Thiếu Soái, Phu Nhân Trốn Nữa Rồi
Chương 129: Hương hoa nhài
Hai người cùng đi vào nhà hàng, gọi món. Âu Hân thấy một điểm lạ liền hỏi.
- Dịch tiên sinh không thích ăn hải sản sao?
- Tôi bị dị ứng.
Trong lúc đợi đồ ăn được mang ra, Âu Hân rất hào hứng mà nói chuyện phiếm với Dịch Cẩn.
- Thật sao? Chúng ta có nhiều điểm giống nhau thật đấy. Trừ cua ra thì hải sản nào tôi cũng bị dị ứng. Người ta thường hay gọi cái này là hợp nhau, những người hợp nhau thì rất hay nên duyên.
Âu Hân rất tự nhiên mà nói. Khoé miệng Dịch Cẩn khẽ giật một cái, không đáp chỉ cười nhẹ. Một lúc sau mới nói:
- Đâu phải cứ hợp nhau thì nên duyên. Hơn nữa duyên này còn phải xem là duyên gì nữa.
- Đúng, đúng. Có thể chúng ta có duyên bằng hữu.
Dịch Cẩn cười nhẹ một tiếng, tiếng cười còn lan tới đáy mắt.
- Màu tóc của Đồng tiểu thư nhìn rất đẹp.
Âu Hân nghe được khen thì cười típ mắt, tay cô vén nhẹ mái tóc vào bên tai.
- Nó là màu của hoa mẫu đơn đấy. Tôi không nhớ được nhiều chuyện lúc nhỏ lắm nhưng vẫn có thể nhớ mẹ tôi rất thích hoa mẫu đơn. Về sau mái tóc tôi chính là như vậy.
Dịch Cẩn mỉm cười dịu dàng một cái.
- Tôi nghe nói cô là được Hạ gái nhận nuôi. Hạ gia cũng có hai người con gái, cô ở đó chắc cũng không dễ dàng gì.
- Cũng không khó khăn lắm. Ở với họ cũng rất vui.
Đương nhiên là rất vui rồi. Sau mỗi lần hai chị em Hạ gia bắt nạt cô thì cô đều bày trò trêu lại họ. Lần nào cũng là cô thắn.
- Hôm nay có vẻ tâm trạng cô không tốt.
Dịch Cẩn ý vị thăm dò, đôi mắt đen không thấy đáy xoáy vào từng biểu hiện trên mặt Âu Hân.
Âu Hân dừng lại động tác uống trà của mình khoảng hai giây, sau đó cô như bình thường tiếp tục uống trà.
- Tâm trạng đúng là không được tốt.
- Vương Đại thiếu soái bắt nạt cô sao?
Âu Hân lắc đầu, sau đó bà giây lại gật đầu... Âu Hân thở dài một tiếng.
- Anh nói xem, người ta có người trong lòng rồi nhưng lại cưới tôi, chăm sóc cho tôi. Có phải như vậy chính là người ta đang....
Âu Hân nói tới đây thì đừng lại. Mặt ủ rũ, buồn rầu.
Cô cũng không hiểu bản thân là lấy tin tưởng ở đâu ra mà cái gì cũng có thể nói với Dịch Cẩn. Thậm chí cô là đang dùng tư cách gì để buồn khi nói đến việc này.
Dịch Cẩn nghe cô nói không hết câu như vậy nhưng vẫn có thể đoán ra được ý đằng sau. Anh rất lãnh đạm mà cẩm ly trà lên uống một ngụm. Ánh mắt hiện lên mấy phần căm tức được giấu sau cái ly trà được đưa lên. Khi ly trà được đặt xuống, anh mắt lại như bình thường, lãnh đạm và không đọc được cảm xúc.
Âu Hân chống cằm, mắt long lanh như khóc tới nơi, thở dài một cái.
- Tôi không thích làm kẻ thế thân.
- Vậy sao Đồng tiểu thư không bỏ hắn ta đi? Bỏ hắn ta đi... như vậy không phải lo nữa.
Giọng của Dịch Cẩn nghe rất nhẹ nhàng nhưng Âu Hân lại có cảm giác rét run. Âu Hân chớp mắt một cái.
