Thịnh Thế Vinh Sủng
Chương 115-1
một tảng bánh phảng phất mùi mỡ lợn bay theo đường vòng cung duyên dáng xé gió vù vù đập bốp vào gương mặt đang vênh lên của Thuận vương.
Dưới tửu lầu ầm lên tiếng kêu đau và chửi bới.
trên tửu lầu Tưởng Thư Lan và Vương Mân đứng xem đều sợ ngây người!
Đây chính là đánh thẳng vào mặt Hoàng tử Thân vương đó!
Nhị vị này đều không thể tưởng tượn là tiểu cô nương xinh đẹp ban nãy còn cười hì hì hòa khí lại còn có một mặt hung tàn như vậy. Vương Mẫn vốn còn không ưng Tưởng Thư Lan, nay nhớ lại hình dáng cái bánh vừa rồi còn thơm lừng nóng hổi để trên bànthì không tự chủ được mà vuốt mặt, ánh mắt nhìn A Nguyên thực sự không thể dùng hai chữ kinh sợ để diễn tả.
Chỉ là sau đó hắn nhìn nhìn gương mặt tuấn tú bình tĩnh của A Dung. Ban nãy thiếu niên còn có vài phần ngạo khí chợt sinh cảm giác kính nể, cảm thấy Trạm đại thiếu gia vì tiền đồ mà dám cưới công chúa hung tàn như vậy, cũng thật là liều mạng.
Quả thực cược cả mạng luôn.
Phía dưới chính là Hoàng tử của Hoàng thượng đó!
Ý thức được sức ảnh hưởng của bản thân còn kém xa vạn dặm so với Hoàng tử, thái độ của Vương Mân tức khắc đoan chính, vẻ mặt nghiêm trang, rướn người ra trấn an Tưởng Thư Lan đang có chút kinh ngạc, ấm giọng nói: “Tiểu thư chớ lo lắng.”
A Dung thoáng liếc qua thiếu niên gió chiều nào theo chiều ấy, thấy A Nguyên vặn vẹo khớp cổ mà nhìn uy hiếp Vương Mân một cái, khiến nụ cười trên mặt thiếu niên suýtkhông duy trì được nữa, thì thầm gật đầu.
Ý của Công chúa điện hạ là, dù là huynh đệ, Hoàng tử mà khiến tâm trạng của Bổn cung không tốt thì đều chịu kết cục này. Dám đối xử không tốt với biểu tỷ của Bổn cung một chút thôi? Ngươi hiểu rồi đấy.
Vương Mẫn rất thông mình, quả thực nháy mắt đã hiểu.
A Nguyên lúc này mới cười mỉm mà nhìn Tưởng Thư Lan đang vô cùng cảm động mộtcái, chậm rãi gật đầu.
Nàng ấyvô duyên với Phượng Ngọc, nhưng nàng vẫn chính hy vọng, tỷ muội bên cạnh đều có nhân duyên hạnh phúc.
không khí ở tầng trên tửu lâu đã vãn, phía dưới lại vẫn ầm ầm ỹ ỹ. Phượng Đồng vốn muốn làm Phượng Chu con vợ cả đáng ghét bị mất hết mặt mũi trước bàn dân, thấy nhi tử suýt rơi nước mắt vì bị mình mắng thì đang vô cùng vui mừng. nói cho cùng,không phải ai cũng có thể chịu được trong nhà có một Vương phi dám đối nghịch với mình, mà nhà mẹ đẻ VƯơng phi này còn thân cận với Trịnh vương xa cách với mình. Phượng Đồng vốn đang sướng rơn trong bụng, lại nghe thấy một tiếng xé gió bên tai, vừa ngẩng đầu đã đón nhận một cái bánh rán nóng bỏng vào giữa mặt, ngay tức khắc bạo nộ!
