Thịnh Thế Trà Hương
Chương 176: Tình ý kéo dài
Trên vở chữ viết tuyển tú: “Sắc mặt nàng đã tốt hơn nhiều chưa? Còn có thể cùng ngươi nói cười rồi sao? Nàng đã nói gì với ngươi vậy?”
Những lời này là đáp lại lời của Tạ Uyển Quân vừa rồi, trong đó “Nàng” không cần đoán, Tần Thiên cũng biết chỉ mình, thực rõ ràng, Tạ Uyển Quân viết xuống là nói về chuyện của mình.
Trong lòng lửa giận trong nháy mắt bình ổn không ít, Tần Thiên tiếp tục nhìn xuống, “Nàng có nói gì về ta không?”
Tần Thiên hồi tưởng tình hình hôm nay lúc Tạ Uyển Quân đến thăm mình. Kỳ thật, bình tĩnh mà xem xét, Tạ Uyển Quân nữ hài tử này cũng không làm cho người khác chán ghét. Nàng mỗi lần đến thăm mình, đều biểu hiện quan tâm thật sự, hỏi nàng muốn ăn cái gì, đem đồ ăn vặt của nàng đến cho mình ăn. Thấy mình rầu rĩ không vui, còn có thể nói chút việc thú vị trong phủ dỗ nàng vui vẻ, không giống như loại người tâm cơ thâm trầm.
Nàng cũng hỏi về Trang Tín Ngạn: “Uyển Quân thật sự là tò mò, Trang công tử từ nhỏ đã không thể nghe được, sao có thể học được cách xem khẩu hình?”
Lúc ấy, Tần Thiên cười nói: “Ta kỳ thật cũng rất ngạc nhiên, nhưng hắn biết đọc khẩu hình là sự thật, nghĩ đến chắc lý do vì hắn rất thông minh đi.”
“Thật đúng là thực thông minh.” Tạ Uyển Quân dùng khăn tay che miệng lại cười, tươi cười dịu dàng, xinh đẹp như hoa, trong ánh mắt ẩn hàm tình ý.
Nghĩ đến, Tạ Uyển Quân hẳn là nói cho hắn biết chuyện mình khen hắn thông minh.
Chẳng lẽ khi đó bởi vậy mà hắn mới tươi cười như vậy?
Tần Thiên nâng mắt lên, nhìn Trang Tín Ngạn ở hướng đối diện, đã thấy hắn mím nhanh miệng, mặt đỏ lên, cũng không biết là vì phẫn nộ, hay vì sốt ruột, hoặc là cả hai đều không phải.
“Vừa rồi các ngươi luôn luôn nói về ta?” Tần Thiên nhìn hắn hỏi.
Đối với việc nàng bỗng nhiên hỏi một câu như vậy, Trang Tín Ngạn giật mình, một lát sau, mới gật gật đầu.
Nếu không nói về tình trạng của nàng, hắn cần gì khó khăn cùng nàng ta viết chữ nói chuyện phiếm?
Hơn phân nửa lửa giận của Tần Thiên đều do vừa rồi Trang Tín Ngạn đối với Tạ Uyển Quân ôn nhu tươi cười. Trang Tín Ngạn là người trong trẻo nhưng lạnh lùng, không phải người hắn coi trọng, tuyệt đối sẽ không có vẻ mặt này, nàng nghĩ đến hắn động tâm với Tạ Uyển Quân, nên mới tức giận như vậy. Nếu như lúc vừa thành thân mà xảy ra việc này, nàng khi đó vốn không định lưu lại, đối với hắn cũng không có tâm tư gì. Nhưng qua thời gian dài ở chung, bất tri bất giác, nàng đã đem hắn đặt ở vị trí trọng yếu trong lòng mình. Có điều gần đây nàng mới phát giác ra. Nhìn thấy một màn kia, nàng vốn không tin tưởng vào nam nhân cổ đại sao có thể không tức giận?
Hiện tại hiểu lầm được làm sáng tỏ, hơn phân nửa lửa giận liền biến mất vô hình vô ảnh.
Có điều lúc này, nàng ngượng ngùng lập tức xoay mặt đi. Nàng cúi hạ thắt lưng, nhặt lên một nửa quyển vở khác, chắp với một nửa kia trong tay nàng, đưa tới trước mặt hắn.
