Thịnh Thế Phong Hoa
Quyển 2 - Chương 33: Đại giá quang lâm
Chuyện năm đó, hắn là nhi tử Hạ Mai Lâm nên rõ ràng nhất, như thế nào khiến cho nữ nhân ngu xuẩn kia từ vị trí chính thất bị kéo xuống.Mẫu thân là tiểu thiếp vẫn luôn nén giận, vẫn sắm vai một tiểu nữ nhân hiền lành vô hại hay sao? Thẳng đến khi nữ nhân đó bị rơi vào cạm bẫy, mẫu thân mới lộ ra móng vuốt sắc bén.
“Nương, ta đã biết.” Nam Cung Kỳ trong mắt bắn ra ánh sáng lạnh nham hiểm.Nhẫn nại, trước cần ẩn nhẫn.Nam nhân kêu Hồ Phong mà nói còn có chỗ hữu dụng lớn, hiện tại cần phải làm là lung lạc hắn, giúp chính mình ổn định thế lực Nam Cung gia về sau, hừ, sau đó suy nghĩ biện pháp đòi lại sự sỉ nhục ngày hôm nay là được.
Từ đó về sau, Nam Cung Vân không có lại đi gặp Nam Cung Nhược An, hoặc là phải đi đan phòng luyện chế, hoặc chính là đợi ở trong phòng.Mà đan dược luyện chế xong do Hạ Mai Lâm mỗi lần tự mình đến lấy.Khiến cho Hạ Mai Lâm kinh hỉ là thương thế Nam Cung Nhược An rõ ràng có chuyển biến tốt.Không bao giờ lại vỡ ra.Nam Cung Nhược An vẫn nghĩ muốn tái kiến Nam Cung Vân, nhưng Nam Cung Vân lại không có bước vào phòng ngủ hắn nửa bước.Đan dược sẽ có người đúng giờ đưa đi.
Nam Cung Nhược An ngồi xếp bằng trên giường, chải vuốt chiến khi chính mình.Kinh hỉ phát hiện thân thể đã muốn chuyển biến tốt đẹp, cỗ lực cản vẫn gây trở ngại cho chiến khí chính mình cơ hồ đã biến mất hầu như không còn.
“Nhược An, thế nào?” Hạ Mai Lâm tự nhiên cũng nhìn thấu sắc mặt Nam Cung Nhược An khá hơn nhiều, trong lòng cũng cao hứng không thôi.
“Ân, tốt hơn nhiều.” Nam Cung Nhược An mở mắt ra, mỉm cười nói, “Vị Hồ đại sư này thật đúng là rất cao, mới vài ngày, cỗ lực cản trong cơ thể ta đã biến mất rồi.”
“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.” Hạ Mai Lâm vui mừng liên tục kêu lên.
“Đi thôi, theo giúp ta đi xem Hồ đại sư nơi đó, ta muốn tự mình cảm tạ hắn.” Nam Cung Nhược An xuống giường nói.
“Nghỉ ngơi môt chút đi.” Hạ Mai Lâm lo lắng ngăn cản, “Thương thế của chàng mới khép lại, không nên gấp gáp a.”
“Không, hẳn là tự mình ta đi cảm tạ hắn.” Nam Cung Nhược An kiên trì nói.
“Nhược An, chàng mấy ngày hôm nay rất kỳ quái a.” Hạ Mai Lâm có chút nghi hoặc nhìn Nam Cung Nhược An, “Chàng rốt cuộc làm sao vậy? Vì sao đối với Hồ Phong lại để ý như vậy?”
“Để ý? Có sao?” Nam Cung Nhược An sửng sốt, hỏi ngược lại.
‘Có a, chàng từ lúc vừa nhìn thấy hắn thái độ cũng kỳ quái a.” Hạ Mai Lâm nhíu mày.
“Nàng suy nghĩ nhiều.” Nam Cung Nhược An mỉm cười an ủi, “Ta chỉ là rất kinh ngạc cùng kích động, cư nhiên không ai có thể chữa khỏi thương thế của ta.Lúc trước chúng ta tìm danh y khắp nơi cũng đều ‘thúc thủ vô sách’ ( không có biện pháp )”
“Đó là tự nhiên, đây là do thần khí tạo thành thương tổn a.” Hạ Mai Lâm gặp Nam Cung Nhược An nói như vậy, cũng không có tiếp tục truy cứu, giận dữ nói, “Kỳ nhi đứa bé kia cũng thật là, lúc ấy nếu không phải hắn lỗ mãng, lại làm sao khiến chàng bị thương nặng như vậy.”
Nam Cung Nhược An nghe nói thế, sắc mặt thoáng trầm xuống, “Kỳ nhi luôn như vậy, ngươi không quản hắn.Có một ngày hắn kế thừa Nam Cung gia, vẫn như thế đến lúc đó như thế nào cho phải?”
Hạ Mai Lâm biến sắc, lúng túng nói: ”Thiếp, thiếp cũng vậy…”
“Không cần nói vì tốt cho Kỳ nhi, ngươi như vậy, không phải vì tốt cho hắn, mà là hại hắn.” Nam Cung Nhược An giọng điệu lạnh lùng, “Không phải ta nói ngươi, chính ngươi phóng nhãn nhìn xem, trong Bát đại thế gia, Kỳ nhi có thể xếp hạng mấy trong nhóm người mới.”
Hạ Mai Lâm tuy trong lòng khó chịu, nhưng biết Nam Cung Nhược An nói đều là lời nói thật.Nam Cung Kỳ tư chất không tính là xuất chúng, không cần nói ở trong Bát đại thế gia không hơn ai, chính là trong nhóm hậu bối Nam Cung gia cũng không có bằng ai.Hơn nữa, Nam Cung Kỳ, trời sanh tính lười biếng, không muốn luyện công, mới có thể càng ngày càng yếu.
“Nhược An, thiếp ..” Hạ Mai Lâm cắn môi nói, “Thiếp về sau sẽ giám sát hắn chặt hơn.”
“Thật vậy là tốt rồi.Nam Cung gia nếu thất bại ở trong tay Kỳ nhi, ta và ngươi sao có thể đối mặt với tổ tiên Nam Cung gia?” Nam Cung Nhược An nhìn sắc mặt Hạ Mai Lâm ngày càng đen, giận dữ nói, “Không nói không thể đối mặt với tổ tiên, chính là các trưởng lão Nam Cung gia, nếu ngày sau không muốn ủng hộ Kỳ nhi, mà ta đến lúc đó chết đi như thế nào cho phải?”
“Dạ, phu quân giáo huấn đúng.” Hạ Mai Lâm cúi đầu, nhìn như ôn thuận đáp ứng xuống.
Nam Cung Nhược An lại thở dài một tiếng, quay đầu đi ra ngoài: ”Đi thôi, mang ta gặp Hồ đại sư, ta muốn tự mình nói lời cảm ơn.”
Hạ Mai Lâm theo đằng sau, cùng Nam Cung Nhược An hướng chỗ Nam Cung Vân ở.Giờ phút này, Nam Cung Vân đang lặng lặng ngồi ở sân đình, nhìn vườn hoa cỏ, mấy ngày qua, hắn đè xuống tâm tình muốn đi gặp Phượng Tử Tô, hắn sợ chính mình nhịn không được động thủ trước, đến lúc đó rối loạn kế hoạch sư muội, liền không thể thấy được kết quả bọn họ dự tính lúc trước.
Phong Hoa, nàng hiện tại đang làm cái gì đâu? Nam Cung Vân nhìn một gốc hoa tươi gần đó, ở trong lòng tưởng niệm.
“Hồ đại sư?” Cửa truyền đến giọng nói Hạ Mai Lâm.
