Thịnh Thế Khói Lửa
Chương 37: Đuổi khách
Cũng may huyết lượng Ô Tặc Vương trước đó đã gần cạn đáy, Hỉ Ca và Lôi Thương không tốn nhiều thời gian lắm liền giải quyết được con quái vật khổng lồ. Sau khi Ô Tặc Vương ngã xuống, Lôi Thương nhanh nhẹn chạy tới thu thập chiến lợi phẩm. Hỉ Ca đứng ở một bên nhìn thi thể của Bắc Yến Phi.
Vì sao cô ta còn chưa chạy về diêm vương điện để sống lại? Chẳng lẽ là chết không nhắm mắt? Hỉ Ca liếc mắt một cái liền quay đầu, không thèm nghĩ nhiều nữa. Đại khái người ta là khoái nằm đo đất đi.
“Vận khí của ngươi đúng là tốt nha.” – Lôi Thương sau khi thu thập vật phẩm xong, hướng Hỉ Ca ngoắc ngoắc, trên tay quả thật đang nắm một viên triệu hoán thạch.
“Là gì vậy?” – Hỉ Ca đổ mồ hôi, đừng nói thật sự ra cái tọa kỵ chứ?! Có thể nào về sau cô phải cưỡi cái con Ô Tặc Vương to khủng bố kia đi trên đường a. Nếu muốn dọa chết người ta cũng không nên dùng biện pháp buồn ói này nha.
“Thật sự là con Ô Tặc Vương. Cho ngươi.” – Lôi Thương ném triệu hoán thạch qua cho Hỉ Ca, rồi giao dịch 300 kim cho cô.
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, Lôi Thương không vội vả chạy về Tây Vực mà lò dò đi theo sau lưng Hỉ Ca. Nói cái gì mà muốn nhìn một chút vẻ đẹp phồn hoa của Nam Uyên Thành.
Không thể từ chối, vừa nhận của người ta 500 kim, Hỉ Ca không thể lấy tiền xong liền đuổi người. Tốn vài giờ cưỡi ngựa để đem Lôi Thương về Nam Uyên Thành. Hỉ Ca không dám gọi ra con Ô Tặc Vương. Khối triệu hoán thạch bị cô quăng vào góc xa nhất của balô. Quyết định rồi, cô phải tìm cơ hội tống khứ cái thứ này đi.
Về đến Nam Uyên Thành, Lôi Thương lôi kéo Hỉ Ca chạy loạn khắp nơi, thấy cái gì lạ lạ liền háo hức đi qua nhìn, y hệt một tiểu hài tử. Vài giờ sau, hình tượng hoàn mỹ của Lôi Thương hoàn toàn sụp đổ trong lòng Hỉ Ca. Cô cuối cùng hiểu ra một chân lý, cái gì mà anh hùng, toàn bộ đều là do người khác đắp nặn lên. Nhìn cái tên lôi thuật sĩ vĩ đại nhất của Thịnh Thế thời beta ở trước mặt này, nào có nửa phần bộ dáng cao nhân đại hiệp, thuần túy là một tên nhóc còn chưa lớn, chỉ còn kém mỗi chuyện tên nhóc này chưa có đòi cô mua kẹo hồ lô ngào đường cho hắn ăn mà thôi.
“Ủa, kia không phải là Lôi Thương sao?” – Lúc đi ngang qua Cát Tường tửu lâu, Hỉ Ca không phát hiện có người ngồi trên lầu nhìn thấy cô cùng Lôi Thương đang sóng vai trên đường.
“Lôi Thương đến Nam Uyên Thành sao? Không phải Lôi Thần đem Kinh Lôi thành lập ở Tây Vực Sa Hải à? Tiểu tử kia dám không nghe theo lời ca ca hắn?” – Tư Văn chống cằm lười biếng mở miệng hỏi.
“Chắc là đến đây làm chuyển chức nhiệm vụ. Bất quá nhìn giống như hắn biết Hỉ Ca. Hai người cùng một chỗ… uhm… nhìn có hơi thân mật.” – Cát Tường nhô đầu ra nhìn, thẳng đến khi hai bóng dáng dưới đường biến mất ở góc rẽ mới chui đầu vào.
