Thịnh Sủng Thứ Phi
Chương 36: Chọn lựa nha hoàn
Editor: Nekofighter-
Trong Thọ An viện sớm ngồi đầy người. Lão thái quân ngồi trên cùng. Hai bên trái phải là đại phu nhân, nhị phu nhân và tam phu nhân. Theo thứ tự là các tiểu thư thiếu gia các phòng. Giữa chính đường là một thiếu phụ chừng ba mươi tuổi tươi cười như hoa đang nói chuyện với lão thái quân. Phía sau bà là một đoàn phấn lục sá nhiên, oanh oanh yến yến.
“Thái quân à, Kim Hoa ta làm việc ngài tuyệt đối yên tâm đi… Những cô nương này tuyệt đối trong sáng, nếu có thể được vào Thu phủ, các nàng nhất định cần cù thật thà, trung thành tận tâm.” Mắt bà ta cười đến híp lại một đường, biểu cảm lấy lòng.
Lão thái quân vẫn ngồi bất động, trên mặt cười thản nhiên.
“Ừ, vất vả cho ngươi.”
Kim Hoa nghe vậy, trên mặt tươi cười càng lâu.
“Không sao không sao, nếu bọn họ có thể lọt vào mắt các chủ tử trong phủ cũng là vinh hạnh của các nàng…” Bà ta còn chưa nói xong thì đã nghe tiếng người gác cổng vang lên.
“Ngũ tiểu thư đến, cửu tiểu thư đến.”
Giọng nói của Kim Hoa im bặt.
Thu Minh Nguyệt dắt tay Thu Minh San, dưới nhiều ánh mắt bình tĩnh bước vào.
“Minh Nguyệt, Minh San thỉnh an tổ mẫu, thỉnh an mẫu thân và hai vị thẩm thẩm.”
Lão thái quân gật gật đầu “Mọi người tới đủ cả rồi, chỉ còn hai đứa con. Ngồi đi.” Bà chỉ chỉ phía dưới, chỗ trống bên cạnh Trầm thị.
Thu Minh Nguyệt gật đầu “Vâng”
Hôm nay kỳ thật là tìm nha hoàn cho mẹ con Trầm thị. Bất quá sau chuyện ngày hôm qua, lão thái quân mới thay đổi chủ ý. Trong trường hợp này, với thân phận Trầm thị thì hẳn chỉ được ngồi sau đại phu nhân. Nhưng vì hôm nay bà coi như là nửa nhân vật chính, lão thái quân ngoại lệ cho bà ngồi cạnh đại phu nhân. Chỉ một chuyện nhỏ này đã khiến đại phu nhân rất tức giận. Đương nhiên, đại phu nhân tự xưng thân phận cao quý, cùng một thiếp thất ngồi cùng ăn cùng, bà tự nhiên phẫn nộ. Chẳng qua trước mắt lão thái quân đang thất vọng về bà, bà đương nhiên không dám lại khiêu khích, khiến lão thái quân càng thêm bực bội. Cho nên, bà yên lặng ngồi, thỉnh thoảng trừng mắt với Trầm thị và Thu Minh Nguyệt một cái.
Lão thái quân lúc này mới mở miệng “Trầm di nương, Minh Nguyệt, Minh Thụy. Kim Hoa này là một nha bà nổi tiếng. Ta hôm nay mời bà ta tới là để cho các con chọn vài nha hoàn hợp ý hầu hạ bên người. Thu gia ta trăm năm danh môn, thân là chủ tử mà bên người ngay cả một nha hoàn cũng không có thì thật là kỳ cục.”
Lời này của lão thái quân rất quang minh chính đại. Sớm nói đại gia tộc chú trọng nhất là mặt mũi. Dù là thiếp thất hay thứ xuất, bên người không có nha hoàn thì vẫn làm trò cười cho người khác. Cho nên, lão thái quân viện cớ này rất hợp tình hợp lý, lại đạt được mục đích của mình.
Quả nhiên, Gừng càng già càng cay.
Thu Minh Nguyệt trong lòng một phen cân nhắc.
Trầm thị lôi hai đứa con dậy, cung kính cúi đầu.
“Tạ ơn thái quân yêu mến, thiếp thân vô cùng cảm kích.”
Lão thái quân gật đầu, mắt nhìn mấy chục cô gái đang cúi người.
