Thịnh Thế Khói Lửa
Chương 93: Bảo thạch bị đem bán
Hậu quả là nghiêm trọng, bất quá Cô Tửu đã không lãng phí hai ngày thời gian này. Nhìn hắn đưa tay lấy từ trong balô ra nào là dược thủy, viên thuốc, dược phấn với đủ màu sắc khác nhau, Hỉ Ca hai mắt liền lóe sáng. Kia đều là tiền a~~~~
Cô Tửu trước giờ luyện dược đều không thèm đếm xỉa gì tới phí tổn, không quan tâm gì đến độ khó, chỉ cần hắn có phương thuốc trong tay, hắn nhất định sẽ tìm mọi cách để luyện ra thành phẩm. Thậm chí, lúc hắn nhàm chán, hắn có thể luyện một loại dược trị giá vài vạn kim, sau đó luyện ra một viên biến dị đan dược.
Hắn, tuyệt đối là một tên luyện dược cuồng.
Hỉ Ca hiện giờ không có nhu cầu cần dùng thuốc. Cô Tửu chọn lựa một hồi liền đưa cho cô một viên biến dị đan dược, đề cao 100% hội tâm liên tục trong 10 giây. Thời gian duy trì quá ngắn, được cái không có tác dụng phụ, vào thời khắc sinh tử sẽ là chiêu cứu mạng.
Hỉ Ca không nghĩ cô sẽ cần dùng đến nó, nhưng đây là do chính Cô Tửu tặng, cô tuyệt đối sẽ không đem bán.
Hỉ Ca còn tưởng Cô Tửu đã bế quan xong, ai ngờ hắn nói còn muốn bế quan tu luyện thêm một đoạn thời gian nữa, đem toàn bộ dược phẩm vừa chế được luyện lại thêm một lần. Hơn 100 phương thuốc đó, thật không hiểu hắn sẽ luyện đến năm nào tháng nào?! Cũng may lên đến cấp đại sư thì tốc độ luyện dược tăng lên rất nhiều.
Cô Tửu lôi kéo Hỉ Ca đi sàn đấu giá, bảo rằng muốn mua mấy loại thảo dược gì đó.
Sàn đấu giá của Đông Châu Xích Hỏa đại lục không có hoành tráng như sàn đấu giá của Thôn Nguyên Bảo ở Nam Uyên đại lục. Bất quá mặt hàng bày bán lại đầy đủ hơn, nào là dược tài, quặng mỏ, thịt thà, quần áo, nói chung thượng vàng hạ cám gì cũng có.
Cô Tửu và Hỉ Ca vừa bước vào sàn đấu giá liền cảm thấy không khí nơi này có gì đó không đúng. Cả sàn đấu giá đông nghẹt người. Nếu là bình thường, Hỉ Ca tuyệt đối không để ý. Nhưng bọn người ở đây, toàn bộ đều là nhân vật tinh anh của Đông Châu đại lục. Chỉ cần nhìn đến trang phục và vũ khí trên người bọn họ là có thể đoán ra.
“Sao lại nhiều người như vậy?”
Cô Tửu chỉ thuận miệng hỏi một câu, ai ngờ tay thích khách đứng bên cạnh lại rất hưng phấn trả lời vấn đề đó.
“Còn không phải do Đoạn Lang Minh làm ra sao. Chẳng biết bọn họ làm thế nào lộng đến 4 khối hỏa thạch. Hiện tại, tất cả lão đại của các đại công hội của toàn đại lục đều tập trung về đây.”
Đoạn Lang Minh? Hỏa thạch? Hỉ Ca híp mắt, nếu cô đoán không sai, đó hẳn là bảo thạch của cô đi? Hỉ Ca mở giao diện ra nhìn. Quả nhiên, chúng nằm chình ình ngay trang đầu tiên.
