Thịnh Thế Phong Hoa
Quyển 1 - Chương 107: Không nghĩ, không muốn, không cần mất đi!
Cái gì? Bạch Phong Hoa sửng sốt, phút chốc ngẩng đầu nhìn Khốc Khốc bay tán loạn giữa không trung, hắn nói cái gì? Tiểu Mộc? Tiểu Mộc đang tới gần bọn họ? Như vậy, ý là sư huynh cũng tới? Sư huynh xuất quan? Hơn nữa tìm tới nơi này?!
"Ha ha, Tiểu Mộc...." Khốc Khốc cao hứng bay lượn giữa không trung, cũng không dám lập tức chạy ra nghênh đón, Tiễu Mộc đã phân phó hắn phải đợi bên trong người Bạch Phong Hoa, hắn đương nhiên không dám hành động thiếu suy nghĩ.** ss Gà ** Nếu Tiểu Mộc nhìn thấy hắn chạy tới, vạn nhất cả đời về sau không để ý hắn thì xong.
"Tiểu Mộc đến đây? Sư huynh xuất quan?" Bạch Phong Hoa hơi hơi nhíu mi, ngưng thần cảm nhận tình hình bên ngoài, trong lòng chấn động, quả nhiên, bên ngoài có người lặng yên rất nhanh tiếp cận.Cấm chế bên ngoài đối với người này diễn đàn Lê Quý Đôn tựa hồ không có ảnh hưởng gì, người nọ liền thoải mái hướng bên này nhanh chóng mà đến.
"Hắc hắc, tuyệt đối là Tiểu Mộc. Bởi vì mỗi ngày trải qua một chỗ ta đều lưu lại hơi thở, như thế mới có thể nói cho Tiểu Mộc, ta đã đi qua nơi này ta đã đi qua nơi này." Khốc Khốc hưng phấn, những giọt hỏa cứ như vậy nở rộ, rơi trên mặt đất phát ra tiếng vang tư tư.
Bạch Phong Hoa co rút khóe miệng, ta đã đi qua nơi này ta đã qua nơi này, thật đúng là phong cách Khốc Khốc, phải nói thật đúng là phong cách Khốc Khốc đối Tiểu Mộc kia làm nũng.
Bất quá, sư huynh cư nhiên tìm tới nơi này sao? Trong lòng Bạch Phong Hoa cũng là một trận vui sướng, ** ss Gà **đứng thẳng dậy nhìn phía cánh cửa.Ngay sau đó, một bóng dáng đến không thể quen thuộc cứ như vậy bỗng nhiên xuất hiện ở cửa.Dáng người Nam Cung Vân cao ngất cùng dung nhan tuấn mỹ ấn vào mắt Bạch Phong Hoa.
"Sư, sư huynh!" Bạch Phong Hoa vui sướng kêu ra tiếng.Thật sự là sư huynh!
"Phong Hoa!" Nam Cung Vân liếc mắt liền thấy Bạch Phong Hoa, tuy rằng giờ phút này Bạch Phong Hoa đội mặt nạ, thành bộ dáng một thiếu niên, nhưng ánh mắt kia, giọng nói kia, quen thuộc đến mức khiến tim Nam Cung Vân đập rất nhanh.Nàng quả nhiên ở trong nơi này.Nam Cung Vân cẩn thận đem Bạch Phong Hoa đánh giá từ trên xuống, vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.
"Sư huynh, thật là ngươi, thật là ngươi. Ngươi xuất quan?" Bạch Phong Hoa vui sướng nghênh đón, nhìn dáng vẻ mệt mỏi của Nam Cung Vân, nghi hoặc nói, " Sư huynh, làm sao ngươi biết ta ở trong này?"
"Ta trở lại Thánh Điện biết được ngươi tới tổng bộ Phong Tín tử, ta liền tìm đến đây." Nam Cung Vân mỉm cười thật sâu nhìn người trước mắt chính mình vẫn nhớ, giờ khắc này, thật sự muốn đem người trước mặt tiến vào trong lòng.Nghĩ, cũng không có thể...Chỉ có thật sâu nhìn người trước mắt, mỗi cái nhăn nụ cười của nàng, đều khắc sâu trong lòng không thôi.Hôm nay rốt cục gặp được, tâm tình giờ khắc này được mở rộng chìm trong ánh sáng.
"Sư huynh, ** ss Gà **ngươi như thế nào tìm tới nơi này? Còn có, ngươi hiện tại luyện dược..." Bạch Phong Hoa nhưng thật ra có chút kinh ngạc, muốn tìm tới tổng bộ Phong Tín tử phi thường không dễ.Nhưng vừa rồi Bạch Phong Hoa rõ ràng cảm giác là dị thường tiếp cận nơi này rất thoải mái.Hơn nữa, không kinh động bất cứ kẻ nào.
"Là Dương thúc thúc dẫn ta tới." Ánh mắt Nam Cung Vân hướng bên cạnh liếc, Bạch Phong Hoa mới nhìn đến người đứng phía sau Nam Cung Vân.Nam nhân kêu Dương thúc như trước trên mặt mang theo mặt nạ răng nanh, lẳng lặng đứng phía sau Nam Cung Vân. Bạch Phong Hoa thấy thế trong lòng vô cùng kinh ngạc, nàng cư nhiên không có nhận thấy người này tồn tại.Tu vị hắn rốt cuộc đến loại nào? Từ tình trạng hiện tại đến nay, người này bị thương, tựa hồ đã khỏi hẳn, cho nên mới bí hiểm nhu vậy.Xem ra, sư huynh đã thăng cấp thành công? Vân Dương này, không đơn giản, có thể thoải mái tìm ra tổng bộ Phong Tín tử, lại dễ dàng thâm nhập vào Thánh Địa gia tộc Phong Tín tử.
"Tiểu Mộc, Tiểu Mộc, ngươi ra đi, Tiểu Mộc, ta nhớ ngươi muốn chết.Ta thật sự rất nhớ ngươi..." Khốc Khốc bay lượn chung quang người Nam Cung Vân vội vàng kêu.
Vù_______
Tiểu Mộc từ trong thân thể Nam Cung Vân chui ra, sau đó không nói hai lời trực tiếp lôi kéo Khốc Khốc chạy vào trong thân thể Bạch Phong Hoa. Chỉ nghe hắn nói thầm một câu :"Thật khiến ta mất mặt xấu hổ.." Sau đó, hai luồng hỏa tiến vào trong thân thể Bạch Phong Hoa không có âm thanh nữa...
Lâm Thiên Nhai cùng Lâm Sở Sở đã phục hồi lại tinh thần, quay đầu bên này nhìn, nhưng vẫn không nói chuyện.Nam Cung Vân bọn họ đều biết, cũng biết Nam Cung Vân không đơn giản.Nhưng không nghĩ tới Nam Cung Vân cư nhiên xuất nhập vào Thánh Điện bọn họ giống như đi vào hậu viện nhà dân.Còn có người đứng sau, nam nhân đem mặt nạ kia, bọn họ hoàn toàn không cảm giác được hơi thở đối phương.Cao thủ, cao thủ lợi hại...Có một điều bọn họ cũng hiểu được, Nam Cung Vân đối với Phong Tín Tử là tuyệt đối không có ác ý.Cho nên hai người cũng không có phản ứng gì, đứng một bên trầm mặc.
"Tiểu Vân thực lo lắng cho ngươi, chẳng qua, thoạt nhìn chúng ta lo lắng tựa hồ là dư thừa." Vân Dương phía sau thản nhiên mở miệng.Tình huống trước mắt, cũng là Bạch Phong Hoa nắm giữ, không cần bọn họ nhúng tay.
"Phong Hoa, sự tình đều xử lý tốt?" Nam Cung Vân mỉm cười nhẹ giọng hỏi.
"Ừ, không sai biệt lắm." Bạch Phong Hoa gật gật đầu, bỗng nhiên nghĩ đến, "Sư huynh, ngươi hiện tại luyện dược..." Bạch Phong Hoa thử hỏi.
Nam Cung Vân mỉm cười, nhẹ giọng nói :"Thượng phẩm cao cấp luyện dược sư."
"Cái gì?"
"Thượng phẩm cao cấp luyện dược sư?"
Phát ra tiếng kinh hô không phải Bạch Phong Hoa, mà là hai huynh muội Lâm Thiên Nhai và Lâm Sở Sở vẫn chú ý tình huống bên này, cẩn thận lắng nghe bọn họ đối thoại.
