Thịnh Thế Mưu Thần
Quyển 1 - Chương 39: Liệt vương độc miệng
Editor: LaOngDao142
Trong phòng yên lặng có chút u ám, Mộc Thanh Y một thân một mình ngồi ở trong phòng, bên cạnh trên bàn còn để một phong thư đã mở ra. Trong thư cũng chỉ viết mấy lời, nhưng lại như một lưỡi dao sắc bén đâm vào tim nàng, vừa đau nhói vừa đầm đìa máu tươi.
Tĩnh An năm hai mươi ba năm, mùng ba tháng chín. Cảnh An Đế cho mời phu nhân Trương thị Túc Thành Hầu tấn kiến.
Mùng năm, Tĩnh An Hầu phu nhân hồi phủ. Bị Đức An phu nhân giam cầm trong viện.
Mùng bảy tháng mười, Nhu phi Mộc Phi Loan bí mật trở về phủ, tự mình đi thăm phu nhân Túc Thành Hầu.
Mùng tám tháng mười, Túc Thành Hầu phu nhân tự vẫn mà chết.
Bên dưới những dòng chữ này còn có một dòng phê chuẩn viết: "Trước khi phu nhân Túc Thành Hầu tự vẫn chết, nghi ngờ đã có bầu một tháng."
Nghiêm túc nói, phong thư này từ đầu đến cuối lời lý giải kia một lời cũng chưa nói, nhưng trong mắt Mộc Thanh Y cũng đã đủ.
Mộc, Trường, Minh!
Ta nhất định khiến cho phủ Túc Thành Hầu ngươi cửa nát nhà tan, không chết không thôi!
"Tứ muội, muội ở đây sao?" Ngoài cửa âm thanh của Mộc Sâm thức tỉnh Mộc Thanh Y trong thù hận. Ánh mắt Mộc Thanh Y lóe lên, che giấu sự cừu hận trong mắt. Ngoài cửa Mộc Sâm đã đẩy cửa ra, vừa đúng thấy dung nhan Mộc Thanh Y băng lãnh rét buốt không khỏi nhíu mày một cái nói: "Tứ muội, người bên cạnh muội cũng quá ít. Ta một đường đi vào cũng không có gặp được một người nào. Châu Nhi nha đầu kia đâu?"
Mộc Thanh Y không phải bất động thanh sắc thu dọn phong thư kia, nhàn nhạt nói: "Ta phân phó nàng đi phòng bếp, đại ca tại sao lại tới giờ này."
Mộc Sâm có chút lo lắng nói: "Tứ muội, Liệt vương tới phủ cầu hôn. Phụ thân muốn muội mau một chút trở về, trong lòng muội cũng nên hiểu rõ. Theo như ý tứ của phụ thân... Là không muốn muội gả đi Bắc Hán."
Mộc Thanh Y sửng sốt, hành động của Ca Thư Hàn cũng không giống như đơn thuần vì hòa thân a, chẳng lẽ biểu muội và hắn thật sự có quen biết sao?
Huynh muội hai người cũng không kịp suy nghĩ nhiều dĩ nhiên nhanh chóng trở lại kinh thành. Mộc Linh xảy ra chuyện, Mộc Trường Minh kịp thời đến Báo Quốc Tự từ trong tay Đại công chúa cứu hắn ta, cũng đủ để chứng minh Báo Quốc Tự không xa kinh thành. Ra roi thúc ngựa, chưa tới nửa canh giờ. Đợi đến khi Mộc Sâm cùng Mộc Thanh Y trở lại phủ Túc Thành Hầu, Mộc Trường Minh cùng Ca Thư Hàn như cũ ngồi ở trong đại sảnh, thần sắc Mộc Trường Minh bình thản uống trà, Ca Thư Hàn ngồi ở một bên mày kiếm hơi nhíu, hiển nhiên có chút không nhịn được an tĩnh như vậy. Ngồi bên cạnh Mộc Trường Minh còn có Tiền viện Mộc lão phu nhân, Tôn thị, thậm chí ngay cả Mộc Vân Dung cũng có mặt. Nhìn thấy Mộc Thanh Y đi tới, Mộc Vân Dung tức giận trợn mắt nhìn Mộc Thanh Y một cái.
