Thịnh Thế Vinh Sủng
Chương 105
“Hẳn Nương nương tự có suy tính của người.” Khánh đại phu nhân liền hòa nhã nói: “Hôm kia tỷ còn nghe thấy mẫu thân nói rằng chờ biểu ca hồi kinh sẽ gặp mặt mộtphen.” Dứt lời, nữ nhân ôn hòa này liền cười, lại nói: “Nghe nói ở biên quan biểu ca lập công lao không nhỏ, lúc này đây hồi kinh có thể được thăng chức.”
“Vậy thì muội yên tâm rồi.” Phủ Định Quốc công còn một nam nhân có thể chống đỡ môn hộ, thì Đức phi và Ngũ Công chúa cũng an tâm, bằng không ngày ngày lo lắng gia tộc suy tàn, ai không cảm thấy mỏi mệt đây?
Nhưng Ngũ Công chúa vẫn nhỏ giọng hỏi: “Là một vị cô cô xa chi.” Khánh đại phu nhân không biết nhiều lắm, liền chỉ trả lời: “Nghe nói trước kia lớn lên cùng Nương nương, sau này gả cho người mấy năm nay cũng không liên hệ. Nhân lần này Hoàng thượng triệu võ tướng vào kinh, vị cô cô này liền theo phu quân và nhi tử trở về.” Nàng nhớ tới dáng vẻ mừng rỡ của Đức phi và phu nhân Định Quốc công thì cũng có phỏng đoán trong lòng, cười nói: “Tỷ thấy là mẫu thân và Nương Nương đều thật lòng vui mừng, tình cảm từ trước không cạn.” nói xong vẻ mặt lộ chút mệt mỏi, Ngũ Công chúa nhìn ra bèn vội vàng nói: “Tẩu đi dạo với muội bên ngoài một hồi rồi, hiện giờ thân thể nặng nhọc, vẫn nên hồi cung đi thôi.”
Khánh Đại phu nhân vừa mang thai, chỉ là nhìn vẫn chưa rõ.
“Ta cũng đi thỉnh an Đức phi Nương nương cùng Tứ Hoàng huynh.” A Nguyên còn định tám với Ngũ Công chúa về chuyện vừa nãy, liền cũng tiến lên đỡ Khánh Đại phu nhân.
“Sao có thể phiền điện hạ?” Khánh Đại phu nhân vội vàng cười nói.
“Tính muội ý thích nhất là em bé mềm mại, sau này tẩu tử để muội ấy dẫn cháu nhỏ đichơi là muội ấy vui rồi.” Ngũ Công chúa đứng bên cười khuyên nhủ: “Thân thiết với tẩu tử mà, bằng không, nha đầu này là vô tình nhất.”
“Lời này lại khiến ta phải nói chút gì đó rồi.” A Nguyên thấy cung nữ phía sau lại đây đỡ Khánh Đại phu nhân, liền thu tay, chỉ quay đầu nói với Ngũ Công chúa: “Là ai tặngmột đại ân cho Ngũ tỷ vậy?” Nếu không phải nhờ nàng, tiểu biểu đệ ngu xuẩn Khánh Quang đó khi nào có thể ngâm ra được câu đối biểu đạt tâm tư tình cảm dồn nén củahắn chứ? Thấy Khánh Đại phu nhân được cung nữ đỡ đi trước, nhóc con này liền nở điệu cười xấu xa, rúc vào người Ngũ Công chúa làm mặt quỷ mà nói: “hiện giờ tiểu tử kia tâm tâm niệm niệm gả đi đó, Hoàng tỷ sao có thể phí hoài năm tháng của con nhà ngườ ta thế chứ?”
Mặt Ngũ Công chúa như con ếch xanh bị thổi khí vào vậy, chỉ chỉ vào bọ mặt cười gian xảo của A Nguyên, nói không ra lời.
Lại nói, làm một Phò mã ở rể, dùng từ “gả” là chuẩn xác còn gì.
“Năm nay liền cưới.” Cảm thấy bản thân bị nhóc con lên mặt, Ngũ Công chúa căm tức mà đáp.
Phượng Minh đứng sau dựng lỗ tai lên nghe lén, ánh mắt dại ra sắc mặt đờ đẫn, cảm giác như đã trải qua chuyện huyền huyễn vậy, sau này nếu nhi tử nhà mình có e thẹn gả người, cũng không phải là chuyện sét đánh trời quang gì cả.
Cái gì là khí khái nam tử chứ?
Nhớ tới đã từng có lần tâm sự với tiểu biểu đệ này cái gì gọi là nam tử hán, tiểu biểu đệ lại sợ hãi vâng dạ, Thành vương điện hạ không khỏi cảm thấy thất bại.
“Phá đám không biết mỏi mệt a~” Cảm khái công lực trêu ngươi của đám muội muội này một chút, Phượng Minh quyết định làm kẻ điếc người câm, không mở miệng.
“Khí sắc của biểu tẩu thế nào? không sao chứ?” Ngũ Công chúa và A Nguyên đã oanh oanh yến yến buôn chuyện, lại nhìn Khánh Đại phu nhân đang đi đằng trước, Ngũ Công chúa liền thở dài: “Thât là làm khó tẩu ấy, lo liệu việc trong phủ, còn phải chăm sóc biểu ca ta, hiện giờ mang thai còn bận trước bận sau cả trong cung cả trong phủ,thật sự gian nan.” Dừng một chút, lại thở dài với A Nguyên: “Ngươi thấy bên ngoài tẩu tử không biểu lộ gì cả, kỳ thật nước đắng không biết chia sẻ cùng ai thôi.”
Tuy rằng Khánh Đại phu nhân vào phủ được phu nhân Định Quốc công coi trọng, có thương có yêu, nhưng xuất thân đằng sau toàn gia đều là thương nhân, lại không có nam đinh có tiền đồ, bởi vậy phu nhân trong kinh nể mặt phu nhân Định Quốc công và Đức phi nên không dám nói ra mặt, còn sau lưng thì không thiếu lời nào.
Cái khó chính là Khánh Đại phu nhân lòng dạ rộng rãi, bằng không nếu là người hay để tâm, thì khóc chết rồi.
“hiện giờ đã có con nối dõi, bất luận là nam hay nữ, cũng đủ để gót chân nàng đứng vững vàng.” A Nguyên liền an ủi: “Nhà tẩu tử ngươi không phải còn có một đệ đệđang học tập sao? Chỉ cần có tài, đâu phải không thể chống lưng cho tẩu tử ngươi?” Nhà Khánh Đại phu nhân cũng không phải thương hộ bình thường, nghe nói gia tài trăm vạn, bằng không những kẻ thân thích đó cũng sẽ không cần thể diện mà tới ức hiếp quả phụ cháu nhỏ. Có bạc, lại có đệ đệ đi khoa cử thì không hề là thương hộ thấp kém. A Nguyên thấy Ngũ Công chúa khẽ gật đầu, liền nhẹ giọng: “Hoàng tỷ có tẩu tử như vậy, cũng là có phúc.”