Trong lúc thân vệ tới hộ giá, Phượng Đồng phẫn nộ che lại bên mặt đã bị nổi lên mấy cái mụn nước, ngước mắt nhìn lên liền thấy một góc trên tửu lâu là A Nguyên đối diện với ánh mắt của hắn hơi hơi mỉm cười, trong đó không che giấu nổi ý khinh thường, vươn tay nhỏ chỉ chỉ, lại dùng lực chỉ về phía tiếp theo, lúc sau, một bát canh nóng đổ ập xuống!
Mắt thấy là sắp đánh nhau rồi, quần chúng vây xem biết đây là có người ra mặt vì thế tử xui xẻo, chỉ sợ bị vạ lây, đào tẩu sôi nổi, trong lúc nhất thời bên tai Phượng Thuyềnkhông còn lời nghị luận và ánh mắt khác thường nào nhìn hắn nữa.
Tuy có tránh nhưng vẫn bị canh nóng văng vào người, Phượng Đồng quả thực đến khóe mắt cũng muốn nứt ra, cũng cảm thấy trên mặt đau khôn cùng, thế nhưng vẫn mặc kệ tốt xấu chỉ hùng hổ đi lên tầng trên tửu lâu, mở tung cửa nhã gian, thấy trong đó có mấy người trẻ tuổi đang ngồi, mà ở giữa đúng là A Nguyên, Phượng Đồng cười lạnh nhìn qua một lượt, cắn chặt răng, đi tới trước mặt A Nguyên, la lên: “Ngươi thậtto gan!”
“Phụ vương!” Phượng Thuyền cũng bị tình cảnh vừa rồi dọa cho sợ ngây người, lúc này lấy lại tinh thần bèn chạy theo lên lầu, thấy sắc mặt Phượng Đồng bạo nộ, chỉ sợ hắnlàm A Nguyên bị thương, vội vàng ngăn trước người A Nguyên, thấp giọng nói: “Phụ vương bớt giận.”
“Súc sinh!” Mắt thấy nó thân cận A Nguyên, đối nghịch với mình, Phượng Đồng đã mất hết kiên nhẫn với đứa con trai này, giơ tay lên định cho hắn một bạt tai.
A Nguyên cười lạnh, ngăn lại A Dung đang muốn đứng dậy, kéo phắt Phượng Thuyền sang một bên, đứng trực diện trước cánh tay đang giơ cao cao của Phượng Đồng, chỉ vào mặt mình chậm rãi nói: “Hoàng huynh đánh vào đây này, dùng hết sức mà đánh!” Thấy ánh mắt Phượng Đồng hung ác, tay sắp đánh xuống, A Nguyên mới nhàn nhạt mà nói: “Đánh đến càng nặng càng tốt, đánh xong rồi, muội muội còn muốn để nguyên cái mặt này đi thỉnh an Hoàng bá phụ, thuận tiện hỏi một chút, trên đường cái người đến người đi lại khiến thế tử không còn mặt mũi, nhục mạ Chính phi, miệng tuôn ác ngôn, tức là có ý gì?!” Thấy bàn tay kia khó khăn dừng lại cách khuôn mặt mình nửa tấc, nàng thầm khinh thường, liền tiếp tục nói: “Ta thấy là,Hoàng huynh định muốn phế đích lập thứ rồi?”
Phượng Đồng run lên, lại thực sự không dám cho muội muội này một cái bạt tai.
Nếu hắn dám tát mình thật, A Nguyên còn bội phục hắn có khí khái nam nhân, xem rahắn chỉ dám ức hiếp thê tử nhi tử, liền không nhịn được mà khinh thường.
Thê tử nhi nữ vốn là để yêu thương bảo hộ, nhưng đối với nam nhân trước mặt này, lại tựa như thù địch vậy.
Dối với người thân cận nhất với mình còn như vậy, ai sẽ tin tưởng rằng hắn là người có tình nghĩa đây?
