Thiếu Tá, Kết Hôn Đi
Chương 56: Được cứu sống
Một cô gái cho dù chạy trốn như thế nào, về phương diện thể lực thì chung quy đều không thể bằng một người đàn ông.
Ninh Mông quay đầu lại liếc nhìn Tần Mặc, khoảng cách giữa hai người càng được kéo gần. Ninh Mông gấp đến mức muốn chảy nước mắt, lại quay đầu nhìn một lần nữa, từng cánh rừng từng cánh rừng, không có một ngôi nhà nào, nhưng cô vừa để ý thấy vừa rồi có một đám trẻ con chạy vào trong rừng, cô nghĩ có lẽ bên kia cánh rừng nhất định là có người. Vì thế, không chút do dự, chui vào rừng cây.
Tần Mặc đuổi theo phía sau, nhìn thấy dáng vẻ lảo đảo của Ninh Mông sau bụi cây, biết rằng thể lực của cô đã bắt đầu tiêu hao.
“Ninh Mông, cô nên để dành sức lực đi, theo tôi quay về, đừng để tôi bắt được cô, đến lúc đó thì khó mà nói trước được.” Anh ta nhìn chung quanh không thấy có người qua đường nào, liền gào to lên.
“Nói thật là dễ nghe…..” Ninh Mông không dám quay đầu lại, vừa chạy vừa thở phì phò nói, “Rốt cuộc là anh muốn bắt tôi quay về để làm gì? Rốt cuộc là anh muốn cái gì? Anh liều chết bắt lấy tôi, rốt cuộc là anh được cái gì?”
Tuy cô chỉ thuận miệng nói thế, nhưng Tần Mặc lại ngẩn ngơ đứng đó. Đúng vậy, rốt cuộc là mình muốn cái gì? Báo thù? Bắt cô ta quay trở về để trả thù? Bức cô ta đến điên, giống như chị sao? Hay là giết cô ta, giống như mẹ mình đã vĩnh viễn được an táng dưới mặt đất, để cuối cùng hóa thành đất vàng sao? Nhưng sau đó thì sao? Bản thân mình phải làm sao?
Đột nhiên lúc này Tần Mặc lại không thể giải quyết vấn đề, bộ dạng như thế này của mình đã bao lâu? Giống như một cái xác không hồn trên thế giới này, đã từng có những ước muốn trào dâng, lại bị anh ta bóp chết giữa sự cừu hận. Thế giới của anh ta, đã không còn tình cảm mãnh liệt, mỗi ngày sống đều trôi qua như đồng hồ ‘Tích tắc’ trôi qua từng giây, mặt trời hạ xuống, nhắm mắt lại, đang trong giấc ngủ lại bị những ý nghĩa thù hận hành hạ, sau đó mở mắt ra, lại bắt đầu lắng nghe những lời cằn nhằn của ông già ở nhà.
Ninh Mông nhìn thấy rõ ràng cơ thể Tần Mặc bắt đầu chậm dần, trong lòng đầy nghi hoặc, nhưng cũng không dám lười biếng, vẫn như cũ cắm đầu cắm cổ mà chạy.
Cố Thừa Hiên ngồi ở nhà Nham Nạp chờ Cố Trường Tân liên lạc với người của mình, từng đợt khói cứ nối tiếp nhau. Diệp Oanh Khê vốn không phải là một người trầm tính, nhưng lại bị không khí áp lực như vậy khiến cho đứng ngồi không yên, sau khi được Ninh Trí Ngôn cho phép, bắt đầu ngồi chơi trò chơi giết thời gian, chơi đùa chán rồi lại xem hình và video clip của Ninh Mông trong điện thoại.
Vào buổi chiều, Diệp Hương bị ba mẹ bắt ở trong nhà, không thể ra ngoài chơi cùng các bạn, lúc này lại có chút rầu rĩ không vui. Thấy trong nhà cũng có chuyện không vui, liền kêu gọi các bạn đến nhà mình chơi. Bởi vì xung quanh đều là những đứa trẻ, Nham Nạp cảm thấy có chút phiền lòng, nhưng cũng không biết nói gì hơn.