Thượng phẩm cao cấp luyện dược sư? Trên đại lục, trong truyền thuyết chỉ có hai người đạt đến trình độ này.Một vị đã sớm mất, còn một vị chưa ai từng gặp qua.Mà giờ phút này, người đứng ở trước mắt họ, cư nhiên là thượng phẩm cao cấp luyện dược sư! Giờ khắc này, độc quyền tại diễn đàn Lê Quý Đôn, nghiêm cấm sao chép trong lòng Lâm Sở Sở đã bắt đầu tính toán, trên đại lục xuất hiện thượng phẩm cao cấp luyện dược sư thứ ba! Gần ngay trước mắt, nhưng lại là sư huynh Bạch tỷ tỷ.
"Ha ha, sư huynh, ta biết ngươi có thể.Chúc mừng ngươi.." Bạch Phong Hoa là thật vì Nam Cung Vân cao hứng.Bạch Phong Hoa lại tuyệt đối không kinh ngạc, chỉ có vui sướng.Chính là, Nam Cung Vân trong thời gian ngắn đột phá như thế, trả giá bằng gian khổ cũng không phải người thường tưởng tượng.Nghĩ đến đây, trong lòng Bạch Phong Hoa dâng lên một trận đau lòng.Sư huynh tại phúc địa bên trong, chỉ sơ là mất ăn mất ngủ liều mạng luyện dược đi.Xem trên mặt hắn không che giấu được thần thái mệt mỏi là biết, sư huynh, tựa hồ cũng gầy.
"Ngươi cũng có thể." Nam Cung Vân tay vẹo mũi Bạch Phong Hoa, cười nói "Người nào đó từng đả kích ta vái gì chẳng lẽ quên?"
"Ha ha..." Bạch Phong Hoa ngượng ngùng cười cười, sờ sờ cái mũi của mình.Tự nhiên nhớ tới những lời lúc trước chính mình đả kích sư huynh, "Đều đã trôi qua, sư huynh còn mang thù."
Nam Cung Vân cười rộ lên, mang thù? Mọi chuyện về Phong Hoa đều nhớ rõ, đều khắc vào trong lòng, khắc vào tận xương cốt, nghĩ quên cũng không có khả năng...
Lâm Thiên Nhai và Lâm Sở Sở nhìn xem, trợn mắt há hốc mồm nhìn, nam nhân này cũng sẽ cười? Từ lần đầu nhìn thấy hắn, cho tới bây giờ đều là thấy khuôn mặt hắn lạnh như băng, chưa thấy qua hắn tươi cười.Hôm nay, thấy hắn mỉm cười vài lần, lại đều là vì Bạch Phong Hoa.
"Sự tình xử lý xong rồi sao? Thất Thải Phong Tín tử lấy được sao?" Nam Cung Vân quan tâm nhất đến vấn đề này.
"Nha! Đúng rồi! Thật sự là quá tốt, sư huynh, ngươi tới vừa vặn." Bạch Phong Hoa phục hồi tinh thần lại, trong lòng mừng thầm, sư huynh xuất hiện thật sư là rất đúng lúc, "Chỉ có ngươi mới có thể luyện chế."
"Chuyện gì?" Nam Cung Vân nhìn quanh phòng, thấy được gốc cây Thất Thải Phong Tín tử, bỗng kinh hô nhỏ ra tiếng "Là Thất Thải Phong Tín tử?"
"Đúng vậy, sư huynh, người tới vừa vặn, đem hắn luyện chế đi, chỉ có ngươi mới có thể luyện chế.Ta không có biện pháp luyện chế." Bạch Phong Hoa trầm mặc nhìn Thất Thải Phong Tín tử, chậm rãi nói.Luyện chế Thất Thải Phong Tín tử, vẫn nằm ở trên đầu cốc Lâm gia những rằng buộc cũng sẽ biến mất.
"Mang ta, nhìn nơi đó..." Thanh âm Thất Thải Phong Tín tử xa thẳm vang lên.
Nam Cung Vân và Vân Dương đều sửng sốt, tiếng nói này... do Thất Thải Phong Tín tử phát ra?
"Hắn có ý thức của mình, cho nên ta không thể luyện chế hắn." Bạch Phong Hoa gật đầu, ý bảo giọng nói đúng là do Thất Thải Phong Tín tử phát ra.
"Cư nhiên đã mở tâm trí." Nam Cung Vân kinh ngạc nhìn Thất Thải Phong Tín tử nói.Vân Dương cũng thập phần kinh ngạc.
"Sự tình phức tạp, ta từ từ kể lại cho ngươi biết." Bạch Phong Hoa thở dài một tiếng, chậm bước đến gần Thất Thải Phong Tín tử.
"Chúng ta cũng đi." Lâm Thiên Nhai tiến lên, kiên định nói.
"Như vật, ba ngày sau xuất phát đi, ta nghĩ các ngươi cần thời gian sửa sang lai hết thảy nơi này." Bạch Phong Hoa xoay người nhìn Lâm Thiên Nhai, lại nhìn Lâm Khắc ngồi dưới đất chảy nước miếng ngây ngô cười, thản nhiên nói.
Lâm Thiên Nhai theo ánh mắt Bạch Phong Hoa nhìn, nhìn đến Lâm Khắc ngây ngốc, con ngươi bắn ra ánh sáng lạnh.Thánh Nữ Thất Thải mất tích ly kỳ, Lâm Khắc bỗng nhiên phát ngốc, thánh vật Thất Thải Phong Tín tử biến mất...Việc này, một chuyện đối với gia tộc Phong Tín đều là đại sự kinh thiên động địa.Hiện tại lại đồng thời xảy ra ba sự kiện lớn, Phong Tín tử gia tộc, tất nhiên sẽ khiến cho kinh thiên động địa biến hóa lớn.Có thể đoán được, kế tiếp Lâm gia nhất định sẽ một lần đại huyết tẩy.
"Ca ca, lúc này đây, ai cũng không có cách nào ngăn cản ta." Thanh âm Lâm Sở Sở kiên định vô cùng, bỗng nhiên rơi vào tai mọi người.Bạch Phong Hoa quay đầu, nhìn đến vẻ mặt nghiêm nghị của Lâm Sở Sở, nàng ngẩng đầu lên nhìn Lâm Thiên Nhai.
Bạch Phong Hoa không có nói xen vào, nàng biết, vào giờ khắc này, trong lòng Lâm Sở Sở đã có quyết định.Lòng của nàng, vào giờ khắc này rất kiên định.Gia tộc Phong Tín tử, bầu trời tựa hồ phải đổi a..."Chẳng qua..." Bạch Phong Hoa vuốt cằm chính mìn trầm ngâm nói, "Sở Sở, sự tình hẳn không phải dễ dàng giản quyết đi? Ở trong tộc các ngươi, hẳn là có không ít người ủng hộ tên ngốc này?"
"Không sai, nhưng người ủng hộ ta cũng không thiếu." Lâm Sở Sở trầm giọng nói, "Hắn đã thành cái dạng này, nhưng người đó ngay cả muốn đưa hắn ngồi vị trí đó cũng không có khả năng."
"Những người đó sẽ từ bỏ ý đồ sao?" Bạch Phong Hoa có chút thay Lâm Sở Sở lo lắng, gia tộc Phong Tín tử rắc rối phức tạp, hiện tại sự tình diễn biến đến tình trạng này, thân là đại tiểu thư Lâm Sở Sở thật có thể giải quyết.
"Hừ, phụ thân ta đã sớm buông tay mặc kệ chuyện trong tộc, lúc này đây, vừa vặn!" Ánh mắt Lâm Sở Sở nhìn về phía Lâm Khắc chợt nghiêm túc.Đồ ngu này trước kia luôn gây khó dễ cho bọn họ, hết sức vũ nhục.Không phải ỷ vào mình là nhi tử chính thất thôi sao? Nương chết sớm, nếu không như thế nào đến lượt kế thất bọn họ đến diễu võ dương oai? Lúc này đây, là một cơ hội tuyệt vời, tất nhiên phải làm cho bọn họ vĩnh viễn không thể xoay người.
"Bất luận ngươi làm cái gì, ta đầu bên cạnh ủng hộ ngươi." Thanh âm Lâm Thiên Nhai nhẹ nhàng lại dị thường kiên định vang lên bên tai Lâm Sở Sở.
Lâm Sở Sở thân mình chấn động, quay đầu đối diện ánh mắt Lâm Thiên Nhai, trên mặt tươi cười chậm rãi hiện lên ý hiểu.
