Thiều Quang Đảo Tự
Chương 24
"Người kia dính lấy như con bạch tuộc, ôm cậu nói, không tìm người khác, lão tử cả đời này chỉ cần một mình em."
________________________
An Khang nâng tay lên, ghì chặt lấy gáy cậu hôn kịch liệt, Lục Tự Quang nhìn thấy hình xăm bị ống tay áo che đi một nửa trên cánh tay trái của hắn.
Cậu không có dừng lại, vừa tiếp tục nụ hôn dài gần như thiếu dưỡng khí, vừa vội vàng cởi quần áo của hấn.
An Khang buông cậu ra, ngược lại ghé vào bên tai cậu vành tai và tóc mai chạm vào nhau (chỉ tình cảnh gẫn gũi, thân mật), "Gấp vậy."
Cậu kéo cánh tay An Khang qua xem, dường như là chữ cái Latinh loằng ngoằng, hình vẽ phức tạp. Nhìn những con chữ không thể hiểu được kia mà nói thầm: "Cái chữ quái gì......"
An Khang đắc ý cười, "M* nó, không hiểu nghệ thuật. Đây là tên của em."
"Thôi đi."
"Không tin?" Bộ dạng người kia nghiêm túc khẩn thiết giống như trẻ con, chỉ vào những chữ cái trên cánh tay giải thích: "Nghĩa là "quang"."
Lục Tự Quang ngẩn người, nhẹ nhàng vuốt ve lên, đầu ngón tay di di ở trên mặt: "Đau không?"
An Khang nhếch môi cười: "Cũng không phải phụ nữ, lão tử không sợ đau."
Cậu bỗng nhiên cảm thấy một hồi xót xa, lồng ngực như là bị cái gì đó đập mạnh vào. Kéo cánh tay An Khang qua, cúi đầu xuống hôn. Lúc môi chạm đến cánh tay, cậu cảm thấy toàn thân hắn đều vì vậy mà ngẩn ra.
Cậu ngẩng đầu lên nhìn, trong mắt đều là ý cười, "Như vậy sẽ có cảm giác nhỉ?"
Người kia giống như có chút không khống chế được, một phát kéo cậu lại gần, "Em không biết em như vậy có bao nhiêu ác......"
Lôi kéo nhau ngã xuống giường.
Thời điểm hai chân bị nâng lên, cậu theo bản năng nhắm mắt lại, giống như là chờ đợi cái gì đó quen thuộc. Mà khi phía sau được ôn nhu liếm lộng, cả người gần như muốn từ trên giường bắn lên. Đầu lưỡi xấu xa dò xét vào bên trong, thậm chí còn bắt chước theo tần suất làm tình. Nghĩ đến làm hết thảy những điều này, chính là người đàn ông nóng nảy anh tuấn ngang ngược kia, phía dưới liền cứng lợi hại.
Lúc dùng ngón tay thay vào, liền bị An Khang giống như rán cá mà lật xuống giường.
"Này, anh không phải là siêu thích phía sau lưng đấy chứ?" Phía sau truyền đến tiếng cười của hắn, "Mỗi lần đều hút chặt như vậy, thật sự là siêu lợi hại."
Gượng gạo quay đầu qua, "F*ck, câm miệng. Không nói anh sẽ chết sao."
Cũng chính là dưới tình huống không hề phòng bị bị tiến vào.
Được ôm ấp thúc vào có chút mờ mịt, phía trước được bàn tay to rộng ôn nhu bao lấy, trong cổ họng phát ra vài tiếng rên rỉ. Nụ hôn dọc theo xương sống kéo dần xuống, liếm lộng ẩm ướt, làm cho cậu kích động không chịu được, đầu ngực bị khoang miệng mơn trớn nhịn không được run run, cuối cùng đều bắn vào lòng bàn tay hắn.
"Tiểu Quang em thật nhanh......" Không nhìn cũng biết cái tên kia đang nhe răng nhếch miệng cười.
"Dài dòng."
"Em thích vậy đúng không?"
Ngón tay vẫn dừng ở trên đầu ngực, không mảy may buông tha. Cậu thở dốc vài tiếng, khiến cho hắn hạ lưu líu lưỡi vô cùng, "...... Em là đồ tiểu sắc ma."
Cảm giác người kia ở trong cơ thể cậu không chút có dấu hiệu mềm xuống, lập tức lại là một trận co rút mà đến.
