Thịnh Thế Trà Hương
Chương 7-2
Đại phu nhân nhìn kiện quần áo dưới chân, bà nghe thấy bảo có điềm lành, lại cảm giác trong đó có điều quỷ quái, sai người tìm kiện quần áo đó, tuy rằng có thể nhìn ra một ít dấu vết, nhưng quần áo đã bị Hỉ Thước phá hỏng gần như hoàn toàn, tình hình thực tế như thế nào vẫn không thể hiểu rõ.
Tần Thiên nói: “Hồi phu nhân, kỳ thực rất đơn giản. Nô tỳ tìm đồ ăn mà Hỉ Thước ưa thích vứt lên nóc nhà, dụ chúng nó đến. Sau đó lại đem mấy con sâu, trùng nhỏ khâu ở trên quần áo. Hỉ Thước thích ăn sâu, nhất thời bị thu hút, đợi đến thời điểm nô tỳ đuổi chúng nó đi, bọn nó luyến tiếc, tất sẽ cắp cả quần áo bay đi”.
Tần Thiên nhớ tới mấy con sâu lông ngo ngoe ở trên quần áo, không khỏi rùng mình.
Đại phu nhân nghe xong ngẩn người, trong đầu hiện ra tình cảnh quần áo Lý di nương yêu thích nhất có mấy con sâu khâu trên đó, nhịn không được cười ra tiếng.
Thấy Đại phu nhân cười, bọn hạ nhân chung quanh cũng cười rộ lên theo.
Nguyệt nương nhìn Tần Thiên đang quỳ dưới đất, trong ánh mắt mang theo chút thưởng thức.
Tần Thiên thở một hơi thật dài, cửa này có lẽ đã qua…
Nàng quay đầu nhìn Tiểu Mai liếc mắt một cái, trùng hợp Tiểu Mai cũng nhìn về phía nàng, hai người ánh mắt gặp nhau, Tiểu Mai lập tức cúi đầu.
Tần Thiên trong lòng buồn bã, có thời gian, nàng và Tiểu Mai thực thân thiết, chính là, nàng ta vài ba lần bán đứng mình, bằng hữu như vậy không đáng tin.
Bên kia Đại phu nhân che miêng cười một lúc, liền nhìn Tần Thiên cười nói: “Ngươi nói rất đúng, chuyện này chẳng trách các ngươi, ta nên phân rõ trắng đen không nên quyết định vội vã như vậy”. Nói tới đây, Đại phu nhân ngẩng đầu, khóe miệng mỉm cười, liếc mắt một cái nhìn hạ nhân chung quanh, tăng thêm giọng điệu: “Chỉ cần đi vào trang phủ, sẽ là người của trang phủ, chỉ cần các ngươi không ruồng bỏ trang phủ, trang phủ cũng sẽ không bạc đãi các ngươi”.
Bọn hạ nhân vội vàng vâng dạ.
Tần Thiên có chút ngoài ý muốn nhìn Đại phu nhân, không nghĩ tới nàng có thể đơn giản thừa nhận sai lầm của bản thân. Trí tuệ như thế, chẳng trách có thể đem Thịnh Thế Trà Hành to lớn đững vững nhiều năm không suy suyển.
Đại phu nhân quay đầu nói với Nguyệt nương: “Nếu đã thế, sự tình không thể xử lý như thế kia”.
Nguyệt nương lập tức cười nói: “Nô tỳ biết nên làm như thế nào, nô tỳ gọi người đưa hai nha đầu này trở về”.
Nghe đến đó, Tần Thiên và Tiểu Mai vẫn đang lo lắng tâm liền hạ xuống.
Nhưng mà, phu nhân lại hỏi lại: “Trở về? Như thế nào đưa trở về?”
Tần Thiên cùng Tiểu Mai nhất tề ngẩng đầu, khẩn trương nhìn phu nhân, chẳng lẽ nói nhiều như vậy, phu nhân vẫn muốn đem bán các nàng đi.
