Thù ôm vào trong lòng, nói: "Vẫn là Thù nhi hiếu thuận với mẫu thân nhất, không giống hai tên bạch nhãn lang kia..."
"Mẫu thân, người nói là..." Nam Cung Thù khẽ cau mày, Nam Cung Thù không phải là người thông minh, nhưng cũng không phải dạng quá ngu ngốc. Mẫu thân không sinh ra con trai trưởng, tương lai kế thừa Sở quốc công phủ cũng chỉ có thể là đại ca. Sau này, người nàng cần dựa vào cũng là đại ca cùng nhị ca, nếu là bọn họ lại yêu thương Nam Cung Mặc thì đúng là không ổn, "Mẫu thân nghĩ quá rồi, đại ca cùng nhị ca đã nhiều năm không gặp đại tỷ, tự nhiên là tránh không được sự áy náy cùng hổ thẹn. Thế nhưng, chúng ta đã hơn mười năm tình nghĩa chung sống như thế nào có thể dễ dàng trung hoà như vậy? Mẫu thân tuyệt đối đừng nổi giận, ngược lại để cho người khác lượm tiện nghi."
Nghe xong lời của nàng, Trịnh thị cũng lập tức bình tĩnh lại. Gật đầu nói: "Thù nhi nói đúng, đã nhiều năm như vậy... Mẫu thân chắc chắn sẽ không để đến bây giờ mới dã tràng xe cát. Nam Cung Mặc... Ta ngược lại muốn xem xem ngươi có thủ đoạn gì!"
Nam Cung Thù che miệng cười, "Mẫu thân đã rõ ràng là tốt rồi. Mẫu thân, nữ nhi... Thật sự không thể đi thăm hoàng trưởng tôn sao?"
"Chuyện này..." Trịnh thị có chút khó khăn, "Các ngươi hiện tại..." Vô danh vô phận, nếu để cho người ngoài phát hiện, đối với danh tiếng Thù nhi cũng không hay. Nam Cung Thù có chút ưu thương nói: "Nhưng là, nữ nhi lo cho Hoàng trưởng tôn a. Huống hồ, đi thăm hoàng trưởng tôn, cũng có thể nhân cơ hội hỏi rõ ràng chuyện của hắn một ít. Không phải vậy..."
Trịnh thị suy tư chốc lát, nhớ tới Yến vương rất coi trọng Nam Cung Mặc, trong lòng càng là kìm nén một hơi. Cho dù được Yến vương coi trọng thì đã làm sao? Gả cho Quận vương thế tử, danh không chánh ngôn không thuận có thể có cái tiền đồ gì? Đợi đến khi Thù nhi làm Việt Quận Vương phi, hoàng tử phi, thậm chí là... Thời điểm đó nhất định phải cho tiểu tiện nhân kia bẽ mặt!
"Nương biết rồi, nương sẽ giúp ngươi." Trịnh thị nói, "Việc này ngàn vạn lần không thể để cho phụ thân ngươi biết, hiểu không?"
Nam Cung Thù ngoan ngoãn gật gật đầu, trên dung nhan xinh đẹp nụ cười càng thêm mỹ lệ.
Trong thư phòng, Nam Cung Hoài ngồi ở sau án thư viết chữ. Nam Cung Tự trầm mặc mà đứng ở trước mặt, một hồi lâu Nam Cung Hoài mới ngẩng đầu lên nói: "Ngươi có gì muốn nói."
Nam Cung Tự trầm giọng nói: "Những năm qua Mặc nhi phải sống một thân một mình, chịu không ít khổ cực, cũng không có ai dạy nàng lễ nghi quy củ, nếu có... Chỗ nào không đúng, cầu phụ thân tha thứ." Nam Cung Hoài hừ nhẹ một tiếng nói: "Ngươi đúng là thương nàng, nàng là nữ nhi của ta, hổ dữ cũng không ăn thịt con, ngươi cho rằng ta sẽ đối với nàng thế nào?"
"Hài nhi không dám." Nam Cung Tự cúi đầu nói.
Nam Cung Hoài phất tay một cái nói: "Ta biết trong lòng nàng có bất mãn, chuyện lần này ta liền không tính nữa. Ngươi đi nói cho nàng biết, đối với một tiểu thư khuê các, những ô ngôn uế ngữ kia khi nói ra sẽ thành cái gì? "
Nam Cung Tự gật đầu, nói: "Hài tử biết rồi."
Nam Cung Hoài thở dài, nói: "Lần này để cho nàng gả đi cũng là không còn cách nào, Thù nhi cùng hoàng trưởng tôn đã có tình ý, tuy rằng không hợp quy củ, thế nhưng cái này cũng là không còn cách giải quyết nào. Nếu là bức nàng xuất giá, chỉ sợ đến lúc đó nàng nháo lên sẽ rất khó coi, càng là khiến cho Nam Cung gia đắc tội với Thái Tử cùng hoàng trưởng tôn."