- Bỏ anh ta đi đi? Như vậy có được không?
- Bỏ cái gì?
Dịch Cẩn còn chưa kịp lên tiếng trả lời thì đã có người đứng sau Âu Hân lên tiếng đáp lại. Âu lập tức lên tinh thần đang uế oải của mình.
Cái giọng nói này...
Âu Hân quay đầu lại nhìn thì thấy một gương mặt quen thuộc. Gương mặt mà ngay lúc này cô đang không muốn nhìn thấy nhất. Cô quay đi không thèm nhìn. Mắt nảy lửa, cơn tức giận trong lòng lại dâng cao thêm mấy bậc.
Vương Kì Hạo tiến lại gần.
- Dịch tiên sinh!
Dịch Cẩn lười biếng nâng mắt lên nhìn. Hai đôi mắt đều mang theo sát khí nhìn nhau như có thể tóe lửa ra tới nơi.
- Không biết Dịch tiên sinh làm vậy là có ý gì? Vết thương hôm trước... tôi vẫn chưa quên đâu?
- Vậy thì sao? Vương Đại thiếu soái muốn đánh lại sao? Vậy chúng ta...đấu với nhau một trận đi.
Dịch Cẩn thản nhiên đứng dậy cởi áo vest ra. Âu Hân thấy kì lạ liền đứng dậy theo. Ánh mắt cô chạm đến môi Vương Kì Hạo.
Chẳng lẽ... là bị Dịch Cẩn đánh?
Âu Hân mắt thấy hai người sắp lao vào nhau liền nhanh chân đứng chắn ở giữa. Cô quay mặt vào Vương Kì Hạo. Giọng cô gây gắt mà quát lên.
- Anh nổi khùng cái gì chứ?
Vương Kì Hạo nhìn Âu Hân, nhìn rất chăm chú, ánh mắt còn hiện lên vẻ đau thương.
Âu Hân liền thấy chột dạ như có cảm giác bản thân đang làm sai. Cô có làm gì đâu mà anh bày ra bộ mặt đó? Người phải bày ra bộ mặt đó là cô mới phải. Cô là người thay thế chứ có phải anh đâu.
Nhưng nhìn mặt anh như vậy Âu Hân thật không nỡ gây gắt thêm một chữ nào.
Âu Hân liền quay mặt lại nhìn Dịch Cẩn tỏ ra rất xin lỗi, cô còn hứa hẹn sẽ bù lại một bữa ăn khác sau đó liền mặc kệ hai người đàn ông muốn làm gì thì làm, còn cô...quay người đi thẳng ra ngoài. Lúc đi qua Vương Kì Hạo, Âu Hân còn không quên trừng mắt một cái.
...
Một tuần trôi qua....
Âu Hân ngồi trên giường, tay chống cằm suy nghĩ.
Cô đã tìm hết mọi ngóc ngách trong phòng này rồi nhưng vẫn không thấy chiếc lắc mà Trương Hạ Sảnh nói ở đâu. Cô... chỉ là tò mò một chút. Cô muốn nhìn chiếc lắc đó xem nó có hình dạng ra sao. Nếu chiếc lắc đẹp, dễ thương... vậy chứng tỏ bạch nguyệt quang của Vương Kì Hạo rất xinh đẹp.
Đang suy nghĩ miên man liền nghe có tiếng gõ cửa phòng, Âu Hân lười biếng ra mở cửa. Cô nhìn Chu Mẫn.
Ngày hôm qua Âu Hân nhìn thấy Chu Mẫn thì rất ngạc nhiên. Cô liền nghĩ... Vương Kì Hạo ăn dùng chán rồi lên bỏ sao?
Chu Mẫn nhìn mặt vẫn vậy nhưng tính cách thì hoàn toàn khác trước. Cô ta bây giờ tính cách như một người khép kín vậy, không hỏi thì không nói, nhưng những lúc cần nói thì sẽ nói, nói rất nhẹ nhàng, tôn kính. Ăn mặc thì... kín đáo không thể kín hơn.
Chu Mẫn cúi đầu, nói:
- Thiếu phu nhân, đến giờ ăn tối rồi.
- Ừ.