Nam Cung Vân nhíu mày không kiên nhẫn hướng cửa nhìn, lại thoáng nhìn thấy người hắn không mong muốn nhìn thấy nhất, Nam Cung Nhược An.
“Hồ đại sư, thật có lỗi, ta vừa rồi kêu ngươi vài tiếng, ngươi không trả lời, cho nên chúng ta mới tùy tiện đi vào.” Hạ Mai Lâm đương nhiên thấy được trong mắt Nam Cung Vân hiện lên tia không kiên nhẫn, vội vàng giải thích.Nam Cung Nhược An còn lại không nói được một lời, ánh mắt nhìn chằm chằm Nam Cung Vân.
“Các ngươi tới nơi này làm gì? Ta không phải nói sao, đừng tới quấy rầy ta.” Nam Cung Vân nhíu mày không kiên nhẫn nói.
“Là, là vì phu quân ta muốn tự mình muốn đến nói lời cảm tạ.” Hạ Mai Lâm nói xong quay đầu nhìn Nam Cung Nhược An, lại nhìn thấy Nam Cung Nhược An nhìn chằm chằm Nam Cung Vân, không chớp mắt.
“Nhược An?” Hạ Mai Lâm thấp giọng gọi.
“Sao?” Nam Cung Nhược An rốt cuộc phục hồi lại tinh thần, liên tục không ngừng nói, “Hồ đại sư đa tạ ngươi ra tay tương trợ, ta…”
Y như trước, Nam Cung Nhược An lời còn chưa nói hết, Nam Cung Vân thô bạo ra tiếng đánh gẫy lời hắn nói: ”Ngươi hiện tại cảm giác như thế nào?” Giọng điệu cực kỳ không kiên nhẫn.
“Tốt hơn rất nhiều, không sai biệt lắm.” Nam Cung Nhược An cũng không bởi vì thái độ Nam Cung Vân mà mất hứng, mà chỉ mỉm cười gật đầu nói.
“Vậy đi đi, thêm vài lần đan dược sẽ không vấn đề.” Nam Cung Vân mắt nhắm lại, “Không có việc gì ta muốn nghỉ ngơi.”
“Vậy, sẽ không quấy rầy Hồ đại sư.” Nam Cung Nhược An thất vọng nhìn bóng lưng Nam Cung Vân, mình cũng không biết cảm giác mất mát trong lòng rốt cuộc là làm sao thế này.
Hạ Mai Lâm đứng ở một bên, con ngươi ở chỗ sâu nhất, hiện lên một tia hoài nghi.Rất kỳ quái, phu quân chính mình thái độ đối với Hồ đại sư thật sự rất kỳ quái, nhưng mình cũng nói không nên lời nguyên nhân cuối cùng là cái gì.Theo lý thuyết từ lần đầu tiên phu quân nhìn thấy luyện dược sư này, vì sao sẽ có thái độ kỳ quái này đâu?
Nam Cung Nhược An nhìn cửa phòng đóng chặt không nói lời nào xoay người rời đi.Hạ Mai Lâm nhíu mày nhìn cửa phòng, cũng xoay người rời đi theo.
Nhưng mà ngay tại sáng sớm ngày hôm sau, Nam Cung Nhược An được hạ nhân kích động thông báo: Hoàng Phủ gia gia chủ _Hoàng Phủ Thành tiến đến bái phỏng còn có Trưởng Tôn đại tiểu thư_Trưởng Tôn Phi Yến.
“Bọn họ làm sao có thể đến đây?” Hạ Mai Lâm có chút luống cuống đứng lên, nhìn đến người hầu bẩm báo, vẻ mặt người hầu vô tội, trong lòng nói nói ta làm sao mà biết a.Đương nhiên ở mặt ngoài là không thể nói ra.
“Ta đi ra ngoài ngênh đón.” Nam Cung Nhược An đứng lên, trầm giọng nói.
‘Ân.” Hạ Mai Lâm gật đầu, chẳng biết tại sao trong lòng nàng dâng lên một cỗ cảm giác bất an.Rốt cuộc là vì sao nàng cũng không nói lên được.Chẳng lẽ chuyện cướp đoạt thần khí? Không đúng a, Hạ Mai Lâm lập tức phủ định suy nghĩ này của mình.Hoàng Phủ Thành không phải là người không đúng mực, khách nhà hắn đã có được thần khí, quả quyết sẽ không lại đến tìm phiền toái.Hơn nữa chuyện đã qua lâu như vậy, làm sao có thể tìm đến gây phiều toái. Chuyện Nam Cung Kỳ cùng Hiên Viên Vô Ngân còn có Tư Mã Minh Nguyệt là Nam Cung Kỳ giấu Hạ Mai Lâmlàm, tự nhiên Hạ Mai Lâm vốn không có hướng phương diện này nghĩ tới.
Trong đại sảnh, Hoàng Phủ Thành và những người liên can đều uống trà ngồi chờ, nhìn đến Nam Cung Nhược An đi ra, đều đứng dậy chào hỏi.
“Nam Cung gia chủ đã lâu không gặp.Nghe nói có vị luyện dược sư trị thương thế của ngươi, hiện tại xem ra quả thế a, thật sự chúc mừng chúc mừng a.” Hoàng Phủ Thành cười tủm tỉm chúc mừng, Nam Cung Nhược An vừa đi ra, Hoàng Phủ Thành lập tức nhận thấy thương thế trên người Nam Cung Nhược An hẳn là tốt không sai biệt lắm.
“Gặp qua gia chủ Nam Cung gia.” Trưởng Tôn Phi Yến cũng chắp tay hành lễ. ”Chúc mừng Nam Cung gia chủ.”
Mà tiến đến cùng Hoàng Phủ Thành Hoàng Phủ Nhã cũng hành lễ.
“Đa tạ Hoàng Phủ gia chủ quan tâm, đa tạ Trưởng Tôn đại tiểu thư quan tâm.” Nam Cung Nhược An cũng cười đáp lễ, “Chư vị mời ngồi, mời ngồi.”
Đợi mọi người ngồi trở lại, Nam Cung Nhược An cũng ngồi ở phía trên cùng, có chút nghi ngờ hỏi: ”Không biết Hoàng Phủ gia chủ cùng Trưởng Tôn đại tiểu thư đại giá quang lâm là có chuyện gì?”
“Ha ha, gia chủ Nam Cung gia, ngươi nói như vậy thật xa lạ.” Hoàng Phủ Thành cười hòa ái, giọng điệu thân thiết, ”Chúng ta là tới thăm hỏi, cái gì gọi là có chuyện a.”
“Đúng vậy, Nam Cung gia chủ, chúng ta đến chính là thăm hỏi ngài mà thôi.” Trưởng Tôn Phi Yến cũng cười híp mắt nói.
Nam Cung Nhược An cười chắp tay hành lễ cảm tạ: ”Đa tạ nhị vị nâng đỡ, mới vừa rồi ta quá mức đường đột, thật sự là ngượng ngùng.” Nam Cung Nhược An mặt ngoài mỉm cười nói như vậy, nhưng trong lòng hiểu được, hai người này đến, cũng không đơn giản vì thăm hỏi.Bát đại thế gia thoạt nhìn hài hòa, nhưng ngấm ngầm tranh đoạt không ngừng.Bọn họ lần này tiến đến mục đích rốt cuộc là cái gì?
“Chúng ta nghĩ lại quấy rầy mấy ngày, Nam Cung gia chủ sẽ không cự tuyệt khách đi?” Hoàng Phủ Thành cười tủm tỉm không chút khách khí nói ra môt câu như vậy.
“Đương nhiên, đương nhiên.” Nam Cung Nhược An cười gật đầu, tự nhiên sẽ không từ chối.Nhưng trong lòng nghi hoặc lão hồ ly này trong hồ lô cuối cùng muốn làm cái gì.