Nháy mắt lại bị kéo lên, liền ngồi ở trên đùi hắn. Cứ nhìn thẳng mặt đối mặt như vậy làm cho người ta cảm thấy ngượng ngùng. Lục Tự Quang một tay ôm cổ An Khang, một tay chống xuống giường. Thế tiến công từ dưới lên giống như muốn đâm thủng cậu, tần suất càng lúc càng nhanh sau đó, làm cho cậu rốt cục không thể khống chế lớn tiếng rên rỉ.
Người kia làm nhiệt tình như lửa, Lục Tự Quang cắn răng mắng.
Cuối cùng theo một lần đâm vào triệt để cuối cùng của người kia, cậu thít chặt bụng dưới, lại một lần nữa bắn ra.
Hắn an phận nằm xuống bên cạnh cậu. Không lâu sau, như là nhớ tới cái gì, tiến đến hôn lên mắt cậu.
"Hửm?" Lục Tự Quang mệt đến không thể mở mắt hỏi.
Người kia đột nhiên cắn một ngụm vào bên lông mày của cậu, khiến cậu rít lên kêu đau, "...... M*, anh làm cái gì thế?"
Anh mắt của hắn ướt át, tràn đầy ý cười, "Đệt, thực không phải nằm mơ."
"Anh bị choáng à?"
"M*, có tin lão tử làm em một tuần lễ không xuống giường được hay không."
Lục Tự Quang liếc hắn một cái, "Tinh trùng quá hừng hực tìm người khác đi."
Hắn dính lấy như con bạch tuộc, ôm cậu nói, "Không tìm người khác, lão tử cả đời này chỉ cần em."
Nghe giống như câu ân ái êm tai.
.......
Hắn ngồi ở đầu giường đọc thư. Là lá thư fan hâm mộ viết cho Lục Tự Quang kia, lúc ấy bị cậu vội vã nhét vào túi áo.
"Ây da, viết cũng rất ra hồn đấy, " An Khang hút một hơi Marlboro, "A f*ck, buồn nôn như vậy, thế mà cũng có thể nói được."
"Anh nhàm chán quá hả." Lục Tự Quang nhăn mày.
Hắn ném thư, nghiêng đầu nhìn cậu, "Này, cùng anh đi Luân Đôn, em đồng ý không?"
Lục Tự Quang quay đầu qua nhìn hắn, đúng lúc chạm vào ánh mắt sâu xa trầm thấp của hắn, "...... Sao có thể, em còn có ban nhạc." Nếu như không phải vậy, có lẽ em thật sự sẽ đi cùng anh. Thật đấy.
Lục Tự Quang cúi đầu trong lòng thầm nhớ lại.
Mùa đông một năm trước, anh trở về. Chỉ một đêm. Như là một giấc mộng.
Hiện giờ lại là mùa đông, anh vẫn như trước tới gặp em, mà kỳ hạn lần này lại là bao lâu? Một đêm, hay là hai? Anh lại phải vào một sáng sớm nào đó, lên chuyến bay trở về Luân Đôn.
Người kia vẫn cứ nghiêng người nhìn cậu, vươn tay vò vò tóc cậu, nghiêm túc lạ thường.
Hắn nói: "Vậy anh ở lại."
Có chút không thể tin, "Cái gì?"
Lời tâm tình và hứa hẹn dường như đều xấu hổ vào lần nói thứ hai, nam nhân bĩu môi rầy rà: "Em cũng đừng trông cậy vào lão tử mỗi ngày đều sẽ ở chỗ này hầu hạ em, nếu có công việc thì vẫn phải bay sang." Ngó sang Lục Tự Quang bên cạnh vẫn đang sửng sốt, "...... Này, cho nên nói, lúc có nhu cầu tìm người khác đi."
Cuối cùng, Lục Tự Quang nở nụ cười, cậu giống như suýt khóc, vươn tay ôm lấy hắn, ở trong lòng hắn rầu rĩ cười nói: "Em đi tìm những người khác cũng không sao hả, thật là lạnh lùng a."
Hắn gạt tóc mái cậu ra, hôn nhẹ lên trán cậu, "F*ck, em muốn làm lão tử tức chết như vậy à."
Trong lòng cậu hiểu được, hai năm, sau này còn có thể có rất nhiều hai năm. Nhưng, nếu như lúc nào cũng đau khổ dây dưa như vậy, ngày sau có bao nhiêu cái hai năm cũng đều là lãng phí.
