Thiếu Soái, Phu Nhân Trốn Nữa Rồi
Chương 19: Định quyến rũ chồng bà à?
BỘP Títtt Títtt
Ơ hay, sao lại tắt máy rồi. Trước khi điện thoại tắt hình như cô còn nghe thấy vật gì đó bị và đập rất mạnh. Ôi mẹ ơi!! Không phải shock quá mà rơi luôn điện thoại đấy chứ? Chắc không đâu nhỉ?
- Hân Hân, chúng ta xuống nhà thôi. Khách khứa tới hết rồi.
- Dạ.
Âu Hân đứng dậy đi tới khoác tay Kì Hạo, hai người sánh bước xuống dưới. Vì đây là Vương gia nên thật sự khách khứa rất đông. Âu Hân nhìn đâu cũng toàn ông tổ bà lớn, các tiểu thư danh viện áo váy thướt tha. Thấy Kì Hạo khoác tay cô đi xuống, mấy tiểu thư khác mặt sa sầm hết lại. Không sa sầm sao được, Vương Kì Hạo chính là ông chồng quốc dân mà bảo người mơ ước nay lại đã lấy vợ. Mà cô vợ này trong mắt họ chính là một con nhỏ không rõ thân phận, chỉ là con nuôi thừa thãi của Hạ gia, chứng mình cho điều này chính là cô không được mang họ Hạ. Bọn họ không là tiểu thư khuê các thì cũng là danh viện cao quý, trong mắt họ cô chính là cái gai cực kì trướng mắt. Nhưng tất cả họ đều không thể phủ nhận một điều rằng là cô rất xinh đẹp. Trên người cô luôn toát ra một khí chất mà không ai so sánh được.
- Đại thiếu soái, ngài hôm nay thật khiến người ta điêu đứng. Không biết tôi có thể kính ngài 1 ly không?
Cô gái vừa đến trước mặt Vương Kì Hạo chào hỏi hoàn toàn coi Âu Hân như không khí. Còn cứ ưỡn ẹo người như kiểu con giắn nữa chứ, Âu Hân không hiểu sao cảm thấy vô cùng khó chịu.
- Thiết Uyển tiểu thư, thật xin lỗi. Tôi không uống rượu người con gái mời, ngoại trừ... vợ tôi.
Nghe anh nói vậy làm cô cảm thấy cực kỳ vui vẻ trong lòng. Cảm giác khó chịu hồi nãy cũng bay đâu mất. Anh khoác tay cô đi tới chỗ cha mẹ, bỏ lại Thiết Uyển đứng đó, tay giơ lên mời rượu vẫn để trên không chưa buông xuống. Không ai biết cô ta bây giờ cảm thấy vô cùng xấu hổ. Cô ta tự hào mình là tiểu thư quyền quý, được vô số người để ý nhưng không ngờ lại thua một con nhỏ " quê mùa ". Cô ta hận. Mấy vị tiểu thư khác thấy Thiết Uyển có gan lớn như vậy tôi mời rượu Đại thiếu soái thì ngưỡng mộ không thôi. Nhưng chỉ 10s sau đó nghe thấy câu nói của anh thì ai cũng lấy làm may mắn vì người tới mời rượu anh không phải là mình.
Âu Hân cùng Kì Hạo tới chào hỏi mọi người. Ai cũng thấy vị Đại thiếu phu nhân của Vương gia quả thật không tầm thường. Nhan sắc có thể xếp vào hàng mĩ nhân, khí chất còn rất cao quý. Nhận ra ánh mắt mọi người tập trung nhìn vợ mình, Kì Hạo vươn tay ra ôm eo cô, kéo cô sát vào cạnh mình. Âu Hân hơi ngạc nhiên nhìn anh rồi sau đó cũng cười cười, quay ra chào hỏi, nói chuyện tiếp với mọi người. Còn mọi người thấy hành động của anh như vậy thì đều không bảo nhau mà quay mặt đi chỗ khác, 1s cũng không dám nhìn vị thiếu phu nhân này nữa.