Bạch Phong Hoa không tiếng động nhìn một màn trước mắt, trong lòng cũng có chút vui mừng.Bất kể thế nào, Lâm Thiên Nhai không cần chết, mà Lâm Sở Sở được cứu.Nếu để Lâm Sở Sở ăn yêu đan của Thất Thải Phong Tín tử, nàng ít nhất có thể sống thêm năm mươi năm.Mà kế tiếp nàng lựa chọn thế nào đó chính là chuyện của nàng.
Kế tiếp. Lâm Sở Sở lấy thủ đoạn chớp nhoáng, lấy thế sét đánh không kịp chống đỡ khống chế toàn bộ trên dưới Lâm gia, đem toàn bộ người ủng hộ phía sau Lâm Khắc khống chế đứng lên.Ở trên đại đường, người trong tộc đứng trung lập, đang nhìn người đứng sau lưng Lâm Sở Sở, đều thay đổi lập trường, mà bên đứng về bên Lâm Sở Sở.Mà quan trọng nhất là nhìn đến Lâm Khắc Nhân cười ngây ngô chảy nước miếng đứng trên đại đường, ai cũng không nhận ra.
Ai đều đã nhìn ra, đứng ở phía sau Lâm Sở Sở, thực lực cường đại đáng sợ.Vị kia là cao cấp luyện dược sư, tuy rằng là thiếu niên trẻ tuổi, nhưng là cả người phát ra hơi thở cũng bức người như vậy.Mà thiếu niên đứng bên cạnh người đeo mặt nạ răng nanh, làm cho người ta uy áp không rét mà run.Vân Dương đứng bên người Bạch Phong Hoa phóng thích uy áp chính mình, là Nam Cung Vân yêu cầu, Vân Dương đối với thỉnh cầu của Nam Cung Vân, tự nhiên là không nói hai lời liền đồng ý.
Mẫu thân Lâm Khắc Nhân, là một nữ nhân cực kỳ có thủ đoạn cùng tâm kế, nàng nhìn đến bộ dáng con mình biến thành như vậy, mà Thánh Nữ đại nhân cũng không có xuất hiện chủ trì nhà, nàng chỉ biết đại thế đã mất.Nàng cũng không nói lời nào, chính là âm lãnh nhìn Lâm Sở Sở, đáy mắt chỗ sâu nhất hiện lên tia cay nghiệt, nắm con mình ly khai khỏi đại đường.
Thánh Nữ Thất Thải gặp biến cố không người nào biết, thánh vật Thất Thải Phong Tín tử biến mất cũng không người nào biết.Lâm Sở Sở rất nhanh nắm giữ Lâm gia, trở thành gia chủ, Lâm Thiên Nhai thủy chung một tấc cũng không rời khỏi nàng.
Đương sự mọi chuyện giải quyết xong đã là ba ngày sau.
"Bạch tỷ tỷ, ngày mai chúng ta xuất phát đi." Biểu tình trên mặt Lâm Sở Sở thản nhiên, đã nhiều ngày, nàng quả thật phi thường vất vả.Trong tộc rất nhiều chuyện đều phải xử lý, mà thế lực phản đối nàng, nàng đều chậm rãi chèn ép.
"Ừ, ngày mai xuất phát, ngươi đêm nay nghỉ nghỉ cho tốt đi." Bạch Phong Hoa nhìn Lâm Sở Sở mệt mỏi đau lòng dặn dò.
"Bạch tỷ tỷ cũng nghỉ ngơi tốt, chuyện vừa qua, thật sự cảm ơn ngươi." Trên mặt Lâm Sở Sở nở rộ tươi cười chân thành cảm kích nói.
"Không cần." Bạch Phong Hoa mỉm cười, lại thấp giọng nghiêm nghị nói, "Sở Sở, có câu ta lắm miệng muốn nói.Mẹ kế ngươi không phải là người đơn giản, chính ngươi cẩn thận." Ngày ấy trên đại đường, chính là cùng ánh mắt phụ nhân kia đối diện, Bạch Phong Hoa liền biết nữ nhân kia quả không đơn giản.Sự tình tuyệt sẽ không kết thúc đơn giản như vậy.
"Ta biết." Lâm Sở Sở sắc mặt nghiêm trọng gật gật đầu, giữa mày hiện lên tia quyết liệt, "Cám ơn Bạch tỷ tỷ quan tâm, ta nghĩ ta biết làm như thế nào."
Bạch Phong Hoa cũng nhẹ nhàng vuốt cằm, không thèm nhắc lại.Tranh đấu trong đại gia tộc, vĩnh viễn như vậy tàn khốc vô tình, làm cho thể xác và tinh thần mệt mỏi.Chẳng qua, ánh mắt Bạch Phong Hoa nhìn lên, nhìn về phía Lâm Thiên Nhai, Lâm Sở Sở hạnh phúc, ít nhất cạnh nàng có người cùng nàng đồng cam cộng khổ.
So sánh với đại gia tộc trong lúc vô tình tranh đấu, Bạch Phong Hoa càng hoài niệm Bạch gia ấm áp.
Buổi tối, gió nhẹ hiu hiu, trong không khí tràn ngập mùi hoa nồng đậm, là cho người ta lòng say.Mùa xuân đã tới, muôn hoa đua thắm khoe sắc, hương thơm say lòng người.Bạch Phong Hoa dựa người vào bên cạnh từ đình trong viện, nhắm mắt lại ngửi mùi hoa chung quanh, hưởng thụ chút yên tĩnh này.
Phía sau có tiếng bước chân rất nhỏ, tiếng bước chân cách nàng không xa thì dừng lại, người tới cũng không có tiếp tục tiến lên.Bạch Phong Hoa cũng phát hiện người tới là ai.Là sư huynh, nhưng hắn vì sao lại dừng chân không tiến?
Nam Cung Vân đứng cách Bạch Phong Hoa không xa, cứ như vậy thật sâu nhìn người bên trong đình.Đóa hoa ở trong bóng đêm nhẹ nhàng bay lượn, lướt qua mái tóc nàng.
Cứ như vậy, lẳng lặng nhìn nàng, tốt lắm...
Trí nhớ trước kia, hắn cư nhiên không nghĩ còn muốn đứng dậy.Đoạn thời gian ở nơi chế thuốc, Vân Dương thường xuyên kể chuyện trước kia, lúc hắn bốn tuổi, chuyện trong gia tộc, chuyện về mẫu thân.Hắn một chút ấn tượng cũng không có, không muốn nhớ tới.
Hắn kháng cự khôi phụ lại trí nhớ.
Bởi vì, hắn biết, chính mình khôi phục trí nhớ, có lẽ sẽ mất đi chút gì đó ở hiện tại.
Không nghĩ, không muốn, không cần mất đi!
"Sư huynh, ngươi ở đó phát ngốc cái gì?" Bỗng nhiên, thanh âm Bạch Phong Hoa cười khẽ vang lên bên tai Nam Cung Vân.
Nam Cung Vân sửng sốt, suy nghĩ về tới thực tại, nhìn Bạch Phong Hoa đứng trong đình lý khanh khách cười khanh khách, cả người nháy mắt hoảng hốt đứng lên.
Phong Hoa, Phong Hoa lún đồng tiền...
"Sư huynh?" Bạch Phong Hoa thấy Nam Cung Vân khác thường, lo lắng gọi.
"Sao? A!" Nam Cung Vân khôi phục lại tinh thần, mỉm cười, lắc đầu, "Không có gì." Dứt lời, chậm rãi đi tới phía trước, đến bên người Bạch Phong Hoa, vươn tay nhẹ nhàng xoa đầu Bạch Phong Hoa.
"Làm gì a? Tóc ta bị ngươi làm rối loạn hết a." Bạch Phong Hoa trừng mắt nhìn Nam Cung Vân.
"Nghe nói ngươi tại trăm năm tứ quốc ước hẹn, hết sức nỏi bật a."Nam Cung Vân nhíu mày, trên tức nói.
"Ha ha, không thể nào." Bạch Phong Hoa vừa nghe, vui vẻ.Cái gì náo động, chính mình thật ra không nghĩ tới, bởi chính mình cuối cùng thắng, đều là Mạc Thanh Tuyệt nhường cho.Hơn nữa Thanh Tuyệt chỉ giáo rất nhiều...
"Sư huynh, ngươi ở địa chế thuốc nhàm chán không?" Bạch Phong Hoa nhe răng cười, "Lúc trước ta nhàm chán muốn chết, lãng phí không biết bao nhiêu dược liệu."
"Ngươi còn nói! Thật sự là giậm chân giận dữ!" Nam Cung Vân vừa nói đến, trong lòng lại nổi giận, đi vào nhìn thấy dược hắn liền đau lòng muốn chết.Sư muội chính mình thật sự là phá sản đến cực điểm!"Ta xem như hiểu được ngươi cao cấp luyện dược sư như thế nào đến."