Thật ra, đối với Hỉ Ca mà nói, hỏa thạch chẳng có tác dụng gì. Nhưng đối với ngoạn gia của Xích Hỏa đại lục thì tác dụng rất lớn. Cũng giống như sau khi cô thăng lên 30 cấp, nếu trên trang phục của cô gắn thêm một viên thủy thạch, thuộc tính công kích liền tăng mạnh. Hiện tại, đại lục thông đạo đã mở ra, nếu cùng ngoạn gia ở đại lục khác PK, thuộc tính công kích là yếu tố không thể xem nhẹ.
Giá tiền của 4 khối hỏa thạch đang được nâng cao, có vẻ vẫn chưa ngừng lại. Bảo thạch của cô… à không, là bảo thạch bị bạo rớt từ trên người của cô, hiện giờ trở thành con vịt đẻ trứng vàng cho người khác. Hỉ Ca rất bình tĩnh theo dõi bảng đấu giá, không ai biết trong lòng cô đang nghĩ cái gì.
Cô Tửu đối với bảo thạch này nọ không có hứng thú. Hắn chỉ say mê luyện dược. Khi hắn giết người cũng là vì muốn thí nghiệm dược phẩm. Hắn là dược sư, PK cái quái gì. Hơn nữa, bình thường cũng không có ai ngu dại tìm đến hắn để chịu chết cả. Phải biết rằng, cho dù là người có công kích lợi hại nhưng đối với độc dược vẫn vô phương chống cự nha. Cho nên, đắc tội với Cô Tửu là chuyện tình cực kỳ bi thảm. Cô Tửu chỉ liếc mắt nhìn đám bảo thạch kia một cái, sau đó bắt đầu tìm kiếm tài liệu hắn cần. Hơn nửa giờ sau, hắn đại khái đã mua đủ, hài lòng đứng dậy, đi đến trước mặt Hỉ Ca.
“Hỉ Ca, ta mua xong rồi, ngươi còn muốn mua gì sao?”
“Không có.” – Hiện giờ giá của 4 khối hỏa thạch đã lên đến 10 vạn kim tệ. Thật khoa trương. Cũng không trách được, bởi vì hiện giờ xác suất gặp được hỏa thạch là cực thấp. Ngẫu nhiên cũng có người đánh ra nhưng không có thuộc tính cao như vậy. Lần này một lúc liền xuất hiện 4 khối, đương nhiên dẫn tới phong ba.
“Làm sao? Ngươi thích mấy khối đá kia?” – Cô Tửu thấy Hỉ Ca nhìn chằm chằm giao diện, có chút kỳ quái hỏi.
“Đúng vậy.”
“Ta có thể cho ngươi mượn mấy chục vạn kim tệ. Nhưng ta tính lời.” – Cô Tửu cười mị mị đề nghị.
Hỉ Ca liếc mắt. Tên này đúng là có tiền. Mở miệng liền có thể xuất ra mấy chục vạn kim tệ cho người khác mượn. Hắn cũng không sợ cô cầm tiền xong liền quỵt nợ luôn a.
“Ngươi nằm mơ đi.”
“Kháo! (tiếng chửi bậy) Thật keo kiệt. Nếu không… ta không tính lời cũng được. Ngươi cứu ta một mạng, xem như ta nhân nhượng vậy.”
“Còn trả một nửa hả?”
“Cái gì?! một nửa?! Tuyệt đối không được!!”
Haiz!! Đầu óc thằng nhãi này vẫn còn tỉnh táo chán. Hỉ Ca bĩu môi, xoay người đi ra ngoài.
“Ngươi không mua nữa?”
“Ta mua làm gì?” – Bị bạo rớt một lần còn chưa đủ tức hay sao a~ Còn mua lại, không phải là muốn bóp nghẹt chính mình hả? Hỉ Ca mới không ngu như vậy. Hiện tại, cô chỉ đang suy tính, làm thế nào để bọn người Đoạn Lang Minh cũng phải chịu một ít chuyện uất ức đây…
Cô đúng là dư tiền, nhưng điều đó không có nghĩa ai cũng có thể lạn bớt thịt trên người cô nha. Đoạn Lang Minh không những bạo rớt đồ trên người cô, còn sai người đuổi giết cô, nếu không nhờ Thất Tử ngăn cản, chỉ sợ cô đã không có biện pháp chống đỡ. Đây chính là kết đại thù a!