“Ngẩng đầu lên đi.”
“Vâng.”
Mọi người ngẩng đầu, lộ ra vẻ mặt hoặc xinh đẹp, hoặc diễm lệ, hoặc đơn thuần hoặc quyến rũ, thanh tú.
Lão thái quân nhìn qua đại phu nhân “Ngọc Phương, con chọn trước đi.”
Đại phu nhân sửng sốt, sau đó đôi mắt sáng ngời, khiêu khích nhìn Trầm thị. Trầm thị chỉ cúi đầu, không nói lời nào. Đại phu nhân khẽ hừ một tiếng, nhìn về phía vườn hoa rực rỡ màu sắc kia, nhíu mày.
“Nương, nha hoàn bên cạnh con dâu đã đủ dùng, không cần….”
Lão thái quân thản nhiên đánh gảy lời bà “Vẫn nên tuyển thêm đi. Ta thấy con không hài lòng rất nhiều nha hoàn trong phòng, thay đổi một ít cũng tốt. Những nô tài không tuân mệnh chủ nên sớm đuổi đi. Tiết quốc hầu phu nhân sắp tới, cũng không thể để đám tiện tì này bôi nhọ Thu gia.”
Lời nói bà lạnh như nước, đại phu nhân nghe xong sắc mặt cũng đổi. Lời này của lão thái quân nói rõ, hôm qua đại lão gia mới xử trí một bà tử trong phòng bà, lão thái quân hôm nay lại bảo bà tuyển nha hoàn. Bà không phải quá ngu ngốc, đương nhiên hiểu được ý lão thái quân. Bàn tay giấu trong áo nắm chặt, ngoài cười nhưng trong không người nói:” Nương nói đúng.” Bà quay đầu, ánh mắt âm lãnh. Đám nha hoàn nhìn thấy đều hoảng sợ.
“Kim Hoa, nói rõ lai lịch của bọn họ đi.” Đại phu nhân liếc nhìn Kim Hoa.
Kim Hoa lập tức cười nói:” Đại phu nhân, lai lịch của bọn họ đều khác nhau, có người do cuộc sống nghèo khổ, bị người nhà bán làm nô phó. Có người do gia đạo sa sút, bị biếm từ thiên kim tiểu thư thành nô tỳ, còn có…” Bà thao thao bất tuyệt nói như đã thuộc lòng từ lâu.
Đại phu nhân có chút không kiên nhẫn “Được rồi, không cần nữa.”
Những lời muốn nói nghẹn lại trong họng, Kim Hoa kinh ngạc nhìn đại phu nhân.
Đại phu nhân đơn giản đứng dậy, tiện tay điểm vài nha hoàn.
“Ngươi, ngươi, ngươi, ngươi nữa, đều đi ra đây.”
Những người được gọi theo thứ tự đứng ra, tướng mạo rất bình thường, cũng không tính là thông minh. Xem ra đại phu nhân là ngăn chặn cơ hội đại lão gia lấy vợ bé.
Thu Minh Nguyệt âm thầm lắc đầu. Nam nhân nếu đã muốn lén lút thì ngàn phòng vạn phòng cũng không phòng được. Trừ phi nắm được tâm của nam nhân kia.
“Các ngươi tự bẩm báo tên mình đi.”
“Nô tỳ Dĩ Linh.”
“Nô Tỳ Hận Nhu.”
“Nô tỳ Hàm Hủy.”
“Nô tỳ Ấu Quân.”
Đại phu nhân nhếch mày “Tên không tệ.”
Mấy nha hoàn cung kính cúi đầu “Tạ phu nhân khích lệ, đó là vinh hạnh của nô tỳ.”
Đại phu nhân thản nhiên ừ một tiếng, ra vẻ hài lòng.
Kế tiếp tới nhị phu nhân và tam phu nhân chọn lựa vài nha hoàn ưng ý, sau đó tới các vị tiểu thư thiếu gia.
Theo quy củ già trẻ, tôn ti, đầu tiên là đại phòng, do Thu Minh Ngọc bị cấm chừng nên đương nhiên Thu Minh Lan mở đầu.
Nàng đứng đen, ánh mắt chậm rãi đảo qua vài cô gái, sau đó nhìn Thu Minh Nguyệt mỉm cười.
“Lớn nhỏ phân biệt, vẫn là ngũ tỷ tuyển trước đi.”