Mấy đứa trẻ ở bên cạnh ngồi cãi nhau ầm ĩ, không biết như thế nào, liền nhìn thấy di động trong tay Diệp Oanh Khê, tò mò liếc nhìn, kinh ngạc mà kêu lên: “Cái chị này giống như cái chị mà chúng mình đã thấy buổi chiều đó!”
Cố Thừa Hiên nghe xong, không để ý điếu thuốc lá vừa mới đốt trong tay, trực tiếp dụi điếu thuốc vào trong gạt tàn. Diệp Oanh Khê không kịp phản ứng, liếc nhìn đứa bé kia, tức giận hỏi, “Em gặp khi nào hả? Em có biết tên chị ấy là gì không hả? Chị biết chị ấy……A!”
Diệp Thanh Dương bất đắc dĩ nhíu nhíu mày, đi tới ôm lấy cô gái vào trong lòng, nhẹ nhàng vỗ vào lưng cô một cái, mang theo giọng điệu sủng nịnh nói: “Kêu to cái gì chứ? Đã hơn hai mươi tuổi rồi mà em cho rằng em còn nhỏ lắm sao?”
Cố Thừa Hiên kéo đứa bé kia qua, sau khi hỏi tỉ mỉ, cũng không chờ người của cục thông tin đến, trước tiên để cho hai đứa bé đi theo anh đến nơi đã nhìn thấy Ninh Mông.
Diệp Thanh Dương sau khi nhỏ giọng dặn dò Diệp Oanh Khê vài câu, cũng đi theo.
Một đứa bé đi đường vốn rất chậm, Cố Thừa Hiên cũng có chút lo lắng, cuối cùng bế đứa bé lên, ôm vào trong ngực, đi theo chỉ dẫn của đứa bé.
Tần Mặc nhìn về phía bóng lưng Ninh Mông mà cười khổ, cho dù hoang mang thì còn có thể như thế nào chứ? Thân xác này của mình đã bị nọc độc thù hận ghim vào rất sâu, đã sớm ăn mất đi sự thành thật, đã trở thành người xấu, khi gặp ánh sáng cũng không dám mở mắt nhìn, bởi vì, sống trong bóng tối đã lâu, sợ rằng khi mở mắt ra sẽ bị ánh sáng làm tổn thương.
Ninh Mông quay đầu lại nhìn thấy Tần Mặc bắt đầu bước nhanh hơn, mà bản thân mình cũng không thể chạy nổi nữa rồi, càng thêm sợ hãi, liền không chú ý té nhào vào trong bụi cỏ. Ninh Mông vùng vẫy muốn đứng lên, sức lực là tiêu hao gần hết, cô bị té ngã hai lần, nhưng không còn chút sức lực nào.
Tần Mặc khẽ nhếch môi muốn chạy lại tóm lấy cô, trong lòng cô hoảng loạn, một tay chống bên người, càng không ngừng lùi về sau, hai chân cũng không ngừng chà trên mặt đất, hy vọng cơ thể mình có thể tránh xa anh ta một chút, cho dù chỉ là 1cm.
Tần Mặc nhìn cô gái đang hoảng hốt lo sợ trước mặt mình, không biết như thế nào lại nhớ tới chuyện mười năm về trước. Lúc đó, cô chỉ mới hơn mười tuổi bởi vì bị điểm kém trong bài kiểm tra, không dám đem phiếu điểm về nhà, một mình núp phía sau bồn hoa lớn mà ký tên của mình lên trên. Anh ta làm bài tập đứng ở phía cửa sổ hẻo lánh, phát hiện cô đang ký tên lên phiếu điểm của mình.
Anh ta xem dáng vẻ cô như một tên trộm, muốn trêu đùa cô một chút, liền hét lên một tiếng ‘Tiểu Cửu’. Cô sợ đến mức quay đầu nhìn xung quanh, anh ta đứng ở bên cửa sổ chống nạnh cười to. Lúc đó, trong mắt cô là sự hoảng sợ giống như lúc này.
