Thịnh Thế Trà Hương
Chương 227: Trang thị từ đường
Lần này Tần Thiên đến thị sát thôn trang cách tổ ốc đại trạch Trang thị rất gần. Nay phát sinh đại sự như vậy, Trang Tín Chẩn phẫn nộ không hề phân trần gọi người đem Tần Thiên và Phạm Thiên buộc đến tổ ốc, giao cho Trang thị dòng họ xử trí.
“Tư thông”, đối với một gia tộc chú trọng thể diện, chú trọng lễ pháp mà nói là một sự sỉ nhục không thể chịu nổi. Một gia tộc phát sinh loại chuyện dễ bị gièm pha thế này, vì tránh không để tiết lộ ra ngoài ảnh hưởng đến danh dự của gia tộc, tất nhiên sẽ đem gian phu dâm phụ ra xử tử, đối với bên ngoài thì tuyên bố bị bệnh đột ngột bỗng nhiên qua đời là xong việc.
Nay, Tần Thiên cùng Phạm Thiên quần áo không chỉnh tề lén lút xuất hiện ở trên thuyền, đổi lại là bị gia nô của Trang phủ nhìn thấy, lấy thân phận của Tần Thiên có lẽ còn có thể tạm thời ngăn chặn việc này, không đến mức nhanh như vậy đã thông tri đến dòng họ, tranh thủ được một chút thời gian để điều tra sự việc. Nhưng ở đây vừa là người dòng họ vừa là quản sự, thể diện vinh nhục rất quan trọng, hơn nữa chính lão bà của Trang Tín Chẩn cũng bởi vì của hắn thua kém mà chạy theo người khác, đây là sỉ nhục cả đời của hắn, cho nên đối với nữ nhân hồng hạnh ra tường càng thêm thống hận, căn bản không cho Tần Thiên cơ hội giải thích. Bọn hạ nhân đều là người của thôn trang, tuy rằng không có kiến thức gì, nhưng cũng biết tư thông là chuyện nghiêm trọng cỡ nào, dưới tiếng hô quát của Trang Tín Chẩn cũng bất chấp thân phận đương gia của Tần Thiên, phối hợp với Trang Tín Chuẩn đem Tần Thiên và Phạm Thiên áp giải đi.
Trang gia tộc trưởng Trang Thành Chí nghe thấy chuyện này, tức giận đến cả người phát run, nếu là người ở một phòng nào đó, chỉ sợ ngay tại một khắc giải quyết luôn cho xong việc. Có điều Tần Thiên đến tột cùng là người của phòng Đại phu nhân, xử trí Tần Thiên cũng phải có mặt của Đại phu nhân và Trang Tín Ngạn ở.
Vì thế Trang Thành Chí sai người tách hai người Tần Thiên và Phạm Thiên ra hai nơi, lại sai người hoả tốc thông tri mấy người Đại phu nhân tới nơi này. Ngày hôm sau, tính toán canh giờ Đại phu nhân sắp có mặt, Trang Thành Chí cùng người toàn tộc đều tụ tập ở Trang thị từ đường.
Trang thị từ đường
Từ đường mang hình thức tứ hợp viện. Đối diện với đại môn là từ đường sắp xếp bài vị của các vị liệt tổ liệt tông. Trước từ đường là một khoảnh sân rộng lớn. Dòng họ mỗi khi có đại sự phát sinh, hoặc muốn xử trí người nào, đều được thực hiện ở đây, trước mặt liệt tổ liệt tông, xử lý minh bạch, công chính nghiêm minh.
Tần Thiên và Phạm Thiên bị người áp giải quỳ gối xuống sàn đá lạnh như băng. Phạm Thiên bị trói kín, trên mặt còn có chút bầm tím, đó là dấu bầm lúc bị trói giãy giụa nên ăn phải quyền cước. Hắn quỳ trên mặt đất, cúi đầu xuống, cũng không biết là vì rét lạnh, hay vì sợ hãi mà có chút run rẩy.
So với tình cảnh của hắn, Tần Thiên khá hơn rất nhiều.
Rốt cuộc là đương gia, bọn hạ nhân không dám làm càn, chỉ trói hai tay nàng sau lưng, cũng không dám động thủ động cước.