Thu Minh Nguyệt nhếch mi, đại phu nhân khẽ biến sắc.
“Minh Lan…”
Thu Minh Lan quay đầu gửi cho đại phu nhân một ánh mắt. Đại phu nhân tuy không cam lòng nhưng vẫn yên lặng.
THu Minh Nguyệt thản nhiên nhìn Thu Minh Lan, thấy miệng nàng ta mỉm cười, ánh mắt trong suốt nhìn nàng như không hề tính kế. Nàng nhếch môi, nhàn nhạt nói:” Lục muội nói đúng, lớn nhỏ khác nhau. Thu gia trăm năm danh môn, không thể phá vỡ quy củ này.” Nàng quay đầu nhìn về phía Trầm di nương “Di nương, người là trưởng bối, người tuyển trước đi.”
Trầm thị kinh ngạc “Minh Nguyệt?”
Ánh mắt Thu Minh Lan chìm xuống, đại phu nhân không còn kiên nhẫn, quở trách một tiếng.
“Nàng ta cũng được tính sao?”
Trầm thị sắc mặt tái nhợt, xiết chặt khăn lụa trong tay, cắn môi không nói lời nào. Thu Minh Thụy tức giận, nhưng nhẫn nhịn không phát tác. Thu Minh Nguyệt vẫn như cũ nhưng trong mắt dần lạnh lẽo.
“Ngày hai mươi mốt tháng ba, giờ tỵ canhh ba, tại tiền đình Thu phủ, mẫu thân nhận trà của Trầm di nương, tổ mẫu tổ phụ cũng chính miệng thừa nhận Trầm thị là thiếp thất của vi phụ. Các vị thúc thẩm lúc ấy cũng nghe được. Mẫu thân thương tiếc Minh Nguyệt, Minh Thụy và di nương ở xa kinh đô không người chăm sóc, liền năn nỉ tổ mẫu chuẩn bị mấy người, bắt đầu cuộc sống mới.” Ánh mắt nàng thản nhiên quét qua khuôn mặt xanh mét của đại phu nhân, không hề có chút sợ hãi.
“Lần trước nô tỳ của con và mẫu thân thất lễ, bị phạt tới Hoán Y viện. Mẫu thân quan tâm, hôm nay cố tình làm vậy…”
“Lão thái quân đã lên tiếng, Trầm di nương, ngươi còn ngồi làm gì? CÒn không đi chọn nha hoàn?” Đại phu nhân gần như nghiến răng nghiến lợi nói. So về tài ăn nói sắc sảo, đại phu nhân không sánh bằng Thu Minh Nguyệt, cho nên bèn trút giận lên đầu Trầm thị. Nếu không phải ngại có lão thái quân, nhị phu nhân và tam phu nhân ở đây, chỉ sợ bà đã sớm bỏ đi.
Thu Minh Nguyệt vẫn cười, Trầm thị vẫn sợ hãi. Thu Minh Lan thì… không thể bình tĩnh nữa. Nàng đường đường là một đích nữ, tuyển nha hoàn còn phải tuyển sau một di nương, thật sự nhục nhã vô cùng.
“Di nương, đi thôi.” THu Minh Nguyệt mỉm cười nhìn Trầm di nương, trong mắt tràn ngập cổ vũ.
Trầm thị yếu đuối đứng lên, hành lễ với lão thái quân và đại phu nhân rồi mở miệng nói.
“Tạ phu nhân yêu mến, hay để Ngọc muội muội chọn trước đi.”
Đại phu nhân ngẩn ra, lão thái quân cũng ngẩn ra, sau đó đôi mắt nhu hòa đi một ít. Ánh mắt Thu Minh Lan u ám, gắt gao nắm chặt khăn trong tay. Thu Minh Nguyệt cười càng tươi, tất nhiên là hiểu được tâm tư của Trầm di nương. Ngọc di nương sớm đã theo đại lão gia, là người lão thái quân ban cho đại lão gia. Lão thái quân dù sao cũng có vài phần yêu thích. Trầm di nương hiện giờ độc chiếm ân sủng, khiến đại lão gia vắng vẻ hậu viện. Lão thái quân tuy không nói gì nhưng trong lòng cũng không vui. HIện giờ Trầm thị không những thể hiện sự rộng lượng của bà, càng ngầm kéo Ngọc di nương đứng chung mặt trận. Sau này có đối đầu với đại phu nhân thì cũng có người giúp đỡ. Ngược lại đại phu nhân càng thể hiện mình hẹp hòi, không được lão thái quân yêu thích.