Âu Hân hờ hững đáp lại rồi đi ra, đóng cửa phòng lại. Chu Mẫn rất ngoan ngoãn nhìn Âu Hân xuống lầu ăn tối, một giây sau ánh mắt liền hiện lên vẻ ác động. Cô ta nhẹ nhàng lấy từ trong túi áo khoác ra một lọ nước hoa, môi nhếch lên cười xấu xa.
Cửa phòng Âu Hân được mở ra nhẹ nhàng. Chu Mẫn đi vào phòng đóng cửa lại rồi nhìn khắp phòng. Bước chân của cô ta dần tiến lại gần giường ngủ. Ánh mắt hiện lên báo sự căm phẫn.
Chỉ nhìn như Âu Hân thì không thể nào thấy được những vết thương trên người cô ta. Vương Kì Hạo cho người đánh cô ta nhưng trừ khuôn mặt ra. Cô ta luôn phải mặc quần áo kín mít để không bị người khác nhìn ra những vết thương mưng mủ của mình. Cô ta thật sự không nghĩ Vương Kì Hạo lại là một con người độc ác, tàn nhẫn đến như vậy.
Hỏi cô ta có thấy hối hận khi tìm cách tiếp cận Vương Kì Hạo không? Cô ta đương nhiên trả lời là có. Thật sự rất hối hận. Nhưng cô ta không cam tâm. Người đàn ông đầu tiên mà cô ta yêu lại đẩy cô xa ra, còn nói cô phải đến bảo vệ một cô gái khác. Mà người con gái này..trong mắt cô ta thật sự không thấy có gì hơn cô ta hết. Không có gì hơn nhưng người đàn ông nào cũng muốn bảo vệ.
Hỏi cô ta làm sao cam tâm chịu nhục mà bảo vệ được.
cô ta nhìn lọ nước hoa trong tay mình. Lúc được giao nhiệm vụ tới đây bảo vệ Âu Hân cô ta đã được nhắc nhở rất kĩ. Đồng Âu Hân bị dị ứng nặng với hương hoa nhài và cả hải sản. Bản thân cô ta lại là người rất thích hương hoa này. Làm gì có ai mà không thích mùi hương này, nhẹ nhưng không nồng. Hương hoa này còn đứng thứ hai trên thế giới cơ mà. Vì Đồng Âu Hân bị dị ứng nên từ khi tiếp nhận nhiệm vụ này cô ta đã buộc phải cất hết nước hoa mình yêu thích đi, bây giờ thì tốt rồi. Có trò vui để chơi rồi.
Nếu như Đồng Âu Hân thật sự chết thì cô ta sẽ đổ tội này cho Vương Kì Hạo. Đến lúc đó cô sẽ được quay về bên cạnh chủ nhân mà mình yêu. Còn Vương Kì Hạo...hả, chủ nhân của cô ta nhất định sẽ không để anh sống yên ổn, như vậy cô ta cũng coi như trả được thù.
Chu Mẫn lật chăn lên, xịt nước hoa vào bên trong. Cô ta không dám xịt quá nhiều, sợ Đồng Âu Hân khi vào phòng sẽ ngửi ngay ra mùi.
Xong xuôi mọi việc cô ta cất lọ nước hoa vào tay áo rồi mở cửa ra ngoài. Nhưng vừa mới đem cánh cửa đóng lại quay ra thì thấy Đồng Âu Hân.
Âu Hân tiến lại gần, mắt cô liếc nhìn cánh cửa phòng mình.
- Cô vào phòng tôi làm gì?
Chu Mẫn mới đầu lúng túng nhưng ngay sau đó thì bình tĩnh nói:
- Em vào dọn dẹp và xem có đồ bẩn không để đem ra giặt.
- Chị Tiểu Tuyết ngày nào cũng dọn phòng tôi.
Chu Mẫn im lặng không đáp mà chỉ cúi đầu.
- Có chị Tiểu Tuyết dọn phòng tôi rồi. Cô cứ lo tốt việc của mình đi.
- Dạ.
Chu Mẫn "dạ" nhẹ một tiếng rồi đi xuống lầu. Âu Hân mở cửa đi vào, mắt cô đảo quanh phòng.