Khi chơi trò chơi, nếu đã dám hồng danh thì phải có đảm lược bị người đuổi giết. Đáng tiếc, Hỉ Ca không có cái đảm lược đó. Cô có thể chuyển hồng danh, nhưng cô không chịu được việc vô duyên vô cớ bị người bạo rớt không còn một mảnh.
Sau khi mua đồ vật xong, Cô Tửu tính toán trở về luyện dược tiếp. Hỉ Ca nhìn xa trông rộng, biết rõ hắn không đời nào nhớ đến chuyện mua thực phẩm dự trữ. Thế là cô kéo tay hắn ghé vào tiệm tạp hóa, bỏ ra 2 kim tệ mua 100 ổ bánh mì đưa cho Cô Tửu.
“Ta nghĩ bánh ngọt ăn ngon hơn!” – nhìn một đống bánh ngọt đủ màu sắc trưng bày trong tiệm tạp hóa, Cô Tửu mê mang nói.
“Mấy cái bánh này… thiệt ra rất khó ăn.” – kỳ thật là do Hỉ Ca muốn tiết kiệm, ai biểu cô là người trả tiền làm chi. Gần đây cô gặp hạn vận, không chỉ trở nên bần cùng, còn chịu tai nạn tốn tiền nữa. Bất qua, theo lời Sở Tiếu Ca báo cáo, dường như tài sản của cô đã lên đến con số 10 vạn kim. Có điều chúng nằm ở Nam Uyên đại lục xa xôi.
“Ngươi thật keo kiệt!” – Cô Tửu không dễ bị lừa.
“Ngươi ăn hay không ăn?”
Rốt cuộc, Cô Tửu bỏ tiền mua thêm 10 bình nước. Bánh mì và nước, vừa xứng. Đưa Cô Tửu đến dược thất hắc ám kia, Hỉ Ca đột nhiên kéo tay hắn.
“Làm gì?” – Cô Tửu đang nhai bánh mì, ngạc nhiên ngẩng đầu hỏi.
“Ngươi có độc phấn nào lợi hại một chút không? Cho ta mấy bình.”
“Có, rất nhiều. Đợi chút.”
Có thể vì độc phấn dễ luyện, hoặc là luyện xong không có chỗ dùng hay sao đó, Hỉ Ca vừa đề nghị thì Cô Tửu đã quăng cho cô một đống chai lọ. Hắn còn đặc biệt dặn dò, đây là hàng dùng thử, nếu vừa ý, sau này hắn sẽ bán giá sĩ cho cô.
Hỉ Ca đem toàn bộ chai lọ quăng vào balô rồi vỗ vai Cô Tửu nói: – “Yên tâm, ta nhất định chiếu cố sinh ý của ngươi.”
Nếu không phải tình huống đặc thù, Hỉ Ca mới lười dùng đến độc dược, làm thế này không thể đề cao hình tượng oai hùng anh dũng của cô a~ Hỉ Ca quyết định rồi, về sau, cô chỉ hỏi mua hàng dùng thử, tuyệt đối không mua thành phẩm chính thức…
Rời khỏi dược thất, Hỉ Ca nhất thời không biết phải đi đâu. Mặc dù có ý định phá rối Đoạn Lang Minh nhưng nếu chỉ chạy đi giết vài tên tiểu lâu la thì không đủ hả giận a. Cô cũng không nhàm chán như vậy. Mối thù này khởi nguồn từ Thiên Lang. Người đầu tiên cần đối phó nhất định là tên này. Kế tiếp là bang chủ của Đoạn Lang Minh, chỉ sợ tên này mới là kẻ đầu sỏ đứng đằng sau.