Phượng Đồng mới vừa rồi còn cảm thấy bản thân thoải mái, nhưng vào trong mắt của những người tinh anh trong kinh thành, phẩm hạnh như vậy thật đáng khinh thường.
Hổ dữ còn không ăn thịt con!
“Súc sinh!” A Nguyên mắng hung tợn.
“Ngươi chửi ai đấy?!”
“Ai trả lời thì Bổn cung mắng người đó!” A Nguyên giương cao giọng: “Nếu Tam hoàng huynh cảm thấy muội mắng huynh, có thể thấy được rằng, trong thâm tâm ngươi cũng biết bản thân là cái thứ gì!”
“Ngươi!”
“nói xem, mới vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?” A Nguyên không để ý tới sắc mặt dữ tợn của Phượng Đồng, chỉ ngồi ở một bên bưng trà lên uống, rồi lại quay sang Phượng Thuyền đang rũ mắt khó nén khỏi bi thương hỏi: “nói với cô cô xem nào, cô cô cộng từng cái lại, rồi có muốn hỏi ý kiến của Hoàng tổ phụ con một chút không?”
Vừa nói vừa liếc nhìn Thuận vương, đúng dáng vẻ ác bá ỷ thế hiếp người.
Tâm tình gió thảm mưa sầu của Phượng Thuyền lập tức có chỗ giãi bày.
Vẫn là có cô cô ở đây hắn liền cảm thấy trong lòng kiên định. Im lặng một chút, Phượng Thuyền liền liếc nhanh phụ thân một cái rồi thấp giọng nói: “Mấy ngày nữa là đại thọ bảy mươi của ông ngoại, mẫu phi nói muốn hồi phủ mừng thọ tổ phụ.” Chỉ nào, nào có chuyện đại thọ của phụ thân lại chỉ có nữ nhi đã xuất giá trở về chứ? Đương nhiên là phu thê phải cùng đi mới gọi là mừng thọ, chứ không lại thành lão phụ thân cưỡi hạc về trời. Thuận vương phi vốn chỉ muốn đưa nhi tử cùng về, nhưng lòng vẫn do dự, huống hồ mấy nhà có tước trong kinh có nhà nào không phải đánh nhau đến trời sụp đất nứt nhưng bên ngoài vẫn làm bộ phu thê ân ái đâu?
Chỉ là Phượng Đồng lúc này đây, cũng không biết ai bóng gió với hắn, một lòng muốn trả thù “đãi ngộ” mấy năm nay của thê tử đối với mình, nói rành mạch với Thuận vương phi là: muốn phu thê cùng đi mừng thọ lão bất tử sao? Nằm mơ đi!
Thuận Vương phi chỉ cắn răng náo loạn một hồi, nhưng Phượng Thuyền… thấy mẫu thân thật sự khổ sở, lấy hết can đảm đuổi theo ra khỏi vương phủ, muốn cầu phụ vương có thể thay đổi ý định.
không nghĩ được là, trước công chúng, phụ thân lại khiến mình không còn mặt mũi. Nếu không có A Nguyên đột nhiên sinh sự, ngày mai trong kinh, thanh danh thế tử Thuận vương là kẻ phế vật đến phụ thân cũng chướng mắt sẽ theo hắn cả đời mất rồi.
“Hoàng huynh nói thế nào đây?” A Nguyên chỉ mỉm cười hỏi Phượng Đồng: “Hoàng Muội nghĩ, chỉ sợ Hoàng bá phụ, đặc biệt thích nghe chuyện tốt huynh cay nghiệt vớichính thê đích tử nhỉ? Lão thái sơn nhạc gia gì đó, quả thực không phải cái gì quan trọng, đúng không?”
“Ngoài đi mách lẻo với Phụ hoàng, ngươi còn năng lực gì?” Phượng Đồng bị đường muội chết tiệt này làm cho tức giận đến đau gan, lại không dám quả quyết chống lại.
Hoàng thượng hận nhất là đích thứ lẫn lộn, để Người biết mình làm như vậy, thì chẳng có quả ngon mà ăn!