“Nàng vừa có thai mẫu thân nàng liền tới.” Ngũ Công chúa chợt bé giọng: “Mẫu thân kia của nàng là người không có chính kiến. Tẩu tử gả tới phủ Quốc công là vinh dự nhường nào, những thúc thúc thẩm thẩm lại định dựa vào lấy lòng, mẫu thân nàng lại quay về, hiện giờ còn đối đãi như người một nhà, tẩu tử ta nghe được liền nóng nảy,nói thúc bá đó đâu phải người tốt, mẫu thân nàng lại vẫn nói cái gì mà không việc gì thiện hơn biết sai chịu sửa.” Thấy ánh mắt A Nguyên không thể tưởng tượng nổi của A Nguyên, Ngũ Công chúa cũng thấy cực kỳ bất đắc dĩ, liền thấp giọng nói: “Bình thường, nhà dòng dõi thấp có nữ nhi gả vào nhà cao cửa rộng thì chỉ sợ con mình gian nan, nào ai nguyện ý con mình bị khinh thường đây? Nhà tẩu tử lại ngược lại, biết được tẩu tử có thai, lại như gà chó lên trời, ngày ngày cầu chỗ tốt, mẫu thân tẩu tử lại thực sự nghe lời, tới nói với tẩu tử.
“Đây là không muốn Đại phu nhân sống tốt mà.” A Nguyên liền cười lạnh nói.
Nếu phu nhân Định Quốc công nghiêm khắc chút, quả thực có khả năng sẽ sinh khúc mắc với Khánh Đại phu nhân.
“Tẩu tử biết chuyện chỉ động thai khí một chút, mợ…” Ngũ Công chúa liền cười nói: “giận lắm, đưa lễ để phu nhân thông gia về nhà, không có mời thì không được đến. Chuyện này vừa qua, mợ lại thấy trong viện biểu ca lại không xong rồi, liền truyền lời, ai dám tác quái với biểu ca đều đánh chết hết, bởi vậy khí sắc tẩu tử cũng tốt hơn rồi.”
A Nguyên ngẩng đầu nhìn trời, không nói.
Cơ thể nhỏ bé đó của Khánh Chấn lại còn đang bệnh tật, còn tác quái với người khác thế nào được?
“Lúc nào cũng có nha đầu thích mơ tưởng.” Ngũ Công chúa nhỏ giọng.
Hai nữ nhi trò chuyện, Ngũ Công chúa nghe kể việc hôm nay, giận tím mặt, lại cũngkhông nói gì thêm, A nguyên biết nàng đang âm thầm nhớ kỹ, bởi vậy khuyên vài câu, lại bị Ngũ Công chúa bác lại.
“Kẻ như vậy, chính đạo không dễ đi, chúng ta cũng phải đáp trả lại mới đúng.” Ngũ Công chúa cười lạnh nói.
Kỳ thật A Nguyên cũng có ý định này, bèn gật đầu, chuẩn bị để ngoài kia đều biết, cái gì mà Vinh Thọ Công chúa và Thanh Tùng công tử đều là do Nam Dương Công chúa bịa đặt.
Thành Vương điện hạ đứng sau được dẫn dắt, cũng nghiêm trang gật đầu.
Mọi người tới cung Đức phi, đi vào liền thấy Đức phi và phu nhân Định Quốc công đều mang vẻ mặt thổn thức nói gì đó. Thấy mấy tiểu bối tiến vào liền cười rộ lên. Phu nhân Định Quốc công vẻ mặt ôn nhu nhìn Khánh Đại phu nhân đứng bên người mình, chỉ mệnh nàng ngồi bên cạnh mình, lại cho người mang tổ yến bổ dưỡng lên, tận mắt nhìn nàng ăn mới buồn cười nói với Đức phi: “Đứa bé này sức khỏa không dễ chịu, biết trong cung có việc nói cái gì cũng muốn tiến cung cùng ta, muốn giúp ta.”
“Tẩu tử đang khoe với ta sao?” Đức phi cười lớn.
“Mẫu thân từ ái là phúc của con.” Khánh Đại phu nhân nhìn về phía phu nhân Định Quốc công, ánh mắt thập phần thành kính.
Phu nhân Định Quốc công đối nàng như khuê nữ ruột thịt, nàng cũng không phải kẻkhông có lương tâm, nào không cảm động trước tình cảm như vậy?
“Thường ngày đứa bé này vất vả, ta thương con bé nhiều hơn chút thì tính là gì đâu?” Phu nhân Định Quốc công liền thở dài.
“Hai người mẹ chồng nàng dâu hợp nhau, ta thấy cũng mừng.” Đức phi cười, thấy Phượng Minh đi cùng các muội muội, mặt lộ vẻ vui mừng, vội vẫy tay gọi nhi tử đến trước mặt, ấm giọng hỏi: “Con nhiều công việc, sao hôm nay lại tiến cung?” Phượng Minh đang cảm thấy mẫu thân nhớ mong yêu quý không nén được với mình, định giãi bày tấm lòng thương nhớ của mình với mẫu thân, thì nghe thấy Đức phi nói tiếp: “Nếu con tới sao không dẫn theo hai nhóc vào cùng? Lâu rồi không gặp, nhớ quá.” Dứt lời, lại tỏ vẻ tiếc nối, hiển nhiên cảm thấy nhi tử này không bằng hai cháu trai ngoan ngoãn.
Thành vương điện hạ cực kỳ đau lòng, chỉ hận không thể khóc rống lên.
Từ khi nào hai tên phá đám này đã khiến vị trí của mình trong lòng lão nương, thê tử sụt giảm thế?
“Vi nương cũng nhớ con.” Đức phi trầm bổng bổ sung thêm một câu, làm trái tim Thành vương điện hạ lại bị ghim thêm một mũi tên nữa, vỡ nát.
“Mẫu phi a~” Ngũ Công chúa liếc nhìn vẻ mặt không muốn sống nữa của Hoàng huynh, thực đồng cảm mà nói: “Các cháu trai không ở đây, Người tạm chấp nhận Hoàng huynh chút.”
“Khụ…” Trước ánh mắt ôn hòa của phu nhân Định Quốc công, Khánh Đại phu nhânđang ăn tổ yến thiếu chút nữa phun ra.
Phượng Minh ngẩng đầu, phụng phịu nhìn Đức phi, lớn đến vậy rồi, làm gì đáng yêuđược bằng bé con mềm mại chứ. Đức phi cảm thấy đau mắt lại không đành lòng nhìn mà hơi hơi quay đầu. Mắt thấy mẫu phi quá áy náy với mình, trái tim tang thương của Thành vương điện hạ được chữa lành, tâm nói chẳng trách thời buổi này ai cũng thích tỏ vẻ đáng yêu, hóa ra thực sự hiệu quả, liền quyết định chờ hồi phủ cũng nũng nịu vợ mình, tranh thủ khiến hai nhóc phá đám kia thất sủng, Thành vương điện hạ thượng vị.
Đức phi thông minh tuyệt thế cũng không nghĩ ra là nhi tử già đầu rồi còn muốn “trạch đấu” với tôn tử, lúc này đây thấy phu nhân Định Quốc công đang lau miệng cho Khánh Đại phu nhân vừa suýt phun tổ yến, cũng mất mặt, nhịn xuống rồi mới thúc giục nhi tử: “đi thỉnh an Hoàng tổ mẫu và Mẫu hậu con đi, lúc về Mẫu phi lại nói chuyện với con.” Thấy Phượng Minh trước khi ra ngoài còn quay đầu lại giương đôi mắt nhỏ tỏ ra lưu luyến, Đức phi chống trán một lát mới bất đắc dĩ cười, ngẩng đầu nói với hai đứa bé nhịn đến mức hộc máu đang phá lên cười bên dưới: “Tứ ca của các con, càng ngày càng thú vị.”
không biết trúng tà gì nữa.