Kỳ thật, giết hồng danh bạo đồ, cho dù là các đại công hội cũng có điều kiêng kỵ. Bình thường, người của các đại công hội sẽ không tùy tiện giết hồng danh. Bởi vì người chuyển hồng danh đều không phải người bình thường. Các công hội nhất định không muốn đắc tội, chuốc phiền phức vào thân. Cho dù có vô tình giết nhầm hồng danh, bình thường các công hội cũng sẽ trả lại đồ đạc.
Nếu là trước đây, Đoạn Lang không biết Hỉ Ca là ai. Nhưng sự việc lần này nháo lớn như vậy, hơn nữa Lang Hôn đã gặp qua Hỉ Ca, biết cô là bằng hữu của Niếp Lãng. Cho nên, Đoạn Lang ra tay lần này, chính là muốn nuốt trọn đồ đạc của Hỉ Ca.
“Chị hai, chị ở đâu?” – Hỉ Ca đang lượn lờ lòng vòng thì thông tấn khí vang lên.
“Trên đường.”
“Hắc hắc, chị hai, em cũng hồng danh rồi.” – giọng nói của Sở Tiếu Ca thập phần kích động.
Nam nhân a~ Hỉ Ca bĩu môi: – “Làm sao?”
“Em giết 5 tên…”
“Rồi?”
“À… em bị bạo.” – đây mới là trọng điểm.
“Kia… Thất Tử đâu?” – trước khi đi, Sở Tiếu Ca đã đổi toàn bộ trang phục vũ khí thành loại lam phẩm bình thường. Cát Tường vẫn biết Sở Tiếu Ca không phải là tên biết an phận.
“Thất ca còn đang ở giữa vòng vây của địch. Em đã giao 4 thanh chủy thủ. Tên của Thất ca đã chuyển thành màu đen…”
Trong trò chơi, hắc danh sẽ bị trừng phạt rất nặng. Chết một lần sẽ giáng 2 cấp, thậm chí có 50% sẽ bị xóa bỏ một cái kỹ năng, vĩnh viễn không thể học lại. Trò chơi đương nhiên công bằng, có trừng phạt sẽ có ban thưởng. Khi sát khí đạt tới một giới hạn nhất định, ưu đãi cũng không ít.
Cô Tửu trước giờ luyện dược đều không thèm đếm xỉa gì tới phí tổn, không quan tâm gì đến độ khó, chỉ cần hắn có phương thuốc trong tay, hắn nhất định sẽ tìm mọi cách để luyện ra thành phẩm. Thậm chí, lúc hắn nhàm chán, hắn có thể luyện một loại dược trị giá vài vạn kim, sau đó luyện ra một viên biến dị đan dược.
Hắn, tuyệt đối là một tên luyện dược cuồng.
Hỉ Ca hiện giờ không có nhu cầu cần dùng thuốc. Cô Tửu chọn lựa một hồi liền đưa cho cô một viên biến dị đan dược, đề cao 100% hội tâm liên tục trong 10 giây. Thời gian duy trì quá ngắn, được cái không có tác dụng phụ, vào thời khắc sinh tử sẽ là chiêu cứu mạng.
Hỉ Ca không nghĩ cô sẽ cần dùng đến nó, nhưng đây là do chính Cô Tửu tặng, cô tuyệt đối sẽ không đem bán.
Hỉ Ca còn tưởng Cô Tửu đã bế quan xong, ai ngờ hắn nói còn muốn bế quan tu luyện thêm một đoạn thời gian nữa, đem toàn bộ dược phẩm vừa chế được luyện lại thêm một lần. Hơn 100 phương thuốc đó, thật không hiểu hắn sẽ luyện đến năm nào tháng nào?! Cũng may lên đến cấp đại sư thì tốc độ luyện dược tăng lên rất nhiều.
Cô Tửu lôi kéo Hỉ Ca đi sàn đấu giá, bảo rằng muốn mua mấy loại thảo dược gì đó.