“Năng lực không lớn lắm, nhưng dùng được là được.”A Nguyên chậm rãi hỏi: “Ngươinói đi, đi, hay không đi?”
“một mụ độc phụ lại còn dám trông mong được ta yêu quý sao?!” Phượng Đồng mặc kệ trong lòng PHượng Thuyền có hận hắn hay không, từ bé Phượng Thuyền đã được nuôi dưỡng bên người Thuận vương phi, có thể có cái gì gọi là tình thân chứ? Chỉ thảmột câu tàn nhẫn, sau đó lại châm chước mà nói: “Có điều suy cho cùng là Phụ hoàng tứ hôn, nửa ngày cũng liền thôi.” nói xong, sờ sờ mặt đầy mụn nước của mình, trong lòng ghi hận hai đứa ranh này, hừ lạnh một tiếng xoay người rời đi, đến cùng cũngkhông liếc mắt nhìn nhi tử một cái. Thấy hắn đi rồi, A Nguyên lúc này mới nắm lấy tay Phượng Thuyền khuyên nhủ: “Dù thế nào, con cũng phải vui vui vẻ vẻ. Con phải nhớ kỹ, tổ mẫu của con, mẫu phi của con, những trưởng bối yêu thương con, cuộc sống về sau tốt hay xấu đều trong cậy vào con đó.”
Phượng Thuyền cũng hiểu rõ đạo lý này, trong lòng lại khó yên.
Nhi tử như vậy, phu quân như vậy, phụ thân như vậy, có, còn không bằng không có.
Trong lòng không tự chủ được mà sinh ra tâm tư đại nghịch bất đạo, Pượng Thuyền thầm rùng mình, nhưng lại cảm thấy người nghĩ ra hành vi ác độc như vậy thật quá xa lạ, nghiêng đầu nhìn A Nguyên vẫn đang quan tâm nhìn mình, Phượng Thuyền cảm thấy chua xót, lại vẫn dùng sức gật đầu, cười tươi nói: “Con sẽ không để tổ mẫu và mẫu phi lo lắng vì con.” Thấy A Nguyên vừa lòng gật đầu, hắn cúi đầu ăn thức ăn côcô gắp cho mình, rũ mắt che khuất sắc lạnh trong mắt.
Phụ thân chà đạp hắn, hắn đều có thể chịu đựng, nhưng mắt nhìn mẫu thân bị ông ta khi dễ như vậy…
A Nguyên không biết cháu trai xưa nay đều trầm ổn lão thành lại sinh ra tâm tư khác thường đó, trước mắt chiêu đãi mọi người, rồi ra khỏi tửu lâu nhìn theo hướng Phượng Thuyền rời đi, lúc này đây mới quay đầu cười nói với Tưởng Thư Lan: “Nếu như thế takhông tiễn biểu tỷ về nhà nữa.” nói xong, thấy A Dung vì bóng đèn sắp đi mà lộ nụ cười vừa lòng, cảm thấy thực hẳn nên cho người trong lòng chút ngon ngọt. Thời điểm Vương Mân cúi người chào, nàng cười hì hì tựa như không thèm để ý mà nói: “Biểu tỷ thiện tâm, có thể dùng vàng bạc mình tích góp đưa đến cho cô nhi quả phụ trong quân, quả là khó có được.”
Dứt lời thấy Vương Mân nghiêng đầu nhìn Tưởng Thư Lan đỏ mặt xua tay, ánh mắthắn chứa niềm ngạc nhiên một lần nữa, thần thái trong mắt cũng khác đi, thì nở nụ cười.
Tưởng Thư Lan cũng không phải là mỹ nhân bao cỏ.
Phu thê lệnh cha mẹ lời mai mối ngay từ đầu có lẽ đã không có nhất kiến chung tình, chỉ là năm rộng tháng dài, sớm chiều ở chung, hắn phát hiện ra ra, Tưởng Thư Lan là thê tử đáng phải đối xử thật tốt.