Nàng nhìn hắn, sóng mắt vừa chuyển, sẵng giọng: “Được được, vậy mà còn xé vở làm đôi?”
Trang Tín Ngạn tính tình vốn mẫn cảm sao lại không cảm giác được cảm xúc của nàng có biến chuyển, hắn lẳng lặng tiếp nhận quyển vở, nhìn Tần Thiên một khắc trước vẫn là mưa rền gió dữ, lúc này bỗng nhiên lại nhẹ nhàng, nhất thời không hiểu ra sao.
Thấy hắn có bộ dáng này, Tần Thiên trong lòng vừa chua xót lại nghẹn ứ, có cảm giác nói không nên lời, “Đồ ngốc…” Nàng nhìn hắn cười cười, lúm đồng tiền nhẹ nhàng nhợt nhạt hiện ra, hơn nữa đôi mắt nàng trong suốt như thu thủy, trong ánh sáng ảm đạm này có vẻ mị hoặc liêu nhân.
Trang Tín Ngạn trong lòng rung động, nhịn không được muốn ôm nàng, nhưng nghĩ tới hẳn nàng sẽ mất hứng, lại cố gắng áp chế mình, chỉ si ngốc nhìn nàng, muốn tiếp cận lại không dám, chân tay luống cuống.
Dưới ngọn đèn, ánh mắt tràn đầy lưu quang, nhu tình ngàn vạn.
Hiếm khi thấy được bộ dáng ngây ngốc này của hắn, nhất định càng coi trọng người đó, mới có hành động khác thường này. Nghĩ vậy, Tần Thiên trong lòng càng mềm mại. Nàng cười cười, lại hỏi: “Ngươi không phải không để ý tới ta sao? Còn đuổi theo tới đây làm gì?”
Trang Tín Ngạn nhếch miệng, viết xuống vở đã bị xé làm hai: “Ta nghĩ nàng đang giận ta… Rõ ràng đáp ứng nàng rồi, kết quả vẫn là mạo phạm…” Lại ngẩng đầu nhìn nàng, con ngươi tối tăm phản xạ chúc quang, nhìn như có hai ngọn lửa đang thiêu cháy. Tần Thiên nhìn nhìn, chỉ cảm thấy kia giống như nhịp đập của tim mình.
Hóa ra là như vậy… Tần Thiên mỉm cười, thì ra hắn đang tự trách, không dám đối mặt với ta.
“Ta nào có giận ngươi…”
Có một số việc Trang Tín Ngạn không hiểu, nhưng cũng không có nghĩa là hắn ngốc nghếch, nay thấy vẻ mặt Tần Thiên thế này, trong lòng dĩ nhiên sáng tỏ.
Giống như một trận gió xuân thổi qua mặt nước, thổi bay hoa sen trên hồ, hoa sen một tầng lại một tầng nhộn nhạo nở rộ, vô cùng vô tận, vô thanh vô tức, giống như sự vui sướng của hắn vậy.
“Đêm đó…” Bất tri bất giác, đỏ ửng lại hiện lên hai má hắn, dưới ngọn đèn thấp thoáng, ngọc dung tuấn mỹ mang một mảnh lệ sắc, “Đêm đó, nàng thật sự không giận ta? Nàng kéo màn xuống, sau lại còn đánh ta…”
“Ta không phải cố ý …” Ánh mắt hắn nóng rực khiến Tần Thiên không khỏi đỏ mặt, nàng thoáng bổ sung, không dám lại nhìn hắn.
Dưới ngọn đèn, khuôn mặt nàng ửng hồng, má đào môi đỏ, mục sắc liễm diễm, hết sức đẹp mặt. Trang Tín Ngạn trong lòng kích động, muốn cầm tay nàng, nhưng đến gần trước mặt nàng lại không dám.
Tần Thiên dư quang khóe mắt liếc thấy, lại bất động thanh sắc, tay lén lút di động một chút, đã trúng phải tay hắn, giây tiếp theo, Trang Tín Ngạn lập tức nắm chặt tay nàng, giống như một tiểu hài tử cười rộ lên, mặt mày loan loan, nùng tình mật ý.
Chỉ nắm tay, đã khiến tâm thần câu diêu. Hai người ngươi nhìn ta liếc mắt một cái, ta nhìn ngươi liếc mắt một cái, chỉ cảm thấy chưa bao giờ vui sướng như vậy.
