Thịnh Thế Trà Hương
Chương 42: Vàng đỏ nhọ lòng son
Thanh Âm viện, chính sảnh.
Đại phu nhân từ chỗ ngồi đứng lên, từng bước một đi về phía Trang Tín Xuyên và Trang Tín Trung đang quỳ rạp trên mặt đất ở phía trước. Bộ pháp tuy rằng trầm ổn, nhưng tay nắm chặt khăn có chút run nrun. Trang Tín Ngạn lo lắng nhìn mẫu thân, muốn tiến lên đỡ bà, nhưng không nghĩ tới, có người còn nhanh hơn hắn.
Tần Thiên luôn luôn chú ý tới Đại phu nhân, biết trong lòng bà đang nhận phải đả kích rất lớn. Hiện tại sự bình tĩnh chỉ là do bà cứng rắn chống đỡ, thấy bà bắt đầu cất bước, nàng vội tiến lên nâng đỡ.
Đại phu nhân quay đầu liếc mắt nhìn Tần Thiên một cái, hơi hơi gật đầu, tay dùng sức đặt lên trên cổ tay Tần Thiên.
Phía sau, Trang Tín Ngạn nhìn bóng dáng Tần Thiên liếc mắt một cái, theo đi lên, đứng ở bên cạnh mẫu thân.
Tần Thiên đỡ Đại phu nhân đi đến trước mặt Trang Tín Xuyên hai người thì Đại phu nhân dừng cước bộ. Bà cúi đầu, nhìn về phía Trang Tín Trung, thở sâu, lấy lại một chút cảm xúc, mới chậm rãi nói: “Gần hai tháng nay, có một số lượng lớn trà giả ở Hòa Châu, Viên Châu, đây là hai Châu phụ cận huyện Trấn Truyền, Tín Trung, ngươi có biết việc này hay không?”
Lời vừa nói ra, Nhị di thái thái, Tam di thái thái cùng Trang Tín Xuyên đều cả kinh. Nhị di thái thái có chút chột dạ cúi đầu, Tam di thái thái thì dùng khăn tay che miệng lại, nước mắt chảy ra càng nhiều, Trang Minh Hỉ lặng lẽ kéo góc áo của mẫu thân, còn Trang Minh Lan tránh ở phía sau mẫu thân, toàn thân run rẩy.
Trang Tín Trung quỳ rạp trên mặt đất, không dám ngẩng đầu, hai tay nắm rồi lại thả, thả rồi lại nắm, hiển nhiên cảm xúc đang dao động.
“Trà giả này đều là lấy lá trà đã được pha đem phơi nắng, dùng thư hoàng, hoa thanh, thạch cao chín, cá trắm đen đảm, bách chi các dược liệu linh tinh, đem đi bào chế lại, so với trà mới cũng không mấy khác biệt. Nhưng thư hoàng tính độc, lại cố dùng thạch cao để hóa giải độc này, lại đem các dược liệu pha chế giúp cho màu sắc lá trà tươi đẹp. Người thường uống vào, trong thời gian ngắn sẽ không nhận thấy nguy hại, nhưng mà thời gian dài, cơ thể hấp thu độc tố, thì vô cùng nguy hiểm! Còn nếu là người cơ thể suy yếu uống vào, có thể ngay lập tức bị bệnh nặng!”
Đại phu nhân nhìn Tín Trung, tiếp tục nói, “Trà giả đó, trà trộn vào đội trà của Thịnh Thế chúng ta, lợi dụng vận chuyển của trà Thịnh Thế, đem đến mấy nơi đó. Tín Trung, chuyến vận chuyển trà này do ngươi ký tên, ngươi thật không muốn nói gì với Đại nương, ngươi cái gì cũng không biết!”
Lúc mới bắt đầu, Đại phu nhân thanh âm lại lãnh lại trầm, nhưng nói đến đoạn sau, lại trở nên nhẹ nhàng chậm chạp, dần dần toát ra một loại đau lòng khắc cốt.
Trang Tín Trung cả người run lên, chậm rãi ngẩng đầu, khuôn mặt đầy nước, cũng không biết là mồ hôi hay là nước mắt.
