Thiếu Soái, Phu Nhân Trốn Nữa Rồi
Chương 123: Ai kia giận dỗi trông thật đáng yêu?
Vương Kì Hạo ngồi xuống đầu kia của sô pha, mắt không thèm nhìn đến cô. Âu
Hân cảm thấy có phải mình ở bệnh viện đã nói hơi quá rồi không. Mặc kệ
đi, dù sao cô chỉ muốn trả thù anh vì anh đã nói dối cô thôi.
Âu Hân nhích lại gần định nói thì thấy anh đột nhiên đứng dậy ngồi sang ghế đơn. Âu Hân mặt mày ngơ ngác. Khoé miệng cô bất giác giật giật vài cái, cô cũng không biết là vì sao.
Âu Hân đành tháo chiếc nhẫn ra để đến trước mặt anh nhẹ giọng như không nói:
- Cuộc trò chuyện của họ đã được ghi hết vào đây. Anh dùng xong thì trả em.
Vương Kì Hạo nhìn đến trước nhẫn nhàn nhạt mở miệng dặn dò Trương Hạ.
- Cậu mang cuộc trò chuyện này đến trụ sở phân tích. Làm xong trả lại nguyên vẹn cho thiếu phu nhân.
Anh nói xong liền lạnh lùng đứng dậy đi lên lầu. Âu Hân mắt chớp chớp, miệng cứng đờ ngồi im ở sô pha.
....
Sáng hôm sau Âu Hân xuống nhà ăn sáng lại không thấy Vương Kì Hạo như mọi lần ngồi ở sô pha uống cà phê đọc báo đợi cô xuống cùng ăn sáng mà anh đã đang ngồi ăn ngon lành bữa sáng của mình. Âu Hân miễn cưỡng tự mình rút ghế ra ngồi xuống. Việc rút ghế này mọi lần đều là Vương Kì Hạo làm cho cô.
Âu Hân cắn cắn nhẹ môi dưới mở miệng chào buổi sáng. Ấy vậy mà cô vừa dứt câu người kia như không nhìn thấy cô, không nghe thấy cô nói mà đứng dậy mặt lạnh lùng đi ra ngoài. Nụ cười Âu Hân cứng đờ lại. Cô mím chặt môi ngồi im trên ghế.
Cái cảm giác này cho cô thấy... thật lạnh lẽo. Cảm giác này... Âu Hân cô không thích.
Viên quản gia đứng gần đó chỉ cười nhẹ một tiếng như có như không. Đại thiếu gia của ông ngoài mặt rõ ràng hiện lên ba chữ "không quan tâm" khi đối mặt với thiếu phu nhân cho thấy cậu ấy rất giận thiếu phu nhân nhưng kì thực trong lòng không phải như vậy.
Ôn Tuyết đưa ly sữa đến bên cạnh Âu Hân, thấy cô cứ chọc chọc miếng thịt trong bát mà không ăn liền quan tâm hỏi:
- Em sao vậy? Thấy trong người không khỏe à?
Cô rất thích Ôn Tuyết nên để cô xưng hô chị em với mình cho thân thiết. Thấy Ôn Tuyết hỏi vậy Âu Hân thở dài một tiếng đặt đũa xuống. Cô lắc đầu nói:
- Em không sao. Chỉ là không muốn ăn. Nhìn cũng thấy nuốt không nổi.
- Đồ ăn khó ăn quá sao?
Âu Hân lại lắc đầu.
- Là em không muốn ăn.
- Được rồi. Chị có nghe A Mẫn nói hôm qua em bị ngã cầu thang, chắc trong người vẫn thấy không khỏe, em uống hết ly sữa này rồi lên phòng nghỉ đi.
Âu Hân thấy Ôn Tuyết quan tâm mình như vậy cũng không tiện từ chối. Cô uống hết ly sữa liền lên phòng. Vì hôm qua về muộn, sáng nay lại dậy sớm nên Âu Hân vừa đặt cơ thể xuống giường liền nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
A Mẫn dọn bàn ăn miệng liên tục nói với Ôn Tuyết.
- Hình như thiếu gia giận thiếu phu nhân hay sao á chị?
- Em đừng nói linh tinh.
Ôn Tuyết lau bàn nhẹ nhàng nhắc nhở. A Mẫn bĩu môi nói tiếp.
