Thiếu Tướng Đại Nhân, Sủng Nhẹ Một Chút!
Chương 4: Trùng sinh
“Đây là…”
Hàn Mộ Vi mơ hồ tỉnh lại, phát hiện khung cảnh trước mắt mình vô cùng kì lạ. Nói là kì lạ chứ không phải xa lạ, bởi vì đây chính là căn phòng của cô lúc còn ở Hàn gia. Bốn bức tường sơn màu xanh da trời, kệ sách âm tường bày rất nhiều khung ảnh thời còn trung học của cô, bàn tròn phủ khăn trắng có một bình hoa hồng Juliet xinh đẹp mà cô yêu thích nhất,… Nếu Hàn Mộ Vi nhớ không nhầm, cách bày trí này là cô dùng khi đang học năm thứ hai đại học, lúc tròn hai mươi tuổi.
Chuyện quái quỷ gì đang xảy ra thế này, không phải cô đã bị xe tông chết rồi ư? Cảm giác đau đớn cắt da cắt thịt thậm chí vẫn còn âm ỉ trong người, vậy mà tại sao cô lại có thể xuất hiện ở đây, tại một nơi chỉ tồn tại trong quá khứ thế này? Không lẽ, không lẽ cô đã trọng sinh???
Hàn Mộ Vi lập tức ngồi bật dậy khỏi chiếc giường ấm áp, vội vàng soi mặt mình vào chiếc gương lớn trên bàn trang điểm. Không nhìn thì thôi, vừa nhìn cô liền bị kinh ngạc đến há hốc. Trong gương là một thiếu nữ vô cùng xinh đẹp với dáng người mỹ miều quyến rũ, làn tóc đen dài, da thịt trắng nõn như ngọc trai. Đây rõ ràng chính là hình ảnh của cô lúc còn là sinh viên, tràn ngập hơi thở thanh xuân.
Để thêm phần chắc chắn, Hàn Mộ Vi còn cầm chiếc điện thoại di động trên bàn lên xem ngày tháng. 18/5/2018, cô, cô quả thực đã trọng sinh rồi, hơn nữa còn là trọng sinh về tận tám năm trước. Hàn Mộ Vi sửng sốt ngã quỵ xuống, cả người dường như hóa đá. Sau khi xác định tim mình đang đập thình thịch trong lồng ngực, cô mới dám buông lỏng tinh thần. Ha ha, ông trời có mắt, thế nhưng cho cô sống lại rồi. Thật tốt quá, thật sự tốt quá.
Nước mắt bỗng từng giọt tràn ra, Hàn Mộ Vi cũng không hiểu nổi cảm giác của mình lúc này nữa. Sự hận thù sâu đậm, nỗi đau đớn vì bị phản bội, sự mất mát xen lẫn hối hận, tất cả tựa như một quả cầu len khổng lồ làm rối loạn đáy lòng của cô. Kiếp trước, cô luôn nghĩ rằng cuộc sống của mình ngập tràn một màu hồng phấn, thế nhưng sau khi trải qua ngần ấy chuyện, cuối cùng cô cũng đã nhận ra mình xuẩn ngốc và ngây thơ đến mức nào.
Không biết cô đã chìm đắm trong vũng lầy ký ức kia bao lâu, chỉ là khi mở mắt ra, tất cả cảm xúc nặng nề trong mắt Hàn Mộ Vi đã hoàn toàn biến mất. Cô gạt đi từng giọt nước mắt trên mặt mình rồi nhìn vào trong gương, nở một nụ cười vô cùng rạng rỡ như ánh nắng. Đúng vậy, cô không thể để những quá khứ ấy tiếp tục giày vò mình nữa. Nếu ông trời đã cho cô sống lại, vậy thì cô nhất định phải sống cho thật tốt. Chỉ khi cô sống tốt thì lũ người kia mới nếm được trừng phạt, không phải sao? Bây giờ cô chính là Hàn Mộ Vi, một Hàn Mộ Vi hai mươi mốt tuổi với tương lai sáng lạn, một Hàn Mộ Vi không bao giờ để cho người khác có cơ hội lợi dụng. Hàn Tử Tư, Hàn Mộ Vũ, Quý An Thừa các người cứ chờ đi, bởi vì, ngày tận thế của các người cách không còn xa nữa đâu.
“Chị ơi.”
Lúc này, từ ngoài cữa bỗng vang lên giọng nói của Hàn Mộ Vũ. Hàn Mộ Vi liền đứng dậy, chỉnh trang lại ngoại hình, sau đó mới bước ra mở cửa.
“Sao thế, Tiểu Vũ?”
Đứng trước mặt Hàn Mộ Vi bây giờ là Hàn Mộ Vũ mười sáu tuổi, thân hình nhỏ nhắn, gương mặt ngây thơ đáng yêu tràn ngập hơi thở tươi mát. Cô ta mặc một bộ váy màu trắng viền ren, tóc đen xỏa dài, quả thật rất xứng với hai từ “thanh thuần”-“trong sáng”. Hàn Mộ Vi âm thầm tự giễu một chút, trước đây cô chính là bị ngoại hình này lừa cho thê thảm, bây giờ mới hiểu được bên trong lớp vỏ ấy là sự xấu xa ghê tởm đến nhường nào.
