Thịnh Thế Đích Phi
Chương 90: Phòng ngự Vĩnh Lâm
Edit: Sakura Trong đại sảnh bởi vì tạm thời thiết trí mà lộ ra có chút đơn sơ, Hạ Thù tao nhã nhìn chằm chằm vào thiếu niên mặc áo đen thoải mái ngồi dò xét đại sảnh trước mắt, còn có bốn gã kỵ sĩ đứng ở bên cạnh hắn hộ vệ, “Vị công tử này, hiện tại nói gì đi? Còn nữa thỉnh giáo lai lịch của công tử và các vị?” Diệp Ly nhìn nhìn hai người, bật cười lớn nói: “Khó trách tướng quân Mộ Dung phái hai vị đến đóng ở thành Vĩnh Lâm. Vân giáo úy vũ dũng, Hạ giáo úy cẩn thận, xác thực là tổ hợp khó được.” Hạ Thù nhàn nhạt cười khổ, “Hôm nay nếu không có công tử và các vị đuổi tới, chỉ sợ Hạ Thù và Vân Đình cũng chỉ có thể dùng cái chết để tạ tội.” Ánh mắt thản nhiên nhìn thẳng vào Diệp Ly, hắn sẽ không quên thiếu niên ở trước mắt còn chưa nói ra thân phận của mình.
Diệp Ly bất đắc dĩ, đưa tay kéo búi tóc trên đầu xuống, mặc kệ một đầu tóc đen trợt xuống đầu vai, nhạt cười nhạt nói: “Ta là Định Quốc Vương phi.”
Định Quốc Vương phi? Vân Đình và Hạ Thù hai mặt nhìn nhau. Trước mắt tình hình mặc dù tại ngoài ý liệu nhưng hình như lại hợp tình hợp lý. Ngoại trừ Định Vương chỉ có Định Quốc Vương phi có thể điều động nhiều Hắc Vân kỵ như vậy, nhưng nghe đồn Định Quốc Vương phi đã mất tích sao lại đột nhiên xuất hiện tại Toái Tuyết quan, thậm chí còn mang theo Hắc Vân kỵ tới cứu viện binh thành Vĩnh Lâm? Hơn nữa. . . Nghe nói Định Quốc Vương phi là thiên kim đương triều Thượng thư, ngoại tôn nữ Thanh Vân tiên sinh, tiểu thư khuê nũng nịu sao lại… Vân Đình cảm giác mình choáng luôn, đứng ở một bên cũng không nói chuyện giao hết thảy cho Hạ Thù bình tĩnh hơn mình xử trí. Hạ Thù cũng bị dọa không nhẹ, hơn nửa ngày mới hồi phục tinh thần rồi mới nói: “Vương phi. . . Tại sao ngài lại ở chỗ này?”
Diệp Ly cười nói: “Đúng là thực tế không ở chỗ này, nghe thấy tin tức Toái Tuyết quan bị vây nên mới chạy tới, may mắn đến kịp rồi. Nếu như hai vị không tin thân phận của ta . . . tiểu thư Mộ Dung thiên kim của tướng quân Mộ Dung còn tại Toái Tuyết chứ?” Sắc mặt Hạ Thù biến hóa, hơi lúng túng nói: “Tại hạ cũng không phải là không tin thân phận Vương phi, dù sao Hắc Vân kỵ chính là chứng cớ tốt nhất. Chỉ là…” Diệp Ly gật đầu, “Ta hiểu ý tứ của Hạ giáo úy, không cần khẩn trương. Hai vị, mời ngồi đi.”
Hạ Thù và Vân Đình liếc mắt nhìn, từng người tạ ơn rồi ngồi xuống. Nguyên bản Hắc Vân kỵ chạy đến cứu viện thì trong lòng bọn họ tràn đầy vui mừng, nhưng hiện tại phát hiện dẫn đầu Hắc Vân kỵ lại là Định Quốc Vương phi thì hai người lập tức có chút không biết biểu lộ như thế nào, tâm tình gì. Thế nhân đều biết hiện tại Định Vương đi lại không tốt, nếu như muốn điều động Hắc Vân kỵ xác thực không phải Định Quốc Vương phi thì không thể. Nhưng nếu nói là một nữ tử mảnh mai mảnh khảnh như vậy thật sự có bổn sự chỉ huy quân đội cường hãn như vậy hơn nữa lãnh đạo bọn hắn đối kháng hơn mười vạn phản quân của Lê Vương. Trong lòng hai người kỳ thật đều không tin đấy.”Thuộc hạ cầu kiến Vương phi.” Ngoài cửa truyền đến giọng nói của Ám Nhị Ám Tam. Hạ Thù và Vân Đình đều khẽ giật mình, cảnh giác nhìn về phía ngoài cửa. Mấy người nam tử mặc quần áo trang sức quân tốt bình thường đi đến, tuy không khác quần áo và trang sức binh sĩ Đại Sở là bao, nhưng Hạ Thù liếc nhìn ra đồ huy bên trên y phục những người này hiển nhiên đều là thủ hạ binh mã Linh Châu của Lê Vương. Hiển nhiên mấy người không phải thủ thành tướng sĩ dẫn dụ đến.
“Khổ cực, chuyện làm được ra sao?”
Ám Nhị tiến lên một bước nói: “Cẩn tuân lệnh của Vương phi, đã hành quyết Thái Thú Vĩnh Châu. Chỉ tiếc có nhiều người của Lê Vương nên thuộc hạ không thể mang thủ cấp Thái Thú Vĩnh Châu về. Thỉnh Vương phi thứ tội.” Diệp Ly đưa tay, “Không sao, các ngươi làm rất khá. Đi xuống trước nghỉ ngơi đi.” Mọi người lĩnh mệnh cáo lui, Vân Đình cả kinh nói: “Ngài. . . Các ngươi giết Thái Thú Vĩnh Châu? !”
“Vân Đình, không được vô lễ.” Hạ Thù trầm giọng nói, đã có thể xác định cô gái trước mắt thực đúng là Định Quốc Vương phi, như vậy tạm thời trước bất luận nàng ta có năng lực thống lĩnh Hắc Vân kỵ và binh mã Vĩnh Lâm hay không, cũng không phải là đối tượng mà bọn hắn có thể vô lễ. Mặc dù tin tức vừa mới nghe được mà nói thì trong lòng của hắn cũng vô cùng khiếp sợ. Diệp Ly nhàn nhạt gật đầu, nói: ” Thái Thú Vĩnh Châu không biết báo đáp quốc gia mà lại đầu hàng binh mã Lê Vương. Nếu không hành quyết hắn để răn đe, chỉ sợ quan viên nơi khác bị hắn nói động cũng đi theo hắn.” Hạ Thù gật đầu nói: “Vương phi nói đúng. Nếu không phải Thái Thú Vĩnh Châu đào ngũ Lê Vương, thì Vĩnh Lâm cũng lâm vào cảnh nguy hiểm.”
Vân Đình nhìn xem Hạ Thù, nhìn nhìn lại Diệp Ly, đột nhiên hỏi: “Vương phi, viện quân lúc nào mới có thể đến?”
Diệp Ly trầm ngâm một lát, lắc đầu nói: “Cái này ta cũng không biết. Lúc trước ta ở tại Nam Chiếu, sau khi nghe được tin tức Toái Tuyết quan mới đêm tối gấp trở về đấy. Chỉ là. . . Ung Châu Tổng binh Ngô đại nhân tại sông Vân Lan lọt vào phục kích, chỉ sợ mấy ngày gần đây không có viện binh rồi.”
Toàn bộ phía nam sông Vân Lan có thể tự bảo vệ mình cũng không tệ rồi, căn bản không cần vọng tưởng có viện binh. Mà phía bắc con sông chỉ có Ung Châu gần Vĩnh Châu nhất, binh mã Ung Châu lọt vào phục kích, binh mã địa phương khác lại không nhận được chiếu lệnh của triều đình, rất có thể sẽ không ra binh. Vân Đình và Hạ Thù là người chỉ huy quân thủ vệ thành Vĩnh Lâm mà không phải binh sĩ bình thường, cho nên Diệp Ly cũng không cần lừa gạt bọn hắn. Nếu như người lãnh binh không thể nhìn rõ tình huống trước mắt thì mấy chuyện khác đều không cần phải nói.
“Chết tiệt!” Vân Đình thấp giọng mắng. Dù cho tăng thêm 2000 Hắc Vân kỵ, hiện tại nhân mã bọn hắn cũng chưa đủ hai vạn, cho dù bọn hắn không sợ chết, nhưng nếu như toàn bộ chiến sự bọn hắn có thể thủ được Vĩnh Lâm mà nói… thì hắn tình nguyện lập tức chết trận nơi sa trường.
Hạ Thù hít vào một hơi, dẹp loạn hơi thở của mình rồi mới hỏi: “Đã như vầy, kính xin Vương phi mau rời khỏi Vĩnh Lâm trở lại kinh thành.”
“Rời đi?” Diệp Ly khiêu mi hỏi.
Hạ Thù cười khổ nói: “Không dối gạt Vương phi, tuy hai người mạt tướng tại Mộ Dung tướng quân trước mặt lập được quân lệnh trạng. Nhưng là Vĩnh Lâm. . . bọn ta cũng chỉ có thể cố gắng thủ đến đâu hay đến đó mà thôi. Vương phi có ân oán cùng với Lê Vương, trước kia tại hạ cũng từng nghe nói qua một ít. Vạn nhất đến lúc đó. . . Cho nên kính xin Vương phi mau rời khỏi thì tốt hơn.” Diệp Ly nhoẻn miệng cười, “Hạ giáo úy, ngươi cho rằng Bản phi đến Vĩnh Lâm là ý định ở chỗ này làm một vòng sau đó nghênh ngang rời đi sao? Huống chi. . . nếu Bản phi đi rồi, cho dù lưu Hắc Vân kỵ cho ngươi thì ngươi chỉ huy được bọn hắn không?”
