Thiếu Soái! Vợ Ngài Lại Bỏ Trốn!
Chương 47: Thiếu soái muốn ăn
Trong xe yên tĩnh như nước, hương thơm của cô, cùng hàn khí của hắn, hỗn hợp ở chung một chỗ, liền có vài phần lượn lờ hoa lệ ái muội.
Tư Hành Bái đối da thịt của Cố Khinh Chu xúc cảm đều có điểm lưu luyến, da thịt mềm mịn mát lạnh, tựa như phấn nhuận cùng mùi hương, hắn chỉ cần nhẹ nhàng hôn lên, là có thể in hằn dấu vết ái mụi.
Có lẽ khí hậu ở nông thôn thuần thiên nhiên, đã dưỡng cho cô làn da trắng nõn nà như da em bé.
Tư Hành Bái nghĩ hôn môi cô, là có thể cảm nhận hết nội tâm trong cô, chiếm lấy cô, nhưng thật chất cô ngược lại căm ghét hắn, Tư Hành Bái vì vậy mà bực bội, từ bỏ ý niệm này.
Hắn là thợ săn, không phải là đào hoa tặc.
Tư Hành Bái thích ở nữ nhân ở trên tay, phải là toàn tâm toàn ý, mà không phải như Cố Khinh Chu chống cự thế này.
“Đây là cái gì?” Tư Hành Bái từ trong túi áo Cố Khinh Chu, lấy ra hai lượng vàng thỏi óng ánh.
Vàng thỏi lấp lánh chói mắt, tựa hồ có thể thắp sáng ánh sáng khoảng không u đạm trong thùng xe.
Cố Khinh Chu hơi hơi nhấp môi, đôi tay lại gắt gao giựt lại để vào lòng.
Tư Hành Bái liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu cô, còn dám tỏ ra thiếu nữ kiên định, giờ phút này nội tâm không biết lo sợ cỡ nào.
Cô là thực sợ hãi.
“Hai tiểu kim ngư, cũng là một con số không tồi.” Tư Hành Bái hơi hơi híp mắt, đôi mắt khe hở ẩn chứa nguy hiểm gây hoang mang.
Ánh mắt kia tựa gió bão, tấc tấc đều đánh lên người Cố Khinh Chu, làm cho Cố Khinh Chu cả người phát lạnh.
Cô cắn môi không nói.
“Ở đâu có?” Tư Hành Bái hỏi lại, “Nhìn em có vẻ như không phải là kẻ buôn bán, nếu đã vậy thì chỉ có trộm thôi?”
“Là của cha tôi cho tôi.” Cố Khinh Chu đúng sự thật trả lời.
“Em vẫn còn nhỏ, cha em cho em hai tiêu kim ngư này là để làm gì?” Tư Hành Bái truy vấn, một tấc không cho cô lui.
Cố Khinh Chu không đáp.
Đôi mắt cô xoay tròn, hàng lông mi thon dài giống hai cây quạt nhỏ, nhấp nha nhấp nháy, vậy đang cố tìm đường nói dối chăng?
Tư Hành Bái cười bỡn cợt: “Một nữ nhi như em mang theo hai tiểu kim ngư thật quá nguy hiểm, ta không cần nghe lời em nói, ta đành phải đi hỏi cha của em, xem số tiền này là ổng cho em để làm gì?”
Cố Khinh Chu kinh hãi, dồn dập kéo tay hắn lại.
Bàn tay cô nhỏ nhắn lại mỏng nhẹ, lòng bàn tay mềm mại, giống như một tấm sa tanh tinh tế đặt ở trên mu bàn tay Tư Hành Bái.
Tư Hành Bái căng thẳng suy ngẫm: Cô ấy còn quá nhỏ, hiện tại không thể thỏa mãn hắn, nhưng là cô cả người đều tốt, bàn tay nhỏ, cái miệng nhỏ, nhiêu đó cũng đủ làm Tư Hành Bái **, hắn vì sao phải chờ?
“Thiếu soái!” Cố Khinh Chu sốt ruột.
