Thiếu Tướng Đại Nhân, Sủng Nhẹ Một Chút!
Chương 175: Một Người Lực Lượng Có Bao Nhiêu Đại
Diêu Thơ trong thanh âm mang theo mê hoặc, cô thật sự rất biết cách nói chuyện để thuyết phục lòng người nghe, Hàn Mộ Vi phát hiện, chính mình dần đã bị xúc động.
Hàn Mộ Vi rốt cuộc cũng đã đáp ứng lời mới phỏng vấn của Diêu Thơ, ở dưới sự cho phép của Lý lão sư cùng với hiệu trưởng của Nhất Trung, Diêu Thơ cùng hai người phóng viên cấp dưới của mình cùng nhau đi tới Giang Thành Nhất Trung, quay lại toàn bộ cuộc sống sinh hoạt ngày thường của Hàn Mộ Vi, còn phỏng vấn một số người bạn học cùng vài vị lão sư của Hàn Mộ Vi.
Hàn Mộ Vi trong lời nói của các bạn học cùng các vị lão sư, Diêu Thơ bọn họ nghe thấy được những Hàn Mộ Vi không giống nhau.
Người thì bảo Hàn Mộ Vi là chăm chỉ, dũng cảm, là thích giúp đỡ mọi người. Cô an an tĩnh tĩnh, nhưng lúc có người cần giúp đỡ cô cũng không có chối từ, những học sinh giỏi có thành tích tốt khác đều không phải nguyện ý trợ giúp cho những người khác, đặc biệt là những người cùng thành tích của bản thân không kém cạnh hơn là bao, nhưng Hàn Mộ Vi lại không giống như thế, Hàn Mộ Vi giống như là hoàn toàn không có cái gọi là tâm tình ghen ghét gì đó, đối bất luận người nào đều đối xử bình đẳng như nhau.
Cô là ưu tú, thông minh, trong khoảng thời gian có mấy tháng ngắn ngủi, cô từ giấy trắng đến không đạt tiêu chuẩn lại đến đạt tiêu chuẩn, hiện tại biến thành trừ bỏ ngữ văn những môn khác đều đạt được điểm tuyệt đối làm cho người người kinh ngạc! Cô chính là động lực khích lệ tinh thần cho lớp 2/3 thậm chí toàn bộ các học sinh khác của Giang Thành Nhất Trung, làm rất nhiều học sinh có thành tích không được tốt đều dần tin tưởng chỉ cần nỗ lực liền có thể tiến bộ, cũng xúc tiến nhóm học sinh xuất sắc bắt đầy cạnh tranh.
"Em ấy đã thay đổi toàn bộ tinh thần học tập ở trong lớp, hết thảy đều giống như rực rỡ hẳn lên." Lý lão sư nói, "Ban đầu thời điểm khi lên lớp 12, kỳ thật có rất nhiều em học sinh có thành tích trung bình hoặc kém đều tình nguyên giữ nguyên trạng thái như hiện tại, không hề có ý muốn nỗ lực, bởi vì ở trong mắt bọn họ, chính mình cho dù có làm như thế nào đi chăng nữa, cũng không thể đem thành tích tăng cao hơn nữa. Mà cũng có rất nhiều em học sinh có thành tích ưu tú cũng dần bắt đầu thoả mãn với thành tích hiện đang có, không thể nói không tư tiến thủ, chỉ có thể nói không đủ nỗ lực, bọn họ còn có thể có tiềm năng lớn hơn nữa. Mà Hàn Mộ Vi phát kích này được bắn ra làm cho các em ấy đều bị ảnh hưởng, tháng này ngay cả những em học sinh có thành tích ưu tú đều đã tiến bộ lên hơn rất nhiều nữa......"
Chỉ một người Hàn Mộ Vi tồn tại, liền đủ để khiến cho nhiều người thay đổi đến như vậy sao, Diêu Thơ cũng có chút bị cảm nhiễm.
Bọn họ trong lúc Hàn Mộ Vi đi học ở bên ngoài phòng học quay lại những hình ảnh của cô khi đi học, lại nhận thấy rằng sự tồn tại của bọn họ hoàn toàn không làm ảnh hưởng gì đến Hàn Mộ Vi được, thời điểm khi cô đang làm một việc gì đó đều luôn rất nghiêm túc chăm chú, căn bản không có một chủ sự phân tâm nào dành cho người khác cả
Trong thời gian một tiết học, Hàn Mộ Vi đều hết sức chăm chú mà tập trung nghe nội dung bài học mà lão sư giảng dạy trên bảng, hoàn toàn phất lờ bọn họ.