Sàn đấu giá của Đông Châu Xích Hỏa đại lục không có hoành tráng như sàn đấu giá của Thôn Nguyên Bảo ở Nam Uyên đại lục. Bất quá mặt hàng bày bán lại đầy đủ hơn, nào là dược tài, quặng mỏ, thịt thà, quần áo, nói chung thượng vàng hạ cám gì cũng có.
Cô Tửu và Hỉ Ca vừa bước vào sàn đấu giá liền cảm thấy không khí nơi này có gì đó không đúng. Cả sàn đấu giá đông nghẹt người. Nếu là bình thường, Hỉ Ca tuyệt đối không để ý. Nhưng bọn người ở đây, toàn bộ đều là nhân vật tinh anh của Đông Châu đại lục. Chỉ cần nhìn đến trang phục và vũ khí trên người bọn họ là có thể đoán ra.
“Sao lại nhiều người như vậy?”
Cô Tửu chỉ thuận miệng hỏi một câu, ai ngờ tay thích khách đứng bên cạnh lại rất hưng phấn trả lời vấn đề đó.
“Còn không phải do Đoạn Lang Minh làm ra sao. Chẳng biết bọn họ làm thế nào lộng đến 4 khối hỏa thạch. Hiện tại, tất cả lão đại của các đại công hội của toàn đại lục đều tập trung về đây.”
Đoạn Lang Minh? Hỏa thạch? Hỉ Ca híp mắt, nếu cô đoán không sai, đó hẳn là bảo thạch của cô đi? Hỉ Ca mở giao diện ra nhìn. Quả nhiên, chúng nằm chình ình ngay trang đầu tiên.
Thật ra, đối với Hỉ Ca mà nói, hỏa thạch chẳng có tác dụng gì. Nhưng đối với ngoạn gia của Xích Hỏa đại lục thì tác dụng rất lớn. Cũng giống như sau khi cô thăng lên 30 cấp, nếu trên trang phục của cô gắn thêm một viên thủy thạch, thuộc tính công kích liền tăng mạnh. Hiện tại, đại lục thông đạo đã mở ra, nếu cùng ngoạn gia ở đại lục khác PK, thuộc tính công kích là yếu tố không thể xem nhẹ.
Giá tiền của 4 khối hỏa thạch đang được nâng cao, có vẻ vẫn chưa ngừng lại. Bảo thạch của cô… à không, là bảo thạch bị bạo rớt từ trên người của cô, hiện giờ trở thành con vịt đẻ trứng vàng cho người khác. Hỉ Ca rất bình tĩnh theo dõi bảng đấu giá, không ai biết trong lòng cô đang nghĩ cái gì.
Cô Tửu đối với bảo thạch này nọ không có hứng thú. Hắn chỉ say mê luyện dược. Khi hắn giết người cũng là vì muốn thí nghiệm dược phẩm. Hắn là dược sư, PK cái quái gì. Hơn nữa, bình thường cũng không có ai ngu dại tìm đến hắn để chịu chết cả. Phải biết rằng, cho dù là người có công kích lợi hại nhưng đối với độc dược vẫn vô phương chống cự nha. Cho nên, đắc tội với Cô Tửu là chuyện tình cực kỳ bi thảm. Cô Tửu chỉ liếc mắt nhìn đám bảo thạch kia một cái, sau đó bắt đầu tìm kiếm tài liệu hắn cần. Hơn nửa giờ sau, hắn đại khái đã mua đủ, hài lòng đứng dậy, đi đến trước mặt Hỉ Ca.
“Hỉ Ca, ta mua xong rồi, ngươi còn muốn mua gì sao?”
“Không có.” – Hiện giờ giá của 4 khối hỏa thạch đã lên đến 10 vạn kim tệ. Thật khoa trương. Cũng không trách được, bởi vì hiện giờ xác suất gặp được hỏa thạch là cực thấp. Ngẫu nhiên cũng có người đánh ra nhưng không có thuộc tính cao như vậy. Lần này một lúc liền xuất hiện 4 khối, đương nhiên dẫn tới phong ba.