Hai bên sắp xếp mấy chiếc ghế dựa lớn bằng gỗ mun cho các vị trưởng bối trong dòng họ, các thành viên còn lại trong dòng hộ đều phân biệt đứng hai bên hành lang dài trong từ đường, có già có trẻ, có nam có nữ, liếc mắt một cái nhìn lại, chỉ cảm thấy một mảnh đông nghìn nghịt, cũng không biết có bao nhiêu người.
Mà tộc trưởng Trang Thành Chí thì ngồi ở ghế chính vị phía trên.
Phía sau hắn là một cánh cửa nhỏ sơn đen, xuyên thấu qua cửa mở có thể nhìn thấy cầu thang cao tám, chín tấc đặt đầy bài vị cách một tầng lại một tầng, tất cả khoảng 17 bậc, rậm rạp, âm trầm trang nghiêm.
Lúc này, mỗi người đều là thần sắc hèn mọn thống hận, bộ dạng kia, thật giống như hai người Tần Thiên là thứ dơ bẩn đáng xấu hổ nhất trên đời này vậy, hận không thể lập tức lập tức trừ khử bọn họ cho thống khoái!
Mà nha hoàn bên người Thu Lan của Tần Thiên cũng tới đây, vẻ mặt hoảng sợ đứng phía sau Tần Thiên cách đó không xa. Sau khi gặp chuyện không may, tuy rằng dòng họ có gọi người đi thông tri Đại phu nhân, nhưng Thu Lan vẫn sai người đem chuyện nàng biết báo trước với Đại phu nhân, để phu nhân trong lòng rõ ràng hơn.
Mặt khác hai quản sự tới thôn trang này để thu chè tươi bởi vì không phải là người của Trang phủ, cho nên không được phép tới đây mà ở lại thôn trang, đối với chuyện đã xảy ra cũng không biết rõ.
Người chung quanh trước mặt tộc trưởng tạm thời cũng không dám cao giọng nói chuyện, nhưng ẩn ẩn, không hề thiếu thanh âm nhục mạ cùng phỉ nhổ đến, cái gì “Gian phu dâm phụ”, “Không biết xấu hổ”, “Nhanh đưa bọn họ bỏ lồng trôi sông, miễn cho mất mặt xấu hổ”, còn có tiểu hài tử dùng đá ném vào người bọn họ.
Thấy tình cảnh như vậy, Tần Thiên trong lòng giận dữ, nàng từng này tuổi, mặc dù đã trải qua vài năm gian nan, cũng chưa từng phải chịu những ánh mắt như vậy. Nàng không làm gì cả, vì sao phải chịu đựng đối đãi này? Nếu bản thân khuất phục nhịn nhục, chẳng phải là có vẻ chột dạ? Nghĩ vậy, Tần Thiên thẳng lưng, giãy dụa đứng lên.
Bên cạnh áp chế nàng chính là gia phó của dòng họ, cũng sẽ không đem địa vị đương gia của Tần Thiên để vào mắt. Thấy nàng muốn đứng lên, lại dùng lực đem nàng ấn xuống.
Tần Thiên nổi giận, quay đầu trừng mắt nhìn hắn quát: “Nô tài chết bầm, cút ngay, ta mà ngươi có thể chạm vào!”
Tiếng quát chói tai thực sự uy thế, nhất thời gia phó cảm thấy khiếp hãi, không khỏi lui về phía sau từng bước.
“Dâm phụ này, làm ra loại chuyện đáng gièm pha này mà còn dám càn rỡ? Tam thúc, nhanh dùng gia pháp xử trí nàng!” Một thanh âm uy nghiêm truyền đến.
Tần Thiên theo tiếng nhìn lại, thấy người nói chuyện là Nhị lão gia của Trang thị, nổi tiếng là người cũ kỹ thủ cựu. Hắn nhìn nàng trên nét mặt tràn đầy vẻ chán ghét, như hận không thể tát một cái vậy.
Tần Thiên sao có thể tùy ý để người khác nhục mạ, lập tức xoay người mặt hướng Trang Thủ Văn, ngang nhiên nói: “Nhị lão gia, ta tôn trọng ngươi là trưởng bối, mời ngươi cũng tôn trọng thân phận của mình, miệng của ngươi không sạch sẽ, cũng đừng có trách ta nói ra lời khó nghe!”
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người ở đây đều ngây dại, trong tộc không phải chưa từng phát sinh chuyện như thế này, cũng không phải chưa từng xử trí kẻ đó, nhưng chưa bao giờ có một ai giống như nàng, trước mặt liệt tổ liệt tông, trước mặt tộc trưởng, trước mặt mọi người trong tộc còn có thể càn rỡ như thế!
