Thiếu Thêm Một Chút Đường
Chương 7: Red velvet 7
Edit: Doãn Kiệt
Beta: Doãn Thiên
- ----
Nhéo đùi??
Hứa Kha buồn nôn. Cô đưa tay đẩy ông ta ra, sắc mặt cũng không ra vẻ cung kính nữa.
"Buông tay!"
Triệu Chấn Vũ rất say, làm sao có thể nhận ra là cô đang nổi giận hay vui vẻ. Ở trong mắt hắn, chỉ cần đập thật nhiều tiền, đàn bà có không vui hơn nữa cũng phải hài lòng.
Thể lực nam nữ vốn cách xa, huống chi đối diện cô còn là một con ma men!
Cổ tay của Hứa Kha bị tay hắn bóp chặt, người bị kéo sát lại. Lúc này mùi rượu nồng đậm phun lên mặt cô, làm cô ghê tởm muốn nôn.
"Tổng giám đốc Triệu! Phiền anh buông tay ra! Nếu không tôi sẽ kêu người tới!"
Triệu Chấn Vũ vui vẻ: "Kêu người làm gì hả tiểu thư Hứa, tôi cũng không phải muốn thế nào, chỉ muốn cùng em uống chén rượu thôi mà."
"Anh…"
Đúng lúc này, di động của ai vang lên. Tiếng chuông liên miên không ngừng, không nghe cũng không dừng.
Triệu Chấn Vũ chửi thầm trong miệng, buông một tay ra lấy di động từ trong túi ra.
"Gì vậy!"
Người bên kia điện thoại nói câu gì Hứa Kha không rõ, cô chỉ biết là Triệu Chấn Vũ nghe xong đột nhiên buông lỏng cô ra. Cô vội vàng trốn sang một bên. Đi được mấy bước cô thấy ông ta lại quay đầu, nửa tỉnh nửa say: "Tiểu thư Hứa, cô phải chờ tôi đó."
Triệu Chấn Vũ rời đi làm cả hành lang đột nhiên rơi vào vắng vẻ. Hứa Kha dựa vào tường, mồ hôi lạnh ướt lưng.
Cô luôn cực kỳ kiêu ngạo, nhưng dù kiêu ngạo thế nào đi chăng nữa, cô cũng không còn là cô bé từng có lá chắn bảo vệ phía sau kia nữa, bỗng nhiên gặp phải tình huống này, nói không sợ là nói dối.
Hô hấp hơi loạn, mắt Hứa Kha cũng tối xuống, cô thật sự không thích bản thân bất lực như lúc này.
Đang muốn rời đi, tay bỗng bị người khác nắm lấy. Nắm đúng vào vị trí vừa rồi bị Triệu Chấn Vũ nắm, đau đớn trong nháy mắt truyền tới làm Hứa Kha hất tay theo bản năng.
"Đi theo tôi."
Hứa Kha dừng một chút, lúc này mới phát hiện Tiêu Kỳ rời đi khi nãy lại quay lại.
Cô không giãy dụa nữa mà lạnh lùng nhìn anh: "Tổng giám đốc Tiêu, có chuyện gì sao?"
Tiêu Kỳ cũng không nói gì, kéo cô đi về phía trước.
"Anh muốn làm gì?"
"Buông tay…"
"Tiêu Kỳ?!"
…
Bước chân Tiêu Kỳ cuối cùng cũng dừng lại, anh lạnh lẽo quay đầu nhìn cô: "Làm sao, thật sự muốn ngồi đấy chờ Triệu Chấn Vũ à?"
Hứa Kha: "…"
Xuyên qua hành lang, đi lên cầu thang là tầng cao nhất của khách sạn, nơi này có quán cà phê và hồ bơi để phục vụ cho khách ở lại khách sạn.
Bởi vì tiết trời mùa này nên không ai đến bơi, nhưng quán cà phê có vài thương nhân ngồi nói chuyện làm ăn.
Hứa Kha bị Tiêu Kỳ kéo đến cạnh lan can, gió lạnh thổi qua làm cô bỗng run lên.
Tiêu Kỳ buông lỏng tay, hạ mắt nhìn cô: "Lạnh không?"
Anh luôn luôn lạnh nhạt, những lời này lại mang theo tình cảm ấm áp hiếm thấy, nhưng Hứa Kha lại không hề phát hiện ra, cô chỉ nói: "Anh kéo tôi đến đây làm gì?"