Hắn nhìn Đại phu nhân, đôi mắt đỏ au, phát run nói: “Nương… Nương… Con…”
Đại phu nhân bỗng nhiên khóc nức nở, bà ôm ngực, vô cùng đau đớn nói: “Tín Trung, nương vẫn cho rằng ngươi là đứa nhỏ thành thật, nương tin tưởng ngươi như vậy, nhưng mà ngươi đối xử lại với sự tín nhiệm của nương ra sao? Ngươi làm cho ta quá mức thất vọng rồi!”
“Nương… Nương… Là con không tốt, con xin lỗi người…” Trang Tín Trung đường đường là một nam nhi vậy mà trước mặt mọi người cũng khóc òa.
Trang Tín Xuyên nằm úp sấp ở bên cạnh không nói một lời.
Đại phu nhân nhìn Trang Tín Xuyên liếc mắt một cái, lại lau khô nước mắt đang chảy ra, tiếp tục nói: “Ngươi không cần xin lỗi ta, đi xin lỗi phụ thân đã khuất của ngươi đi, xin lỗi hơn một ngàn người làm việc tận tâm và trung thành với Trà Hành đi! Ngươi cũng biết, sẽ có rất nhiều người uống trà giả này, không chỉ nôn mửa, đau bụng, thiếu chút nữa đã đánh mất tánh mạng! Người nhà của những người đó đã đệ đơn kiện cáo Thịnh Thế chúng ta! Giải quyết không tốt, kết cục của Thịnh Thế chúng ta chính là cửa nát nhà tan”.
Nghe đến đó, trong sảnh mọi người bao gồm Tần Thiên và các hạ nhân, gia đinh đều quá sợ hãi. Trang phủ nếu gặp chuyện không may bọn họ là gia nô cũng sẽ không có kết quả tốt! Hiện tại, Tần Thiên không hề đồng tình với Trang Tín Trung, có điều không ngờ tới một kẻ luôn luôn thành thật như hắn cũng là loại người vàng đỏ nhọ lòng son!
Trang Tín Trung không biết lấy khí lực từ đâu, giãy dụa thân mình, hướng về phía Trang Tín Xuyên bên cạnh giận dữ hét lên: “Nhị ca, huynh rõ ràng đã nói, trà giả này tuyệt đối sẽ không làm hại đến thân thể người uống mà!”
Vừa dứt lời, Trang Tín Xuyên còn chưa có phản ứng, Nhị di thái thái một bên liền chỉ vào Trang Tín Trung lớn tiếng: “Ngươi câm miệng cho ta, tên nghiệp chướng này, ngươi ở trong này ngậm máu phun người, vu khống Tín Xuyên con ta, mọi việc đều là ngươi làm, vận chuyển trà cũng là ngươi ký tên, cùng Tín Xuyên có quan hệ gì đâu!”
“Ngươi mới câm miệng cho ta!” Đại phu nhân xoay người hướng tới Nhị di thái thái gầm lên: “Tín Trung một người không thể có lá gan lớn như vậy! Tín Trung chỉ có thể xem như đồng mưu, thủ phạm chính là Tín Xuyên!” Đại phu nhân chỉ vào Trang Tín Xuyên, giọng điệu sắc bén như đao: “Tín Xuyên, ngươi cho là ngươi có thể giấu giếm ta sao?”
Trang Tín Xuyên tròng mắt vòng vo chuyển, lặng lẽ quay đầu nhìn về phía mẫu thân, Nhị di thái thái khẽ lắc đầu. Trang Tín Xuyên giãy dụa ngẩng đầu lên, nhìn Đại phu nhân nói: “Đại nương, việc này thật sự cùng ta không có quan hệ, cho dù đem ta đánh chết, ta cũng vẫn nói như vậy! Tất cả đều là do một mình Tín Trung gây nên!”