A Nguyên lăn vào lòng Đức phi, để bà xoa bụng cho mình, nghe phu nhân Định Quốc công cười an ủi: “Vương gia và Nương nương thân cận nhiều năm như vậy, thần thiếp nhìn lòng cũng thấy khuây khỏa.” Phượng Minh cũng không phải nhi tử thân sinh của Đức phi, nhưng hiện giờ thân cận với Đức phi đến mẫu tử ruột thịt cũng đỏ mắt, làm phu nhân Định Quốc công cảm thấy đây là người tốt cuối cùng cũng được báo đáp. Bằng không, nhìn cung Tuệ tần mà xem. Thuận vương là con trai ruột của bà ta, màhiện tại Tuệ Tần chỉ dám trông cậy vào con dâu và cháu trai, nhi tử sống như thế nào cũng không để ý lắm.
Thực ra, đó cũng là một loại bi ai.
“Đứa bé này có hiếu cũng là cái phúc của ta.” Vì sao Đức phi có thể trụ vững khôngngã? Thứ nhất là có phủ Định Quốc công, thứ hai chính là có Thành vương đối đãi với bà như mẹ đẻ.
“Đợi đến sau này…” Đức phi thấp giọng lẩm bẩm, đến A Nguyên đang nằm trong lòng bà cũng không nghe rõ.
Đợi đến sau này, tân hoàng đăng cơ, bà liền rời cung, làm Vương Thái phi, sống cuộc sống đoàn viên cùng nhi tử, con dâu, tôn tử, không ở lại chốn hậu cung lạnh lẽo này nữa.
Khóe miệng ẩn vài phần ý cười, Đức phi liền cười nói với A Nguyên: “Lại nói tiếp, cũngthật có duyên.” Thấy hai nữ nhi đều tò mò nhìn qua, bà bèn cười nói: “Con có biếthiện giờ thê tử biểu ca con là ai không?” ‘Biểu ca’ trong lời của bà chính là vị sắp vào kinh kia, mắt thấy ánh mắt chờ mong của Đức phi, A Nguyên và Ngũ Công chúa cũng kinh ngạc trước vị biểu ca này, thấy bà hỏi như vậy liền không khỏi lắc lắc đầu, lại thấy Đức phi cười nói: “Chính là người các con hay thư từ qua lại, A Loan nhà Tĩnh Bắc hầu.”
Năm đó Đức phi quả thật đã nhìn trúng A Loan, sau đó lại xảy ra một loạt chuyện, Tĩnh Bắc hầu giận dữ từ hôn làm Đức phi tiếc nuối khôn nguôi, cho rằng vô duyên rồi, lại không ngờ được vòng đi vòng lại A Loan vẫn dừng chân ở phủ Định Quốc công
Nhưng Khánh Đại phu nhân đang ở đây, nói nhiều hơn thì không thích hợp, Đức phi nghe thấy tiếng hô kinh ngạc của Ngũ Công chúa và A Nguyên, đôi mắt cười cong lên.
Nhưng mà khánh đại nãi nãi ở, nói nhiều không lớn thích hợp, Đức phi nghe thấy ngũ công chúa cùng A Nguyên kinh hô, liền chỉ cong lên đôi mắt cười.
Khánh Đại phu nhân ngồi bên mỉm cười nghe, cũng không quá để tâm đến vị A Loan trong truyền thuyết kia.
Đố là con dâu phu nhân Định Quốc công nhìn trúng ngày trước, là đích nữ thế gia, mạnh hơn mình cả tám con phố. Phu nhân Định Quốc công yêu quý nàng, khôngmuốn để nàng biết, nhưng lại không biết trong phủ đâu ít tiểu nhân khua môi múa mép, sao nàng không hay biết gì được? Có điều, đối với nữ nhân tâm không đặt ở nội trạch như nàng ấy bản thân nàng cũng ngưỡng mộ, huống chi chuyện này đâu có liên quan gì đến người ta chứ? Hà tất đổ hết oán giận lên đầu một nữ nhi như vậy? Coi như không hay biết, Khánh Đại phu nhân ngồi bên mỉm cười nói: “Nữ tướng quân được người người kính yêu, không nói tới hai vị điện hạ, đến con nghe cũng thấy vui mừng.”
“Nhà bọn họ Hoàng thượng sẽ ban thưởng phủ, bên con cũng không cần lo lắng giúp đỡ.” Đức phi nhẹ nhàng nói: “Con mới là người quan trọng nhất, biết không?”
“Có Mẫu phi nói, tẩu tử còn không yêu quý bản thân, ta liền đến dọn đến phủ luôn.” Ngũ Công chúa quay đầu lại liền cười nói.
Khánh Đại phu nhân vội vàng cười nói bản thân không dám, lại nói vài câu nhàn thoại, rồi mới đi cùng phu nhân Định Quốc công xuất cung.
A Nguyên và Ngũ Công chúa lăn lộn mấy ngày, chỉ là còn chưa chờ nàng động thủ, bên ngoài đã có Bát Công chúa tự mình tìm thuốc trị thương cho biểu ca nhà mình, bất chấp lời khuyên của tôn sư. Nhưng bệnh tình ngày càng nghiêm trọng, Hoàng thượng mất kiên nhẫn, chỉ hỏi Bát Công chúa, thấy khuê nữ ngốc nghêch này lại tỏ vẻ thực sựnguyện ý, cũng không nói nhiều, chỉ soạn một thánh chỉ, tứ hôn cho Ngũ Công chúa và A Nguyên.
Hơn nữa, còn có A Dung thăng lên Chiêm sự phủ*. Đây chính là chức quan tam phẩm, càng quan trọng hơn đó là Chiêm sự phủ phụ tá cho Thái tử, như thế đây là có ý để A Dung thân cận Thái tử, Hoàng thượng bất công rõ ràng như vậy, thực sự khiến kinh thành ghé mắt mà nhìn, trong lúc nhất thời tầm mắt tôn thất thế gia trong kinh đều hướng về phía phủ Thành Dương bá, đều cảm thấy A Dung này thực sự là chó cắn người là chó không sủa.
Chiêm sự phủ: Là một chức quan cung cấp mọi việc cho Thái tử.
Chần chờ mãi không thành hôn, tình cảm là ở chỗ chờ đợi này. Vinh Thọ Công chúa là vị nữ tôn thất được Hoàng thượng sủng ái từ trong tã lót mà mọi người đều nhìn trúng, là vị hay qua lại hòa thuận với Công chúa, Hoàng tử, Vương gia đó.
Tiểu tử này chẳng rên tiếng nào đã cướp được Công chúa vào trong tay, đừng nói đợi mười mấy năm gì đó, chuyện này đặt trên thân ai, chờ mấy năm là có tiền đồ rộng lớn, thì không vui đây? Ai ai cũng cảm thấy lần này Trạm gia chiếm đại tiện nghi rồi, nhất thời phủ Thành Dương bá lại thành miếng bánh ngon, so với thời điểm Thành Dương bá được Hoàng thượng coi trọng còn nóng hổi hơn nhiều. Dù sao Hoàng thượng và Thái tử đều rất yêu thương Vinh Thọ Công chúa, chỉ cần không phải tội lớnâm mưu soán vị gì đó, phồn hưng của phủ Thành Dương bá đang ở trước mắt rồi.
Trong kinh phê bình không ít, A Nguyên cũng cảm thấy có chút bất an.
A Dung tuổi trẻ, lại được Hoàng thượng đưa lên tam phẩm, thực sự quá gây chú ý, bởi vậy hôm nay nàng hơi do dự, liền đến thư phòng Hoàng thượng, ven đường túm đượcmột nhóc mũm mĩm.
Hai tỷ đệ đến ngự thư phòng của Hoàng thượng rồi lại thấy Hoàng thượng đang nóichuyện với người khác, thấy vị quan viên trung niên kia vô cùng cung kính, A Nguyên liền tránh ở một bên, đợi đến khi người này dứt lời nhất mực cung kính lui ra ngoài mới đi lên thỉnh an Hoàng thượng.