Thời điểm cô sốt ruột, khuôn mặt phấn nhuận hiện ra đường tơ hồng, càng khơi dậy trong lòng Tư Hành Bái gợn sóng ngập trời.
Tư Hành Bái ăn chay đã hơn một tháng, trong lòng sớm tích lũy một hạt đàn hỏa, ngày đêm kêu gào.
“Muốn lấy lại không?” Tư Hành Bái đem vàng thỏi tùy tay nhét ở trong quân ủng, áp lực cùng hô hấp thô nặng, vỗ vỗ vào đùi mình.
Hắn là muốn Cố Khinh Chu ngồi lên đùi hắn.
Cố Khinh Chu cắn môi, đôi mắt lại nhìn chằm chằm quân ủng, cô thật rất muốn lấy lại hai lượng vàng thỏi.
“Lại đây.” Tư Hành Bái lòng tràn đầy đều là rạo rực, thiêu hắn đến giọng nói cũng hơi khan khàn, lại vỗ vỗ vào chân mình, “Hôm nay cho em một cơ hội, làm tốt, tự nhiên sẽ có thưởng.”
Cố Khinh Chu sóng mắt trong trẻo u lam, trồi lên vài phần hơi nước trong suốt, cô tức giận đến muốn khóc.
Tư Hành Bái không thuận theo sẽ không buông tha.
Giằng co một hồi, Tư Hành Bái móc ra một cây vàng thỏi, chuẩn bị ném ra bên ngoài ném. Đối với Tư thiếu soái mà nói, vàng thỏi không đáng giá gì.
Cố Khinh Chu không do dự gì nữa liền lập tức ngồi xuống trên đùi hắn.
Tiền đối cô lúc này thật rất quan trọng.
Cô ngồi trên đùi Tư Hành Bái, đáy mắt quá mức bi thương, lệ quang trực trào lấp lánh, ngược lại lại tăng thêm phần diễm lệ.
“Biết làm thế nào không?” Tư Hành Bái hỏi.
Cố Khinh Chu nhấp môi.
“Hửm?” Tư Hành Bái nhướng mày.
Cố Khinh Chu gật gật đầu, lẩm bẩm một câu “Biết”, đôi tay vòng qua cổ áo khoác của Tư Hành Bái.
Đôi môi mỏng manh phấn nhuận của cô, ghé vào trên môi hắn, nhẹ nhàng điểm điểm, chậm rãi hôn lên.
Tư Hành Bái cả người nóng lên như ngồi trên đống lửa, cái cảm giác hôn nhẹ nhẹ điểm điểm này, làm hắn lập tức bùng nổ.
Cố Khinh Chu cảm nhận được, côđã hiểu.
Cả người cô phát run.
Cố Khinh Chu nhớ tới ngày đó, hắn ở trong kỹ viện ngủ cùng nữ nhân, nữ nhân kia kêu la thảm thiết, cuối cùng chật vật, cả người không một khối da thịt lành lặn, việc đó vẫn luôn ám ảnh trong đầu Cố Khinh Chu, không sao quên được.
Cô tuyệt không muốn trở thành nữ nhân của Tư Hành Bái, cô không thể chịu nổi bản thân mình bị đạp hư như vậy!
Một hồi ức kia thôi mà cảm thấy thật giống như khổ hình.
Lúc ấy Cố Khinh Chu bị Tư Hành Bái khóa chân dưới giường, cô vốn không thể xem rõ cả quá trình khổ hình kia, quả thực là một hồi lăng trì, một tấc cắt mổ miếng.
Quá thống khổ, sống không bằng chết!
Nước mắt bỗng nhiên càng dữ dội hơn, tràn ra cả mi, cô thấp giọng nghẹn ngào, giống như một con thú nhỏ bị thương.
“Ngoan ngoan, được rồi.” Tư Hành Bái bị tiếng khóc của cô bừng tỉnh, người cũng từ dục niệm mà hoàn hồn, nhìn đến thiếu nữ lệ rơi đầy mặt, hắn nhẹ nhàng vuốt sau lưng cô, làm cô trấn tĩnh lại.