Ninh Mông càng không ngừng lui về sau, bỗng nhiên, cô nhìn thấy một đồ vật hình tròn phía sau Tần Mặc. Cô hít sâu một hơi sâu, ánh mắt không để lại chút dếu vết nào, nhìn thấy Tần Mặc càng tiến lại gần: “Anh đừng nhúc nhích! Tôi sẽ trở về với anh, nhưng trước tiên anh phải đáp ứng một điều kiện!”
“Nói đi.” Rõ ràng Tần Mặc không ngờ rằng cô sẽ nói như thế, thật sự ngoan ngoãn mà đứng yên đó.
“Quần áo phía sau của tôi bị rách, tôi đi về phía trước một bước, anh lui về phía sau một bước, đợi đến khi tôi tháo ra vài thứ, anh đưa áo khoác của anh cho tôi.”
“Được.”
Vì vậy, Ninh Mông ngồi ở dưới đất, hướng về phía Tần Mặc kêu ‘Đi’, Tần Mặc cũng nghe theo giao ước lùi về phía sau một bước. Mãi đến khi đến bước thứ ba, Tần Mặc lui về phía sau, hình như là đã giẩm lên thứ gì đó, theo quán tính muốn đứng vững đồng thời quay đầu lại nhìn, nhưng lại có cảm giác ở cẳng chân có vật gì bén nhọn rất đau đớn.
Ninh Mông nhìn thấy thế, nhanh chóng bò từ trên mặt đất đứng lên, thất tha thất thiểu xoay người bỏ chạy. Tần Mặc liếc nhìn cái đầu rắn nhỏ hình tam giác, răng nọc đang khảm vào trong da anh ta. Anh ta học y, đương nhiên biết ý nghĩa của việc này, không dám lộn xộn, cũng không biết làm cách nào để rút răng nọc ra khỏi đùi của anh ta.
Cố Thừa Hiên nghe đứa bé nói Ninh Mông chạy vào bên trong khu rừng kia, liền đưa người cho Diệp Thanh Dương, nhanh chóng chạy vào. Sau khi chạy vào bên trong khu rừng, tìm kiếm mọi nơi, khi đang sốt ruột vò đầu bứt tóc, đột nhiên nhìn thấy trên mặt đất có vết máu, vô cùng nhạt, mà hình dạng cũng không đầy đủ, cho dù như vậy, nhưng anh cũng nhận ra đó là một dấu chân.
Trong lòng Cố Thừa Hiên chưa bao giờ phức tạp giống như bây giờ, có chút vui sướng, rốt cuộc cũng tìm thấy chút manh mối về cô, nhưng lại vô cùng lo lắng, tại sao lại có vết máu? Cô bị thương sao? Không kịp suy nghĩ, anh lần theo vết máu, liền nhìn thấy ở xa xa Tần Mặc đang ngồi trên mặt đất.
Tầm mắt anh lướt qua, trực tiếp dừng lại trên bóng lưng vừa té ngã ở phía trước. Trong một giây, anh mừng rỡ như điên, lại một giây tiếp theo, lại cảm giác mất rồi lại có được trào dâng trong lồng ngực.
“Tiểu Cửu!” Một tiếng này, Cố Thừa Hiên thật khó khăn để thốt lên, giống như mọi chuyện đều không chân thật.
Thân thể Ninh Mông đột nhiên cứng đờ, nước mắt cứ như vậy mà chảy xuống, nhưng lại một mực không dám quay đầu, sợ đó chỉ là ảo giác, sợ rằng khi quay đầu lại thì tất cả sẽ biến mất.
“Tiểu Cửu, trước tiên em đứng yên đó đừng cử động.” Anh nhìn thấy một con rắn đang quấn trên đùi Tần Mặc, mặt khác lại cẩn thận vòng qua. Cô vẫn đứng ở đó với cơ thể cứng đờ, cảm giác được phía sau có người áp sát, đột nhiên, hơi thở quen thuộc vây quanh, một đôi tay ấm áp vòng quanh eo cô, thật lâu sau, anh mới thở dài một tiếng, “Em làm anh sợ muốn chết, em có biết hay không, có biết hay không?”
