Thiếu Soái Vợ Ngài Bỏ Trốn Rồi
Chương 42 Giúp anh trai mua bao cao su
Mà đơn hàng thiết kế của Lương Đồng Tâm cũng có rất nhiều, ngắn ngủi một tháng thôi, tiền hoa hồng và tiền lương của cô đã là 30 triệu.
Đây có lẽ là số tiền lương nhiều nhất từ khi cô thực tập tới nay lấy được.
Sau khi có tiền, chuyền đầu tiên Lương Đồng Tâm nghĩ là trả tiền cho Điền Trung Quân. Sau khi tan làm về chung cư, cô liền đi thang máy đi thẳng lên tầng cao nhất đến nhà Điền Trung Quân.
May mà ở cùng chung cư, nếu không cô thật sự không biết đi đâu tìm anh ấy.
Lương Đồng Tâm ấn chuông cửa nhà Điền Trung Quân, lại không có người mở cửa, cô đành phải ngồi ở bên phía cầu thang chờ Điền Trung Quân về.
Đợi một lát, Điền Trung Quân còn chưa về, Lương Đồng Tâm thấy giờ cũng nên về nấu cơm rồi, vì vậy cô đứng dậy đi về phía thang máy.
Cô mới ấn thang máy, cửa thang máy mở ra, Điền Trung Quân mặc vest đen đi giày da xuất hiện trong thang máy.
Hai người thấy nhau, Lương Đồng Tâm mỉm cười: “Cuối cùng anh cũng về.”
“Cô đang đợi tôi?” Điền Trung Quân thấy Lương Đồng Tâm thì ngẩn ra, rồi sau đó đi ra khỏi thang máy.
Lương Đồng Tâm gật đầu, vội lấy một phong bì thật dày từ trong túi ra, đưa hai tay cho Điền Trung Quân: “Trong này có 15 triệu, tôi trả trước cho anh một nữa.”
“Nhanh như vậy có thể trả một nửa rồi?”
“Bất động sản Địa Lợi làm ăn rất tốt, tôi mỗi ngày đều có việc làm, mà trích phân của mỗi việc cũng khá cao.” Mặt Lương Đồng Tâm lộ ra nụ cười sáng lạn.
Điền Trung Quân hiểu ý cười, tiếp nhận phong thư, trực tiếp nhét vào túi công việc của mình
“Anh không đếm lại sao?” Lương Đồng Tâm hỏi.
Điền Trung Quân cười trả lời: “Nếu thiếu, cô không sợ tôi tới làm phiền cô sao?”
“Cũng đúng.” Lương Đồng Tâm cười khúc khích.
“Đêm nay đến nhà của ăn cơm chiều.”
“Không được, tôi còn phải về nhà làm cơm chiều cho anh trai với chị dâu.” Lương Đồng Tâm lắc tay, sau đó bấm thang máy.
Nhân lúc thang máy còn chưa bị những người khác ấn đi, Lương Đồng Tâm thấy cửa thang máy mở, vội vàng đi vào.
Điền Trung Quân nhìn Lương Đồng Tâm, mỉm cười nói: “Về sau, lên đây ngồi nhiều chút nha.”
“Được, có thời gian, tôi sẽ lên. Tạm biệt.” Lương Đồng Tâm vẫy tay trả lời.
Sau khi cửa thang máy đóng cửa, Điền Trung Quân mới nhớ tới có một việc muốn hỏi Lương Đồng Tâm, đáng tiếc thang máy đã đi xuống.
Vốn dĩ anh ấy muốn hỏi cô và trợ lý Triệu Bình của anh có chuyện gì, vì sao Diêu An Na nói anh hai của anh đang quen bạn gái.
Có lẽ lần sau hỏi cũng không muộn, dù sao cũng ở cùng công ty. Mà, anh cũng có thể hỏi trực tiếp Triệu Bình.