Dưới tửu lầu ầm lên tiếng kêu đau và chửi bới.
trên tửu lầu Tưởng Thư Lan và Vương Mân đứng xem đều sợ ngây người!
Đây chính là đánh thẳng vào mặt Hoàng tử Thân vương đó!
Nhị vị này đều không thể tưởng tượn là tiểu cô nương xinh đẹp ban nãy còn cười hì hì hòa khí lại còn có một mặt hung tàn như vậy. Vương Mẫn vốn còn không ưng Tưởng Thư Lan, nay nhớ lại hình dáng cái bánh vừa rồi còn thơm lừng nóng hổi để trên bànthì không tự chủ được mà vuốt mặt, ánh mắt nhìn A Nguyên thực sự không thể dùng hai chữ kinh sợ để diễn tả.
Chỉ là sau đó hắn nhìn nhìn gương mặt tuấn tú bình tĩnh của A Dung. Ban nãy thiếu niên còn có vài phần ngạo khí chợt sinh cảm giác kính nể, cảm thấy Trạm đại thiếu gia vì tiền đồ mà dám cưới công chúa hung tàn như vậy, cũng thật là liều mạng.
Quả thực cược cả mạng luôn.
Phía dưới chính là Hoàng tử của Hoàng thượng đó!
Ý thức được sức ảnh hưởng của bản thân còn kém xa vạn dặm so với Hoàng tử, thái độ của Vương Mân tức khắc đoan chính, vẻ mặt nghiêm trang, rướn người ra trấn an Tưởng Thư Lan đang có chút kinh ngạc, ấm giọng nói: “Tiểu thư chớ lo lắng.”
A Dung thoáng liếc qua thiếu niên gió chiều nào theo chiều ấy, thấy A Nguyên vặn vẹo khớp cổ mà nhìn uy hiếp Vương Mân một cái, khiến nụ cười trên mặt thiếu niên suýtkhông duy trì được nữa, thì thầm gật đầu.
Ý của Công chúa điện hạ là, dù là huynh đệ, Hoàng tử mà khiến tâm trạng của Bổn cung không tốt thì đều chịu kết cục này. Dám đối xử không tốt với biểu tỷ của Bổn cung một chút thôi? Ngươi hiểu rồi đấy.
Vương Mẫn rất thông mình, quả thực nháy mắt đã hiểu.
A Nguyên lúc này mới cười mỉm mà nhìn Tưởng Thư Lan đang vô cùng cảm động mộtcái, chậm rãi gật đầu.
Nàng ấyvô duyên với Phượng Ngọc, nhưng nàng vẫn chính hy vọng, tỷ muội bên cạnh đều có nhân duyên hạnh phúc.
không khí ở tầng trên tửu lâu đã vãn, phía dưới lại vẫn ầm ầm ỹ ỹ. Phượng Đồng vốn muốn làm Phượng Chu con vợ cả đáng ghét bị mất hết mặt mũi trước bàn dân, thấy nhi tử suýt rơi nước mắt vì bị mình mắng thì đang vô cùng vui mừng. nói cho cùng,không phải ai cũng có thể chịu được trong nhà có một Vương phi dám đối nghịch với mình, mà nhà mẹ đẻ VƯơng phi này còn thân cận với Trịnh vương xa cách với mình. Phượng Đồng vốn đang sướng rơn trong bụng, lại nghe thấy một tiếng xé gió bên tai, vừa ngẩng đầu đã đón nhận một cái bánh rán nóng bỏng vào giữa mặt, ngay tức khắc bạo nộ!