“Tần Thiên, đừng rời đi, lưu lại được không? Ta nhất định sẽ đối đãi với nàng thật tốt.” Trang Tín Ngạn dùng một bàn tay khác viết xuống: “Ta cũng sẽ học nói, về sau sẽ không để nàng vất vả như vậy nữa.”
Tần Thiên nghĩ rằng đây chính là thời điểm ngả bài rồi.
Nàng xoay người, đối mặt với hắn, vẻ mặt bỗng nhiên trịnh trọng, làm cho Trang Tín Ngạn trở nên khẩn trương.
“Tín Ngạn, nguyện vọng lớn nhất của ta không phải vinh hoa phú quý, mà là có một gia đình hạnh phúc mỹ mãn. Nhưng hạnh phúc mỹ mãn này phải có điều kiện. Ta không hy vọng trượng phu của mình có nữ nhân khác, ta vĩnh viễn cũng không thể trở thành người như mẫu thân của chàng, ta sẽ đố kỵ, sẽ phẫn nộ. Vừa rồi chàng cười với Tạ tiểu thư, ta đã rất tức giận. Nếu chàng có nữ nhân khác, chàng thích một nữ nhân khác, ta nhất định sẽ khổ sở thương tâm. Cho nên, Tín Ngạn…”
Tần Thiên nắm chặt tay hắn, ánh mắt một mảnh chân thành, một mảnh nhu tình: “Chàng có thể đáp ứng ta cuộc đời này sẽ không thích một ai khác, không có nữ nhân khác không? Nếu chàng đáp ứng ta, ta sẽ tin tưởng chàng. Cả cuộc đời này, ta đều toàn tâm toàn ý đối với chàng, mặc kệ dưới tình huống gì cũng sẽ không rời khỏi chàng.”
Thấy rõ lời của nàng, Trang Tín Ngạn trong lòng dâng lên ngọt ngào.
Hắn viết xuống giấy: “Ta có nàng là đủ rồi, còn cần gì nữ nhân khác nữa. Mỗi ngày cùng nàng ở một chỗ cũng không đủ, cũng không còn để phân chia cho những người khác!” Hắn gằn từng tiếng, tất cả đều là lời tâm huyết phát ra từ nội tâm, không có nửa điểm hoa ngôn xảo ngữ. Tần Thiên nghe vào tai, đó là lời tâm tình dễ nghe nhất trên đời.
Nàng nhìn hắn, vô cùng vui sướng, không có lời nào có thể hình dung tâm tình nàng lúc này. Tâm vốn phiêu bạc, bỗng nhiên tìm được một nơi ấm áp để dừng chân, vô hạn vui mừng cùng mãn nguyện.
Trang Tín Ngạn vẻ mặt lại trở nên nghiêm túc, hắn trịnh trọng viết xuống: “Trang Tín Ngạn vĩnh viễn đều chỉ có một mình Tần Thiên.” Vẻ mặt của hắn, tựa như đối với thần minh làm ra lời thề độc vậy.
Viết xong, hắn xé trang giấy này xuống, giao vào tay Tần Thiên.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, tình ý kéo dài.
Nay hai người ý hợp tâm đầu, làm sao còn phải khắc chế bản thân. Đặc biệt Trang Tín Ngạn, nhìn Tần Thiên ý cười trong suốt, chỉ cảm thấy thân mình như bốc hỏa. Hô hấp cũng càng ngày càng dồn dập, hắn kìm lòng không được tới gần nàng. Tần Thiên tâm cũng bang bang nhảy loạn, cả người phát sốt.
Ngay thời điểm hai người càng ngày càng tới gần, ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến thanh âm lộn xộn, “Cạch Lãng Lãng”, trong màn đêm yên tĩnh có vẻ quá mức chói tai. Hai người lúc này mới nhớ tới, nơi này là thuyền của Tạ gia, bọn họ chỉ là khách nhân, mà nơi này vẫn là phòng một người. Nếu như bị người khác biết bọn họ ở trong này như thế, chỉ sợ sẽ chọc người khác chê cười.
Tần Thiên xấu hổ đỏ mặt, rút tay về, nhẹ giọng nói: “Chàng nhanh trở về phòng đi!”