"Tổ mẫu, phụ thân. Ra mắt Liệt vương." Mộc Thanh Y tiến lên uốn gối hành lễ.
Ca Thư Hàn mỉm cười nhìn Mộc Thanh Y nói: "Tứ tiểu thư không cần đa lễ."
Nụ cười bình dị gần gũi như thế khiến cho mọi người sửng sốt. Trước thời gian dài như vậy, Liệt vương cũng thường cười, nhưng nụ cười kia nhìn như thế nào cũng khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi trong lòng? Làm sao giống như bây giờ, khiến cho người ta vừa nhìn không khỏi đỏ mặt lên.
"Đa tạ Liệt vương."
"Tứ tiểu thư a, Liệt vương tự mình tới cửa mà hỏi cưới Tứ tiểu thư làm phi. Tứ tiểu thư cũng thiệt là nếu như cùng Liệt vương lưỡng tình tương duyệt, chẳng lẽ chúng ta làm trưởng bối còn có thể không đồng ý sao? Cần gì phải lừa dối mọi người cũng khiens cho lão gia cùng lão phu nhân lo lắng." Tôn thị bén giọng, chậm rãi nói. Ý tứ trong lời nói kia nghe thế nào cũng khiến cho người khác cảm thấy không thể lọt vào tai.
Mộc Thanh Y ngước mắt, cười nhạt một tiếng nói: "Tôn di nương lời này nói sai rồi. Cái gì gọi là lưỡng tình tương duyệt trưởng bối còn có thể không đồng ý? Tôn di nương cũng vào hầu môn được mấy năm, chẳng lẽ còn không biết, cô nương chưa xuất giá không thể gặp chính là bốn chữ này lưỡng tình tương duyệt này. Tôn di nương nói người nào hai chuyện? Cùng ai vui vẻ? Chẳng lẽ năm đó Tứ muội cùng Ninh vương điện hạ cũng là lưỡng tình tương duyệt?"
Chuyện tình yêu, lưỡng tình tương duyệt vốn là một từ vô cùng đẹp ý. Nhưng châm chọc nhất là lưỡng tình tương duyệt đối với danh môn khuê tú mà nói cũng là nghĩa xấu. Thiên kim danh môn nuôi lớn ở khuê phòng không bước chân ra khỏi nhà, cùng người nào cùng vui vẻ?
"Ngươi!" Tôn thị lôi khăn tử trong tay, hận đến nghiến răng. Mộc Thanh Y nha đầu này thật là càng ngày càng miệng lưỡi bén nhọn!
"Mẫu thân nói có cái gì không đúng? Nếu như không phải các ngươi không có quan hệ bất chính, tại sao hắn muốn tự mình tới cửa cầu hôn?" Bên cạnh, Mộc Vân Dung không nhịn được cao giọng nói.
"Vân Dung!"
Bá —— một đạo hàn phong cuốn qua, Mộc Vân Dung chỉ cảm thấy trước mắt ngân quang chợt lóe, một thanh bảo kiếm màu bạc đã vững vàng dừng ở trước cổ họng nàng ta. Trên thân kiếm còn treo vài sợi tóc màu đen, vài sợi tóc buông xuống trước người Mộc Vân Dung lại ít đi một phần.
"A!" Mộc Vân Dung ngẩn ngơ, phục hồi tinh thần lập tức bị dọa sợ đến lớn tiếng hét rầm lên.
"Câm miệng!" Ca Thư Hàn có chút chán ghét trách mắng, một đôi con ngươi đen nhánh lạnh lùng nhìn chằm chằm Mộc Vân Dung nói: "Ngươi mới vừa nói gì? Lặp lại lần nữa cho bổn vương?"
