Thiếu Tướng Đại Nhân, Sủng Nhẹ Một Chút!
Chương 186: Đêm Nay Đừng Đi?
Mặc Dung Uyên dường như là cố ý, cố ý làm làm cho cô cảm thấy ngượng ngùng, không nói một lời nào mà nhìn xuống dưới đất.
Hàn Mộ Vi có chút ngượng ngùng, vì cái gì ngay giờ phút này cô cảm thấy bản thân mình rõ ràng mới là chủ nhà, lại so với hắn cái người khách này lại càng thêm không được tự nhiên chút nào?
Hơn nửa ngày, cô mới nói: "Muốn xem TV hay không?"
"...... Cũng được."
Rõ ràng chỉ là hai chữ đơn giản như thế, hắn dùng thanh âm trầm thấp mà có từ tính nói ra, vậy mà Hàn Mộ Vi lại cảm giác chính mình trong tâm nháy mắt có chút ngứa, cô không dám nhìn hắn, vội vàng mở TV lên.
Trời mưa càng lúc càng lớn hơn nữa, tiếng mưa rơi dần dần đều đã nhanh chóng lấn át âm thanh từ trong TV phát ra, Hàn Mộ Vi có chút khẩn trương mà ngồi ở trên sô pha, cách Mặc Dung Uyên khoảng cách cỡ ba người ngồi.
Trong bầu không khí an tĩnh, cơn mưa vẫn tiếp tục diễn ra, trời lại càng lúc càng tối sầm lại. Đến lúc Hàn Mộ Vi chú ý tới thời gian, thì đã là 11 giờ tối.
Thời gian này đi ra bên ngoài càng không thể tìm thấy một chiếc xe nào cả, hơn nữa cũng đã trễ thế này rồi, ở ngoài đường bây giờ trơn trượt như thế, trời là còn tối như vậy, một ngươi chân cẳng bất tiện như hắn quay trở về nhà nhất định là rất khó khăn......
Hàn Mộ Vi nhìn Mặc Dung Uyên, cắn răng xuống môi dưới mà nói, "Nếu không thì hôm nay ở tạm lại đây đi......"
Mặc Dung Uyên nhìn cô, rũ lông mi xuống, "Có thể sao?"
Hàn Mộ Vi vội vàng gật đầu, "Đương nhiên là có thể!"
Nhưng mà, sau khi cô nhìn nhìn lại phòng ốc của mình, nhịn không được trong lòng có chút rối rắm.
Trong những căn chung cư mà Vệ Như Yên đã để lại cho cô, đây chính là căn nhỏ nhất, chỉ có hai phòng và một phòng khách. Cô là bởi vì không thích không gian quá trống trải giống như là lúc ở Hàn Gia, chỉ nghĩ muốn có không gian độc thuộc về chính mình.
Hai căn phòng này một căn là phòng cô, một căn được cô bày trí lại trở thành thư phòng, căn bản không có chuẩn bị phòng cho khách đến, bởi vì cô cũng căn bản không hề hy vọng rằng có bất luận kẻ nào tiến vào không gian của riêng cô chiếm giữ.
Cho nên hiện tại điều này liền trở thành một nỗi phiền não: Mặc Dung Uyên nên ngủ ở đâu?
Mặc Dung Uyên vừa nhìn đã biết cô đang suy nghĩ cái gì, cười khẽ nhẹ, "Ghế sô pha của nhà em rất lớn, tôi trên ghế sô pha là được!"
Hàn Mộ Vi do dự một chút, rồi gật gật đầu, "tôi đi tìm chăn mềm lấy cho anh."
Chăn mềm dư thừa thì vẫn có, bởi vì Hàn Mộ Vi đặc biệt rất sợ bị lạnh, vào lúc mùa đông đến,trên giường phải có ít nhất hai cái chăn thì mới có thể ngủ được.
Nằm ở phía trên chiếc ghế sô pha có chút nhỏ này, dưới ánh sáng lờ mờ của đèn, Mặc Dung Uyên đột nhiên cảm giác thập phần ấm áp. Nhìn về phòng của Hàn Mộ Vi, Mặc Dung Uyên chậm rãi nhắm hai mắt lại, khóe miệng lại không tự giác mà dương lên......
Ở trong phòng, rõ ràng đã tới tới thời gian phải đi ngủ như là thường ngày rồi, nhưng Hàn Mộ Vi lại vẫn mở to đôi mắt không có ngủ được.