Thu Minh Nguyệt trong lòng được trấn an, nhưng đồng thời cũng chua xoát. Mẫu thân trước đây đâu phải trải qua chuyện như vây chứ? Chẳng qua chỉ vì mình và đệ đệ, bà không thể không tạm nhân nhượng vì toàn cục.
Ngọc di nương ngẩn ra, liếc mắt nhìn Trầm thị một cái, rồi lại nhìn lão thái quân. Lão thái quân khẽ gật đầu, bà mới đi ra chọn lựa bốn nha hoàn.
Theo thứ tự, Thu Minh Nguyệt tuyển tám nha hoàn, hai nhị đẳng, hai tam đẳng, bốn tứ đẳng nha hoàn. Tên lần lượt là Tuyết Xảo, Nhã Nhị, Mịch Văn, Nhạc Nam, Nam Hải, Lăng Ngọc, Cốc Tuyết và Túy Văn. Bản thân nàng thì không có gì, nhưng lúc đệ đệ Thu Minh Thụy chọn lựa, nàng hơi lưu ý một chút. Thấy nó chọn đều là những người diện mạo thanh tú, trầm ổn thì cũng yên tâm. May mà đệ đệ tuy rằng tuổi còn nhỏ, nhưng do ảnh hưởng bởi mình nên cũng sớm trưởng thành. Nàng không muốn đệ đệ tuyển những nữ tử xinh đẹp đặt bên cạnh. Các nha hoàn có tư sắc bên cạnh những thiếu gia danh môn đều bị tuyển làm thông phòng. Nàng quyết không cho phép Thu Minh Thụy sớm biết sự đời, tuổi còn nhỏ đã bị sắc đẹp mê hoặc thì sau này sẽ chở thành tên ăn chơi trác táng.
Thu Minh Lan cũng thông minh. Tuyển hai nha hoàn mỹ lệ, hai người thanh tú, lại thêm hai người nhìn mạnh mẽ, rất hợp với tác phong của nàng ta.
Trong Thọ An viện sớm ngồi đầy người. Lão thái quân ngồi trên cùng. Hai bên trái phải là đại phu nhân, nhị phu nhân và tam phu nhân. Theo thứ tự là các tiểu thư thiếu gia các phòng. Giữa chính đường là một thiếu phụ chừng ba mươi tuổi tươi cười như hoa đang nói chuyện với lão thái quân. Phía sau bà là một đoàn phấn lục sá nhiên, oanh oanh yến yến.
“Thái quân à, Kim Hoa ta làm việc ngài tuyệt đối yên tâm đi… Những cô nương này tuyệt đối trong sáng, nếu có thể được vào Thu phủ, các nàng nhất định cần cù thật thà, trung thành tận tâm.” Mắt bà ta cười đến híp lại một đường, biểu cảm lấy lòng.
Lão thái quân vẫn ngồi bất động, trên mặt cười thản nhiên.
“Ừ, vất vả cho ngươi.”
Kim Hoa nghe vậy, trên mặt tươi cười càng lâu.
“Không sao không sao, nếu bọn họ có thể lọt vào mắt các chủ tử trong phủ cũng là vinh hạnh của các nàng…” Bà ta còn chưa nói xong thì đã nghe tiếng người gác cổng vang lên.
“Ngũ tiểu thư đến, cửu tiểu thư đến.”
Giọng nói của Kim Hoa im bặt.
Thu Minh Nguyệt dắt tay Thu Minh San, dưới nhiều ánh mắt bình tĩnh bước vào.
“Minh Nguyệt, Minh San thỉnh an tổ mẫu, thỉnh an mẫu thân và hai vị thẩm thẩm.”
Lão thái quân gật gật đầu “Mọi người tới đủ cả rồi, chỉ còn hai đứa con. Ngồi đi.” Bà chỉ chỉ phía dưới, chỗ trống bên cạnh Trầm thị.