Cứ như vậy, Hoàng Phủ Thành cùng Trưởng Tôn Phi Yến mọi người có liên can đều chờ ở ngay tại nhà Nam Cung.Trận thế này tự nhiên là không nhỏ, phía sau vài cái sân đều đầy của bọn họ ở.Nhà Nam Cung trên dưới đều xôn xao, ai cũng không biết nguyên nhân vì sao những nhân vật quan trọng của Thiên Xuyên đại lục đều xuất hiện ở nơi này.
Làm cho nhà Nam Cung kinh ngạc hơn còn ở phía sau, hôm sau, Thượng Quan Oánh Nhi mang theo người cũng xuất hiện! Lời nói giống Hoàng Phủ Thành như đúc, thăm hỏi, sau đó quấy rầy vài hôm.Người liên can cũng tiến vào nhà Nam Cung.
Trong thư phòng.
Nam Cung Nhược An ngồi ở ghế trên, Nam Cung Kỳ cùng Hạ Mai Lâm còn có vài vị trưởng lão đều đứng ở phía dưới.
“Gia chủ, những người này bỗng nhiên đi vào nhà chúng ta, mục đích chỉ sợ không có đơn giản như vậy đi.” Một vị trưởng lão nhíu mày trầm giọng nói.
Nam Cung Kỳ bĩu môi, trong lòng thầm mắng, ngu xuẩn, còn nhờ ngươi nói.Đương nhiên, lời này hắn không dám nói ra ngoài.Hạ Mai Lâm ánh mắt quét lại đây, mang theo một tia cảnh cáo.Nam Cung Kỳ lại bĩu môi, tỏ vẻ minh bạch rồi, sẽ không nói linh tinh nữa.Nam Cung Kỳ trong lòng bất an, bởi vì hắn lén điều động người ngựa cùng Hiên Viên Vô Ngân, Tư Mã Minh Nguyệt chém giêt đoạt thần khí, cuối cùng không công mà lui, hắn cũng không tin tưởng có người sẽ tra ra được có hắn tham dự, bởi vì sự kiện kia phi thường chu đáo chặt chẽ. Tuy rằng cảm thấy Hoàng Phủ Thành bọn họ đến cùng đến vì chuyện này không quan hệ, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy lo lắng.
“Đúng, mọi người không thể khinh thường, chặt chẽ chú ý mọi hành đông của bọn họ.” Nam Cung Nhược An mày cũng nhíu chặt.
“Dạ, gia chủ.” Vài vị trưởng lão đồng loạt đồng ý.
Nam Cung Kỳ đứng ở một bên, mắt lạnh nhìn vài vị trưởng lão, trong lòng luôn thầm mắng một đám lão già bất tử, cả ngày thật đúng đem mình trở thành nửa chủ nhân Nam Cung gia.
Đợi vài vị trưởng lão giải tán về sau, Nam Cung Kỳ vội vàng tiến lên đối với Nam Cung Nhược An nói: ”Cha, ngài nói Hoàng Phủ Thành lão hồ Ly còn Trưởng Tôn Phi Yến cùng Thượng Quan tiện nhân tới làm cái gì a?”
Nam Cung Kỳ phát ngôn thô tục làm cho Nam Cung Nhược An hơi nhíu mày, Hạ Mai Lâm vội vàng trừng mắt liếc Nam Cung Kỳ, Nam Cung Kỳ vội cúi đầu, một bộ dáng sợ hãi.
Nam Cung Nhược An chậm rãi nói: ”Ta cũng không rõ.Nhưng mà, ta cuối cùng cảm thấy không có chuyện tốt.”
“Chúng ta đây hiện tại lập tức đuổi bọn hắn đi a.” Nam Cung Kỳ khẩn trương nói.
Nam Cung Nhược An nhíu mày, trong lòng đối với Nam Cung Kỳ một lần lại một lần thất vọng, lời nông cạn như vậy mà hắn cũng nói ra được.
“Làm sao có thể?” Hạ Mai Lâm vội vàng đi ra giảng hòa, “Kỳ nhi con nít không hiểu chuyện, lui xuống trước nghỉ ngơi đi.Ngươi cũng chú ý đến hành độ bọn họ là được.Không được gây chuyện.”Hạ Mai Lâm dặn dò.
“A, dạ.” Nam Cung Kỳ nhìn Nam Cung Nhược An khuôn mặt biến sắc, vội vàng gật đầu lui ra ngoài.
“Kỳ nhi!” Bỗng nhiên, Nam Cung Nhược An mở miệng gọi Nam Cung Kỳ đã đi tới cửa.
“Cái gì? Cha?” Nam Cung Kỳ đứng lại khó hiểu nhìn Nam Cung Nhược An.
“Kỳ nhi, ngươi thời gian trước làm chuyện gì?” Nam Cung Nhược An bỗng nhiên giọng điệu có chút nghiêm nghị, “Đừng tưởng rằng ta nằm ở trên giường nên cái gì cũng không biết.”
“Cha, ta, ta không có làm cái gì a.” Nam Cung Kỳ trong lòng run mạnh mẽ, nhưng mà trên mặt kiên trì không nói ra làm cái gì.
“Ngươi một mình điều động ám vệ của ta ra ngoài làm cái gì?” Nam Cung Nhược An nhíu mày trực tiếp đem lời nói ra.
“Con, con…” Nam Cung Kỳ thấy không thể che dấu được nữa, bùm một tiếng quỳ xuống, cầu xin Nam Cung Nhược An tha thứ, đem sự tình trải qua nói cho Nam Cung Nhược An, Nam Cung Nhược An cùng Hạ Mai Lâm nghe sắc mặt càng ngày càng khó coi.
‘Nghịch tử.” Nam Cung Nhược An tức giận cả người đều run lên.
“Cha, con sai lầm rồi, con nghĩ muốn báo thủ cho ngài a.” Nam Cung Kỳ không ngừng cầu xin tha thứ.
‘Nhược An, Kỳ nhi hắn cũng là đau lòng cho chàng.Chàng cũng không cần trách cứ hắn đi.” Hạ Mai Lâm lên tiếng cầu tình.
“Thôi, đi xuống đi.Lần sau không được viện lý do này nữa.” Nam Cung Nhược An nhìn vẻ mặt Nam Cung Kỳ sợ hãi cùng khẩn trương, trong lòng mềm nhũn, nghĩ đến Nam Cung Kỳ cũng là muốn vì chính mình báo thù mới như vậy, không có lại so đo, “Hoàng Phủ gia đến tất nhiên không phải bởi vì chuyện này, không cần quá lo lắng.”
“Cám ơn cha, cám ơn cha.” Nam Cung Kỳ vui sướng không ngừng gật đầu, chậm rãi lui ra ngoài.
Hạ Mai Lâm trong lòng cũng khẽ thở ra.
Nhưng mà Nam Cung Nhược An tâm tình còn chưa có bình phục, người hầu đến bẩm báo.
“Gia chủ, Hồ đại sư để lại cho ngài một ít đan dược, đã rời đi.” Người hầu khẩn trương bẩm báo.
“Cái gì?”
“Cái gì?”
Hai âm thanh đều tràn ngập giật mình, một là Hạ Mai Lâm, một là Nam Cung Nhược An.
“Ngươi nói cái gì? Hắn đi rồi?” Nam Cung Nhược An phản ứng so với Hạ Mai Lâm còn lớn hơn.
“Đúng vậy, gia chủ, Hồ đại sư đi rồi.” Người hầu bẩm báo, nhìn Nam Cung Nhược An sắc mặt khủng bố trong lòng hắn nổi lên sợ hãi.