Điền Trung Quân bất đắc dĩ cười cười, anh ấy cũng không biết chính mình sao đột nhiên lại muốn hỏi Lương Đồng Tâm vấn đề này. Mới đầu lúc ở công ty nghe Diêu An Na nói thì không để ý, sao giờ lại để ý?
Quên đi, hay là đừng hỏi, hẳn chỉ là một ít lời đồn nhảm mà thôi.
Điền Trung Quân nghĩ nghĩ, rồi xoay người đi về nhà.
Bên này, sau khi Lương Đồng Tâm về đến nhà liền bắt đầu vo gạo nấu cơm, anh trai và chị dâu chắc cũng sắp đi làm về rồi.
Đồ ăn bưng hết lên bàn rồi, cửa truyền tới tiếng mở cửa.
Lương Đồng Tâm cởi tạp dề ra, dọn bát đũa ra.
Lương Đồng Đức và Đường Thanh Hà vừa nói vừa cười bước tới.
Lương Đồng Tâm đứng trước bàn ăn thịnh soạn, thấy anh trai và chị dâu cười vui vẻ, liền mỉm cười hỏi: “Anh trai, chị dâu, hôm nay, hai người có gì vui sao?”
“Đương nhiên là có! Anh trai em lên chức! Từ biên tập nhỏ lên tổng biên, tiền lương cũng tăng gấp đôi!” Đường Thanh Hà cười không khép được miệng nói.
Lương Đồng Đức cũng cao hứng không thôi nói: “Đêm nay, anh muốn uống rượu! Không say không về!”
Lương Đồng Tâm cũng vui vẻ chúc mừng: “Anh, chúc mừng chúc mừng!”
Sau đó, Đường Thanh Hà liền đi tới tủ rượu lấy rượu vang.
Ba người cùng nhau ăn cơm, cùng nâng ly chúc mừng.
Đường Thanh Hà nhìn Lương Đồng Tâm một cái, bỗng hỏi han ẩn ý: “Tâm Tâm, em thật sự không định đến câu lạc bộ Dạ Mị làm thêm sao?”
Từ sau đêm Lương Đồng Tâm lấy nghệ danh “Tiểu Tạ” hát ở chỗ cô ấy, rất nhiều khách đều ấn tượng sâu sắc về cô, đều muốn lại nghe tiếng hát của cô.
Đường Thanh Hà không thể nào phủ nhận phủ nhận, giọng hát của Lương Đồng Tâm rất hay, nói giọng hát của cô là tiếng trời cũng không quá đáng.
Thật ta, sau lần trước, Lương Đồng Tâm nói với cô không hát nữa, cô cũng không cảm thấy gì, nhưng hai ngày nay, cấp trên Phí Tân Nam của cô ấy nhắc đi nhắc lại, kêu cô đi năn nỉ em chồng Lương Đồng Tâm trở lại hát nữa, Phí Nhĩ Nam còn nói cho Lương Đồng Tâm thêm hoa hồng tiền hát nữa.
Nếu Lương Đồng Tâm đồng ý trở lại hát, Đường Thanh Hà cũng có thể lấy được chia hoa hồng, dù sao, Lương Đồng Tâm là cô ấy đưa tới câu lạc bộ Dạ Mị.
“Em không đi, chỗ đó không thích hợp với em, hơn nữa, công việc mà công ty giao cho em, cũng tạm đủ để em xài.” Lương Đồng Tâm nói mãn nguyện.
Đường Thanh Hà láo lia hai mắt, cười khuyên: “Tiền vĩnh viễn đều kiếm không đủ a! Tâm Tâm, không phải em muốn sau này ở lại Tân Giang Thành phát triển sao? Hay là, em chỉ tính qua thực tập kì, tốt nghiệp xong dứt khoát quay về Tây trấn làm ruộng? Thủy chảy ra chỗ thắp, nhưng người phải trèo lên cao. Hơn nữa, ở câu lạc bộ Dạ Mị có có chị lo, em sợ cái gì?”