“Nhị ca, sao huynh có thể nói như thế!” Trang Tín Trung kêu lên, “Rõ ràng là huynh bảo ta làm, là các người uy hiếp ta…”
Trang Tín Xuyên hừ lạnh một tiếng quay đầu đi, bên kia Tam di thái thái cùng Trang Minh Lan cũng căm tức nhìn Nhị di thái thái, “Là ngươi dùng hôn sự của Minh Lan áp chế chúng ta…”
Nhị di thái thái hung hăng trừng mắt nhìn Tam di thái thái, đánh gãy lời của nàng: “Ngươi đừng ở đó nói hươu nói vượn, hôn sự gì chứ, đừng nói năng bậy bạ!”
“Ngươi… Ngươi…” Tam di thái thái tức giận đến nói không ra lời.
Đại phu nhân đối với toàn bộ quá trình bọn họ tranh cãi mặc kệ, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Trang Tín Xuyên, khiến hắn trong lòng sợ hãi.
Đại phu nhân ở trước mặt Trang Tín Xuyên chậm rãi ngồi xổm xuống, nhẹ giọng nói: “Tín Xuyên, ngươi ngẩng lên nhìn Đại nương “
Trang Tín Xuyên ngẩng đầu nhìn Đại phu nhân liếc mắt một cái, nhưng khi tiếp xúc với đôi mắt như thấu hiểu mọi sự của bà, tâm kinh hoàng, lại rất nhanh cúi đầu xuống.
Đỉnh đầu truyền đến thanh âm nặng nề của Đại phu nhân, “Ngươi có biết ta làm cách nào biết được việc này không? Là từ Tri châu đại nhân ở Hòa Châu từng là đệ tử của Tri phủ Vương đại nhân, biết hắn quản lý việc này, mới lặng lẽ thông báo cho ta biết. Nếu không phải do ta cùng Tri phủ phu nhân có giao tình tốt, Tri phủ đại nhân cũng sẽ không nể mặt mối quan hệ này. Đến lúc đó, chúng ta chẳng những bị niêm phong Trà Hành, hơn nữa sẽ có biết bao người bị liên lụy, bao gồm cả ngươi cả ta cả Tín Trung, tất cả đều sẽ bị quan phủ tra hỏi. Đại nương đánh ngươi, là cho ngươi cơ hội, để cho ngươi biết lỗi! Nếu như ngươi chết cũng không hối cải, Đại nương chẳng sợ liều mạng thanh danh Trà Hành bị hao tổn, cũng sẽ phối hợp với quan phủ đem thủ phạm chính giao ra!”
Trang Tín Xuyên cả kinh ngẩng đầu lên, sắc mặt vốn tái nhợt lại biến thành màu xám tro: “Đại… Đại nương…”
“Giang Hoa Anh, ngươi dám!” Bên cạnh Nhị di thái thái nghiến răng nghiến lợi, hận không thể xông lên liều mạng cùng Đại phu nhân! Lại bị gia đinh gắt gao chế trụ.
Đại phu nhân không để ý tới nàng, chỉ nhìn Trang Tín Xuyên: “Tín Xuyên, ngươi có biết, Đại nương mới là chủ Trà Hành, ta nếu muốn tìm ra làm chứng, thật sự rất dễ dàng! Đến lúc đó, đừng trách Đại nương vô tình!” Những lời cuối cùng này, Đại phu nhân cơ hồ là cắn răng nói ra, đồng thời lệ lại ngập đầy hốc mắt.
Trang Tín Xuyên thấy vẻ mặt này của Đại phu nhân, mới biết sợ, hắn ôm cổ chân Đại phu nhân, khóc nói: “Nương, nương, con biết sai rồi, người trăm ngàn lần đừng đưa con vào quan phủ, nương, con chính là nhất thời mê muội, mới có thể nghe người ta xui khiến, làm ra việc bất nghĩa này. Con về sau sẽ không bao giờ dám làm thế nữa, về sau con đều nghe nương, nương, người đừng nhẫn tâm như vậy! Thời điểm phụ thân qua đời, còn dặn người chiếu cố con thật tốt mà! Nương…”
Đại phu nhân bỗng nhiên cảm thấy đầu choáng váng, ngã ngồi dưới đất, nhớ tới thời điểm lão gia còn sống có Tín Xuyên hầu hạ thăm nom bên giường, nước mắt bất tri bất giác rơi xuống…
Đại phu nhân từ chỗ ngồi đứng lên, từng bước một đi về phía Trang Tín Xuyên và Trang Tín Trung đang quỳ rạp trên mặt đất ở phía trước. Bộ pháp tuy rằng trầm ổn, nhưng tay nắm chặt khăn có chút run nrun. Trang Tín Ngạn lo lắng nhìn mẫu thân, muốn tiến lên đỡ bà, nhưng không nghĩ tới, có người còn nhanh hơn hắn.