Vào giờ phút này tất cả những uất ức đều trào ra, cô đưa thân thể mềm mại của mình dựa vào trong vòm ngực của anh, cái miệng nhỏ khẽ chu lên, mang theo tiếng khóc nức nở mà nói: “Cố Thừa Hiên, em cũng sắp bị hù đến chết rồi!”
“Bây giờ không có việc gì, có anh ở đây, không có việc gì rồi….” Anh chuyển thân thể của cô về trước, vào giây phút nhìn thấy khuôn mặt nhỏ đầy nước mắt của cô, anh mới thở phào nhẹ nhõm, được rồi, bây giờ cô cũng đã ở trước mặt mình rồi.
“Đau quá nha!” Hai bàn tay Ninh Mông ôm lấy thắt lưng anh mà bắt đầu khóc lóc kể lể, “Chân của em cũng đã sớm hỏng mất rồi, chảy rất nhiều máu.”
Trong lòng Cố Thừa Hiên đau đớn vô cùng, càng không ngừng dỗ dành cô, ôm chặt lấy cô, quay trở về đường lớn. Có thể vì quá phấn khích, hoặc giả là quá mức yêu thương cô, anh đã hoàn toàn bỏ quên một người. Lúc đi ngang qua Tần Mặc, anh mới nhớ tới anh ta, trong phút chốc, sự giận dữ choáng hết của đôi mắt anh.
Anh cẩn thận đặt cô ở một bên, đi qua từ trên cao nhìn xuống Tần Mặc đang ngã ngồi trên mặt đất. Tầm mắt dừng lại ở con rắn đang quấn trên chân anh ta, sau đó, thò tay, nắm lấy con rắn dài bảy tấc, hơi dùng sức, con rắn kia vặn vẹo dữ dội vài cái, cuối cùng cơ thể rũ xuống. Dường như anh vẫn chưa yên lòng, lấy một thanh đao từ bên hông ra, đem con rắn bảy tấc đóng lên trên thân cây.
Tần Mặc có chút kinh ngạc nhìn động tác liên tiếp của anh, khi anh đã xử lý con rắn xong liền quay đầu nhìn chằm chằm vào anh ta, anh ta mới giật mình rõ ràng là chuyện gì, cơ thể nhỏ bé co rúm lại, nhưng không hề tránh ra.
Đôi mắt Cố Thừa Hiên trầm xuống, cởi áo khoác ném qua một bên, thả lỏng chân tay, quả đấm trực tiếp hạ xuống. Anh vốn xuất thân từ bộ đội đặc chủng, lúc này lại ra tay vô cùng ngoan độc, túm lấy áo Tần Mặc, đánh vào đầu của anh ta mấy quyền. Khi Tần Mặc bị đánh cho mắt nổ đom đóm, anh lại đứng lên, dùng chân mạnh mẽ đá vào phần eo của anh ta.
Tần Mặc đau đến nghiêng người muốn tránh thoát ủng quân nhân của anh, lại bị đá vào trong ngực. Ninh Mông đứng ở một bên nhìn, trong lòng vô cùng sảng khoái, nghĩ đến việc có chồng là một bộ đội đặc chủng thật tốt biết bao.
Tần Mặc đau khổ lăn qua lăn lại trên mặt đất, Cố Thừa Hiên lại tung thêm một cước, đá vào xương bả vai của anh ta: “Mày dám bắt cóc cô ấy! Tội bắt cóc này cũng khiến mày chịu đủ, càng không phải nói đến chuyện liên quan đến đám Ba Tụng kia!”
Nói xong, liền nhặt áo khoác choàng lên người Ninh Mông, ôm người lên. Ninh Mông ngoan ngoãn vùi đầu vào vai anh, để mặc cho anh ôm mình rời khỏi nơi này.
“Rất đau sao?”
“Ừ, đau muốn chết luôn!”
“Trước tiên nhịn một chút, chờ một lúc trở về anh sẽ bôi thuốc”
“Ừm.”
Khi hai người đi ngang qua Tần Mặc, không biết từ đâu mà anh ta vẫn còn chút sức lực, gắt gao nắm lấy ống quần Cố Thừa Hiên, từ hàm răng nói ra hai chữ: “Cứu tôi!”