“May mắn lão đại không ở đây, bằng không tiểu tử Lôi Thương kia khẳng định không thể sống sót trở về Tây Vực.” – Mặc Phi rụt cổ. Lần trước bọn hắn điều tra không đủ phân lượng, làm hại lão đại lầm lẫn chạy đi cắt cổ ngay chính cậu em rể. Cũng may trên bảng cừu nhân không xuất hiện tên Thất Tử, bằng không chính là hậu quả khó lường a.
“Lão đại vừa phát tin tức, nói lập tức sẽ trở về…” – Cát Tường vô thức đưa tay lau mồ hôi trán. Hy vọng không có tấu xảo như vậy, liền đụng hai người kia trên đường đi. Thất Tử luôn hướng tới sát ý khi hành sự, đối với những thứ có lực uy hiếp tới hắn, khẳng định chỉ có một kết cục… là tử vong. Mong rằng Lôi Thương biết suy nghĩ thường thức một chút, cách càng xa Hỉ Ca càng tốt.
Thấy trời đã tối, Hỉ Ca lúc này mới chợt nhớ đến cô còn phải đi hội bán đấu giá lấy quặng thạch. Lôi Thương đi theo cô sẽ bất tiện, cho nên Hỉ Ca liền an bày cho hắn một cái phòng trọ.
Nể tình 500 kim công cán kia, Hỉ Ca móc 10 kim trong hầu bao, mướn cho hắn gian phòng chữ Thiên ở Long Môn khách điếm. So sánh với hiện thực thì đây chính là phòng giành cho tổng thống đó!
Vừa rời khỏi khách điếm, Hỉ Ca liền trực tiếp chạy qua hội bán đấu giá, hoàn toàn không chú ý ở góc phố xuất hiện một tên thích khách đang đứng dựa tường, cười đến thật xán lạn.
Tiêu phí hơn 4 giờ, thẳng đến nửa đêm Hỉ Ca mới đúc xong 2 thanh kiếm. Hai thanh cự kiếm lần này một cái là tử phẩm trung giai, một cái là tử phẩm thượng giai, nhưng thuộc tính đều không tốt bằng cây cự thương của Mặc Phi. Mặc dù là thế, Thôn Nguyên Bảo vẫn rất hài lòng ôm ấp 2 thanh kiếm, còn cam đoan với Hỉ Ca sẽ đem toàn bộ vũ khí của cô bán được với giá hời.
Hỉ Ca chỉ cười cười, không nói gì. Cô tin tưởng Thôn Nguyên Bảo. Bởi vì hắn là người quen của Cát Tường. Không biết chừng sau hội bán đấu giá này, cô sẽ trở thành một tiểu phú bà nha.
Vui vẻ trở lại khách điếm, Hỉ Ca vốn muốn tìm Lôi Thương. Kết quả tiểu nhị nói khách nhân không ở trong phòng, tìm nửa ngày cũng không tìm được bóng dáng hắn đâu. Hỉ Ca nghĩ Lôi Thương chắc chạy ra ngoài chơi, chơi chán rồi sẽ về. Ai ngờ, thời điểm cô nhìn thấy Lôi Thương, phải là thật lâu, thật lâu về sau cơ.
Vậy Lôi Thương ở đâu? Lại nói, người có thể truy cứu ra vấn đề này phải là người có máu mặt trong hắc bang (xã hội đen) của Thịnh Thế. Trong trò chơi này, nếu đã là khách trọ thì sẽ được hệ thống bảo hộ an toàn, không ai có thể tổn thương khách trọ (không thể pk). Tuy nhiên, ở trong khách điếm, người chơi vẫn có thể sử dụng một loại dược thảo, gọi là mê hồn hương. Nếu bị trúng mê hồn hương, người chơi sẽ hôn mê nửa giờ đồng hồ. Mà Lôi Thương quả thật đã bất hạnh ngửi phải mê hồn hương. Sau đó bị người ta mang ra khỏi Nam Uyên Thành.
Thời điểm hắn từ trong mơ tỉnh lại, trợn mắt liền thấy một con siêu cấp cự mãng (trăn hoặc rắn gì ế) đang há mõm hướng tới chính mình. Sau đó trước mắt tối sầm. Hắn bị nuốt sống. Lần thứ hai tỉnh lại, người đã trở về Tây Vực Sa Hải. Hắn cuối cùng vẫn không rõ, như thế nào lại xuất hiện ở động mãng xà vương? Lần tử vong kỳ diệu đó, đến cuối cùng vẫn là một huyền án (án mạng huyền bí).