"Ngươi... Ngươi dám! Ta là vị hôn thê của Ninh vương!" Mộc Vân Dung mạnh miệng hét lên, sắc mặt cũng bắt đầu trắng bệch. Ca Thư Hàn khinh thường hừ nhẹ một tiếng: "Ngươi cũng nói là vị hôn thê." Còn không có lập gia đình liền không coi là Ninh vương phi, Ninh vương tùy thời vẫn có thể chọn mười tám vị hôn thê nữa.
"Liệt vương, ngươi...." Mộc Trường Minh cau mày nói.
Ca Thư Hàn hừ lạnh một tiếng, thu hồi bảo kiếm ngồi trở lại ghế nói: "Khó trách Minh Vi công chúa nói phủ Túc Thành Hầu con thiếp thất thứ nữ cần hảo hảo nuôi dạy, với đức hạnh này mà Mộ Dung An cũng để mắt... Bất quá... Bổn vương nghĩ tới, Mộ Dung An không phải cùng Nhị công tử quý phủ rất hợp khẩu vị sao? Túc Thành Hầu tại sao đưa nữ nhân xấu xí này qua làm gì? Trực tiếp đưa Nhị công tử qua không đã xong rồi sao?"
Lời này, đủ độc!
Sắc mặt Mộc Trường Minh cứng ngắc tái xanh không nói nên lời, ngay cả Mộc lão phu nhân, Tôn thị cùng Mộc Vân Dung cũng là một bộ dáng tùy thời sắp khạc ra một búng máu. Đứng ở bên cạnh sắc mặt Mộc Sâm cũng một trận xanh tím, Liệt vương ngay cả hắn cũng kéo theo cho dù không phải kể chuyện của hắn a. Chuyện này Mộc Sâm yên lặng không nói gì.
"Ngươi..." Mộc Vân Dung giận đến cả người phát run.
"Câm miệng!" Ca Thư Hàn không chút khách khí trách mắng: "Bổn vương không phải tới nói nhảm với ngươi. Tứ tiểu thư, bổn vương thành tâm tới cầu hôn, không biết ý Tứ tiểu thư như thế nào?"
Mộc Thanh Y rũ mắt, nhàn nhạt nói: "Đa tạ Liệt vương ưu ái, nhưng... Thanh Y chỉ sợ không xứng với Liệt vương điện hạ. Kính xin điện hạ tha lỗi."
Ca Thư Hàn cau mày, hiển nhiên không nghĩ tới nàng sẽ cự tuyệt, trầm giọng hỏi: "Vì sao?"
Mộc Thanh Y trầm ngâm một chút nói: "Thanh Y không muốn rời đi Hoa Quốc." Còn chưa cứu được đại ca, báo thù rửa hận nàng tại sao có thể rời đi Hoa Quốc?
"Nếu như hoàng đế của các ngươi đồng ý thì sao? Bổn vương để cho hắn sắc phong ngươi thành công chúa hòa thân, chẳng lẽ ngươi cũng không muốn?" Ca Thư Hàn nói.
Mộc Thanh Y ngẩng đầu lên, chăm chú nhìn Ca Thư Hàn nói: "Không phải Thanh Y không muốn vì hòa bình hai nước xuất lực, thật sự là Thanh Y không muốn xa cách cố hương. Liệt vương nếu như nhất định muốn Thanh Y hòa thân Bắc Hán, như vậy Thanh Y nguyện ý..."
Mọi người cho rằng nàng vừa nghe liền muốn đáp ứng, chỉ nghe nàng nhàn nhạt nói: "Vì quốc vong thân."
Nghe giống như là đáp ứng, nhưng cẩn thận tự định giá bốn chữ này vì quốc vong thân này, thế nào cũng không giống như muốn đi hòa thân. Ca Thư Hàn hiển nhiên là nghe rõ ý tứ của Mộc Thanh Y, bình tĩnh nhìn Mộc Thanh Y hồi lâu cũng không có như mọi người cho rằng hắn sẽ giận dữ, mà nhìn về phía Mộc Trường Minh nói: "Hầu gia, bổn vương có thể hay không cùng Tứ tiểu thư đơn độc nói chuyện một chút?"
Mộc Trường Minh vốn dĩ không muốn đáp ứng, nhưng không biết tại sao lại thay đổi chú ý, gật đầu nói: "Mời Liệt vương."