Nam Cung Tự trầm mặc mà nghe, hắn hiểu được phụ thân đây là muốn hắn đi giải thích cho muội muội hiểu. Chỉ là, Mặc nhi thật sự nghe lọt mấy lời giải thích này sao? Những năm qua... Bọn họ đúng thật rất vô trách nhiệm với nàng, hắn thắc mắc không biết Mặc nhi đối với cái nhà này đến cùng có bao nhiêu cảm tình.
"Ngươi nói cho nàng biết, Tĩnh Giang Quận Vương thế tử tuy rằng... Thế nhưng chỉ cần công chúa Trường Bình cùng Yến vương điện hạ vẫn còn, sẽ không có người nào dám ủy khuất hắn. Người nàng gả cho chính là Tĩnh Giang Quận Vương phủ trưởng tử, chờ nàng xuất giá, phụ thân nhất định sẽ vì nàng mà chuẩn bị thật nhiều đồ cưới, nhất định khiến nàng mặt mày rạng rỡ lấy chồng." Nam Cung Hoài nói.
Nam Cung Tự gật đầu nói: "Hài nhi đã minh bạch, hài nhi sẽ đi khuyên Mặc nhi. Còn phu nhân..."
Nam Cung Hoài khẽ cau mày, nói: "Mẫu thân ngươi không cần để ý, ta sẽ đi nói với nàng."
"Hài nhi đã hiểu, hài nhi đi thăm mẫu thân trước, sau đó sẽ đi gặp Mặc nhi." Nam Cung Tự nói.
Nam Cung Hoài gật đầu, nhìn Nam Cung Tự nói: "Ngươi hiểu là tốt rồi, mẫu thân ngươi... Những năm qua cũng không dễ dàng, nuôi hai huynh đệ các ngươi cũng không khác gì so thân sinh cả. Ngươi là Sở quốc công phủ trưởng tử, đích tôn, vi phụ không hy vọng Nam Cung gia lại xảy ra vấn đề gì nữa, ngươi đã hiểu chưa?"
"Ân, phụ thân."
"Đi đi."
"Hài nhi xin cáo lui."
Nam Cung Tự đi ra ngoài, Nam Cung Hoài nhìn bút tích có chút xốc xếch trên bàn mà thở dài. Giơ tờ giấy lên trước mặt, trên đó chỉ viết đúng một chữ "Mặc" to đùng, không khỏi sững sờ. Bị nha đầu kia nháo trò như vậy, hắn lại quên không truy cứu việc nàng tự ý cải danh rồi!
Hồi lâu, Nam Cung Tự mới thở dài, nói: "Nhị đệ, đưa Mặc nhi đi nghỉ ngơi đi. Có chuyện gì nói sau." Nam Cung Huy gật đầu, nói: "Mặc nhi, chúng ta đi thôi. Nhị ca sớm dặn dò người hầu quét tước cùng dọn dẹp biệt viện của muội." Nam Cung Mặc gật đầu, "Làm phiền."
"Không cần khách khí như vậy, ta là nhị ca của muội, còn thiếu cái gì, cứ trực tiếp nói cho ta là được rồi." Nam Cung Huy mặt đầy áy náy nói.
Nam Cung Mặc khẽ thở dài một cái, gật đầu nhẹ giọng nói: "Làm phiền nhị ca."
Nam Cung Huy nhất thời tươi cười rạng rỡ, "Đi nhanh đi, nhìn xem có thấy thích biệt viện đó hay không, không thích nhị ca đổi cho muội."
Nhìn theo bóng hai huynh muội rời đi, trong đại sảnh chỉ còn lại một mình Nam Cung Tự. Nam Cung Tự thở dài, Mặc nhi vẫn không có gọi hắn một tiếng đại ca. Thôi, cứ để từ từ cũng được.
Nội viện, trong phòng Trịnh thị.
Trịnh thị sắc mặt nhăn nhó tựa ở đầu giường, vung tay đem cốc trà Nam Cung Thù vừa rót ném đi, lanh lảnh tiếng đồ sứ vỡ nát khiến Nam Cung Thù sợ hết hồn.
"Nương."
"Thù nhi... Mẫu thân số thật khổ a." Trịnh thị ngẩn người, ôm nữ nhi khóc rống lên. Nam Cung Thù vội vã khuyên nhủ: "Mẫu thân, ngươi đừng khổ sở, phụ thân nhất định sẽ thay chúng ta làm chủ, Nam Cung Khuynh nàng đắc ý không được bao lâu đâu!" Trịnh thị cười lạnh một tiếng nói: "Làm chủ? Hi vọng phụ thân ngươi ư?"