Hết chương 24.
________________________
An Khang nâng tay lên, ghì chặt lấy gáy cậu hôn kịch liệt, Lục Tự Quang nhìn thấy hình xăm bị ống tay áo che đi một nửa trên cánh tay trái của hắn.
Cậu không có dừng lại, vừa tiếp tục nụ hôn dài gần như thiếu dưỡng khí, vừa vội vàng cởi quần áo của hấn.
An Khang buông cậu ra, ngược lại ghé vào bên tai cậu vành tai và tóc mai chạm vào nhau (chỉ tình cảnh gẫn gũi, thân mật), "Gấp vậy."
Cậu kéo cánh tay An Khang qua xem, dường như là chữ cái Latinh loằng ngoằng, hình vẽ phức tạp. Nhìn những con chữ không thể hiểu được kia mà nói thầm: "Cái chữ quái gì......"
An Khang đắc ý cười, "M* nó, không hiểu nghệ thuật. Đây là tên của em."
"Thôi đi."
"Không tin?" Bộ dạng người kia nghiêm túc khẩn thiết giống như trẻ con, chỉ vào những chữ cái trên cánh tay giải thích: "Nghĩa là "quang"."
Lục Tự Quang ngẩn người, nhẹ nhàng vuốt ve lên, đầu ngón tay di di ở trên mặt: "Đau không?"
An Khang nhếch môi cười: "Cũng không phải phụ nữ, lão tử không sợ đau."
Cậu bỗng nhiên cảm thấy một hồi xót xa, lồng ngực như là bị cái gì đó đập mạnh vào. Kéo cánh tay An Khang qua, cúi đầu xuống hôn. Lúc môi chạm đến cánh tay, cậu cảm thấy toàn thân hắn đều vì vậy mà ngẩn ra.
Cậu ngẩng đầu lên nhìn, trong mắt đều là ý cười, "Như vậy sẽ có cảm giác nhỉ?"
Người kia giống như có chút không khống chế được, một phát kéo cậu lại gần, "Em không biết em như vậy có bao nhiêu ác......"
Lôi kéo nhau ngã xuống giường.
Thời điểm hai chân bị nâng lên, cậu theo bản năng nhắm mắt lại, giống như là chờ đợi cái gì đó quen thuộc. Mà khi phía sau được ôn nhu liếm lộng, cả người gần như muốn từ trên giường bắn lên. Đầu lưỡi xấu xa dò xét vào bên trong, thậm chí còn bắt chước theo tần suất làm tình. Nghĩ đến làm hết thảy những điều này, chính là người đàn ông nóng nảy anh tuấn ngang ngược kia, phía dưới liền cứng lợi hại.
Lúc dùng ngón tay thay vào, liền bị An Khang giống như rán cá mà lật xuống giường.
"Này, anh không phải là siêu thích phía sau lưng đấy chứ?" Phía sau truyền đến tiếng cười của hắn, "Mỗi lần đều hút chặt như vậy, thật sự là siêu lợi hại."
Gượng gạo quay đầu qua, "F*ck, câm miệng. Không nói anh sẽ chết sao."
Cũng chính là dưới tình huống không hề phòng bị bị tiến vào.
Được ôm ấp thúc vào có chút mờ mịt, phía trước được bàn tay to rộng ôn nhu bao lấy, trong cổ họng phát ra vài tiếng rên rỉ. Nụ hôn dọc theo xương sống kéo dần xuống, liếm lộng ẩm ướt, làm cho cậu kích động không chịu được, đầu ngực bị khoang miệng mơn trớn nhịn không được run run, cuối cùng đều bắn vào lòng bàn tay hắn.
"Tiểu Quang em thật nhanh......" Không nhìn cũng biết cái tên kia đang nhe răng nhếch miệng cười.
"Dài dòng."
"Em thích vậy đúng không?"
Ngón tay vẫn dừng ở trên đầu ngực, không mảy may buông tha. Cậu thở dốc vài tiếng, khiến cho hắn hạ lưu líu lưỡi vô cùng, "...... Em là đồ tiểu sắc ma."
Cảm giác người kia ở trong cơ thể cậu không chút có dấu hiệu mềm xuống, lập tức lại là một trận co rút mà đến.