“Không khóc nữa, bảo bối, ta đâu có ăn hiếp em đâu nào.” Tư Hành Bái cười khẽ, dùng tay lau đi nước mắt của cô.
Tay hắn hàng năm cầm súng, tay đầy vết chai mỏng, nhẹ nhàng lướt qua gò má làm cô tê tê dại dại, khiến Cố Khinh Chu run sợ càng dữ dội hơn.
Hắn hôn lên nước mắt của cô.
Tư Hành Bái đối với Cố Khinh Chu là hoàn toàn kiên nhẫn, việc đấy là chưa từng có bao giờ.
Mỗi lần hắn bực bội bất kham, liền sẽ nhớ tới chuyến xe lửa ngày đó, thiếu nữ đó chịu phối hợp cùng hắn liền cứu hắn được một mạng.
Nếu như không, Tư Hành Bái hiện nay đã không biết bị vị quân phiệt nào nhốt lại trong nhà lao, chịu mọi khổ hình, chờ đợi phụ thân hắn trả tiền, cứu rỗi hắn.
Nói vậy, Tư Hành Bái liền mất đi toàn bộ tôn nghiêm quân nhân của hắn.
Cố Khinh Chu cứu là cứu tôn nghiêm của hắn, uy vọng của hắn, thậm chí là địa vị của hắn. Cho nên, hắn đối với cô càng phá lệ kiên nhẫn, kiên nhẫn đến mức lửa có bốc lên đỉnh đầu, hắn cũng mạnh mẽ ngăn chận lại
Đây là lần đầu tiên Tư Hành Bái mềm mỏng đối đãi với nữ nhân.
“Khinh Chu, ta sẽ không ăn hiếp em đâu.” Tư Hành Bái lẩm bẩm, ở bên tai cô lặng lẽ nói, “Ta thương em còn không hết, sao dám làm thương tổn đến em? Ngoan ngoan, em không muốn hôn ta cũng được, lần sau không bức em hôn ta nữa. Vẫn là ta hôn em, được không?”
Cố Khinh Chu khụt khịt, được một tấc lại muốn tiến một thước, nói: “Anh làm tôi đau, tôi cũng không cần anh hôn tôi, mau buông tôi ra!”
Tư Hành Bái cười: “Vậy thì đâu thể được, nữ nhân của ta mà không có ta làm cho dễ chịu, sẽ khô héo mất.”
Cố Khinh Chu lại khóc, tức khắc cảm giác bản thân một chút đường sống cũng không có.
Cô không muốn làm nữ nhân của Tư Hành Bái, bị hắn chơi đùa vài lần thì sẽ thành tàn tật, cô chính là chính mắt nhìn thấy Tư Hành Bái chơi nữ nhân như thế nào, hắn ở trên giường liền giống như mãnh thú không còn lý tính.
Để cho Cố Khinh Chu suy diễn rằng lỡ như bị hắn chơi tàn, chẳng những không có được thân phận lẫn địa vị gì, kết quả chẳng phải sẽ giống kỹ nữ kia, bị Tư Hành Bái ăn xong liền dùng tiền tống cổ đi sao.
Bản thân Cố Khinh Chu còn có việc cần hoàn thành, cô không nghĩ sẽ giam mình cả đời trong nhà lao Tư Hành Bái này.
Cuối cùng, Tư Hành Bái lấy trong cốp xe, cầm lấy một cây tiểu kim ngư đưa cho Cố Khinh Chu, tính làm bồi thường, Cố Khinh Chu mới hoàn toàn ngưng khóc.
Tư Hành Bái cũng nhẹ nhàng thở ra.
“Bảo bối, nhìn em khóc như vậy ta thật chịu không nổi, tương lai em có thể khóc ác liệt được hơn như vậy nữa hay không?……” Tư Hành Bái ở bên tai cô lẩm bẩm.
Cố Khinh Chu cầm lấy trụ vàng tay hơi hơi run, răng cắn chặt lại.
Hàng năm sống trong quân ngũ, Tư Hành Bái có đôi khi nói chuyện vô cùng thô tục.
Tư Hành Bái miệng cười ha ha.