"Để cô ở đấy chờ Triệu Chấn Vũ mới đúng à?"
Hứa Kha bị anh làm tức đến bật cười: "Ngay từ đầu không phải tổng giám đốc Tiêu đẩy tôi về phía tổng giám đốc Triệu hay sao, sao bây giờ lại muốn kéo tôi về?"
Tiêu Kỳ buồn bực: "Tôi đẩy em đến chỗ ông ta khi nào, mà nếu tôi đẩy thật, em cho là em thoát được à?"
Hứa Kha sửng sốt. Cô chợt nhận ra được cú điện thoại vừa rồi của Triệu Chấn Vũ là anh động tay động chân sau lưng.
Cô hừ nhẹ một tiếng: "Lúc trước ở sảnh tiệc cũng không thấy anh ngăn cản."
"Tổng giám đốc Triệu là kim chủ gần đây của Kalman." Tiêu Kỳ cười yếu ớt, "Em nói xem, sao tôi có thể làm mất mặt ông ta trước mặt mọi người được."
Tóc Hứa Kha bị gió thổi loạn lên, cô vén sợi tóc vương trên mặt ra sau tai, im lặng trừng mắt với anh một cái, xoay người muốn đi. Nhưng cô vừa bước được nửa bước đã bị Tiêu Kỳ lôi trở lại. Lúc này anh dùng lực, kéo một chút liền khiến cô nhào vào trong lòng anh.
Nhiệt độ cơ thể lập tức truyền tới, thân thể cảm nhận được một tia ấm áp. Nhưng khuôn mặt của cô lại không hề ấm áp tí nào, cô ngước mắt nhìn Tiêu Kỳ.
Lời của Tiêu Kỳ mang theo gai nhọn: "Đi đâu? Muốn xuống dưới tìm Triệu Chấn Vũ à?"
Hứa Kha cũng cố ý tranh cãi với anh: "Thế thì sao?"
Tiêu Kỳ híp mắt, tay nắm cằm cô: "Em đừng nói với tôi rằng em không biết ông ta là hạng người gì."
"Hạng người gì?" Hứa Kha lườm anh, "Giao thiệp gần gũi với tổng giám đốc Tiêu, hẳn không phải người tốt lành gì rồi."
Tiêu Kỳ nở nụ cười, anh cười rất lãnh đạm. Anh áp sát tai cô, giọng nói thập phần dễ nghe: "Không chỉ không phải người tốt… Sao, đồng nghiệp trong nhà hàng nói cho em ít tin đồn nhỏ rồi hả?"
Hứa Kha biến sắc.
Tiêu Kỳ nhìn cô: "Xem ra là biết rồi."
Hứa Kha gạt tay anh ra: "Cho nên anh rốt cuộc là muốn nói cái gì?"
"Tôi chỉ muốn nói cho em biết, Triệu Chấn Vũ đã nhìn trúng ai thì sẽ không dễ dàng bỏ qua." Tiêu Kỳ cúi thấp đầu xuống, cách cô rất gần, "Mà em, hiện tại đã là con mồi của ông ta rồi."
"…"
"Ông ta thích nhất kiểu người như em, không đem tới tay không chơi ngán… Cũng không dễ chạy trốn như thế."
Hứa Kha dùng giằng từ ngực anh chạy ra, cô nén giận ra cầu thang, đi xuống. Những điều Tiêu Kỳ nói cô đã nghe ở chỗ đồng nghiệp, trong lòng thấp thỏm phiền muộn, nhưng lại không nguyện ý bày ra dù chỉ một ít khi anh ở đây.
"Tôi có thể giúp em." Phía sau truyền đến giọng nói của Tiêu Kỳ.
Bước chân Hứa Kha bị giữ lại, cô quay đầu nhìn anh, chỉ thấy người kia đưa tay ra chỗ cô, thanh âm hơi trầm, nửa dỗ nửa khuyên: "Đến chỗ của tôi này, ai cũng không làm gì được em."
Đêm rất sâu, bóng tối giăng ra như một cái lưới lớn. Bên ngoài tầng thượng gió lạnh thấu xương, rất lạnh, nhưng cũng chỉ có chỗ này mới có thể đem toàn bộ cảnh đêm phồn hoa của toàn thành phố thu vào đáy mắt.