Trang Tín Ngạn cũng đọc không ít sách thánh hiền, cũng biết có một số việc không thể không để ý. Lập tức, hắn liên tục hít sâu, áp chế hạ dục vọng. Đứng lên, lưu luyến không rời đi về phía cửa. Tần Thiên đi theo phía sau hắn tiễn chân.
Ngoài cửa, Tạ Đình Quân nhẹ nhàng thở ra. Hắn luôn luôn đứng nghe ngoài cửa sổ, nhìn bọn họ từ khắc khẩu, đến bỗng nhiên hòa hảo, nhìn Tần Thiên đối mặt với Trang Tín Ngạn tình ý nồng đậm, nhu tình như nước, dường như ngay cả băng sơn cũng hòa tan… Một khắc kia, hắn đối với Trang Tín Ngạn dâng lên một loại đố kỵ từ tận đáy lòng. Người như vậy cũng xứng để nàng làm thế sao?
Mắt thấy hai người càng ngày càng như keo như sơn, hắn rốt cuộc nhịn không được trong lòng ghen tỵ, đá thùng gỗ ngã lăn bên ngoài, lúc này mới khiến hai người thu liễm. (kỳ đà >.<)
Nay thấy Trang Tín Ngạn sẽ đi ra, hắn vội vàng vọt đến một bên trốn, không muốn bị bọn họ phát hiện.
Hắn nhìn Tần Thiên bước ra cửa, Trang Tín Ngạn từ bên trong đi ra, ngọn đèn ảm đạm bên trong tỏa ra, chiếu sáng lên khuôn mặt hai người. Trang Tín Ngạn quay đầu, cùng nàng bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt hai người giằng co cùng một chỗ, lưu luyến, đột nhiên, Trang Tín Ngạn lại đem Tần Thiên đẩy mạnh vào.
Thân ảnh hai người biến mất ở cạnh cửa.
Tạ Đình Quân tâm nhảy nhót, hắn không nhịn được di động vài bước về phía cửa, cũng bất chấp có thể có người phát hiện ra mình, chỉ chốc lát, hắn đã nhìn thấy hai người đang tựa vào cạnh cửa.
Hắn chết lặng nhìn chằm chằm hai người, nắm chặt thành quyền, toàn thân cơ bắp trong một chốc kia trở nên căng thẳng.
Hai người đang đứng cùng một chỗ hôn môi.
Hắn hai tay ôm vòng eo mảnh khảnh của nàng, đem thân thể nàng mảnh mai mà lại đầy đặn dán chặt lên thân thể hắn, không có một khe hở. Hắn cúi đầu xuống, nhiệt liệt hôn nàng. Nàng kiễng chân, mềm nhũn dựa vào trên người hắn, hai tay vô lực vòng lên cổ hắn, như không có xương cốt, thân mình từng đợt run rẩy, trâm cài theo búi tóc rời rạc của nàng chảy xuống, va chạm xuống đất phát ra “Đinh” một tiếng vang nhỏ.
Nàng nhắm mắt, kích tình đáp lại hắn.
Nhiệt độ bốn phía đột nhiên lên cao, một mùi thơm ngát thuộc về cơ thể nàng quanh quẩn trong không khí này.
Cho dù hắn có kinh nghiệm phong nguyệt, cũng chưa bao giờ thử qua nụ hôn kích tình như vậy, không có người nào đối với hắn toàn tình hòa nhập như vậy, cũng không có nữ nhân nào có thể mê người như nàng… Hắn nhìn môi của người kia rời khỏi môi của nàng, hướng tới cổ nàng, nàng ngẩng đầu lên, búi tóc hoàn toàn tán loạn, tóc đen như thác nước chảy xuống, theo động tác kịch liệt mà nhộn nhạo.
Nàng như khó có thể ức chế, nhẹ nhàng mà rên rỉ, nàng ôm chặt hắn, cắn chặt môi dưới, một tiếng thanh kêu gọi từ miệng nàng tràn ra: “Tín Ngạn… Tín Ngạn…”
Câu hồn đoạt phách… Trong một chốc kia, Tạ Đình Quân chỉ cảm thấy một luồng nhiệt lưu nhanh chóng chuyển xuống dưới bụng, cảm giác trướng đau trong nháy mắt nuốt sống hắn, hắn nắm chặt hai tay thành quyền, gắt gao nhìn chằm chằm Trang Tín Ngạn đang đắm chìm trong đó không thể tự kềm chế, hai mắt ẩn ẩn đỏ lên.