“Hắn lúc đi có nói cái gì không?” Hạ Mai Lâm nhíu mày hỏi.
“Không có, chỉ để lại đan dược.” Người hầu thấp thỏm trả lời.
“Thật sự vậy..!” Hạ Mai Lâm trong lòng vừa tức vừa vội, còn không có tìm được nhược điểm Hồ Phong, chưa mượn được sức hắn, như thế nào để hắn đi rồi.Nghĩ đến đây, Hạ Mai Lâm sinh khí không chỗ phát tiết, lớn tiếng đối người hầu mắng to: ”Các ngươi lũ ngu xuẩn, chẳng lẽ không biết lưu lại người sao?”
“Phu nhân..” Người hầu không dám cãi lại, hắn làm sao ngăn cản được Hồ đại sư a.Hơn nữa, hắn dám ngăn cản sao?
“Cút cút cút!” Hạ Mai Lâm trong lòng phiền chán tới cực điểm, một con cá lớn cứ như thế trốn mất, thật sự là đáng giận! Nguyên bản còn tưởng có thể đem Hồ Phong khống chế trong tay, để hắn trở thành trợ lực lớn của Nam Cung gia.Không nghĩ tới chính mình còn chưa có tiến hành thì đối phương cư nhiên không tiếng động biến mất.
Chờ người hầu sau khi rời khỏi đây, Hạ Mai Lâm nhíu mày suy tư, quay đầu muốn cùng Nam Cung Nhược An nói chuyện, lại phát hiện Nam Cung Nhược An không biết đang suy nghĩ gì, đến xuất thần.
“Nhược An?” Hạ Mai Lâm nhíu mày nhìn Nam Cung Nhược An, nàng cho dù chậm chạp cũng biết có vấn đề.Nam Cung Nhược An thái độ đối với Hồ Phong tuyệt không tầm thường.
Nam Cung Nhược An giật mình lấy lại tinh thần, “Cái gì?”
“Chàng nhận thức Hồ Phong?” Hạ Mai Lâm trực tiếp hỏi.
“Không.” Nam Cung Nhược An lắc đầu.
“Vậy thái độ chàng đối với hắn như thế nào kỳ quái như vậy?” Hạ Mai Lâm nhíu mày,”Nhược An, không phải ta nhạy cảm, mà theo chàng lần đầu tiên gặp mặt, thái độ của chàng cũng rất kỳ quái.Rốt cuộc là sao lại thế?”
Nam Cung Nhược An cúi đầu, trầm mặc, chậm rãi nói: ”Ta, cảm thấy hắn rất quen thuộc, cho ta cảm giác quen thuộc.Nói rất kỳ quái, bởi vì ta là lần đầu tiên nhìn thấy hắn.”
Hạ Mai Lâm vừa nghe Nam Cung Nhược An nói lời này, trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác lo lắng, nhưng mặt ngoài lại mỉm cười nói: ”Nhược An, chàng suy nghĩ nhiều.Đây là ảo giác đi, chàng căn bản không biết hắn.”
“Đúng vậy a, ta căn bản là không biết hắn.” Nam Cung Nhược An tự giễu nở nụ cười, “Ta còn thật sự thấy khó hiểu, làm sao có thể đối với người lần đầu tiên gặp mặt có loại cảm giác lạ lùng này.”
“Chàng quá mệt mỏi, hảo hảo nghỉ ngơi đi.” Hạ Mai Lâm thân thiết nói, trong lòng cảm thấy điềm xấu ngày càng mãnh liệt.
“Có lẽ vậy đi.” Nam Cung Nhược An cười nhẹ, “Gần nhất ta bị thương mấy ngày nay, khổ nàng. Nam Cung gia trên dưới đều do nàng thu xếp.”
“Nhược An, giữa phu thê, cần gì khách khí?” Hạ Mai Lâm giọng điệu dịu dàng hờn dỗi.
Nam Cung Nhược An cười rộ lên, cầm tay Hạ Mai Lâm ôn nhu nói: ”Mai Lâm có nàng ở bên cạnh ta, thật tốt…”
Nhưng mà lời còn chưa nói hết, bên ngoài đột ngột vang lên tiếng hạ nhân bẩm báo.
“Bẩm gia chủ, bên ngoài, bên ngoài có người tìm.” Người nói chuyện giọng điệu vô cùng hoảng sợ.
“Một chút quy củ đều không biết! Người nào tìm?” Hạ Mai Lâm quát người bẩm báo, thuận tiện hỏi rốt cuộc là người nói tới chơi cư nhiên khiến cho hạ nhân sợ hãi.
“Là, là Bạch Phong Hoa!” Thanh âm bẩm báo run run.
Nam Cung Nhược An cùng Hạ Mai Lâm cả người đêu run lên, tiếp theo hai người đối mặt, đều thấy ở trong mắt đối phương một tia kinh ngạc cùng tia e ngại.Cái thiếu niên thiên tài luyện dược sư, rốt cuộc muốn làm cái gì? Nam Cung gia gần đây cuối cùng làm sao vậy, vì sao nhân vật phong vân một đám một đám cứ tìm tới cửa?
“Hắn hiện tại, người đâu?” Hạ Mai Lâm nhíu mày hỏi.
“Ở, ở đại sảnh, nói muốn gặp gia chủ đại nhân, có chuyện quan trọng bẩm báo.” Người hầu giọng nói hoảng sợ không hề giảm, “Hơn nữa, Hoàng Phủ Thành gia chủ bọn họ cũng đã đi trước đại sảnh.”
“Cái gì?” Nam Cung Nhược An kinh ngạc đứng lên.
Hạ Mai Lâm quay đầu nhìn Nam Cung Nhược An, trong mắt có bất an.
“Ta đi nhìn xem.” Nam Cung Nhược An cầm tay Hạ Mai Lâm, gật gật dầu, sau đó bước ra cửa đi đại sảnh.
Mà Hạ Mai Lâm giờ phút này tim đập không hiểu càng lúc càng nhanh hơn, đáy lòng cỗ cảm giác bất an kia ngày càng mãnh liệt.Nàng cắn môi, hạ quyết định cũng bước nhanh hướng đại sảnh đi đến.
Ngay lúc này trong đại sảnh, Bạch Phong Hoa cùng mọi người đang trò chuyện vui vẻ.Mà Nam Cung Vân còn đội mặt nạ kia, ngồi ở bên người Bạch Phong Hoa.Khi Nam Cung Nhược An nhìn đến Nam Cung Vân ngồi trong đại sảnh, thì trong lòng không hiểu dâng lên một cỗ cảm giác vui sướng.Hắn nhìn chằm chằm vào Nam Cung Vân, nhưng Nam Cung Vân ngay cả một cái liếc mắt cũng không nhìn hắn.
“Gặp qua gia chủ Nam Cung gia.” Bạch Phong Hoa giọng nói vang lên kéo suy nghĩ Nam Cung Nhược An trở về.
“A, Bạch đại sư.” Nam Cung Nhược An giật mình, nhìn Bạch Phong Hoa chắp tay tiếp đón, ”Nghe nói Bạch đại sư tìm ta có chuyện quan trọng?”
“Phải.” Bạch Phong Hoa mỉm cười đứng lên, tươi càng càng phát ra tà mị, Nam Cung Nhược An xem trong lòng nổi lên bất an.
“Ta tìm gia chủ tất nhiên có chuyện, còn cần chư vị đang ngồi đây chứng kiến.” Bạch Phong Hoa má lún đồng tiền như hoa, lại xem tất cả người ngồi đây trong lòng dâng lên một cỗ cảm giác mát.
“Như vậy, cuối cùng là chuyện gì?” Nam Cung Nhược An bình tĩnh, mỉm cười hỏi.