Thu Minh Nguyệt gật đầu “Vâng”
Hôm nay kỳ thật là tìm nha hoàn cho mẹ con Trầm thị. Bất quá sau chuyện ngày hôm qua, lão thái quân mới thay đổi chủ ý. Trong trường hợp này, với thân phận Trầm thị thì hẳn chỉ được ngồi sau đại phu nhân. Nhưng vì hôm nay bà coi như là nửa nhân vật chính, lão thái quân ngoại lệ cho bà ngồi cạnh đại phu nhân. Chỉ một chuyện nhỏ này đã khiến đại phu nhân rất tức giận. Đương nhiên, đại phu nhân tự xưng thân phận cao quý, cùng một thiếp thất ngồi cùng ăn cùng, bà tự nhiên phẫn nộ. Chẳng qua trước mắt lão thái quân đang thất vọng về bà, bà đương nhiên không dám lại khiêu khích, khiến lão thái quân càng thêm bực bội. Cho nên, bà yên lặng ngồi, thỉnh thoảng trừng mắt với Trầm thị và Thu Minh Nguyệt một cái.
Lão thái quân lúc này mới mở miệng “Trầm di nương, Minh Nguyệt, Minh Thụy. Kim Hoa này là một nha bà nổi tiếng. Ta hôm nay mời bà ta tới là để cho các con chọn vài nha hoàn hợp ý hầu hạ bên người. Thu gia ta trăm năm danh môn, thân là chủ tử mà bên người ngay cả một nha hoàn cũng không có thì thật là kỳ cục.”
Lời này của lão thái quân rất quang minh chính đại. Sớm nói đại gia tộc chú trọng nhất là mặt mũi. Dù là thiếp thất hay thứ xuất, bên người không có nha hoàn thì vẫn làm trò cười cho người khác. Cho nên, lão thái quân viện cớ này rất hợp tình hợp lý, lại đạt được mục đích của mình.
Quả nhiên, Gừng càng già càng cay.
Thu Minh Nguyệt trong lòng một phen cân nhắc.
Trầm thị lôi hai đứa con dậy, cung kính cúi đầu.
“Tạ ơn thái quân yêu mến, thiếp thân vô cùng cảm kích.”
Lão thái quân gật đầu, mắt nhìn mấy chục cô gái đang cúi người.
“Ngẩng đầu lên đi.”
“Vâng.”
Mọi người ngẩng đầu, lộ ra vẻ mặt hoặc xinh đẹp, hoặc diễm lệ, hoặc đơn thuần hoặc quyến rũ, thanh tú.
Lão thái quân nhìn qua đại phu nhân “Ngọc Phương, con chọn trước đi.”
Đại phu nhân sửng sốt, sau đó đôi mắt sáng ngời, khiêu khích nhìn Trầm thị. Trầm thị chỉ cúi đầu, không nói lời nào. Đại phu nhân khẽ hừ một tiếng, nhìn về phía vườn hoa rực rỡ màu sắc kia, nhíu mày.
“Nương, nha hoàn bên cạnh con dâu đã đủ dùng, không cần….”
Lão thái quân thản nhiên đánh gảy lời bà “Vẫn nên tuyển thêm đi. Ta thấy con không hài lòng rất nhiều nha hoàn trong phòng, thay đổi một ít cũng tốt. Những nô tài không tuân mệnh chủ nên sớm đuổi đi. Tiết quốc hầu phu nhân sắp tới, cũng không thể để đám tiện tì này bôi nhọ Thu gia.”
Lời nói bà lạnh như nước, đại phu nhân nghe xong sắc mặt cũng đổi. Lời này của lão thái quân nói rõ, hôm qua đại lão gia mới xử trí một bà tử trong phòng bà, lão thái quân hôm nay lại bảo bà tuyển nha hoàn. Bà không phải quá ngu ngốc, đương nhiên hiểu được ý lão thái quân. Bàn tay giấu trong áo nắm chặt, ngoài cười nhưng trong không người nói:” Nương nói đúng.” Bà quay đầu, ánh mắt âm lãnh. Đám nha hoàn nhìn thấy đều hoảng sợ.
“Kim Hoa, nói rõ lai lịch của bọn họ đi.” Đại phu nhân liếc nhìn Kim Hoa.
Kim Hoa lập tức cười nói:” Đại phu nhân, lai lịch của bọn họ đều khác nhau, có người do cuộc sống nghèo khổ, bị người nhà bán làm nô phó. Có người do gia đạo sa sút, bị biếm từ thiên kim tiểu thư thành nô tỳ, còn có…” Bà thao thao bất tuyệt nói như đã thuộc lòng từ lâu.