- Em làm gì có nói linh tinh. Chị không ở đây nên không biết. Hôm qua lúc thiếu phu nhân ngã cầu thang, người ôm chân đau đớn khóc. Em lúc đó đoán chắc là bị gãy chân rồi. Nhưng sau đó lúc em tỉnh giấc giữa đêm dậy đi vào bếp uống nước thì thấy thiếu phu nhân bước chân bình thường như không bị làm sao đi vào nhà. Lúc đó em còn nghĩ có phải hay không có hai thiếu phu nhân, một người bị gãy chân còn người kia thì không. Thiếu phu nhân vừa về đến nhà ngồi xuống thì Thiếu gia cũng về. Lúc đó Thiếu gia sắc mặt thập phần như người vô cảm như không nhìn thấy Thiếu phu nhân. Sáng nay lúc Thiếu phu nhân xuống ăn sáng người cũng là biểu cảm lạnh lùng vô cảm đó. Thiếu gia chắc chắn là đang giận Thiếu phu nhân rồi.
Ôn Tuyết ngừng động tác lâu bàn của mình lại, ánh mắt hướng lên trên nhìn đến phòng Âu Hân.
A Mẫn vừa dọn bát vừa tủm tỉm cười ngượng ngùng.
- Bất quá Thiếu gia nhìn như vậy thật đẹp trai.
- Không nói linh tinh nữa, tập trung làm việc đi không Viên quản gia lại mắng em nữa bây giờ.
....
Tối đó Âu Hân ngồi xem ti vi đợi Vương Kì Hạo về ăn tối như mọi lần nhưng Viên quản gia lại nói với cô Vương Kì Hạo nói hôm nay không ăn cơm ở nhà.
Âu Hân chán nản ăn vài miếng cơm thì đứng dậy. Cô ngồi ngẩn người trên giường suy nghĩ. Suy nghĩ nửa ngày vẫn không biết Vương Kì Hạo là uống nhầm thuốc gì mà tính tình thay đổi thất thường như vậy. Chẳng lẽ lúc đó anh ở lại đã có việc gì xảy ra sao? Cô không suy nghĩ được nữa liền gọi điện kể cho Tố Mai nghe để có thêm một bộ não cùng suy nghĩ với cô.
Tố Mai im lặng thật lâu sau mới lên tiếng.
- Cậu chắc chắn là mình không có làm gì?
- Không có. Mình dù sao cũng là muốn giúp anh ấy, như thế nào bây giờ lại thành như vậy?
- Cậu hẳn là giúp sai cách đi. Lời cậu nói với bác sĩ quả thật là có hơi quá. Là mình mình cũng sẽ giận.
- Lúc trước mình cũng từng làm vậy một lần rồi nhưng đâu có như vậy.
Còn không phải lần trước lúc giáp mặt với một tên thuộc hạ của Philip có biệt danh là Y cô cũng nói những lời gần giống vậy không phải sao. Chỉ là hoàn cảnh lúc đó và hoàn cảnh với bác sĩ là khác. Lúc với tên Y thì cô nói chuyện nhắc tên Trương Hạ Sảnh. Còn với bác sĩ tình huống khác cô liền nói chuyện nhắc đến con cái.
Lúc trước anh là đâu có như vậy.
- Để mình hỏi ý Tiểu Lăng. Tiểu Lăng rất giỏi về mấy vấn đề này.
- Cậu gọi Tiểu Lăng cũng mượt quá đi.
Âu Hân trêu chọc một câu lại không hề biết người ở đầu bên kia mặt đã đỏ như trái cà chua chín.
- Cậu không cần phải nói gì với Lý Nhạc Lăng hết. Mình theo dõi thêm vài ngày thì sẽ suy nghĩ ra nguyên nhân tại sao.
Đúng lúc Âu Hân nghe tiếng bước chân quen thuộc bước trên cầu thang. Cô vội tạm biệt Tố Mai rồi cúp máy sau đó vội vàng đi ra ngoài. Lại thật may mắn là cô vừa ra ngoài liền đụng ngay Vương Kì Hạo đi đến. Âu Hân chăm chú sói biểu cảm của anh thấy anh vẫn gương mặt đó – lạnh không cảm xúc a~
Để ý kĩ thì...anh giận dỗi cũng thật...đáng yêu nhỉ?
Âu Hân chớp mắt một cái rồi tự hỏi. Vương Kì Hạo tầm mắt vẫn cao không hề đem ánh mắt nhìn xuống, lạnh lùng như không nhìn thấy đi qua cô.
Âu Hân vội vã gọi giật lại.
- Vương Kì Hạo!
Vương Kì Hạo dừng lại nhưng không có quay lại mà đưa lưng về phía Âu Hân. Bên ngoài anh là bình tĩnh như vậy thôi nhưng bên trong đã loạn thành cái gì không rõ rồi. Anh dùng hết khả năng đè ép cảm xúc của mình lại chờ đợi câu nói tiếp theo của cô.
Âu Hân hỏi thẳng anh một câu.
- Anh là đang giận em sao?
Vương Kì Hạo nhàn nhạt trả lời.
- Em đoán xem.