"Ha ha, rồi sẽ tới." Bạch Phong Hoa cười rộ lên.
"Ngươi a... Nếu các luyện dược sư đại lục này biết ngươi lãng phí dược liệu, bảo sao đoàn thể không đuổi giết ngươi." Nam Cung Vân khó có khi mở miệng nổi lên vui đùa.
"Chỉ mình ngươi là dược sư biết, ngươi mới không truy sát ta." Bạch Phong Hoa cười hắc hắc.
Nam Cung Vân bất đắc dĩ nở nụ cười, trong lòng thấy ấm áp.Cảm giác cùng người trước mắt nới chuyện phiếm như vậy, thật rất tốt a, thật hy vọng thời gian cứ như vậy không trôi qua...
Chỗ tối, một đôi con ngươi mắt lạnh nhìn bên này.
Đêm, không tiếng động...
Sáng sớm hôm sau, đoàn người xuất phát, Thất Thải Phong Tín Tử đi trước dẫn đường.Mà nơi đó, cách tổng bộ Phong Tín Tử cũng không xa.
Đến nơi, trước mắt là một mảnh xanh biếc cùng thanh tịnh.Một bức tranh sơn cốc, tao nhã yên tĩnh, Lâm Thiên Nhai cùng Lâm Sở Sở đều rất kinh ngạc, vì sao bọn họ không có phát hiện sơn cốc này?
Bạch Phong Hoa ôm Thất Thái Phong Tín Tử, chậm rãi hướng sơn cốc đi đến, mọi người theo phía sau, trầm mặc không tiếng động.
Sắp đến sơn cốc, rất xa nhìn thấy vài tòa nhà gỗ nhỏ.
"Đến.." Thanh âm yếu ớt của Thất Thải Phong Tín Tử vang lên, tràn ngập đau thương cùng hoài niệm, còn có một tia vui sướng.Rốt cuộc, rốt cuộc có thể đi gặp chủ nhân.
Bạch Phong Hoa nhẹ nhàng đặt Thất Thải Phong Tín Tử trên mặt đất.
"Chủ nhân..." Thanh âm ưu thương nhẹ nhàng vang lên bên tai mỗi người, chạm vào tâm hồn mỗi người. Bạch Phong Hoa nhẹ nhàng lui ra phía sau, nhìn Thất Thải Phong Tín Tử.
Chậm rãi, một bóng dáng gầy yếu theo gốc cây Thất Thải Phong Tín Tử đi ra.Đó là một thiếu niên một thân áo trắng gầy yếu, hắn không vội vàng hướng phía trước đến, chính là nhìn chằm chằm vào vài nhà gỗ nhỏ kia.Không nói gì, hắn chậm rãi hướng nhà gỗ đi đến, từng bước một.
Tất cả mọi người lẳng lặng nhìn một màn trước mắt này.Tiểu Điệp bên tai Bạch Phong Hoa cử động, nàng vặn vẹo thân mình, định ngăn trở, nhưng trong lòng hốt hoảng, hiểu được chính mình không thể ngăn trở.Nhìn bóng dáng gầy yếu màu trắng càng ngày càng đi xa, mắt nhỏ như đậu xanh của Tiểu Điệp nước mắt rơi xuống. Một đường đi này, Phong Tín Tử, hy vọng ngươi có thể ở một thế giới khác cùng chủ ngươi đoàn tụ, vĩnh viễn không cần chia lìa, vĩnh viễn!
Thân ảnh gầy yếu màu trắng chậm rãi đi vào nhà gỗ, biến mất trong tầm mắt của mọi người.Ngay sau đó, bỗng chậm rãi vang lên tiếng ầm, nhà gỗ và ruộng đất xung quanh đều chìm rãi chìm vào trong lòng đất.
Dần dần, vài tòa nhà gỗ biến mất ở tại tầm mắt mọi người, cùng thần thức Thất Thải Phong Tín Tử mai táng cùng nhau.
"Mau, mau luyện chế dược." Bỗng nhiên, thanh âm kinh ngạc của Vân Dương vang lên.
Mọi ngươi cùng nhau nhì về phía đặt Thất Thải Phong Tín Tử, mới phát hiện Thất Thải Phong Tín Tử đang dần dần héo rũ.
Nam Cung Vân biến sắc, nhanh chóng đem dược đỉnh sớm chuẩn bị mở ra, Tiểu Mộc cùng Khốc Khốc giời khắc này nháy mắt từ trong cơ thể Bạch Phong Hoa chạy ra, chui vào phía dưới dược đỉnh.Nam Cung Vân nhanh chóng hái Thất Thải Phong Tín Tử xuống, để vào dược đỉnh, thúc dục Tiểu Mộc cùng Khốc Khốc, đậy nắp đỉnh bắt đầu luyện chế.
Bạch Phong Hoa quay đầu nhìn về nơi thần thức Thất Thải Phong Tín Tử biến mất, trong lòng còn đau âm ỉ.Bao nhiêu năm, Thất Thải Phong Tín Tử chờ đợi bao nhiêu năm, mới có thể chờ đến ngày hôm nay.Tại một thế giới khác, hắn có thể nhìn thấy chủ nhân của hắn, nói vậy, hạnh phúc bắt đầu đi.
Rất nhanh, dược đỉnh truyền đến vị thuốc nhàn nhạt.Mở đình ra, Nam Cung Vân thở ra một hơi, hoàn hảo, còn kịp.
Cuối cùng, một viên thuốc Thất Thải xuất hiện ở bên trong đỉnh, bị Nam Cung Vân lấy ra đặt trong tay.
Mọi người thấy viên thuốc trong tay Nam Cung Vân, thổn thức không thôi.
Cùng lúc đó, Lâm Thiên Nhai cùng Lâm Sở Sở đều cảm thấy cả người nhẹ nhàng, thời điểm một tuổi y phục hàng ngày ở dưới cổ có kiềm chế dược hiệu quả, theo Thất Thải Phong Tín Tử biến mất cũng cùng nhau biến mất.
"Cho ngươi." Bạch Phong Hoa đem yêu đan Thất Thải Phong Tín Tử đưa cho Lâm Sở Sở.
Lam Sở Sở nhận lấy, nhìn nhìn yêu đan, lại liếc nhìn Phong Hoa "Muốn ta ăn xuống?"
"Ừ." Bạch Phong Hoa gật gật đầu.
Nam Cung Vân đem đan dược luyện chế từ Thất Thải Phong Tín Tử đưa cho Bạch Phong Hoa, Bạch Phong Hoa thu vào túi Càn Không.
Sự tình, cứ như vậy trải qua.
"Bạch tỷ tỷ, các ngươi kế tiếp phải đi về sao?" Lâm Sở Sở không tha hỏi.
"Ừ, quay về Thánh Điện." Bạch Phong Hoa nhẹ nhành gật đầu, có thể đi hỏi chim lớn thần khí tiếp theo đang nằm chỗ nào.
"Ừ, ta sẽ tìm ngươi sau.Chờ ta đem chuyện trong tộc xử lý xong." Lâm Sở Sở tươi cười nói.
"Ừ, lần sau gặp." Bạch Phong Hoa cười cười, gật đầu.
Cứ như vậy, đoàn người từ sơn cốc liền mỗi người một ngả, Lâm Thiên Nhai cùng Lâm Sở Sở quay về tổng bộ Phong Tín Tử, mà Bạch Phong Hoa cùng Nam Cung Vân, Vân Dương trở về Thánh Điện.
Trong xe ngựa, Bạch Phong Hoa nhắm mắt dưỡng thần, nhưng trong lòng tính toán.Dược liệu, chỉ còn thiếu Lưu Quan Tuyết Liên, nhưng Tiêu Dao Vương nói rất đúng tựa hồ Tuyết Liên kia ở đại lục khác mới có.Thiên dược đỉnh, khi nào thì thuận tay khiên đi ra đâu? Một phần nằm ở Bạch Hổ Thánh Điện, còn một phần ở Chu Tước Thánh Điện.Chu Tước Thánh Điện tự nhiên đơn giản, mình có thể thoải mái lấy.Bất quá, phần nằm bên Bạch Hổ Thánh Điện, tựa hồ phải mất một ít khí lực.
Sau khi đoàn người Bạch Phong Hoa trở về Chu Tước Thánh Điện, Nhị trưởng lão cùng Bạch Tử Mặc An Thiếu Minh nhìn thấy Bạch Phong Hoa an toàn trở về, đều vui sướng không thôi.Nhưng mà, ghế còn ngồi chưa nóng, Bạch Phong Hoa liền nhận được mật báo thám tử đưa tới.Phương Tĩnh Lan, Bạch Linh Khê, cùng sư phụ các nàng, tựa hồ sắp có hành động...