“Làm sao? Ngươi thích mấy khối đá kia?” – Cô Tửu thấy Hỉ Ca nhìn chằm chằm giao diện, có chút kỳ quái hỏi.
“Đúng vậy.”
“Ta có thể cho ngươi mượn mấy chục vạn kim tệ. Nhưng ta tính lời.” – Cô Tửu cười mị mị đề nghị.
Hỉ Ca liếc mắt. Tên này đúng là có tiền. Mở miệng liền có thể xuất ra mấy chục vạn kim tệ cho người khác mượn. Hắn cũng không sợ cô cầm tiền xong liền quỵt nợ luôn a.
“Ngươi nằm mơ đi.”
“Kháo! (tiếng chửi bậy) Thật keo kiệt. Nếu không… ta không tính lời cũng được. Ngươi cứu ta một mạng, xem như ta nhân nhượng vậy.”
“Còn trả một nửa hả?”
“Cái gì?! một nửa?! Tuyệt đối không được!!”
Haiz!! Đầu óc thằng nhãi này vẫn còn tỉnh táo chán. Hỉ Ca bĩu môi, xoay người đi ra ngoài.
“Ngươi không mua nữa?”
“Ta mua làm gì?” – Bị bạo rớt một lần còn chưa đủ tức hay sao a~ Còn mua lại, không phải là muốn bóp nghẹt chính mình hả? Hỉ Ca mới không ngu như vậy. Hiện tại, cô chỉ đang suy tính, làm thế nào để bọn người Đoạn Lang Minh cũng phải chịu một ít chuyện uất ức đây…
Cô đúng là dư tiền, nhưng điều đó không có nghĩa ai cũng có thể lạn bớt thịt trên người cô nha. Đoạn Lang Minh không những bạo rớt đồ trên người cô, còn sai người đuổi giết cô, nếu không nhờ Thất Tử ngăn cản, chỉ sợ cô đã không có biện pháp chống đỡ. Đây chính là kết đại thù a!
Khi chơi trò chơi, nếu đã dám hồng danh thì phải có đảm lược bị người đuổi giết. Đáng tiếc, Hỉ Ca không có cái đảm lược đó. Cô có thể chuyển hồng danh, nhưng cô không chịu được việc vô duyên vô cớ bị người bạo rớt không còn một mảnh.
Sau khi mua đồ vật xong, Cô Tửu tính toán trở về luyện dược tiếp. Hỉ Ca nhìn xa trông rộng, biết rõ hắn không đời nào nhớ đến chuyện mua thực phẩm dự trữ. Thế là cô kéo tay hắn ghé vào tiệm tạp hóa, bỏ ra 2 kim tệ mua 100 ổ bánh mì đưa cho Cô Tửu.
“Ta nghĩ bánh ngọt ăn ngon hơn!” – nhìn một đống bánh ngọt đủ màu sắc trưng bày trong tiệm tạp hóa, Cô Tửu mê mang nói.
“Mấy cái bánh này… thiệt ra rất khó ăn.” – kỳ thật là do Hỉ Ca muốn tiết kiệm, ai biểu cô là người trả tiền làm chi. Gần đây cô gặp hạn vận, không chỉ trở nên bần cùng, còn chịu tai nạn tốn tiền nữa. Bất qua, theo lời Sở Tiếu Ca báo cáo, dường như tài sản của cô đã lên đến con số 10 vạn kim. Có điều chúng nằm ở Nam Uyên đại lục xa xôi.
“Ngươi thật keo kiệt!” – Cô Tửu không dễ bị lừa.
“Ngươi ăn hay không ăn?”
Rốt cuộc, Cô Tửu bỏ tiền mua thêm 10 bình nước. Bánh mì và nước, vừa xứng. Đưa Cô Tửu đến dược thất hắc ám kia, Hỉ Ca đột nhiên kéo tay hắn.
“Làm gì?” – Cô Tửu đang nhai bánh mì, ngạc nhiên ngẩng đầu hỏi.