Đại phu nhân quay đầu, ánh mắt dạo một vòng trên mặt Tần Thiên và Tiểu Mai.
“Tiểu Đào lưu lại, đem nha đầu này bán đi”. Đại phu nhân chỉ ngón tay về phía Tiểu Mai.
Tần Thiên nói: “Hồi phu nhân, kỳ thực rất đơn giản. Nô tỳ tìm đồ ăn mà Hỉ Thước ưa thích vứt lên nóc nhà, dụ chúng nó đến. Sau đó lại đem mấy con sâu, trùng nhỏ khâu ở trên quần áo. Hỉ Thước thích ăn sâu, nhất thời bị thu hút, đợi đến thời điểm nô tỳ đuổi chúng nó đi, bọn nó luyến tiếc, tất sẽ cắp cả quần áo bay đi”.
Tần Thiên nhớ tới mấy con sâu lông ngo ngoe ở trên quần áo, không khỏi rùng mình.
Đại phu nhân nghe xong ngẩn người, trong đầu hiện ra tình cảnh quần áo Lý di nương yêu thích nhất có mấy con sâu khâu trên đó, nhịn không được cười ra tiếng.
Thấy Đại phu nhân cười, bọn hạ nhân chung quanh cũng cười rộ lên theo.
Nguyệt nương nhìn Tần Thiên đang quỳ dưới đất, trong ánh mắt mang theo chút thưởng thức.
Tần Thiên thở một hơi thật dài, cửa này có lẽ đã qua…
Nàng quay đầu nhìn Tiểu Mai liếc mắt một cái, trùng hợp Tiểu Mai cũng nhìn về phía nàng, hai người ánh mắt gặp nhau, Tiểu Mai lập tức cúi đầu.
Tần Thiên trong lòng buồn bã, có thời gian, nàng và Tiểu Mai thực thân thiết, chính là, nàng ta vài ba lần bán đứng mình, bằng hữu như vậy không đáng tin.
Bên kia Đại phu nhân che miêng cười một lúc, liền nhìn Tần Thiên cười nói: “Ngươi nói rất đúng, chuyện này chẳng trách các ngươi, ta nên phân rõ trắng đen không nên quyết định vội vã như vậy”. Nói tới đây, Đại phu nhân ngẩng đầu, khóe miệng mỉm cười, liếc mắt một cái nhìn hạ nhân chung quanh, tăng thêm giọng điệu: “Chỉ cần đi vào trang phủ, sẽ là người của trang phủ, chỉ cần các ngươi không ruồng bỏ trang phủ, trang phủ cũng sẽ không bạc đãi các ngươi”.
Bọn hạ nhân vội vàng vâng dạ.
Tần Thiên có chút ngoài ý muốn nhìn Đại phu nhân, không nghĩ tới nàng có thể đơn giản thừa nhận sai lầm của bản thân. Trí tuệ như thế, chẳng trách có thể đem Thịnh Thế Trà Hành to lớn đững vững nhiều năm không suy suyển.
Đại phu nhân quay đầu nói với Nguyệt nương: “Nếu đã thế, sự tình không thể xử lý như thế kia”.
Nguyệt nương lập tức cười nói: “Nô tỳ biết nên làm như thế nào, nô tỳ gọi người đưa hai nha đầu này trở về”.
Nghe đến đó, Tần Thiên và Tiểu Mai vẫn đang lo lắng tâm liền hạ xuống.
Nhưng mà, phu nhân lại hỏi lại: “Trở về? Như thế nào đưa trở về?”
Tần Thiên cùng Tiểu Mai nhất tề ngẩng đầu, khẩn trương nhìn phu nhân, chẳng lẽ nói nhiều như vậy, phu nhân vẫn muốn đem bán các nàng đi.
Đại phu nhân quay đầu, ánh mắt dạo một vòng trên mặt Tần Thiên và Tiểu Mai.
“Tiểu Đào lưu lại, đem nha đầu này bán đi”. Đại phu nhân chỉ ngón tay về phía Tiểu Mai.
Tác giả :
Thập Tam Xuân