Vừa ra khỏi khách điếm, Hỉ Ca thật “trùng hợp” gặp Thất Tử vừa từ bên ngoài trở về. Nhìn thấy Hỉ Ca, Thất Tử liền bày ra một khuôn mặt tươi cười.
“Đã đánh xong Ô Tặc Vương?”
“Đúng vậy, ra đồ vật rất tốt, rất xứng với ngươi.” – Hỉ Ca quỷ dị cười, sau đó mở balô, lôi ra triệu hoán thạch. Trước giờ vẫn không thấy Thất Tự tọa kỵ, Hỉ Ca đoán hắn không có mua tọa kỵ. Dù sao thích khách rất nhanh nhẹn, tốc độ di động cực nhanh, cho dù đi bộ cũng nhanh hơn Hỉ Ca mấy lần.
“Triệu hoán thạch? Cái này không phải bạo ra từ Ô Tặc Vương chứ?” – Thất Tử khóe mắt thiếu chút nữa lồi ra. Hỉ Ca cho rằng cái này xứng đôi với hắn?????
“Phải a. Ta đặc biệt lưu lại tặng cho ngươi.” – Hỉ Ca cười tươi rói. Cô cực kỳ hưng phấn muốn nhìn thấy Thất Tử cưỡi một con Ô Tặc Vương khổng lồ ở giữa đường cái sẽ là cái dạng gì.
Hai người mắt to trừng mắt nhỏ, xẹt lửa đùng đùng. Rốt cuộc, nụ cười trở lại trên mặt Thất Tử: – “Ta đã có tọa kỵ. Nhưng mà ta cảm thấy Cát Tường nhất định sẽ thích cái này.”
“Phải~~~ không~~~” – Hỉ Ca mới không tin lời nói của Thất Tử. Làm sao lại trùng hợp như vậy. Lúc trước Thất Tử toàn cưỡi chung một con ngựa với cô. Hai người bất quá mới tách ra chừng mấy giờ mà thôi, hắn nhanh như vậy đã có tọa kỵ? Hỉ Ca cảm thấy chuyện này nghe làm sao cũng không đáng tin.
“Lúc nãy vừa đánh được.” – Thất Tử nói dối trắng trợn mà mắt cũng không chớp một cái. Hắn vừa rồi chính là đi “hủy thi diệt tích” (giết người giấu xác) mà thôi. Về phần triệu hoán thạch, hắn đã đánh ra một khối từ lúc mới 10 cấp cơ, trước giờ vẫn quăng trong balô. Nếu có cơ hội cưỡi chung ngựa với người đẹp, làm chi lãng phí nha.
“Cho dù ngươi đã có tọa kỵ, cũng không hẳn Cát Tường sẽ thích cái này đi?” – Hỉ Ca vẫn cảm thấy hình tượng Ô Tặc Vương cùng Thất Tử là tuyệt xứng (xứng đôi). Người khác mà cưỡi nó thì thật uổng phí.
“Yên tâm, hắn nhất định thích.” – Cát Tường sợ cưỡi ngựa, mà đến giờ vẫn chưa đánh ra được một viên triệu hoán thạch nào. Với người không có tọa kỵ như hắn ta, đừng nói là một con ô tặc, cho dù là quỷ dạ xoa tọa kỵ, hắn cũng dám leo lên cưỡi a!!!
“Đi thôi” – Nói chuyện xong, Thất Tử liền lôi kéo Hỉ Ca.
“Làm gì?”
“Có chuyện mua bán nhỏ. Đi Cát Tường tửu lâu thương lượng một chút.” – buôn bán nhỏ trong lời nói của Thất Tử, ở trong mắt người khác sẽ là một chuyện không bình thường!
Phòng nghị sự của Khổ Độ gia tộc.
Minh Độ Thiên ngồi ở ghế thượng trung tâm, mặt không biểu tình nhìn hai viên quản lý cao tầng ngồi hai bên. Anh không mở miệng, những người khác đều không có can đảm nói. Cuối cùng, vẫn là người đi theo Minh Độ Thiên nhiều năm – Chư Cát Hầu – lên tiếng phá vỡ cục diện.
“Lão đại, đã xác định, Cuồng Vũ đem tin tức kia bán cho thủ lĩnh của Thứ.”