- Kì Hạo, sắp đến tiết mục khiêu vũ mở màn rồi, chúng ta chuẩn bị ra thôi.
Nghe thấy giọng này, Âu Hân quay lại đằng sau thì suýt xỉu. Trương Hạ Sảnh cô ta đang chơi trò gì đây? Váy cúp ngực cổ chữ V khoét sâu xuống rãnh ngực, chân váy xẻ tới bẹn luôn rồi chứ không phải đùa. Âu Hân còn thấy ngực cô ta hình như to hơn thì phải. Cô thầm bĩu môi khinh bỉ trong lòng. Trương Hạ Sảnh đi độn silicon vào để cho ai xem đây? Định quyến rũ chồng bà à? Cô lại bực rồi đấy.
- Không cần. Tiệc này mở để mừng Thiên Nguyên, để nó nhảy mở màn. Thiên Nguyên.
Vương Kì Hạo lên tiếng gọi Thiên Nguyên. Thiên Nguyên nghe tiếng anh không dám chậm trễ mà phi tới ngay. Vừa nhìn thấy Âu Hân, Thiên Nguyên bày ra bộ mặt thờ ơ, như chẳng quen, chẳng biết.
- Dạ, anh gọi em có gì không?
- Hạ Sảnh có ý muốn được nhảy mở màn, em nhảy cùng đi.
- Tại sao lại là em?
Vương Thiên Nguyên chỉ tay vào mình thắc mắc nhưng ngay sau đó gặp ánh mắt của anh thì im bặt cũng phải gật đầu.
Còn Trương Hạ Sảnh tức tới nỗi đôi bàn tay cô ta nắm chặt, các ngón tay ghim vào da thịt như muốn ứa máu.
Âu Hân thì thầm vui vẻ trong lòng. Tuy không phải vì yêu mà cưới nhưng anh lại rất cho cô mặt mũi. Cô đây là rất thích anh rồi.
Ơ hay, sao lại tắt máy rồi. Trước khi điện thoại tắt hình như cô còn nghe thấy vật gì đó bị và đập rất mạnh. Ôi mẹ ơi!! Không phải shock quá mà rơi luôn điện thoại đấy chứ? Chắc không đâu nhỉ?
- Hân Hân, chúng ta xuống nhà thôi. Khách khứa tới hết rồi.
- Dạ.
Âu Hân đứng dậy đi tới khoác tay Kì Hạo, hai người sánh bước xuống dưới. Vì đây là Vương gia nên thật sự khách khứa rất đông. Âu Hân nhìn đâu cũng toàn ông tổ bà lớn, các tiểu thư danh viện áo váy thướt tha. Thấy Kì Hạo khoác tay cô đi xuống, mấy tiểu thư khác mặt sa sầm hết lại. Không sa sầm sao được, Vương Kì Hạo chính là ông chồng quốc dân mà bảo người mơ ước nay lại đã lấy vợ. Mà cô vợ này trong mắt họ chính là một con nhỏ không rõ thân phận, chỉ là con nuôi thừa thãi của Hạ gia, chứng mình cho điều này chính là cô không được mang họ Hạ. Bọn họ không là tiểu thư khuê các thì cũng là danh viện cao quý, trong mắt họ cô chính là cái gai cực kì trướng mắt. Nhưng tất cả họ đều không thể phủ nhận một điều rằng là cô rất xinh đẹp. Trên người cô luôn toát ra một khí chất mà không ai so sánh được.
- Đại thiếu soái, ngài hôm nay thật khiến người ta điêu đứng. Không biết tôi có thể kính ngài 1 ly không?
Cô gái vừa đến trước mặt Vương Kì Hạo chào hỏi hoàn toàn coi Âu Hân như không khí. Còn cứ ưỡn ẹo người như kiểu con giắn nữa chứ, Âu Hân không hiểu sao cảm thấy vô cùng khó chịu.