Trong phòng yên lặng có chút u ám, Mộc Thanh Y một thân một mình ngồi ở trong phòng, bên cạnh trên bàn còn để một phong thư đã mở ra. Trong thư cũng chỉ viết mấy lời, nhưng lại như một lưỡi dao sắc bén đâm vào tim nàng, vừa đau nhói vừa đầm đìa máu tươi.
Tĩnh An năm hai mươi ba năm, mùng ba tháng chín. Cảnh An Đế cho mời phu nhân Trương thị Túc Thành Hầu tấn kiến.
Mùng năm, Tĩnh An Hầu phu nhân hồi phủ. Bị Đức An phu nhân giam cầm trong viện.
Mùng bảy tháng mười, Nhu phi Mộc Phi Loan bí mật trở về phủ, tự mình đi thăm phu nhân Túc Thành Hầu.
Mùng tám tháng mười, Túc Thành Hầu phu nhân tự vẫn mà chết.
Bên dưới những dòng chữ này còn có một dòng phê chuẩn viết: "Trước khi phu nhân Túc Thành Hầu tự vẫn chết, nghi ngờ đã có bầu một tháng."
Nghiêm túc nói, phong thư này từ đầu đến cuối lời lý giải kia một lời cũng chưa nói, nhưng trong mắt Mộc Thanh Y cũng đã đủ.
Mộc, Trường, Minh!
Ta nhất định khiến cho phủ Túc Thành Hầu ngươi cửa nát nhà tan, không chết không thôi!
"Tứ muội, muội ở đây sao?" Ngoài cửa âm thanh của Mộc Sâm thức tỉnh Mộc Thanh Y trong thù hận. Ánh mắt Mộc Thanh Y lóe lên, che giấu sự cừu hận trong mắt. Ngoài cửa Mộc Sâm đã đẩy cửa ra, vừa đúng thấy dung nhan Mộc Thanh Y băng lãnh rét buốt không khỏi nhíu mày một cái nói: "Tứ muội, người bên cạnh muội cũng quá ít. Ta một đường đi vào cũng không có gặp được một người nào. Châu Nhi nha đầu kia đâu?"
Mộc Thanh Y không phải bất động thanh sắc thu dọn phong thư kia, nhàn nhạt nói: "Ta phân phó nàng đi phòng bếp, đại ca tại sao lại tới giờ này."
Mộc Sâm có chút lo lắng nói: "Tứ muội, Liệt vương tới phủ cầu hôn. Phụ thân muốn muội mau một chút trở về, trong lòng muội cũng nên hiểu rõ. Theo như ý tứ của phụ thân... Là không muốn muội gả đi Bắc Hán."
Mộc Thanh Y sửng sốt, hành động của Ca Thư Hàn cũng không giống như đơn thuần vì hòa thân a, chẳng lẽ biểu muội và hắn thật sự có quen biết sao?
Huynh muội hai người cũng không kịp suy nghĩ nhiều dĩ nhiên nhanh chóng trở lại kinh thành. Mộc Linh xảy ra chuyện, Mộc Trường Minh kịp thời đến Báo Quốc Tự từ trong tay Đại công chúa cứu hắn ta, cũng đủ để chứng minh Báo Quốc Tự không xa kinh thành. Ra roi thúc ngựa, chưa tới nửa canh giờ. Đợi đến khi Mộc Sâm cùng Mộc Thanh Y trở lại phủ Túc Thành Hầu, Mộc Trường Minh cùng Ca Thư Hàn như cũ ngồi ở trong đại sảnh, thần sắc Mộc Trường Minh bình thản uống trà, Ca Thư Hàn ngồi ở một bên mày kiếm hơi nhíu, hiển nhiên có chút không nhịn được an tĩnh như vậy. Ngồi bên cạnh Mộc Trường Minh còn có Tiền viện Mộc lão phu nhân, Tôn thị, thậm chí ngay cả Mộc Vân Dung cũng có mặt. Nhìn thấy Mộc Thanh Y đi tới, Mộc Vân Dung tức giận trợn mắt nhìn Mộc Thanh Y một cái.