“Đó là Tổng đốc Trực lệ.” Hoàng thượng nhìn nhìn A Nguyên, tủm tỉm cười.
Hẳn đây là Tổng đốc Trực lệ muốn đoạt phu quân với bản công chúa, Công chúa điện hạ chỉ cảm thấy tức giận, hận không thể đuổi theo đạp cho lão già này một trận, lại vẫn kiên cường nhịn xuống, chỉ có chút bất an nói với Hoàng thượng: “Ân điển Hoàng thượng cho A Dung, hơi quá mức.” Dứt lời, nàng liền ngượng ngùng mà nói: “Con biết Hoàng bá phụ là vì A Nguyên nên nhìn huynh ấy với con mắt khác, nhưng quá bất công cũng khó tránh khỏi bị người phê bình, nếu vì con mà anh danh bên ngoài xưa nay của Hoàng bá phụ bị người ta lên án, con nào an tâm được đây?” nói nhiều, liền theo thói đưa chén trà nhỏ trên bàn trước mặt Hoàng thượng lên hấp mấy ngụm.
“Ồ….” Hoàng thượng cười tủm tỉm ngồi nghe, hồi lâu sau, vẻ mặt thay đổi tỏ ra khó hiểu, thò người ra hỏi: “ Là ai nói Hoàng bá phụ vì A Nguyên nên mới thăng chức chohắn?” Ông cười ha hả mà an ủi nhóc con đang trợn mắt há mồm: “Đừng nghĩ nhiều,không phải vì con, A Nguyên nào có quan trọng như vậy?”
Nhóc con đen mặt nhìn bá phụ xấu xa cười trên nỗi đau của người khác, lâu sau, vẻ mặt hung tàn bắt đầu càn quét ngọc thạch bảo bối trên bàn Hoàng bá phụ nhét vào túi mình, miệng oán hận: “Duyên phận chúng ta đến đây là hết!”
Hoàng bá phụ bắt nạt cháu gái không phải là bá phụ tốt!
Hoàng thượng cười đến đau bụng, cảm thấy mỗi ngày được cười như vậy sức khỏe thực sự tốt lên rất nhiều, lúc này đây lau lau nước mắt, chỉ mỉm cười hỏi: “Muốn Hoàng bá phụ mở kho để nhận lỗi không?’
Hai tay hai chân duỗi tới trước mặt ông, đôi mắt to tròn chờ mong nhìn ông.
Cháu gái con trai thật là dở hơi, Hoàng thượng lắc lắc đầu, rồi cười nói với A Nguyên: “Tuy cũng là vì con, nhưng cũng vì A Dung.” Thấy A Nguyên nghiêng tai lắng nghe, ông liền cười nói: “Đứa bé này rèn luyện nhiều năm, đều đã dạo một vòng Lục bộ và Đô sát viện, Trẫm thấy rằng, là người có năng lực, sau này Thái tử đăng cơ, cũng cầnmột người trẻ tuổi có thể phò tá, bởi vậy mới thăng quan cho thằng bé.” Ông cười nói: “Tiếp đó Trẫm cũng sẽ thăng chức mấy Phò mã khác, con không cần lo lắng.” Thấy A nguyên lúc này mới vừa lòng gật đầu, lại không đề cập tới việc trả lại bảo bối, Hoàng thượng lại vui vẻ, điểm điểm trán A Nguyên cười nói: “Chỉ biết so đo với Hoàng bá phụ.”
“Chờ về sau có thể làm của hồi môn.” A Nguyên mặt dày mà nói.
“Của hồi môn!” một nhóc mập lén lút nhét điểm tâm nước miếng đầy miệng hàm hồ hưởng ứng tỷ tỷ,
“Của hồi môn?!” Thánh nhân đờ mặt nhìn cháu gái thản nhiên, bất đắc dĩ mà nói: “Chả trách Phụ vương con toàn nói khuỷu tay hướng ra ngoài, nhưng hơi trật đấy.” Cầm bảo bối của bá phụ đi cho nhà chồng tương lai, Hoàng thượng tức khắc thầm ghen tỵ với Thành Dương bá.
“Cả đời hưng thịnh, không bằng sinh được nhi tử giỏi a~” Hoàng thượng cảm khái thậtsâu.
A Nguyên ngửa đầu dương dương đắc ý, tỏ vẻ bản thân làm một Công chúa có trách nhiệm, cần thiết phải thương Phò mã nhà mình.
“Đến lúc đó, Hoàng bá phụ chuẩn bị thêm cho con, để con vẻ vang về nhà chồng.” Hoàng thượng hứa hẹn, lại thấy nhóc mập đang ngậm ngón tay béo ánh mắt trông mong nhìn mình, hiển nhiên là đau lòng vì Phụ hoàng thiên vị tỷ tỷ mà quên mất Hoàng tử béo đáng yêu nhất thiên hạ, tức khắc tim mềm đi rối tinh rối mù, gọi nhóc mập tới trước mặt mình, sờ sờ đầu nhỏ của nhi tử, lúc này mới hỏi: “Tiểu Ngũ muốn gì nào?”
“Phụ hoàng!” Đám nhóc mập sinh ra đã có thiên phú nịnh hót, tiến lên ôm lấy đùi lão cha.
“Có tiền đồ a~.” Nhìn Hoàng thượng cúi người xuống cọ tới cọ lui vào khuôn mặt béo mềm của nhi tử, Công chúa cảm thán.
“Ngoài Phụ hoàng ra thì còn muốn gì nữa?” Hoàng thượng đứng dậy, bế nhi tử mềm mại đi vài vòng trong thư phòng, rồi mỉm cười hỏi.
Đến lượt đứa con bé bỏng này đã không còn loại chờ mong như với Thái tử và Trịnh vương, Hoàng thượng càng hy vọng đứa con trai này có thời thơ ấu vui sướng nhất.
Nhóc mập chớp chớp đôi mắt, rồi có chút ngưỡng mộ, mềm như bông mà nói: “Lúc trước nhi tử đến quý phủ của Tứ Hoàng huynh, Tứ Hoàng huynh làm ngựa cho các chất nhi cưỡi.” Trải qua một lần trạch đấu, kết quả là phụ thân Phượng Minh bị bắt nạt khổ bức bởi đám cải thìa năng lực cao hơn, đúng lúc Ngũ Hoàng tử tới ăn hôi, thì đangbi kịch bị nhi tử cưỡi trên cổ rêu rao trong phủ. Nghe tiếng hoan hô của các chất nhi, Nhóc mập cảm thấy cực kỳ hâm mộ, lúc này đây liền dùng ánh mắt chờ mong mà nhìn lão cha đột nhiên ngước lên nhìn trời của mình.
“Cái này……” Hoàng thượng cảm thấy bản thân đã một bó tuổi, thiệt tình có chút khó khăn, có điều nghĩ đến mấy nhi tử quả thật đều chưa từng chơi đùa với mình như vậy, nghĩ nghĩ, cảm thấy thân thể vẫn khá khỏe mạnh, liền gật đầu nói: “Lại đây đi, Phụ hoàng cho con cưỡi đại mã.” nói xong, liền ngồi xổm xuống, cười nói: “Lên đi.”
A Nguyên hưng phấn, đồng thời vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, còn chưa tìm ra liền thấy nhóc mập đã bổ nhào lên lưng Hoàng thượng vỗ tay cười.
