Thiếu Soái! Vợ Ngài Lại Bỏ Trốn!
Chương 23: Ra sức dẹp nghị luận của mọi người
..." Hồ quân y đột nhiên á khẩu không trả lời được.
Cố Khinh Chu lại đoán đúng rồi.
Hồ quân y vẫn không thừa nhận bản lãnh của Cố Khinh Chu, thay đổi suy nghĩ một chút, trị liệu trúng gió cũng chỉ có mấy phương pháp, cô biết cũng chẳng có gì lạ.
"Lão thái thái, thầy thuốc cần hốt thuốc đúng bệnh, chẩn đoán trước, cho thuốc sau, nếu chẩn đoán không chính xác, dùng sai thuốc, kết quả liền hoàn toàn ngược lại." Cố Khinh Chu không nhìn Hồ quân y, chỉ nói với Tư lão thái: "Ngài tin tưởng sự chẩn đoán của con, hay là của quân y?"
Lời nói này rất khinh cuồng!
Cô thật cho mình là danh y, đem mình đặt ngang bằng địa vị với tất cả quân y.
Vị Cố tiểu thư này, không biết nên nói cô tự tin, hay là nên nói cô không biết trời cao đất rộng.
Quân y lần đầu thấy đứa trẻ tỏ vẻ như vậy, trong lòng rất không ưa.
"Lão thái thái, dùng thuốc cần thận trọng!" Hồ quân y vội vàng, sợ Tư lão thái nghe lời Cố Khinh Chu đầu độc: "Đây không phải là trò đùa, nếu sai, liền hối không kịp a lão thái thái!"
Tư đốc quân vẫn trầm mặc.
Tư lão thái do dự một chút.
Nghe quân y? Bọn họ đã thúc thủ vô sách, trị liệu nửa năm không thấy hiệu quả, lại không đưa ra được toa thuốc hữu hiệu, phải đưa bà đến Đức quốc!
Lão thái thái tuyệt không đi Đức quốc, tình nguyện thà chết ở cố hương.
Nghe Cố Khinh Chu? Cố Khinh Chu tuổi còn quá nhỏ, Đông y khó học như vậy, nghe lời một đứa bé, đơn giản là lấy tánh mạng mình ra đùa giỡn.
Tình thế đang lúc khó xử, lão thái thái chạm đến con ngươi bình tĩnh như nước của Cố Khinh Chu, không có nửa phần lăn tăn, đột nhiên trong lòng động một cái.
Khinh Chu quá mức trầm ổn, trầm ổn dị thường, khiến cho lão thái thái không tự chủ được mà tin tưởng cô.
Có lẽ, Cố Khinh Chu thật sự có bản lãnh?
Ngựa chết chữa thành ngựa sống!
"Khinh Chu, con kê toa thuốc đi." Tư lão thái nói.
Những lời này, tựa như một giọt nước lạnh như băng, lọt vào chảo dầu đang sôi trào, nhất thời khiến nó nổ tung.
Tất cả mọi người đều kinh hãi!
Mẫu thân Đốc quân, lão thái thái tôn quý nhất toàn Nhạc Thành, không cần lời khuyên của quân y kinh nghiệm phong phú, tin tưởng một tiểu nha đầu tuổi còn nhỏ, thật nghe sởn cả tóc gáy!
"Lão thái thái, ngài suy nghĩ lại đi, chuyện này quá sai rồi!" Hồ quân y càng nóng nảy hơn.
"Đúng vậy lão thái thái, chúng ta lại nghĩ cách, ngài không thể nào tin tiểu nhân a lão thái thái!"
"Lão thái thái, là thuốc ba phân độc, bất kỳ thuốc nào cũng không thể dùng qua loa. Đừng nói chữa bệnh, cho dù có là thuốc bổ cũng sẽ hại chết người, ngài không thể...."
"Lão thái thái...."
Nhóm quân y kinh hồn bạt vía, sợ nhỡ có việc gì thì hỏng. Nếu lão thái thái bị Cố Khinh Chu chữa chết, đốc quân dưới cơn thịnh nộ, nào còn nhớ được nhiều như vậy?
Mấy vị quân y này đều sẽ có một con đường chết. Cho dù không chết, cũng không có khả năng ở lại quân y viện, tiền đồ hoàn toàn bị phá hủy.
Bọn họ suýt nữa quỳ xuống trước mặt Tư lão thái.
Tư phu nhân khiếp sợ: "Mỗ mụ, chúng ta vẫn là nghe quân y đi. Chữa bệnh không phải là chuyện nhỏ, nó có quan hệ đến tánh mạng, ngài không thể nghe một hài tử nhà quê nói bậy nói bạ!"
Tất cả quân y vừa nghe, lần nữa đã muốn hôn mê: Chả trách gan lớn như vậy, hóa ra là hài tử nhà quê không biết trời cao đất rộng!
Tư Quỳnh Chi cũng khuyên.
Tần Tranh Tranh cùng Cố Tương cũng kéo Cố Khinh Chu, để cho Cố Khinh Chu bồi tội với lão thái thái: "Ngươi mau thu hồi lời ngươi nói."
Cố Khinh Chu bất vi sở động.
Cuối cùng, Tư đốc quân trầm mặc hồi lâu cuối cùng mở miệng.
Tư đốc quân nhẹ ho khan.
Mọi người lập tức trầm mặc.
"Mỗ mụ, ngài thật muốn thử toa thuốc của Khinh Chu?" Tư đốc quân hỏi.
Lão thái thái gật đầu, đáy mắt không có nửa phần do dự.