Tần Thiên luôn luôn chú ý tới Đại phu nhân, biết trong lòng bà đang nhận phải đả kích rất lớn. Hiện tại sự bình tĩnh chỉ là do bà cứng rắn chống đỡ, thấy bà bắt đầu cất bước, nàng vội tiến lên nâng đỡ.
Đại phu nhân quay đầu liếc mắt nhìn Tần Thiên một cái, hơi hơi gật đầu, tay dùng sức đặt lên trên cổ tay Tần Thiên.
Phía sau, Trang Tín Ngạn nhìn bóng dáng Tần Thiên liếc mắt một cái, theo đi lên, đứng ở bên cạnh mẫu thân.
Tần Thiên đỡ Đại phu nhân đi đến trước mặt Trang Tín Xuyên hai người thì Đại phu nhân dừng cước bộ. Bà cúi đầu, nhìn về phía Trang Tín Trung, thở sâu, lấy lại một chút cảm xúc, mới chậm rãi nói: “Gần hai tháng nay, có một số lượng lớn trà giả ở Hòa Châu, Viên Châu, đây là hai Châu phụ cận huyện Trấn Truyền, Tín Trung, ngươi có biết việc này hay không?”
Lời vừa nói ra, Nhị di thái thái, Tam di thái thái cùng Trang Tín Xuyên đều cả kinh. Nhị di thái thái có chút chột dạ cúi đầu, Tam di thái thái thì dùng khăn tay che miệng lại, nước mắt chảy ra càng nhiều, Trang Minh Hỉ lặng lẽ kéo góc áo của mẫu thân, còn Trang Minh Lan tránh ở phía sau mẫu thân, toàn thân run rẩy.
Trang Tín Trung quỳ rạp trên mặt đất, không dám ngẩng đầu, hai tay nắm rồi lại thả, thả rồi lại nắm, hiển nhiên cảm xúc đang dao động.
“Trà giả này đều là lấy lá trà đã được pha đem phơi nắng, dùng thư hoàng, hoa thanh, thạch cao chín, cá trắm đen đảm, bách chi các dược liệu linh tinh, đem đi bào chế lại, so với trà mới cũng không mấy khác biệt. Nhưng thư hoàng tính độc, lại cố dùng thạch cao để hóa giải độc này, lại đem các dược liệu pha chế giúp cho màu sắc lá trà tươi đẹp. Người thường uống vào, trong thời gian ngắn sẽ không nhận thấy nguy hại, nhưng mà thời gian dài, cơ thể hấp thu độc tố, thì vô cùng nguy hiểm! Còn nếu là người cơ thể suy yếu uống vào, có thể ngay lập tức bị bệnh nặng!”
Đại phu nhân nhìn Tín Trung, tiếp tục nói, “Trà giả đó, trà trộn vào đội trà của Thịnh Thế chúng ta, lợi dụng vận chuyển của trà Thịnh Thế, đem đến mấy nơi đó. Tín Trung, chuyến vận chuyển trà này do ngươi ký tên, ngươi thật không muốn nói gì với Đại nương, ngươi cái gì cũng không biết!”
Lúc mới bắt đầu, Đại phu nhân thanh âm lại lãnh lại trầm, nhưng nói đến đoạn sau, lại trở nên nhẹ nhàng chậm chạp, dần dần toát ra một loại đau lòng khắc cốt.
Trang Tín Trung cả người run lên, chậm rãi ngẩng đầu, khuôn mặt đầy nước, cũng không biết là mồ hôi hay là nước mắt.