Hoàng thượng hơi hơi mỉm cười, nâng mông nhỏ của nhi tử, gian nan đứng dậy.
Đột nhiên, một tiếng giòn vang lên, một lão nam nhân nửa trung niên đã nằm rạp xuống mặt đất, bất động.
A Nguyên:….
“Vậy thì muội yên tâm rồi.” Phủ Định Quốc công còn một nam nhân có thể chống đỡ môn hộ, thì Đức phi và Ngũ Công chúa cũng an tâm, bằng không ngày ngày lo lắng gia tộc suy tàn, ai không cảm thấy mỏi mệt đây?
Nhưng Ngũ Công chúa vẫn nhỏ giọng hỏi: “Là một vị cô cô xa chi.” Khánh đại phu nhân không biết nhiều lắm, liền chỉ trả lời: “Nghe nói trước kia lớn lên cùng Nương nương, sau này gả cho người mấy năm nay cũng không liên hệ. Nhân lần này Hoàng thượng triệu võ tướng vào kinh, vị cô cô này liền theo phu quân và nhi tử trở về.” Nàng nhớ tới dáng vẻ mừng rỡ của Đức phi và phu nhân Định Quốc công thì cũng có phỏng đoán trong lòng, cười nói: “Tỷ thấy là mẫu thân và Nương Nương đều thật lòng vui mừng, tình cảm từ trước không cạn.” nói xong vẻ mặt lộ chút mệt mỏi, Ngũ Công chúa nhìn ra bèn vội vàng nói: “Tẩu đi dạo với muội bên ngoài một hồi rồi, hiện giờ thân thể nặng nhọc, vẫn nên hồi cung đi thôi.”
Khánh Đại phu nhân vừa mang thai, chỉ là nhìn vẫn chưa rõ.
“Ta cũng đi thỉnh an Đức phi Nương nương cùng Tứ Hoàng huynh.” A Nguyên còn định tám với Ngũ Công chúa về chuyện vừa nãy, liền cũng tiến lên đỡ Khánh Đại phu nhân.
“Sao có thể phiền điện hạ?” Khánh Đại phu nhân vội vàng cười nói.
“Tính muội ý thích nhất là em bé mềm mại, sau này tẩu tử để muội ấy dẫn cháu nhỏ đichơi là muội ấy vui rồi.” Ngũ Công chúa đứng bên cười khuyên nhủ: “Thân thiết với tẩu tử mà, bằng không, nha đầu này là vô tình nhất.”
“Lời này lại khiến ta phải nói chút gì đó rồi.” A Nguyên thấy cung nữ phía sau lại đây đỡ Khánh Đại phu nhân, liền thu tay, chỉ quay đầu nói với Ngũ Công chúa: “Là ai tặngmột đại ân cho Ngũ tỷ vậy?” Nếu không phải nhờ nàng, tiểu biểu đệ ngu xuẩn Khánh Quang đó khi nào có thể ngâm ra được câu đối biểu đạt tâm tư tình cảm dồn nén củahắn chứ? Thấy Khánh Đại phu nhân được cung nữ đỡ đi trước, nhóc con này liền nở điệu cười xấu xa, rúc vào người Ngũ Công chúa làm mặt quỷ mà nói: “hiện giờ tiểu tử kia tâm tâm niệm niệm gả đi đó, Hoàng tỷ sao có thể phí hoài năm tháng của con nhà ngườ ta thế chứ?”
Mặt Ngũ Công chúa như con ếch xanh bị thổi khí vào vậy, chỉ chỉ vào bọ mặt cười gian xảo của A Nguyên, nói không ra lời.
Lại nói, làm một Phò mã ở rể, dùng từ “gả” là chuẩn xác còn gì.
“Năm nay liền cưới.” Cảm thấy bản thân bị nhóc con lên mặt, Ngũ Công chúa căm tức mà đáp.
Phượng Minh đứng sau dựng lỗ tai lên nghe lén, ánh mắt dại ra sắc mặt đờ đẫn, cảm giác như đã trải qua chuyện huyền huyễn vậy, sau này nếu nhi tử nhà mình có e thẹn gả người, cũng không phải là chuyện sét đánh trời quang gì cả.
Cái gì là khí khái nam tử chứ?
Nhớ tới đã từng có lần tâm sự với tiểu biểu đệ này cái gì gọi là nam tử hán, tiểu biểu đệ lại sợ hãi vâng dạ, Thành vương điện hạ không khỏi cảm thấy thất bại.
“Phá đám không biết mỏi mệt a~” Cảm khái công lực trêu ngươi của đám muội muội này một chút, Phượng Minh quyết định làm kẻ điếc người câm, không mở miệng.
“Khí sắc của biểu tẩu thế nào? không sao chứ?” Ngũ Công chúa và A Nguyên đã oanh oanh yến yến buôn chuyện, lại nhìn Khánh Đại phu nhân đang đi đằng trước, Ngũ Công chúa liền thở dài: “Thât là làm khó tẩu ấy, lo liệu việc trong phủ, còn phải chăm sóc biểu ca ta, hiện giờ mang thai còn bận trước bận sau cả trong cung cả trong phủ,thật sự gian nan.” Dừng một chút, lại thở dài với A Nguyên: “Ngươi thấy bên ngoài tẩu tử không biểu lộ gì cả, kỳ thật nước đắng không biết chia sẻ cùng ai thôi.”
Tuy rằng Khánh Đại phu nhân vào phủ được phu nhân Định Quốc công coi trọng, có thương có yêu, nhưng xuất thân đằng sau toàn gia đều là thương nhân, lại không có nam đinh có tiền đồ, bởi vậy phu nhân trong kinh nể mặt phu nhân Định Quốc công và Đức phi nên không dám nói ra mặt, còn sau lưng thì không thiếu lời nào.
Cái khó chính là Khánh Đại phu nhân lòng dạ rộng rãi, bằng không nếu là người hay để tâm, thì khóc chết rồi.
“hiện giờ đã có con nối dõi, bất luận là nam hay nữ, cũng đủ để gót chân nàng đứng vững vàng.” A Nguyên liền an ủi: “Nhà tẩu tử ngươi không phải còn có một đệ đệđang học tập sao? Chỉ cần có tài, đâu phải không thể chống lưng cho tẩu tử ngươi?” Nhà Khánh Đại phu nhân cũng không phải thương hộ bình thường, nghe nói gia tài trăm vạn, bằng không những kẻ thân thích đó cũng sẽ không cần thể diện mà tới ức hiếp quả phụ cháu nhỏ. Có bạc, lại có đệ đệ đi khoa cử thì không hề là thương hộ thấp kém. A Nguyên thấy Ngũ Công chúa khẽ gật đầu, liền nhẹ giọng: “Hoàng tỷ có tẩu tử như vậy, cũng là có phúc.”
“Nàng vừa có thai mẫu thân nàng liền tới.” Ngũ Công chúa chợt bé giọng: “Mẫu thân kia của nàng là người không có chính kiến. Tẩu tử gả tới phủ Quốc công là vinh dự nhường nào, những thúc thúc thẩm thẩm lại định dựa vào lấy lòng, mẫu thân nàng lại quay về, hiện giờ còn đối đãi như người một nhà, tẩu tử ta nghe được liền nóng nảy,nói thúc bá đó đâu phải người tốt, mẫu thân nàng lại vẫn nói cái gì mà không việc gì thiện hơn biết sai chịu sửa.” Thấy ánh mắt A Nguyên không thể tưởng tượng nổi của A Nguyên, Ngũ Công chúa cũng thấy cực kỳ bất đắc dĩ, liền thấp giọng nói: “Bình thường, nhà dòng dõi thấp có nữ nhi gả vào nhà cao cửa rộng thì chỉ sợ con mình gian nan, nào ai nguyện ý con mình bị khinh thường đây? Nhà tẩu tử lại ngược lại, biết được tẩu tử có thai, lại như gà chó lên trời, ngày ngày cầu chỗ tốt, mẫu thân tẩu tử lại thực sự nghe lời, tới nói với tẩu tử.