"Ha ha, Tiểu Mộc...." Khốc Khốc cao hứng bay lượn giữa không trung, cũng không dám lập tức chạy ra nghênh đón, Tiễu Mộc đã phân phó hắn phải đợi bên trong người Bạch Phong Hoa, hắn đương nhiên không dám hành động thiếu suy nghĩ.** ss Gà ** Nếu Tiểu Mộc nhìn thấy hắn chạy tới, vạn nhất cả đời về sau không để ý hắn thì xong.
"Tiểu Mộc đến đây? Sư huynh xuất quan?" Bạch Phong Hoa hơi hơi nhíu mi, ngưng thần cảm nhận tình hình bên ngoài, trong lòng chấn động, quả nhiên, bên ngoài có người lặng yên rất nhanh tiếp cận.Cấm chế bên ngoài đối với người này diễn đàn Lê Quý Đôn tựa hồ không có ảnh hưởng gì, người nọ liền thoải mái hướng bên này nhanh chóng mà đến.
"Hắc hắc, tuyệt đối là Tiểu Mộc. Bởi vì mỗi ngày trải qua một chỗ ta đều lưu lại hơi thở, như thế mới có thể nói cho Tiểu Mộc, ta đã đi qua nơi này ta đã đi qua nơi này." Khốc Khốc hưng phấn, những giọt hỏa cứ như vậy nở rộ, rơi trên mặt đất phát ra tiếng vang tư tư.
Bạch Phong Hoa co rút khóe miệng, ta đã đi qua nơi này ta đã qua nơi này, thật đúng là phong cách Khốc Khốc, phải nói thật đúng là phong cách Khốc Khốc đối Tiểu Mộc kia làm nũng.
Bất quá, sư huynh cư nhiên tìm tới nơi này sao? Trong lòng Bạch Phong Hoa cũng là một trận vui sướng, ** ss Gà **đứng thẳng dậy nhìn phía cánh cửa.Ngay sau đó, một bóng dáng đến không thể quen thuộc cứ như vậy bỗng nhiên xuất hiện ở cửa.Dáng người Nam Cung Vân cao ngất cùng dung nhan tuấn mỹ ấn vào mắt Bạch Phong Hoa.
"Sư, sư huynh!" Bạch Phong Hoa vui sướng kêu ra tiếng.Thật sự là sư huynh!
"Phong Hoa!" Nam Cung Vân liếc mắt liền thấy Bạch Phong Hoa, tuy rằng giờ phút này Bạch Phong Hoa đội mặt nạ, thành bộ dáng một thiếu niên, nhưng ánh mắt kia, giọng nói kia, quen thuộc đến mức khiến tim Nam Cung Vân đập rất nhanh.Nàng quả nhiên ở trong nơi này.Nam Cung Vân cẩn thận đem Bạch Phong Hoa đánh giá từ trên xuống, vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.
"Sư huynh, thật là ngươi, thật là ngươi. Ngươi xuất quan?" Bạch Phong Hoa vui sướng nghênh đón, nhìn dáng vẻ mệt mỏi của Nam Cung Vân, nghi hoặc nói, " Sư huynh, làm sao ngươi biết ta ở trong này?"
"Ta trở lại Thánh Điện biết được ngươi tới tổng bộ Phong Tín tử, ta liền tìm đến đây." Nam Cung Vân mỉm cười thật sâu nhìn người trước mắt chính mình vẫn nhớ, giờ khắc này, thật sự muốn đem người trước mặt tiến vào trong lòng.Nghĩ, cũng không có thể...Chỉ có thật sâu nhìn người trước mắt, mỗi cái nhăn nụ cười của nàng, đều khắc sâu trong lòng không thôi.Hôm nay rốt cục gặp được, tâm tình giờ khắc này được mở rộng chìm trong ánh sáng.
"Sư huynh, ** ss Gà **ngươi như thế nào tìm tới nơi này? Còn có, ngươi hiện tại luyện dược..." Bạch Phong Hoa nhưng thật ra có chút kinh ngạc, muốn tìm tới tổng bộ Phong Tín tử phi thường không dễ.Nhưng vừa rồi Bạch Phong Hoa rõ ràng cảm giác là dị thường tiếp cận nơi này rất thoải mái.Hơn nữa, không kinh động bất cứ kẻ nào.
"Là Dương thúc thúc dẫn ta tới." Ánh mắt Nam Cung Vân hướng bên cạnh liếc, Bạch Phong Hoa mới nhìn đến người đứng phía sau Nam Cung Vân.Nam nhân kêu Dương thúc như trước trên mặt mang theo mặt nạ răng nanh, lẳng lặng đứng phía sau Nam Cung Vân. Bạch Phong Hoa thấy thế trong lòng vô cùng kinh ngạc, nàng cư nhiên không có nhận thấy người này tồn tại.Tu vị hắn rốt cuộc đến loại nào? Từ tình trạng hiện tại đến nay, người này bị thương, tựa hồ đã khỏi hẳn, cho nên mới bí hiểm nhu vậy.Xem ra, sư huynh đã thăng cấp thành công? Vân Dương này, không đơn giản, có thể thoải mái tìm ra tổng bộ Phong Tín tử, lại dễ dàng thâm nhập vào Thánh Địa gia tộc Phong Tín tử.
"Tiểu Mộc, Tiểu Mộc, ngươi ra đi, Tiểu Mộc, ta nhớ ngươi muốn chết.Ta thật sự rất nhớ ngươi..." Khốc Khốc bay lượn chung quang người Nam Cung Vân vội vàng kêu.
Vù_______
Tiểu Mộc từ trong thân thể Nam Cung Vân chui ra, sau đó không nói hai lời trực tiếp lôi kéo Khốc Khốc chạy vào trong thân thể Bạch Phong Hoa. Chỉ nghe hắn nói thầm một câu :"Thật khiến ta mất mặt xấu hổ.." Sau đó, hai luồng hỏa tiến vào trong thân thể Bạch Phong Hoa không có âm thanh nữa...
Lâm Thiên Nhai cùng Lâm Sở Sở đã phục hồi lại tinh thần, quay đầu bên này nhìn, nhưng vẫn không nói chuyện.Nam Cung Vân bọn họ đều biết, cũng biết Nam Cung Vân không đơn giản.Nhưng không nghĩ tới Nam Cung Vân cư nhiên xuất nhập vào Thánh Điện bọn họ giống như đi vào hậu viện nhà dân.Còn có người đứng sau, nam nhân đem mặt nạ kia, bọn họ hoàn toàn không cảm giác được hơi thở đối phương.Cao thủ, cao thủ lợi hại...Có một điều bọn họ cũng hiểu được, Nam Cung Vân đối với Phong Tín Tử là tuyệt đối không có ác ý.Cho nên hai người cũng không có phản ứng gì, đứng một bên trầm mặc.
"Tiểu Vân thực lo lắng cho ngươi, chẳng qua, thoạt nhìn chúng ta lo lắng tựa hồ là dư thừa." Vân Dương phía sau thản nhiên mở miệng.Tình huống trước mắt, cũng là Bạch Phong Hoa nắm giữ, không cần bọn họ nhúng tay.
"Phong Hoa, sự tình đều xử lý tốt?" Nam Cung Vân mỉm cười nhẹ giọng hỏi.
"Ừ, không sai biệt lắm." Bạch Phong Hoa gật gật đầu, bỗng nhiên nghĩ đến, "Sư huynh, ngươi hiện tại luyện dược..." Bạch Phong Hoa thử hỏi.
Nam Cung Vân mỉm cười, nhẹ giọng nói :"Thượng phẩm cao cấp luyện dược sư."
"Cái gì?"
"Thượng phẩm cao cấp luyện dược sư?"
Phát ra tiếng kinh hô không phải Bạch Phong Hoa, mà là hai huynh muội Lâm Thiên Nhai và Lâm Sở Sở vẫn chú ý tình huống bên này, cẩn thận lắng nghe bọn họ đối thoại.
Thượng phẩm cao cấp luyện dược sư? Trên đại lục, trong truyền thuyết chỉ có hai người đạt đến trình độ này.Một vị đã sớm mất, còn một vị chưa ai từng gặp qua.Mà giờ phút này, người đứng ở trước mắt họ, cư nhiên là thượng phẩm cao cấp luyện dược sư! Giờ khắc này, độc quyền tại diễn đàn Lê Quý Đôn, nghiêm cấm sao chép trong lòng Lâm Sở Sở đã bắt đầu tính toán, trên đại lục xuất hiện thượng phẩm cao cấp luyện dược sư thứ ba! Gần ngay trước mắt, nhưng lại là sư huynh Bạch tỷ tỷ.