Nghĩ đến phòng khách vẫn còn có một người khác, vốn dĩ cho rằng sẽ có chút không thích ứng được, nhưng trong loại cảm giác không thích ứng này, lại có nhiều thêm một phần cảm thấy an tâm mà trước nay chưa từng có.
Vốn dĩ rối rắm, cho rằng bản thân sẽ cả đêm đều sẽ ngủ không được, nhưng sau khi nghĩ đến việc ở trong phòng khách còn có người, không biết vì sao, đột nhiên lại không hề khẩn trương nữa. Hàn Mộ Vi khép hờ đôi mắt lại, một đêm không mơ.
Thoạt nhìn vẫn là giống như một ngày bình thường, vẫn bình bình đạm đạm như thế mà trôi qua.
Sáng sớm ngày hôm sau, vào lúc Hàn Mộ Vi thức dậy, Lưu thúc đã đi đến đây rồi, lại còn chuẩn bị sẵn bữa sáng cho hai người họ
Mặc Dung Uyên đã thay đổi một bộ quần áo khác, nhìn tiểu cô nương đang mặc bộ đồ ngủ trông có vẻ vẫn chưa có tỉnh ngủ bước ra khỏi phòng, có chút ngây ngốc mà nhìn hắn, có lẽ đã quên mất hắn tại sao lại xuất hiện ở chỗ này.
Sau đó cô đã nhanh chóng nhớ ra được, hai lỗ tai đỏ ửng lên nhanh lùi về phía sau một bước, vọt vào trong toilet!
Cái này đại khái đây là lần đầu tuên tiểu cô nương đứng trước mặt hắn lại hoảng hốt như thế!
Lại còn...... Rất đáng yêu!
Mặc Dung Uyên uống sữa đậu nành, như đang suy tư gì đó.
Lưu thúc đem những chuyện trước đó giải quyết lại một lần, ngoại trừ những cái chuyện được phát trên chương trình kia, thật ra là Mặc Dung Uyên càng muốn biết được hơn chính là, trong khoảng thời gian này Hàn gia đã xảy ra hết thảy tất cả những chuyện gì.
Chuyện xảy ra ở buổi tiệc trưởng thành ngày hôm đó đã có không ít người chứng kiến được, nên cũng không khó mà tra ra được.
Hàn Mộ Vi có chút ngượng ngùng, vì cái gì ngay giờ phút này cô cảm thấy bản thân mình rõ ràng mới là chủ nhà, lại so với hắn cái người khách này lại càng thêm không được tự nhiên chút nào?
Hơn nửa ngày, cô mới nói: "Muốn xem TV hay không?"
"...... Cũng được."
Rõ ràng chỉ là hai chữ đơn giản như thế, hắn dùng thanh âm trầm thấp mà có từ tính nói ra, vậy mà Hàn Mộ Vi lại cảm giác chính mình trong tâm nháy mắt có chút ngứa, cô không dám nhìn hắn, vội vàng mở TV lên.
Trời mưa càng lúc càng lớn hơn nữa, tiếng mưa rơi dần dần đều đã nhanh chóng lấn át âm thanh từ trong TV phát ra, Hàn Mộ Vi có chút khẩn trương mà ngồi ở trên sô pha, cách Mặc Dung Uyên khoảng cách cỡ ba người ngồi.
Trong bầu không khí an tĩnh, cơn mưa vẫn tiếp tục diễn ra, trời lại càng lúc càng tối sầm lại. Đến lúc Hàn Mộ Vi chú ý tới thời gian, thì đã là 11 giờ tối.
Thời gian này đi ra bên ngoài càng không thể tìm thấy một chiếc xe nào cả, hơn nữa cũng đã trễ thế này rồi, ở ngoài đường bây giờ trơn trượt như thế, trời là còn tối như vậy, một ngươi chân cẳng bất tiện như hắn quay trở về nhà nhất định là rất khó khăn......
Hàn Mộ Vi nhìn Mặc Dung Uyên, cắn răng xuống môi dưới mà nói, "Nếu không thì hôm nay ở tạm lại đây đi......"
Mặc Dung Uyên nhìn cô, rũ lông mi xuống, "Có thể sao?"
Hàn Mộ Vi vội vàng gật đầu, "Đương nhiên là có thể!"
