Thiếu Tướng Phu Nhân Là Phúc Thần
Chương 1-2 Mộng bức xuyên qua
Bầu trời xanh thẳm mây đen giăng đầy hệt như tâm tình của nhóm người Liên Bang Tinh ngay lúc này.
Anh hùng thần tượng trong lòng mọi người ở Liên Bang, Giang Mặc Thịnh đã cùng Trùng tộc chiến đấu vào đoạn thời gian trước, liều tính mạng mình giết nữ hoàng Trùng tộc giết chết nhưng đồng thời cũng phải trả giá lớn.
Lúc này, tất cả mọi người ở Liên Bang đều yên lặng vì anh hùng của bọn họ mà cầu nguyện, hi vọng anh sớm ngày hồi phục.
Thế nhưng không khí bên trong một ngôi biệt thự xa hoa ở Thủ Đô Tinh phía Tây Bắc hoàn toàn khác với dân chúng.
"Con không gả đâu! Hắn là một phế nhân sắp chết, chẳng lẽ muốn hại con cả đời phải thủ tiết sống một mình sao?"
Một âm thanh bén nhọn vang lên, vì cảm xúc kích động mà trong giọng nói tràn đầy ác ý làm âm thanh càng thêm chói tai.
Đây là một thiếu niên ăn mặc thời thượng thiên về trung tính, biểu tình lúc này hơi vặn vẹo, mắt mang theo sự phẫn hận.
Cách đó không xa có một thiếu niên khác, hai mắt nhắm nghiền, rõ ràng bị mất đi ý thức.
Bất quá bây giờ thiếu niên nhíu mày, mí mắt khẽ nhúc nhích có dấu hiệu tỉnh lại.
"Tiểu Sinh, con đừng lo lắng, ba mẹ sẽ không gả con qua, dù sao lúc ký kết hôn ước với Giang gia cũng chưa nói nhất định là Tiểu Sinh, như vậy không phải có thể thay thế sao?" Một thiếu phụ với tầm mắt ác ý nhìn chằm chằm vào thiếu niên nằm trên mặt đất.
Cậu rõ ràng cảm nhận được ác ý từ bên ngoài nhưng hiện tại lại không có thời gian để ý tới vì...... Mọi thứ xung quanh làm cậu có chút mê mang khó hiểu.
Sư phụ đâu? Sư huynh đâu?
Du Cẩn Lật vừa có một chút thanh tỉnh liền phát hiện mọi thứ xung quanh đều xa lạ.
Hoàn cảnh lạ lẫm, thanh âm xa lạ, người cũng không quen.
Không đợi cậu kịp phản ứng thì trong đầu đột nhiên mãnh liệt xuất hiện một lượng lớn ký ức.
Những ký ức đó giống như bộ phim nhựa ở trong đầu cậu cưỡi ngựa xem hoa một lần, không đau cũng không ngứa nhưng làm hắn xác nhận một việc.
Cậu, đã không còn là cậu.
Du Cẩn Lật có chút mộng bức*, vài năm trước cậu vốn là một con cá chép may mắn tu hành được ngàn năm vừa mới hóa hình thành công, còn chưa kịp hưởng thụ nhân gian lạc thú làm sao liền đoạt xá thân thể người khác thế này?
(*): Kinh ngạc, chấn động, đứng hình, chết lặng, hay có thế nói là trợn mắt há mồm.
Cậu nhớ rõ lúc đó còn đang ở trong phòng chơi trò chơi với sư huynh sau đó liền nghe "Phanh" một cái, sau đó liền xuất hiện ở đây.
Vậy nên là cậu đã chết sao?
Du Cẩn Lật chau mày, đắm chìm trong suy nghĩ của mình mà không chú ý tới ba người khác trong phòng đã phát hiện cậu tỉnh lại.
"Du Cẩn Lật, mày tốt nhất nên ngoan ngoãn nghe lời, thay thế Sinh Nhi gả đi, về sau mày còn có thể áo cơm không lo, nếu không......" Tôn Đỗ Mai nhìn về phía Du Cẩn Lật tràn ngập ác ý, ngữ khĩ mang theo sự uy hiếp.
"Mẹ, đương nhiên nó sẽ gả đi, là gả đến Giang gia đó, gả qua còn có thế ăn mặc không lo, cái loại hèn hạ như nó chắc chắn là cầu còn không được." Du Cẩn San tràn ngập ác ý nói.