“Ta muốn đưa cho gia chủ Nam Cung gia một phần đại lễ.” Bạch Phong Hoa quay đầu, hướng cửa vỗ tay.
Mà Bạch Phong Hoa ý cười trên môi càng phát ra lạnh lẽo.
“Nương, ta đã biết.” Nam Cung Kỳ trong mắt bắn ra ánh sáng lạnh nham hiểm.Nhẫn nại, trước cần ẩn nhẫn.Nam nhân kêu Hồ Phong mà nói còn có chỗ hữu dụng lớn, hiện tại cần phải làm là lung lạc hắn, giúp chính mình ổn định thế lực Nam Cung gia về sau, hừ, sau đó suy nghĩ biện pháp đòi lại sự sỉ nhục ngày hôm nay là được.
Từ đó về sau, Nam Cung Vân không có lại đi gặp Nam Cung Nhược An, hoặc là phải đi đan phòng luyện chế, hoặc chính là đợi ở trong phòng.Mà đan dược luyện chế xong do Hạ Mai Lâm mỗi lần tự mình đến lấy.Khiến cho Hạ Mai Lâm kinh hỉ là thương thế Nam Cung Nhược An rõ ràng có chuyển biến tốt.Không bao giờ lại vỡ ra.Nam Cung Nhược An vẫn nghĩ muốn tái kiến Nam Cung Vân, nhưng Nam Cung Vân lại không có bước vào phòng ngủ hắn nửa bước.Đan dược sẽ có người đúng giờ đưa đi.
Nam Cung Nhược An ngồi xếp bằng trên giường, chải vuốt chiến khi chính mình.Kinh hỉ phát hiện thân thể đã muốn chuyển biến tốt đẹp, cỗ lực cản vẫn gây trở ngại cho chiến khí chính mình cơ hồ đã biến mất hầu như không còn.
“Nhược An, thế nào?” Hạ Mai Lâm tự nhiên cũng nhìn thấu sắc mặt Nam Cung Nhược An khá hơn nhiều, trong lòng cũng cao hứng không thôi.
“Ân, tốt hơn nhiều.” Nam Cung Nhược An mở mắt ra, mỉm cười nói, “Vị Hồ đại sư này thật đúng là rất cao, mới vài ngày, cỗ lực cản trong cơ thể ta đã biến mất rồi.”
“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.” Hạ Mai Lâm vui mừng liên tục kêu lên.
“Đi thôi, theo giúp ta đi xem Hồ đại sư nơi đó, ta muốn tự mình cảm tạ hắn.” Nam Cung Nhược An xuống giường nói.
“Nghỉ ngơi môt chút đi.” Hạ Mai Lâm lo lắng ngăn cản, “Thương thế của chàng mới khép lại, không nên gấp gáp a.”
“Không, hẳn là tự mình ta đi cảm tạ hắn.” Nam Cung Nhược An kiên trì nói.
“Nhược An, chàng mấy ngày hôm nay rất kỳ quái a.” Hạ Mai Lâm có chút nghi hoặc nhìn Nam Cung Nhược An, “Chàng rốt cuộc làm sao vậy? Vì sao đối với Hồ Phong lại để ý như vậy?”
“Để ý? Có sao?” Nam Cung Nhược An sửng sốt, hỏi ngược lại.
‘Có a, chàng từ lúc vừa nhìn thấy hắn thái độ cũng kỳ quái a.” Hạ Mai Lâm nhíu mày.
“Nàng suy nghĩ nhiều.” Nam Cung Nhược An mỉm cười an ủi, “Ta chỉ là rất kinh ngạc cùng kích động, cư nhiên không ai có thể chữa khỏi thương thế của ta.Lúc trước chúng ta tìm danh y khắp nơi cũng đều ‘thúc thủ vô sách’ ( không có biện pháp )”
“Đó là tự nhiên, đây là do thần khí tạo thành thương tổn a.” Hạ Mai Lâm gặp Nam Cung Nhược An nói như vậy, cũng không có tiếp tục truy cứu, giận dữ nói, “Kỳ nhi đứa bé kia cũng thật là, lúc ấy nếu không phải hắn lỗ mãng, lại làm sao khiến chàng bị thương nặng như vậy.”
Nam Cung Nhược An nghe nói thế, sắc mặt thoáng trầm xuống, “Kỳ nhi luôn như vậy, ngươi không quản hắn.Có một ngày hắn kế thừa Nam Cung gia, vẫn như thế đến lúc đó như thế nào cho phải?”
Hạ Mai Lâm biến sắc, lúng túng nói: ”Thiếp, thiếp cũng vậy…”
“Không cần nói vì tốt cho Kỳ nhi, ngươi như vậy, không phải vì tốt cho hắn, mà là hại hắn.” Nam Cung Nhược An giọng điệu lạnh lùng, “Không phải ta nói ngươi, chính ngươi phóng nhãn nhìn xem, trong Bát đại thế gia, Kỳ nhi có thể xếp hạng mấy trong nhóm người mới.”
Hạ Mai Lâm tuy trong lòng khó chịu, nhưng biết Nam Cung Nhược An nói đều là lời nói thật.Nam Cung Kỳ tư chất không tính là xuất chúng, không cần nói ở trong Bát đại thế gia không hơn ai, chính là trong nhóm hậu bối Nam Cung gia cũng không có bằng ai.Hơn nữa, Nam Cung Kỳ, trời sanh tính lười biếng, không muốn luyện công, mới có thể càng ngày càng yếu.
“Nhược An, thiếp ..” Hạ Mai Lâm cắn môi nói, “Thiếp về sau sẽ giám sát hắn chặt hơn.”
“Thật vậy là tốt rồi.Nam Cung gia nếu thất bại ở trong tay Kỳ nhi, ta và ngươi sao có thể đối mặt với tổ tiên Nam Cung gia?” Nam Cung Nhược An nhìn sắc mặt Hạ Mai Lâm ngày càng đen, giận dữ nói, “Không nói không thể đối mặt với tổ tiên, chính là các trưởng lão Nam Cung gia, nếu ngày sau không muốn ủng hộ Kỳ nhi, mà ta đến lúc đó chết đi như thế nào cho phải?”
“Dạ, phu quân giáo huấn đúng.” Hạ Mai Lâm cúi đầu, nhìn như ôn thuận đáp ứng xuống.
Nam Cung Nhược An lại thở dài một tiếng, quay đầu đi ra ngoài: ”Đi thôi, mang ta gặp Hồ đại sư, ta muốn tự mình nói lời cảm ơn.”
Hạ Mai Lâm theo đằng sau, cùng Nam Cung Nhược An hướng chỗ Nam Cung Vân ở.Giờ phút này, Nam Cung Vân đang lặng lặng ngồi ở sân đình, nhìn vườn hoa cỏ, mấy ngày qua, hắn đè xuống tâm tình muốn đi gặp Phượng Tử Tô, hắn sợ chính mình nhịn không được động thủ trước, đến lúc đó rối loạn kế hoạch sư muội, liền không thể thấy được kết quả bọn họ dự tính lúc trước.
Phong Hoa, nàng hiện tại đang làm cái gì đâu? Nam Cung Vân nhìn một gốc hoa tươi gần đó, ở trong lòng tưởng niệm.
“Hồ đại sư?” Cửa truyền đến giọng nói Hạ Mai Lâm.
Nam Cung Vân nhíu mày không kiên nhẫn hướng cửa nhìn, lại thoáng nhìn thấy người hắn không mong muốn nhìn thấy nhất, Nam Cung Nhược An.