Nháy mắt lại bị kéo lên, liền ngồi ở trên đùi hắn. Cứ nhìn thẳng mặt đối mặt như vậy làm cho người ta cảm thấy ngượng ngùng. Lục Tự Quang một tay ôm cổ An Khang, một tay chống xuống giường. Thế tiến công từ dưới lên giống như muốn đâm thủng cậu, tần suất càng lúc càng nhanh sau đó, làm cho cậu rốt cục không thể khống chế lớn tiếng rên rỉ.
Người kia làm nhiệt tình như lửa, Lục Tự Quang cắn răng mắng.
Cuối cùng theo một lần đâm vào triệt để cuối cùng của người kia, cậu thít chặt bụng dưới, lại một lần nữa bắn ra.
Hắn an phận nằm xuống bên cạnh cậu. Không lâu sau, như là nhớ tới cái gì, tiến đến hôn lên mắt cậu.
"Hửm?" Lục Tự Quang mệt đến không thể mở mắt hỏi.
Người kia đột nhiên cắn một ngụm vào bên lông mày của cậu, khiến cậu rít lên kêu đau, "...... M*, anh làm cái gì thế?"
Anh mắt của hắn ướt át, tràn đầy ý cười, "Đệt, thực không phải nằm mơ."
"Anh bị choáng à?"
"M*, có tin lão tử làm em một tuần lễ không xuống giường được hay không."
Lục Tự Quang liếc hắn một cái, "Tinh trùng quá hừng hực tìm người khác đi."
Hắn dính lấy như con bạch tuộc, ôm cậu nói, "Không tìm người khác, lão tử cả đời này chỉ cần em."
Nghe giống như câu ân ái êm tai.
.......
Hắn ngồi ở đầu giường đọc thư. Là lá thư fan hâm mộ viết cho Lục Tự Quang kia, lúc ấy bị cậu vội vã nhét vào túi áo.
"Ây da, viết cũng rất ra hồn đấy, " An Khang hút một hơi Marlboro, "A f*ck, buồn nôn như vậy, thế mà cũng có thể nói được."
"Anh nhàm chán quá hả." Lục Tự Quang nhăn mày.
Hắn ném thư, nghiêng đầu nhìn cậu, "Này, cùng anh đi Luân Đôn, em đồng ý không?"
Lục Tự Quang quay đầu qua nhìn hắn, đúng lúc chạm vào ánh mắt sâu xa trầm thấp của hắn, "...... Sao có thể, em còn có ban nhạc." Nếu như không phải vậy, có lẽ em thật sự sẽ đi cùng anh. Thật đấy.
Lục Tự Quang cúi đầu trong lòng thầm nhớ lại.
Mùa đông một năm trước, anh trở về. Chỉ một đêm. Như là một giấc mộng.
Hiện giờ lại là mùa đông, anh vẫn như trước tới gặp em, mà kỳ hạn lần này lại là bao lâu? Một đêm, hay là hai? Anh lại phải vào một sáng sớm nào đó, lên chuyến bay trở về Luân Đôn.
Người kia vẫn cứ nghiêng người nhìn cậu, vươn tay vò vò tóc cậu, nghiêm túc lạ thường.
Hắn nói: "Vậy anh ở lại."
Có chút không thể tin, "Cái gì?"
Lời tâm tình và hứa hẹn dường như đều xấu hổ vào lần nói thứ hai, nam nhân bĩu môi rầy rà: "Em cũng đừng trông cậy vào lão tử mỗi ngày đều sẽ ở chỗ này hầu hạ em, nếu có công việc thì vẫn phải bay sang." Ngó sang Lục Tự Quang bên cạnh vẫn đang sửng sốt, "...... Này, cho nên nói, lúc có nhu cầu tìm người khác đi."
Cuối cùng, Lục Tự Quang nở nụ cười, cậu giống như suýt khóc, vươn tay ôm lấy hắn, ở trong lòng hắn rầu rĩ cười nói: "Em đi tìm những người khác cũng không sao hả, thật là lạnh lùng a."
Hắn gạt tóc mái cậu ra, hôn nhẹ lên trán cậu, "F*ck, em muốn làm lão tử tức chết như vậy à."
Trong lòng cậu hiểu được, hai năm, sau này còn có thể có rất nhiều hai năm. Nhưng, nếu như lúc nào cũng đau khổ dây dưa như vậy, ngày sau có bao nhiêu cái hai năm cũng đều là lãng phí.
Hết chương 24.
Tác giả :
Cận Sắc Ivy