Tâm tình của thiếu soái hôm này thực tốt, mỗi lần đụng tới Cố Khinh Chu, tâm trí của Tư Hành Bái đều vô cùng thoải mái.
Tư Hành Bái đối da thịt của Cố Khinh Chu xúc cảm đều có điểm lưu luyến, da thịt mềm mịn mát lạnh, tựa như phấn nhuận cùng mùi hương, hắn chỉ cần nhẹ nhàng hôn lên, là có thể in hằn dấu vết ái mụi.
Có lẽ khí hậu ở nông thôn thuần thiên nhiên, đã dưỡng cho cô làn da trắng nõn nà như da em bé.
Tư Hành Bái nghĩ hôn môi cô, là có thể cảm nhận hết nội tâm trong cô, chiếm lấy cô, nhưng thật chất cô ngược lại căm ghét hắn, Tư Hành Bái vì vậy mà bực bội, từ bỏ ý niệm này.
Hắn là thợ săn, không phải là đào hoa tặc.
Tư Hành Bái thích ở nữ nhân ở trên tay, phải là toàn tâm toàn ý, mà không phải như Cố Khinh Chu chống cự thế này.
“Đây là cái gì?” Tư Hành Bái từ trong túi áo Cố Khinh Chu, lấy ra hai lượng vàng thỏi óng ánh.
Vàng thỏi lấp lánh chói mắt, tựa hồ có thể thắp sáng ánh sáng khoảng không u đạm trong thùng xe.
Cố Khinh Chu hơi hơi nhấp môi, đôi tay lại gắt gao giựt lại để vào lòng.
Tư Hành Bái liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu cô, còn dám tỏ ra thiếu nữ kiên định, giờ phút này nội tâm không biết lo sợ cỡ nào.
Cô là thực sợ hãi.
“Hai tiểu kim ngư, cũng là một con số không tồi.” Tư Hành Bái hơi hơi híp mắt, đôi mắt khe hở ẩn chứa nguy hiểm gây hoang mang.
Ánh mắt kia tựa gió bão, tấc tấc đều đánh lên người Cố Khinh Chu, làm cho Cố Khinh Chu cả người phát lạnh.
Cô cắn môi không nói.
“Ở đâu có?” Tư Hành Bái hỏi lại, “Nhìn em có vẻ như không phải là kẻ buôn bán, nếu đã vậy thì chỉ có trộm thôi?”
“Là của cha tôi cho tôi.” Cố Khinh Chu đúng sự thật trả lời.
“Em vẫn còn nhỏ, cha em cho em hai tiêu kim ngư này là để làm gì?” Tư Hành Bái truy vấn, một tấc không cho cô lui.
Cố Khinh Chu không đáp.
Đôi mắt cô xoay tròn, hàng lông mi thon dài giống hai cây quạt nhỏ, nhấp nha nhấp nháy, vậy đang cố tìm đường nói dối chăng?
Tư Hành Bái cười bỡn cợt: “Một nữ nhi như em mang theo hai tiểu kim ngư thật quá nguy hiểm, ta không cần nghe lời em nói, ta đành phải đi hỏi cha của em, xem số tiền này là ổng cho em để làm gì?”
Cố Khinh Chu kinh hãi, dồn dập kéo tay hắn lại.
Bàn tay cô nhỏ nhắn lại mỏng nhẹ, lòng bàn tay mềm mại, giống như một tấm sa tanh tinh tế đặt ở trên mu bàn tay Tư Hành Bái.
Tư Hành Bái căng thẳng suy ngẫm: Cô ấy còn quá nhỏ, hiện tại không thể thỏa mãn hắn, nhưng là cô cả người đều tốt, bàn tay nhỏ, cái miệng nhỏ, nhiêu đó cũng đủ làm Tư Hành Bái **, hắn vì sao phải chờ?
“Thiếu soái!” Cố Khinh Chu sốt ruột.
Thời điểm cô sốt ruột, khuôn mặt phấn nhuận hiện ra đường tơ hồng, càng khơi dậy trong lòng Tư Hành Bái gợn sóng ngập trời.