Sau khi bị Thất Tử giết qua, Chư Cát Hầu không phải chưa từng nghĩ đến chuyện báo thù. Hắn bị giết hơn 8 lần, từ 30 cấp rớt xuống 22 cấp, cho dù là ai cũng sẽ nhịn không nổi. Bất quá hắn biết nặng biết nhẹ, không muốn cấp Khổ Độ gia tộc thêm phiền toái, cho nên cắn răng nhẫn xuống. Không ngờ cái người khiến cho Minh Độ Thiên hiện tại nhíu mày nhăn mặt kia – Bắc Yến Phi – thật sự là không thông minh được như hắn tưởng.
Cô cho rằng Minh Độ Thiên vẫn một mực dung túng cô là bởi vì yêu thích sao. Sự thật ư? Chư Cát Hầu trong lòng rất rõ ràng. Đó không phải là yêu thích nên mới dung túng mà là không cần nên mới bỏ mặc. Nhưng chuyện cô ta đi khiêu khích Hỉ Ca quả thật là hành vi ngu xuẩn. Nếu đánh thắng thì không tính, đằng này đã thua tơi tả, lại còn thu hình xuống, gửi qua cho Minh Độ Thiên xem, ý muốn Minh Độ Thiên giúp cô báo thù.
Chư Cát Hầu thật sự không rõ, Minh Độ Thiên muốn dạng nữ nhân nào mà không được. Vì cái gì cố tình giữ một nữ nhân ngu ngốc ở bên người. Muốn bồi dưỡng thành một Hỉ Ca thứ hai ư? Chư Cát Hầu nhìn Bắc Yến Phi, trong lòng cười lạnh. Ghế nữ vương cũng không phải ai đều có thể ngồi.
“Cuồng Vũ gần nhất tiếp xúc với người nào?” – Minh Độ Thiên nghe xong lời nói của Chư Cát Hầu, mí mắt cũng không chớp một cái, tựa hồ mọi việc đều nằm trong sự an bài của anh ta.
“Những người chúng ta phái đi theo dõi đều bị giết chết, không thấy rõ người kia là ai. Bọn họ không gặp mặt ở Nam Uyên Thành.” – Chư Cát Hầu tiếc hận trả lời. Khổ Độ gia tộc cùng Thứ ân oán hận thù có thể truy nguồn cội về thời beta mà tính. Đáng tiếc, bọn hắn đến nay cũng không biết thủ lĩnh của Thứ là ai. Địch nhân trong bóng tối mới là đáng sợ. Hiện giờ hai phương thế lực lại ở trên cùng một đại lục, đương nhiên phải hảo hảo nhận thức nhau.
Vì sao cô ta còn chưa chạy về diêm vương điện để sống lại? Chẳng lẽ là chết không nhắm mắt? Hỉ Ca liếc mắt một cái liền quay đầu, không thèm nghĩ nhiều nữa. Đại khái người ta là khoái nằm đo đất đi.
“Vận khí của ngươi đúng là tốt nha.” – Lôi Thương sau khi thu thập vật phẩm xong, hướng Hỉ Ca ngoắc ngoắc, trên tay quả thật đang nắm một viên triệu hoán thạch.
“Là gì vậy?” – Hỉ Ca đổ mồ hôi, đừng nói thật sự ra cái tọa kỵ chứ?! Có thể nào về sau cô phải cưỡi cái con Ô Tặc Vương to khủng bố kia đi trên đường a. Nếu muốn dọa chết người ta cũng không nên dùng biện pháp buồn ói này nha.
“Thật sự là con Ô Tặc Vương. Cho ngươi.” – Lôi Thương ném triệu hoán thạch qua cho Hỉ Ca, rồi giao dịch 300 kim cho cô.
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, Lôi Thương không vội vả chạy về Tây Vực mà lò dò đi theo sau lưng Hỉ Ca. Nói cái gì mà muốn nhìn một chút vẻ đẹp phồn hoa của Nam Uyên Thành.
Không thể từ chối, vừa nhận của người ta 500 kim, Hỉ Ca không thể lấy tiền xong liền đuổi người. Tốn vài giờ cưỡi ngựa để đem Lôi Thương về Nam Uyên Thành. Hỉ Ca không dám gọi ra con Ô Tặc Vương. Khối triệu hoán thạch bị cô quăng vào góc xa nhất của balô. Quyết định rồi, cô phải tìm cơ hội tống khứ cái thứ này đi.