Hắn nhìn Đại phu nhân, đôi mắt đỏ au, phát run nói: “Nương… Nương… Con…”
Đại phu nhân bỗng nhiên khóc nức nở, bà ôm ngực, vô cùng đau đớn nói: “Tín Trung, nương vẫn cho rằng ngươi là đứa nhỏ thành thật, nương tin tưởng ngươi như vậy, nhưng mà ngươi đối xử lại với sự tín nhiệm của nương ra sao? Ngươi làm cho ta quá mức thất vọng rồi!”
“Nương… Nương… Là con không tốt, con xin lỗi người…” Trang Tín Trung đường đường là một nam nhi vậy mà trước mặt mọi người cũng khóc òa.
Trang Tín Xuyên nằm úp sấp ở bên cạnh không nói một lời.
Đại phu nhân nhìn Trang Tín Xuyên liếc mắt một cái, lại lau khô nước mắt đang chảy ra, tiếp tục nói: “Ngươi không cần xin lỗi ta, đi xin lỗi phụ thân đã khuất của ngươi đi, xin lỗi hơn một ngàn người làm việc tận tâm và trung thành với Trà Hành đi! Ngươi cũng biết, sẽ có rất nhiều người uống trà giả này, không chỉ nôn mửa, đau bụng, thiếu chút nữa đã đánh mất tánh mạng! Người nhà của những người đó đã đệ đơn kiện cáo Thịnh Thế chúng ta! Giải quyết không tốt, kết cục của Thịnh Thế chúng ta chính là cửa nát nhà tan”.
Nghe đến đó, trong sảnh mọi người bao gồm Tần Thiên và các hạ nhân, gia đinh đều quá sợ hãi. Trang phủ nếu gặp chuyện không may bọn họ là gia nô cũng sẽ không có kết quả tốt! Hiện tại, Tần Thiên không hề đồng tình với Trang Tín Trung, có điều không ngờ tới một kẻ luôn luôn thành thật như hắn cũng là loại người vàng đỏ nhọ lòng son!
Trang Tín Trung không biết lấy khí lực từ đâu, giãy dụa thân mình, hướng về phía Trang Tín Xuyên bên cạnh giận dữ hét lên: “Nhị ca, huynh rõ ràng đã nói, trà giả này tuyệt đối sẽ không làm hại đến thân thể người uống mà!”
Vừa dứt lời, Trang Tín Xuyên còn chưa có phản ứng, Nhị di thái thái một bên liền chỉ vào Trang Tín Trung lớn tiếng: “Ngươi câm miệng cho ta, tên nghiệp chướng này, ngươi ở trong này ngậm máu phun người, vu khống Tín Xuyên con ta, mọi việc đều là ngươi làm, vận chuyển trà cũng là ngươi ký tên, cùng Tín Xuyên có quan hệ gì đâu!”
“Ngươi mới câm miệng cho ta!” Đại phu nhân xoay người hướng tới Nhị di thái thái gầm lên: “Tín Trung một người không thể có lá gan lớn như vậy! Tín Trung chỉ có thể xem như đồng mưu, thủ phạm chính là Tín Xuyên!” Đại phu nhân chỉ vào Trang Tín Xuyên, giọng điệu sắc bén như đao: “Tín Xuyên, ngươi cho là ngươi có thể giấu giếm ta sao?”
Trang Tín Xuyên tròng mắt vòng vo chuyển, lặng lẽ quay đầu nhìn về phía mẫu thân, Nhị di thái thái khẽ lắc đầu. Trang Tín Xuyên giãy dụa ngẩng đầu lên, nhìn Đại phu nhân nói: “Đại nương, việc này thật sự cùng ta không có quan hệ, cho dù đem ta đánh chết, ta cũng vẫn nói như vậy! Tất cả đều là do một mình Tín Trung gây nên!”