“Hồ đại sư, thật có lỗi, ta vừa rồi kêu ngươi vài tiếng, ngươi không trả lời, cho nên chúng ta mới tùy tiện đi vào.” Hạ Mai Lâm đương nhiên thấy được trong mắt Nam Cung Vân hiện lên tia không kiên nhẫn, vội vàng giải thích.Nam Cung Nhược An còn lại không nói được một lời, ánh mắt nhìn chằm chằm Nam Cung Vân.
“Các ngươi tới nơi này làm gì? Ta không phải nói sao, đừng tới quấy rầy ta.” Nam Cung Vân nhíu mày không kiên nhẫn nói.
“Là, là vì phu quân ta muốn tự mình muốn đến nói lời cảm tạ.” Hạ Mai Lâm nói xong quay đầu nhìn Nam Cung Nhược An, lại nhìn thấy Nam Cung Nhược An nhìn chằm chằm Nam Cung Vân, không chớp mắt.
“Nhược An?” Hạ Mai Lâm thấp giọng gọi.
“Sao?” Nam Cung Nhược An rốt cuộc phục hồi lại tinh thần, liên tục không ngừng nói, “Hồ đại sư đa tạ ngươi ra tay tương trợ, ta…”
Y như trước, Nam Cung Nhược An lời còn chưa nói hết, Nam Cung Vân thô bạo ra tiếng đánh gẫy lời hắn nói: ”Ngươi hiện tại cảm giác như thế nào?” Giọng điệu cực kỳ không kiên nhẫn.
“Tốt hơn rất nhiều, không sai biệt lắm.” Nam Cung Nhược An cũng không bởi vì thái độ Nam Cung Vân mà mất hứng, mà chỉ mỉm cười gật đầu nói.
“Vậy đi đi, thêm vài lần đan dược sẽ không vấn đề.” Nam Cung Vân mắt nhắm lại, “Không có việc gì ta muốn nghỉ ngơi.”
“Vậy, sẽ không quấy rầy Hồ đại sư.” Nam Cung Nhược An thất vọng nhìn bóng lưng Nam Cung Vân, mình cũng không biết cảm giác mất mát trong lòng rốt cuộc là làm sao thế này.
Hạ Mai Lâm đứng ở một bên, con ngươi ở chỗ sâu nhất, hiện lên một tia hoài nghi.Rất kỳ quái, phu quân chính mình thái độ đối với Hồ đại sư thật sự rất kỳ quái, nhưng mình cũng nói không nên lời nguyên nhân cuối cùng là cái gì.Theo lý thuyết từ lần đầu tiên phu quân nhìn thấy luyện dược sư này, vì sao sẽ có thái độ kỳ quái này đâu?
Nam Cung Nhược An nhìn cửa phòng đóng chặt không nói lời nào xoay người rời đi.Hạ Mai Lâm nhíu mày nhìn cửa phòng, cũng xoay người rời đi theo.
Nhưng mà ngay tại sáng sớm ngày hôm sau, Nam Cung Nhược An được hạ nhân kích động thông báo: Hoàng Phủ gia gia chủ _Hoàng Phủ Thành tiến đến bái phỏng còn có Trưởng Tôn đại tiểu thư_Trưởng Tôn Phi Yến.
“Bọn họ làm sao có thể đến đây?” Hạ Mai Lâm có chút luống cuống đứng lên, nhìn đến người hầu bẩm báo, vẻ mặt người hầu vô tội, trong lòng nói nói ta làm sao mà biết a.Đương nhiên ở mặt ngoài là không thể nói ra.
“Ta đi ra ngoài ngênh đón.” Nam Cung Nhược An đứng lên, trầm giọng nói.
‘Ân.” Hạ Mai Lâm gật đầu, chẳng biết tại sao trong lòng nàng dâng lên một cỗ cảm giác bất an.Rốt cuộc là vì sao nàng cũng không nói lên được.Chẳng lẽ chuyện cướp đoạt thần khí? Không đúng a, Hạ Mai Lâm lập tức phủ định suy nghĩ này của mình.Hoàng Phủ Thành không phải là người không đúng mực, khách nhà hắn đã có được thần khí, quả quyết sẽ không lại đến tìm phiền toái.Hơn nữa chuyện đã qua lâu như vậy, làm sao có thể tìm đến gây phiều toái. Chuyện Nam Cung Kỳ cùng Hiên Viên Vô Ngân còn có Tư Mã Minh Nguyệt là Nam Cung Kỳ giấu Hạ Mai Lâmlàm, tự nhiên Hạ Mai Lâm vốn không có hướng phương diện này nghĩ tới.
Trong đại sảnh, Hoàng Phủ Thành và những người liên can đều uống trà ngồi chờ, nhìn đến Nam Cung Nhược An đi ra, đều đứng dậy chào hỏi.
“Nam Cung gia chủ đã lâu không gặp.Nghe nói có vị luyện dược sư trị thương thế của ngươi, hiện tại xem ra quả thế a, thật sự chúc mừng chúc mừng a.” Hoàng Phủ Thành cười tủm tỉm chúc mừng, Nam Cung Nhược An vừa đi ra, Hoàng Phủ Thành lập tức nhận thấy thương thế trên người Nam Cung Nhược An hẳn là tốt không sai biệt lắm.
“Gặp qua gia chủ Nam Cung gia.” Trưởng Tôn Phi Yến cũng chắp tay hành lễ. ”Chúc mừng Nam Cung gia chủ.”
Mà tiến đến cùng Hoàng Phủ Thành Hoàng Phủ Nhã cũng hành lễ.
“Đa tạ Hoàng Phủ gia chủ quan tâm, đa tạ Trưởng Tôn đại tiểu thư quan tâm.” Nam Cung Nhược An cũng cười đáp lễ, “Chư vị mời ngồi, mời ngồi.”
Đợi mọi người ngồi trở lại, Nam Cung Nhược An cũng ngồi ở phía trên cùng, có chút nghi ngờ hỏi: ”Không biết Hoàng Phủ gia chủ cùng Trưởng Tôn đại tiểu thư đại giá quang lâm là có chuyện gì?”
“Ha ha, gia chủ Nam Cung gia, ngươi nói như vậy thật xa lạ.” Hoàng Phủ Thành cười hòa ái, giọng điệu thân thiết, ”Chúng ta là tới thăm hỏi, cái gì gọi là có chuyện a.”
“Đúng vậy, Nam Cung gia chủ, chúng ta đến chính là thăm hỏi ngài mà thôi.” Trưởng Tôn Phi Yến cũng cười híp mắt nói.
Nam Cung Nhược An cười chắp tay hành lễ cảm tạ: ”Đa tạ nhị vị nâng đỡ, mới vừa rồi ta quá mức đường đột, thật sự là ngượng ngùng.” Nam Cung Nhược An mặt ngoài mỉm cười nói như vậy, nhưng trong lòng hiểu được, hai người này đến, cũng không đơn giản vì thăm hỏi.Bát đại thế gia thoạt nhìn hài hòa, nhưng ngấm ngầm tranh đoạt không ngừng.Bọn họ lần này tiến đến mục đích rốt cuộc là cái gì?
“Chúng ta nghĩ lại quấy rầy mấy ngày, Nam Cung gia chủ sẽ không cự tuyệt khách đi?” Hoàng Phủ Thành cười tủm tỉm không chút khách khí nói ra môt câu như vậy.
“Đương nhiên, đương nhiên.” Nam Cung Nhược An cười gật đầu, tự nhiên sẽ không từ chối.Nhưng trong lòng nghi hoặc lão hồ ly này trong hồ lô cuối cùng muốn làm cái gì.