Hứa Kha nở nụ cười, ngay từ đầu chỉ là nhếch môi, sau lại cười ra tiếng.
Cô từng bước một trở lại trước mặt Tiêu Kỳ. Cô đứng thẳng, đưa tay kéo cà vạt của anh: "Tôi còn đang nghĩ có chuyện gì đây này, thì ra nói tới nói lui chính là mục đích này."
Cô hơi nghiêng đầu, đôi mắt biết cười kia sóng tình dồn dập, hút hồn người khác: "Tôi lại không nghĩ tới tổng giám đốc Tiêu có lòng với tôi như vậy."
Tiêu Kỳ dựa theo lực tay kéo cà vạt của cô mà cúi người, tư thế ái muội, thần sắc trong trẻo lại lạnh lùng: "Không phải tôi vẫn luôn rất có lòng à?"
"Đúng nha." Hứa Kha ghé sát lại gần anh, dừng cách môi anh một cm, "Nhưng có chút đáng tiếc nha…"
"Hm?"
"Anh, một chút cũng không giống hình mẫu tôi thích."
***
Tiêu Kỳ không phải kiểu người Hứa Kha thích, điểm này cô không nói dối.
Anh mặt nào cũng ưu tú, nhưng tâm tư khó đoán, cộng thêm dáng vẻ như nắm trong tay hết thảy làm cô không chịu nổi. Đều nói những người quá giống nhau không thể ở chung một chỗ, cho nên Hứa Kha sẽ tán thưởng anh, nhưng không có nghĩa là cô sẽ cho phép bản thân đến gần anh, bởi cô biết, đến gần nghĩa là nguy hiểm.
Nhưng cũng may, từ hôm đó, Hứa Kha không gặp lại Tiêu Kỳ nữa, nghe đồng nghiệp nói, anh đi nước ngoài công tác rồi.
Không có Tiêu Kỳ đến làm phiền, cuộc sống cô thoải mái hơn nhiều. Nhưng ai biết bớt đi một Tiêu Kỳ lại tới một Triệu Chấn Vũ.
Tiêu Kỳ nói, Triệu Chấn Vũ nhìn trúng cái gì, nếu không tới tay sẽ không dễ dàng bỏ qua.
Quả nhiên, liên tục một tuần liền, Triệu Chấn Vũ để người mang hoa, quà đến tặng rất nhiều. Mà bản thân ông ta, buổi trưa hoặc buổi tối sẽ đến Kalman ăn cơm. Ông ta không kéo cô, không bỏ như hôm uống rượu say, nhưng ông ta lại ngồi ở chỗ đó, ánh mắt lộ rõ dã tâm.
"Hứa Kha, nghe phục vụ bên ngoài nói tiên sinh Triệu lại đến nữa rồi." Bùi Hiểu Tinh đang rảnh tay, chạy đến cạnh cô len lén nói một câu.
Hứa Kha đang làm sốt chocolate, nghe vậy ừ một tiếng: "Tôi biết rồi."
"Vậy cô…"
"Làm sao?"
"Tôi chỉ muốn nhắc cô cẩn thận, tôi nghe được tin đồn không tốt của ông ta…"
Hứa Kha nhìn cô, trấn an: "Tôi cũng biết, cô yên tâm, không có chuyện gì đâu."
"A… Cô biết là tốt rồi, tôi cũng chỉ nghe đồn thôi," Bùi Hiểu Tinh cười khan, "Nhưng ngẫm lại cũng không có chuyện gì đâu, xã hội này còn có pháp luật mà, sao có thể tùy ý cho những người này xằng bậy."
"Hiểu Tinh, cô cũng quá ngây thơ rồi." Thạch Minh ở bên cạnh nói, "Có tiền có thể sai khiến ma quỷ, Hứa Kha, em thật sự phải đề phòng ông ta đấy. Nhỡ đâu ông ta không theo đuổi được lại thẹn quá thành giận ngáng chân em thì làm sao bây giờ?"
Bùi Hiểu Tinh: "Hả…"
Hứa Kha: "Được, tôi sẽ chú ý."
Buổi tối tan ca, Hứa Kha vừa ra khỏi khách sạn liền gặp Triệu Chấn Vũ. Ông ta đứng cạnh xe, thấy cô ra ngoài thì tiến lên đón.
"Vừa rồi em nói em đang làm việc không thể nói chuyện riêng tư, giờ tan việc rồi, em có thể dành cho tôi chút thời gian chứ?"