Tư Hành Bái ăn chay đã hơn một tháng, trong lòng sớm tích lũy một hạt đàn hỏa, ngày đêm kêu gào.
“Muốn lấy lại không?” Tư Hành Bái đem vàng thỏi tùy tay nhét ở trong quân ủng, áp lực cùng hô hấp thô nặng, vỗ vỗ vào đùi mình.
Hắn là muốn Cố Khinh Chu ngồi lên đùi hắn.
Cố Khinh Chu cắn môi, đôi mắt lại nhìn chằm chằm quân ủng, cô thật rất muốn lấy lại hai lượng vàng thỏi.
“Lại đây.” Tư Hành Bái lòng tràn đầy đều là rạo rực, thiêu hắn đến giọng nói cũng hơi khan khàn, lại vỗ vỗ vào chân mình, “Hôm nay cho em một cơ hội, làm tốt, tự nhiên sẽ có thưởng.”
Cố Khinh Chu sóng mắt trong trẻo u lam, trồi lên vài phần hơi nước trong suốt, cô tức giận đến muốn khóc.
Tư Hành Bái không thuận theo sẽ không buông tha.
Giằng co một hồi, Tư Hành Bái móc ra một cây vàng thỏi, chuẩn bị ném ra bên ngoài ném. Đối với Tư thiếu soái mà nói, vàng thỏi không đáng giá gì.
Cố Khinh Chu không do dự gì nữa liền lập tức ngồi xuống trên đùi hắn.
Tiền đối cô lúc này thật rất quan trọng.
Cô ngồi trên đùi Tư Hành Bái, đáy mắt quá mức bi thương, lệ quang trực trào lấp lánh, ngược lại lại tăng thêm phần diễm lệ.
“Biết làm thế nào không?” Tư Hành Bái hỏi.
Cố Khinh Chu nhấp môi.
“Hửm?” Tư Hành Bái nhướng mày.
Cố Khinh Chu gật gật đầu, lẩm bẩm một câu “Biết”, đôi tay vòng qua cổ áo khoác của Tư Hành Bái.
Đôi môi mỏng manh phấn nhuận của cô, ghé vào trên môi hắn, nhẹ nhàng điểm điểm, chậm rãi hôn lên.
Tư Hành Bái cả người nóng lên như ngồi trên đống lửa, cái cảm giác hôn nhẹ nhẹ điểm điểm này, làm hắn lập tức bùng nổ.
Cố Khinh Chu cảm nhận được, côđã hiểu.
Cả người cô phát run.
Cố Khinh Chu nhớ tới ngày đó, hắn ở trong kỹ viện ngủ cùng nữ nhân, nữ nhân kia kêu la thảm thiết, cuối cùng chật vật, cả người không một khối da thịt lành lặn, việc đó vẫn luôn ám ảnh trong đầu Cố Khinh Chu, không sao quên được.
Cô tuyệt không muốn trở thành nữ nhân của Tư Hành Bái, cô không thể chịu nổi bản thân mình bị đạp hư như vậy!
Một hồi ức kia thôi mà cảm thấy thật giống như khổ hình.
Lúc ấy Cố Khinh Chu bị Tư Hành Bái khóa chân dưới giường, cô vốn không thể xem rõ cả quá trình khổ hình kia, quả thực là một hồi lăng trì, một tấc cắt mổ miếng.
Quá thống khổ, sống không bằng chết!
Nước mắt bỗng nhiên càng dữ dội hơn, tràn ra cả mi, cô thấp giọng nghẹn ngào, giống như một con thú nhỏ bị thương.
“Ngoan ngoan, được rồi.” Tư Hành Bái bị tiếng khóc của cô bừng tỉnh, người cũng từ dục niệm mà hoàn hồn, nhìn đến thiếu nữ lệ rơi đầy mặt, hắn nhẹ nhàng vuốt sau lưng cô, làm cô trấn tĩnh lại.
“Không khóc nữa, bảo bối, ta đâu có ăn hiếp em đâu nào.” Tư Hành Bái cười khẽ, dùng tay lau đi nước mắt của cô.