Nam Cung Thù nghi hoặc, "Nương sao vậy? Phụ thân nhưng là rất kính trọng người."
Trịnh thị lắc đầu một cái, nói: "Thù nhi, ngươi vẫn chưa hiểu, phụ thân ngươi nếu thật sự muốn thay chúng ta làm chủ, mấy lời Nam Cung Khuynh vừa mới nói kia hắn sao lại cứ đơn giản tha thứ như vậy? Phụ thân ngươi xưa nay thương ngươi nhất, thế nhưng ngày hôm nay nếu người nói những câu nói kia là ngươi, chỉ sợ phụ thân ngươi cũng sẽ không hạ thủ lưu tình." Nam Cung Thù nhíu mày, không tin nói: "Lẽ nào nương cảm thấy, so với ta, phụ thân thương yêu Nam Cung Khuynh hơn sao?" Nếu là phụ thân thực sự thương yêu Nam Cung Khuynh như lời nói, sao lại có thể bỏ mặc nàng ta tại Đan Dương cô độc mà mấy năm liền chẳng quan tâm?
Trịnh thị thở dài, chung quy không muốn nói đến cái đề tài này nữa. Chuyển đề tài, cắn răng nói: "Là ta coi thường nha đầu này, lần sau, không có khả năng bất cẩn như vậy!" Vừa nghĩ tới lời nói của Nam Cung Mặc ở trong đại sảnh, Trịnh thị liền cảm thấy từng trận ngực làm đau. Nam Cung Thù hừ nhẹ một tiếng, dịu dàng nói: "Mẫu thân lo lắng cái gì? Nàng chỉ có một mình làm sao có thể lật tung trời được? Nữ nhi tương lai gả vào Việt Quận Vương phủ... Thù nhi nhất định sẽ hảo hảo hiếu thuận mẫu thân, nhất định nghĩ biện pháp lấy cho mẫu thân một cái cáo mệnh phu nhân."
Trịnh thị đem Nam Cung Thù ôm vào trong lòng, nói: "Vẫn là Thù nhi hiếu thuận với mẫu thân nhất, không giống hai tên bạch nhãn lang kia..."
"Mẫu thân, người nói là..." Nam Cung Thù khẽ cau mày, Nam Cung Thù không phải là người thông minh, nhưng cũng không phải dạng quá ngu ngốc. Mẫu thân không sinh ra con trai trưởng, tương lai kế thừa Sở quốc công phủ cũng chỉ có thể là đại ca. Sau này, người nàng cần dựa vào cũng là đại ca cùng nhị ca, nếu là bọn họ lại yêu thương Nam Cung Mặc thì đúng là không ổn, "Mẫu thân nghĩ quá rồi, đại ca cùng nhị ca đã nhiều năm không gặp đại tỷ, tự nhiên là tránh không được sự áy náy cùng hổ thẹn. Thế nhưng, chúng ta đã hơn mười năm tình nghĩa chung sống như thế nào có thể dễ dàng trung hoà như vậy? Mẫu thân tuyệt đối đừng nổi giận, ngược lại để cho người khác lượm tiện nghi."
Nghe xong lời của nàng, Trịnh thị cũng lập tức bình tĩnh lại. Gật đầu nói: "Thù nhi nói đúng, đã nhiều năm như vậy... Mẫu thân chắc chắn sẽ không để đến bây giờ mới dã tràng xe cát. Nam Cung Mặc... Ta ngược lại muốn xem xem ngươi có thủ đoạn gì!"
Nam Cung Thù che miệng cười, "Mẫu thân đã rõ ràng là tốt rồi. Mẫu thân, nữ nhi... Thật sự không thể đi thăm hoàng trưởng tôn sao?"
"Chuyện này..." Trịnh thị có chút khó khăn, "Các ngươi hiện tại..." Vô danh vô phận, nếu để cho người ngoài phát hiện, đối với danh tiếng Thù nhi cũng không hay. Nam Cung Thù có chút ưu thương nói: "Nhưng là, nữ nhi lo cho Hoàng trưởng tôn a. Huống hồ, đi thăm hoàng trưởng tôn, cũng có thể nhân cơ hội hỏi rõ ràng chuyện của hắn một ít. Không phải vậy..."
Trịnh thị suy tư chốc lát, nhớ tới Yến vương rất coi trọng Nam Cung Mặc, trong lòng càng là kìm nén một hơi. Cho dù được Yến vương coi trọng thì đã làm sao? Gả cho Quận vương thế tử, danh không chánh ngôn không thuận có thể có cái tiền đồ gì? Đợi đến khi Thù nhi làm Việt Quận Vương phi, hoàng tử phi, thậm chí là... Thời điểm đó nhất định phải cho tiểu tiện nhân kia bẽ mặt!