“Ngươi… Ngươi…” Trang Thủ Văn mặt trắng bệch, ngón tay chỉ vào Tần Thiên, không nhịn được run run: “Ngươi dám… Dám…” Một hơi nghẹn ở ngực, thiếu chút nữa ho sù sụ.
Tần Thiên trừng mắt nhìn hắn không chút khách khí: “Nhị lão gia, ngươi nếu là người đọc sách thánh hiền, cũng biết rằng, có đôi khi, mắt nhìn thấy cũng không nhất định là sự thật!”
Nói xong, nàng ngẩng đầu, ánh mắt nghiên nghị lướt qua trên mặt mỗi người, cuối cùng dừng ở trên người Trang Thành Chí đang ngồi trên chính vị.
Nàng ngang ngẩng đầu lên, lớn tiếng nói: “Ta hiện tại nói rõ ràng với các ngươi, ta bị người khác hãm hại! Trước khi sự tình chưa rõ ràng, các ngươi không được nói xấu ta, nhục mạ ta! Các ngươi phải biết rõ rằng, ta tuy rằng gả đến Trang phủ, nhưng cũng phải người để các ngươi có thể tùy ý đối đãi!”
Nàng dừng lại, xoay người, sắc mặt lãnh trầm như nước, nàng nhìn mọi người gằn từng tiếng nói: “Nếu ai dám tùy ý nhục mạ ta một câu, đừng có trách ta sau này sẽ tính sổ!”
Lời nói này lập tức nhắc nhở mọi người phía sau nàng còn có chỗ dựa to lớn vững chắc như núi thái sơn là Tống Thái phó, trong lúc nhất thời, tất cả mọi người bưng miệng câm như hến. Nhưng trong miệng tuy rằng không dám nói, nhưng ánh mắt nhìn hai người Tần Thiên vẫn giống như lưỡi dao.
Đúng lúc này, phía đại môn truyền đến một thanh âm uy nghiêm: “Vì sao còn chưa chờ ta đến đã bắt đầu thẩm tra xử lí việc này? Như vậy đối với Tứ phòng chúng ta không phải quá bất công rồi sao?”
Nghe thấy thanh âm đó, Tần Thiên trong lòng buông lỏng, quay đầu lại: “Nương.”
Đúng là Đại phu nhân, đi theo bên người bà chính là Trang Tín Ngạn.
“Tư thông”, đối với một gia tộc chú trọng thể diện, chú trọng lễ pháp mà nói là một sự sỉ nhục không thể chịu nổi. Một gia tộc phát sinh loại chuyện dễ bị gièm pha thế này, vì tránh không để tiết lộ ra ngoài ảnh hưởng đến danh dự của gia tộc, tất nhiên sẽ đem gian phu dâm phụ ra xử tử, đối với bên ngoài thì tuyên bố bị bệnh đột ngột bỗng nhiên qua đời là xong việc.
Nay, Tần Thiên cùng Phạm Thiên quần áo không chỉnh tề lén lút xuất hiện ở trên thuyền, đổi lại là bị gia nô của Trang phủ nhìn thấy, lấy thân phận của Tần Thiên có lẽ còn có thể tạm thời ngăn chặn việc này, không đến mức nhanh như vậy đã thông tri đến dòng họ, tranh thủ được một chút thời gian để điều tra sự việc. Nhưng ở đây vừa là người dòng họ vừa là quản sự, thể diện vinh nhục rất quan trọng, hơn nữa chính lão bà của Trang Tín Chẩn cũng bởi vì của hắn thua kém mà chạy theo người khác, đây là sỉ nhục cả đời của hắn, cho nên đối với nữ nhân hồng hạnh ra tường càng thêm thống hận, căn bản không cho Tần Thiên cơ hội giải thích. Bọn hạ nhân đều là người của thôn trang, tuy rằng không có kiến thức gì, nhưng cũng biết tư thông là chuyện nghiêm trọng cỡ nào, dưới tiếng hô quát của Trang Tín Chẩn cũng bất chấp thân phận đương gia của Tần Thiên, phối hợp với Trang Tín Chuẩn đem Tần Thiên và Phạm Thiên áp giải đi.