Đại phu nhân có chút không kiên nhẫn “Được rồi, không cần nữa.”
Những lời muốn nói nghẹn lại trong họng, Kim Hoa kinh ngạc nhìn đại phu nhân.
Đại phu nhân đơn giản đứng dậy, tiện tay điểm vài nha hoàn.
“Ngươi, ngươi, ngươi, ngươi nữa, đều đi ra đây.”
Những người được gọi theo thứ tự đứng ra, tướng mạo rất bình thường, cũng không tính là thông minh. Xem ra đại phu nhân là ngăn chặn cơ hội đại lão gia lấy vợ bé.
Thu Minh Nguyệt âm thầm lắc đầu. Nam nhân nếu đã muốn lén lút thì ngàn phòng vạn phòng cũng không phòng được. Trừ phi nắm được tâm của nam nhân kia.
“Các ngươi tự bẩm báo tên mình đi.”
“Nô tỳ Dĩ Linh.”
“Nô Tỳ Hận Nhu.”
“Nô tỳ Hàm Hủy.”
“Nô tỳ Ấu Quân.”
Đại phu nhân nhếch mày “Tên không tệ.”
Mấy nha hoàn cung kính cúi đầu “Tạ phu nhân khích lệ, đó là vinh hạnh của nô tỳ.”
Đại phu nhân thản nhiên ừ một tiếng, ra vẻ hài lòng.
Kế tiếp tới nhị phu nhân và tam phu nhân chọn lựa vài nha hoàn ưng ý, sau đó tới các vị tiểu thư thiếu gia.
Theo quy củ già trẻ, tôn ti, đầu tiên là đại phòng, do Thu Minh Ngọc bị cấm chừng nên đương nhiên Thu Minh Lan mở đầu.
Nàng đứng đen, ánh mắt chậm rãi đảo qua vài cô gái, sau đó nhìn Thu Minh Nguyệt mỉm cười.
“Lớn nhỏ phân biệt, vẫn là ngũ tỷ tuyển trước đi.”
Thu Minh Nguyệt nhếch mi, đại phu nhân khẽ biến sắc.
“Minh Lan…”
Thu Minh Lan quay đầu gửi cho đại phu nhân một ánh mắt. Đại phu nhân tuy không cam lòng nhưng vẫn yên lặng.
THu Minh Nguyệt thản nhiên nhìn Thu Minh Lan, thấy miệng nàng ta mỉm cười, ánh mắt trong suốt nhìn nàng như không hề tính kế. Nàng nhếch môi, nhàn nhạt nói:” Lục muội nói đúng, lớn nhỏ khác nhau. Thu gia trăm năm danh môn, không thể phá vỡ quy củ này.” Nàng quay đầu nhìn về phía Trầm di nương “Di nương, người là trưởng bối, người tuyển trước đi.”
Trầm thị kinh ngạc “Minh Nguyệt?”
Ánh mắt Thu Minh Lan chìm xuống, đại phu nhân không còn kiên nhẫn, quở trách một tiếng.
“Nàng ta cũng được tính sao?”
Trầm thị sắc mặt tái nhợt, xiết chặt khăn lụa trong tay, cắn môi không nói lời nào. Thu Minh Thụy tức giận, nhưng nhẫn nhịn không phát tác. Thu Minh Nguyệt vẫn như cũ nhưng trong mắt dần lạnh lẽo.
“Ngày hai mươi mốt tháng ba, giờ tỵ canhh ba, tại tiền đình Thu phủ, mẫu thân nhận trà của Trầm di nương, tổ mẫu tổ phụ cũng chính miệng thừa nhận Trầm thị là thiếp thất của vi phụ. Các vị thúc thẩm lúc ấy cũng nghe được. Mẫu thân thương tiếc Minh Nguyệt, Minh Thụy và di nương ở xa kinh đô không người chăm sóc, liền năn nỉ tổ mẫu chuẩn bị mấy người, bắt đầu cuộc sống mới.” Ánh mắt nàng thản nhiên quét qua khuôn mặt xanh mét của đại phu nhân, không hề có chút sợ hãi.