“Đây là không muốn Đại phu nhân sống tốt mà.” A Nguyên liền cười lạnh nói.
Nếu phu nhân Định Quốc công nghiêm khắc chút, quả thực có khả năng sẽ sinh khúc mắc với Khánh Đại phu nhân.
“Tẩu tử biết chuyện chỉ động thai khí một chút, mợ…” Ngũ Công chúa liền cười nói: “giận lắm, đưa lễ để phu nhân thông gia về nhà, không có mời thì không được đến. Chuyện này vừa qua, mợ lại thấy trong viện biểu ca lại không xong rồi, liền truyền lời, ai dám tác quái với biểu ca đều đánh chết hết, bởi vậy khí sắc tẩu tử cũng tốt hơn rồi.”
A Nguyên ngẩng đầu nhìn trời, không nói.
Cơ thể nhỏ bé đó của Khánh Chấn lại còn đang bệnh tật, còn tác quái với người khác thế nào được?
“Lúc nào cũng có nha đầu thích mơ tưởng.” Ngũ Công chúa nhỏ giọng.
Hai nữ nhi trò chuyện, Ngũ Công chúa nghe kể việc hôm nay, giận tím mặt, lại cũngkhông nói gì thêm, A nguyên biết nàng đang âm thầm nhớ kỹ, bởi vậy khuyên vài câu, lại bị Ngũ Công chúa bác lại.
“Kẻ như vậy, chính đạo không dễ đi, chúng ta cũng phải đáp trả lại mới đúng.” Ngũ Công chúa cười lạnh nói.
Kỳ thật A Nguyên cũng có ý định này, bèn gật đầu, chuẩn bị để ngoài kia đều biết, cái gì mà Vinh Thọ Công chúa và Thanh Tùng công tử đều là do Nam Dương Công chúa bịa đặt.
Thành Vương điện hạ đứng sau được dẫn dắt, cũng nghiêm trang gật đầu.
Mọi người tới cung Đức phi, đi vào liền thấy Đức phi và phu nhân Định Quốc công đều mang vẻ mặt thổn thức nói gì đó. Thấy mấy tiểu bối tiến vào liền cười rộ lên. Phu nhân Định Quốc công vẻ mặt ôn nhu nhìn Khánh Đại phu nhân đứng bên người mình, chỉ mệnh nàng ngồi bên cạnh mình, lại cho người mang tổ yến bổ dưỡng lên, tận mắt nhìn nàng ăn mới buồn cười nói với Đức phi: “Đứa bé này sức khỏa không dễ chịu, biết trong cung có việc nói cái gì cũng muốn tiến cung cùng ta, muốn giúp ta.”
“Tẩu tử đang khoe với ta sao?” Đức phi cười lớn.
“Mẫu thân từ ái là phúc của con.” Khánh Đại phu nhân nhìn về phía phu nhân Định Quốc công, ánh mắt thập phần thành kính.
Phu nhân Định Quốc công đối nàng như khuê nữ ruột thịt, nàng cũng không phải kẻkhông có lương tâm, nào không cảm động trước tình cảm như vậy?
“Thường ngày đứa bé này vất vả, ta thương con bé nhiều hơn chút thì tính là gì đâu?” Phu nhân Định Quốc công liền thở dài.
“Hai người mẹ chồng nàng dâu hợp nhau, ta thấy cũng mừng.” Đức phi cười, thấy Phượng Minh đi cùng các muội muội, mặt lộ vẻ vui mừng, vội vẫy tay gọi nhi tử đến trước mặt, ấm giọng hỏi: “Con nhiều công việc, sao hôm nay lại tiến cung?” Phượng Minh đang cảm thấy mẫu thân nhớ mong yêu quý không nén được với mình, định giãi bày tấm lòng thương nhớ của mình với mẫu thân, thì nghe thấy Đức phi nói tiếp: “Nếu con tới sao không dẫn theo hai nhóc vào cùng? Lâu rồi không gặp, nhớ quá.” Dứt lời, lại tỏ vẻ tiếc nối, hiển nhiên cảm thấy nhi tử này không bằng hai cháu trai ngoan ngoãn.
Thành vương điện hạ cực kỳ đau lòng, chỉ hận không thể khóc rống lên.
Từ khi nào hai tên phá đám này đã khiến vị trí của mình trong lòng lão nương, thê tử sụt giảm thế?
“Vi nương cũng nhớ con.” Đức phi trầm bổng bổ sung thêm một câu, làm trái tim Thành vương điện hạ lại bị ghim thêm một mũi tên nữa, vỡ nát.
“Mẫu phi a~” Ngũ Công chúa liếc nhìn vẻ mặt không muốn sống nữa của Hoàng huynh, thực đồng cảm mà nói: “Các cháu trai không ở đây, Người tạm chấp nhận Hoàng huynh chút.”
“Khụ…” Trước ánh mắt ôn hòa của phu nhân Định Quốc công, Khánh Đại phu nhânđang ăn tổ yến thiếu chút nữa phun ra.
Phượng Minh ngẩng đầu, phụng phịu nhìn Đức phi, lớn đến vậy rồi, làm gì đáng yêuđược bằng bé con mềm mại chứ. Đức phi cảm thấy đau mắt lại không đành lòng nhìn mà hơi hơi quay đầu. Mắt thấy mẫu phi quá áy náy với mình, trái tim tang thương của Thành vương điện hạ được chữa lành, tâm nói chẳng trách thời buổi này ai cũng thích tỏ vẻ đáng yêu, hóa ra thực sự hiệu quả, liền quyết định chờ hồi phủ cũng nũng nịu vợ mình, tranh thủ khiến hai nhóc phá đám kia thất sủng, Thành vương điện hạ thượng vị.
Đức phi thông minh tuyệt thế cũng không nghĩ ra là nhi tử già đầu rồi còn muốn “trạch đấu” với tôn tử, lúc này đây thấy phu nhân Định Quốc công đang lau miệng cho Khánh Đại phu nhân vừa suýt phun tổ yến, cũng mất mặt, nhịn xuống rồi mới thúc giục nhi tử: “đi thỉnh an Hoàng tổ mẫu và Mẫu hậu con đi, lúc về Mẫu phi lại nói chuyện với con.” Thấy Phượng Minh trước khi ra ngoài còn quay đầu lại giương đôi mắt nhỏ tỏ ra lưu luyến, Đức phi chống trán một lát mới bất đắc dĩ cười, ngẩng đầu nói với hai đứa bé nhịn đến mức hộc máu đang phá lên cười bên dưới: “Tứ ca của các con, càng ngày càng thú vị.”
không biết trúng tà gì nữa.
A Nguyên lăn vào lòng Đức phi, để bà xoa bụng cho mình, nghe phu nhân Định Quốc công cười an ủi: “Vương gia và Nương nương thân cận nhiều năm như vậy, thần thiếp nhìn lòng cũng thấy khuây khỏa.” Phượng Minh cũng không phải nhi tử thân sinh của Đức phi, nhưng hiện giờ thân cận với Đức phi đến mẫu tử ruột thịt cũng đỏ mắt, làm phu nhân Định Quốc công cảm thấy đây là người tốt cuối cùng cũng được báo đáp. Bằng không, nhìn cung Tuệ tần mà xem. Thuận vương là con trai ruột của bà ta, màhiện tại Tuệ Tần chỉ dám trông cậy vào con dâu và cháu trai, nhi tử sống như thế nào cũng không để ý lắm.