Giờ khắc này, hắn có bao nhiêu khát vọng, còn có cỡ nào đố kỵ cùng oán hận!
Những lời này là đáp lại lời của Tạ Uyển Quân vừa rồi, trong đó “Nàng” không cần đoán, Tần Thiên cũng biết chỉ mình, thực rõ ràng, Tạ Uyển Quân viết xuống là nói về chuyện của mình.
Trong lòng lửa giận trong nháy mắt bình ổn không ít, Tần Thiên tiếp tục nhìn xuống, “Nàng có nói gì về ta không?”
Tần Thiên hồi tưởng tình hình hôm nay lúc Tạ Uyển Quân đến thăm mình. Kỳ thật, bình tĩnh mà xem xét, Tạ Uyển Quân nữ hài tử này cũng không làm cho người khác chán ghét. Nàng mỗi lần đến thăm mình, đều biểu hiện quan tâm thật sự, hỏi nàng muốn ăn cái gì, đem đồ ăn vặt của nàng đến cho mình ăn. Thấy mình rầu rĩ không vui, còn có thể nói chút việc thú vị trong phủ dỗ nàng vui vẻ, không giống như loại người tâm cơ thâm trầm.
Nàng cũng hỏi về Trang Tín Ngạn: “Uyển Quân thật sự là tò mò, Trang công tử từ nhỏ đã không thể nghe được, sao có thể học được cách xem khẩu hình?”
Lúc ấy, Tần Thiên cười nói: “Ta kỳ thật cũng rất ngạc nhiên, nhưng hắn biết đọc khẩu hình là sự thật, nghĩ đến chắc lý do vì hắn rất thông minh đi.”
“Thật đúng là thực thông minh.” Tạ Uyển Quân dùng khăn tay che miệng lại cười, tươi cười dịu dàng, xinh đẹp như hoa, trong ánh mắt ẩn hàm tình ý.
Nghĩ đến, Tạ Uyển Quân hẳn là nói cho hắn biết chuyện mình khen hắn thông minh.
Chẳng lẽ khi đó bởi vậy mà hắn mới tươi cười như vậy?
Tần Thiên nâng mắt lên, nhìn Trang Tín Ngạn ở hướng đối diện, đã thấy hắn mím nhanh miệng, mặt đỏ lên, cũng không biết là vì phẫn nộ, hay vì sốt ruột, hoặc là cả hai đều không phải.
“Vừa rồi các ngươi luôn luôn nói về ta?” Tần Thiên nhìn hắn hỏi.
Đối với việc nàng bỗng nhiên hỏi một câu như vậy, Trang Tín Ngạn giật mình, một lát sau, mới gật gật đầu.
Nếu không nói về tình trạng của nàng, hắn cần gì khó khăn cùng nàng ta viết chữ nói chuyện phiếm?
Hơn phân nửa lửa giận của Tần Thiên đều do vừa rồi Trang Tín Ngạn đối với Tạ Uyển Quân ôn nhu tươi cười. Trang Tín Ngạn là người trong trẻo nhưng lạnh lùng, không phải người hắn coi trọng, tuyệt đối sẽ không có vẻ mặt này, nàng nghĩ đến hắn động tâm với Tạ Uyển Quân, nên mới tức giận như vậy. Nếu như lúc vừa thành thân mà xảy ra việc này, nàng khi đó vốn không định lưu lại, đối với hắn cũng không có tâm tư gì. Nhưng qua thời gian dài ở chung, bất tri bất giác, nàng đã đem hắn đặt ở vị trí trọng yếu trong lòng mình. Có điều gần đây nàng mới phát giác ra. Nhìn thấy một màn kia, nàng vốn không tin tưởng vào nam nhân cổ đại sao có thể không tức giận?
Hiện tại hiểu lầm được làm sáng tỏ, hơn phân nửa lửa giận liền biến mất vô hình vô ảnh.
Có điều lúc này, nàng ngượng ngùng lập tức xoay mặt đi. Nàng cúi hạ thắt lưng, nhặt lên một nửa quyển vở khác, chắp với một nửa kia trong tay nàng, đưa tới trước mặt hắn.
Nàng nhìn hắn, sóng mắt vừa chuyển, sẵng giọng: “Được được, vậy mà còn xé vở làm đôi?”