Bọn họ đem tất cả những phiếu điểm ba tháng được phát một lần từ trước đến nay của Hàn Mộ Vi chụp lại hết, nhìn những con điểm trên phía cứ liên tục tăng lên mà không hề suy giảm xuống một chút thì lại ngạc cảm thán không thôi.
Ở trường học như thế còn chưa tính, thời điểm lúc Diêu Thơ đi theo Hàn Mộ Vi về nhà cô, quả thực bị doạ sợ ngây người.
Diêu Thơ cô...... Chưa bao giờ gặp qua trong nhà của một thiếu nữ mười bảy mười tám tuổi nào mà có thể sạch sẽ gọn gàng lại ngăn nắp đến như thế!
Nói thực ra, thời điểm ngay từ lúc đi vào cửa, Diêu Thơ cảm giác toàn bộ phòng ở rất là lạnh băng. Bởi vì Hàn Mộ Vi cũng vừa mới dọn đến đây ở không bao lâu, các đồ điện gia dụng các đồ dùng ở phòng khách cũng không có dấu vết đữ sử dụng qua, phòng ở cũng là mới tinh, lúc trước hình như là chưa có ai đến ở cả quả thật rất sạch sẽ.
Có điều, sau khi đi vào bên trong nhà bếp của Hàn Mộ Vi, bọn họ liền thay đổi cái nhìn.
Tủ lạnh tràn đầy nguyên liệu nấu ăn mới và tươi ngon cùng toàn bộ đồ dùng nấu ăn đều có đầy đủ ở trong phòng bếp làm cho người ta có thể nhìn ra được, chủ nhân nơi này hẳn là thường xuyên nấu cơm.
Bởi vì muốn quay và chụp lại một ngày thường của Hàn Mộ Vi, cho nên Diêu Thơ để cho cô làm lơ bọn họ, để Hàn Mộ Vi tự nhiên muốn làm cái gì thường ngày hay làm thì cứ làm cái đó.
Vì thế, Hàn Mộ Vi vẫn giống như những ngày bình thường đi ra chợ chọn mua một số món đem về nhà nấu, an tĩnh mà bắt đầu nấu ăn
Diêu Thơ phát hiện, cô thiếu nữ mười tám tuổi này dáng vẻ động tác lúc nấu ăn đều khá là thuần thục, một bước rồi một bước kế tiếp động tác luôn rất thuần thục và nhanh chóng, giống như những người đầu bếp đang nấu món ăn vậy,lại còn biết nấu nhiều công thức các món ăn mà không cần tham khảo sách, thoạt nhìn là làm rất nhiều món như làm đồ ăn ngày tết vậy.
Hàn Mộ Vi rốt cuộc cũng đã đáp ứng lời mới phỏng vấn của Diêu Thơ, ở dưới sự cho phép của Lý lão sư cùng với hiệu trưởng của Nhất Trung, Diêu Thơ cùng hai người phóng viên cấp dưới của mình cùng nhau đi tới Giang Thành Nhất Trung, quay lại toàn bộ cuộc sống sinh hoạt ngày thường của Hàn Mộ Vi, còn phỏng vấn một số người bạn học cùng vài vị lão sư của Hàn Mộ Vi.
Hàn Mộ Vi trong lời nói của các bạn học cùng các vị lão sư, Diêu Thơ bọn họ nghe thấy được những Hàn Mộ Vi không giống nhau.
Người thì bảo Hàn Mộ Vi là chăm chỉ, dũng cảm, là thích giúp đỡ mọi người. Cô an an tĩnh tĩnh, nhưng lúc có người cần giúp đỡ cô cũng không có chối từ, những học sinh giỏi có thành tích tốt khác đều không phải nguyện ý trợ giúp cho những người khác, đặc biệt là những người cùng thành tích của bản thân không kém cạnh hơn là bao, nhưng Hàn Mộ Vi lại không giống như thế, Hàn Mộ Vi giống như là hoàn toàn không có cái gọi là tâm tình ghen ghét gì đó, đối bất luận người nào đều đối xử bình đẳng như nhau.
Cô là ưu tú, thông minh, trong khoảng thời gian có mấy tháng ngắn ngủi, cô từ giấy trắng đến không đạt tiêu chuẩn lại đến đạt tiêu chuẩn, hiện tại biến thành trừ bỏ ngữ văn những môn khác đều đạt được điểm tuyệt đối làm cho người người kinh ngạc! Cô chính là động lực khích lệ tinh thần cho lớp 2/3 thậm chí toàn bộ các học sinh khác của Giang Thành Nhất Trung, làm rất nhiều học sinh có thành tích không được tốt đều dần tin tưởng chỉ cần nỗ lực liền có thể tiến bộ, cũng xúc tiến nhóm học sinh xuất sắc bắt đầy cạnh tranh.