Về đến Nam Uyên Thành, Lôi Thương lôi kéo Hỉ Ca chạy loạn khắp nơi, thấy cái gì lạ lạ liền háo hức đi qua nhìn, y hệt một tiểu hài tử. Vài giờ sau, hình tượng hoàn mỹ của Lôi Thương hoàn toàn sụp đổ trong lòng Hỉ Ca. Cô cuối cùng hiểu ra một chân lý, cái gì mà anh hùng, toàn bộ đều là do người khác đắp nặn lên. Nhìn cái tên lôi thuật sĩ vĩ đại nhất của Thịnh Thế thời beta ở trước mặt này, nào có nửa phần bộ dáng cao nhân đại hiệp, thuần túy là một tên nhóc còn chưa lớn, chỉ còn kém mỗi chuyện tên nhóc này chưa có đòi cô mua kẹo hồ lô ngào đường cho hắn ăn mà thôi.
“Ủa, kia không phải là Lôi Thương sao?” – Lúc đi ngang qua Cát Tường tửu lâu, Hỉ Ca không phát hiện có người ngồi trên lầu nhìn thấy cô cùng Lôi Thương đang sóng vai trên đường.
“Lôi Thương đến Nam Uyên Thành sao? Không phải Lôi Thần đem Kinh Lôi thành lập ở Tây Vực Sa Hải à? Tiểu tử kia dám không nghe theo lời ca ca hắn?” – Tư Văn chống cằm lười biếng mở miệng hỏi.
“Chắc là đến đây làm chuyển chức nhiệm vụ. Bất quá nhìn giống như hắn biết Hỉ Ca. Hai người cùng một chỗ… uhm… nhìn có hơi thân mật.” – Cát Tường nhô đầu ra nhìn, thẳng đến khi hai bóng dáng dưới đường biến mất ở góc rẽ mới chui đầu vào.
“May mắn lão đại không ở đây, bằng không tiểu tử Lôi Thương kia khẳng định không thể sống sót trở về Tây Vực.” – Mặc Phi rụt cổ. Lần trước bọn hắn điều tra không đủ phân lượng, làm hại lão đại lầm lẫn chạy đi cắt cổ ngay chính cậu em rể. Cũng may trên bảng cừu nhân không xuất hiện tên Thất Tử, bằng không chính là hậu quả khó lường a.
“Lão đại vừa phát tin tức, nói lập tức sẽ trở về…” – Cát Tường vô thức đưa tay lau mồ hôi trán. Hy vọng không có tấu xảo như vậy, liền đụng hai người kia trên đường đi. Thất Tử luôn hướng tới sát ý khi hành sự, đối với những thứ có lực uy hiếp tới hắn, khẳng định chỉ có một kết cục… là tử vong. Mong rằng Lôi Thương biết suy nghĩ thường thức một chút, cách càng xa Hỉ Ca càng tốt.
Thấy trời đã tối, Hỉ Ca lúc này mới chợt nhớ đến cô còn phải đi hội bán đấu giá lấy quặng thạch. Lôi Thương đi theo cô sẽ bất tiện, cho nên Hỉ Ca liền an bày cho hắn một cái phòng trọ.
Nể tình 500 kim công cán kia, Hỉ Ca móc 10 kim trong hầu bao, mướn cho hắn gian phòng chữ Thiên ở Long Môn khách điếm. So sánh với hiện thực thì đây chính là phòng giành cho tổng thống đó!
Vừa rời khỏi khách điếm, Hỉ Ca liền trực tiếp chạy qua hội bán đấu giá, hoàn toàn không chú ý ở góc phố xuất hiện một tên thích khách đang đứng dựa tường, cười đến thật xán lạn.
Tiêu phí hơn 4 giờ, thẳng đến nửa đêm Hỉ Ca mới đúc xong 2 thanh kiếm. Hai thanh cự kiếm lần này một cái là tử phẩm trung giai, một cái là tử phẩm thượng giai, nhưng thuộc tính đều không tốt bằng cây cự thương của Mặc Phi. Mặc dù là thế, Thôn Nguyên Bảo vẫn rất hài lòng ôm ấp 2 thanh kiếm, còn cam đoan với Hỉ Ca sẽ đem toàn bộ vũ khí của cô bán được với giá hời.
Hỉ Ca chỉ cười cười, không nói gì. Cô tin tưởng Thôn Nguyên Bảo. Bởi vì hắn là người quen của Cát Tường. Không biết chừng sau hội bán đấu giá này, cô sẽ trở thành một tiểu phú bà nha.