Trang gia tộc trưởng Trang Thành Chí nghe thấy chuyện này, tức giận đến cả người phát run, nếu là người ở một phòng nào đó, chỉ sợ ngay tại một khắc giải quyết luôn cho xong việc. Có điều Tần Thiên đến tột cùng là người của phòng Đại phu nhân, xử trí Tần Thiên cũng phải có mặt của Đại phu nhân và Trang Tín Ngạn ở.
Vì thế Trang Thành Chí sai người tách hai người Tần Thiên và Phạm Thiên ra hai nơi, lại sai người hoả tốc thông tri mấy người Đại phu nhân tới nơi này. Ngày hôm sau, tính toán canh giờ Đại phu nhân sắp có mặt, Trang Thành Chí cùng người toàn tộc đều tụ tập ở Trang thị từ đường.
Trang thị từ đường
Từ đường mang hình thức tứ hợp viện. Đối diện với đại môn là từ đường sắp xếp bài vị của các vị liệt tổ liệt tông. Trước từ đường là một khoảnh sân rộng lớn. Dòng họ mỗi khi có đại sự phát sinh, hoặc muốn xử trí người nào, đều được thực hiện ở đây, trước mặt liệt tổ liệt tông, xử lý minh bạch, công chính nghiêm minh.
Tần Thiên và Phạm Thiên bị người áp giải quỳ gối xuống sàn đá lạnh như băng. Phạm Thiên bị trói kín, trên mặt còn có chút bầm tím, đó là dấu bầm lúc bị trói giãy giụa nên ăn phải quyền cước. Hắn quỳ trên mặt đất, cúi đầu xuống, cũng không biết là vì rét lạnh, hay vì sợ hãi mà có chút run rẩy.
So với tình cảnh của hắn, Tần Thiên khá hơn rất nhiều.
Rốt cuộc là đương gia, bọn hạ nhân không dám làm càn, chỉ trói hai tay nàng sau lưng, cũng không dám động thủ động cước.
Hai bên sắp xếp mấy chiếc ghế dựa lớn bằng gỗ mun cho các vị trưởng bối trong dòng họ, các thành viên còn lại trong dòng hộ đều phân biệt đứng hai bên hành lang dài trong từ đường, có già có trẻ, có nam có nữ, liếc mắt một cái nhìn lại, chỉ cảm thấy một mảnh đông nghìn nghịt, cũng không biết có bao nhiêu người.
Mà tộc trưởng Trang Thành Chí thì ngồi ở ghế chính vị phía trên.
Phía sau hắn là một cánh cửa nhỏ sơn đen, xuyên thấu qua cửa mở có thể nhìn thấy cầu thang cao tám, chín tấc đặt đầy bài vị cách một tầng lại một tầng, tất cả khoảng 17 bậc, rậm rạp, âm trầm trang nghiêm.
Lúc này, mỗi người đều là thần sắc hèn mọn thống hận, bộ dạng kia, thật giống như hai người Tần Thiên là thứ dơ bẩn đáng xấu hổ nhất trên đời này vậy, hận không thể lập tức lập tức trừ khử bọn họ cho thống khoái!
Mà nha hoàn bên người Thu Lan của Tần Thiên cũng tới đây, vẻ mặt hoảng sợ đứng phía sau Tần Thiên cách đó không xa. Sau khi gặp chuyện không may, tuy rằng dòng họ có gọi người đi thông tri Đại phu nhân, nhưng Thu Lan vẫn sai người đem chuyện nàng biết báo trước với Đại phu nhân, để phu nhân trong lòng rõ ràng hơn.
Mặt khác hai quản sự tới thôn trang này để thu chè tươi bởi vì không phải là người của Trang phủ, cho nên không được phép tới đây mà ở lại thôn trang, đối với chuyện đã xảy ra cũng không biết rõ.
Người chung quanh trước mặt tộc trưởng tạm thời cũng không dám cao giọng nói chuyện, nhưng ẩn ẩn, không hề thiếu thanh âm nhục mạ cùng phỉ nhổ đến, cái gì “Gian phu dâm phụ”, “Không biết xấu hổ”, “Nhanh đưa bọn họ bỏ lồng trôi sông, miễn cho mất mặt xấu hổ”, còn có tiểu hài tử dùng đá ném vào người bọn họ.
Thấy tình cảnh như vậy, Tần Thiên trong lòng giận dữ, nàng từng này tuổi, mặc dù đã trải qua vài năm gian nan, cũng chưa từng phải chịu những ánh mắt như vậy. Nàng không làm gì cả, vì sao phải chịu đựng đối đãi này? Nếu bản thân khuất phục nhịn nhục, chẳng phải là có vẻ chột dạ? Nghĩ vậy, Tần Thiên thẳng lưng, giãy dụa đứng lên.