“Lần trước nô tỳ của con và mẫu thân thất lễ, bị phạt tới Hoán Y viện. Mẫu thân quan tâm, hôm nay cố tình làm vậy…”
“Lão thái quân đã lên tiếng, Trầm di nương, ngươi còn ngồi làm gì? CÒn không đi chọn nha hoàn?” Đại phu nhân gần như nghiến răng nghiến lợi nói. So về tài ăn nói sắc sảo, đại phu nhân không sánh bằng Thu Minh Nguyệt, cho nên bèn trút giận lên đầu Trầm thị. Nếu không phải ngại có lão thái quân, nhị phu nhân và tam phu nhân ở đây, chỉ sợ bà đã sớm bỏ đi.
Thu Minh Nguyệt vẫn cười, Trầm thị vẫn sợ hãi. Thu Minh Lan thì… không thể bình tĩnh nữa. Nàng đường đường là một đích nữ, tuyển nha hoàn còn phải tuyển sau một di nương, thật sự nhục nhã vô cùng.
“Di nương, đi thôi.” THu Minh Nguyệt mỉm cười nhìn Trầm di nương, trong mắt tràn ngập cổ vũ.
Trầm thị yếu đuối đứng lên, hành lễ với lão thái quân và đại phu nhân rồi mở miệng nói.
“Tạ phu nhân yêu mến, hay để Ngọc muội muội chọn trước đi.”
Đại phu nhân ngẩn ra, lão thái quân cũng ngẩn ra, sau đó đôi mắt nhu hòa đi một ít. Ánh mắt Thu Minh Lan u ám, gắt gao nắm chặt khăn trong tay. Thu Minh Nguyệt cười càng tươi, tất nhiên là hiểu được tâm tư của Trầm di nương. Ngọc di nương sớm đã theo đại lão gia, là người lão thái quân ban cho đại lão gia. Lão thái quân dù sao cũng có vài phần yêu thích. Trầm di nương hiện giờ độc chiếm ân sủng, khiến đại lão gia vắng vẻ hậu viện. Lão thái quân tuy không nói gì nhưng trong lòng cũng không vui. HIện giờ Trầm thị không những thể hiện sự rộng lượng của bà, càng ngầm kéo Ngọc di nương đứng chung mặt trận. Sau này có đối đầu với đại phu nhân thì cũng có người giúp đỡ. Ngược lại đại phu nhân càng thể hiện mình hẹp hòi, không được lão thái quân yêu thích.
Thu Minh Nguyệt trong lòng được trấn an, nhưng đồng thời cũng chua xoát. Mẫu thân trước đây đâu phải trải qua chuyện như vây chứ? Chẳng qua chỉ vì mình và đệ đệ, bà không thể không tạm nhân nhượng vì toàn cục.
Ngọc di nương ngẩn ra, liếc mắt nhìn Trầm thị một cái, rồi lại nhìn lão thái quân. Lão thái quân khẽ gật đầu, bà mới đi ra chọn lựa bốn nha hoàn.
Theo thứ tự, Thu Minh Nguyệt tuyển tám nha hoàn, hai nhị đẳng, hai tam đẳng, bốn tứ đẳng nha hoàn. Tên lần lượt là Tuyết Xảo, Nhã Nhị, Mịch Văn, Nhạc Nam, Nam Hải, Lăng Ngọc, Cốc Tuyết và Túy Văn. Bản thân nàng thì không có gì, nhưng lúc đệ đệ Thu Minh Thụy chọn lựa, nàng hơi lưu ý một chút. Thấy nó chọn đều là những người diện mạo thanh tú, trầm ổn thì cũng yên tâm. May mà đệ đệ tuy rằng tuổi còn nhỏ, nhưng do ảnh hưởng bởi mình nên cũng sớm trưởng thành. Nàng không muốn đệ đệ tuyển những nữ tử xinh đẹp đặt bên cạnh. Các nha hoàn có tư sắc bên cạnh những thiếu gia danh môn đều bị tuyển làm thông phòng. Nàng quyết không cho phép Thu Minh Thụy sớm biết sự đời, tuổi còn nhỏ đã bị sắc đẹp mê hoặc thì sau này sẽ chở thành tên ăn chơi trác táng.
Thu Minh Lan cũng thông minh. Tuyển hai nha hoàn mỹ lệ, hai người thanh tú, lại thêm hai người nhìn mạnh mẽ, rất hợp với tác phong của nàng ta.
Tác giả :
Ngắm Nhìn Đôi Mắt Tang Thương