“Ừm, anh thấy Thanh Hà nói đúng, nếu em hát ở câu lạc bộ Dạ Mị một đêm có thể kiếm ba triệu, vì sao không hát tiếp đâu? Dù sao, em chỉ bán nghệ không bán thân, có chị dâu bao che. Em không cần lo lắng.” Lương Đồng Đức cũng đồng ý cách nói của Đường Thanh Hà.
Hai người bọn họ mỗi người một câu, nói tới Lương Đồng Tâm cũng có chút động lòng.
Cô, Lương Đồng Tâm, xuất thân từ nông thôn, không gia thế không bối cảnh, lại là văn bằng trường đại học.
Muốn sống ở Tân Giang Thành, phải kiếm tiền mua nhà, không thể cả đời cứ ở với anh chị!
“Vậy… Em có thể mỗi tuần hát hai lần không? Tối thứ sáu thứ bảy? Công ty cho nghỉ vào thứ bảy và chủ nhật hàng tuần, cho nên, em không muốn ảnh hưởng công việc ban ngày.” Lương Đồng Tâm nhìn Đường Thanh Hà, yếu ớt hỏi, dù sao, cô hát ở bên kia, cũng phải hát tới hai ba giờ sáng.
Đường Thanh Hà thấy cô đã đồng ý rồi, lập tức nhượng bộ, nhận lời: “Đây không phải vấn đề!”
“Vậy Thanh Hà, anh giao em gái cho em! Em nhất định phải bảo vệ tốt em ấy! Đừng để em ấy bị đàn ông xấu ở Dạ Mị chà đạp!” Lương Đồng Đức nghiêm túc nói.
Đường Thanh Hà hơi say, cười nói: “Tâm Tâm chẳng lẽ không phải em gái em? Em gái em, em không bảo vệ, em còn bảo vệ ai chứ?”
Lương Đồng Tâm vui vẻ cười, có anh trai và chị dâu che chở thật tốt.
Ăn xong cơm chiều, Lương Đồng Đức và Đường Thanh Hà uống hơi nhiều, nhưng không có say tới mức bất tỉnh nhân sự.
Đây có lẽ là số tiền lương nhiều nhất từ khi cô thực tập tới nay lấy được.
Sau khi có tiền, chuyền đầu tiên Lương Đồng Tâm nghĩ là trả tiền cho Điền Trung Quân. Sau khi tan làm về chung cư, cô liền đi thang máy đi thẳng lên tầng cao nhất đến nhà Điền Trung Quân.
May mà ở cùng chung cư, nếu không cô thật sự không biết đi đâu tìm anh ấy.
Lương Đồng Tâm ấn chuông cửa nhà Điền Trung Quân, lại không có người mở cửa, cô đành phải ngồi ở bên phía cầu thang chờ Điền Trung Quân về.
Đợi một lát, Điền Trung Quân còn chưa về, Lương Đồng Tâm thấy giờ cũng nên về nấu cơm rồi, vì vậy cô đứng dậy đi về phía thang máy.
Cô mới ấn thang máy, cửa thang máy mở ra, Điền Trung Quân mặc vest đen đi giày da xuất hiện trong thang máy.
Hai người thấy nhau, Lương Đồng Tâm mỉm cười: “Cuối cùng anh cũng về.”
“Cô đang đợi tôi?” Điền Trung Quân thấy Lương Đồng Tâm thì ngẩn ra, rồi sau đó đi ra khỏi thang máy.
Lương Đồng Tâm gật đầu, vội lấy một phong bì thật dày từ trong túi ra, đưa hai tay cho Điền Trung Quân: “Trong này có 15 triệu, tôi trả trước cho anh một nữa.”
“Nhanh như vậy có thể trả một nửa rồi?”
“Bất động sản Địa Lợi làm ăn rất tốt, tôi mỗi ngày đều có việc làm, mà trích phân của mỗi việc cũng khá cao.” Mặt Lương Đồng Tâm lộ ra nụ cười sáng lạn.