Trang Tín Ngạn tính tình vốn mẫn cảm sao lại không cảm giác được cảm xúc của nàng có biến chuyển, hắn lẳng lặng tiếp nhận quyển vở, nhìn Tần Thiên một khắc trước vẫn là mưa rền gió dữ, lúc này bỗng nhiên lại nhẹ nhàng, nhất thời không hiểu ra sao.
Thấy hắn có bộ dáng này, Tần Thiên trong lòng vừa chua xót lại nghẹn ứ, có cảm giác nói không nên lời, “Đồ ngốc…” Nàng nhìn hắn cười cười, lúm đồng tiền nhẹ nhàng nhợt nhạt hiện ra, hơn nữa đôi mắt nàng trong suốt như thu thủy, trong ánh sáng ảm đạm này có vẻ mị hoặc liêu nhân.
Trang Tín Ngạn trong lòng rung động, nhịn không được muốn ôm nàng, nhưng nghĩ tới hẳn nàng sẽ mất hứng, lại cố gắng áp chế mình, chỉ si ngốc nhìn nàng, muốn tiếp cận lại không dám, chân tay luống cuống.
Dưới ngọn đèn, ánh mắt tràn đầy lưu quang, nhu tình ngàn vạn.
Hiếm khi thấy được bộ dáng ngây ngốc này của hắn, nhất định càng coi trọng người đó, mới có hành động khác thường này. Nghĩ vậy, Tần Thiên trong lòng càng mềm mại. Nàng cười cười, lại hỏi: “Ngươi không phải không để ý tới ta sao? Còn đuổi theo tới đây làm gì?”
Trang Tín Ngạn nhếch miệng, viết xuống vở đã bị xé làm hai: “Ta nghĩ nàng đang giận ta… Rõ ràng đáp ứng nàng rồi, kết quả vẫn là mạo phạm…” Lại ngẩng đầu nhìn nàng, con ngươi tối tăm phản xạ chúc quang, nhìn như có hai ngọn lửa đang thiêu cháy. Tần Thiên nhìn nhìn, chỉ cảm thấy kia giống như nhịp đập của tim mình.
Hóa ra là như vậy… Tần Thiên mỉm cười, thì ra hắn đang tự trách, không dám đối mặt với ta.
“Ta nào có giận ngươi…”
Có một số việc Trang Tín Ngạn không hiểu, nhưng cũng không có nghĩa là hắn ngốc nghếch, nay thấy vẻ mặt Tần Thiên thế này, trong lòng dĩ nhiên sáng tỏ.
Giống như một trận gió xuân thổi qua mặt nước, thổi bay hoa sen trên hồ, hoa sen một tầng lại một tầng nhộn nhạo nở rộ, vô cùng vô tận, vô thanh vô tức, giống như sự vui sướng của hắn vậy.
“Đêm đó…” Bất tri bất giác, đỏ ửng lại hiện lên hai má hắn, dưới ngọn đèn thấp thoáng, ngọc dung tuấn mỹ mang một mảnh lệ sắc, “Đêm đó, nàng thật sự không giận ta? Nàng kéo màn xuống, sau lại còn đánh ta…”
“Ta không phải cố ý …” Ánh mắt hắn nóng rực khiến Tần Thiên không khỏi đỏ mặt, nàng thoáng bổ sung, không dám lại nhìn hắn.
Dưới ngọn đèn, khuôn mặt nàng ửng hồng, má đào môi đỏ, mục sắc liễm diễm, hết sức đẹp mặt. Trang Tín Ngạn trong lòng kích động, muốn cầm tay nàng, nhưng đến gần trước mặt nàng lại không dám.
Tần Thiên dư quang khóe mắt liếc thấy, lại bất động thanh sắc, tay lén lút di động một chút, đã trúng phải tay hắn, giây tiếp theo, Trang Tín Ngạn lập tức nắm chặt tay nàng, giống như một tiểu hài tử cười rộ lên, mặt mày loan loan, nùng tình mật ý.
Chỉ nắm tay, đã khiến tâm thần câu diêu. Hai người ngươi nhìn ta liếc mắt một cái, ta nhìn ngươi liếc mắt một cái, chỉ cảm thấy chưa bao giờ vui sướng như vậy.
“Tần Thiên, đừng rời đi, lưu lại được không? Ta nhất định sẽ đối đãi với nàng thật tốt.” Trang Tín Ngạn dùng một bàn tay khác viết xuống: “Ta cũng sẽ học nói, về sau sẽ không để nàng vất vả như vậy nữa.”