Bên cạnh áp chế nàng chính là gia phó của dòng họ, cũng sẽ không đem địa vị đương gia của Tần Thiên để vào mắt. Thấy nàng muốn đứng lên, lại dùng lực đem nàng ấn xuống.
Tần Thiên nổi giận, quay đầu trừng mắt nhìn hắn quát: “Nô tài chết bầm, cút ngay, ta mà ngươi có thể chạm vào!”
Tiếng quát chói tai thực sự uy thế, nhất thời gia phó cảm thấy khiếp hãi, không khỏi lui về phía sau từng bước.
“Dâm phụ này, làm ra loại chuyện đáng gièm pha này mà còn dám càn rỡ? Tam thúc, nhanh dùng gia pháp xử trí nàng!” Một thanh âm uy nghiêm truyền đến.
Tần Thiên theo tiếng nhìn lại, thấy người nói chuyện là Nhị lão gia của Trang thị, nổi tiếng là người cũ kỹ thủ cựu. Hắn nhìn nàng trên nét mặt tràn đầy vẻ chán ghét, như hận không thể tát một cái vậy.
Tần Thiên sao có thể tùy ý để người khác nhục mạ, lập tức xoay người mặt hướng Trang Thủ Văn, ngang nhiên nói: “Nhị lão gia, ta tôn trọng ngươi là trưởng bối, mời ngươi cũng tôn trọng thân phận của mình, miệng của ngươi không sạch sẽ, cũng đừng có trách ta nói ra lời khó nghe!”
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người ở đây đều ngây dại, trong tộc không phải chưa từng phát sinh chuyện như thế này, cũng không phải chưa từng xử trí kẻ đó, nhưng chưa bao giờ có một ai giống như nàng, trước mặt liệt tổ liệt tông, trước mặt tộc trưởng, trước mặt mọi người trong tộc còn có thể càn rỡ như thế!
“Ngươi… Ngươi…” Trang Thủ Văn mặt trắng bệch, ngón tay chỉ vào Tần Thiên, không nhịn được run run: “Ngươi dám… Dám…” Một hơi nghẹn ở ngực, thiếu chút nữa ho sù sụ.
Tần Thiên trừng mắt nhìn hắn không chút khách khí: “Nhị lão gia, ngươi nếu là người đọc sách thánh hiền, cũng biết rằng, có đôi khi, mắt nhìn thấy cũng không nhất định là sự thật!”
Nói xong, nàng ngẩng đầu, ánh mắt nghiên nghị lướt qua trên mặt mỗi người, cuối cùng dừng ở trên người Trang Thành Chí đang ngồi trên chính vị.
Nàng ngang ngẩng đầu lên, lớn tiếng nói: “Ta hiện tại nói rõ ràng với các ngươi, ta bị người khác hãm hại! Trước khi sự tình chưa rõ ràng, các ngươi không được nói xấu ta, nhục mạ ta! Các ngươi phải biết rõ rằng, ta tuy rằng gả đến Trang phủ, nhưng cũng phải người để các ngươi có thể tùy ý đối đãi!”
Nàng dừng lại, xoay người, sắc mặt lãnh trầm như nước, nàng nhìn mọi người gằn từng tiếng nói: “Nếu ai dám tùy ý nhục mạ ta một câu, đừng có trách ta sau này sẽ tính sổ!”
Lời nói này lập tức nhắc nhở mọi người phía sau nàng còn có chỗ dựa to lớn vững chắc như núi thái sơn là Tống Thái phó, trong lúc nhất thời, tất cả mọi người bưng miệng câm như hến. Nhưng trong miệng tuy rằng không dám nói, nhưng ánh mắt nhìn hai người Tần Thiên vẫn giống như lưỡi dao.
Đúng lúc này, phía đại môn truyền đến một thanh âm uy nghiêm: “Vì sao còn chưa chờ ta đến đã bắt đầu thẩm tra xử lí việc này? Như vậy đối với Tứ phòng chúng ta không phải quá bất công rồi sao?”
Nghe thấy thanh âm đó, Tần Thiên trong lòng buông lỏng, quay đầu lại: “Nương.”
Đúng là Đại phu nhân, đi theo bên người bà chính là Trang Tín Ngạn.
Tác giả :
Thập Tam Xuân