"Ha ha, sư huynh, ta biết ngươi có thể.Chúc mừng ngươi.." Bạch Phong Hoa là thật vì Nam Cung Vân cao hứng.Bạch Phong Hoa lại tuyệt đối không kinh ngạc, chỉ có vui sướng.Chính là, Nam Cung Vân trong thời gian ngắn đột phá như thế, trả giá bằng gian khổ cũng không phải người thường tưởng tượng.Nghĩ đến đây, trong lòng Bạch Phong Hoa dâng lên một trận đau lòng.Sư huynh tại phúc địa bên trong, chỉ sơ là mất ăn mất ngủ liều mạng luyện dược đi.Xem trên mặt hắn không che giấu được thần thái mệt mỏi là biết, sư huynh, tựa hồ cũng gầy.
"Ngươi cũng có thể." Nam Cung Vân tay vẹo mũi Bạch Phong Hoa, cười nói "Người nào đó từng đả kích ta vái gì chẳng lẽ quên?"
"Ha ha..." Bạch Phong Hoa ngượng ngùng cười cười, sờ sờ cái mũi của mình.Tự nhiên nhớ tới những lời lúc trước chính mình đả kích sư huynh, "Đều đã trôi qua, sư huynh còn mang thù."
Nam Cung Vân cười rộ lên, mang thù? Mọi chuyện về Phong Hoa đều nhớ rõ, đều khắc vào trong lòng, khắc vào tận xương cốt, nghĩ quên cũng không có khả năng...
Lâm Thiên Nhai và Lâm Sở Sở nhìn xem, trợn mắt há hốc mồm nhìn, nam nhân này cũng sẽ cười? Từ lần đầu nhìn thấy hắn, cho tới bây giờ đều là thấy khuôn mặt hắn lạnh như băng, chưa thấy qua hắn tươi cười.Hôm nay, thấy hắn mỉm cười vài lần, lại đều là vì Bạch Phong Hoa.
"Sự tình xử lý xong rồi sao? Thất Thải Phong Tín tử lấy được sao?" Nam Cung Vân quan tâm nhất đến vấn đề này.
"Nha! Đúng rồi! Thật sự là quá tốt, sư huynh, ngươi tới vừa vặn." Bạch Phong Hoa phục hồi tinh thần lại, trong lòng mừng thầm, sư huynh xuất hiện thật sư là rất đúng lúc, "Chỉ có ngươi mới có thể luyện chế."
"Chuyện gì?" Nam Cung Vân nhìn quanh phòng, thấy được gốc cây Thất Thải Phong Tín tử, bỗng kinh hô nhỏ ra tiếng "Là Thất Thải Phong Tín tử?"
"Đúng vậy, sư huynh, người tới vừa vặn, đem hắn luyện chế đi, chỉ có ngươi mới có thể luyện chế.Ta không có biện pháp luyện chế." Bạch Phong Hoa trầm mặc nhìn Thất Thải Phong Tín tử, chậm rãi nói.Luyện chế Thất Thải Phong Tín tử, vẫn nằm ở trên đầu cốc Lâm gia những rằng buộc cũng sẽ biến mất.
"Mang ta, nhìn nơi đó..." Thanh âm Thất Thải Phong Tín tử xa thẳm vang lên.
Nam Cung Vân và Vân Dương đều sửng sốt, tiếng nói này... do Thất Thải Phong Tín tử phát ra?
"Hắn có ý thức của mình, cho nên ta không thể luyện chế hắn." Bạch Phong Hoa gật đầu, ý bảo giọng nói đúng là do Thất Thải Phong Tín tử phát ra.
"Cư nhiên đã mở tâm trí." Nam Cung Vân kinh ngạc nhìn Thất Thải Phong Tín tử nói.Vân Dương cũng thập phần kinh ngạc.
"Sự tình phức tạp, ta từ từ kể lại cho ngươi biết." Bạch Phong Hoa thở dài một tiếng, chậm bước đến gần Thất Thải Phong Tín tử.
"Chúng ta cũng đi." Lâm Thiên Nhai tiến lên, kiên định nói.
"Như vật, ba ngày sau xuất phát đi, ta nghĩ các ngươi cần thời gian sửa sang lai hết thảy nơi này." Bạch Phong Hoa xoay người nhìn Lâm Thiên Nhai, lại nhìn Lâm Khắc ngồi dưới đất chảy nước miếng ngây ngô cười, thản nhiên nói.
Lâm Thiên Nhai theo ánh mắt Bạch Phong Hoa nhìn, nhìn đến Lâm Khắc ngây ngốc, con ngươi bắn ra ánh sáng lạnh.Thánh Nữ Thất Thải mất tích ly kỳ, Lâm Khắc bỗng nhiên phát ngốc, thánh vật Thất Thải Phong Tín tử biến mất...Việc này, một chuyện đối với gia tộc Phong Tín đều là đại sự kinh thiên động địa.Hiện tại lại đồng thời xảy ra ba sự kiện lớn, Phong Tín tử gia tộc, tất nhiên sẽ khiến cho kinh thiên động địa biến hóa lớn.Có thể đoán được, kế tiếp Lâm gia nhất định sẽ một lần đại huyết tẩy.
"Ca ca, lúc này đây, ai cũng không có cách nào ngăn cản ta." Thanh âm Lâm Sở Sở kiên định vô cùng, bỗng nhiên rơi vào tai mọi người.Bạch Phong Hoa quay đầu, nhìn đến vẻ mặt nghiêm nghị của Lâm Sở Sở, nàng ngẩng đầu lên nhìn Lâm Thiên Nhai.
Bạch Phong Hoa không có nói xen vào, nàng biết, vào giờ khắc này, trong lòng Lâm Sở Sở đã có quyết định.Lòng của nàng, vào giờ khắc này rất kiên định.Gia tộc Phong Tín tử, bầu trời tựa hồ phải đổi a..."Chẳng qua..." Bạch Phong Hoa vuốt cằm chính mìn trầm ngâm nói, "Sở Sở, sự tình hẳn không phải dễ dàng giản quyết đi? Ở trong tộc các ngươi, hẳn là có không ít người ủng hộ tên ngốc này?"
"Không sai, nhưng người ủng hộ ta cũng không thiếu." Lâm Sở Sở trầm giọng nói, "Hắn đã thành cái dạng này, nhưng người đó ngay cả muốn đưa hắn ngồi vị trí đó cũng không có khả năng."
"Những người đó sẽ từ bỏ ý đồ sao?" Bạch Phong Hoa có chút thay Lâm Sở Sở lo lắng, gia tộc Phong Tín tử rắc rối phức tạp, hiện tại sự tình diễn biến đến tình trạng này, thân là đại tiểu thư Lâm Sở Sở thật có thể giải quyết.
"Hừ, phụ thân ta đã sớm buông tay mặc kệ chuyện trong tộc, lúc này đây, vừa vặn!" Ánh mắt Lâm Sở Sở nhìn về phía Lâm Khắc chợt nghiêm túc.Đồ ngu này trước kia luôn gây khó dễ cho bọn họ, hết sức vũ nhục.Không phải ỷ vào mình là nhi tử chính thất thôi sao? Nương chết sớm, nếu không như thế nào đến lượt kế thất bọn họ đến diễu võ dương oai? Lúc này đây, là một cơ hội tuyệt vời, tất nhiên phải làm cho bọn họ vĩnh viễn không thể xoay người.
"Bất luận ngươi làm cái gì, ta đầu bên cạnh ủng hộ ngươi." Thanh âm Lâm Thiên Nhai nhẹ nhàng lại dị thường kiên định vang lên bên tai Lâm Sở Sở.
Lâm Sở Sở thân mình chấn động, quay đầu đối diện ánh mắt Lâm Thiên Nhai, trên mặt tươi cười chậm rãi hiện lên ý hiểu.
Bạch Phong Hoa không tiếng động nhìn một màn trước mắt, trong lòng cũng có chút vui mừng.Bất kể thế nào, Lâm Thiên Nhai không cần chết, mà Lâm Sở Sở được cứu.Nếu để Lâm Sở Sở ăn yêu đan của Thất Thải Phong Tín tử, nàng ít nhất có thể sống thêm năm mươi năm.Mà kế tiếp nàng lựa chọn thế nào đó chính là chuyện của nàng.