Cứ như vậy, Hoàng Phủ Thành cùng Trưởng Tôn Phi Yến mọi người có liên can đều chờ ở ngay tại nhà Nam Cung.Trận thế này tự nhiên là không nhỏ, phía sau vài cái sân đều đầy của bọn họ ở.Nhà Nam Cung trên dưới đều xôn xao, ai cũng không biết nguyên nhân vì sao những nhân vật quan trọng của Thiên Xuyên đại lục đều xuất hiện ở nơi này.
Làm cho nhà Nam Cung kinh ngạc hơn còn ở phía sau, hôm sau, Thượng Quan Oánh Nhi mang theo người cũng xuất hiện! Lời nói giống Hoàng Phủ Thành như đúc, thăm hỏi, sau đó quấy rầy vài hôm.Người liên can cũng tiến vào nhà Nam Cung.
Trong thư phòng.
Nam Cung Nhược An ngồi ở ghế trên, Nam Cung Kỳ cùng Hạ Mai Lâm còn có vài vị trưởng lão đều đứng ở phía dưới.
“Gia chủ, những người này bỗng nhiên đi vào nhà chúng ta, mục đích chỉ sợ không có đơn giản như vậy đi.” Một vị trưởng lão nhíu mày trầm giọng nói.
Nam Cung Kỳ bĩu môi, trong lòng thầm mắng, ngu xuẩn, còn nhờ ngươi nói.Đương nhiên, lời này hắn không dám nói ra ngoài.Hạ Mai Lâm ánh mắt quét lại đây, mang theo một tia cảnh cáo.Nam Cung Kỳ lại bĩu môi, tỏ vẻ minh bạch rồi, sẽ không nói linh tinh nữa.Nam Cung Kỳ trong lòng bất an, bởi vì hắn lén điều động người ngựa cùng Hiên Viên Vô Ngân, Tư Mã Minh Nguyệt chém giêt đoạt thần khí, cuối cùng không công mà lui, hắn cũng không tin tưởng có người sẽ tra ra được có hắn tham dự, bởi vì sự kiện kia phi thường chu đáo chặt chẽ. Tuy rằng cảm thấy Hoàng Phủ Thành bọn họ đến cùng đến vì chuyện này không quan hệ, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy lo lắng.
“Đúng, mọi người không thể khinh thường, chặt chẽ chú ý mọi hành đông của bọn họ.” Nam Cung Nhược An mày cũng nhíu chặt.
“Dạ, gia chủ.” Vài vị trưởng lão đồng loạt đồng ý.
Nam Cung Kỳ đứng ở một bên, mắt lạnh nhìn vài vị trưởng lão, trong lòng luôn thầm mắng một đám lão già bất tử, cả ngày thật đúng đem mình trở thành nửa chủ nhân Nam Cung gia.
Đợi vài vị trưởng lão giải tán về sau, Nam Cung Kỳ vội vàng tiến lên đối với Nam Cung Nhược An nói: ”Cha, ngài nói Hoàng Phủ Thành lão hồ Ly còn Trưởng Tôn Phi Yến cùng Thượng Quan tiện nhân tới làm cái gì a?”
Nam Cung Kỳ phát ngôn thô tục làm cho Nam Cung Nhược An hơi nhíu mày, Hạ Mai Lâm vội vàng trừng mắt liếc Nam Cung Kỳ, Nam Cung Kỳ vội cúi đầu, một bộ dáng sợ hãi.
Nam Cung Nhược An chậm rãi nói: ”Ta cũng không rõ.Nhưng mà, ta cuối cùng cảm thấy không có chuyện tốt.”
“Chúng ta đây hiện tại lập tức đuổi bọn hắn đi a.” Nam Cung Kỳ khẩn trương nói.
Nam Cung Nhược An nhíu mày, trong lòng đối với Nam Cung Kỳ một lần lại một lần thất vọng, lời nông cạn như vậy mà hắn cũng nói ra được.
“Làm sao có thể?” Hạ Mai Lâm vội vàng đi ra giảng hòa, “Kỳ nhi con nít không hiểu chuyện, lui xuống trước nghỉ ngơi đi.Ngươi cũng chú ý đến hành độ bọn họ là được.Không được gây chuyện.”Hạ Mai Lâm dặn dò.
“A, dạ.” Nam Cung Kỳ nhìn Nam Cung Nhược An khuôn mặt biến sắc, vội vàng gật đầu lui ra ngoài.
“Kỳ nhi!” Bỗng nhiên, Nam Cung Nhược An mở miệng gọi Nam Cung Kỳ đã đi tới cửa.
“Cái gì? Cha?” Nam Cung Kỳ đứng lại khó hiểu nhìn Nam Cung Nhược An.
“Kỳ nhi, ngươi thời gian trước làm chuyện gì?” Nam Cung Nhược An bỗng nhiên giọng điệu có chút nghiêm nghị, “Đừng tưởng rằng ta nằm ở trên giường nên cái gì cũng không biết.”
“Cha, ta, ta không có làm cái gì a.” Nam Cung Kỳ trong lòng run mạnh mẽ, nhưng mà trên mặt kiên trì không nói ra làm cái gì.
“Ngươi một mình điều động ám vệ của ta ra ngoài làm cái gì?” Nam Cung Nhược An nhíu mày trực tiếp đem lời nói ra.
“Con, con…” Nam Cung Kỳ thấy không thể che dấu được nữa, bùm một tiếng quỳ xuống, cầu xin Nam Cung Nhược An tha thứ, đem sự tình trải qua nói cho Nam Cung Nhược An, Nam Cung Nhược An cùng Hạ Mai Lâm nghe sắc mặt càng ngày càng khó coi.
‘Nghịch tử.” Nam Cung Nhược An tức giận cả người đều run lên.
“Cha, con sai lầm rồi, con nghĩ muốn báo thủ cho ngài a.” Nam Cung Kỳ không ngừng cầu xin tha thứ.
‘Nhược An, Kỳ nhi hắn cũng là đau lòng cho chàng.Chàng cũng không cần trách cứ hắn đi.” Hạ Mai Lâm lên tiếng cầu tình.
“Thôi, đi xuống đi.Lần sau không được viện lý do này nữa.” Nam Cung Nhược An nhìn vẻ mặt Nam Cung Kỳ sợ hãi cùng khẩn trương, trong lòng mềm nhũn, nghĩ đến Nam Cung Kỳ cũng là muốn vì chính mình báo thù mới như vậy, không có lại so đo, “Hoàng Phủ gia đến tất nhiên không phải bởi vì chuyện này, không cần quá lo lắng.”
“Cám ơn cha, cám ơn cha.” Nam Cung Kỳ vui sướng không ngừng gật đầu, chậm rãi lui ra ngoài.
Hạ Mai Lâm trong lòng cũng khẽ thở ra.
Nhưng mà Nam Cung Nhược An tâm tình còn chưa có bình phục, người hầu đến bẩm báo.
“Gia chủ, Hồ đại sư để lại cho ngài một ít đan dược, đã rời đi.” Người hầu khẩn trương bẩm báo.
“Cái gì?”
“Cái gì?”
Hai âm thanh đều tràn ngập giật mình, một là Hạ Mai Lâm, một là Nam Cung Nhược An.
“Ngươi nói cái gì? Hắn đi rồi?” Nam Cung Nhược An phản ứng so với Hạ Mai Lâm còn lớn hơn.
“Đúng vậy, gia chủ, Hồ đại sư đi rồi.” Người hầu bẩm báo, nhìn Nam Cung Nhược An sắc mặt khủng bố trong lòng hắn nổi lên sợ hãi.
“Hắn lúc đi có nói cái gì không?” Hạ Mai Lâm nhíu mày hỏi.
“Không có, chỉ để lại đan dược.” Người hầu thấp thỏm trả lời.