Điền Trung Quân hiểu ý cười, tiếp nhận phong thư, trực tiếp nhét vào túi công việc của mình
“Anh không đếm lại sao?” Lương Đồng Tâm hỏi.
Điền Trung Quân cười trả lời: “Nếu thiếu, cô không sợ tôi tới làm phiền cô sao?”
“Cũng đúng.” Lương Đồng Tâm cười khúc khích.
“Đêm nay đến nhà của ăn cơm chiều.”
“Không được, tôi còn phải về nhà làm cơm chiều cho anh trai với chị dâu.” Lương Đồng Tâm lắc tay, sau đó bấm thang máy.
Nhân lúc thang máy còn chưa bị những người khác ấn đi, Lương Đồng Tâm thấy cửa thang máy mở, vội vàng đi vào.
Điền Trung Quân nhìn Lương Đồng Tâm, mỉm cười nói: “Về sau, lên đây ngồi nhiều chút nha.”
“Được, có thời gian, tôi sẽ lên. Tạm biệt.” Lương Đồng Tâm vẫy tay trả lời.
Sau khi cửa thang máy đóng cửa, Điền Trung Quân mới nhớ tới có một việc muốn hỏi Lương Đồng Tâm, đáng tiếc thang máy đã đi xuống.
Vốn dĩ anh ấy muốn hỏi cô và trợ lý Triệu Bình của anh có chuyện gì, vì sao Diêu An Na nói anh hai của anh đang quen bạn gái.
Có lẽ lần sau hỏi cũng không muộn, dù sao cũng ở cùng công ty. Mà, anh cũng có thể hỏi trực tiếp Triệu Bình.
Điền Trung Quân bất đắc dĩ cười cười, anh ấy cũng không biết chính mình sao đột nhiên lại muốn hỏi Lương Đồng Tâm vấn đề này. Mới đầu lúc ở công ty nghe Diêu An Na nói thì không để ý, sao giờ lại để ý?
Quên đi, hay là đừng hỏi, hẳn chỉ là một ít lời đồn nhảm mà thôi.
Điền Trung Quân nghĩ nghĩ, rồi xoay người đi về nhà.
Bên này, sau khi Lương Đồng Tâm về đến nhà liền bắt đầu vo gạo nấu cơm, anh trai và chị dâu chắc cũng sắp đi làm về rồi.
Đồ ăn bưng hết lên bàn rồi, cửa truyền tới tiếng mở cửa.
Lương Đồng Tâm cởi tạp dề ra, dọn bát đũa ra.
Lương Đồng Đức và Đường Thanh Hà vừa nói vừa cười bước tới.
Lương Đồng Tâm đứng trước bàn ăn thịnh soạn, thấy anh trai và chị dâu cười vui vẻ, liền mỉm cười hỏi: “Anh trai, chị dâu, hôm nay, hai người có gì vui sao?”
“Đương nhiên là có! Anh trai em lên chức! Từ biên tập nhỏ lên tổng biên, tiền lương cũng tăng gấp đôi!” Đường Thanh Hà cười không khép được miệng nói.
Lương Đồng Đức cũng cao hứng không thôi nói: “Đêm nay, anh muốn uống rượu! Không say không về!”
Lương Đồng Tâm cũng vui vẻ chúc mừng: “Anh, chúc mừng chúc mừng!”
Sau đó, Đường Thanh Hà liền đi tới tủ rượu lấy rượu vang.
Ba người cùng nhau ăn cơm, cùng nâng ly chúc mừng.
Đường Thanh Hà nhìn Lương Đồng Tâm một cái, bỗng hỏi han ẩn ý: “Tâm Tâm, em thật sự không định đến câu lạc bộ Dạ Mị làm thêm sao?”
Từ sau đêm Lương Đồng Tâm lấy nghệ danh “Tiểu Tạ” hát ở chỗ cô ấy, rất nhiều khách đều ấn tượng sâu sắc về cô, đều muốn lại nghe tiếng hát của cô.