"Vậy thì thử một chút đi." Tư đốc quân nói.
Cố Khinh Chu lại đoán đúng rồi.
Hồ quân y vẫn không thừa nhận bản lãnh của Cố Khinh Chu, thay đổi suy nghĩ một chút, trị liệu trúng gió cũng chỉ có mấy phương pháp, cô biết cũng chẳng có gì lạ.
"Lão thái thái, thầy thuốc cần hốt thuốc đúng bệnh, chẩn đoán trước, cho thuốc sau, nếu chẩn đoán không chính xác, dùng sai thuốc, kết quả liền hoàn toàn ngược lại." Cố Khinh Chu không nhìn Hồ quân y, chỉ nói với Tư lão thái: "Ngài tin tưởng sự chẩn đoán của con, hay là của quân y?"
Lời nói này rất khinh cuồng!
Cô thật cho mình là danh y, đem mình đặt ngang bằng địa vị với tất cả quân y.
Vị Cố tiểu thư này, không biết nên nói cô tự tin, hay là nên nói cô không biết trời cao đất rộng.
Quân y lần đầu thấy đứa trẻ tỏ vẻ như vậy, trong lòng rất không ưa.
"Lão thái thái, dùng thuốc cần thận trọng!" Hồ quân y vội vàng, sợ Tư lão thái nghe lời Cố Khinh Chu đầu độc: "Đây không phải là trò đùa, nếu sai, liền hối không kịp a lão thái thái!"
Tư đốc quân vẫn trầm mặc.
Tư lão thái do dự một chút.
Nghe quân y? Bọn họ đã thúc thủ vô sách, trị liệu nửa năm không thấy hiệu quả, lại không đưa ra được toa thuốc hữu hiệu, phải đưa bà đến Đức quốc!
Lão thái thái tuyệt không đi Đức quốc, tình nguyện thà chết ở cố hương.
Nghe Cố Khinh Chu? Cố Khinh Chu tuổi còn quá nhỏ, Đông y khó học như vậy, nghe lời một đứa bé, đơn giản là lấy tánh mạng mình ra đùa giỡn.
Tình thế đang lúc khó xử, lão thái thái chạm đến con ngươi bình tĩnh như nước của Cố Khinh Chu, không có nửa phần lăn tăn, đột nhiên trong lòng động một cái.
Khinh Chu quá mức trầm ổn, trầm ổn dị thường, khiến cho lão thái thái không tự chủ được mà tin tưởng cô.
Có lẽ, Cố Khinh Chu thật sự có bản lãnh?
Ngựa chết chữa thành ngựa sống!
"Khinh Chu, con kê toa thuốc đi." Tư lão thái nói.
Những lời này, tựa như một giọt nước lạnh như băng, lọt vào chảo dầu đang sôi trào, nhất thời khiến nó nổ tung.
Tất cả mọi người đều kinh hãi!
Mẫu thân Đốc quân, lão thái thái tôn quý nhất toàn Nhạc Thành, không cần lời khuyên của quân y kinh nghiệm phong phú, tin tưởng một tiểu nha đầu tuổi còn nhỏ, thật nghe sởn cả tóc gáy!
"Lão thái thái, ngài suy nghĩ lại đi, chuyện này quá sai rồi!" Hồ quân y càng nóng nảy hơn.
"Đúng vậy lão thái thái, chúng ta lại nghĩ cách, ngài không thể nào tin tiểu nhân a lão thái thái!"
"Lão thái thái, là thuốc ba phân độc, bất kỳ thuốc nào cũng không thể dùng qua loa. Đừng nói chữa bệnh, cho dù có là thuốc bổ cũng sẽ hại chết người, ngài không thể...."
"Lão thái thái...."
Nhóm quân y kinh hồn bạt vía, sợ nhỡ có việc gì thì hỏng. Nếu lão thái thái bị Cố Khinh Chu chữa chết, đốc quân dưới cơn thịnh nộ, nào còn nhớ được nhiều như vậy?
Mấy vị quân y này đều sẽ có một con đường chết. Cho dù không chết, cũng không có khả năng ở lại quân y viện, tiền đồ hoàn toàn bị phá hủy.
Bọn họ suýt nữa quỳ xuống trước mặt Tư lão thái.
Tư phu nhân khiếp sợ: "Mỗ mụ, chúng ta vẫn là nghe quân y đi. Chữa bệnh không phải là chuyện nhỏ, nó có quan hệ đến tánh mạng, ngài không thể nghe một hài tử nhà quê nói bậy nói bạ!"
Tất cả quân y vừa nghe, lần nữa đã muốn hôn mê: Chả trách gan lớn như vậy, hóa ra là hài tử nhà quê không biết trời cao đất rộng!
Tư Quỳnh Chi cũng khuyên.
Tần Tranh Tranh cùng Cố Tương cũng kéo Cố Khinh Chu, để cho Cố Khinh Chu bồi tội với lão thái thái: "Ngươi mau thu hồi lời ngươi nói."
Cố Khinh Chu bất vi sở động.
Cuối cùng, Tư đốc quân trầm mặc hồi lâu cuối cùng mở miệng.
Tư đốc quân nhẹ ho khan.
Mọi người lập tức trầm mặc.
"Mỗ mụ, ngài thật muốn thử toa thuốc của Khinh Chu?" Tư đốc quân hỏi.
Lão thái thái gật đầu, đáy mắt không có nửa phần do dự.
"Vậy thì thử một chút đi." Tư đốc quân nói.
Tác giả :
Minh Dược