Trong lúc thân vệ tới hộ giá, Phượng Đồng phẫn nộ che lại bên mặt đã bị nổi lên mấy cái mụn nước, ngước mắt nhìn lên liền thấy một góc trên tửu lâu là A Nguyên đối diện với ánh mắt của hắn hơi hơi mỉm cười, trong đó không che giấu nổi ý khinh thường, vươn tay nhỏ chỉ chỉ, lại dùng lực chỉ về phía tiếp theo, lúc sau, một bát canh nóng đổ ập xuống!
Mắt thấy là sắp đánh nhau rồi, quần chúng vây xem biết đây là có người ra mặt vì thế tử xui xẻo, chỉ sợ bị vạ lây, đào tẩu sôi nổi, trong lúc nhất thời bên tai Phượng Thuyềnkhông còn lời nghị luận và ánh mắt khác thường nào nhìn hắn nữa.
Tuy có tránh nhưng vẫn bị canh nóng văng vào người, Phượng Đồng quả thực đến khóe mắt cũng muốn nứt ra, cũng cảm thấy trên mặt đau khôn cùng, thế nhưng vẫn mặc kệ tốt xấu chỉ hùng hổ đi lên tầng trên tửu lâu, mở tung cửa nhã gian, thấy trong đó có mấy người trẻ tuổi đang ngồi, mà ở giữa đúng là A Nguyên, Phượng Đồng cười lạnh nhìn qua một lượt, cắn chặt răng, đi tới trước mặt A Nguyên, la lên: “Ngươi thậtto gan!”
“Phụ vương!” Phượng Thuyền cũng bị tình cảnh vừa rồi dọa cho sợ ngây người, lúc này lấy lại tinh thần bèn chạy theo lên lầu, thấy sắc mặt Phượng Đồng bạo nộ, chỉ sợ hắnlàm A Nguyên bị thương, vội vàng ngăn trước người A Nguyên, thấp giọng nói: “Phụ vương bớt giận.”
“Súc sinh!” Mắt thấy nó thân cận A Nguyên, đối nghịch với mình, Phượng Đồng đã mất hết kiên nhẫn với đứa con trai này, giơ tay lên định cho hắn một bạt tai.
A Nguyên cười lạnh, ngăn lại A Dung đang muốn đứng dậy, kéo phắt Phượng Thuyền sang một bên, đứng trực diện trước cánh tay đang giơ cao cao của Phượng Đồng, chỉ vào mặt mình chậm rãi nói: “Hoàng huynh đánh vào đây này, dùng hết sức mà đánh!” Thấy ánh mắt Phượng Đồng hung ác, tay sắp đánh xuống, A Nguyên mới nhàn nhạt mà nói: “Đánh đến càng nặng càng tốt, đánh xong rồi, muội muội còn muốn để nguyên cái mặt này đi thỉnh an Hoàng bá phụ, thuận tiện hỏi một chút, trên đường cái người đến người đi lại khiến thế tử không còn mặt mũi, nhục mạ Chính phi, miệng tuôn ác ngôn, tức là có ý gì?!” Thấy bàn tay kia khó khăn dừng lại cách khuôn mặt mình nửa tấc, nàng thầm khinh thường, liền tiếp tục nói: “Ta thấy là,Hoàng huynh định muốn phế đích lập thứ rồi?”
Phượng Đồng run lên, lại thực sự không dám cho muội muội này một cái bạt tai.
Nếu hắn dám tát mình thật, A Nguyên còn bội phục hắn có khí khái nam nhân, xem rahắn chỉ dám ức hiếp thê tử nhi tử, liền không nhịn được mà khinh thường.
Thê tử nhi nữ vốn là để yêu thương bảo hộ, nhưng đối với nam nhân trước mặt này, lại tựa như thù địch vậy.
Dối với người thân cận nhất với mình còn như vậy, ai sẽ tin tưởng rằng hắn là người có tình nghĩa đây?
Phượng Đồng mới vừa rồi còn cảm thấy bản thân thoải mái, nhưng vào trong mắt của những người tinh anh trong kinh thành, phẩm hạnh như vậy thật đáng khinh thường.
Hổ dữ còn không ăn thịt con!