Chắc cũng chỉ là muốn dọn phòng. Âu Hân nghĩ vậy liền thôi không nghĩ nữa. Cô lấy đồ rồi đi tắm.
...
Cô ngồi trước bàn trang điểm sấy tóc. Đang sấy lại nhớ đến câu nói của Trương Hạ Sảnh. Cô hạ máy sấy đặt lên bàn, mắt nhìn lên đồng hồ treo trên tường. Bây giờ vẫn còn sớm, Vương Kì Hạo chắc còn lâu nữa mới về.
Nghĩ vậy cô liền rời khỏi phòng sang phòng ngủ của Vương Kì Hạo.
Cô lục tìm khắp nơi trong phòng, còn sờ hết tất cả túi quần túi áo nhưng vẫn không có.
Cô ra khỏi phòng định đi đến thư phòng thì nghe bên dưới có tiếng Viên quản gia. Âu Hân vội vã đi về phòng. Vương Kì Hạo về rồi. Cả tuần nay cô đều tránh gặp mặt anh. Giá người ở chung một căn nhà nhưng anh dậy đi làm rồi Âu Hân mới ra ngoài, ăn tối xong cô liền trở về phòng ngay nên cả hai đều cả tuần này không gặp mặt nhau.
Âu Hân về phòng thì thở dài một tiếng sau đó lên giường đắp chăn.. muốn đi ngủ. Nhưng nằm trên giường chưa đến nửa phút Âu Hân liền cảm giác hô hấp của bản thân đang trở lên cực kì khó khăn. Cảm giác hô hấp khó khăn này chính là cảm giác khi cô cùng Dịch Cẩn đi vào nhà hàng Âu.
Vì trong nhà hàng Âu trang trí rất nhiều chậu hoa nhài nên cô mới bị như vậy.
Nhưng việc cô bị dị ứng với hương hoa nhài Viên quản gia biết rất rõ nên trong khuôn viên biệt thự không hề trồng. Trong phòng cô thì lại càng không thể có.
Âu Hân cố hít thở một chút liền ngửi thấy một mùi hương thơm nhẹ. Tay cô run run đưa lên ngực, cơ thể muốn ngồi dậy nhưng lại không được.
- Dịch tiên sinh không thích ăn hải sản sao?
- Tôi bị dị ứng.
Trong lúc đợi đồ ăn được mang ra, Âu Hân rất hào hứng mà nói chuyện phiếm với Dịch Cẩn.
- Thật sao? Chúng ta có nhiều điểm giống nhau thật đấy. Trừ cua ra thì hải sản nào tôi cũng bị dị ứng. Người ta thường hay gọi cái này là hợp nhau, những người hợp nhau thì rất hay nên duyên.
Âu Hân rất tự nhiên mà nói. Khoé miệng Dịch Cẩn khẽ giật một cái, không đáp chỉ cười nhẹ. Một lúc sau mới nói:
- Đâu phải cứ hợp nhau thì nên duyên. Hơn nữa duyên này còn phải xem là duyên gì nữa.
- Đúng, đúng. Có thể chúng ta có duyên bằng hữu.
Dịch Cẩn cười nhẹ một tiếng, tiếng cười còn lan tới đáy mắt.
- Màu tóc của Đồng tiểu thư nhìn rất đẹp.
Âu Hân nghe được khen thì cười típ mắt, tay cô vén nhẹ mái tóc vào bên tai.
- Nó là màu của hoa mẫu đơn đấy. Tôi không nhớ được nhiều chuyện lúc nhỏ lắm nhưng vẫn có thể nhớ mẹ tôi rất thích hoa mẫu đơn. Về sau mái tóc tôi chính là như vậy.
Dịch Cẩn mỉm cười dịu dàng một cái.
- Tôi nghe nói cô là được Hạ gái nhận nuôi. Hạ gia cũng có hai người con gái, cô ở đó chắc cũng không dễ dàng gì.
- Cũng không khó khăn lắm. Ở với họ cũng rất vui.
Đương nhiên là rất vui rồi. Sau mỗi lần hai chị em Hạ gia bắt nạt cô thì cô đều bày trò trêu lại họ. Lần nào cũng là cô thắn.