Kế tiếp. Lâm Sở Sở lấy thủ đoạn chớp nhoáng, lấy thế sét đánh không kịp chống đỡ khống chế toàn bộ trên dưới Lâm gia, đem toàn bộ người ủng hộ phía sau Lâm Khắc khống chế đứng lên.Ở trên đại đường, người trong tộc đứng trung lập, đang nhìn người đứng sau lưng Lâm Sở Sở, đều thay đổi lập trường, mà bên đứng về bên Lâm Sở Sở.Mà quan trọng nhất là nhìn đến Lâm Khắc Nhân cười ngây ngô chảy nước miếng đứng trên đại đường, ai cũng không nhận ra.
Ai đều đã nhìn ra, đứng ở phía sau Lâm Sở Sở, thực lực cường đại đáng sợ.Vị kia là cao cấp luyện dược sư, tuy rằng là thiếu niên trẻ tuổi, nhưng là cả người phát ra hơi thở cũng bức người như vậy.Mà thiếu niên đứng bên cạnh người đeo mặt nạ răng nanh, làm cho người ta uy áp không rét mà run.Vân Dương đứng bên người Bạch Phong Hoa phóng thích uy áp chính mình, là Nam Cung Vân yêu cầu, Vân Dương đối với thỉnh cầu của Nam Cung Vân, tự nhiên là không nói hai lời liền đồng ý.
Mẫu thân Lâm Khắc Nhân, là một nữ nhân cực kỳ có thủ đoạn cùng tâm kế, nàng nhìn đến bộ dáng con mình biến thành như vậy, mà Thánh Nữ đại nhân cũng không có xuất hiện chủ trì nhà, nàng chỉ biết đại thế đã mất.Nàng cũng không nói lời nào, chính là âm lãnh nhìn Lâm Sở Sở, đáy mắt chỗ sâu nhất hiện lên tia cay nghiệt, nắm con mình ly khai khỏi đại đường.
Thánh Nữ Thất Thải gặp biến cố không người nào biết, thánh vật Thất Thải Phong Tín tử biến mất cũng không người nào biết.Lâm Sở Sở rất nhanh nắm giữ Lâm gia, trở thành gia chủ, Lâm Thiên Nhai thủy chung một tấc cũng không rời khỏi nàng.
Đương sự mọi chuyện giải quyết xong đã là ba ngày sau.
"Bạch tỷ tỷ, ngày mai chúng ta xuất phát đi." Biểu tình trên mặt Lâm Sở Sở thản nhiên, đã nhiều ngày, nàng quả thật phi thường vất vả.Trong tộc rất nhiều chuyện đều phải xử lý, mà thế lực phản đối nàng, nàng đều chậm rãi chèn ép.
"Ừ, ngày mai xuất phát, ngươi đêm nay nghỉ nghỉ cho tốt đi." Bạch Phong Hoa nhìn Lâm Sở Sở mệt mỏi đau lòng dặn dò.
"Bạch tỷ tỷ cũng nghỉ ngơi tốt, chuyện vừa qua, thật sự cảm ơn ngươi." Trên mặt Lâm Sở Sở nở rộ tươi cười chân thành cảm kích nói.
"Không cần." Bạch Phong Hoa mỉm cười, lại thấp giọng nghiêm nghị nói, "Sở Sở, có câu ta lắm miệng muốn nói.Mẹ kế ngươi không phải là người đơn giản, chính ngươi cẩn thận." Ngày ấy trên đại đường, chính là cùng ánh mắt phụ nhân kia đối diện, Bạch Phong Hoa liền biết nữ nhân kia quả không đơn giản.Sự tình tuyệt sẽ không kết thúc đơn giản như vậy.
"Ta biết." Lâm Sở Sở sắc mặt nghiêm trọng gật gật đầu, giữa mày hiện lên tia quyết liệt, "Cám ơn Bạch tỷ tỷ quan tâm, ta nghĩ ta biết làm như thế nào."
Bạch Phong Hoa cũng nhẹ nhàng vuốt cằm, không thèm nhắc lại.Tranh đấu trong đại gia tộc, vĩnh viễn như vậy tàn khốc vô tình, làm cho thể xác và tinh thần mệt mỏi.Chẳng qua, ánh mắt Bạch Phong Hoa nhìn lên, nhìn về phía Lâm Thiên Nhai, Lâm Sở Sở hạnh phúc, ít nhất cạnh nàng có người cùng nàng đồng cam cộng khổ.
So sánh với đại gia tộc trong lúc vô tình tranh đấu, Bạch Phong Hoa càng hoài niệm Bạch gia ấm áp.
Buổi tối, gió nhẹ hiu hiu, trong không khí tràn ngập mùi hoa nồng đậm, là cho người ta lòng say.Mùa xuân đã tới, muôn hoa đua thắm khoe sắc, hương thơm say lòng người.Bạch Phong Hoa dựa người vào bên cạnh từ đình trong viện, nhắm mắt lại ngửi mùi hoa chung quanh, hưởng thụ chút yên tĩnh này.
Phía sau có tiếng bước chân rất nhỏ, tiếng bước chân cách nàng không xa thì dừng lại, người tới cũng không có tiếp tục tiến lên.Bạch Phong Hoa cũng phát hiện người tới là ai.Là sư huynh, nhưng hắn vì sao lại dừng chân không tiến?
Nam Cung Vân đứng cách Bạch Phong Hoa không xa, cứ như vậy thật sâu nhìn người bên trong đình.Đóa hoa ở trong bóng đêm nhẹ nhàng bay lượn, lướt qua mái tóc nàng.
Cứ như vậy, lẳng lặng nhìn nàng, tốt lắm...
Trí nhớ trước kia, hắn cư nhiên không nghĩ còn muốn đứng dậy.Đoạn thời gian ở nơi chế thuốc, Vân Dương thường xuyên kể chuyện trước kia, lúc hắn bốn tuổi, chuyện trong gia tộc, chuyện về mẫu thân.Hắn một chút ấn tượng cũng không có, không muốn nhớ tới.
Hắn kháng cự khôi phụ lại trí nhớ.
Bởi vì, hắn biết, chính mình khôi phục trí nhớ, có lẽ sẽ mất đi chút gì đó ở hiện tại.
Không nghĩ, không muốn, không cần mất đi!
"Sư huynh, ngươi ở đó phát ngốc cái gì?" Bỗng nhiên, thanh âm Bạch Phong Hoa cười khẽ vang lên bên tai Nam Cung Vân.
Nam Cung Vân sửng sốt, suy nghĩ về tới thực tại, nhìn Bạch Phong Hoa đứng trong đình lý khanh khách cười khanh khách, cả người nháy mắt hoảng hốt đứng lên.
Phong Hoa, Phong Hoa lún đồng tiền...
"Sư huynh?" Bạch Phong Hoa thấy Nam Cung Vân khác thường, lo lắng gọi.
"Sao? A!" Nam Cung Vân khôi phục lại tinh thần, mỉm cười, lắc đầu, "Không có gì." Dứt lời, chậm rãi đi tới phía trước, đến bên người Bạch Phong Hoa, vươn tay nhẹ nhàng xoa đầu Bạch Phong Hoa.
"Làm gì a? Tóc ta bị ngươi làm rối loạn hết a." Bạch Phong Hoa trừng mắt nhìn Nam Cung Vân.
"Nghe nói ngươi tại trăm năm tứ quốc ước hẹn, hết sức nỏi bật a."Nam Cung Vân nhíu mày, trên tức nói.
"Ha ha, không thể nào." Bạch Phong Hoa vừa nghe, vui vẻ.Cái gì náo động, chính mình thật ra không nghĩ tới, bởi chính mình cuối cùng thắng, đều là Mạc Thanh Tuyệt nhường cho.Hơn nữa Thanh Tuyệt chỉ giáo rất nhiều...
"Sư huynh, ngươi ở địa chế thuốc nhàm chán không?" Bạch Phong Hoa nhe răng cười, "Lúc trước ta nhàm chán muốn chết, lãng phí không biết bao nhiêu dược liệu."
"Ngươi còn nói! Thật sự là giậm chân giận dữ!" Nam Cung Vân vừa nói đến, trong lòng lại nổi giận, đi vào nhìn thấy dược hắn liền đau lòng muốn chết.Sư muội chính mình thật sự là phá sản đến cực điểm!"Ta xem như hiểu được ngươi cao cấp luyện dược sư như thế nào đến."
"Ha ha, rồi sẽ tới." Bạch Phong Hoa cười rộ lên.