Hạ Thù hơi hổ thẹn nhìn xem Diệp Ly, đúng là hắn hi vọng Định Vương phi có thể lưu Hắc Vân kỵ lại hiệp trợ thủ thành. Nhưng Định Vương phi nói cũng đúng, nếu như ngay cả lịch đại Hoàng đế cũng không thể nhúng chàm Hắc Vân kỵ, như vậy bằng hắn chính là một cái giáo úy có làm sao có thể chỉ huy được? Diệp Ly nhướn mày nhìn xem hắn xoắn xuýt cười nói: “Như thế nào? Bản phi thủ thành cùng các ngươi là cho các ngươi mất thể diện sao?”
“Cái này. . .” Hạ Thù tức cười, ngược lại Vân Đình nhanh mồm nhanh miệng nói: “Vương phi, trên chiến trường quá nguy hiểm, thân phận của ngài quý trọng lại là cô nương gia sao có thể để ngài thủ thành với chúng ta. Nếu không ngài nói qua huynh đệ Hắc Vân kỵ lưu lại giúp chúng ta thủ thành là được rồi. Như vậy ngài cũng an toàn, chúng ta thủ thành cũng thêm vài phần nắm chắc.” Diệp Ly phụt một tiếng cười che miệng nói: “Vân giáo úy, vừa rồi ta tự mình cưỡi ngựa vào chứ không phải ngồi ở trong kiệu để cho người ta đưa vào?” Vân Đình ngạc nhiên, lúc này mới nhớ tới vừa mới trong loạn quân như vậy , xác thực không có thấy có người cố ý che chở ai đấy, cho nên nữ tử cao vẫn chưa bả vai mình trước mắt dĩ nhiên đồng dạng tự mình đi theo tất cả Hắc Vân kỵ ở trong thiên quân vạn mã giết đi ra hay sao? !
Hạ Thù ho nhẹ một tiếng, đối với Diệp Ly chắp tay nói: “Mạt tướng thất lễ. Tướng quân Mộ Dung đóng ngay tại Toái Tuyết, không bằng thỉnh Vương phi đi trước bái kiến tướng quân Mộ Dung rồi bàn bạc sau?” Diệp Ly ngưng lông mày trầm tư một lát gật đầu nói: “Như thế cũng tốt, phản quân hai ngày này liên tục gặp ngăn trở, hiện tại đã rời khỏi hai mươi dặm bên ngoài. Trước Mặc Cảnh Lê không có tra rõ ràng thì chắc hẳn sẽ không tùy tiện tấn công. Ta đã đến rồi thì cũng không thể không đi bái kiến tướng quân Mộ Dung. Trước hết đi Toái Tuyết quan một chuyến.” Vân Đình xung phong nhận việc mà nói: “Ta tiễn đưa Vương phi đi qua!” Hạ Thù giống như cười mà không phải cười liếc nhìn Vân Đình, phảng phất như hiểu tính toán nhỏ nhặt trong lòng của hắn, bao dung cười nói: “Ta lưu lại thủ vệ Vĩnh Lâm.” Diệp Ly gật đầu, “Vậy làm phiền Hạ giáo úy rồi. Ta sẽ lưu lại Hắc Vân kỵ hiệp trợ Hạ giáo úy lại tăng cường phòng ngự tường thành.”
Hạ Thù rất vui, thế nhân đều biết Hắc Vân kỵ am hiểu công thành, nhưng đồng dạng người am hiểu công kích tất nhiên biết nhược điểm phòng ngự ở chỗ nào. Có thể trong khoảng cách gần quan sát Hắc Vân kỵ là vinh hạnh của mỗi một người lính. Nghe vậy, Vân Đình lại có chút xoắn xuýt, rốt cuộc đưa Định Vương phi gặp tướng quân Mộ Dung có lợi nhất hay lưu lại xem Hắc Vân kỵ? Nhìn nhìn Diệp Ly đã đứng dậy, giáo úy Vân Đình nắm tay. Trước nịnh nọt Định Vương phi rất quan trọng, nếu như lần này đánh giặc xong hắn có thể cầu Định Vương phi mang hắn vào Hắc Vân kỵ, cho dù làm tên lính quèn thì hắn cũng nguyện ý!
Toái Tuyết quan
Máu đen toàn thân Mộ Dung Thận long hành hổ bộ đi tới lều lớn. Phảng phất biết rõ phản quân Lê Vương đến gần, hôm nay dưới thành người Nam Chiếu tấn công cũng càng phát ra kịch liệt. Cuối cùng vẫn là Mộ Dung Thận tự mình dẫn người ra khỏi thành một hồi chém giết mới đưa người giết trở về. Lúc này rốt cục có thể giải tỏa tức giận, Mộ Dung Thận ngay cả quần áo cũng không kịp đổi rồi vội vàng trở về lều lớn, nghe chiến báo thành Vĩnh Lâm, “Tướng quân, sáng sớm hôm nay đích thân Lê Vương thống soái mười lăm vạn binh mã đã đến dưới thành Vĩnh Lâm.”
Mộ Dung Thận vung tay lên, nói: “Vớ vẩn! Bên ngoài thành Vĩnh Lâm nhỏ bé như vậy thì mười lăm vạn binh mã của hắn bày chỗ nào?”
Thủ hạ một gã tướng lãnh đứng lên nói: ” Chỉ sợ mười lăm vạn binh mã chuẩn bị cho Toái Tuyết quan chúng ta đấy. Ngày hôm qua hai tên tiểu tử Vân Đình và Hạ Thù giết binh mã tiên phong của Lê Vương, còn chém Thủ lĩnh quân tiên phong. Chắc hiện tại hai tên tiểu tử sống không tốt lắm.” Mộ Dung Thận gật đầu nói: “Vân Đình và Hạ Thù lần này đánh khá tốt.”
“Tướng quân, không bằng thuộc hạ dẫn người đi Vĩnh Lâm nhìn xem. Hai tên tiểu tử hiện tại chắc không chịu được.” Một người phó tướng trung niên có chút lo lắng mà nói. Mộ Dung Thận trầm trọng lắc đầu, ” Binh mã Nam Chiếu tùy thời đột kích, huống chi chúng ta căn bản không thể rút binh lực ra trợ giúp bọn hắn được.” Các tướng lĩnh trầm mặc, theo Toái Tuyết quan rút người, chẳng khác nào tự mình phóng người Nam Chiếu nhập Toái Tuyết quan. Không cứu trợ thì hai vạn nhân mã trong thành Vĩnh Lâm sớm muộn gì cũng sẽ bị hơn mười vạn đại quân của Lê Vương ăn tươi, đến lúc đó hai bên vây kín thì Toái Tuyết quan cũng không thủ được. Cùng thật đáng buồn chính là. . .
Ngay cả phá vòng vây bọn hắn đều làm không được, bởi vì bọn hắn trấn thủ chính là Toái Tuyết quan, thủ hộ biên giới Đại Sở. Trừ phi tướng sĩ Toái Tuyết quan chết hết nếu không tuyệt đối không thể để cho ngoại tộc bước vào một bước. Đây là Thủ Hộ Giả các đời Toái Tuyết quan mấy trăm năm qua dùng tánh mạng cùng với máu tươi đúc ghi tín niệm.
“Mẹ nó! Lê Vương rõ ràng cấu kết với người Nam Chiếu !” Các tướng lĩnh có tính khí táo bạo không nhịn được mà mắng. Có chuyện gì có thể so được ngươi ở gió tanh mưa máu phía trước liều chết liều sống, lại bị người một nhà từ phía sau cho một đao? Đường đường Vương gia hoàng gia, em ruột Hoàng đế cấu kết ngoại tộc, chuyện chết tiệt gì vậy?
“Khởi bẩm tướng quân, chiến báo thành Vĩnh Lâm!”
“Nhanh truyền!” Trong đại trướng âm thanh tức giận mắng im bặt mà dừng, tất cả mọi người nghiêm nghị nhìn qua binh sĩ tiến tới báo tin, sợ từ trong miệng hắn nghe được tin tức không tốt.
“Khởi bẩm tướng quân, sáng nay phản quân Lê Vương công thành, trước sau một canh giờ. Vào lúc giữa trưa phản quân đã bị giết lùi. Hạ giáo úy thỉnh tướng quân yên tâm, chỉ cần Vĩnh Lâm còn có người thì tuyệt sẽ không lại để cho phản quân lướt qua thành Vĩnh Lâm.” Binh sĩ cao giọng bẩm báo nói.
“Thật tốt, quả nhiên hai tên tiểu tử này không tệ.” Mộ Dung Thận rất vui mừng, kỳ thật trước khi phái Vân Đình và Hạ Thù đi Vĩnh Lâm thì trong lòng của ông còn hơi thấp thỏm không yên, dù sao hai người đều còn rất trẻ tuổi, nhưng Toái Tuyết quan thật sự không còn người có thể phái. Không nghĩ tới hai tên tên tiểu tử này vậy mà hai ngày liền chiến thắng liên tiếp. Nghĩ nghĩ, Mộ Dung Thận có chút nghi hoặc hỏi: “Lê Vương có hơn mười vạn đại quân đều đã đến, sao Vân Đình và Hạ Thù giết lùi được bọn hắn?”