"Em ấy đã thay đổi toàn bộ tinh thần học tập ở trong lớp, hết thảy đều giống như rực rỡ hẳn lên." Lý lão sư nói, "Ban đầu thời điểm khi lên lớp 12, kỳ thật có rất nhiều em học sinh có thành tích trung bình hoặc kém đều tình nguyên giữ nguyên trạng thái như hiện tại, không hề có ý muốn nỗ lực, bởi vì ở trong mắt bọn họ, chính mình cho dù có làm như thế nào đi chăng nữa, cũng không thể đem thành tích tăng cao hơn nữa. Mà cũng có rất nhiều em học sinh có thành tích ưu tú cũng dần bắt đầu thoả mãn với thành tích hiện đang có, không thể nói không tư tiến thủ, chỉ có thể nói không đủ nỗ lực, bọn họ còn có thể có tiềm năng lớn hơn nữa. Mà Hàn Mộ Vi phát kích này được bắn ra làm cho các em ấy đều bị ảnh hưởng, tháng này ngay cả những em học sinh có thành tích ưu tú đều đã tiến bộ lên hơn rất nhiều nữa......"
Chỉ một người Hàn Mộ Vi tồn tại, liền đủ để khiến cho nhiều người thay đổi đến như vậy sao, Diêu Thơ cũng có chút bị cảm nhiễm.
Bọn họ trong lúc Hàn Mộ Vi đi học ở bên ngoài phòng học quay lại những hình ảnh của cô khi đi học, lại nhận thấy rằng sự tồn tại của bọn họ hoàn toàn không làm ảnh hưởng gì đến Hàn Mộ Vi được, thời điểm khi cô đang làm một việc gì đó đều luôn rất nghiêm túc chăm chú, căn bản không có một chủ sự phân tâm nào dành cho người khác cả
Trong thời gian một tiết học, Hàn Mộ Vi đều hết sức chăm chú mà tập trung nghe nội dung bài học mà lão sư giảng dạy trên bảng, hoàn toàn phất lờ bọn họ.
Bọn họ đem tất cả những phiếu điểm ba tháng được phát một lần từ trước đến nay của Hàn Mộ Vi chụp lại hết, nhìn những con điểm trên phía cứ liên tục tăng lên mà không hề suy giảm xuống một chút thì lại ngạc cảm thán không thôi.
Ở trường học như thế còn chưa tính, thời điểm lúc Diêu Thơ đi theo Hàn Mộ Vi về nhà cô, quả thực bị doạ sợ ngây người.
Diêu Thơ cô...... Chưa bao giờ gặp qua trong nhà của một thiếu nữ mười bảy mười tám tuổi nào mà có thể sạch sẽ gọn gàng lại ngăn nắp đến như thế!
Nói thực ra, thời điểm ngay từ lúc đi vào cửa, Diêu Thơ cảm giác toàn bộ phòng ở rất là lạnh băng. Bởi vì Hàn Mộ Vi cũng vừa mới dọn đến đây ở không bao lâu, các đồ điện gia dụng các đồ dùng ở phòng khách cũng không có dấu vết đữ sử dụng qua, phòng ở cũng là mới tinh, lúc trước hình như là chưa có ai đến ở cả quả thật rất sạch sẽ.
Có điều, sau khi đi vào bên trong nhà bếp của Hàn Mộ Vi, bọn họ liền thay đổi cái nhìn.
Tủ lạnh tràn đầy nguyên liệu nấu ăn mới và tươi ngon cùng toàn bộ đồ dùng nấu ăn đều có đầy đủ ở trong phòng bếp làm cho người ta có thể nhìn ra được, chủ nhân nơi này hẳn là thường xuyên nấu cơm.
Bởi vì muốn quay và chụp lại một ngày thường của Hàn Mộ Vi, cho nên Diêu Thơ để cho cô làm lơ bọn họ, để Hàn Mộ Vi tự nhiên muốn làm cái gì thường ngày hay làm thì cứ làm cái đó.
Vì thế, Hàn Mộ Vi vẫn giống như những ngày bình thường đi ra chợ chọn mua một số món đem về nhà nấu, an tĩnh mà bắt đầu nấu ăn
Diêu Thơ phát hiện, cô thiếu nữ mười tám tuổi này dáng vẻ động tác lúc nấu ăn đều khá là thuần thục, một bước rồi một bước kế tiếp động tác luôn rất thuần thục và nhanh chóng, giống như những người đầu bếp đang nấu món ăn vậy,lại còn biết nấu nhiều công thức các món ăn mà không cần tham khảo sách, thoạt nhìn là làm rất nhiều món như làm đồ ăn ngày tết vậy.
Tác giả :
hangiw_