Sắc mặt Hứa Kha không đổi: "Không biết tổng giám đốc Triệu muốn nói gì?"
"Đứng nói không hay cho lắm, chúng ta đến chỗ yên tĩnh ngồi một chút đi?"
Hứa Kha cố ý lộ ra vẻ mặt khó xử: "Có lẽ không được đâu, hôm nay tôi có hẹn rồi."
Có hẹn là giả, từ chối là thật.
Triệu Chấn Vũ đương nhiên nhìn ra được manh mối, dù sao ông ta đã từng bị từ chối rất nhiều rồi.
Ông ta nhướn mi: "Hình như tôi làm gì khiến cho em không thích thì phải. Em từ chối tôi nhiều như vậy, tôi rất khó chịu đấy."
"Anh đùa sao, hôm nay tôi thật sự có hẹn."
Triệu Chấn Vũ nhìn chằm chằm Hứa Kha, ánh mắt thân sĩ ẩn nhẫn giả tạo dường như sắp không kiềm được: "Vậy khi nào em hẹn xong, tôi chờ em."
Hứa Kha cũng từng gặp người khó chơi, nhưng tới giờ cũng không gặp ai như Triệu Chấn Vũ. Trong tối ngoài sáng, từ chối đều làm như không thấy, nói với ông ta bao nhiêu cuối cùng cũng sẽ biến thành: rốt cuộc khi nào cô có thời gian?
Cứ thế mãi, cô thật sự bị quấn đến phiền. Nếu như là đàn ông bình thường cô còn có thể dùng phương pháp của mình xử lý, khiến anh ta lui bước. Nhưng người này căn bản không phải người bình thường!
Bên ngoài lễ độ, nhưng rõ ràng lễ độ này cũng chỉ có hạn. Cô biết nếu mình làm hao hết kiên trì của ông ta, ông ta có một vạn phương pháp để cô đi vào khuôn khổ.
Lá gan của cô không nhỏ, lại thật sợ chọc loại người phiền toái này.
Hai người giằng co, tiến không được, lùi cũng không xong. Hứa Kha đột nhiên thấy cửa khách sạn có một đám người đi ra.
Người đi đầu mặc tây trang màu xám tro, vừa gọi điện thoại vừa đi về phía chiếc xe dừng ở phía trước, mà đám người sau anh ta yên lặng đi theo. Khi anh ta sắp đến cạnh xe, một người lướt qua giúp anh ta mở cửa xe.
Người thương nhân đang nghiêm túc gọi điện thoại kia, đúng là Tiêu Kỳ không biết đã về nước từ lúc nào.
Tiêu Kỳ đi xuống bậc thang, nghiêng người chuẩn bị ngồi vào trong xe.
Trái tim Hứa Kha đập một cái, cô lập tức phản ứng lại: "Tiêu Kỳ!"
Người đàn ông đang khom lưng định vào xe chợt dừng lại. Anh nhìn thoáng qua chỗ cô, sau đó chậm rãi đứng thẳng người lên.
Vì vậy Hứa Kha đã quyết tâm. Trong ánh mắt kinh ngạc của Triệu Chấn Vũ, cùng ánh mắt ngây ngốc của cả đám người, cô mạnh mẽ đi thẳng về phía trước.
Cuối cùng, cô dừng lại trước mặt Tiêu Kỳ.
"Được, vậy lát nữa gặp… Tôi biết rồi, tạm dừng ở đây đã." Tiêu Kỳ nói chuyện điện thoại, nhưng ánh mắt lại vẫn nhìn cô.
Chờ sau khi cúp điện thoại xong, anh mới hỏi: "Sao thế?"
Hứa Kha hơi nghiêng người qua, nhỏ giọng thầm thì: "Tôi chỉ muốn hỏi, lời tổng giám đốc Tiêu nói tuần trước còn hiệu lực không?"
Tiêu Kỳ nhìn cô một lát, bỗng nở nụ cười: "Hứa Kha, tôi với em không giống nhau."
"Lời của tôi, tôi sẽ giữ lời."
***
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Bản thân tác giả: (Từ từ lộ ra nụ cười biến thái).
Editor nói: Thiệt lạnh, Tiêu Kỳ động một cái là ánh mắt lạnh lẽo, thái độ lạnh lùng, biểu cảm băng lạnh. Tui mệt quá, tui bị đông lại rồi, không có chương mới.