Thực ra, đó cũng là một loại bi ai.
“Đứa bé này có hiếu cũng là cái phúc của ta.” Vì sao Đức phi có thể trụ vững khôngngã? Thứ nhất là có phủ Định Quốc công, thứ hai chính là có Thành vương đối đãi với bà như mẹ đẻ.
“Đợi đến sau này…” Đức phi thấp giọng lẩm bẩm, đến A Nguyên đang nằm trong lòng bà cũng không nghe rõ.
Đợi đến sau này, tân hoàng đăng cơ, bà liền rời cung, làm Vương Thái phi, sống cuộc sống đoàn viên cùng nhi tử, con dâu, tôn tử, không ở lại chốn hậu cung lạnh lẽo này nữa.
Khóe miệng ẩn vài phần ý cười, Đức phi liền cười nói với A Nguyên: “Lại nói tiếp, cũngthật có duyên.” Thấy hai nữ nhi đều tò mò nhìn qua, bà bèn cười nói: “Con có biếthiện giờ thê tử biểu ca con là ai không?” ‘Biểu ca’ trong lời của bà chính là vị sắp vào kinh kia, mắt thấy ánh mắt chờ mong của Đức phi, A Nguyên và Ngũ Công chúa cũng kinh ngạc trước vị biểu ca này, thấy bà hỏi như vậy liền không khỏi lắc lắc đầu, lại thấy Đức phi cười nói: “Chính là người các con hay thư từ qua lại, A Loan nhà Tĩnh Bắc hầu.”
Năm đó Đức phi quả thật đã nhìn trúng A Loan, sau đó lại xảy ra một loạt chuyện, Tĩnh Bắc hầu giận dữ từ hôn làm Đức phi tiếc nuối khôn nguôi, cho rằng vô duyên rồi, lại không ngờ được vòng đi vòng lại A Loan vẫn dừng chân ở phủ Định Quốc công
Nhưng Khánh Đại phu nhân đang ở đây, nói nhiều hơn thì không thích hợp, Đức phi nghe thấy tiếng hô kinh ngạc của Ngũ Công chúa và A Nguyên, đôi mắt cười cong lên.
Nhưng mà khánh đại nãi nãi ở, nói nhiều không lớn thích hợp, Đức phi nghe thấy ngũ công chúa cùng A Nguyên kinh hô, liền chỉ cong lên đôi mắt cười.
Khánh Đại phu nhân ngồi bên mỉm cười nghe, cũng không quá để tâm đến vị A Loan trong truyền thuyết kia.
Đố là con dâu phu nhân Định Quốc công nhìn trúng ngày trước, là đích nữ thế gia, mạnh hơn mình cả tám con phố. Phu nhân Định Quốc công yêu quý nàng, khôngmuốn để nàng biết, nhưng lại không biết trong phủ đâu ít tiểu nhân khua môi múa mép, sao nàng không hay biết gì được? Có điều, đối với nữ nhân tâm không đặt ở nội trạch như nàng ấy bản thân nàng cũng ngưỡng mộ, huống chi chuyện này đâu có liên quan gì đến người ta chứ? Hà tất đổ hết oán giận lên đầu một nữ nhi như vậy? Coi như không hay biết, Khánh Đại phu nhân ngồi bên mỉm cười nói: “Nữ tướng quân được người người kính yêu, không nói tới hai vị điện hạ, đến con nghe cũng thấy vui mừng.”
“Nhà bọn họ Hoàng thượng sẽ ban thưởng phủ, bên con cũng không cần lo lắng giúp đỡ.” Đức phi nhẹ nhàng nói: “Con mới là người quan trọng nhất, biết không?”
“Có Mẫu phi nói, tẩu tử còn không yêu quý bản thân, ta liền đến dọn đến phủ luôn.” Ngũ Công chúa quay đầu lại liền cười nói.
Khánh Đại phu nhân vội vàng cười nói bản thân không dám, lại nói vài câu nhàn thoại, rồi mới đi cùng phu nhân Định Quốc công xuất cung.
A Nguyên và Ngũ Công chúa lăn lộn mấy ngày, chỉ là còn chưa chờ nàng động thủ, bên ngoài đã có Bát Công chúa tự mình tìm thuốc trị thương cho biểu ca nhà mình, bất chấp lời khuyên của tôn sư. Nhưng bệnh tình ngày càng nghiêm trọng, Hoàng thượng mất kiên nhẫn, chỉ hỏi Bát Công chúa, thấy khuê nữ ngốc nghêch này lại tỏ vẻ thực sựnguyện ý, cũng không nói nhiều, chỉ soạn một thánh chỉ, tứ hôn cho Ngũ Công chúa và A Nguyên.
Hơn nữa, còn có A Dung thăng lên Chiêm sự phủ*. Đây chính là chức quan tam phẩm, càng quan trọng hơn đó là Chiêm sự phủ phụ tá cho Thái tử, như thế đây là có ý để A Dung thân cận Thái tử, Hoàng thượng bất công rõ ràng như vậy, thực sự khiến kinh thành ghé mắt mà nhìn, trong lúc nhất thời tầm mắt tôn thất thế gia trong kinh đều hướng về phía phủ Thành Dương bá, đều cảm thấy A Dung này thực sự là chó cắn người là chó không sủa.
Chiêm sự phủ: Là một chức quan cung cấp mọi việc cho Thái tử.
Chần chờ mãi không thành hôn, tình cảm là ở chỗ chờ đợi này. Vinh Thọ Công chúa là vị nữ tôn thất được Hoàng thượng sủng ái từ trong tã lót mà mọi người đều nhìn trúng, là vị hay qua lại hòa thuận với Công chúa, Hoàng tử, Vương gia đó.
Tiểu tử này chẳng rên tiếng nào đã cướp được Công chúa vào trong tay, đừng nói đợi mười mấy năm gì đó, chuyện này đặt trên thân ai, chờ mấy năm là có tiền đồ rộng lớn, thì không vui đây? Ai ai cũng cảm thấy lần này Trạm gia chiếm đại tiện nghi rồi, nhất thời phủ Thành Dương bá lại thành miếng bánh ngon, so với thời điểm Thành Dương bá được Hoàng thượng coi trọng còn nóng hổi hơn nhiều. Dù sao Hoàng thượng và Thái tử đều rất yêu thương Vinh Thọ Công chúa, chỉ cần không phải tội lớnâm mưu soán vị gì đó, phồn hưng của phủ Thành Dương bá đang ở trước mắt rồi.
Trong kinh phê bình không ít, A Nguyên cũng cảm thấy có chút bất an.
A Dung tuổi trẻ, lại được Hoàng thượng đưa lên tam phẩm, thực sự quá gây chú ý, bởi vậy hôm nay nàng hơi do dự, liền đến thư phòng Hoàng thượng, ven đường túm đượcmột nhóc mũm mĩm.
Hai tỷ đệ đến ngự thư phòng của Hoàng thượng rồi lại thấy Hoàng thượng đang nóichuyện với người khác, thấy vị quan viên trung niên kia vô cùng cung kính, A Nguyên liền tránh ở một bên, đợi đến khi người này dứt lời nhất mực cung kính lui ra ngoài mới đi lên thỉnh an Hoàng thượng.
“Đó là Tổng đốc Trực lệ.” Hoàng thượng nhìn nhìn A Nguyên, tủm tỉm cười.
