Thiếu Phu Nhân Vô Lại
Chương 232: Tôi đã thua bởi cô ấy, chứ không phải là anh! 【13】
Mặc dù anh cũng không biết năm đó rốt cuộc cô nghĩ là anh làm cái gì, mới có thể cùng anh chia tay, nhưng mà, anh lại biết, chân tướng, thật đã không trọng yếu như vậy rồi.
Nếu như cô thật giống như lời Tần Thánh nói, từ ba tuổi, đã đối với anh nhớ mãi không quên, như vậy, cô ở bảy năm trước, như thế nào lại dễ dàng đối với anh làm ra chuyện như vậy?
Coi như cô thật cho là anh làm cái gì, cô nên tới hỏi anh một câu... Coi như là muốn đưa anh hành hình, cũng phải cho anh một lý do.
Nhưng cô không có, khư khư cố chấp, đem anh chém giết!
Nhiều năm như vậy, anh đều vẫn nghĩ... Cái cô bé tên là Bạc Cẩm kia, rốt cuộc, có tim hay không?
Rốt cuộc, có yêu anh hay không...
Nhưng là... Nếu như cô thật sự yêu anh... Cô hiện tại, cùng Tần Thánh, ôm gò má anh ta, thân mật một mảnh, hôn môi triền miên, thì giải thích thế nào?
Anh vẫn tự nói với mình dưới đáy lòng, cô làm cái gì, đều không liên quan đến mình... Bọn họ đã chia tay rồi, nhưng là, anh vẫn cảm giác trầm muộn vô cùng.
Bạc Cẩm, em nhìn, hạnh phúc của em người đi đường đều biết, chật vật của tôi không chỗ che dấu, nhiều năm như vậy, tôi mới biết được, vô luận tôi trở nên cường đại như thế nào, em vẫn là nhược điểm của tôi.
Bạc Sủng Nhi lặng yên không một tiếng động nhìn Tịch Giản Cận, đáy lòng nổi lên một trận đau đớn mạc danh kỳ diệu.
Trong đau đớn, vẫn là mang theo vẻ cao hứng nhàn nhạt.
Cô cho là... Anh đối với cô, là không có cảm giác... Nhưng là... Lúc A Thánh cùng cô đùa giỡn, đáy mắt của anh hình như đã hiện lên vẻ lãnh ý.
Nếu như, anh đối với cô thật không có cảm giác, khẳng định hiện tại anh... Nhất định sẽ không im lặng nhìn ngoài cửa sổ như vậy, một bộ khổ sở và xuất thần, có phải hay không?
Cô nghĩ khẳng định là đúng rồi, có phải hay không?
Tiểu Tịch, anh khổ sở, em hiểu, nếu như anh vẫn muốn sinh khí như vậy, em nguyện ý chờ anh nguôi giận...
Chẳng qua là, anh ngàn vạn lần đừng ghét em... Em thật sự, không có hư hỏng như trong tưởng tượng của anh đâu... Nhiều năm như vậy, sau này khi anh rời em đi, em vẫn một mực cố gắng, cố gắng làm cho mình làm được tốt nhất có thể...
Trong bảy năm, anh trôi qua không tốt, thật ra thì, em trôi qua có tốt đâu?
Nếu như cô thật giống như lời Tần Thánh nói, từ ba tuổi, đã đối với anh nhớ mãi không quên, như vậy, cô ở bảy năm trước, như thế nào lại dễ dàng đối với anh làm ra chuyện như vậy?
Coi như cô thật cho là anh làm cái gì, cô nên tới hỏi anh một câu... Coi như là muốn đưa anh hành hình, cũng phải cho anh một lý do.
Nhưng cô không có, khư khư cố chấp, đem anh chém giết!
Nhiều năm như vậy, anh đều vẫn nghĩ... Cái cô bé tên là Bạc Cẩm kia, rốt cuộc, có tim hay không?
Rốt cuộc, có yêu anh hay không...
Nhưng là... Nếu như cô thật sự yêu anh... Cô hiện tại, cùng Tần Thánh, ôm gò má anh ta, thân mật một mảnh, hôn môi triền miên, thì giải thích thế nào?
Anh vẫn tự nói với mình dưới đáy lòng, cô làm cái gì, đều không liên quan đến mình... Bọn họ đã chia tay rồi, nhưng là, anh vẫn cảm giác trầm muộn vô cùng.
Bạc Cẩm, em nhìn, hạnh phúc của em người đi đường đều biết, chật vật của tôi không chỗ che dấu, nhiều năm như vậy, tôi mới biết được, vô luận tôi trở nên cường đại như thế nào, em vẫn là nhược điểm của tôi.
Bạc Sủng Nhi lặng yên không một tiếng động nhìn Tịch Giản Cận, đáy lòng nổi lên một trận đau đớn mạc danh kỳ diệu.
Trong đau đớn, vẫn là mang theo vẻ cao hứng nhàn nhạt.
Cô cho là... Anh đối với cô, là không có cảm giác... Nhưng là... Lúc A Thánh cùng cô đùa giỡn, đáy mắt của anh hình như đã hiện lên vẻ lãnh ý.
Nếu như, anh đối với cô thật không có cảm giác, khẳng định hiện tại anh... Nhất định sẽ không im lặng nhìn ngoài cửa sổ như vậy, một bộ khổ sở và xuất thần, có phải hay không?
Cô nghĩ khẳng định là đúng rồi, có phải hay không?
Tiểu Tịch, anh khổ sở, em hiểu, nếu như anh vẫn muốn sinh khí như vậy, em nguyện ý chờ anh nguôi giận...
Chẳng qua là, anh ngàn vạn lần đừng ghét em... Em thật sự, không có hư hỏng như trong tưởng tượng của anh đâu... Nhiều năm như vậy, sau này khi anh rời em đi, em vẫn một mực cố gắng, cố gắng làm cho mình làm được tốt nhất có thể...
Trong bảy năm, anh trôi qua không tốt, thật ra thì, em trôi qua có tốt đâu?
Tác giả :
Diệp Phi Dạ