Beta: Doãn Thiên
- ----
Nhéo đùi??
Hứa Kha buồn nôn. Cô đưa tay đẩy ông ta ra, sắc mặt cũng không ra vẻ cung kính nữa.
"Buông tay!"
Triệu Chấn Vũ rất say, làm sao có thể nhận ra là cô đang nổi giận hay vui vẻ. Ở trong mắt hắn, chỉ cần đập thật nhiều tiền, đàn bà có không vui hơn nữa cũng phải hài lòng.
Thể lực nam nữ vốn cách xa, huống chi đối diện cô còn là một con ma men!
Cổ tay của Hứa Kha bị tay hắn bóp chặt, người bị kéo sát lại. Lúc này mùi rượu nồng đậm phun lên mặt cô, làm cô ghê tởm muốn nôn.
"Tổng giám đốc Triệu! Phiền anh buông tay ra! Nếu không tôi sẽ kêu người tới!"
Triệu Chấn Vũ vui vẻ: "Kêu người làm gì hả tiểu thư Hứa, tôi cũng không phải muốn thế nào, chỉ muốn cùng em uống chén rượu thôi mà."
"Anh…"
Đúng lúc này, di động của ai vang lên. Tiếng chuông liên miên không ngừng, không nghe cũng không dừng.
Triệu Chấn Vũ chửi thầm trong miệng, buông một tay ra lấy di động từ trong túi ra.
"Gì vậy!"
Người bên kia điện thoại nói câu gì Hứa Kha không rõ, cô chỉ biết là Triệu Chấn Vũ nghe xong đột nhiên buông lỏng cô ra. Cô vội vàng trốn sang một bên. Đi được mấy bước cô thấy ông ta lại quay đầu, nửa tỉnh nửa say: "Tiểu thư Hứa, cô phải chờ tôi đó."
Triệu Chấn Vũ rời đi làm cả hành lang đột nhiên rơi vào vắng vẻ. Hứa Kha dựa vào tường, mồ hôi lạnh ướt lưng.
Cô luôn cực kỳ kiêu ngạo, nhưng dù kiêu ngạo thế nào đi chăng nữa, cô cũng không còn là cô bé từng có lá chắn bảo vệ phía sau kia nữa, bỗng nhiên gặp phải tình huống này, nói không sợ là nói dối.
Hô hấp hơi loạn, mắt Hứa Kha cũng tối xuống, cô thật sự không thích bản thân bất lực như lúc này.
Đang muốn rời đi, tay bỗng bị người khác nắm lấy. Nắm đúng vào vị trí vừa rồi bị Triệu Chấn Vũ nắm, đau đớn trong nháy mắt truyền tới làm Hứa Kha hất tay theo bản năng.
"Đi theo tôi."
Hứa Kha dừng một chút, lúc này mới phát hiện Tiêu Kỳ rời đi khi nãy lại quay lại.
Cô không giãy dụa nữa mà lạnh lùng nhìn anh: "Tổng giám đốc Tiêu, có chuyện gì sao?"
Tiêu Kỳ cũng không nói gì, kéo cô đi về phía trước.
"Anh muốn làm gì?"
"Buông tay…"
"Tiêu Kỳ?!"
…
Bước chân Tiêu Kỳ cuối cùng cũng dừng lại, anh lạnh lẽo quay đầu nhìn cô: "Làm sao, thật sự muốn ngồi đấy chờ Triệu Chấn Vũ à?"
Hứa Kha: "…"
Xuyên qua hành lang, đi lên cầu thang là tầng cao nhất của khách sạn, nơi này có quán cà phê và hồ bơi để phục vụ cho khách ở lại khách sạn.
Bởi vì tiết trời mùa này nên không ai đến bơi, nhưng quán cà phê có vài thương nhân ngồi nói chuyện làm ăn.
Hứa Kha bị Tiêu Kỳ kéo đến cạnh lan can, gió lạnh thổi qua làm cô bỗng run lên.
Tiêu Kỳ buông lỏng tay, hạ mắt nhìn cô: "Lạnh không?"
Anh luôn luôn lạnh nhạt, những lời này lại mang theo tình cảm ấm áp hiếm thấy, nhưng Hứa Kha lại không hề phát hiện ra, cô chỉ nói: "Anh kéo tôi đến đây làm gì?"