"Nương biết rồi, nương sẽ giúp ngươi." Trịnh thị nói, "Việc này ngàn vạn lần không thể để cho phụ thân ngươi biết, hiểu không?"
Nam Cung Thù ngoan ngoãn gật gật đầu, trên dung nhan xinh đẹp nụ cười càng thêm mỹ lệ.
Trong thư phòng, Nam Cung Hoài ngồi ở sau án thư viết chữ. Nam Cung Tự trầm mặc mà đứng ở trước mặt, một hồi lâu Nam Cung Hoài mới ngẩng đầu lên nói: "Ngươi có gì muốn nói."
Nam Cung Tự trầm giọng nói: "Những năm qua Mặc nhi phải sống một thân một mình, chịu không ít khổ cực, cũng không có ai dạy nàng lễ nghi quy củ, nếu có... Chỗ nào không đúng, cầu phụ thân tha thứ." Nam Cung Hoài hừ nhẹ một tiếng nói: "Ngươi đúng là thương nàng, nàng là nữ nhi của ta, hổ dữ cũng không ăn thịt con, ngươi cho rằng ta sẽ đối với nàng thế nào?"
"Hài nhi không dám." Nam Cung Tự cúi đầu nói.
Nam Cung Hoài phất tay một cái nói: "Ta biết trong lòng nàng có bất mãn, chuyện lần này ta liền không tính nữa. Ngươi đi nói cho nàng biết, đối với một tiểu thư khuê các, những ô ngôn uế ngữ kia khi nói ra sẽ thành cái gì? "
Nam Cung Tự gật đầu, nói: "Hài tử biết rồi."
Nam Cung Hoài thở dài, nói: "Lần này để cho nàng gả đi cũng là không còn cách nào, Thù nhi cùng hoàng trưởng tôn đã có tình ý, tuy rằng không hợp quy củ, thế nhưng cái này cũng là không còn cách giải quyết nào. Nếu là bức nàng xuất giá, chỉ sợ đến lúc đó nàng nháo lên sẽ rất khó coi, càng là khiến cho Nam Cung gia đắc tội với Thái Tử cùng hoàng trưởng tôn."
Nam Cung Tự trầm mặc mà nghe, hắn hiểu được phụ thân đây là muốn hắn đi giải thích cho muội muội hiểu. Chỉ là, Mặc nhi thật sự nghe lọt mấy lời giải thích này sao? Những năm qua... Bọn họ đúng thật rất vô trách nhiệm với nàng, hắn thắc mắc không biết Mặc nhi đối với cái nhà này đến cùng có bao nhiêu cảm tình.
"Ngươi nói cho nàng biết, Tĩnh Giang Quận Vương thế tử tuy rằng... Thế nhưng chỉ cần công chúa Trường Bình cùng Yến vương điện hạ vẫn còn, sẽ không có người nào dám ủy khuất hắn. Người nàng gả cho chính là Tĩnh Giang Quận Vương phủ trưởng tử, chờ nàng xuất giá, phụ thân nhất định sẽ vì nàng mà chuẩn bị thật nhiều đồ cưới, nhất định khiến nàng mặt mày rạng rỡ lấy chồng." Nam Cung Hoài nói.
Nam Cung Tự gật đầu nói: "Hài nhi đã minh bạch, hài nhi sẽ đi khuyên Mặc nhi. Còn phu nhân..."
Nam Cung Hoài khẽ cau mày, nói: "Mẫu thân ngươi không cần để ý, ta sẽ đi nói với nàng."
"Hài nhi đã hiểu, hài nhi đi thăm mẫu thân trước, sau đó sẽ đi gặp Mặc nhi." Nam Cung Tự nói.
Nam Cung Hoài gật đầu, nhìn Nam Cung Tự nói: "Ngươi hiểu là tốt rồi, mẫu thân ngươi... Những năm qua cũng không dễ dàng, nuôi hai huynh đệ các ngươi cũng không khác gì so thân sinh cả. Ngươi là Sở quốc công phủ trưởng tử, đích tôn, vi phụ không hy vọng Nam Cung gia lại xảy ra vấn đề gì nữa, ngươi đã hiểu chưa?"
"Ân, phụ thân."
"Đi đi."
"Hài nhi xin cáo lui."
Nam Cung Tự đi ra ngoài, Nam Cung Hoài nhìn bút tích có chút xốc xếch trên bàn mà thở dài. Giơ tờ giấy lên trước mặt, trên đó chỉ viết đúng một chữ "Mặc" to đùng, không khỏi sững sờ. Bị nha đầu kia nháo trò như vậy, hắn lại quên không truy cứu việc nàng tự ý cải danh rồi!
Tác giả :
Phượng Khinh