"Tổ mẫu, phụ thân. Ra mắt Liệt vương." Mộc Thanh Y tiến lên uốn gối hành lễ.
Ca Thư Hàn mỉm cười nhìn Mộc Thanh Y nói: "Tứ tiểu thư không cần đa lễ."
Nụ cười bình dị gần gũi như thế khiến cho mọi người sửng sốt. Trước thời gian dài như vậy, Liệt vương cũng thường cười, nhưng nụ cười kia nhìn như thế nào cũng khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi trong lòng? Làm sao giống như bây giờ, khiến cho người ta vừa nhìn không khỏi đỏ mặt lên.
"Đa tạ Liệt vương."
"Tứ tiểu thư a, Liệt vương tự mình tới cửa mà hỏi cưới Tứ tiểu thư làm phi. Tứ tiểu thư cũng thiệt là nếu như cùng Liệt vương lưỡng tình tương duyệt, chẳng lẽ chúng ta làm trưởng bối còn có thể không đồng ý sao? Cần gì phải lừa dối mọi người cũng khiens cho lão gia cùng lão phu nhân lo lắng." Tôn thị bén giọng, chậm rãi nói. Ý tứ trong lời nói kia nghe thế nào cũng khiến cho người khác cảm thấy không thể lọt vào tai.
Mộc Thanh Y ngước mắt, cười nhạt một tiếng nói: "Tôn di nương lời này nói sai rồi. Cái gì gọi là lưỡng tình tương duyệt trưởng bối còn có thể không đồng ý? Tôn di nương cũng vào hầu môn được mấy năm, chẳng lẽ còn không biết, cô nương chưa xuất giá không thể gặp chính là bốn chữ này lưỡng tình tương duyệt này. Tôn di nương nói người nào hai chuyện? Cùng ai vui vẻ? Chẳng lẽ năm đó Tứ muội cùng Ninh vương điện hạ cũng là lưỡng tình tương duyệt?"
Chuyện tình yêu, lưỡng tình tương duyệt vốn là một từ vô cùng đẹp ý. Nhưng châm chọc nhất là lưỡng tình tương duyệt đối với danh môn khuê tú mà nói cũng là nghĩa xấu. Thiên kim danh môn nuôi lớn ở khuê phòng không bước chân ra khỏi nhà, cùng người nào cùng vui vẻ?
"Ngươi!" Tôn thị lôi khăn tử trong tay, hận đến nghiến răng. Mộc Thanh Y nha đầu này thật là càng ngày càng miệng lưỡi bén nhọn!
"Mẫu thân nói có cái gì không đúng? Nếu như không phải các ngươi không có quan hệ bất chính, tại sao hắn muốn tự mình tới cửa cầu hôn?" Bên cạnh, Mộc Vân Dung không nhịn được cao giọng nói.
"Vân Dung!"
Bá —— một đạo hàn phong cuốn qua, Mộc Vân Dung chỉ cảm thấy trước mắt ngân quang chợt lóe, một thanh bảo kiếm màu bạc đã vững vàng dừng ở trước cổ họng nàng ta. Trên thân kiếm còn treo vài sợi tóc màu đen, vài sợi tóc buông xuống trước người Mộc Vân Dung lại ít đi một phần.
"A!" Mộc Vân Dung ngẩn ngơ, phục hồi tinh thần lập tức bị dọa sợ đến lớn tiếng hét rầm lên.
"Câm miệng!" Ca Thư Hàn có chút chán ghét trách mắng, một đôi con ngươi đen nhánh lạnh lùng nhìn chằm chằm Mộc Vân Dung nói: "Ngươi mới vừa nói gì? Lặp lại lần nữa cho bổn vương?"
"Ngươi... Ngươi dám! Ta là vị hôn thê của Ninh vương!" Mộc Vân Dung mạnh miệng hét lên, sắc mặt cũng bắt đầu trắng bệch. Ca Thư Hàn khinh thường hừ nhẹ một tiếng: "Ngươi cũng nói là vị hôn thê." Còn không có lập gia đình liền không coi là Ninh vương phi, Ninh vương tùy thời vẫn có thể chọn mười tám vị hôn thê nữa.