Báo tin binh sĩ cũng không có giấu diếm, “Vốn là chúng ta gần như không duy trì được nhưng đột nhiên không biết từ chỗ nào có rất nhiều kỵ binh áo đen giết lùi địch nhân. Mặt khác, Thái Thú Vĩnh Châu tại trong quân Lê Vương cũng bị người giết chết.”
Mộ Dung Thận sững sờ, không rõ thân phận những kỵ sĩ áo đen lắm nhưng Vĩnh Châu Thái Thú bị giết lại là một chuyện tốt, “Giết hay! Trở về lại tra tin tức về những kỵ binh kia, tận nhanh chóng ôm đến.”
“Vâng!”
“Khởi bẩm tướng quân, giáo úy Vân Đình cầu kiến.”
“Vân Đình?Sao hắn lại tới đây? Cho hắn tiến đến!” Mộ Dung Thận chau mày, phất tay phân phó nói.
Không bao lâu, Vân Đình kích động đi đến, mới vừa vào cửa đối với Mộ Dung Thận kêu lên: “Tướng quân, ngài xem đây là ai!” Mộ Dung Thận đang muốn răn dạy Vân Đình táo bạo, ngẫng đầu lại cả buổi nói không ra lời. Tuy nhiên lúc ở kinh thành thì Mộ Dung Thận cũng không hay giao tiếp xã giao, Diệp Ly cũng thế không thích ra cửa. Nhưng Mộ Dung Đình và Diệp Ly đúng là hảo hữu chí giao. Cho nên thân là ái nữ như mệnh tướng quân Mộ Dung vẫn bái kiến vị Định Vương phi nổi tiếng kinh thành này mấy lần đấy. Tuy nhiên lúc này đối phương một thân áo đen, lại là trang phục nam tử nhưng dung nhan thanh lệ còn có thong dong bình tĩnh mỉm cười không hề biến lại làm cho Mộ Dung Thận ấn tượng rất sâu, “Vương…” Mộ Dung Thận kiệt lực nuốt chữ sau cùng vào, chỉ nghe Diệp Ly chắp tay cười nói: ” Tướng quân Mộ Dung, kinh thành từ biệt từ khi chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ?” Mộ Dung Thận rốt cuộc cũng là tướng quân chinh chiến nửa đời, rất nhanh liền khôi phục tỉnh táo, đồng dạng chắp tay đáp lễ cười nói: “Làm phiền công tử nhớ thương, Bổn tướng quân cũng muốn đa tạ công tử tương trợ giải Vĩnh Lâm chi nguy.” Kỵ binh áo đen, lúc này đột nhiên xuất hiện Định Quốc Vương phi, nếu như Mộ Dung Thận đoán không ra người đến giải Vĩnh Lâm chi nguy là người nào, thì ông cũng không phải là Mộ Dung Thận từng đi theo Mặc Lưu Danh đánh giặc rồi.
Các tướng lĩnh ở Toái Tuyết quan tuy cũng không biết thiếu niên mặc áo đen giải thành Vĩnh Lâm chi nguy đi theo Vân Đình đến là ai, nhưng lại rõ ràng phát giác được Mộ Dung tướng quân biết người này, liền cũng buông lỏng đề phòng tò mò nhìn Diệp Ly. Mộ Dung Thận nhìn nhìn mọi người, phất tay lại để cho người lui xuống trước đi, mới thỉnh Diệp Ly ngồi xuống. Diệp Ly cũng không khách khí, sau khi tạ ơn rồi đi qua một bên ngồi xuống, “Tướng quân, Toái Tuyết quan có thể thủ được không?” Diệp Ly rất hiểu tính tình Mộ Dung Thận, cũng không muốn vòng vo với ông làm lãng phí thời gian, trực tiếp hỏi.
Mộ Dung Thận liếc nhìn thật sâu Diệp Ly, sau nửa ngày mới thở dài nói: “Lão phu ta cũng không gạt Vương phi, nếu là sau người không có hơn mười vạn nhân mã của Lê Vương kia thì Mộ Dung Thận dám cam đoan tuyệt đối sẽ không để cho người Nam Cương bước vào Toái Tuyết quan nửa bước. Nhưng . . . Một khi thành Vĩnh Lâm phá. . . Hắc hắc, Toái Tuyết quan chỉ sợ ngay cả nửa ngày cũng không thủ được.” Giữa Toái Tuyết quan và thành Vĩnh Lâm cũng không bình chướng, một khi phản quân đã qua thành Vĩnh Lâm chẳng khác nào sau lưng gác quân đưa cho phản quân đánh, đến lúc đó hai mặt giáp công không cần người Nam Chiếu cố sức thì quân thủ vệ Toái Tuyết quan bị giết hết.
Diệp Ly cũng hiểu Mộ Dung Thận nói đều là sự thật, cau mày nói: “Dùng ý kiến của tướng quân, viện quân cần mấy ngày có thể đến?”
Mộ Dung Thận nở tươi cười đắng chát, “Nếu là. . . Tối đa hai ngày viện quân là đến. Chỉ là hiện tại. . . chỉ sợ trong vòng mười ngày cũng chả nhìn thẩy bóng dáng quân tiếp viện.”
Diệp Ly khiêu mi, “Như vậy tướng quân nói là Toái Tuyết quan không thủ được?”
Mộ Dung Thận cắn răng nói: “Thủ không được cũng muốn thủ. Chỉ cần Mộ Dung Thận còn có một hơi thì tại người Nam Chiếu đừng mơ tưởng bước qua Toái Tuyết quan.” Diệp Ly đã trầm mặc một lát, ngẩng đầu hỏi: “Tướng quân dự tính còn có thể thủ mấy ngày?” Mộ Dung Thận trầm giọng nói: “Cái kia muốn xem Vĩnh Lâm còn có thể kiên trì đến lúc nào. Không biết lần này Vương phi dẫn theo bao nhiêu Hắc Vân kỵ đến?”
Diệp Ly thở dài, “Lần này hoàn toàn trùng hợp, Hắc Vân kỵ chỉ có 2000 người. Tướng quân. . . Nếu như thủ không được Toái Tuyết quan, phải chăng có thể. . . Lui xuống phía sông Vân Lan?” Mộ Dung Thận vung tay lên, kiên định mà nói: “Người khác có thể lui, Mộ Dung Thận không thể lui! Đã Hoàng Thượng phái Mộ Dung Thận trấn thủ Toái Tuyết quan, chỉ có thể tồn vong cùng với Toái Tuyết quan!” Diệp Ly cau mày nói: “Như vậy, tướng quân có thể có nghĩ qua, nếu sau khi Toái Tuyết quan phá thì người Nam Cương thừa cơ xua quân lên phía bắc sẽ như thế nào? Hai vạn quân thủ vệ Ung Châu xuất sư thất bại, đã toàn quân bị diệt trên sông Vân Lan, lúc này không chỉ có Vĩnh Châu nguy hiểm, Ung Châu cũng không có binh mã trấn thủ.”
Mộ Dung Thận ha ha cười cười, ngạo nghễ nói: “Vương phi yên tâm, sau khi thu được tin tức Ngô Tổng binh bỏ mình thì Bổn tướng quân đã nghĩ đến điểm này rồi. Cho nên đã sớm sai người ngày đêm giám thị cầu Hằng Huy trên sông Vân Lan, nếu như viện quân tới trước thì cũng thôi đi. Một khi Toái Tuyết quan phá mà viện quân chưa đến, người ở lại nơi đó sẽ không tiếc bất cứ giá nào hủy cầu vượt sông. Vô luận người Nam Chiếu muốn trùng tu cầu hay muốn đi thuyền vượt sông, hoặc đi đường vòng thì hành trình ít nhất cũng muốn kéo dài hơn nửa. Đến lúc đó. . . Viện quân của triều đình cũng nên đến rồi. Ngược lại là Vương phi, lần này đa tạ Vương phi trượng nghĩa viện thủ, kính xin Vương phi mau rời khỏi Vĩnh Châu để an toàn.”
Diệp Ly đứng dậy, khâm phục đúng Mộ Dung Thận chắp tay nói: “Đã tướng quân tâm ý đã quyết, như vậy. . . thành Vĩnh Lâm giao cho ta nhé?”
“Vương phi?” Mộ Dung Thận kinh ngạc nhìn xem nàng, Diệp Ly cười nói: “Ta đã thân là Định Quốc Vương phi, Vĩnh Châu nguy cấp há có thể chính mình đi đầu rời đi. Diệp Ly đồng dạng nguyện tồn vong cùng với thành Vĩnh Lâm, sẽ không phụ danh tiếng Định Quốc Vương phủ. Đúng không?”
Mộ Dung Thận đã trầm mặc hồi lâu, mới rốt cục nói: “Khó trách…” Khó trách Hắc Vân kỵ sẽ nghe theo Định Vương phi chỉ huy, quả nhiên không phải khuê tú tầm thường có thể so được. Thế nhân đều cho rằng chỉ có Định Vương và Định Vương phi có thể chỉ huy Hắc Vân kỵ, nhưng lại không biết, cho dù là lịch đại Định Vương phi chính thức có thể khống chế Hắc Vân kỵ lại cũng không quá hai, ba người. Định Vương phi tiền nhiệm cũng không cần nói, dù cho mẹ đẻ Định Vương, năm đó cùng Nhiếp chính vương Mặc Lưu Danh kiêm điệp tình thâm nhưng Vương phi kia cũng chưa từng có đạt được quyền lợi chỉ huy Hắc Vân kỵ.