Tần Thiên nghĩ rằng đây chính là thời điểm ngả bài rồi.
Nàng xoay người, đối mặt với hắn, vẻ mặt bỗng nhiên trịnh trọng, làm cho Trang Tín Ngạn trở nên khẩn trương.
“Tín Ngạn, nguyện vọng lớn nhất của ta không phải vinh hoa phú quý, mà là có một gia đình hạnh phúc mỹ mãn. Nhưng hạnh phúc mỹ mãn này phải có điều kiện. Ta không hy vọng trượng phu của mình có nữ nhân khác, ta vĩnh viễn cũng không thể trở thành người như mẫu thân của chàng, ta sẽ đố kỵ, sẽ phẫn nộ. Vừa rồi chàng cười với Tạ tiểu thư, ta đã rất tức giận. Nếu chàng có nữ nhân khác, chàng thích một nữ nhân khác, ta nhất định sẽ khổ sở thương tâm. Cho nên, Tín Ngạn…”
Tần Thiên nắm chặt tay hắn, ánh mắt một mảnh chân thành, một mảnh nhu tình: “Chàng có thể đáp ứng ta cuộc đời này sẽ không thích một ai khác, không có nữ nhân khác không? Nếu chàng đáp ứng ta, ta sẽ tin tưởng chàng. Cả cuộc đời này, ta đều toàn tâm toàn ý đối với chàng, mặc kệ dưới tình huống gì cũng sẽ không rời khỏi chàng.”
Thấy rõ lời của nàng, Trang Tín Ngạn trong lòng dâng lên ngọt ngào.
Hắn viết xuống giấy: “Ta có nàng là đủ rồi, còn cần gì nữ nhân khác nữa. Mỗi ngày cùng nàng ở một chỗ cũng không đủ, cũng không còn để phân chia cho những người khác!” Hắn gằn từng tiếng, tất cả đều là lời tâm huyết phát ra từ nội tâm, không có nửa điểm hoa ngôn xảo ngữ. Tần Thiên nghe vào tai, đó là lời tâm tình dễ nghe nhất trên đời.
Nàng nhìn hắn, vô cùng vui sướng, không có lời nào có thể hình dung tâm tình nàng lúc này. Tâm vốn phiêu bạc, bỗng nhiên tìm được một nơi ấm áp để dừng chân, vô hạn vui mừng cùng mãn nguyện.
Trang Tín Ngạn vẻ mặt lại trở nên nghiêm túc, hắn trịnh trọng viết xuống: “Trang Tín Ngạn vĩnh viễn đều chỉ có một mình Tần Thiên.” Vẻ mặt của hắn, tựa như đối với thần minh làm ra lời thề độc vậy.
Viết xong, hắn xé trang giấy này xuống, giao vào tay Tần Thiên.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, tình ý kéo dài.
Nay hai người ý hợp tâm đầu, làm sao còn phải khắc chế bản thân. Đặc biệt Trang Tín Ngạn, nhìn Tần Thiên ý cười trong suốt, chỉ cảm thấy thân mình như bốc hỏa. Hô hấp cũng càng ngày càng dồn dập, hắn kìm lòng không được tới gần nàng. Tần Thiên tâm cũng bang bang nhảy loạn, cả người phát sốt.
Ngay thời điểm hai người càng ngày càng tới gần, ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến thanh âm lộn xộn, “Cạch Lãng Lãng”, trong màn đêm yên tĩnh có vẻ quá mức chói tai. Hai người lúc này mới nhớ tới, nơi này là thuyền của Tạ gia, bọn họ chỉ là khách nhân, mà nơi này vẫn là phòng một người. Nếu như bị người khác biết bọn họ ở trong này như thế, chỉ sợ sẽ chọc người khác chê cười.
Tần Thiên xấu hổ đỏ mặt, rút tay về, nhẹ giọng nói: “Chàng nhanh trở về phòng đi!”
Trang Tín Ngạn cũng đọc không ít sách thánh hiền, cũng biết có một số việc không thể không để ý. Lập tức, hắn liên tục hít sâu, áp chế hạ dục vọng. Đứng lên, lưu luyến không rời đi về phía cửa. Tần Thiên đi theo phía sau hắn tiễn chân.