Sau đó đi thẳng về phòng bỏ lại Âu Hân ngơ ngác đứng ở cửa.
Đoán? Anh nói cô đoán? Suy nghĩ của anh chứ có phải của cô đâu. Anh kêu cô đoán cô làm sao đoán được.
Âu Hân nhích lại gần định nói thì thấy anh đột nhiên đứng dậy ngồi sang ghế đơn. Âu Hân mặt mày ngơ ngác. Khoé miệng cô bất giác giật giật vài cái, cô cũng không biết là vì sao.
Âu Hân đành tháo chiếc nhẫn ra để đến trước mặt anh nhẹ giọng như không nói:
- Cuộc trò chuyện của họ đã được ghi hết vào đây. Anh dùng xong thì trả em.
Vương Kì Hạo nhìn đến trước nhẫn nhàn nhạt mở miệng dặn dò Trương Hạ.
- Cậu mang cuộc trò chuyện này đến trụ sở phân tích. Làm xong trả lại nguyên vẹn cho thiếu phu nhân.
Anh nói xong liền lạnh lùng đứng dậy đi lên lầu. Âu Hân mắt chớp chớp, miệng cứng đờ ngồi im ở sô pha.
....
Sáng hôm sau Âu Hân xuống nhà ăn sáng lại không thấy Vương Kì Hạo như mọi lần ngồi ở sô pha uống cà phê đọc báo đợi cô xuống cùng ăn sáng mà anh đã đang ngồi ăn ngon lành bữa sáng của mình. Âu Hân miễn cưỡng tự mình rút ghế ra ngồi xuống. Việc rút ghế này mọi lần đều là Vương Kì Hạo làm cho cô.
Âu Hân cắn cắn nhẹ môi dưới mở miệng chào buổi sáng. Ấy vậy mà cô vừa dứt câu người kia như không nhìn thấy cô, không nghe thấy cô nói mà đứng dậy mặt lạnh lùng đi ra ngoài. Nụ cười Âu Hân cứng đờ lại. Cô mím chặt môi ngồi im trên ghế.
Cái cảm giác này cho cô thấy... thật lạnh lẽo. Cảm giác này... Âu Hân cô không thích.
Viên quản gia đứng gần đó chỉ cười nhẹ một tiếng như có như không. Đại thiếu gia của ông ngoài mặt rõ ràng hiện lên ba chữ "không quan tâm" khi đối mặt với thiếu phu nhân cho thấy cậu ấy rất giận thiếu phu nhân nhưng kì thực trong lòng không phải như vậy.
Ôn Tuyết đưa ly sữa đến bên cạnh Âu Hân, thấy cô cứ chọc chọc miếng thịt trong bát mà không ăn liền quan tâm hỏi:
- Em sao vậy? Thấy trong người không khỏe à?
Cô rất thích Ôn Tuyết nên để cô xưng hô chị em với mình cho thân thiết. Thấy Ôn Tuyết hỏi vậy Âu Hân thở dài một tiếng đặt đũa xuống. Cô lắc đầu nói:
- Em không sao. Chỉ là không muốn ăn. Nhìn cũng thấy nuốt không nổi.
- Đồ ăn khó ăn quá sao?
Âu Hân lại lắc đầu.
- Là em không muốn ăn.
- Được rồi. Chị có nghe A Mẫn nói hôm qua em bị ngã cầu thang, chắc trong người vẫn thấy không khỏe, em uống hết ly sữa này rồi lên phòng nghỉ đi.
Âu Hân thấy Ôn Tuyết quan tâm mình như vậy cũng không tiện từ chối. Cô uống hết ly sữa liền lên phòng. Vì hôm qua về muộn, sáng nay lại dậy sớm nên Âu Hân vừa đặt cơ thể xuống giường liền nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
A Mẫn dọn bàn ăn miệng liên tục nói với Ôn Tuyết.
- Hình như thiếu gia giận thiếu phu nhân hay sao á chị?
- Em đừng nói linh tinh.
Ôn Tuyết lau bàn nhẹ nhàng nhắc nhở. A Mẫn bĩu môi nói tiếp.
- Em làm gì có nói linh tinh. Chị không ở đây nên không biết. Hôm qua lúc thiếu phu nhân ngã cầu thang, người ôm chân đau đớn khóc. Em lúc đó đoán chắc là bị gãy chân rồi. Nhưng sau đó lúc em tỉnh giấc giữa đêm dậy đi vào bếp uống nước thì thấy thiếu phu nhân bước chân bình thường như không bị làm sao đi vào nhà. Lúc đó em còn nghĩ có phải hay không có hai thiếu phu nhân, một người bị gãy chân còn người kia thì không. Thiếu phu nhân vừa về đến nhà ngồi xuống thì Thiếu gia cũng về. Lúc đó Thiếu gia sắc mặt thập phần như người vô cảm như không nhìn thấy Thiếu phu nhân. Sáng nay lúc Thiếu phu nhân xuống ăn sáng người cũng là biểu cảm lạnh lùng vô cảm đó. Thiếu gia chắc chắn là đang giận Thiếu phu nhân rồi.