“Súc sinh!” A Nguyên mắng hung tợn.
“Ngươi chửi ai đấy?!”
“Ai trả lời thì Bổn cung mắng người đó!” A Nguyên giương cao giọng: “Nếu Tam hoàng huynh cảm thấy muội mắng huynh, có thể thấy được rằng, trong thâm tâm ngươi cũng biết bản thân là cái thứ gì!”
“Ngươi!”
“nói xem, mới vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?” A Nguyên không để ý tới sắc mặt dữ tợn của Phượng Đồng, chỉ ngồi ở một bên bưng trà lên uống, rồi lại quay sang Phượng Thuyền đang rũ mắt khó nén khỏi bi thương hỏi: “nói với cô cô xem nào, cô cô cộng từng cái lại, rồi có muốn hỏi ý kiến của Hoàng tổ phụ con một chút không?”
Vừa nói vừa liếc nhìn Thuận vương, đúng dáng vẻ ác bá ỷ thế hiếp người.
Tâm tình gió thảm mưa sầu của Phượng Thuyền lập tức có chỗ giãi bày.
Vẫn là có cô cô ở đây hắn liền cảm thấy trong lòng kiên định. Im lặng một chút, Phượng Thuyền liền liếc nhanh phụ thân một cái rồi thấp giọng nói: “Mấy ngày nữa là đại thọ bảy mươi của ông ngoại, mẫu phi nói muốn hồi phủ mừng thọ tổ phụ.” Chỉ nào, nào có chuyện đại thọ của phụ thân lại chỉ có nữ nhi đã xuất giá trở về chứ? Đương nhiên là phu thê phải cùng đi mới gọi là mừng thọ, chứ không lại thành lão phụ thân cưỡi hạc về trời. Thuận vương phi vốn chỉ muốn đưa nhi tử cùng về, nhưng lòng vẫn do dự, huống hồ mấy nhà có tước trong kinh có nhà nào không phải đánh nhau đến trời sụp đất nứt nhưng bên ngoài vẫn làm bộ phu thê ân ái đâu?
Chỉ là Phượng Đồng lúc này đây, cũng không biết ai bóng gió với hắn, một lòng muốn trả thù “đãi ngộ” mấy năm nay của thê tử đối với mình, nói rành mạch với Thuận vương phi là: muốn phu thê cùng đi mừng thọ lão bất tử sao? Nằm mơ đi!
Thuận Vương phi chỉ cắn răng náo loạn một hồi, nhưng Phượng Thuyền… thấy mẫu thân thật sự khổ sở, lấy hết can đảm đuổi theo ra khỏi vương phủ, muốn cầu phụ vương có thể thay đổi ý định.
không nghĩ được là, trước công chúng, phụ thân lại khiến mình không còn mặt mũi. Nếu không có A Nguyên đột nhiên sinh sự, ngày mai trong kinh, thanh danh thế tử Thuận vương là kẻ phế vật đến phụ thân cũng chướng mắt sẽ theo hắn cả đời mất rồi.
“Hoàng huynh nói thế nào đây?” A Nguyên chỉ mỉm cười hỏi Phượng Đồng: “Hoàng Muội nghĩ, chỉ sợ Hoàng bá phụ, đặc biệt thích nghe chuyện tốt huynh cay nghiệt vớichính thê đích tử nhỉ? Lão thái sơn nhạc gia gì đó, quả thực không phải cái gì quan trọng, đúng không?”
“Ngoài đi mách lẻo với Phụ hoàng, ngươi còn năng lực gì?” Phượng Đồng bị đường muội chết tiệt này làm cho tức giận đến đau gan, lại không dám quả quyết chống lại.
Hoàng thượng hận nhất là đích thứ lẫn lộn, để Người biết mình làm như vậy, thì chẳng có quả ngon mà ăn!