Hàn Mộ Vi mơ hồ tỉnh lại, phát hiện khung cảnh trước mắt mình vô cùng kì lạ. Nói là kì lạ chứ không phải xa lạ, bởi vì đây chính là căn phòng của cô lúc còn ở Hàn gia. Bốn bức tường sơn màu xanh da trời, kệ sách âm tường bày rất nhiều khung ảnh thời còn trung học của cô, bàn tròn phủ khăn trắng có một bình hoa hồng Juliet xinh đẹp mà cô yêu thích nhất,… Nếu Hàn Mộ Vi nhớ không nhầm, cách bày trí này là cô dùng khi đang học năm thứ hai đại học, lúc tròn hai mươi tuổi.
Chuyện quái quỷ gì đang xảy ra thế này, không phải cô đã bị xe tông chết rồi ư? Cảm giác đau đớn cắt da cắt thịt thậm chí vẫn còn âm ỉ trong người, vậy mà tại sao cô lại có thể xuất hiện ở đây, tại một nơi chỉ tồn tại trong quá khứ thế này? Không lẽ, không lẽ cô đã trọng sinh???
Hàn Mộ Vi lập tức ngồi bật dậy khỏi chiếc giường ấm áp, vội vàng soi mặt mình vào chiếc gương lớn trên bàn trang điểm. Không nhìn thì thôi, vừa nhìn cô liền bị kinh ngạc đến há hốc. Trong gương là một thiếu nữ vô cùng xinh đẹp với dáng người mỹ miều quyến rũ, làn tóc đen dài, da thịt trắng nõn như ngọc trai. Đây rõ ràng chính là hình ảnh của cô lúc còn là sinh viên, tràn ngập hơi thở thanh xuân.
Để thêm phần chắc chắn, Hàn Mộ Vi còn cầm chiếc điện thoại di động trên bàn lên xem ngày tháng. 18/5/2018, cô, cô quả thực đã trọng sinh rồi, hơn nữa còn là trọng sinh về tận tám năm trước. Hàn Mộ Vi sửng sốt ngã quỵ xuống, cả người dường như hóa đá. Sau khi xác định tim mình đang đập thình thịch trong lồng ngực, cô mới dám buông lỏng tinh thần. Ha ha, ông trời có mắt, thế nhưng cho cô sống lại rồi. Thật tốt quá, thật sự tốt quá.
Nước mắt bỗng từng giọt tràn ra, Hàn Mộ Vi cũng không hiểu nổi cảm giác của mình lúc này nữa. Sự hận thù sâu đậm, nỗi đau đớn vì bị phản bội, sự mất mát xen lẫn hối hận, tất cả tựa như một quả cầu len khổng lồ làm rối loạn đáy lòng của cô. Kiếp trước, cô luôn nghĩ rằng cuộc sống của mình ngập tràn một màu hồng phấn, thế nhưng sau khi trải qua ngần ấy chuyện, cuối cùng cô cũng đã nhận ra mình xuẩn ngốc và ngây thơ đến mức nào.
Không biết cô đã chìm đắm trong vũng lầy ký ức kia bao lâu, chỉ là khi mở mắt ra, tất cả cảm xúc nặng nề trong mắt Hàn Mộ Vi đã hoàn toàn biến mất. Cô gạt đi từng giọt nước mắt trên mặt mình rồi nhìn vào trong gương, nở một nụ cười vô cùng rạng rỡ như ánh nắng. Đúng vậy, cô không thể để những quá khứ ấy tiếp tục giày vò mình nữa. Nếu ông trời đã cho cô sống lại, vậy thì cô nhất định phải sống cho thật tốt. Chỉ khi cô sống tốt thì lũ người kia mới nếm được trừng phạt, không phải sao? Bây giờ cô chính là Hàn Mộ Vi, một Hàn Mộ Vi hai mươi mốt tuổi với tương lai sáng lạn, một Hàn Mộ Vi không bao giờ để cho người khác có cơ hội lợi dụng. Hàn Tử Tư, Hàn Mộ Vũ, Quý An Thừa các người cứ chờ đi, bởi vì, ngày tận thế của các người cách không còn xa nữa đâu.
“Chị ơi.”
Lúc này, từ ngoài cữa bỗng vang lên giọng nói của Hàn Mộ Vũ. Hàn Mộ Vi liền đứng dậy, chỉnh trang lại ngoại hình, sau đó mới bước ra mở cửa.
“Sao thế, Tiểu Vũ?”
Đứng trước mặt Hàn Mộ Vi bây giờ là Hàn Mộ Vũ mười sáu tuổi, thân hình nhỏ nhắn, gương mặt ngây thơ đáng yêu tràn ngập hơi thở tươi mát. Cô ta mặc một bộ váy màu trắng viền ren, tóc đen xỏa dài, quả thật rất xứng với hai từ “thanh thuần”-“trong sáng”. Hàn Mộ Vi âm thầm tự giễu một chút, trước đây cô chính là bị ngoại hình này lừa cho thê thảm, bây giờ mới hiểu được bên trong lớp vỏ ấy là sự xấu xa ghê tởm đến nhường nào.
Tác giả :
hangiw_