“Nhị ca, sao huynh có thể nói như thế!” Trang Tín Trung kêu lên, “Rõ ràng là huynh bảo ta làm, là các người uy hiếp ta…”
Trang Tín Xuyên hừ lạnh một tiếng quay đầu đi, bên kia Tam di thái thái cùng Trang Minh Lan cũng căm tức nhìn Nhị di thái thái, “Là ngươi dùng hôn sự của Minh Lan áp chế chúng ta…”
Nhị di thái thái hung hăng trừng mắt nhìn Tam di thái thái, đánh gãy lời của nàng: “Ngươi đừng ở đó nói hươu nói vượn, hôn sự gì chứ, đừng nói năng bậy bạ!”
“Ngươi… Ngươi…” Tam di thái thái tức giận đến nói không ra lời.
Đại phu nhân đối với toàn bộ quá trình bọn họ tranh cãi mặc kệ, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Trang Tín Xuyên, khiến hắn trong lòng sợ hãi.
Đại phu nhân ở trước mặt Trang Tín Xuyên chậm rãi ngồi xổm xuống, nhẹ giọng nói: “Tín Xuyên, ngươi ngẩng lên nhìn Đại nương “
Trang Tín Xuyên ngẩng đầu nhìn Đại phu nhân liếc mắt một cái, nhưng khi tiếp xúc với đôi mắt như thấu hiểu mọi sự của bà, tâm kinh hoàng, lại rất nhanh cúi đầu xuống.
Đỉnh đầu truyền đến thanh âm nặng nề của Đại phu nhân, “Ngươi có biết ta làm cách nào biết được việc này không? Là từ Tri châu đại nhân ở Hòa Châu từng là đệ tử của Tri phủ Vương đại nhân, biết hắn quản lý việc này, mới lặng lẽ thông báo cho ta biết. Nếu không phải do ta cùng Tri phủ phu nhân có giao tình tốt, Tri phủ đại nhân cũng sẽ không nể mặt mối quan hệ này. Đến lúc đó, chúng ta chẳng những bị niêm phong Trà Hành, hơn nữa sẽ có biết bao người bị liên lụy, bao gồm cả ngươi cả ta cả Tín Trung, tất cả đều sẽ bị quan phủ tra hỏi. Đại nương đánh ngươi, là cho ngươi cơ hội, để cho ngươi biết lỗi! Nếu như ngươi chết cũng không hối cải, Đại nương chẳng sợ liều mạng thanh danh Trà Hành bị hao tổn, cũng sẽ phối hợp với quan phủ đem thủ phạm chính giao ra!”
Trang Tín Xuyên cả kinh ngẩng đầu lên, sắc mặt vốn tái nhợt lại biến thành màu xám tro: “Đại… Đại nương…”
“Giang Hoa Anh, ngươi dám!” Bên cạnh Nhị di thái thái nghiến răng nghiến lợi, hận không thể xông lên liều mạng cùng Đại phu nhân! Lại bị gia đinh gắt gao chế trụ.
Đại phu nhân không để ý tới nàng, chỉ nhìn Trang Tín Xuyên: “Tín Xuyên, ngươi có biết, Đại nương mới là chủ Trà Hành, ta nếu muốn tìm ra làm chứng, thật sự rất dễ dàng! Đến lúc đó, đừng trách Đại nương vô tình!” Những lời cuối cùng này, Đại phu nhân cơ hồ là cắn răng nói ra, đồng thời lệ lại ngập đầy hốc mắt.
Trang Tín Xuyên thấy vẻ mặt này của Đại phu nhân, mới biết sợ, hắn ôm cổ chân Đại phu nhân, khóc nói: “Nương, nương, con biết sai rồi, người trăm ngàn lần đừng đưa con vào quan phủ, nương, con chính là nhất thời mê muội, mới có thể nghe người ta xui khiến, làm ra việc bất nghĩa này. Con về sau sẽ không bao giờ dám làm thế nữa, về sau con đều nghe nương, nương, người đừng nhẫn tâm như vậy! Thời điểm phụ thân qua đời, còn dặn người chiếu cố con thật tốt mà! Nương…”
Đại phu nhân bỗng nhiên cảm thấy đầu choáng váng, ngã ngồi dưới đất, nhớ tới thời điểm lão gia còn sống có Tín Xuyên hầu hạ thăm nom bên giường, nước mắt bất tri bất giác rơi xuống…
Tác giả :
Thập Tam Xuân