_________________
Ninh Mông quay đầu lại liếc nhìn Tần Mặc, khoảng cách giữa hai người càng được kéo gần. Ninh Mông gấp đến mức muốn chảy nước mắt, lại quay đầu nhìn một lần nữa, từng cánh rừng từng cánh rừng, không có một ngôi nhà nào, nhưng cô vừa để ý thấy vừa rồi có một đám trẻ con chạy vào trong rừng, cô nghĩ có lẽ bên kia cánh rừng nhất định là có người. Vì thế, không chút do dự, chui vào rừng cây.
Tần Mặc đuổi theo phía sau, nhìn thấy dáng vẻ lảo đảo của Ninh Mông sau bụi cây, biết rằng thể lực của cô đã bắt đầu tiêu hao.
“Ninh Mông, cô nên để dành sức lực đi, theo tôi quay về, đừng để tôi bắt được cô, đến lúc đó thì khó mà nói trước được.” Anh ta nhìn chung quanh không thấy có người qua đường nào, liền gào to lên.
“Nói thật là dễ nghe…..” Ninh Mông không dám quay đầu lại, vừa chạy vừa thở phì phò nói, “Rốt cuộc là anh muốn bắt tôi quay về để làm gì? Rốt cuộc là anh muốn cái gì? Anh liều chết bắt lấy tôi, rốt cuộc là anh được cái gì?”
Tuy cô chỉ thuận miệng nói thế, nhưng Tần Mặc lại ngẩn ngơ đứng đó. Đúng vậy, rốt cuộc là mình muốn cái gì? Báo thù? Bắt cô ta quay trở về để trả thù? Bức cô ta đến điên, giống như chị sao? Hay là giết cô ta, giống như mẹ mình đã vĩnh viễn được an táng dưới mặt đất, để cuối cùng hóa thành đất vàng sao? Nhưng sau đó thì sao? Bản thân mình phải làm sao?
Đột nhiên lúc này Tần Mặc lại không thể giải quyết vấn đề, bộ dạng như thế này của mình đã bao lâu? Giống như một cái xác không hồn trên thế giới này, đã từng có những ước muốn trào dâng, lại bị anh ta bóp chết giữa sự cừu hận. Thế giới của anh ta, đã không còn tình cảm mãnh liệt, mỗi ngày sống đều trôi qua như đồng hồ ‘Tích tắc’ trôi qua từng giây, mặt trời hạ xuống, nhắm mắt lại, đang trong giấc ngủ lại bị những ý nghĩa thù hận hành hạ, sau đó mở mắt ra, lại bắt đầu lắng nghe những lời cằn nhằn của ông già ở nhà.
Ninh Mông nhìn thấy rõ ràng cơ thể Tần Mặc bắt đầu chậm dần, trong lòng đầy nghi hoặc, nhưng cũng không dám lười biếng, vẫn như cũ cắm đầu cắm cổ mà chạy.
Cố Thừa Hiên ngồi ở nhà Nham Nạp chờ Cố Trường Tân liên lạc với người của mình, từng đợt khói cứ nối tiếp nhau. Diệp Oanh Khê vốn không phải là một người trầm tính, nhưng lại bị không khí áp lực như vậy khiến cho đứng ngồi không yên, sau khi được Ninh Trí Ngôn cho phép, bắt đầu ngồi chơi trò chơi giết thời gian, chơi đùa chán rồi lại xem hình và video clip của Ninh Mông trong điện thoại.
Vào buổi chiều, Diệp Hương bị ba mẹ bắt ở trong nhà, không thể ra ngoài chơi cùng các bạn, lúc này lại có chút rầu rĩ không vui. Thấy trong nhà cũng có chuyện không vui, liền kêu gọi các bạn đến nhà mình chơi. Bởi vì xung quanh đều là những đứa trẻ, Nham Nạp cảm thấy có chút phiền lòng, nhưng cũng không biết nói gì hơn.