"Để cô ở đấy chờ Triệu Chấn Vũ mới đúng à?"
Hứa Kha bị anh làm tức đến bật cười: "Ngay từ đầu không phải tổng giám đốc Tiêu đẩy tôi về phía tổng giám đốc Triệu hay sao, sao bây giờ lại muốn kéo tôi về?"
Tiêu Kỳ buồn bực: "Tôi đẩy em đến chỗ ông ta khi nào, mà nếu tôi đẩy thật, em cho là em thoát được à?"
Hứa Kha sửng sốt. Cô chợt nhận ra được cú điện thoại vừa rồi của Triệu Chấn Vũ là anh động tay động chân sau lưng.
Cô hừ nhẹ một tiếng: "Lúc trước ở sảnh tiệc cũng không thấy anh ngăn cản."
"Tổng giám đốc Triệu là kim chủ gần đây của Kalman." Tiêu Kỳ cười yếu ớt, "Em nói xem, sao tôi có thể làm mất mặt ông ta trước mặt mọi người được."
Tóc Hứa Kha bị gió thổi loạn lên, cô vén sợi tóc vương trên mặt ra sau tai, im lặng trừng mắt với anh một cái, xoay người muốn đi. Nhưng cô vừa bước được nửa bước đã bị Tiêu Kỳ lôi trở lại. Lúc này anh dùng lực, kéo một chút liền khiến cô nhào vào trong lòng anh.
Nhiệt độ cơ thể lập tức truyền tới, thân thể cảm nhận được một tia ấm áp. Nhưng khuôn mặt của cô lại không hề ấm áp tí nào, cô ngước mắt nhìn Tiêu Kỳ.
Lời của Tiêu Kỳ mang theo gai nhọn: "Đi đâu? Muốn xuống dưới tìm Triệu Chấn Vũ à?"
Hứa Kha cũng cố ý tranh cãi với anh: "Thế thì sao?"
Tiêu Kỳ híp mắt, tay nắm cằm cô: "Em đừng nói với tôi rằng em không biết ông ta là hạng người gì."
"Hạng người gì?" Hứa Kha lườm anh, "Giao thiệp gần gũi với tổng giám đốc Tiêu, hẳn không phải người tốt lành gì rồi."
Tiêu Kỳ nở nụ cười, anh cười rất lãnh đạm. Anh áp sát tai cô, giọng nói thập phần dễ nghe: "Không chỉ không phải người tốt… Sao, đồng nghiệp trong nhà hàng nói cho em ít tin đồn nhỏ rồi hả?"
Hứa Kha biến sắc.
Tiêu Kỳ nhìn cô: "Xem ra là biết rồi."
Hứa Kha gạt tay anh ra: "Cho nên anh rốt cuộc là muốn nói cái gì?"
"Tôi chỉ muốn nói cho em biết, Triệu Chấn Vũ đã nhìn trúng ai thì sẽ không dễ dàng bỏ qua." Tiêu Kỳ cúi thấp đầu xuống, cách cô rất gần, "Mà em, hiện tại đã là con mồi của ông ta rồi."
"…"
"Ông ta thích nhất kiểu người như em, không đem tới tay không chơi ngán… Cũng không dễ chạy trốn như thế."
Hứa Kha dùng giằng từ ngực anh chạy ra, cô nén giận ra cầu thang, đi xuống. Những điều Tiêu Kỳ nói cô đã nghe ở chỗ đồng nghiệp, trong lòng thấp thỏm phiền muộn, nhưng lại không nguyện ý bày ra dù chỉ một ít khi anh ở đây.
"Tôi có thể giúp em." Phía sau truyền đến giọng nói của Tiêu Kỳ.
Bước chân Hứa Kha bị giữ lại, cô quay đầu nhìn anh, chỉ thấy người kia đưa tay ra chỗ cô, thanh âm hơi trầm, nửa dỗ nửa khuyên: "Đến chỗ của tôi này, ai cũng không làm gì được em."
Đêm rất sâu, bóng tối giăng ra như một cái lưới lớn. Bên ngoài tầng thượng gió lạnh thấu xương, rất lạnh, nhưng cũng chỉ có chỗ này mới có thể đem toàn bộ cảnh đêm phồn hoa của toàn thành phố thu vào đáy mắt.
Hứa Kha nở nụ cười, ngay từ đầu chỉ là nhếch môi, sau lại cười ra tiếng.
