Thiếu Phu Nhân Vô Lại
Chương 227: Tôi bại bởi cô ấy, không phải anh! (8)
Nếu như, bảy năm trước, tất cả đều là hiểu lầm, một trận hài kịch...... anh ta chẳng hề làm gì qua, cô hỏi cũng không có hỏi, đã phán quyết tử hình...... Vậy anh ta, đối với cô, có phải hay không hận ý càng đậm?
Nếu như, bảy năm trước, những chuyện kia không phải anh ta làm, vậy rốt cuộc là ai?
Xem ra, nhiệm vụ hàng đầu...... Là tìm ra, người năm đó làm chuyện kia!
Tần Thánh cảm giác chính mình căn bản không biết mở miệng nói với Tịch Giản Cận thế nào, anh giật giật cánh môi khô khốc, trong miệng có máu dính ra, thật lâu, anh nghe được tiếng Tịch Giản Cận truyền đến: “Tần Thánh...... Bảy năm qua, tôi so với ai khác đều muốn biết, lúc trước, đến cùng tại sao cô ấy lại làm như vậy!”
Tần Thánh không có nói tiếp.
Tịch Giản Cận nhìn bầu trời đêm, biểu lộ mang theo vài phần đau thương, nửa ngày, anh mới yên lặng nói bổ sung: “Thế nhưng, về sau, tôi phát hiện...... Những thứ này đã không quan trọng rồi.”
Tần Thánh vẫn không có nói tiếp.
Hai người chỉ là nằm ở nơi đó, trên người gãy xương, đau đớn kịch liệt.
Nhưng vẫn không có che giấu được đau trong lòng.
Tần Thánh nhắm mắt lại, cau mày, trong lòng nghĩ, thật con mẹ nó đau, Tịch Giản Cận ra tay, thật đúng là không lưu tình chút nào!
Anh nghiêng đầu, nhìn Tịch Giản Cận, phát hiện Tịch Giản Cận đã chậm rãi đứng lên, tay bưng lấy ngực, dựa vào xe của anh, thở hổn hển hai cái, đi tới, xốc Tần Thánh lên, nhét anh vào trong xe.
Tần Thánh bời vì động như vậy, có chút đau, Tịch Giản Cận lại nhìn chằm chằm ánh mắt của anh, một chữ một hồi nói: “Tôi cái gì đã không làm qua!”
Sau đó, anh ngồi ở trên ghế lái, mới lái xe, đi về phía bệnh viện.
**********************
Tần Thánh cùng Tịch Giản Cận ra tay đánh nhau, hai người bị thương không nhẹ, cần nằm viện một chút.
Tịch Giản Cận qua bệnh viện đăng ký, Tần Thánh sớm đau hỗn loạn, Tịch Giản Cận sống qua đã khá lâu, quen thuộc đau đớn, Tần Thánh về điểm này, vẫn bại bởi Tịch Giản Cận, dù sao anh cũng chỉ là tên thiếu gia được nuôi dưỡng.
Hai người lên giường, nối xương, băng bó, dưỡng thương...... Ngược lại làm cho người ở tỏng viện bận bịu, chờ đến khi hai người phẫu thuật hoàn thành, đẩy ra, bị đẩy vò cùng phòng bệnh, đã là sáng sớm ngày thứ hai rồi.
Nếu như, bảy năm trước, những chuyện kia không phải anh ta làm, vậy rốt cuộc là ai?
Xem ra, nhiệm vụ hàng đầu...... Là tìm ra, người năm đó làm chuyện kia!
Tần Thánh cảm giác chính mình căn bản không biết mở miệng nói với Tịch Giản Cận thế nào, anh giật giật cánh môi khô khốc, trong miệng có máu dính ra, thật lâu, anh nghe được tiếng Tịch Giản Cận truyền đến: “Tần Thánh...... Bảy năm qua, tôi so với ai khác đều muốn biết, lúc trước, đến cùng tại sao cô ấy lại làm như vậy!”
Tần Thánh không có nói tiếp.
Tịch Giản Cận nhìn bầu trời đêm, biểu lộ mang theo vài phần đau thương, nửa ngày, anh mới yên lặng nói bổ sung: “Thế nhưng, về sau, tôi phát hiện...... Những thứ này đã không quan trọng rồi.”
Tần Thánh vẫn không có nói tiếp.
Hai người chỉ là nằm ở nơi đó, trên người gãy xương, đau đớn kịch liệt.
Nhưng vẫn không có che giấu được đau trong lòng.
Tần Thánh nhắm mắt lại, cau mày, trong lòng nghĩ, thật con mẹ nó đau, Tịch Giản Cận ra tay, thật đúng là không lưu tình chút nào!
Anh nghiêng đầu, nhìn Tịch Giản Cận, phát hiện Tịch Giản Cận đã chậm rãi đứng lên, tay bưng lấy ngực, dựa vào xe của anh, thở hổn hển hai cái, đi tới, xốc Tần Thánh lên, nhét anh vào trong xe.
Tần Thánh bời vì động như vậy, có chút đau, Tịch Giản Cận lại nhìn chằm chằm ánh mắt của anh, một chữ một hồi nói: “Tôi cái gì đã không làm qua!”
Sau đó, anh ngồi ở trên ghế lái, mới lái xe, đi về phía bệnh viện.
**********************
Tần Thánh cùng Tịch Giản Cận ra tay đánh nhau, hai người bị thương không nhẹ, cần nằm viện một chút.
Tịch Giản Cận qua bệnh viện đăng ký, Tần Thánh sớm đau hỗn loạn, Tịch Giản Cận sống qua đã khá lâu, quen thuộc đau đớn, Tần Thánh về điểm này, vẫn bại bởi Tịch Giản Cận, dù sao anh cũng chỉ là tên thiếu gia được nuôi dưỡng.
Hai người lên giường, nối xương, băng bó, dưỡng thương...... Ngược lại làm cho người ở tỏng viện bận bịu, chờ đến khi hai người phẫu thuật hoàn thành, đẩy ra, bị đẩy vò cùng phòng bệnh, đã là sáng sớm ngày thứ hai rồi.
Tác giả :
Diệp Phi Dạ