Diệp Ly khiêu mi, chờ Mộ Dung Thận nói câu kế tiếp. Nhưng Mộ Dung Thận chỉ là lắc đầu cũng không có nói tiếp, chỉ ngẩng đầu nhìn Diệp Ly nói: “Như thế, Vĩnh Lâm phó thác cho Vương phi rồi. Bổn tướng quân không thể cho Vương phi bất kỳ trợ giúp gì, chỉ có thể lại gẩy một vạn nhân mã cho Vương phi.” Một vạn nhân mã này vốn định đợi đến lúc Vân Đình và Hạ Thù thật sự không thể thủ nổi được nữa thì sẽ phái đi tiếp viện bọn hắn đấy. Đó nhân mã mà ông có thể điều đi.
Diệp Ly gật đầu, “Đa tạ Tướng quân tín nhiệm.”
Tiếp binh phù từ Mộ Dung Thận, Diệp Ly cũng không chậm trễ nữa đứng dậy chuẩn bị quay về thành Vĩnh Lâm. Mộ Dung Thận là sa trường lão tướng, nếu không là lần này sự tình ra đột nhiên lại thật sự là binh lực cách xa căn bản sẽ không giật gấu vá vai, nghèo rớt dái như thế. Phòng ngự Toái Tuyết quan tự nhiên cũng không cần Diệp Ly nhúng tay vào. Ra quân doanh vừa hay nhìn thấy Mộ Dung Đình mang kiếm bước nhanh đến trước mặt, “Đình nhi?”
“Ồ? !” Mộ Dung Đình vốn vội vã muốn đi tìm phụ thân, lại nghe thấy giọng nói quen thuộc vội vàng phanh lại bước chân. Trừng mắt nhìn người quen thuộc lại lạ lẫm sau nửa ngày mới hồi phục tinh thần lại chỉa về phía nàng, “Ngươi. . . Ngươi ngươi…”
“Làm càn!” Mộ Dung Thận phía sau đi ra, trừng Mộ Dung Đình nói: “Con nha đầu kia sao lại vô lễ với Từ công tử như thế?”
“Từ công tử? !” Mộ Dung Đình thét lên. Diệp Ly nhoẻn miệng cười, đối với Mộ Dung Đình khiêu mi, “Tại hạ Từ Thanh Lưu bái kiến tiểu thư Mộ Dung.”
Mộ Dung Đình mặt đỏ lên, vội vàng trốn sau lưng Mộ Dung Thận. Oán trách trừng liếc Diệp Ly. Thật sự không thể trách nàng đột nhiên trở nên ngại ngùng, chỉ trách Diệp Ly mang bộ dáng nam tử thật quá giống, dù cho không có trang điểm cải biến bộ dáng, nhìn về thiếu niên tuấn tú lại hơi ngây thơ tuấn mỹ, không có nửa điểm nữ nhi đáng yêu. Mộ Dung Đình gần đây tự xưng là tính cách phóng khoáng, tư thế hiên ngang, nhưng nàng không thừa nhận cũng không được, coi như mình mặc nam trang thì cũng sẽ không giống nam tử như người trước mắt. Dù cho biết rõ Diệp Ly là nữ tử hàng thật giá thật, nhưng nhìn thấy thiếu niên còn mang theo một ít ngây thơ tuấn mỹ thì trong lòng Mộ Dung Đình có hơi chút quẫn bách đấy.
Nhìn xem Mộ Dung Đình khó được bộ dáng xấu hổ, Diệp Ly không nhịn được cười cười với nàng. Dưới ánh mặt trời thiếu niên tuấn tú mà ưu nhã, một thân áo đen cũng không thể che hết cái thanh thuần ngây thơ kia. Mộ Dung Đình chỉ có thể mở to con mắt, trong lòng thầm mắng: “Yêu nghiệt!”
“Tướng quân, tại hạ cáo từ.” Không trêu chọc Mộ Dung Đình nữa, Diệp Ly quay người cáo biệt Mộ Dung Thận. Mộ Dung Thận gật đầu, thận trọng mà nói: “Như thế thành Vĩnh Lâm làm phiền công tử rồi.”
“Nhất định không cô phụ tướng quân nhờ vả.” Diệp Ly cười nói.
Mộ Dung Đình nhìn nhìn Diệp Ly, nhãn châu xoay động, “Cha, a. . . Từ công tử muốn đi Vĩnh Lâm làm cái gì?”
Mộ Dung Thận cau mày nói: “Từ công tử tiến đến hiệp trợ Vân Đình và Hạ Thù thủ thành.” Mộ Dung Đình vội vàng nói: “Ta cũng muốn đi.”
“Chớ có ẩu tả, Từ công tử đi làm chuyện chính sự, con đi theo xem náo nhiệt gì?”
Mộ Dung Đình tức giận tới mức dậm chân, trước khi nói mình là nữ nhi gia không thể lên trên chiến trường, hiện tại còn không phải lại để cho A Ly đi chiến trường sao?”Con mặc kệ, con cũng muốn đi hỗ trợ thủ thành! Con là con gái của phụ thân, không phải chỉ ở trong quân doanh đi ăn chùa phế vật! A. . . Từ công tử, dẫn ta đi cùng có được không?” Một khi kích động, Mộ Dung Đình cũng đã quên mất Diệp Ly còn đang mặc nam trang trực tiếp bổ nhào vào trên người nàng cầm lấy ống tay áo lay động…, dẫn tới lui tới binh sĩ nhao nhao ghé mắt. Diệp Ly ho nhẹ một tiếng, kéo ra tay của nàng rồi cười nói: “Mộ Dung. . . Nam nữ hữu biệt.”
Mộ Dung Đình lúc này mới chú ý tới bốn phía binh sĩ qua lại với ánh mắt quỷ dị, vội vàng buông tay ra rồi tặng Diệp Ly cái mặt quỷ. Quay đầu lại đi lôi kéo phụ thân làm nũng, “Phụ thân. . . để cho Đình nhi đi mà, con gái tuyệt đối sẽ không cho người thêm phiền toái đấy.”
Mộ Dung Thận bị nàng quấn quít lấy không có cách, chỉ phải nhìn về phía Diệp Ly. Diệp Ly cúi đầu cười nói: “Nếu như tướng quân yên tâm thì hãy để cho Mộ Dung đi cùng ta cũng được.” Mộ Dung Thận thở dài, hiện nay tình thế nguy cấp, ở lại Toái Tuyết quan hay đi thành Vĩnh Lâm thật sự không khác nhau nhiều lắm. Cho dù ở lại Toái Tuyết quan đợi đến lúc giao chiếnđến thì mình cũng không chiếu cố được con bé, “Mà thôi, nha đầu kia liền làm phiền Từ công tử. Nếu con bé dám tùy hứng ẩu tả, Từ công tử có thể quân pháp xử trí không cần hạ thủ lưu tình!”
“Cảm ơn cha!” Mộ Dung Đình vui mừng, hoàn toàn không để ý phụ thân nói quân pháp xử trí. Như vậy ít nhất nói rõ phụ thân đã coi nàng trở thành một tên binh lính mà không phải một tiểu cô nương không hiểu chuyện?
Cáo từ Mộ Dung Thận, đoàn người Diệp Ly tại Toái Tuyết quan chưa tới một canh giờ lại bắt đầu trở về. Mộ Dung Đình cưỡi trên lưng ngựa hâm mộ nhìn xem tuấn mã của Diệp Ly cùng với vài tên Hắc Vân kỵ sĩ binh ở sau lưng nàng. Đây mới chỉ mấy người mà thôi mà có khí thế như vậy, nếu như thật toàn bộ Hắc Vân kỵ đứng ở trước mắt, sẽ là cảnh tượng tráng lệ thế nào ah. Chỉ suy nghĩ một chút thôi đã làm cho người ta cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, “A. . . Ah, Từ công tử, sao ngươi đến Toái Tuyết quan? Cha ta rất yên tâm về ngươi, ta nói như thế nào thì cha cũng không chịu lại để cho ta lên chiến trường, nhưng ngươi mới đã giao phòng ngự Vĩnh Lâm cho ngươi.” Nghĩ đến đây, Mộ Dung Đình không biết là trong lòng có điểm ê ẩm đấy, cha có phải có cảm giác mình rất vô dụng hay không cho nên mới không chịu để cho mình ra chiến trường?
Diệp Ly cười nói: “Đi Nam Cương làm ít chuyện, trùng hợp gặp được.”
“Vương gia rõ ràng chịu để cho một mình ngươi đến Nam Cương làm việc? Vương gia đúng là người tốt. Không giống cha ta, cả ngày sẽ tại ta bên tai ta lải nhải nữ hài tử sắp thành thân phải muốn ngoan ngoãn trong nhà lo liệu nội trợ, muốn hiền lương thục đức. . . Ta mới không cần ngoan ngoãn ở lại nhà đâu.” Mộ Dung Đình bất mãn nhẹ giọng phàn nàn lấy, câu cuối cùng như là thì thầm rồi. Nhưng ở đây đều là người có thính lực rất tốt, đương nhiên đều nghe rõ ràng. Vân Đình cười nói: ” Tiểu thư Mộ Dung, ngươi nói như vậy thì Lãnh công tử sẽ khóc đấy.” Mộ Dung Đình nhe răng, hừ một tiếng với Vân Đình thúc ngựa chạy đến phía trước đi. Diệp Ly mỉm cười đi theo, cười nói: ” Tướng quân Mộ Dung thương ngươi, sợ ngươi gặp nguy hiểm.”