"Ngươi a... Nếu các luyện dược sư đại lục này biết ngươi lãng phí dược liệu, bảo sao đoàn thể không đuổi giết ngươi." Nam Cung Vân khó có khi mở miệng nổi lên vui đùa.
"Chỉ mình ngươi là dược sư biết, ngươi mới không truy sát ta." Bạch Phong Hoa cười hắc hắc.
Nam Cung Vân bất đắc dĩ nở nụ cười, trong lòng thấy ấm áp.Cảm giác cùng người trước mắt nới chuyện phiếm như vậy, thật rất tốt a, thật hy vọng thời gian cứ như vậy không trôi qua...
Chỗ tối, một đôi con ngươi mắt lạnh nhìn bên này.
Đêm, không tiếng động...
Sáng sớm hôm sau, đoàn người xuất phát, Thất Thải Phong Tín Tử đi trước dẫn đường.Mà nơi đó, cách tổng bộ Phong Tín Tử cũng không xa.
Đến nơi, trước mắt là một mảnh xanh biếc cùng thanh tịnh.Một bức tranh sơn cốc, tao nhã yên tĩnh, Lâm Thiên Nhai cùng Lâm Sở Sở đều rất kinh ngạc, vì sao bọn họ không có phát hiện sơn cốc này?
Bạch Phong Hoa ôm Thất Thái Phong Tín Tử, chậm rãi hướng sơn cốc đi đến, mọi người theo phía sau, trầm mặc không tiếng động.
Sắp đến sơn cốc, rất xa nhìn thấy vài tòa nhà gỗ nhỏ.
"Đến.." Thanh âm yếu ớt của Thất Thải Phong Tín Tử vang lên, tràn ngập đau thương cùng hoài niệm, còn có một tia vui sướng.Rốt cuộc, rốt cuộc có thể đi gặp chủ nhân.
Bạch Phong Hoa nhẹ nhàng đặt Thất Thải Phong Tín Tử trên mặt đất.
"Chủ nhân..." Thanh âm ưu thương nhẹ nhàng vang lên bên tai mỗi người, chạm vào tâm hồn mỗi người. Bạch Phong Hoa nhẹ nhàng lui ra phía sau, nhìn Thất Thải Phong Tín Tử.
Chậm rãi, một bóng dáng gầy yếu theo gốc cây Thất Thải Phong Tín Tử đi ra.Đó là một thiếu niên một thân áo trắng gầy yếu, hắn không vội vàng hướng phía trước đến, chính là nhìn chằm chằm vào vài nhà gỗ nhỏ kia.Không nói gì, hắn chậm rãi hướng nhà gỗ đi đến, từng bước một.
Tất cả mọi người lẳng lặng nhìn một màn trước mắt này.Tiểu Điệp bên tai Bạch Phong Hoa cử động, nàng vặn vẹo thân mình, định ngăn trở, nhưng trong lòng hốt hoảng, hiểu được chính mình không thể ngăn trở.Nhìn bóng dáng gầy yếu màu trắng càng ngày càng đi xa, mắt nhỏ như đậu xanh của Tiểu Điệp nước mắt rơi xuống. Một đường đi này, Phong Tín Tử, hy vọng ngươi có thể ở một thế giới khác cùng chủ ngươi đoàn tụ, vĩnh viễn không cần chia lìa, vĩnh viễn!
Thân ảnh gầy yếu màu trắng chậm rãi đi vào nhà gỗ, biến mất trong tầm mắt của mọi người.Ngay sau đó, bỗng chậm rãi vang lên tiếng ầm, nhà gỗ và ruộng đất xung quanh đều chìm rãi chìm vào trong lòng đất.
Dần dần, vài tòa nhà gỗ biến mất ở tại tầm mắt mọi người, cùng thần thức Thất Thải Phong Tín Tử mai táng cùng nhau.
"Mau, mau luyện chế dược." Bỗng nhiên, thanh âm kinh ngạc của Vân Dương vang lên.
Mọi ngươi cùng nhau nhì về phía đặt Thất Thải Phong Tín Tử, mới phát hiện Thất Thải Phong Tín Tử đang dần dần héo rũ.
Nam Cung Vân biến sắc, nhanh chóng đem dược đỉnh sớm chuẩn bị mở ra, Tiểu Mộc cùng Khốc Khốc giời khắc này nháy mắt từ trong cơ thể Bạch Phong Hoa chạy ra, chui vào phía dưới dược đỉnh.Nam Cung Vân nhanh chóng hái Thất Thải Phong Tín Tử xuống, để vào dược đỉnh, thúc dục Tiểu Mộc cùng Khốc Khốc, đậy nắp đỉnh bắt đầu luyện chế.
Bạch Phong Hoa quay đầu nhìn về nơi thần thức Thất Thải Phong Tín Tử biến mất, trong lòng còn đau âm ỉ.Bao nhiêu năm, Thất Thải Phong Tín Tử chờ đợi bao nhiêu năm, mới có thể chờ đến ngày hôm nay.Tại một thế giới khác, hắn có thể nhìn thấy chủ nhân của hắn, nói vậy, hạnh phúc bắt đầu đi.
Rất nhanh, dược đỉnh truyền đến vị thuốc nhàn nhạt.Mở đình ra, Nam Cung Vân thở ra một hơi, hoàn hảo, còn kịp.
Cuối cùng, một viên thuốc Thất Thải xuất hiện ở bên trong đỉnh, bị Nam Cung Vân lấy ra đặt trong tay.
Mọi người thấy viên thuốc trong tay Nam Cung Vân, thổn thức không thôi.
Cùng lúc đó, Lâm Thiên Nhai cùng Lâm Sở Sở đều cảm thấy cả người nhẹ nhàng, thời điểm một tuổi y phục hàng ngày ở dưới cổ có kiềm chế dược hiệu quả, theo Thất Thải Phong Tín Tử biến mất cũng cùng nhau biến mất.
"Cho ngươi." Bạch Phong Hoa đem yêu đan Thất Thải Phong Tín Tử đưa cho Lâm Sở Sở.
Lam Sở Sở nhận lấy, nhìn nhìn yêu đan, lại liếc nhìn Phong Hoa "Muốn ta ăn xuống?"
"Ừ." Bạch Phong Hoa gật gật đầu.
Nam Cung Vân đem đan dược luyện chế từ Thất Thải Phong Tín Tử đưa cho Bạch Phong Hoa, Bạch Phong Hoa thu vào túi Càn Không.
Sự tình, cứ như vậy trải qua.
"Bạch tỷ tỷ, các ngươi kế tiếp phải đi về sao?" Lâm Sở Sở không tha hỏi.
"Ừ, quay về Thánh Điện." Bạch Phong Hoa nhẹ nhành gật đầu, có thể đi hỏi chim lớn thần khí tiếp theo đang nằm chỗ nào.
"Ừ, ta sẽ tìm ngươi sau.Chờ ta đem chuyện trong tộc xử lý xong." Lâm Sở Sở tươi cười nói.
"Ừ, lần sau gặp." Bạch Phong Hoa cười cười, gật đầu.
Cứ như vậy, đoàn người từ sơn cốc liền mỗi người một ngả, Lâm Thiên Nhai cùng Lâm Sở Sở quay về tổng bộ Phong Tín Tử, mà Bạch Phong Hoa cùng Nam Cung Vân, Vân Dương trở về Thánh Điện.
Trong xe ngựa, Bạch Phong Hoa nhắm mắt dưỡng thần, nhưng trong lòng tính toán.Dược liệu, chỉ còn thiếu Lưu Quan Tuyết Liên, nhưng Tiêu Dao Vương nói rất đúng tựa hồ Tuyết Liên kia ở đại lục khác mới có.Thiên dược đỉnh, khi nào thì thuận tay khiên đi ra đâu? Một phần nằm ở Bạch Hổ Thánh Điện, còn một phần ở Chu Tước Thánh Điện.Chu Tước Thánh Điện tự nhiên đơn giản, mình có thể thoải mái lấy.Bất quá, phần nằm bên Bạch Hổ Thánh Điện, tựa hồ phải mất một ít khí lực.
Sau khi đoàn người Bạch Phong Hoa trở về Chu Tước Thánh Điện, Nhị trưởng lão cùng Bạch Tử Mặc An Thiếu Minh nhìn thấy Bạch Phong Hoa an toàn trở về, đều vui sướng không thôi.Nhưng mà, ghế còn ngồi chưa nóng, Bạch Phong Hoa liền nhận được mật báo thám tử đưa tới.Phương Tĩnh Lan, Bạch Linh Khê, cùng sư phụ các nàng, tựa hồ sắp có hành động...
Tác giả :
Vô Ý Bảo Bảo