“Ngươi có độc phấn nào lợi hại một chút không? Cho ta mấy bình.”
“Có, rất nhiều. Đợi chút.”
Có thể vì độc phấn dễ luyện, hoặc là luyện xong không có chỗ dùng hay sao đó, Hỉ Ca vừa đề nghị thì Cô Tửu đã quăng cho cô một đống chai lọ. Hắn còn đặc biệt dặn dò, đây là hàng dùng thử, nếu vừa ý, sau này hắn sẽ bán giá sĩ cho cô.
Hỉ Ca đem toàn bộ chai lọ quăng vào balô rồi vỗ vai Cô Tửu nói: – “Yên tâm, ta nhất định chiếu cố sinh ý của ngươi.”
Nếu không phải tình huống đặc thù, Hỉ Ca mới lười dùng đến độc dược, làm thế này không thể đề cao hình tượng oai hùng anh dũng của cô a~ Hỉ Ca quyết định rồi, về sau, cô chỉ hỏi mua hàng dùng thử, tuyệt đối không mua thành phẩm chính thức…
Rời khỏi dược thất, Hỉ Ca nhất thời không biết phải đi đâu. Mặc dù có ý định phá rối Đoạn Lang Minh nhưng nếu chỉ chạy đi giết vài tên tiểu lâu la thì không đủ hả giận a. Cô cũng không nhàm chán như vậy. Mối thù này khởi nguồn từ Thiên Lang. Người đầu tiên cần đối phó nhất định là tên này. Kế tiếp là bang chủ của Đoạn Lang Minh, chỉ sợ tên này mới là kẻ đầu sỏ đứng đằng sau.
Kỳ thật, giết hồng danh bạo đồ, cho dù là các đại công hội cũng có điều kiêng kỵ. Bình thường, người của các đại công hội sẽ không tùy tiện giết hồng danh. Bởi vì người chuyển hồng danh đều không phải người bình thường. Các công hội nhất định không muốn đắc tội, chuốc phiền phức vào thân. Cho dù có vô tình giết nhầm hồng danh, bình thường các công hội cũng sẽ trả lại đồ đạc.
Nếu là trước đây, Đoạn Lang không biết Hỉ Ca là ai. Nhưng sự việc lần này nháo lớn như vậy, hơn nữa Lang Hôn đã gặp qua Hỉ Ca, biết cô là bằng hữu của Niếp Lãng. Cho nên, Đoạn Lang ra tay lần này, chính là muốn nuốt trọn đồ đạc của Hỉ Ca.
“Chị hai, chị ở đâu?” – Hỉ Ca đang lượn lờ lòng vòng thì thông tấn khí vang lên.
“Trên đường.”
“Hắc hắc, chị hai, em cũng hồng danh rồi.” – giọng nói của Sở Tiếu Ca thập phần kích động.
Nam nhân a~ Hỉ Ca bĩu môi: – “Làm sao?”
“Em giết 5 tên…”
“Rồi?”
“À… em bị bạo.” – đây mới là trọng điểm.
“Kia… Thất Tử đâu?” – trước khi đi, Sở Tiếu Ca đã đổi toàn bộ trang phục vũ khí thành loại lam phẩm bình thường. Cát Tường vẫn biết Sở Tiếu Ca không phải là tên biết an phận.
“Thất ca còn đang ở giữa vòng vây của địch. Em đã giao 4 thanh chủy thủ. Tên của Thất ca đã chuyển thành màu đen…”
Trong trò chơi, hắc danh sẽ bị trừng phạt rất nặng. Chết một lần sẽ giáng 2 cấp, thậm chí có 50% sẽ bị xóa bỏ một cái kỹ năng, vĩnh viễn không thể học lại. Trò chơi đương nhiên công bằng, có trừng phạt sẽ có ban thưởng. Khi sát khí đạt tới một giới hạn nhất định, ưu đãi cũng không ít.
Tác giả :
Dạ Hoàn