Ôn Tuyết ngừng động tác lâu bàn của mình lại, ánh mắt hướng lên trên nhìn đến phòng Âu Hân.
A Mẫn vừa dọn bát vừa tủm tỉm cười ngượng ngùng.
- Bất quá Thiếu gia nhìn như vậy thật đẹp trai.
- Không nói linh tinh nữa, tập trung làm việc đi không Viên quản gia lại mắng em nữa bây giờ.
....
Tối đó Âu Hân ngồi xem ti vi đợi Vương Kì Hạo về ăn tối như mọi lần nhưng Viên quản gia lại nói với cô Vương Kì Hạo nói hôm nay không ăn cơm ở nhà.
Âu Hân chán nản ăn vài miếng cơm thì đứng dậy. Cô ngồi ngẩn người trên giường suy nghĩ. Suy nghĩ nửa ngày vẫn không biết Vương Kì Hạo là uống nhầm thuốc gì mà tính tình thay đổi thất thường như vậy. Chẳng lẽ lúc đó anh ở lại đã có việc gì xảy ra sao? Cô không suy nghĩ được nữa liền gọi điện kể cho Tố Mai nghe để có thêm một bộ não cùng suy nghĩ với cô.
Tố Mai im lặng thật lâu sau mới lên tiếng.
- Cậu chắc chắn là mình không có làm gì?
- Không có. Mình dù sao cũng là muốn giúp anh ấy, như thế nào bây giờ lại thành như vậy?
- Cậu hẳn là giúp sai cách đi. Lời cậu nói với bác sĩ quả thật là có hơi quá. Là mình mình cũng sẽ giận.
- Lúc trước mình cũng từng làm vậy một lần rồi nhưng đâu có như vậy.
Còn không phải lần trước lúc giáp mặt với một tên thuộc hạ của Philip có biệt danh là Y cô cũng nói những lời gần giống vậy không phải sao. Chỉ là hoàn cảnh lúc đó và hoàn cảnh với bác sĩ là khác. Lúc với tên Y thì cô nói chuyện nhắc tên Trương Hạ Sảnh. Còn với bác sĩ tình huống khác cô liền nói chuyện nhắc đến con cái.
Lúc trước anh là đâu có như vậy.
- Để mình hỏi ý Tiểu Lăng. Tiểu Lăng rất giỏi về mấy vấn đề này.
- Cậu gọi Tiểu Lăng cũng mượt quá đi.
Âu Hân trêu chọc một câu lại không hề biết người ở đầu bên kia mặt đã đỏ như trái cà chua chín.
- Cậu không cần phải nói gì với Lý Nhạc Lăng hết. Mình theo dõi thêm vài ngày thì sẽ suy nghĩ ra nguyên nhân tại sao.
Đúng lúc Âu Hân nghe tiếng bước chân quen thuộc bước trên cầu thang. Cô vội tạm biệt Tố Mai rồi cúp máy sau đó vội vàng đi ra ngoài. Lại thật may mắn là cô vừa ra ngoài liền đụng ngay Vương Kì Hạo đi đến. Âu Hân chăm chú sói biểu cảm của anh thấy anh vẫn gương mặt đó – lạnh không cảm xúc a~
Để ý kĩ thì...anh giận dỗi cũng thật...đáng yêu nhỉ?
Âu Hân chớp mắt một cái rồi tự hỏi. Vương Kì Hạo tầm mắt vẫn cao không hề đem ánh mắt nhìn xuống, lạnh lùng như không nhìn thấy đi qua cô.
Âu Hân vội vã gọi giật lại.
- Vương Kì Hạo!
Vương Kì Hạo dừng lại nhưng không có quay lại mà đưa lưng về phía Âu Hân. Bên ngoài anh là bình tĩnh như vậy thôi nhưng bên trong đã loạn thành cái gì không rõ rồi. Anh dùng hết khả năng đè ép cảm xúc của mình lại chờ đợi câu nói tiếp theo của cô.
Âu Hân hỏi thẳng anh một câu.
- Anh là đang giận em sao?
Vương Kì Hạo nhàn nhạt trả lời.
- Em đoán xem.
Sau đó đi thẳng về phòng bỏ lại Âu Hân ngơ ngác đứng ở cửa.
Đoán? Anh nói cô đoán? Suy nghĩ của anh chứ có phải của cô đâu. Anh kêu cô đoán cô làm sao đoán được.
Tác giả :
Hoàng Sansan