Cô từng bước một trở lại trước mặt Tiêu Kỳ. Cô đứng thẳng, đưa tay kéo cà vạt của anh: "Tôi còn đang nghĩ có chuyện gì đây này, thì ra nói tới nói lui chính là mục đích này."
Cô hơi nghiêng đầu, đôi mắt biết cười kia sóng tình dồn dập, hút hồn người khác: "Tôi lại không nghĩ tới tổng giám đốc Tiêu có lòng với tôi như vậy."
Tiêu Kỳ dựa theo lực tay kéo cà vạt của cô mà cúi người, tư thế ái muội, thần sắc trong trẻo lại lạnh lùng: "Không phải tôi vẫn luôn rất có lòng à?"
"Đúng nha." Hứa Kha ghé sát lại gần anh, dừng cách môi anh một cm, "Nhưng có chút đáng tiếc nha…"
"Hm?"
"Anh, một chút cũng không giống hình mẫu tôi thích."
***
Tiêu Kỳ không phải kiểu người Hứa Kha thích, điểm này cô không nói dối.
Anh mặt nào cũng ưu tú, nhưng tâm tư khó đoán, cộng thêm dáng vẻ như nắm trong tay hết thảy làm cô không chịu nổi. Đều nói những người quá giống nhau không thể ở chung một chỗ, cho nên Hứa Kha sẽ tán thưởng anh, nhưng không có nghĩa là cô sẽ cho phép bản thân đến gần anh, bởi cô biết, đến gần nghĩa là nguy hiểm.
Nhưng cũng may, từ hôm đó, Hứa Kha không gặp lại Tiêu Kỳ nữa, nghe đồng nghiệp nói, anh đi nước ngoài công tác rồi.
Không có Tiêu Kỳ đến làm phiền, cuộc sống cô thoải mái hơn nhiều. Nhưng ai biết bớt đi một Tiêu Kỳ lại tới một Triệu Chấn Vũ.
Tiêu Kỳ nói, Triệu Chấn Vũ nhìn trúng cái gì, nếu không tới tay sẽ không dễ dàng bỏ qua.
Quả nhiên, liên tục một tuần liền, Triệu Chấn Vũ để người mang hoa, quà đến tặng rất nhiều. Mà bản thân ông ta, buổi trưa hoặc buổi tối sẽ đến Kalman ăn cơm. Ông ta không kéo cô, không bỏ như hôm uống rượu say, nhưng ông ta lại ngồi ở chỗ đó, ánh mắt lộ rõ dã tâm.
"Hứa Kha, nghe phục vụ bên ngoài nói tiên sinh Triệu lại đến nữa rồi." Bùi Hiểu Tinh đang rảnh tay, chạy đến cạnh cô len lén nói một câu.
Hứa Kha đang làm sốt chocolate, nghe vậy ừ một tiếng: "Tôi biết rồi."
"Vậy cô…"
"Làm sao?"
"Tôi chỉ muốn nhắc cô cẩn thận, tôi nghe được tin đồn không tốt của ông ta…"
Hứa Kha nhìn cô, trấn an: "Tôi cũng biết, cô yên tâm, không có chuyện gì đâu."
"A… Cô biết là tốt rồi, tôi cũng chỉ nghe đồn thôi," Bùi Hiểu Tinh cười khan, "Nhưng ngẫm lại cũng không có chuyện gì đâu, xã hội này còn có pháp luật mà, sao có thể tùy ý cho những người này xằng bậy."
"Hiểu Tinh, cô cũng quá ngây thơ rồi." Thạch Minh ở bên cạnh nói, "Có tiền có thể sai khiến ma quỷ, Hứa Kha, em thật sự phải đề phòng ông ta đấy. Nhỡ đâu ông ta không theo đuổi được lại thẹn quá thành giận ngáng chân em thì làm sao bây giờ?"
Bùi Hiểu Tinh: "Hả…"
Hứa Kha: "Được, tôi sẽ chú ý."
Buổi tối tan ca, Hứa Kha vừa ra khỏi khách sạn liền gặp Triệu Chấn Vũ. Ông ta đứng cạnh xe, thấy cô ra ngoài thì tiến lên đón.
"Vừa rồi em nói em đang làm việc không thể nói chuyện riêng tư, giờ tan việc rồi, em có thể dành cho tôi chút thời gian chứ?"