Tay hắn hàng năm cầm súng, tay đầy vết chai mỏng, nhẹ nhàng lướt qua gò má làm cô tê tê dại dại, khiến Cố Khinh Chu run sợ càng dữ dội hơn.
Hắn hôn lên nước mắt của cô.
Tư Hành Bái đối với Cố Khinh Chu là hoàn toàn kiên nhẫn, việc đấy là chưa từng có bao giờ.
Mỗi lần hắn bực bội bất kham, liền sẽ nhớ tới chuyến xe lửa ngày đó, thiếu nữ đó chịu phối hợp cùng hắn liền cứu hắn được một mạng.
Nếu như không, Tư Hành Bái hiện nay đã không biết bị vị quân phiệt nào nhốt lại trong nhà lao, chịu mọi khổ hình, chờ đợi phụ thân hắn trả tiền, cứu rỗi hắn.
Nói vậy, Tư Hành Bái liền mất đi toàn bộ tôn nghiêm quân nhân của hắn.
Cố Khinh Chu cứu là cứu tôn nghiêm của hắn, uy vọng của hắn, thậm chí là địa vị của hắn. Cho nên, hắn đối với cô càng phá lệ kiên nhẫn, kiên nhẫn đến mức lửa có bốc lên đỉnh đầu, hắn cũng mạnh mẽ ngăn chận lại
Đây là lần đầu tiên Tư Hành Bái mềm mỏng đối đãi với nữ nhân.
“Khinh Chu, ta sẽ không ăn hiếp em đâu.” Tư Hành Bái lẩm bẩm, ở bên tai cô lặng lẽ nói, “Ta thương em còn không hết, sao dám làm thương tổn đến em? Ngoan ngoan, em không muốn hôn ta cũng được, lần sau không bức em hôn ta nữa. Vẫn là ta hôn em, được không?”
Cố Khinh Chu khụt khịt, được một tấc lại muốn tiến một thước, nói: “Anh làm tôi đau, tôi cũng không cần anh hôn tôi, mau buông tôi ra!”
Tư Hành Bái cười: “Vậy thì đâu thể được, nữ nhân của ta mà không có ta làm cho dễ chịu, sẽ khô héo mất.”
Cố Khinh Chu lại khóc, tức khắc cảm giác bản thân một chút đường sống cũng không có.
Cô không muốn làm nữ nhân của Tư Hành Bái, bị hắn chơi đùa vài lần thì sẽ thành tàn tật, cô chính là chính mắt nhìn thấy Tư Hành Bái chơi nữ nhân như thế nào, hắn ở trên giường liền giống như mãnh thú không còn lý tính.
Để cho Cố Khinh Chu suy diễn rằng lỡ như bị hắn chơi tàn, chẳng những không có được thân phận lẫn địa vị gì, kết quả chẳng phải sẽ giống kỹ nữ kia, bị Tư Hành Bái ăn xong liền dùng tiền tống cổ đi sao.
Bản thân Cố Khinh Chu còn có việc cần hoàn thành, cô không nghĩ sẽ giam mình cả đời trong nhà lao Tư Hành Bái này.
Cuối cùng, Tư Hành Bái lấy trong cốp xe, cầm lấy một cây tiểu kim ngư đưa cho Cố Khinh Chu, tính làm bồi thường, Cố Khinh Chu mới hoàn toàn ngưng khóc.
Tư Hành Bái cũng nhẹ nhàng thở ra.
“Bảo bối, nhìn em khóc như vậy ta thật chịu không nổi, tương lai em có thể khóc ác liệt được hơn như vậy nữa hay không?……” Tư Hành Bái ở bên tai cô lẩm bẩm.
Cố Khinh Chu cầm lấy trụ vàng tay hơi hơi run, răng cắn chặt lại.
Hàng năm sống trong quân ngũ, Tư Hành Bái có đôi khi nói chuyện vô cùng thô tục.
Tư Hành Bái miệng cười ha ha.
Tâm tình của thiếu soái hôm này thực tốt, mỗi lần đụng tới Cố Khinh Chu, tâm trí của Tư Hành Bái đều vô cùng thoải mái.
Tác giả :
Minh Dược