Đường Thanh Hà không thể nào phủ nhận phủ nhận, giọng hát của Lương Đồng Tâm rất hay, nói giọng hát của cô là tiếng trời cũng không quá đáng.
Thật ta, sau lần trước, Lương Đồng Tâm nói với cô không hát nữa, cô cũng không cảm thấy gì, nhưng hai ngày nay, cấp trên Phí Tân Nam của cô ấy nhắc đi nhắc lại, kêu cô đi năn nỉ em chồng Lương Đồng Tâm trở lại hát nữa, Phí Nhĩ Nam còn nói cho Lương Đồng Tâm thêm hoa hồng tiền hát nữa.
Nếu Lương Đồng Tâm đồng ý trở lại hát, Đường Thanh Hà cũng có thể lấy được chia hoa hồng, dù sao, Lương Đồng Tâm là cô ấy đưa tới câu lạc bộ Dạ Mị.
“Em không đi, chỗ đó không thích hợp với em, hơn nữa, công việc mà công ty giao cho em, cũng tạm đủ để em xài.” Lương Đồng Tâm nói mãn nguyện.
Đường Thanh Hà láo lia hai mắt, cười khuyên: “Tiền vĩnh viễn đều kiếm không đủ a! Tâm Tâm, không phải em muốn sau này ở lại Tân Giang Thành phát triển sao? Hay là, em chỉ tính qua thực tập kì, tốt nghiệp xong dứt khoát quay về Tây trấn làm ruộng? Thủy chảy ra chỗ thắp, nhưng người phải trèo lên cao. Hơn nữa, ở câu lạc bộ Dạ Mị có có chị lo, em sợ cái gì?”
“Ừm, anh thấy Thanh Hà nói đúng, nếu em hát ở câu lạc bộ Dạ Mị một đêm có thể kiếm ba triệu, vì sao không hát tiếp đâu? Dù sao, em chỉ bán nghệ không bán thân, có chị dâu bao che. Em không cần lo lắng.” Lương Đồng Đức cũng đồng ý cách nói của Đường Thanh Hà.
Hai người bọn họ mỗi người một câu, nói tới Lương Đồng Tâm cũng có chút động lòng.
Cô, Lương Đồng Tâm, xuất thân từ nông thôn, không gia thế không bối cảnh, lại là văn bằng trường đại học.
Muốn sống ở Tân Giang Thành, phải kiếm tiền mua nhà, không thể cả đời cứ ở với anh chị!
“Vậy… Em có thể mỗi tuần hát hai lần không? Tối thứ sáu thứ bảy? Công ty cho nghỉ vào thứ bảy và chủ nhật hàng tuần, cho nên, em không muốn ảnh hưởng công việc ban ngày.” Lương Đồng Tâm nhìn Đường Thanh Hà, yếu ớt hỏi, dù sao, cô hát ở bên kia, cũng phải hát tới hai ba giờ sáng.
Đường Thanh Hà thấy cô đã đồng ý rồi, lập tức nhượng bộ, nhận lời: “Đây không phải vấn đề!”
“Vậy Thanh Hà, anh giao em gái cho em! Em nhất định phải bảo vệ tốt em ấy! Đừng để em ấy bị đàn ông xấu ở Dạ Mị chà đạp!” Lương Đồng Đức nghiêm túc nói.
Đường Thanh Hà hơi say, cười nói: “Tâm Tâm chẳng lẽ không phải em gái em? Em gái em, em không bảo vệ, em còn bảo vệ ai chứ?”
Lương Đồng Tâm vui vẻ cười, có anh trai và chị dâu che chở thật tốt.
Ăn xong cơm chiều, Lương Đồng Đức và Đường Thanh Hà uống hơi nhiều, nhưng không có say tới mức bất tỉnh nhân sự.
Tác giả :
Nặc Tiểu Đình