- Hôm nay có vẻ tâm trạng cô không tốt.
Dịch Cẩn ý vị thăm dò, đôi mắt đen không thấy đáy xoáy vào từng biểu hiện trên mặt Âu Hân.
Âu Hân dừng lại động tác uống trà của mình khoảng hai giây, sau đó cô như bình thường tiếp tục uống trà.
- Tâm trạng đúng là không được tốt.
- Vương Đại thiếu soái bắt nạt cô sao?
Âu Hân lắc đầu, sau đó bà giây lại gật đầu... Âu Hân thở dài một tiếng.
- Anh nói xem, người ta có người trong lòng rồi nhưng lại cưới tôi, chăm sóc cho tôi. Có phải như vậy chính là người ta đang....
Âu Hân nói tới đây thì đừng lại. Mặt ủ rũ, buồn rầu.
Cô cũng không hiểu bản thân là lấy tin tưởng ở đâu ra mà cái gì cũng có thể nói với Dịch Cẩn. Thậm chí cô là đang dùng tư cách gì để buồn khi nói đến việc này.
Dịch Cẩn nghe cô nói không hết câu như vậy nhưng vẫn có thể đoán ra được ý đằng sau. Anh rất lãnh đạm mà cẩm ly trà lên uống một ngụm. Ánh mắt hiện lên mấy phần căm tức được giấu sau cái ly trà được đưa lên. Khi ly trà được đặt xuống, anh mắt lại như bình thường, lãnh đạm và không đọc được cảm xúc.
Âu Hân chống cằm, mắt long lanh như khóc tới nơi, thở dài một cái.
- Tôi không thích làm kẻ thế thân.
- Vậy sao Đồng tiểu thư không bỏ hắn ta đi? Bỏ hắn ta đi... như vậy không phải lo nữa.
Giọng của Dịch Cẩn nghe rất nhẹ nhàng nhưng Âu Hân lại có cảm giác rét run. Âu Hân chớp mắt một cái.
- Bỏ anh ta đi đi? Như vậy có được không?
- Bỏ cái gì?
Dịch Cẩn còn chưa kịp lên tiếng trả lời thì đã có người đứng sau Âu Hân lên tiếng đáp lại. Âu lập tức lên tinh thần đang uế oải của mình.
Cái giọng nói này...
Âu Hân quay đầu lại nhìn thì thấy một gương mặt quen thuộc. Gương mặt mà ngay lúc này cô đang không muốn nhìn thấy nhất. Cô quay đi không thèm nhìn. Mắt nảy lửa, cơn tức giận trong lòng lại dâng cao thêm mấy bậc.
Vương Kì Hạo tiến lại gần.
- Dịch tiên sinh!
Dịch Cẩn lười biếng nâng mắt lên nhìn. Hai đôi mắt đều mang theo sát khí nhìn nhau như có thể tóe lửa ra tới nơi.
- Không biết Dịch tiên sinh làm vậy là có ý gì? Vết thương hôm trước... tôi vẫn chưa quên đâu?
- Vậy thì sao? Vương Đại thiếu soái muốn đánh lại sao? Vậy chúng ta...đấu với nhau một trận đi.
Dịch Cẩn thản nhiên đứng dậy cởi áo vest ra. Âu Hân thấy kì lạ liền đứng dậy theo. Ánh mắt cô chạm đến môi Vương Kì Hạo.
Chẳng lẽ... là bị Dịch Cẩn đánh?
Âu Hân mắt thấy hai người sắp lao vào nhau liền nhanh chân đứng chắn ở giữa. Cô quay mặt vào Vương Kì Hạo. Giọng cô gây gắt mà quát lên.
- Anh nổi khùng cái gì chứ?
Vương Kì Hạo nhìn Âu Hân, nhìn rất chăm chú, ánh mắt còn hiện lên vẻ đau thương.
Âu Hân liền thấy chột dạ như có cảm giác bản thân đang làm sai. Cô có làm gì đâu mà anh bày ra bộ mặt đó? Người phải bày ra bộ mặt đó là cô mới phải. Cô là người thay thế chứ có phải anh đâu.
Nhưng nhìn mặt anh như vậy Âu Hân thật không nỡ gây gắt thêm một chữ nào.