Nhưng mà, sau khi cô nhìn nhìn lại phòng ốc của mình, nhịn không được trong lòng có chút rối rắm.
Trong những căn chung cư mà Vệ Như Yên đã để lại cho cô, đây chính là căn nhỏ nhất, chỉ có hai phòng và một phòng khách. Cô là bởi vì không thích không gian quá trống trải giống như là lúc ở Hàn Gia, chỉ nghĩ muốn có không gian độc thuộc về chính mình.
Hai căn phòng này một căn là phòng cô, một căn được cô bày trí lại trở thành thư phòng, căn bản không có chuẩn bị phòng cho khách đến, bởi vì cô cũng căn bản không hề hy vọng rằng có bất luận kẻ nào tiến vào không gian của riêng cô chiếm giữ.
Cho nên hiện tại điều này liền trở thành một nỗi phiền não: Mặc Dung Uyên nên ngủ ở đâu?
Mặc Dung Uyên vừa nhìn đã biết cô đang suy nghĩ cái gì, cười khẽ nhẹ, "Ghế sô pha của nhà em rất lớn, tôi trên ghế sô pha là được!"
Hàn Mộ Vi do dự một chút, rồi gật gật đầu, "tôi đi tìm chăn mềm lấy cho anh."
Chăn mềm dư thừa thì vẫn có, bởi vì Hàn Mộ Vi đặc biệt rất sợ bị lạnh, vào lúc mùa đông đến,trên giường phải có ít nhất hai cái chăn thì mới có thể ngủ được.
Nằm ở phía trên chiếc ghế sô pha có chút nhỏ này, dưới ánh sáng lờ mờ của đèn, Mặc Dung Uyên đột nhiên cảm giác thập phần ấm áp. Nhìn về phòng của Hàn Mộ Vi, Mặc Dung Uyên chậm rãi nhắm hai mắt lại, khóe miệng lại không tự giác mà dương lên......
Ở trong phòng, rõ ràng đã tới tới thời gian phải đi ngủ như là thường ngày rồi, nhưng Hàn Mộ Vi lại vẫn mở to đôi mắt không có ngủ được.
Nghĩ đến phòng khách vẫn còn có một người khác, vốn dĩ cho rằng sẽ có chút không thích ứng được, nhưng trong loại cảm giác không thích ứng này, lại có nhiều thêm một phần cảm thấy an tâm mà trước nay chưa từng có.
Vốn dĩ rối rắm, cho rằng bản thân sẽ cả đêm đều sẽ ngủ không được, nhưng sau khi nghĩ đến việc ở trong phòng khách còn có người, không biết vì sao, đột nhiên lại không hề khẩn trương nữa. Hàn Mộ Vi khép hờ đôi mắt lại, một đêm không mơ.
Thoạt nhìn vẫn là giống như một ngày bình thường, vẫn bình bình đạm đạm như thế mà trôi qua.
Sáng sớm ngày hôm sau, vào lúc Hàn Mộ Vi thức dậy, Lưu thúc đã đi đến đây rồi, lại còn chuẩn bị sẵn bữa sáng cho hai người họ
Mặc Dung Uyên đã thay đổi một bộ quần áo khác, nhìn tiểu cô nương đang mặc bộ đồ ngủ trông có vẻ vẫn chưa có tỉnh ngủ bước ra khỏi phòng, có chút ngây ngốc mà nhìn hắn, có lẽ đã quên mất hắn tại sao lại xuất hiện ở chỗ này.
Sau đó cô đã nhanh chóng nhớ ra được, hai lỗ tai đỏ ửng lên nhanh lùi về phía sau một bước, vọt vào trong toilet!
Cái này đại khái đây là lần đầu tuên tiểu cô nương đứng trước mặt hắn lại hoảng hốt như thế!
Lại còn...... Rất đáng yêu!
Mặc Dung Uyên uống sữa đậu nành, như đang suy tư gì đó.
Lưu thúc đem những chuyện trước đó giải quyết lại một lần, ngoại trừ những cái chuyện được phát trên chương trình kia, thật ra là Mặc Dung Uyên càng muốn biết được hơn chính là, trong khoảng thời gian này Hàn gia đã xảy ra hết thảy tất cả những chuyện gì.
Chuyện xảy ra ở buổi tiệc trưởng thành ngày hôm đó đã có không ít người chứng kiến được, nên cũng không khó mà tra ra được.
Tác giả :
hangiw_