Mấy đứa trẻ ở bên cạnh ngồi cãi nhau ầm ĩ, không biết như thế nào, liền nhìn thấy di động trong tay Diệp Oanh Khê, tò mò liếc nhìn, kinh ngạc mà kêu lên: “Cái chị này giống như cái chị mà chúng mình đã thấy buổi chiều đó!”
Cố Thừa Hiên nghe xong, không để ý điếu thuốc lá vừa mới đốt trong tay, trực tiếp dụi điếu thuốc vào trong gạt tàn. Diệp Oanh Khê không kịp phản ứng, liếc nhìn đứa bé kia, tức giận hỏi, “Em gặp khi nào hả? Em có biết tên chị ấy là gì không hả? Chị biết chị ấy……A!”
Diệp Thanh Dương bất đắc dĩ nhíu nhíu mày, đi tới ôm lấy cô gái vào trong lòng, nhẹ nhàng vỗ vào lưng cô một cái, mang theo giọng điệu sủng nịnh nói: “Kêu to cái gì chứ? Đã hơn hai mươi tuổi rồi mà em cho rằng em còn nhỏ lắm sao?”
Cố Thừa Hiên kéo đứa bé kia qua, sau khi hỏi tỉ mỉ, cũng không chờ người của cục thông tin đến, trước tiên để cho hai đứa bé đi theo anh đến nơi đã nhìn thấy Ninh Mông.
Diệp Thanh Dương sau khi nhỏ giọng dặn dò Diệp Oanh Khê vài câu, cũng đi theo.
Một đứa bé đi đường vốn rất chậm, Cố Thừa Hiên cũng có chút lo lắng, cuối cùng bế đứa bé lên, ôm vào trong ngực, đi theo chỉ dẫn của đứa bé.
Tần Mặc nhìn về phía bóng lưng Ninh Mông mà cười khổ, cho dù hoang mang thì còn có thể như thế nào chứ? Thân xác này của mình đã bị nọc độc thù hận ghim vào rất sâu, đã sớm ăn mất đi sự thành thật, đã trở thành người xấu, khi gặp ánh sáng cũng không dám mở mắt nhìn, bởi vì, sống trong bóng tối đã lâu, sợ rằng khi mở mắt ra sẽ bị ánh sáng làm tổn thương.
Ninh Mông quay đầu lại nhìn thấy Tần Mặc bắt đầu bước nhanh hơn, mà bản thân mình cũng không thể chạy nổi nữa rồi, càng thêm sợ hãi, liền không chú ý té nhào vào trong bụi cỏ. Ninh Mông vùng vẫy muốn đứng lên, sức lực là tiêu hao gần hết, cô bị té ngã hai lần, nhưng không còn chút sức lực nào.
Tần Mặc khẽ nhếch môi muốn chạy lại tóm lấy cô, trong lòng cô hoảng loạn, một tay chống bên người, càng không ngừng lùi về sau, hai chân cũng không ngừng chà trên mặt đất, hy vọng cơ thể mình có thể tránh xa anh ta một chút, cho dù chỉ là 1cm.
Tần Mặc nhìn cô gái đang hoảng hốt lo sợ trước mặt mình, không biết như thế nào lại nhớ tới chuyện mười năm về trước. Lúc đó, cô chỉ mới hơn mười tuổi bởi vì bị điểm kém trong bài kiểm tra, không dám đem phiếu điểm về nhà, một mình núp phía sau bồn hoa lớn mà ký tên của mình lên trên. Anh ta làm bài tập đứng ở phía cửa sổ hẻo lánh, phát hiện cô đang ký tên lên phiếu điểm của mình.
Anh ta xem dáng vẻ cô như một tên trộm, muốn trêu đùa cô một chút, liền hét lên một tiếng ‘Tiểu Cửu’. Cô sợ đến mức quay đầu nhìn xung quanh, anh ta đứng ở bên cửa sổ chống nạnh cười to. Lúc đó, trong mắt cô là sự hoảng sợ giống như lúc này.