"Liệt vương, ngươi...." Mộc Trường Minh cau mày nói.
Ca Thư Hàn hừ lạnh một tiếng, thu hồi bảo kiếm ngồi trở lại ghế nói: "Khó trách Minh Vi công chúa nói phủ Túc Thành Hầu con thiếp thất thứ nữ cần hảo hảo nuôi dạy, với đức hạnh này mà Mộ Dung An cũng để mắt... Bất quá... Bổn vương nghĩ tới, Mộ Dung An không phải cùng Nhị công tử quý phủ rất hợp khẩu vị sao? Túc Thành Hầu tại sao đưa nữ nhân xấu xí này qua làm gì? Trực tiếp đưa Nhị công tử qua không đã xong rồi sao?"
Lời này, đủ độc!
Sắc mặt Mộc Trường Minh cứng ngắc tái xanh không nói nên lời, ngay cả Mộc lão phu nhân, Tôn thị cùng Mộc Vân Dung cũng là một bộ dáng tùy thời sắp khạc ra một búng máu. Đứng ở bên cạnh sắc mặt Mộc Sâm cũng một trận xanh tím, Liệt vương ngay cả hắn cũng kéo theo cho dù không phải kể chuyện của hắn a. Chuyện này Mộc Sâm yên lặng không nói gì.
"Ngươi..." Mộc Vân Dung giận đến cả người phát run.
"Câm miệng!" Ca Thư Hàn không chút khách khí trách mắng: "Bổn vương không phải tới nói nhảm với ngươi. Tứ tiểu thư, bổn vương thành tâm tới cầu hôn, không biết ý Tứ tiểu thư như thế nào?"
Mộc Thanh Y rũ mắt, nhàn nhạt nói: "Đa tạ Liệt vương ưu ái, nhưng... Thanh Y chỉ sợ không xứng với Liệt vương điện hạ. Kính xin điện hạ tha lỗi."
Ca Thư Hàn cau mày, hiển nhiên không nghĩ tới nàng sẽ cự tuyệt, trầm giọng hỏi: "Vì sao?"
Mộc Thanh Y trầm ngâm một chút nói: "Thanh Y không muốn rời đi Hoa Quốc." Còn chưa cứu được đại ca, báo thù rửa hận nàng tại sao có thể rời đi Hoa Quốc?
"Nếu như hoàng đế của các ngươi đồng ý thì sao? Bổn vương để cho hắn sắc phong ngươi thành công chúa hòa thân, chẳng lẽ ngươi cũng không muốn?" Ca Thư Hàn nói.
Mộc Thanh Y ngẩng đầu lên, chăm chú nhìn Ca Thư Hàn nói: "Không phải Thanh Y không muốn vì hòa bình hai nước xuất lực, thật sự là Thanh Y không muốn xa cách cố hương. Liệt vương nếu như nhất định muốn Thanh Y hòa thân Bắc Hán, như vậy Thanh Y nguyện ý..."
Mọi người cho rằng nàng vừa nghe liền muốn đáp ứng, chỉ nghe nàng nhàn nhạt nói: "Vì quốc vong thân."
Nghe giống như là đáp ứng, nhưng cẩn thận tự định giá bốn chữ này vì quốc vong thân này, thế nào cũng không giống như muốn đi hòa thân. Ca Thư Hàn hiển nhiên là nghe rõ ý tứ của Mộc Thanh Y, bình tĩnh nhìn Mộc Thanh Y hồi lâu cũng không có như mọi người cho rằng hắn sẽ giận dữ, mà nhìn về phía Mộc Trường Minh nói: "Hầu gia, bổn vương có thể hay không cùng Tứ tiểu thư đơn độc nói chuyện một chút?"
Mộc Trường Minh vốn dĩ không muốn đáp ứng, nhưng không biết tại sao lại thay đổi chú ý, gật đầu nói: "Mời Liệt vương."
Tác giả :
Phượng Khinh