Vui vẻ trở lại khách điếm, Hỉ Ca vốn muốn tìm Lôi Thương. Kết quả tiểu nhị nói khách nhân không ở trong phòng, tìm nửa ngày cũng không tìm được bóng dáng hắn đâu. Hỉ Ca nghĩ Lôi Thương chắc chạy ra ngoài chơi, chơi chán rồi sẽ về. Ai ngờ, thời điểm cô nhìn thấy Lôi Thương, phải là thật lâu, thật lâu về sau cơ.
Vậy Lôi Thương ở đâu? Lại nói, người có thể truy cứu ra vấn đề này phải là người có máu mặt trong hắc bang (xã hội đen) của Thịnh Thế. Trong trò chơi này, nếu đã là khách trọ thì sẽ được hệ thống bảo hộ an toàn, không ai có thể tổn thương khách trọ (không thể pk). Tuy nhiên, ở trong khách điếm, người chơi vẫn có thể sử dụng một loại dược thảo, gọi là mê hồn hương. Nếu bị trúng mê hồn hương, người chơi sẽ hôn mê nửa giờ đồng hồ. Mà Lôi Thương quả thật đã bất hạnh ngửi phải mê hồn hương. Sau đó bị người ta mang ra khỏi Nam Uyên Thành.
Thời điểm hắn từ trong mơ tỉnh lại, trợn mắt liền thấy một con siêu cấp cự mãng (trăn hoặc rắn gì ế) đang há mõm hướng tới chính mình. Sau đó trước mắt tối sầm. Hắn bị nuốt sống. Lần thứ hai tỉnh lại, người đã trở về Tây Vực Sa Hải. Hắn cuối cùng vẫn không rõ, như thế nào lại xuất hiện ở động mãng xà vương? Lần tử vong kỳ diệu đó, đến cuối cùng vẫn là một huyền án (án mạng huyền bí).
Vừa ra khỏi khách điếm, Hỉ Ca thật “trùng hợp” gặp Thất Tử vừa từ bên ngoài trở về. Nhìn thấy Hỉ Ca, Thất Tử liền bày ra một khuôn mặt tươi cười.
“Đã đánh xong Ô Tặc Vương?”
“Đúng vậy, ra đồ vật rất tốt, rất xứng với ngươi.” – Hỉ Ca quỷ dị cười, sau đó mở balô, lôi ra triệu hoán thạch. Trước giờ vẫn không thấy Thất Tự tọa kỵ, Hỉ Ca đoán hắn không có mua tọa kỵ. Dù sao thích khách rất nhanh nhẹn, tốc độ di động cực nhanh, cho dù đi bộ cũng nhanh hơn Hỉ Ca mấy lần.
“Triệu hoán thạch? Cái này không phải bạo ra từ Ô Tặc Vương chứ?” – Thất Tử khóe mắt thiếu chút nữa lồi ra. Hỉ Ca cho rằng cái này xứng đôi với hắn?????
“Phải a. Ta đặc biệt lưu lại tặng cho ngươi.” – Hỉ Ca cười tươi rói. Cô cực kỳ hưng phấn muốn nhìn thấy Thất Tử cưỡi một con Ô Tặc Vương khổng lồ ở giữa đường cái sẽ là cái dạng gì.
Hai người mắt to trừng mắt nhỏ, xẹt lửa đùng đùng. Rốt cuộc, nụ cười trở lại trên mặt Thất Tử: – “Ta đã có tọa kỵ. Nhưng mà ta cảm thấy Cát Tường nhất định sẽ thích cái này.”
“Phải~~~ không~~~” – Hỉ Ca mới không tin lời nói của Thất Tử. Làm sao lại trùng hợp như vậy. Lúc trước Thất Tử toàn cưỡi chung một con ngựa với cô. Hai người bất quá mới tách ra chừng mấy giờ mà thôi, hắn nhanh như vậy đã có tọa kỵ? Hỉ Ca cảm thấy chuyện này nghe làm sao cũng không đáng tin.
“Lúc nãy vừa đánh được.” – Thất Tử nói dối trắng trợn mà mắt cũng không chớp một cái. Hắn vừa rồi chính là đi “hủy thi diệt tích” (giết người giấu xác) mà thôi. Về phần triệu hoán thạch, hắn đã đánh ra một khối từ lúc mới 10 cấp cơ, trước giờ vẫn quăng trong balô. Nếu có cơ hội cưỡi chung ngựa với người đẹp, làm chi lãng phí nha.
