Thiếu Phu Nhân Vô Lại
Chương 154: Em mới không thể nào là Tiểu Tam! 【5】
" Quá khứ như vậy, anh không định trải nghiệm một lần nữa."
Thanh âm của anh trầm thấp nghe không ra cảm xúc gì, rõ ràng quanh quẩn trong xe.
"Như Y, thi hành nhiệm vụ anh không sợ, bị súng chĩa vào trán anh không sợ, nhưng là, nếu như trải qua cái cảm giác sống không bằng chết ấy một lần nữa, anh không muốn!"
Con ngươi màu đen của anh bình thản không gợn sóng.
Hàn Như Y nhìn anh căng thẳng, lặng yên không một tiếng động thở dài một hơi, nhìn ngoài cửa sổ, hồi lâu, cô mới lên tiếng: "Anh là đang sợ đi!"
Tịch Giản Cận thân thể nhẹ cương, ánh mắt có mấy phần tối tăm, nhìn Hàn Như Y, giống như là có xúc động muốn giết người, nhưng là, trong lúc bất chợt, anh chậm rãi yên tĩnh lại, gật đầu, nói: "Đúng... Anh sợ..."
Sợ trải qua cái loại cảm giác tối tăm khôn cùng này.
Sợ trong mộng đều là ngọt ngào, tỉnh lại thì là tàn nhẫn.
Sợ sau khi ngủ mê man, sẽ chảy nước mắt tỉnh lại.
Sợ mỗi ngày ban đêm ngủ không được, hút từng điếu lại từng điếu thuốc, uống từng ngụm lại từng ngụm rượu, hành hạ bản thân, trợn tròn mắt, nhìn bầu trời đêm, muốn hận nhưng không thể hận!
Sợ thời điểm đêm khuya người yên lặng, nghe chiến hữu yên giấc ngủ, mà chính mình chỉ có thể nắm hình của cô, chán nản bất lực tưởng niệm cô, toàn thân khó chịu run rẩy, hô một tiếng lại một tiếng "Sủng Nhi, Sủng Nhi..."
Sợ không giây phút nào không bởi vì cô ngẩn người thất thần, hại chính mình, cũng hại người khác...
Sợ nhiều, cũng hận nhiều!
Tối nay nếu anh đi qua, kế tiếp liền chính là một lần nữa bắt đầu?
Làm sao có thể...
"Không có người nào phải yêu người nào... Thời gian lâu rồi, dần dần cũng sẽ quên mất..."
Anh tự nói với mình như vậy.
Mặc dù anh và cô, trận trước, còn liều chết triền miên, mặc dù đến giờ ny khắc này, anh tắm rửa vô số lần, vẫn có thể cảm giác được toàn thân đều là mùi vị của cô.
Nhưng là... Anh nghĩ, có một ngày, cô sẽ buông anh xuống, giống như là anh buông cô xuống...
Thay vì cả ngày lo lắng mất đi, chẳng bằng không tham lam có được.
Hàn Như Y mỉm cười, nụ cười nhưng mang theo vẻ khổ sở, giống như là biết Tịch Giản Cận ám chỉ chính là những thứ gì, vẻ mặt hiện lên nét ưu thương, một hồi lâu cô mới nói: "Giản Cận, mình em có thể đi sân bay... Nếu như anh muốn, ngươi có thể đi."
Thanh âm của anh trầm thấp nghe không ra cảm xúc gì, rõ ràng quanh quẩn trong xe.
"Như Y, thi hành nhiệm vụ anh không sợ, bị súng chĩa vào trán anh không sợ, nhưng là, nếu như trải qua cái cảm giác sống không bằng chết ấy một lần nữa, anh không muốn!"
Con ngươi màu đen của anh bình thản không gợn sóng.
Hàn Như Y nhìn anh căng thẳng, lặng yên không một tiếng động thở dài một hơi, nhìn ngoài cửa sổ, hồi lâu, cô mới lên tiếng: "Anh là đang sợ đi!"
Tịch Giản Cận thân thể nhẹ cương, ánh mắt có mấy phần tối tăm, nhìn Hàn Như Y, giống như là có xúc động muốn giết người, nhưng là, trong lúc bất chợt, anh chậm rãi yên tĩnh lại, gật đầu, nói: "Đúng... Anh sợ..."
Sợ trải qua cái loại cảm giác tối tăm khôn cùng này.
Sợ trong mộng đều là ngọt ngào, tỉnh lại thì là tàn nhẫn.
Sợ sau khi ngủ mê man, sẽ chảy nước mắt tỉnh lại.
Sợ mỗi ngày ban đêm ngủ không được, hút từng điếu lại từng điếu thuốc, uống từng ngụm lại từng ngụm rượu, hành hạ bản thân, trợn tròn mắt, nhìn bầu trời đêm, muốn hận nhưng không thể hận!
Sợ thời điểm đêm khuya người yên lặng, nghe chiến hữu yên giấc ngủ, mà chính mình chỉ có thể nắm hình của cô, chán nản bất lực tưởng niệm cô, toàn thân khó chịu run rẩy, hô một tiếng lại một tiếng "Sủng Nhi, Sủng Nhi..."
Sợ không giây phút nào không bởi vì cô ngẩn người thất thần, hại chính mình, cũng hại người khác...
Sợ nhiều, cũng hận nhiều!
Tối nay nếu anh đi qua, kế tiếp liền chính là một lần nữa bắt đầu?
Làm sao có thể...
"Không có người nào phải yêu người nào... Thời gian lâu rồi, dần dần cũng sẽ quên mất..."
Anh tự nói với mình như vậy.
Mặc dù anh và cô, trận trước, còn liều chết triền miên, mặc dù đến giờ ny khắc này, anh tắm rửa vô số lần, vẫn có thể cảm giác được toàn thân đều là mùi vị của cô.
Nhưng là... Anh nghĩ, có một ngày, cô sẽ buông anh xuống, giống như là anh buông cô xuống...
Thay vì cả ngày lo lắng mất đi, chẳng bằng không tham lam có được.
Hàn Như Y mỉm cười, nụ cười nhưng mang theo vẻ khổ sở, giống như là biết Tịch Giản Cận ám chỉ chính là những thứ gì, vẻ mặt hiện lên nét ưu thương, một hồi lâu cô mới nói: "Giản Cận, mình em có thể đi sân bay... Nếu như anh muốn, ngươi có thể đi."
Tác giả :
Diệp Phi Dạ