Cơ thể Du Cẩn Lật theo bản năng run rẩy một chút, một sự sợ hãi từ đáy lòng tràn lên, cậu biết đó là do nguyên chủ sợ hãi.
Rõ ràng là hai mẹ con này đã tạo cho nguyên chủ bóng ma không thể xóa nhòa, cho dù linh hồn đã rời đi nhưng cơ thể vẫn để lại phản ứng.
Chủ nhân của cơ thể này trùng tên trùng họ với cậu, đều gọi là Du Cẩn Lật, có điều là con riêng của một trong tam đại nguyên soái Liên Bang Du Hoành Thụy, hơn nữa là cái loại con riêng cực kỳ không được yêu thương, thường xuyên bị khi dễ.
Tuy rằng Du Cẩn Lật vừa hóa hình không lâu nhưng sư phụ và sư huynh đều rất thương yêu cậu, chưa từng trải qua tình huống giống nguyên chủ bao giờ, nhất thời tràn ngập đồng tình với nguyên chủ.
So sánh với nguyên chủ, sinh hoạt của cậu như ở Tiên giới mà nguyên chủ thì ở Địa ngục.
Từ trong trí nhớ của nguyên chủ biết được người vừa mới nói chuyện là vợ và con trai của Du Hoành Thụy, cũng là anh và mẹ kế của nguyên chủ.
Mà hầu như tất cả sự bi thảm của nguyên chủ đều do hai người này gây ra.
Đương nhiên trước mắt cái này còn chưa phải quan trọng nhất, điều khiến người ta mộng bức chính là hai mẹ con ngoan độc này lại tính để cho cậu gả đi!
(Heyyy, lại là tui đâyyyy, lần này đào một cái siêu sâu luôn nha, hơn 500 chương, chắc 10 năm mới lết xong hahaha. Sau một thời gian ngưng edit vì lười thì tui cũng đi dạo và học được rất nhiều kinh nghiệm giúp edit tốt hơn trước. Tuy nhiên tui vẫn không có beta, edit xong sẽ đăng lên liền nên không kiểm tra lỗi, chính vì vậy hi vọng mọi người sẽ giúp tui soát lỗi để giúp truyện hoàn thiện thêm nha! Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ ^^)
Anh hùng thần tượng trong lòng mọi người ở Liên Bang, Giang Mặc Thịnh đã cùng Trùng tộc chiến đấu vào đoạn thời gian trước, liều tính mạng mình giết nữ hoàng Trùng tộc giết chết nhưng đồng thời cũng phải trả giá lớn.
Lúc này, tất cả mọi người ở Liên Bang đều yên lặng vì anh hùng của bọn họ mà cầu nguyện, hi vọng anh sớm ngày hồi phục.
Thế nhưng không khí bên trong một ngôi biệt thự xa hoa ở Thủ Đô Tinh phía Tây Bắc hoàn toàn khác với dân chúng.
"Con không gả đâu! Hắn là một phế nhân sắp chết, chẳng lẽ muốn hại con cả đời phải thủ tiết sống một mình sao?"
Một âm thanh bén nhọn vang lên, vì cảm xúc kích động mà trong giọng nói tràn đầy ác ý làm âm thanh càng thêm chói tai.
Đây là một thiếu niên ăn mặc thời thượng thiên về trung tính, biểu tình lúc này hơi vặn vẹo, mắt mang theo sự phẫn hận.
Cách đó không xa có một thiếu niên khác, hai mắt nhắm nghiền, rõ ràng bị mất đi ý thức.
Bất quá bây giờ thiếu niên nhíu mày, mí mắt khẽ nhúc nhích có dấu hiệu tỉnh lại.
"Tiểu Sinh, con đừng lo lắng, ba mẹ sẽ không gả con qua, dù sao lúc ký kết hôn ước với Giang gia cũng chưa nói nhất định là Tiểu Sinh, như vậy không phải có thể thay thế sao?" Một thiếu phụ với tầm mắt ác ý nhìn chằm chằm vào thiếu niên nằm trên mặt đất.
Cậu rõ ràng cảm nhận được ác ý từ bên ngoài nhưng hiện tại lại không có thời gian để ý tới vì...... Mọi thứ xung quanh làm cậu có chút mê mang khó hiểu.
Sư phụ đâu? Sư huynh đâu?