“Ta biết rõ mà, thế nhưng phụ thân chỉ có một đứa con gái là ta, ta cũng muốn phụ thân vì ta mà kiêu ngạo nha. Hơn nữa ta cũng không phải đứa bé rồi, sẽ không xúc động làm việc đâu. Phụ thân không cho phép ta lên chiến trường, ta sốt ruột như thế nào cũng không thể vụng trộm sau lưng ông mà chạy đi.”
Diệp Ly gật đầu, tuy Mộ Dung Đình nhiên ngẫu nhiên có hơi tùy hứng, kỳ thật lại vô cùng biết chừng mực sẽ không để cho người ta lo lắng cho nàng.
Diệp Ly bất đắc dĩ, đưa tay kéo búi tóc trên đầu xuống, mặc kệ một đầu tóc đen trợt xuống đầu vai, nhạt cười nhạt nói: “Ta là Định Quốc Vương phi.”
Định Quốc Vương phi? Vân Đình và Hạ Thù hai mặt nhìn nhau. Trước mắt tình hình mặc dù tại ngoài ý liệu nhưng hình như lại hợp tình hợp lý. Ngoại trừ Định Vương chỉ có Định Quốc Vương phi có thể điều động nhiều Hắc Vân kỵ như vậy, nhưng nghe đồn Định Quốc Vương phi đã mất tích sao lại đột nhiên xuất hiện tại Toái Tuyết quan, thậm chí còn mang theo Hắc Vân kỵ tới cứu viện binh thành Vĩnh Lâm? Hơn nữa. . . Nghe nói Định Quốc Vương phi là thiên kim đương triều Thượng thư, ngoại tôn nữ Thanh Vân tiên sinh, tiểu thư khuê nũng nịu sao lại… Vân Đình cảm giác mình choáng luôn, đứng ở một bên cũng không nói chuyện giao hết thảy cho Hạ Thù bình tĩnh hơn mình xử trí. Hạ Thù cũng bị dọa không nhẹ, hơn nửa ngày mới hồi phục tinh thần rồi mới nói: “Vương phi. . . Tại sao ngài lại ở chỗ này?”
Diệp Ly cười nói: “Đúng là thực tế không ở chỗ này, nghe thấy tin tức Toái Tuyết quan bị vây nên mới chạy tới, may mắn đến kịp rồi. Nếu như hai vị không tin thân phận của ta . . . tiểu thư Mộ Dung thiên kim của tướng quân Mộ Dung còn tại Toái Tuyết chứ?” Sắc mặt Hạ Thù biến hóa, hơi lúng túng nói: “Tại hạ cũng không phải là không tin thân phận Vương phi, dù sao Hắc Vân kỵ chính là chứng cớ tốt nhất. Chỉ là…” Diệp Ly gật đầu, “Ta hiểu ý tứ của Hạ giáo úy, không cần khẩn trương. Hai vị, mời ngồi đi.”
Hạ Thù và Vân Đình liếc mắt nhìn, từng người tạ ơn rồi ngồi xuống. Nguyên bản Hắc Vân kỵ chạy đến cứu viện thì trong lòng bọn họ tràn đầy vui mừng, nhưng hiện tại phát hiện dẫn đầu Hắc Vân kỵ lại là Định Quốc Vương phi thì hai người lập tức có chút không biết biểu lộ như thế nào, tâm tình gì. Thế nhân đều biết hiện tại Định Vương đi lại không tốt, nếu như muốn điều động Hắc Vân kỵ xác thực không phải Định Quốc Vương phi thì không thể. Nhưng nếu nói là một nữ tử mảnh mai mảnh khảnh như vậy thật sự có bổn sự chỉ huy quân đội cường hãn như vậy hơn nữa lãnh đạo bọn hắn đối kháng hơn mười vạn phản quân của Lê Vương. Trong lòng hai người kỳ thật đều không tin đấy.”Thuộc hạ cầu kiến Vương phi.” Ngoài cửa truyền đến giọng nói của Ám Nhị Ám Tam. Hạ Thù và Vân Đình đều khẽ giật mình, cảnh giác nhìn về phía ngoài cửa. Mấy người nam tử mặc quần áo trang sức quân tốt bình thường đi đến, tuy không khác quần áo và trang sức binh sĩ Đại Sở là bao, nhưng Hạ Thù liếc nhìn ra đồ huy bên trên y phục những người này hiển nhiên đều là thủ hạ binh mã Linh Châu của Lê Vương. Hiển nhiên mấy người không phải thủ thành tướng sĩ dẫn dụ đến.
“Khổ cực, chuyện làm được ra sao?”
Ám Nhị tiến lên một bước nói: “Cẩn tuân lệnh của Vương phi, đã hành quyết Thái Thú Vĩnh Châu. Chỉ tiếc có nhiều người của Lê Vương nên thuộc hạ không thể mang thủ cấp Thái Thú Vĩnh Châu về. Thỉnh Vương phi thứ tội.” Diệp Ly đưa tay, “Không sao, các ngươi làm rất khá. Đi xuống trước nghỉ ngơi đi.” Mọi người lĩnh mệnh cáo lui, Vân Đình cả kinh nói: “Ngài. . . Các ngươi giết Thái Thú Vĩnh Châu? !”
“Vân Đình, không được vô lễ.” Hạ Thù trầm giọng nói, đã có thể xác định cô gái trước mắt thực đúng là Định Quốc Vương phi, như vậy tạm thời trước bất luận nàng ta có năng lực thống lĩnh Hắc Vân kỵ và binh mã Vĩnh Lâm hay không, cũng không phải là đối tượng mà bọn hắn có thể vô lễ. Mặc dù tin tức vừa mới nghe được mà nói thì trong lòng của hắn cũng vô cùng khiếp sợ. Diệp Ly nhàn nhạt gật đầu, nói: ” Thái Thú Vĩnh Châu không biết báo đáp quốc gia mà lại đầu hàng binh mã Lê Vương. Nếu không hành quyết hắn để răn đe, chỉ sợ quan viên nơi khác bị hắn nói động cũng đi theo hắn.” Hạ Thù gật đầu nói: “Vương phi nói đúng. Nếu không phải Thái Thú Vĩnh Châu đào ngũ Lê Vương, thì Vĩnh Lâm cũng lâm vào cảnh nguy hiểm.”
Vân Đình nhìn xem Hạ Thù, nhìn nhìn lại Diệp Ly, đột nhiên hỏi: “Vương phi, viện quân lúc nào mới có thể đến?”
Diệp Ly trầm ngâm một lát, lắc đầu nói: “Cái này ta cũng không biết. Lúc trước ta ở tại Nam Chiếu, sau khi nghe được tin tức Toái Tuyết quan mới đêm tối gấp trở về đấy. Chỉ là. . . Ung Châu Tổng binh Ngô đại nhân tại sông Vân Lan lọt vào phục kích, chỉ sợ mấy ngày gần đây không có viện binh rồi.”
Toàn bộ phía nam sông Vân Lan có thể tự bảo vệ mình cũng không tệ rồi, căn bản không cần vọng tưởng có viện binh. Mà phía bắc con sông chỉ có Ung Châu gần Vĩnh Châu nhất, binh mã Ung Châu lọt vào phục kích, binh mã địa phương khác lại không nhận được chiếu lệnh của triều đình, rất có thể sẽ không ra binh. Vân Đình và Hạ Thù là người chỉ huy quân thủ vệ thành Vĩnh Lâm mà không phải binh sĩ bình thường, cho nên Diệp Ly cũng không cần lừa gạt bọn hắn. Nếu như người lãnh binh không thể nhìn rõ tình huống trước mắt thì mấy chuyện khác đều không cần phải nói.
“Chết tiệt!” Vân Đình thấp giọng mắng. Dù cho tăng thêm 2000 Hắc Vân kỵ, hiện tại nhân mã bọn hắn cũng chưa đủ hai vạn, cho dù bọn hắn không sợ chết, nhưng nếu như toàn bộ chiến sự bọn hắn có thể thủ được Vĩnh Lâm mà nói… thì hắn tình nguyện lập tức chết trận nơi sa trường.
Hạ Thù hít vào một hơi, dẹp loạn hơi thở của mình rồi mới hỏi: “Đã như vầy, kính xin Vương phi mau rời khỏi Vĩnh Lâm trở lại kinh thành.”
“Rời đi?” Diệp Ly khiêu mi hỏi.
Hạ Thù cười khổ nói: “Không dối gạt Vương phi, tuy hai người mạt tướng tại Mộ Dung tướng quân trước mặt lập được quân lệnh trạng. Nhưng là Vĩnh Lâm. . . bọn ta cũng chỉ có thể cố gắng thủ đến đâu hay đến đó mà thôi. Vương phi có ân oán cùng với Lê Vương, trước kia tại hạ cũng từng nghe nói qua một ít. Vạn nhất đến lúc đó. . . Cho nên kính xin Vương phi mau rời khỏi thì tốt hơn.” Diệp Ly nhoẻn miệng cười, “Hạ giáo úy, ngươi cho rằng Bản phi đến Vĩnh Lâm là ý định ở chỗ này làm một vòng sau đó nghênh ngang rời đi sao? Huống chi. . . nếu Bản phi đi rồi, cho dù lưu Hắc Vân kỵ cho ngươi thì ngươi chỉ huy được bọn hắn không?”