“Thật sự vậy..!” Hạ Mai Lâm trong lòng vừa tức vừa vội, còn không có tìm được nhược điểm Hồ Phong, chưa mượn được sức hắn, như thế nào để hắn đi rồi.Nghĩ đến đây, Hạ Mai Lâm sinh khí không chỗ phát tiết, lớn tiếng đối người hầu mắng to: ”Các ngươi lũ ngu xuẩn, chẳng lẽ không biết lưu lại người sao?”
“Phu nhân..” Người hầu không dám cãi lại, hắn làm sao ngăn cản được Hồ đại sư a.Hơn nữa, hắn dám ngăn cản sao?
“Cút cút cút!” Hạ Mai Lâm trong lòng phiền chán tới cực điểm, một con cá lớn cứ như thế trốn mất, thật sự là đáng giận! Nguyên bản còn tưởng có thể đem Hồ Phong khống chế trong tay, để hắn trở thành trợ lực lớn của Nam Cung gia.Không nghĩ tới chính mình còn chưa có tiến hành thì đối phương cư nhiên không tiếng động biến mất.
Chờ người hầu sau khi rời khỏi đây, Hạ Mai Lâm nhíu mày suy tư, quay đầu muốn cùng Nam Cung Nhược An nói chuyện, lại phát hiện Nam Cung Nhược An không biết đang suy nghĩ gì, đến xuất thần.
“Nhược An?” Hạ Mai Lâm nhíu mày nhìn Nam Cung Nhược An, nàng cho dù chậm chạp cũng biết có vấn đề.Nam Cung Nhược An thái độ đối với Hồ Phong tuyệt không tầm thường.
Nam Cung Nhược An giật mình lấy lại tinh thần, “Cái gì?”
“Chàng nhận thức Hồ Phong?” Hạ Mai Lâm trực tiếp hỏi.
“Không.” Nam Cung Nhược An lắc đầu.
“Vậy thái độ chàng đối với hắn như thế nào kỳ quái như vậy?” Hạ Mai Lâm nhíu mày,”Nhược An, không phải ta nhạy cảm, mà theo chàng lần đầu tiên gặp mặt, thái độ của chàng cũng rất kỳ quái.Rốt cuộc là sao lại thế?”
Nam Cung Nhược An cúi đầu, trầm mặc, chậm rãi nói: ”Ta, cảm thấy hắn rất quen thuộc, cho ta cảm giác quen thuộc.Nói rất kỳ quái, bởi vì ta là lần đầu tiên nhìn thấy hắn.”
Hạ Mai Lâm vừa nghe Nam Cung Nhược An nói lời này, trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác lo lắng, nhưng mặt ngoài lại mỉm cười nói: ”Nhược An, chàng suy nghĩ nhiều.Đây là ảo giác đi, chàng căn bản không biết hắn.”
“Đúng vậy a, ta căn bản là không biết hắn.” Nam Cung Nhược An tự giễu nở nụ cười, “Ta còn thật sự thấy khó hiểu, làm sao có thể đối với người lần đầu tiên gặp mặt có loại cảm giác lạ lùng này.”
“Chàng quá mệt mỏi, hảo hảo nghỉ ngơi đi.” Hạ Mai Lâm thân thiết nói, trong lòng cảm thấy điềm xấu ngày càng mãnh liệt.
“Có lẽ vậy đi.” Nam Cung Nhược An cười nhẹ, “Gần nhất ta bị thương mấy ngày nay, khổ nàng. Nam Cung gia trên dưới đều do nàng thu xếp.”
“Nhược An, giữa phu thê, cần gì khách khí?” Hạ Mai Lâm giọng điệu dịu dàng hờn dỗi.
Nam Cung Nhược An cười rộ lên, cầm tay Hạ Mai Lâm ôn nhu nói: ”Mai Lâm có nàng ở bên cạnh ta, thật tốt…”
Nhưng mà lời còn chưa nói hết, bên ngoài đột ngột vang lên tiếng hạ nhân bẩm báo.
“Bẩm gia chủ, bên ngoài, bên ngoài có người tìm.” Người nói chuyện giọng điệu vô cùng hoảng sợ.
“Một chút quy củ đều không biết! Người nào tìm?” Hạ Mai Lâm quát người bẩm báo, thuận tiện hỏi rốt cuộc là người nói tới chơi cư nhiên khiến cho hạ nhân sợ hãi.
“Là, là Bạch Phong Hoa!” Thanh âm bẩm báo run run.
Nam Cung Nhược An cùng Hạ Mai Lâm cả người đêu run lên, tiếp theo hai người đối mặt, đều thấy ở trong mắt đối phương một tia kinh ngạc cùng tia e ngại.Cái thiếu niên thiên tài luyện dược sư, rốt cuộc muốn làm cái gì? Nam Cung gia gần đây cuối cùng làm sao vậy, vì sao nhân vật phong vân một đám một đám cứ tìm tới cửa?
“Hắn hiện tại, người đâu?” Hạ Mai Lâm nhíu mày hỏi.
“Ở, ở đại sảnh, nói muốn gặp gia chủ đại nhân, có chuyện quan trọng bẩm báo.” Người hầu giọng nói hoảng sợ không hề giảm, “Hơn nữa, Hoàng Phủ Thành gia chủ bọn họ cũng đã đi trước đại sảnh.”
“Cái gì?” Nam Cung Nhược An kinh ngạc đứng lên.
Hạ Mai Lâm quay đầu nhìn Nam Cung Nhược An, trong mắt có bất an.
“Ta đi nhìn xem.” Nam Cung Nhược An cầm tay Hạ Mai Lâm, gật gật dầu, sau đó bước ra cửa đi đại sảnh.
Mà Hạ Mai Lâm giờ phút này tim đập không hiểu càng lúc càng nhanh hơn, đáy lòng cỗ cảm giác bất an kia ngày càng mãnh liệt.Nàng cắn môi, hạ quyết định cũng bước nhanh hướng đại sảnh đi đến.
Ngay lúc này trong đại sảnh, Bạch Phong Hoa cùng mọi người đang trò chuyện vui vẻ.Mà Nam Cung Vân còn đội mặt nạ kia, ngồi ở bên người Bạch Phong Hoa.Khi Nam Cung Nhược An nhìn đến Nam Cung Vân ngồi trong đại sảnh, thì trong lòng không hiểu dâng lên một cỗ cảm giác vui sướng.Hắn nhìn chằm chằm vào Nam Cung Vân, nhưng Nam Cung Vân ngay cả một cái liếc mắt cũng không nhìn hắn.
“Gặp qua gia chủ Nam Cung gia.” Bạch Phong Hoa giọng nói vang lên kéo suy nghĩ Nam Cung Nhược An trở về.
“A, Bạch đại sư.” Nam Cung Nhược An giật mình, nhìn Bạch Phong Hoa chắp tay tiếp đón, ”Nghe nói Bạch đại sư tìm ta có chuyện quan trọng?”
“Phải.” Bạch Phong Hoa mỉm cười đứng lên, tươi càng càng phát ra tà mị, Nam Cung Nhược An xem trong lòng nổi lên bất an.
“Ta tìm gia chủ tất nhiên có chuyện, còn cần chư vị đang ngồi đây chứng kiến.” Bạch Phong Hoa má lún đồng tiền như hoa, lại xem tất cả người ngồi đây trong lòng dâng lên một cỗ cảm giác mát.
“Như vậy, cuối cùng là chuyện gì?” Nam Cung Nhược An bình tĩnh, mỉm cười hỏi.
“Ta muốn đưa cho gia chủ Nam Cung gia một phần đại lễ.” Bạch Phong Hoa quay đầu, hướng cửa vỗ tay.
Mà Bạch Phong Hoa ý cười trên môi càng phát ra lạnh lẽo.
Tác giả :
Vô Ý Bảo Bảo