Âu Hân liền quay mặt lại nhìn Dịch Cẩn tỏ ra rất xin lỗi, cô còn hứa hẹn sẽ bù lại một bữa ăn khác sau đó liền mặc kệ hai người đàn ông muốn làm gì thì làm, còn cô...quay người đi thẳng ra ngoài. Lúc đi qua Vương Kì Hạo, Âu Hân còn không quên trừng mắt một cái.
...
Một tuần trôi qua....
Âu Hân ngồi trên giường, tay chống cằm suy nghĩ.
Cô đã tìm hết mọi ngóc ngách trong phòng này rồi nhưng vẫn không thấy chiếc lắc mà Trương Hạ Sảnh nói ở đâu. Cô... chỉ là tò mò một chút. Cô muốn nhìn chiếc lắc đó xem nó có hình dạng ra sao. Nếu chiếc lắc đẹp, dễ thương... vậy chứng tỏ bạch nguyệt quang của Vương Kì Hạo rất xinh đẹp.
Đang suy nghĩ miên man liền nghe có tiếng gõ cửa phòng, Âu Hân lười biếng ra mở cửa. Cô nhìn Chu Mẫn.
Ngày hôm qua Âu Hân nhìn thấy Chu Mẫn thì rất ngạc nhiên. Cô liền nghĩ... Vương Kì Hạo ăn dùng chán rồi lên bỏ sao?
Chu Mẫn nhìn mặt vẫn vậy nhưng tính cách thì hoàn toàn khác trước. Cô ta bây giờ tính cách như một người khép kín vậy, không hỏi thì không nói, nhưng những lúc cần nói thì sẽ nói, nói rất nhẹ nhàng, tôn kính. Ăn mặc thì... kín đáo không thể kín hơn.
Chu Mẫn cúi đầu, nói:
- Thiếu phu nhân, đến giờ ăn tối rồi.
- Ừ.
Âu Hân hờ hững đáp lại rồi đi ra, đóng cửa phòng lại. Chu Mẫn rất ngoan ngoãn nhìn Âu Hân xuống lầu ăn tối, một giây sau ánh mắt liền hiện lên vẻ ác động. Cô ta nhẹ nhàng lấy từ trong túi áo khoác ra một lọ nước hoa, môi nhếch lên cười xấu xa.
Cửa phòng Âu Hân được mở ra nhẹ nhàng. Chu Mẫn đi vào phòng đóng cửa lại rồi nhìn khắp phòng. Bước chân của cô ta dần tiến lại gần giường ngủ. Ánh mắt hiện lên báo sự căm phẫn.
Chỉ nhìn như Âu Hân thì không thể nào thấy được những vết thương trên người cô ta. Vương Kì Hạo cho người đánh cô ta nhưng trừ khuôn mặt ra. Cô ta luôn phải mặc quần áo kín mít để không bị người khác nhìn ra những vết thương mưng mủ của mình. Cô ta thật sự không nghĩ Vương Kì Hạo lại là một con người độc ác, tàn nhẫn đến như vậy.
Hỏi cô ta có thấy hối hận khi tìm cách tiếp cận Vương Kì Hạo không? Cô ta đương nhiên trả lời là có. Thật sự rất hối hận. Nhưng cô ta không cam tâm. Người đàn ông đầu tiên mà cô ta yêu lại đẩy cô xa ra, còn nói cô phải đến bảo vệ một cô gái khác. Mà người con gái này..trong mắt cô ta thật sự không thấy có gì hơn cô ta hết. Không có gì hơn nhưng người đàn ông nào cũng muốn bảo vệ.
Hỏi cô ta làm sao cam tâm chịu nhục mà bảo vệ được.
cô ta nhìn lọ nước hoa trong tay mình. Lúc được giao nhiệm vụ tới đây bảo vệ Âu Hân cô ta đã được nhắc nhở rất kĩ. Đồng Âu Hân bị dị ứng nặng với hương hoa nhài và cả hải sản. Bản thân cô ta lại là người rất thích hương hoa này. Làm gì có ai mà không thích mùi hương này, nhẹ nhưng không nồng. Hương hoa này còn đứng thứ hai trên thế giới cơ mà. Vì Đồng Âu Hân bị dị ứng nên từ khi tiếp nhận nhiệm vụ này cô ta đã buộc phải cất hết nước hoa mình yêu thích đi, bây giờ thì tốt rồi. Có trò vui để chơi rồi.