Hạ Thù hơi hổ thẹn nhìn xem Diệp Ly, đúng là hắn hi vọng Định Vương phi có thể lưu Hắc Vân kỵ lại hiệp trợ thủ thành. Nhưng Định Vương phi nói cũng đúng, nếu như ngay cả lịch đại Hoàng đế cũng không thể nhúng chàm Hắc Vân kỵ, như vậy bằng hắn chính là một cái giáo úy có làm sao có thể chỉ huy được? Diệp Ly nhướn mày nhìn xem hắn xoắn xuýt cười nói: “Như thế nào? Bản phi thủ thành cùng các ngươi là cho các ngươi mất thể diện sao?”
“Cái này. . .” Hạ Thù tức cười, ngược lại Vân Đình nhanh mồm nhanh miệng nói: “Vương phi, trên chiến trường quá nguy hiểm, thân phận của ngài quý trọng lại là cô nương gia sao có thể để ngài thủ thành với chúng ta. Nếu không ngài nói qua huynh đệ Hắc Vân kỵ lưu lại giúp chúng ta thủ thành là được rồi. Như vậy ngài cũng an toàn, chúng ta thủ thành cũng thêm vài phần nắm chắc.” Diệp Ly phụt một tiếng cười che miệng nói: “Vân giáo úy, vừa rồi ta tự mình cưỡi ngựa vào chứ không phải ngồi ở trong kiệu để cho người ta đưa vào?” Vân Đình ngạc nhiên, lúc này mới nhớ tới vừa mới trong loạn quân như vậy , xác thực không có thấy có người cố ý che chở ai đấy, cho nên nữ tử cao vẫn chưa bả vai mình trước mắt dĩ nhiên đồng dạng tự mình đi theo tất cả Hắc Vân kỵ ở trong thiên quân vạn mã giết đi ra hay sao? !
Hạ Thù ho nhẹ một tiếng, đối với Diệp Ly chắp tay nói: “Mạt tướng thất lễ. Tướng quân Mộ Dung đóng ngay tại Toái Tuyết, không bằng thỉnh Vương phi đi trước bái kiến tướng quân Mộ Dung rồi bàn bạc sau?” Diệp Ly ngưng lông mày trầm tư một lát gật đầu nói: “Như thế cũng tốt, phản quân hai ngày này liên tục gặp ngăn trở, hiện tại đã rời khỏi hai mươi dặm bên ngoài. Trước Mặc Cảnh Lê không có tra rõ ràng thì chắc hẳn sẽ không tùy tiện tấn công. Ta đã đến rồi thì cũng không thể không đi bái kiến tướng quân Mộ Dung. Trước hết đi Toái Tuyết quan một chuyến.” Vân Đình xung phong nhận việc mà nói: “Ta tiễn đưa Vương phi đi qua!” Hạ Thù giống như cười mà không phải cười liếc nhìn Vân Đình, phảng phất như hiểu tính toán nhỏ nhặt trong lòng của hắn, bao dung cười nói: “Ta lưu lại thủ vệ Vĩnh Lâm.” Diệp Ly gật đầu, “Vậy làm phiền Hạ giáo úy rồi. Ta sẽ lưu lại Hắc Vân kỵ hiệp trợ Hạ giáo úy lại tăng cường phòng ngự tường thành.”
Hạ Thù rất vui, thế nhân đều biết Hắc Vân kỵ am hiểu công thành, nhưng đồng dạng người am hiểu công kích tất nhiên biết nhược điểm phòng ngự ở chỗ nào. Có thể trong khoảng cách gần quan sát Hắc Vân kỵ là vinh hạnh của mỗi một người lính. Nghe vậy, Vân Đình lại có chút xoắn xuýt, rốt cuộc đưa Định Vương phi gặp tướng quân Mộ Dung có lợi nhất hay lưu lại xem Hắc Vân kỵ? Nhìn nhìn Diệp Ly đã đứng dậy, giáo úy Vân Đình nắm tay. Trước nịnh nọt Định Vương phi rất quan trọng, nếu như lần này đánh giặc xong hắn có thể cầu Định Vương phi mang hắn vào Hắc Vân kỵ, cho dù làm tên lính quèn thì hắn cũng nguyện ý!
Toái Tuyết quan
Máu đen toàn thân Mộ Dung Thận long hành hổ bộ đi tới lều lớn. Phảng phất biết rõ phản quân Lê Vương đến gần, hôm nay dưới thành người Nam Chiếu tấn công cũng càng phát ra kịch liệt. Cuối cùng vẫn là Mộ Dung Thận tự mình dẫn người ra khỏi thành một hồi chém giết mới đưa người giết trở về. Lúc này rốt cục có thể giải tỏa tức giận, Mộ Dung Thận ngay cả quần áo cũng không kịp đổi rồi vội vàng trở về lều lớn, nghe chiến báo thành Vĩnh Lâm, “Tướng quân, sáng sớm hôm nay đích thân Lê Vương thống soái mười lăm vạn binh mã đã đến dưới thành Vĩnh Lâm.”
Mộ Dung Thận vung tay lên, nói: “Vớ vẩn! Bên ngoài thành Vĩnh Lâm nhỏ bé như vậy thì mười lăm vạn binh mã của hắn bày chỗ nào?”
Thủ hạ một gã tướng lãnh đứng lên nói: ” Chỉ sợ mười lăm vạn binh mã chuẩn bị cho Toái Tuyết quan chúng ta đấy. Ngày hôm qua hai tên tiểu tử Vân Đình và Hạ Thù giết binh mã tiên phong của Lê Vương, còn chém Thủ lĩnh quân tiên phong. Chắc hiện tại hai tên tiểu tử sống không tốt lắm.” Mộ Dung Thận gật đầu nói: “Vân Đình và Hạ Thù lần này đánh khá tốt.”
“Tướng quân, không bằng thuộc hạ dẫn người đi Vĩnh Lâm nhìn xem. Hai tên tiểu tử hiện tại chắc không chịu được.” Một người phó tướng trung niên có chút lo lắng mà nói. Mộ Dung Thận trầm trọng lắc đầu, ” Binh mã Nam Chiếu tùy thời đột kích, huống chi chúng ta căn bản không thể rút binh lực ra trợ giúp bọn hắn được.” Các tướng lĩnh trầm mặc, theo Toái Tuyết quan rút người, chẳng khác nào tự mình phóng người Nam Chiếu nhập Toái Tuyết quan. Không cứu trợ thì hai vạn nhân mã trong thành Vĩnh Lâm sớm muộn gì cũng sẽ bị hơn mười vạn đại quân của Lê Vương ăn tươi, đến lúc đó hai bên vây kín thì Toái Tuyết quan cũng không thủ được. Cùng thật đáng buồn chính là. . .
Ngay cả phá vòng vây bọn hắn đều làm không được, bởi vì bọn hắn trấn thủ chính là Toái Tuyết quan, thủ hộ biên giới Đại Sở. Trừ phi tướng sĩ Toái Tuyết quan chết hết nếu không tuyệt đối không thể để cho ngoại tộc bước vào một bước. Đây là Thủ Hộ Giả các đời Toái Tuyết quan mấy trăm năm qua dùng tánh mạng cùng với máu tươi đúc ghi tín niệm.
“Mẹ nó! Lê Vương rõ ràng cấu kết với người Nam Chiếu !” Các tướng lĩnh có tính khí táo bạo không nhịn được mà mắng. Có chuyện gì có thể so được ngươi ở gió tanh mưa máu phía trước liều chết liều sống, lại bị người một nhà từ phía sau cho một đao? Đường đường Vương gia hoàng gia, em ruột Hoàng đế cấu kết ngoại tộc, chuyện chết tiệt gì vậy?
“Khởi bẩm tướng quân, chiến báo thành Vĩnh Lâm!”
“Nhanh truyền!” Trong đại trướng âm thanh tức giận mắng im bặt mà dừng, tất cả mọi người nghiêm nghị nhìn qua binh sĩ tiến tới báo tin, sợ từ trong miệng hắn nghe được tin tức không tốt.
“Khởi bẩm tướng quân, sáng nay phản quân Lê Vương công thành, trước sau một canh giờ. Vào lúc giữa trưa phản quân đã bị giết lùi. Hạ giáo úy thỉnh tướng quân yên tâm, chỉ cần Vĩnh Lâm còn có người thì tuyệt sẽ không lại để cho phản quân lướt qua thành Vĩnh Lâm.” Binh sĩ cao giọng bẩm báo nói.
“Thật tốt, quả nhiên hai tên tiểu tử này không tệ.” Mộ Dung Thận rất vui mừng, kỳ thật trước khi phái Vân Đình và Hạ Thù đi Vĩnh Lâm thì trong lòng của ông còn hơi thấp thỏm không yên, dù sao hai người đều còn rất trẻ tuổi, nhưng Toái Tuyết quan thật sự không còn người có thể phái. Không nghĩ tới hai tên tên tiểu tử này vậy mà hai ngày liền chiến thắng liên tiếp. Nghĩ nghĩ, Mộ Dung Thận có chút nghi hoặc hỏi: “Lê Vương có hơn mười vạn đại quân đều đã đến, sao Vân Đình và Hạ Thù giết lùi được bọn hắn?”
Báo tin binh sĩ cũng không có giấu diếm, “Vốn là chúng ta gần như không duy trì được nhưng đột nhiên không biết từ chỗ nào có rất nhiều kỵ binh áo đen giết lùi địch nhân. Mặt khác, Thái Thú Vĩnh Châu tại trong quân Lê Vương cũng bị người giết chết.”
Mộ Dung Thận sững sờ, không rõ thân phận những kỵ sĩ áo đen lắm nhưng Vĩnh Châu Thái Thú bị giết lại là một chuyện tốt, “Giết hay! Trở về lại tra tin tức về những kỵ binh kia, tận nhanh chóng ôm đến.”