Du Cẩn Lật vừa có một chút thanh tỉnh liền phát hiện mọi thứ xung quanh đều xa lạ.
Hoàn cảnh lạ lẫm, thanh âm xa lạ, người cũng không quen.
Không đợi cậu kịp phản ứng thì trong đầu đột nhiên mãnh liệt xuất hiện một lượng lớn ký ức.
Những ký ức đó giống như bộ phim nhựa ở trong đầu cậu cưỡi ngựa xem hoa một lần, không đau cũng không ngứa nhưng làm hắn xác nhận một việc.
Cậu, đã không còn là cậu.
Du Cẩn Lật có chút mộng bức*, vài năm trước cậu vốn là một con cá chép may mắn tu hành được ngàn năm vừa mới hóa hình thành công, còn chưa kịp hưởng thụ nhân gian lạc thú làm sao liền đoạt xá thân thể người khác thế này?
(*): Kinh ngạc, chấn động, đứng hình, chết lặng, hay có thế nói là trợn mắt há mồm.
Cậu nhớ rõ lúc đó còn đang ở trong phòng chơi trò chơi với sư huynh sau đó liền nghe "Phanh" một cái, sau đó liền xuất hiện ở đây.
Vậy nên là cậu đã chết sao?
Du Cẩn Lật chau mày, đắm chìm trong suy nghĩ của mình mà không chú ý tới ba người khác trong phòng đã phát hiện cậu tỉnh lại.
"Du Cẩn Lật, mày tốt nhất nên ngoan ngoãn nghe lời, thay thế Sinh Nhi gả đi, về sau mày còn có thể áo cơm không lo, nếu không......" Tôn Đỗ Mai nhìn về phía Du Cẩn Lật tràn ngập ác ý, ngữ khĩ mang theo sự uy hiếp.
"Mẹ, đương nhiên nó sẽ gả đi, là gả đến Giang gia đó, gả qua còn có thế ăn mặc không lo, cái loại hèn hạ như nó chắc chắn là cầu còn không được." Du Cẩn San tràn ngập ác ý nói.
Cơ thể Du Cẩn Lật theo bản năng run rẩy một chút, một sự sợ hãi từ đáy lòng tràn lên, cậu biết đó là do nguyên chủ sợ hãi.
Rõ ràng là hai mẹ con này đã tạo cho nguyên chủ bóng ma không thể xóa nhòa, cho dù linh hồn đã rời đi nhưng cơ thể vẫn để lại phản ứng.
Chủ nhân của cơ thể này trùng tên trùng họ với cậu, đều gọi là Du Cẩn Lật, có điều là con riêng của một trong tam đại nguyên soái Liên Bang Du Hoành Thụy, hơn nữa là cái loại con riêng cực kỳ không được yêu thương, thường xuyên bị khi dễ.
Tuy rằng Du Cẩn Lật vừa hóa hình không lâu nhưng sư phụ và sư huynh đều rất thương yêu cậu, chưa từng trải qua tình huống giống nguyên chủ bao giờ, nhất thời tràn ngập đồng tình với nguyên chủ.
So sánh với nguyên chủ, sinh hoạt của cậu như ở Tiên giới mà nguyên chủ thì ở Địa ngục.
Từ trong trí nhớ của nguyên chủ biết được người vừa mới nói chuyện là vợ và con trai của Du Hoành Thụy, cũng là anh và mẹ kế của nguyên chủ.
Mà hầu như tất cả sự bi thảm của nguyên chủ đều do hai người này gây ra.
Đương nhiên trước mắt cái này còn chưa phải quan trọng nhất, điều khiến người ta mộng bức chính là hai mẹ con ngoan độc này lại tính để cho cậu gả đi!
(Heyyy, lại là tui đâyyyy, lần này đào một cái siêu sâu luôn nha, hơn 500 chương, chắc 10 năm mới lết xong hahaha. Sau một thời gian ngưng edit vì lười thì tui cũng đi dạo và học được rất nhiều kinh nghiệm giúp edit tốt hơn trước. Tuy nhiên tui vẫn không có beta, edit xong sẽ đăng lên liền nên không kiểm tra lỗi, chính vì vậy hi vọng mọi người sẽ giúp tui soát lỗi để giúp truyện hoàn thiện thêm nha! Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ ^^)
Tác giả :
Cửu Vĩ Yêu Hồ