Nếu như Đồng Âu Hân thật sự chết thì cô ta sẽ đổ tội này cho Vương Kì Hạo. Đến lúc đó cô sẽ được quay về bên cạnh chủ nhân mà mình yêu. Còn Vương Kì Hạo...hả, chủ nhân của cô ta nhất định sẽ không để anh sống yên ổn, như vậy cô ta cũng coi như trả được thù.
Chu Mẫn lật chăn lên, xịt nước hoa vào bên trong. Cô ta không dám xịt quá nhiều, sợ Đồng Âu Hân khi vào phòng sẽ ngửi ngay ra mùi.
Xong xuôi mọi việc cô ta cất lọ nước hoa vào tay áo rồi mở cửa ra ngoài. Nhưng vừa mới đem cánh cửa đóng lại quay ra thì thấy Đồng Âu Hân.
Âu Hân tiến lại gần, mắt cô liếc nhìn cánh cửa phòng mình.
- Cô vào phòng tôi làm gì?
Chu Mẫn mới đầu lúng túng nhưng ngay sau đó thì bình tĩnh nói:
- Em vào dọn dẹp và xem có đồ bẩn không để đem ra giặt.
- Chị Tiểu Tuyết ngày nào cũng dọn phòng tôi.
Chu Mẫn im lặng không đáp mà chỉ cúi đầu.
- Có chị Tiểu Tuyết dọn phòng tôi rồi. Cô cứ lo tốt việc của mình đi.
- Dạ.
Chu Mẫn "dạ" nhẹ một tiếng rồi đi xuống lầu. Âu Hân mở cửa đi vào, mắt cô đảo quanh phòng.
Chắc cũng chỉ là muốn dọn phòng. Âu Hân nghĩ vậy liền thôi không nghĩ nữa. Cô lấy đồ rồi đi tắm.
...
Cô ngồi trước bàn trang điểm sấy tóc. Đang sấy lại nhớ đến câu nói của Trương Hạ Sảnh. Cô hạ máy sấy đặt lên bàn, mắt nhìn lên đồng hồ treo trên tường. Bây giờ vẫn còn sớm, Vương Kì Hạo chắc còn lâu nữa mới về.
Nghĩ vậy cô liền rời khỏi phòng sang phòng ngủ của Vương Kì Hạo.
Cô lục tìm khắp nơi trong phòng, còn sờ hết tất cả túi quần túi áo nhưng vẫn không có.
Cô ra khỏi phòng định đi đến thư phòng thì nghe bên dưới có tiếng Viên quản gia. Âu Hân vội vã đi về phòng. Vương Kì Hạo về rồi. Cả tuần nay cô đều tránh gặp mặt anh. Giá người ở chung một căn nhà nhưng anh dậy đi làm rồi Âu Hân mới ra ngoài, ăn tối xong cô liền trở về phòng ngay nên cả hai đều cả tuần này không gặp mặt nhau.
Âu Hân về phòng thì thở dài một tiếng sau đó lên giường đắp chăn.. muốn đi ngủ. Nhưng nằm trên giường chưa đến nửa phút Âu Hân liền cảm giác hô hấp của bản thân đang trở lên cực kì khó khăn. Cảm giác hô hấp khó khăn này chính là cảm giác khi cô cùng Dịch Cẩn đi vào nhà hàng Âu.
Vì trong nhà hàng Âu trang trí rất nhiều chậu hoa nhài nên cô mới bị như vậy.
Nhưng việc cô bị dị ứng với hương hoa nhài Viên quản gia biết rất rõ nên trong khuôn viên biệt thự không hề trồng. Trong phòng cô thì lại càng không thể có.
Âu Hân cố hít thở một chút liền ngửi thấy một mùi hương thơm nhẹ. Tay cô run run đưa lên ngực, cơ thể muốn ngồi dậy nhưng lại không được.
Tác giả :
Hoàng Sansan