Ninh Mông càng không ngừng lui về sau, bỗng nhiên, cô nhìn thấy một đồ vật hình tròn phía sau Tần Mặc. Cô hít sâu một hơi sâu, ánh mắt không để lại chút dếu vết nào, nhìn thấy Tần Mặc càng tiến lại gần: “Anh đừng nhúc nhích! Tôi sẽ trở về với anh, nhưng trước tiên anh phải đáp ứng một điều kiện!”
“Nói đi.” Rõ ràng Tần Mặc không ngờ rằng cô sẽ nói như thế, thật sự ngoan ngoãn mà đứng yên đó.
“Quần áo phía sau của tôi bị rách, tôi đi về phía trước một bước, anh lui về phía sau một bước, đợi đến khi tôi tháo ra vài thứ, anh đưa áo khoác của anh cho tôi.”
“Được.”
Vì vậy, Ninh Mông ngồi ở dưới đất, hướng về phía Tần Mặc kêu ‘Đi’, Tần Mặc cũng nghe theo giao ước lùi về phía sau một bước. Mãi đến khi đến bước thứ ba, Tần Mặc lui về phía sau, hình như là đã giẩm lên thứ gì đó, theo quán tính muốn đứng vững đồng thời quay đầu lại nhìn, nhưng lại có cảm giác ở cẳng chân có vật gì bén nhọn rất đau đớn.
Ninh Mông nhìn thấy thế, nhanh chóng bò từ trên mặt đất đứng lên, thất tha thất thiểu xoay người bỏ chạy. Tần Mặc liếc nhìn cái đầu rắn nhỏ hình tam giác, răng nọc đang khảm vào trong da anh ta. Anh ta học y, đương nhiên biết ý nghĩa của việc này, không dám lộn xộn, cũng không biết làm cách nào để rút răng nọc ra khỏi đùi của anh ta.
Cố Thừa Hiên nghe đứa bé nói Ninh Mông chạy vào bên trong khu rừng kia, liền đưa người cho Diệp Thanh Dương, nhanh chóng chạy vào. Sau khi chạy vào bên trong khu rừng, tìm kiếm mọi nơi, khi đang sốt ruột vò đầu bứt tóc, đột nhiên nhìn thấy trên mặt đất có vết máu, vô cùng nhạt, mà hình dạng cũng không đầy đủ, cho dù như vậy, nhưng anh cũng nhận ra đó là một dấu chân.
Trong lòng Cố Thừa Hiên chưa bao giờ phức tạp giống như bây giờ, có chút vui sướng, rốt cuộc cũng tìm thấy chút manh mối về cô, nhưng lại vô cùng lo lắng, tại sao lại có vết máu? Cô bị thương sao? Không kịp suy nghĩ, anh lần theo vết máu, liền nhìn thấy ở xa xa Tần Mặc đang ngồi trên mặt đất.
Tầm mắt anh lướt qua, trực tiếp dừng lại trên bóng lưng vừa té ngã ở phía trước. Trong một giây, anh mừng rỡ như điên, lại một giây tiếp theo, lại cảm giác mất rồi lại có được trào dâng trong lồng ngực.
“Tiểu Cửu!” Một tiếng này, Cố Thừa Hiên thật khó khăn để thốt lên, giống như mọi chuyện đều không chân thật.
Thân thể Ninh Mông đột nhiên cứng đờ, nước mắt cứ như vậy mà chảy xuống, nhưng lại một mực không dám quay đầu, sợ đó chỉ là ảo giác, sợ rằng khi quay đầu lại thì tất cả sẽ biến mất.
“Tiểu Cửu, trước tiên em đứng yên đó đừng cử động.” Anh nhìn thấy một con rắn đang quấn trên đùi Tần Mặc, mặt khác lại cẩn thận vòng qua. Cô vẫn đứng ở đó với cơ thể cứng đờ, cảm giác được phía sau có người áp sát, đột nhiên, hơi thở quen thuộc vây quanh, một đôi tay ấm áp vòng quanh eo cô, thật lâu sau, anh mới thở dài một tiếng, “Em làm anh sợ muốn chết, em có biết hay không, có biết hay không?”
Vào giờ phút này tất cả những uất ức đều trào ra, cô đưa thân thể mềm mại của mình dựa vào trong vòm ngực của anh, cái miệng nhỏ khẽ chu lên, mang theo tiếng khóc nức nở mà nói: “Cố Thừa Hiên, em cũng sắp bị hù đến chết rồi!”