“Vâng!”
“Khởi bẩm tướng quân, giáo úy Vân Đình cầu kiến.”
“Vân Đình?Sao hắn lại tới đây? Cho hắn tiến đến!” Mộ Dung Thận chau mày, phất tay phân phó nói.
Không bao lâu, Vân Đình kích động đi đến, mới vừa vào cửa đối với Mộ Dung Thận kêu lên: “Tướng quân, ngài xem đây là ai!” Mộ Dung Thận đang muốn răn dạy Vân Đình táo bạo, ngẫng đầu lại cả buổi nói không ra lời. Tuy nhiên lúc ở kinh thành thì Mộ Dung Thận cũng không hay giao tiếp xã giao, Diệp Ly cũng thế không thích ra cửa. Nhưng Mộ Dung Đình và Diệp Ly đúng là hảo hữu chí giao. Cho nên thân là ái nữ như mệnh tướng quân Mộ Dung vẫn bái kiến vị Định Vương phi nổi tiếng kinh thành này mấy lần đấy. Tuy nhiên lúc này đối phương một thân áo đen, lại là trang phục nam tử nhưng dung nhan thanh lệ còn có thong dong bình tĩnh mỉm cười không hề biến lại làm cho Mộ Dung Thận ấn tượng rất sâu, “Vương…” Mộ Dung Thận kiệt lực nuốt chữ sau cùng vào, chỉ nghe Diệp Ly chắp tay cười nói: ” Tướng quân Mộ Dung, kinh thành từ biệt từ khi chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ?” Mộ Dung Thận rốt cuộc cũng là tướng quân chinh chiến nửa đời, rất nhanh liền khôi phục tỉnh táo, đồng dạng chắp tay đáp lễ cười nói: “Làm phiền công tử nhớ thương, Bổn tướng quân cũng muốn đa tạ công tử tương trợ giải Vĩnh Lâm chi nguy.” Kỵ binh áo đen, lúc này đột nhiên xuất hiện Định Quốc Vương phi, nếu như Mộ Dung Thận đoán không ra người đến giải Vĩnh Lâm chi nguy là người nào, thì ông cũng không phải là Mộ Dung Thận từng đi theo Mặc Lưu Danh đánh giặc rồi.
Các tướng lĩnh ở Toái Tuyết quan tuy cũng không biết thiếu niên mặc áo đen giải thành Vĩnh Lâm chi nguy đi theo Vân Đình đến là ai, nhưng lại rõ ràng phát giác được Mộ Dung tướng quân biết người này, liền cũng buông lỏng đề phòng tò mò nhìn Diệp Ly. Mộ Dung Thận nhìn nhìn mọi người, phất tay lại để cho người lui xuống trước đi, mới thỉnh Diệp Ly ngồi xuống. Diệp Ly cũng không khách khí, sau khi tạ ơn rồi đi qua một bên ngồi xuống, “Tướng quân, Toái Tuyết quan có thể thủ được không?” Diệp Ly rất hiểu tính tình Mộ Dung Thận, cũng không muốn vòng vo với ông làm lãng phí thời gian, trực tiếp hỏi.
Mộ Dung Thận liếc nhìn thật sâu Diệp Ly, sau nửa ngày mới thở dài nói: “Lão phu ta cũng không gạt Vương phi, nếu là sau người không có hơn mười vạn nhân mã của Lê Vương kia thì Mộ Dung Thận dám cam đoan tuyệt đối sẽ không để cho người Nam Cương bước vào Toái Tuyết quan nửa bước. Nhưng . . . Một khi thành Vĩnh Lâm phá. . . Hắc hắc, Toái Tuyết quan chỉ sợ ngay cả nửa ngày cũng không thủ được.” Giữa Toái Tuyết quan và thành Vĩnh Lâm cũng không bình chướng, một khi phản quân đã qua thành Vĩnh Lâm chẳng khác nào sau lưng gác quân đưa cho phản quân đánh, đến lúc đó hai mặt giáp công không cần người Nam Chiếu cố sức thì quân thủ vệ Toái Tuyết quan bị giết hết.
Diệp Ly cũng hiểu Mộ Dung Thận nói đều là sự thật, cau mày nói: “Dùng ý kiến của tướng quân, viện quân cần mấy ngày có thể đến?”
Mộ Dung Thận nở tươi cười đắng chát, “Nếu là. . . Tối đa hai ngày viện quân là đến. Chỉ là hiện tại. . . chỉ sợ trong vòng mười ngày cũng chả nhìn thẩy bóng dáng quân tiếp viện.”
Diệp Ly khiêu mi, “Như vậy tướng quân nói là Toái Tuyết quan không thủ được?”
Mộ Dung Thận cắn răng nói: “Thủ không được cũng muốn thủ. Chỉ cần Mộ Dung Thận còn có một hơi thì tại người Nam Chiếu đừng mơ tưởng bước qua Toái Tuyết quan.” Diệp Ly đã trầm mặc một lát, ngẩng đầu hỏi: “Tướng quân dự tính còn có thể thủ mấy ngày?” Mộ Dung Thận trầm giọng nói: “Cái kia muốn xem Vĩnh Lâm còn có thể kiên trì đến lúc nào. Không biết lần này Vương phi dẫn theo bao nhiêu Hắc Vân kỵ đến?”
Diệp Ly thở dài, “Lần này hoàn toàn trùng hợp, Hắc Vân kỵ chỉ có 2000 người. Tướng quân. . . Nếu như thủ không được Toái Tuyết quan, phải chăng có thể. . . Lui xuống phía sông Vân Lan?” Mộ Dung Thận vung tay lên, kiên định mà nói: “Người khác có thể lui, Mộ Dung Thận không thể lui! Đã Hoàng Thượng phái Mộ Dung Thận trấn thủ Toái Tuyết quan, chỉ có thể tồn vong cùng với Toái Tuyết quan!” Diệp Ly cau mày nói: “Như vậy, tướng quân có thể có nghĩ qua, nếu sau khi Toái Tuyết quan phá thì người Nam Cương thừa cơ xua quân lên phía bắc sẽ như thế nào? Hai vạn quân thủ vệ Ung Châu xuất sư thất bại, đã toàn quân bị diệt trên sông Vân Lan, lúc này không chỉ có Vĩnh Châu nguy hiểm, Ung Châu cũng không có binh mã trấn thủ.”
Mộ Dung Thận ha ha cười cười, ngạo nghễ nói: “Vương phi yên tâm, sau khi thu được tin tức Ngô Tổng binh bỏ mình thì Bổn tướng quân đã nghĩ đến điểm này rồi. Cho nên đã sớm sai người ngày đêm giám thị cầu Hằng Huy trên sông Vân Lan, nếu như viện quân tới trước thì cũng thôi đi. Một khi Toái Tuyết quan phá mà viện quân chưa đến, người ở lại nơi đó sẽ không tiếc bất cứ giá nào hủy cầu vượt sông. Vô luận người Nam Chiếu muốn trùng tu cầu hay muốn đi thuyền vượt sông, hoặc đi đường vòng thì hành trình ít nhất cũng muốn kéo dài hơn nửa. Đến lúc đó. . . Viện quân của triều đình cũng nên đến rồi. Ngược lại là Vương phi, lần này đa tạ Vương phi trượng nghĩa viện thủ, kính xin Vương phi mau rời khỏi Vĩnh Châu để an toàn.”
Diệp Ly đứng dậy, khâm phục đúng Mộ Dung Thận chắp tay nói: “Đã tướng quân tâm ý đã quyết, như vậy. . . thành Vĩnh Lâm giao cho ta nhé?”
“Vương phi?” Mộ Dung Thận kinh ngạc nhìn xem nàng, Diệp Ly cười nói: “Ta đã thân là Định Quốc Vương phi, Vĩnh Châu nguy cấp há có thể chính mình đi đầu rời đi. Diệp Ly đồng dạng nguyện tồn vong cùng với thành Vĩnh Lâm, sẽ không phụ danh tiếng Định Quốc Vương phủ. Đúng không?”
Mộ Dung Thận đã trầm mặc hồi lâu, mới rốt cục nói: “Khó trách…” Khó trách Hắc Vân kỵ sẽ nghe theo Định Vương phi chỉ huy, quả nhiên không phải khuê tú tầm thường có thể so được. Thế nhân đều cho rằng chỉ có Định Vương và Định Vương phi có thể chỉ huy Hắc Vân kỵ, nhưng lại không biết, cho dù là lịch đại Định Vương phi chính thức có thể khống chế Hắc Vân kỵ lại cũng không quá hai, ba người. Định Vương phi tiền nhiệm cũng không cần nói, dù cho mẹ đẻ Định Vương, năm đó cùng Nhiếp chính vương Mặc Lưu Danh kiêm điệp tình thâm nhưng Vương phi kia cũng chưa từng có đạt được quyền lợi chỉ huy Hắc Vân kỵ.
Diệp Ly khiêu mi, chờ Mộ Dung Thận nói câu kế tiếp. Nhưng Mộ Dung Thận chỉ là lắc đầu cũng không có nói tiếp, chỉ ngẩng đầu nhìn Diệp Ly nói: “Như thế, Vĩnh Lâm phó thác cho Vương phi rồi. Bổn tướng quân không thể cho Vương phi bất kỳ trợ giúp gì, chỉ có thể lại gẩy một vạn nhân mã cho Vương phi.” Một vạn nhân mã này vốn định đợi đến lúc Vân Đình và Hạ Thù thật sự không thể thủ nổi được nữa thì sẽ phái đi tiếp viện bọn hắn đấy. Đó nhân mã mà ông có thể điều đi.