Hẳn đây là Tổng đốc Trực lệ muốn đoạt phu quân với bản công chúa, Công chúa điện hạ chỉ cảm thấy tức giận, hận không thể đuổi theo đạp cho lão già này một trận, lại vẫn kiên cường nhịn xuống, chỉ có chút bất an nói với Hoàng thượng: “Ân điển Hoàng thượng cho A Dung, hơi quá mức.” Dứt lời, nàng liền ngượng ngùng mà nói: “Con biết Hoàng bá phụ là vì A Nguyên nên nhìn huynh ấy với con mắt khác, nhưng quá bất công cũng khó tránh khỏi bị người phê bình, nếu vì con mà anh danh bên ngoài xưa nay của Hoàng bá phụ bị người ta lên án, con nào an tâm được đây?” nói nhiều, liền theo thói đưa chén trà nhỏ trên bàn trước mặt Hoàng thượng lên hấp mấy ngụm.
“Ồ….” Hoàng thượng cười tủm tỉm ngồi nghe, hồi lâu sau, vẻ mặt thay đổi tỏ ra khó hiểu, thò người ra hỏi: “ Là ai nói Hoàng bá phụ vì A Nguyên nên mới thăng chức chohắn?” Ông cười ha hả mà an ủi nhóc con đang trợn mắt há mồm: “Đừng nghĩ nhiều,không phải vì con, A Nguyên nào có quan trọng như vậy?”
Nhóc con đen mặt nhìn bá phụ xấu xa cười trên nỗi đau của người khác, lâu sau, vẻ mặt hung tàn bắt đầu càn quét ngọc thạch bảo bối trên bàn Hoàng bá phụ nhét vào túi mình, miệng oán hận: “Duyên phận chúng ta đến đây là hết!”
Hoàng bá phụ bắt nạt cháu gái không phải là bá phụ tốt!
Hoàng thượng cười đến đau bụng, cảm thấy mỗi ngày được cười như vậy sức khỏe thực sự tốt lên rất nhiều, lúc này đây lau lau nước mắt, chỉ mỉm cười hỏi: “Muốn Hoàng bá phụ mở kho để nhận lỗi không?’
Hai tay hai chân duỗi tới trước mặt ông, đôi mắt to tròn chờ mong nhìn ông.
Cháu gái con trai thật là dở hơi, Hoàng thượng lắc lắc đầu, rồi cười nói với A Nguyên: “Tuy cũng là vì con, nhưng cũng vì A Dung.” Thấy A Nguyên nghiêng tai lắng nghe, ông liền cười nói: “Đứa bé này rèn luyện nhiều năm, đều đã dạo một vòng Lục bộ và Đô sát viện, Trẫm thấy rằng, là người có năng lực, sau này Thái tử đăng cơ, cũng cầnmột người trẻ tuổi có thể phò tá, bởi vậy mới thăng quan cho thằng bé.” Ông cười nói: “Tiếp đó Trẫm cũng sẽ thăng chức mấy Phò mã khác, con không cần lo lắng.” Thấy A nguyên lúc này mới vừa lòng gật đầu, lại không đề cập tới việc trả lại bảo bối, Hoàng thượng lại vui vẻ, điểm điểm trán A Nguyên cười nói: “Chỉ biết so đo với Hoàng bá phụ.”
“Chờ về sau có thể làm của hồi môn.” A Nguyên mặt dày mà nói.
“Của hồi môn!” một nhóc mập lén lút nhét điểm tâm nước miếng đầy miệng hàm hồ hưởng ứng tỷ tỷ,
“Của hồi môn?!” Thánh nhân đờ mặt nhìn cháu gái thản nhiên, bất đắc dĩ mà nói: “Chả trách Phụ vương con toàn nói khuỷu tay hướng ra ngoài, nhưng hơi trật đấy.” Cầm bảo bối của bá phụ đi cho nhà chồng tương lai, Hoàng thượng tức khắc thầm ghen tỵ với Thành Dương bá.
“Cả đời hưng thịnh, không bằng sinh được nhi tử giỏi a~” Hoàng thượng cảm khái thậtsâu.
A Nguyên ngửa đầu dương dương đắc ý, tỏ vẻ bản thân làm một Công chúa có trách nhiệm, cần thiết phải thương Phò mã nhà mình.
“Đến lúc đó, Hoàng bá phụ chuẩn bị thêm cho con, để con vẻ vang về nhà chồng.” Hoàng thượng hứa hẹn, lại thấy nhóc mập đang ngậm ngón tay béo ánh mắt trông mong nhìn mình, hiển nhiên là đau lòng vì Phụ hoàng thiên vị tỷ tỷ mà quên mất Hoàng tử béo đáng yêu nhất thiên hạ, tức khắc tim mềm đi rối tinh rối mù, gọi nhóc mập tới trước mặt mình, sờ sờ đầu nhỏ của nhi tử, lúc này mới hỏi: “Tiểu Ngũ muốn gì nào?”
“Phụ hoàng!” Đám nhóc mập sinh ra đã có thiên phú nịnh hót, tiến lên ôm lấy đùi lão cha.
“Có tiền đồ a~.” Nhìn Hoàng thượng cúi người xuống cọ tới cọ lui vào khuôn mặt béo mềm của nhi tử, Công chúa cảm thán.
“Ngoài Phụ hoàng ra thì còn muốn gì nữa?” Hoàng thượng đứng dậy, bế nhi tử mềm mại đi vài vòng trong thư phòng, rồi mỉm cười hỏi.
Đến lượt đứa con bé bỏng này đã không còn loại chờ mong như với Thái tử và Trịnh vương, Hoàng thượng càng hy vọng đứa con trai này có thời thơ ấu vui sướng nhất.
Nhóc mập chớp chớp đôi mắt, rồi có chút ngưỡng mộ, mềm như bông mà nói: “Lúc trước nhi tử đến quý phủ của Tứ Hoàng huynh, Tứ Hoàng huynh làm ngựa cho các chất nhi cưỡi.” Trải qua một lần trạch đấu, kết quả là phụ thân Phượng Minh bị bắt nạt khổ bức bởi đám cải thìa năng lực cao hơn, đúng lúc Ngũ Hoàng tử tới ăn hôi, thì đangbi kịch bị nhi tử cưỡi trên cổ rêu rao trong phủ. Nghe tiếng hoan hô của các chất nhi, Nhóc mập cảm thấy cực kỳ hâm mộ, lúc này đây liền dùng ánh mắt chờ mong mà nhìn lão cha đột nhiên ngước lên nhìn trời của mình.
“Cái này……” Hoàng thượng cảm thấy bản thân đã một bó tuổi, thiệt tình có chút khó khăn, có điều nghĩ đến mấy nhi tử quả thật đều chưa từng chơi đùa với mình như vậy, nghĩ nghĩ, cảm thấy thân thể vẫn khá khỏe mạnh, liền gật đầu nói: “Lại đây đi, Phụ hoàng cho con cưỡi đại mã.” nói xong, liền ngồi xổm xuống, cười nói: “Lên đi.”
A Nguyên hưng phấn, đồng thời vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, còn chưa tìm ra liền thấy nhóc mập đã bổ nhào lên lưng Hoàng thượng vỗ tay cười.
Hoàng thượng hơi hơi mỉm cười, nâng mông nhỏ của nhi tử, gian nan đứng dậy.
Đột nhiên, một tiếng giòn vang lên, một lão nam nhân nửa trung niên đã nằm rạp xuống mặt đất, bất động.
A Nguyên:….
Tác giả :
Phi Dực