“Bây giờ không có việc gì, có anh ở đây, không có việc gì rồi….” Anh chuyển thân thể của cô về trước, vào giây phút nhìn thấy khuôn mặt nhỏ đầy nước mắt của cô, anh mới thở phào nhẹ nhõm, được rồi, bây giờ cô cũng đã ở trước mặt mình rồi.
“Đau quá nha!” Hai bàn tay Ninh Mông ôm lấy thắt lưng anh mà bắt đầu khóc lóc kể lể, “Chân của em cũng đã sớm hỏng mất rồi, chảy rất nhiều máu.”
Trong lòng Cố Thừa Hiên đau đớn vô cùng, càng không ngừng dỗ dành cô, ôm chặt lấy cô, quay trở về đường lớn. Có thể vì quá phấn khích, hoặc giả là quá mức yêu thương cô, anh đã hoàn toàn bỏ quên một người. Lúc đi ngang qua Tần Mặc, anh mới nhớ tới anh ta, trong phút chốc, sự giận dữ choáng hết của đôi mắt anh.
Anh cẩn thận đặt cô ở một bên, đi qua từ trên cao nhìn xuống Tần Mặc đang ngã ngồi trên mặt đất. Tầm mắt dừng lại ở con rắn đang quấn trên chân anh ta, sau đó, thò tay, nắm lấy con rắn dài bảy tấc, hơi dùng sức, con rắn kia vặn vẹo dữ dội vài cái, cuối cùng cơ thể rũ xuống. Dường như anh vẫn chưa yên lòng, lấy một thanh đao từ bên hông ra, đem con rắn bảy tấc đóng lên trên thân cây.
Tần Mặc có chút kinh ngạc nhìn động tác liên tiếp của anh, khi anh đã xử lý con rắn xong liền quay đầu nhìn chằm chằm vào anh ta, anh ta mới giật mình rõ ràng là chuyện gì, cơ thể nhỏ bé co rúm lại, nhưng không hề tránh ra.
Đôi mắt Cố Thừa Hiên trầm xuống, cởi áo khoác ném qua một bên, thả lỏng chân tay, quả đấm trực tiếp hạ xuống. Anh vốn xuất thân từ bộ đội đặc chủng, lúc này lại ra tay vô cùng ngoan độc, túm lấy áo Tần Mặc, đánh vào đầu của anh ta mấy quyền. Khi Tần Mặc bị đánh cho mắt nổ đom đóm, anh lại đứng lên, dùng chân mạnh mẽ đá vào phần eo của anh ta.
Tần Mặc đau đến nghiêng người muốn tránh thoát ủng quân nhân của anh, lại bị đá vào trong ngực. Ninh Mông đứng ở một bên nhìn, trong lòng vô cùng sảng khoái, nghĩ đến việc có chồng là một bộ đội đặc chủng thật tốt biết bao.
Tần Mặc đau khổ lăn qua lăn lại trên mặt đất, Cố Thừa Hiên lại tung thêm một cước, đá vào xương bả vai của anh ta: “Mày dám bắt cóc cô ấy! Tội bắt cóc này cũng khiến mày chịu đủ, càng không phải nói đến chuyện liên quan đến đám Ba Tụng kia!”
Nói xong, liền nhặt áo khoác choàng lên người Ninh Mông, ôm người lên. Ninh Mông ngoan ngoãn vùi đầu vào vai anh, để mặc cho anh ôm mình rời khỏi nơi này.
“Rất đau sao?”
“Ừ, đau muốn chết luôn!”
“Trước tiên nhịn một chút, chờ một lúc trở về anh sẽ bôi thuốc”
“Ừm.”
Khi hai người đi ngang qua Tần Mặc, không biết từ đâu mà anh ta vẫn còn chút sức lực, gắt gao nắm lấy ống quần Cố Thừa Hiên, từ hàm răng nói ra hai chữ: “Cứu tôi!”
_________________
Tác giả :
Bát Trà Hương