“Cho dù ngươi đã có tọa kỵ, cũng không hẳn Cát Tường sẽ thích cái này đi?” – Hỉ Ca vẫn cảm thấy hình tượng Ô Tặc Vương cùng Thất Tử là tuyệt xứng (xứng đôi). Người khác mà cưỡi nó thì thật uổng phí.
“Yên tâm, hắn nhất định thích.” – Cát Tường sợ cưỡi ngựa, mà đến giờ vẫn chưa đánh ra được một viên triệu hoán thạch nào. Với người không có tọa kỵ như hắn ta, đừng nói là một con ô tặc, cho dù là quỷ dạ xoa tọa kỵ, hắn cũng dám leo lên cưỡi a!!!
“Đi thôi” – Nói chuyện xong, Thất Tử liền lôi kéo Hỉ Ca.
“Làm gì?”
“Có chuyện mua bán nhỏ. Đi Cát Tường tửu lâu thương lượng một chút.” – buôn bán nhỏ trong lời nói của Thất Tử, ở trong mắt người khác sẽ là một chuyện không bình thường!
Phòng nghị sự của Khổ Độ gia tộc.
Minh Độ Thiên ngồi ở ghế thượng trung tâm, mặt không biểu tình nhìn hai viên quản lý cao tầng ngồi hai bên. Anh không mở miệng, những người khác đều không có can đảm nói. Cuối cùng, vẫn là người đi theo Minh Độ Thiên nhiều năm – Chư Cát Hầu – lên tiếng phá vỡ cục diện.
“Lão đại, đã xác định, Cuồng Vũ đem tin tức kia bán cho thủ lĩnh của Thứ.”
Sau khi bị Thất Tử giết qua, Chư Cát Hầu không phải chưa từng nghĩ đến chuyện báo thù. Hắn bị giết hơn 8 lần, từ 30 cấp rớt xuống 22 cấp, cho dù là ai cũng sẽ nhịn không nổi. Bất quá hắn biết nặng biết nhẹ, không muốn cấp Khổ Độ gia tộc thêm phiền toái, cho nên cắn răng nhẫn xuống. Không ngờ cái người khiến cho Minh Độ Thiên hiện tại nhíu mày nhăn mặt kia – Bắc Yến Phi – thật sự là không thông minh được như hắn tưởng.
Cô cho rằng Minh Độ Thiên vẫn một mực dung túng cô là bởi vì yêu thích sao. Sự thật ư? Chư Cát Hầu trong lòng rất rõ ràng. Đó không phải là yêu thích nên mới dung túng mà là không cần nên mới bỏ mặc. Nhưng chuyện cô ta đi khiêu khích Hỉ Ca quả thật là hành vi ngu xuẩn. Nếu đánh thắng thì không tính, đằng này đã thua tơi tả, lại còn thu hình xuống, gửi qua cho Minh Độ Thiên xem, ý muốn Minh Độ Thiên giúp cô báo thù.
Chư Cát Hầu thật sự không rõ, Minh Độ Thiên muốn dạng nữ nhân nào mà không được. Vì cái gì cố tình giữ một nữ nhân ngu ngốc ở bên người. Muốn bồi dưỡng thành một Hỉ Ca thứ hai ư? Chư Cát Hầu nhìn Bắc Yến Phi, trong lòng cười lạnh. Ghế nữ vương cũng không phải ai đều có thể ngồi.
“Cuồng Vũ gần nhất tiếp xúc với người nào?” – Minh Độ Thiên nghe xong lời nói của Chư Cát Hầu, mí mắt cũng không chớp một cái, tựa hồ mọi việc đều nằm trong sự an bài của anh ta.
“Những người chúng ta phái đi theo dõi đều bị giết chết, không thấy rõ người kia là ai. Bọn họ không gặp mặt ở Nam Uyên Thành.” – Chư Cát Hầu tiếc hận trả lời. Khổ Độ gia tộc cùng Thứ ân oán hận thù có thể truy nguồn cội về thời beta mà tính. Đáng tiếc, bọn hắn đến nay cũng không biết thủ lĩnh của Thứ là ai. Địch nhân trong bóng tối mới là đáng sợ. Hiện giờ hai phương thế lực lại ở trên cùng một đại lục, đương nhiên phải hảo hảo nhận thức nhau.
Tác giả :
Dạ Hoàn