“Năng lực không lớn lắm, nhưng dùng được là được.”A Nguyên chậm rãi hỏi: “Ngươinói đi, đi, hay không đi?”
“một mụ độc phụ lại còn dám trông mong được ta yêu quý sao?!” Phượng Đồng mặc kệ trong lòng PHượng Thuyền có hận hắn hay không, từ bé Phượng Thuyền đã được nuôi dưỡng bên người Thuận vương phi, có thể có cái gì gọi là tình thân chứ? Chỉ thảmột câu tàn nhẫn, sau đó lại châm chước mà nói: “Có điều suy cho cùng là Phụ hoàng tứ hôn, nửa ngày cũng liền thôi.” nói xong, sờ sờ mặt đầy mụn nước của mình, trong lòng ghi hận hai đứa ranh này, hừ lạnh một tiếng xoay người rời đi, đến cùng cũngkhông liếc mắt nhìn nhi tử một cái. Thấy hắn đi rồi, A Nguyên lúc này mới nắm lấy tay Phượng Thuyền khuyên nhủ: “Dù thế nào, con cũng phải vui vui vẻ vẻ. Con phải nhớ kỹ, tổ mẫu của con, mẫu phi của con, những trưởng bối yêu thương con, cuộc sống về sau tốt hay xấu đều trong cậy vào con đó.”
Phượng Thuyền cũng hiểu rõ đạo lý này, trong lòng lại khó yên.
Nhi tử như vậy, phu quân như vậy, phụ thân như vậy, có, còn không bằng không có.
Trong lòng không tự chủ được mà sinh ra tâm tư đại nghịch bất đạo, Pượng Thuyền thầm rùng mình, nhưng lại cảm thấy người nghĩ ra hành vi ác độc như vậy thật quá xa lạ, nghiêng đầu nhìn A Nguyên vẫn đang quan tâm nhìn mình, Phượng Thuyền cảm thấy chua xót, lại vẫn dùng sức gật đầu, cười tươi nói: “Con sẽ không để tổ mẫu và mẫu phi lo lắng vì con.” Thấy A Nguyên vừa lòng gật đầu, hắn cúi đầu ăn thức ăn côcô gắp cho mình, rũ mắt che khuất sắc lạnh trong mắt.
Phụ thân chà đạp hắn, hắn đều có thể chịu đựng, nhưng mắt nhìn mẫu thân bị ông ta khi dễ như vậy…
A Nguyên không biết cháu trai xưa nay đều trầm ổn lão thành lại sinh ra tâm tư khác thường đó, trước mắt chiêu đãi mọi người, rồi ra khỏi tửu lâu nhìn theo hướng Phượng Thuyền rời đi, lúc này đây mới quay đầu cười nói với Tưởng Thư Lan: “Nếu như thế takhông tiễn biểu tỷ về nhà nữa.” nói xong, thấy A Dung vì bóng đèn sắp đi mà lộ nụ cười vừa lòng, cảm thấy thực hẳn nên cho người trong lòng chút ngon ngọt. Thời điểm Vương Mân cúi người chào, nàng cười hì hì tựa như không thèm để ý mà nói: “Biểu tỷ thiện tâm, có thể dùng vàng bạc mình tích góp đưa đến cho cô nhi quả phụ trong quân, quả là khó có được.”
Dứt lời thấy Vương Mân nghiêng đầu nhìn Tưởng Thư Lan đỏ mặt xua tay, ánh mắthắn chứa niềm ngạc nhiên một lần nữa, thần thái trong mắt cũng khác đi, thì nở nụ cười.
Tưởng Thư Lan cũng không phải là mỹ nhân bao cỏ.
Phu thê lệnh cha mẹ lời mai mối ngay từ đầu có lẽ đã không có nhất kiến chung tình, chỉ là năm rộng tháng dài, sớm chiều ở chung, hắn phát hiện ra ra, Tưởng Thư Lan là thê tử đáng phải đối xử thật tốt.
Tác giả :
Phi Dực