Diệp Ly gật đầu, “Đa tạ Tướng quân tín nhiệm.”
Tiếp binh phù từ Mộ Dung Thận, Diệp Ly cũng không chậm trễ nữa đứng dậy chuẩn bị quay về thành Vĩnh Lâm. Mộ Dung Thận là sa trường lão tướng, nếu không là lần này sự tình ra đột nhiên lại thật sự là binh lực cách xa căn bản sẽ không giật gấu vá vai, nghèo rớt dái như thế. Phòng ngự Toái Tuyết quan tự nhiên cũng không cần Diệp Ly nhúng tay vào. Ra quân doanh vừa hay nhìn thấy Mộ Dung Đình mang kiếm bước nhanh đến trước mặt, “Đình nhi?”
“Ồ? !” Mộ Dung Đình vốn vội vã muốn đi tìm phụ thân, lại nghe thấy giọng nói quen thuộc vội vàng phanh lại bước chân. Trừng mắt nhìn người quen thuộc lại lạ lẫm sau nửa ngày mới hồi phục tinh thần lại chỉa về phía nàng, “Ngươi. . . Ngươi ngươi…”
“Làm càn!” Mộ Dung Thận phía sau đi ra, trừng Mộ Dung Đình nói: “Con nha đầu kia sao lại vô lễ với Từ công tử như thế?”
“Từ công tử? !” Mộ Dung Đình thét lên. Diệp Ly nhoẻn miệng cười, đối với Mộ Dung Đình khiêu mi, “Tại hạ Từ Thanh Lưu bái kiến tiểu thư Mộ Dung.”
Mộ Dung Đình mặt đỏ lên, vội vàng trốn sau lưng Mộ Dung Thận. Oán trách trừng liếc Diệp Ly. Thật sự không thể trách nàng đột nhiên trở nên ngại ngùng, chỉ trách Diệp Ly mang bộ dáng nam tử thật quá giống, dù cho không có trang điểm cải biến bộ dáng, nhìn về thiếu niên tuấn tú lại hơi ngây thơ tuấn mỹ, không có nửa điểm nữ nhi đáng yêu. Mộ Dung Đình gần đây tự xưng là tính cách phóng khoáng, tư thế hiên ngang, nhưng nàng không thừa nhận cũng không được, coi như mình mặc nam trang thì cũng sẽ không giống nam tử như người trước mắt. Dù cho biết rõ Diệp Ly là nữ tử hàng thật giá thật, nhưng nhìn thấy thiếu niên còn mang theo một ít ngây thơ tuấn mỹ thì trong lòng Mộ Dung Đình có hơi chút quẫn bách đấy.
Nhìn xem Mộ Dung Đình khó được bộ dáng xấu hổ, Diệp Ly không nhịn được cười cười với nàng. Dưới ánh mặt trời thiếu niên tuấn tú mà ưu nhã, một thân áo đen cũng không thể che hết cái thanh thuần ngây thơ kia. Mộ Dung Đình chỉ có thể mở to con mắt, trong lòng thầm mắng: “Yêu nghiệt!”
“Tướng quân, tại hạ cáo từ.” Không trêu chọc Mộ Dung Đình nữa, Diệp Ly quay người cáo biệt Mộ Dung Thận. Mộ Dung Thận gật đầu, thận trọng mà nói: “Như thế thành Vĩnh Lâm làm phiền công tử rồi.”
“Nhất định không cô phụ tướng quân nhờ vả.” Diệp Ly cười nói.
Mộ Dung Đình nhìn nhìn Diệp Ly, nhãn châu xoay động, “Cha, a. . . Từ công tử muốn đi Vĩnh Lâm làm cái gì?”
Mộ Dung Thận cau mày nói: “Từ công tử tiến đến hiệp trợ Vân Đình và Hạ Thù thủ thành.” Mộ Dung Đình vội vàng nói: “Ta cũng muốn đi.”
“Chớ có ẩu tả, Từ công tử đi làm chuyện chính sự, con đi theo xem náo nhiệt gì?”
Mộ Dung Đình tức giận tới mức dậm chân, trước khi nói mình là nữ nhi gia không thể lên trên chiến trường, hiện tại còn không phải lại để cho A Ly đi chiến trường sao?”Con mặc kệ, con cũng muốn đi hỗ trợ thủ thành! Con là con gái của phụ thân, không phải chỉ ở trong quân doanh đi ăn chùa phế vật! A. . . Từ công tử, dẫn ta đi cùng có được không?” Một khi kích động, Mộ Dung Đình cũng đã quên mất Diệp Ly còn đang mặc nam trang trực tiếp bổ nhào vào trên người nàng cầm lấy ống tay áo lay động…, dẫn tới lui tới binh sĩ nhao nhao ghé mắt. Diệp Ly ho nhẹ một tiếng, kéo ra tay của nàng rồi cười nói: “Mộ Dung. . . Nam nữ hữu biệt.”
Mộ Dung Đình lúc này mới chú ý tới bốn phía binh sĩ qua lại với ánh mắt quỷ dị, vội vàng buông tay ra rồi tặng Diệp Ly cái mặt quỷ. Quay đầu lại đi lôi kéo phụ thân làm nũng, “Phụ thân. . . để cho Đình nhi đi mà, con gái tuyệt đối sẽ không cho người thêm phiền toái đấy.”
Mộ Dung Thận bị nàng quấn quít lấy không có cách, chỉ phải nhìn về phía Diệp Ly. Diệp Ly cúi đầu cười nói: “Nếu như tướng quân yên tâm thì hãy để cho Mộ Dung đi cùng ta cũng được.” Mộ Dung Thận thở dài, hiện nay tình thế nguy cấp, ở lại Toái Tuyết quan hay đi thành Vĩnh Lâm thật sự không khác nhau nhiều lắm. Cho dù ở lại Toái Tuyết quan đợi đến lúc giao chiếnđến thì mình cũng không chiếu cố được con bé, “Mà thôi, nha đầu kia liền làm phiền Từ công tử. Nếu con bé dám tùy hứng ẩu tả, Từ công tử có thể quân pháp xử trí không cần hạ thủ lưu tình!”
“Cảm ơn cha!” Mộ Dung Đình vui mừng, hoàn toàn không để ý phụ thân nói quân pháp xử trí. Như vậy ít nhất nói rõ phụ thân đã coi nàng trở thành một tên binh lính mà không phải một tiểu cô nương không hiểu chuyện?
Cáo từ Mộ Dung Thận, đoàn người Diệp Ly tại Toái Tuyết quan chưa tới một canh giờ lại bắt đầu trở về. Mộ Dung Đình cưỡi trên lưng ngựa hâm mộ nhìn xem tuấn mã của Diệp Ly cùng với vài tên Hắc Vân kỵ sĩ binh ở sau lưng nàng. Đây mới chỉ mấy người mà thôi mà có khí thế như vậy, nếu như thật toàn bộ Hắc Vân kỵ đứng ở trước mắt, sẽ là cảnh tượng tráng lệ thế nào ah. Chỉ suy nghĩ một chút thôi đã làm cho người ta cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, “A. . . Ah, Từ công tử, sao ngươi đến Toái Tuyết quan? Cha ta rất yên tâm về ngươi, ta nói như thế nào thì cha cũng không chịu lại để cho ta lên chiến trường, nhưng ngươi mới đã giao phòng ngự Vĩnh Lâm cho ngươi.” Nghĩ đến đây, Mộ Dung Đình không biết là trong lòng có điểm ê ẩm đấy, cha có phải có cảm giác mình rất vô dụng hay không cho nên mới không chịu để cho mình ra chiến trường?
Diệp Ly cười nói: “Đi Nam Cương làm ít chuyện, trùng hợp gặp được.”
“Vương gia rõ ràng chịu để cho một mình ngươi đến Nam Cương làm việc? Vương gia đúng là người tốt. Không giống cha ta, cả ngày sẽ tại ta bên tai ta lải nhải nữ hài tử sắp thành thân phải muốn ngoan ngoãn trong nhà lo liệu nội trợ, muốn hiền lương thục đức. . . Ta mới không cần ngoan ngoãn ở lại nhà đâu.” Mộ Dung Đình bất mãn nhẹ giọng phàn nàn lấy, câu cuối cùng như là thì thầm rồi. Nhưng ở đây đều là người có thính lực rất tốt, đương nhiên đều nghe rõ ràng. Vân Đình cười nói: ” Tiểu thư Mộ Dung, ngươi nói như vậy thì Lãnh công tử sẽ khóc đấy.” Mộ Dung Đình nhe răng, hừ một tiếng với Vân Đình thúc ngựa chạy đến phía trước đi. Diệp Ly mỉm cười đi theo, cười nói: ” Tướng quân Mộ Dung thương ngươi, sợ ngươi gặp nguy hiểm.”
“Ta biết rõ mà, thế nhưng phụ thân chỉ có một đứa con gái là ta, ta cũng muốn phụ thân vì ta mà kiêu ngạo nha. Hơn nữa ta cũng không phải đứa bé rồi, sẽ không xúc động làm việc đâu. Phụ thân không cho phép ta lên chiến trường, ta sốt ruột như thế nào cũng không thể vụng trộm sau lưng ông mà chạy đi.”
Diệp Ly gật đầu, tuy Mộ Dung Đình nhiên ngẫu nhiên có hơi tùy hứng, kỳ thật lại vô cùng biết chừng mực sẽ không để cho người ta lo lắng cho nàng.
Tác giả :
Phượng Khinh