Ngoài cửa, Tạ Đình Quân nhẹ nhàng thở ra. Hắn luôn luôn đứng nghe ngoài cửa sổ, nhìn bọn họ từ khắc khẩu, đến bỗng nhiên hòa hảo, nhìn Tần Thiên đối mặt với Trang Tín Ngạn tình ý nồng đậm, nhu tình như nước, dường như ngay cả băng sơn cũng hòa tan… Một khắc kia, hắn đối với Trang Tín Ngạn dâng lên một loại đố kỵ từ tận đáy lòng. Người như vậy cũng xứng để nàng làm thế sao?
Mắt thấy hai người càng ngày càng như keo như sơn, hắn rốt cuộc nhịn không được trong lòng ghen tỵ, đá thùng gỗ ngã lăn bên ngoài, lúc này mới khiến hai người thu liễm. (kỳ đà >.<)
Nay thấy Trang Tín Ngạn sẽ đi ra, hắn vội vàng vọt đến một bên trốn, không muốn bị bọn họ phát hiện.
Hắn nhìn Tần Thiên bước ra cửa, Trang Tín Ngạn từ bên trong đi ra, ngọn đèn ảm đạm bên trong tỏa ra, chiếu sáng lên khuôn mặt hai người. Trang Tín Ngạn quay đầu, cùng nàng bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt hai người giằng co cùng một chỗ, lưu luyến, đột nhiên, Trang Tín Ngạn lại đem Tần Thiên đẩy mạnh vào.
Thân ảnh hai người biến mất ở cạnh cửa.
Tạ Đình Quân tâm nhảy nhót, hắn không nhịn được di động vài bước về phía cửa, cũng bất chấp có thể có người phát hiện ra mình, chỉ chốc lát, hắn đã nhìn thấy hai người đang tựa vào cạnh cửa.
Hắn chết lặng nhìn chằm chằm hai người, nắm chặt thành quyền, toàn thân cơ bắp trong một chốc kia trở nên căng thẳng.
Hai người đang đứng cùng một chỗ hôn môi.
Hắn hai tay ôm vòng eo mảnh khảnh của nàng, đem thân thể nàng mảnh mai mà lại đầy đặn dán chặt lên thân thể hắn, không có một khe hở. Hắn cúi đầu xuống, nhiệt liệt hôn nàng. Nàng kiễng chân, mềm nhũn dựa vào trên người hắn, hai tay vô lực vòng lên cổ hắn, như không có xương cốt, thân mình từng đợt run rẩy, trâm cài theo búi tóc rời rạc của nàng chảy xuống, va chạm xuống đất phát ra “Đinh” một tiếng vang nhỏ.
Nàng nhắm mắt, kích tình đáp lại hắn.
Nhiệt độ bốn phía đột nhiên lên cao, một mùi thơm ngát thuộc về cơ thể nàng quanh quẩn trong không khí này.
Cho dù hắn có kinh nghiệm phong nguyệt, cũng chưa bao giờ thử qua nụ hôn kích tình như vậy, không có người nào đối với hắn toàn tình hòa nhập như vậy, cũng không có nữ nhân nào có thể mê người như nàng… Hắn nhìn môi của người kia rời khỏi môi của nàng, hướng tới cổ nàng, nàng ngẩng đầu lên, búi tóc hoàn toàn tán loạn, tóc đen như thác nước chảy xuống, theo động tác kịch liệt mà nhộn nhạo.
Nàng như khó có thể ức chế, nhẹ nhàng mà rên rỉ, nàng ôm chặt hắn, cắn chặt môi dưới, một tiếng thanh kêu gọi từ miệng nàng tràn ra: “Tín Ngạn… Tín Ngạn…”
Câu hồn đoạt phách… Trong một chốc kia, Tạ Đình Quân chỉ cảm thấy một luồng nhiệt lưu nhanh chóng chuyển xuống dưới bụng, cảm giác trướng đau trong nháy mắt nuốt sống hắn, hắn nắm chặt hai tay thành quyền, gắt gao nhìn chằm chằm Trang Tín Ngạn đang đắm chìm trong đó không thể tự kềm chế, hai mắt ẩn ẩn đỏ lên.
Giờ khắc này, hắn có bao nhiêu khát vọng, còn có cỡ nào đố kỵ cùng oán hận!
Tác giả :
Thập Tam Xuân