Sắc mặt Hứa Kha không đổi: "Không biết tổng giám đốc Triệu muốn nói gì?"
"Đứng nói không hay cho lắm, chúng ta đến chỗ yên tĩnh ngồi một chút đi?"
Hứa Kha cố ý lộ ra vẻ mặt khó xử: "Có lẽ không được đâu, hôm nay tôi có hẹn rồi."
Có hẹn là giả, từ chối là thật.
Triệu Chấn Vũ đương nhiên nhìn ra được manh mối, dù sao ông ta đã từng bị từ chối rất nhiều rồi.
Ông ta nhướn mi: "Hình như tôi làm gì khiến cho em không thích thì phải. Em từ chối tôi nhiều như vậy, tôi rất khó chịu đấy."
"Anh đùa sao, hôm nay tôi thật sự có hẹn."
Triệu Chấn Vũ nhìn chằm chằm Hứa Kha, ánh mắt thân sĩ ẩn nhẫn giả tạo dường như sắp không kiềm được: "Vậy khi nào em hẹn xong, tôi chờ em."
Hứa Kha cũng từng gặp người khó chơi, nhưng tới giờ cũng không gặp ai như Triệu Chấn Vũ. Trong tối ngoài sáng, từ chối đều làm như không thấy, nói với ông ta bao nhiêu cuối cùng cũng sẽ biến thành: rốt cuộc khi nào cô có thời gian?
Cứ thế mãi, cô thật sự bị quấn đến phiền. Nếu như là đàn ông bình thường cô còn có thể dùng phương pháp của mình xử lý, khiến anh ta lui bước. Nhưng người này căn bản không phải người bình thường!
Bên ngoài lễ độ, nhưng rõ ràng lễ độ này cũng chỉ có hạn. Cô biết nếu mình làm hao hết kiên trì của ông ta, ông ta có một vạn phương pháp để cô đi vào khuôn khổ.
Lá gan của cô không nhỏ, lại thật sợ chọc loại người phiền toái này.
Hai người giằng co, tiến không được, lùi cũng không xong. Hứa Kha đột nhiên thấy cửa khách sạn có một đám người đi ra.
Người đi đầu mặc tây trang màu xám tro, vừa gọi điện thoại vừa đi về phía chiếc xe dừng ở phía trước, mà đám người sau anh ta yên lặng đi theo. Khi anh ta sắp đến cạnh xe, một người lướt qua giúp anh ta mở cửa xe.
Người thương nhân đang nghiêm túc gọi điện thoại kia, đúng là Tiêu Kỳ không biết đã về nước từ lúc nào.
Tiêu Kỳ đi xuống bậc thang, nghiêng người chuẩn bị ngồi vào trong xe.
Trái tim Hứa Kha đập một cái, cô lập tức phản ứng lại: "Tiêu Kỳ!"
Người đàn ông đang khom lưng định vào xe chợt dừng lại. Anh nhìn thoáng qua chỗ cô, sau đó chậm rãi đứng thẳng người lên.
Vì vậy Hứa Kha đã quyết tâm. Trong ánh mắt kinh ngạc của Triệu Chấn Vũ, cùng ánh mắt ngây ngốc của cả đám người, cô mạnh mẽ đi thẳng về phía trước.
Cuối cùng, cô dừng lại trước mặt Tiêu Kỳ.
"Được, vậy lát nữa gặp… Tôi biết rồi, tạm dừng ở đây đã." Tiêu Kỳ nói chuyện điện thoại, nhưng ánh mắt lại vẫn nhìn cô.
Chờ sau khi cúp điện thoại xong, anh mới hỏi: "Sao thế?"
Hứa Kha hơi nghiêng người qua, nhỏ giọng thầm thì: "Tôi chỉ muốn hỏi, lời tổng giám đốc Tiêu nói tuần trước còn hiệu lực không?"
Tiêu Kỳ nhìn cô một lát, bỗng nở nụ cười: "Hứa Kha, tôi với em không giống nhau."
"Lời của tôi, tôi sẽ giữ lời."
***
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Bản thân tác giả: (Từ từ lộ ra nụ cười biến thái).
Editor nói: Thiệt lạnh, Tiêu Kỳ động một cái là ánh mắt lạnh lẽo, thái độ lạnh lùng, biểu cảm băng lạnh. Tui mệt quá, tui bị đông lại rồi, không có chương mới.
Tác giả :
Lục Manh Tinh