- Thiết Uyển tiểu thư, thật xin lỗi. Tôi không uống rượu người con gái mời, ngoại trừ... vợ tôi.
Nghe anh nói vậy làm cô cảm thấy cực kỳ vui vẻ trong lòng. Cảm giác khó chịu hồi nãy cũng bay đâu mất. Anh khoác tay cô đi tới chỗ cha mẹ, bỏ lại Thiết Uyển đứng đó, tay giơ lên mời rượu vẫn để trên không chưa buông xuống. Không ai biết cô ta bây giờ cảm thấy vô cùng xấu hổ. Cô ta tự hào mình là tiểu thư quyền quý, được vô số người để ý nhưng không ngờ lại thua một con nhỏ " quê mùa ". Cô ta hận. Mấy vị tiểu thư khác thấy Thiết Uyển có gan lớn như vậy tôi mời rượu Đại thiếu soái thì ngưỡng mộ không thôi. Nhưng chỉ 10s sau đó nghe thấy câu nói của anh thì ai cũng lấy làm may mắn vì người tới mời rượu anh không phải là mình.
Âu Hân cùng Kì Hạo tới chào hỏi mọi người. Ai cũng thấy vị Đại thiếu phu nhân của Vương gia quả thật không tầm thường. Nhan sắc có thể xếp vào hàng mĩ nhân, khí chất còn rất cao quý. Nhận ra ánh mắt mọi người tập trung nhìn vợ mình, Kì Hạo vươn tay ra ôm eo cô, kéo cô sát vào cạnh mình. Âu Hân hơi ngạc nhiên nhìn anh rồi sau đó cũng cười cười, quay ra chào hỏi, nói chuyện tiếp với mọi người. Còn mọi người thấy hành động của anh như vậy thì đều không bảo nhau mà quay mặt đi chỗ khác, 1s cũng không dám nhìn vị thiếu phu nhân này nữa.
- Kì Hạo, sắp đến tiết mục khiêu vũ mở màn rồi, chúng ta chuẩn bị ra thôi.
Nghe thấy giọng này, Âu Hân quay lại đằng sau thì suýt xỉu. Trương Hạ Sảnh cô ta đang chơi trò gì đây? Váy cúp ngực cổ chữ V khoét sâu xuống rãnh ngực, chân váy xẻ tới bẹn luôn rồi chứ không phải đùa. Âu Hân còn thấy ngực cô ta hình như to hơn thì phải. Cô thầm bĩu môi khinh bỉ trong lòng. Trương Hạ Sảnh đi độn silicon vào để cho ai xem đây? Định quyến rũ chồng bà à? Cô lại bực rồi đấy.
- Không cần. Tiệc này mở để mừng Thiên Nguyên, để nó nhảy mở màn. Thiên Nguyên.
Vương Kì Hạo lên tiếng gọi Thiên Nguyên. Thiên Nguyên nghe tiếng anh không dám chậm trễ mà phi tới ngay. Vừa nhìn thấy Âu Hân, Thiên Nguyên bày ra bộ mặt thờ ơ, như chẳng quen, chẳng biết.
- Dạ, anh gọi em có gì không?
- Hạ Sảnh có ý muốn được nhảy mở màn, em nhảy cùng đi.
- Tại sao lại là em?
Vương Thiên Nguyên chỉ tay vào mình thắc mắc nhưng ngay sau đó gặp ánh mắt của anh thì im bặt cũng phải gật đầu.
Còn Trương Hạ Sảnh tức tới nỗi đôi bàn tay cô ta nắm chặt, các ngón tay ghim vào da thịt như muốn ứa máu.
Âu Hân thì thầm vui vẻ trong lòng. Tuy không phải vì yêu mà cưới nhưng anh lại rất cho cô mặt mũi. Cô đây là rất thích anh rồi.
Tác giả :
Hoàng Sansan