Thiếu Phu Bất Lương
Chương 180: Một lời nói dối
Hách Liên Dung vẫn bị Vệ Vô Hạ giữ lại một ngày, chờ nàng có thể miễn cưỡng xuống giường mới đi.
Vị Thiếu Quân vẫn hôn mê bất tỉnh như cũ, miệng vết thương trên người chỉ đơn giản bôi chút dược, cũng không được chiếu cố thích đáng.
Khi bọn họ rời đi Vệ Vô Hạ cũng không xuất hiện, chỉ phái xe ngựa, lại để cho nha hoàn kia đi theo. Hách Liên Dung lại không để nha hoàn kia lên xe, chỉ lấy phương thuốc đại phu cấp cho mình kia. Ngồi trong xe, để Vị Thiếu Quân gối lên đùi mình, đầu ngón tay nhẹ nhàng mớn trớn mi gian hắn,một giọt nước trong suốt rốt cuộc chậm rãi chảy xuống, rơi xuống bên môi, gò má Vị Thiếu Quân,
Chỉ có lúc này, ngồi sau màn xe, không có ai rình coi, Hách Liên Dung mới cẩn thận, không tiếng động chảy xuống nước mắt cả đời mình.
Đáy lòng chậm rãi nổi lên trăm thứ cảm xúc chua chát hỗn loạn, mỗi lần xuất hiện, lại khiến trái tim như bị ai đó bóp chặt. Cuối cùng, chỉ còn lại cảm giác chết lặng, thân thể không còn cảm giác tồn tại, chỉ còn nơi ngực đau đớn như bị ai đó dùng chùy đánh vào, một chút lại một chút, thâm nhập vào tận xương tủy. Nhưng nàng lại không cho sự đau đớn này được nói ra, liều mạng kìm nén, hai vai run rẩy, không cho nỗi đau này quá mức tê tâm liệt phế.
Khi Hách Liên Dung mang Vị Thiếu Quân trở lại Vị phủ, người trong Vị phủ đã gấp đến sứt đầu mẻ chán.
Bọn họ mất tích hai ngày, ngay tại lúc này đây, đối với Vị gia mà nói là một đả kích không nhỏ, may mà, bọn họ đã trở lại.
Vị Thiếu Dương rốt cuộc đánh mất vẻ trầm ổn đoan trọng của mình, trên người cư nhiên còn mặc bộ xiêm y mặc lúc Hách Liên Dung rời đi hai ngày trước, trong mắt tràn đầy tơ máu, giống như thật lâu chưa có nghỉ ngơi.
“Nhị tẩu, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!” An bài tốt cho Vị thiếu, Vị Thiếu Dương khẩn caaos truy vấn.
Hai ngày nay hắn nghĩ đến mọi khả năng, thậm chí còn nghĩ bọn họ có phải đã rời nhà bỏ trốn hay không, cái loại cảm xúc sầu lo không chắc chắn này mối ngày làm phiền hắn, khiến hắn cảm thấy sắp phát điên rồi.
Đừng đả kích hắn nữa. Hắn kỳ thực cũng không kiên cường như vẻ bề ngoài hắn cố tỏ ra vậy đâu. Nhiều năm như vậy, hắn thật sự chỉ làm tốt đúng một chuyện, cố gắng đạt được sự tán thành của mọi người. Hắn nghĩ muốn lấy lại cả địa vị mà Vị Thiếu Quân đã đánh mất. Hắn biết hắn gánh vác không chỉ có ước vọng của chính mình, còn có của Vị Thiếu Quân nữa. Cho nên hắn không cho phép bản thân yếu đuối, không cho phép bản thân phạm bất kỳ sai lầm nào.
Nhưng lần này… thực sự không thể đi? Bất luận cố gắng thế nào, liều mạng thế nào, khi giải quyết mưu đồ ác ý kia, khi xu thế thay đổi sở hữu ruộng đất đang ở trước mặt… thực sự không được đi?
Hắn từng trải qua cảm giác nhất thời không thể thừa nhận như vậy, nhưng mà mà còn có Vị Thiếu Quân ở cạnh hắn, không trước mặt hắn cảm thấy tự trách cùng áy náy, chỉ toàn lực giao tranh, có hiệu quả hay không, có thành công hay không, đã không còn quan trọng.
Vị Thiếu Dương từ trước đến nay đều biết, ca ca của hắn so với hắn vĩ đại hơn nhiều lắm, so với hắn càng có tư cách kế thừa, so với hắn càng có trách nhiệm, cũng vẫn luôn dùng phương thức đặc biệt yêu thương hắn, bảo hộ hắn.
Nếu không có Vị Thiếu Quân, bản thân sẽ lập tức suy sụp không chừng, may mắn huynh ấy đã trở lại.
“Là Vệ Vô Hạ. Thiếu Quân đoán được Vệ Vô Hạ sẽ tới núi tiểu Minh, đi tìm hắn chất vấn, bị hắn đánh thành như vậy. Một mình tẩu không cách nào mang chàng xuống núi, lại không dám rời đi, chỉ có thể chờ có người đi qua… mới có thể trở về.”
Hách Liên Dung không dám nhìn thẳng vào mắt Vị Thiếu Dương, sợ hắn phát hiện điều gì rồi truy hỏi, may mà mọi người nghe xong lời này, tất cả phẫn hận đều quy kết trên người Vệ Vô Hạ, càng bận chiếu cố lão phu nhân đang đau lòng muốn chết, xem nhẹ lý do sai lầm chồng chất do nàng đưa ra, khiến Hách Liên Dung an tâm một chút.
Sau lại không có tin tức gì tệ hơn, hơn nữa muốn đối phó Vệ Vô Hạ không biết khi nào lại ra tay, cho nên một số chuyện không nên để mọi người biết, để nó vĩnh viễn chìm xuống, không cần trở thành một bế tắc không thể giải quyết.
“Nhị tẩu cũng để đại phu nhìn xem, sắc mặt của tẩu rất kém.”
Hách Liên Dung vội vàng từ chối hảo ý của Vị Thiếu Dương, “Gió trên núi mạnh quá nên có chút cảm lạnh, lát nữa để Bích Liễu nấu cho tẩu chút trà gừng là được rồi.” Dứt lời, nàng cười cười, “Tẩu cũng không muốn uống loại khổ dược này.”
Tuy rằng nhìn bộ dáng nàng không quá tốt, nhưng Vị Thiếu Dương vẫn do dự gật đầu. Biết được tính mạng Vị thiếu không đáng lo ngại, hắn lại vội vàng chạy đi làm chuyện nên làm, cho dù tương lai của Vị Tất Tri không thể đoán được, hắn cũng tuyệt đối không thể buông tha.
Vị Thiếu Dương đi rồi, Hách Liên Dung cũng mất tinh thần, mỗi một động tác đều cảm thấy được mồ hôi lạnh chảy đầy người, trong tai nghe được âm thanh mọi ngừi nói chuyện, lại không nhập được vào đầu, lực chú ý không thể tập trung.
Nàng biết bản thân không thể chống đỡ nữa, lấy cớ đau đầu từ biệt nữ quyến có mặt, bảo Bích liễu đỡ chính mình tìm đến một căn phòng xa xôi khác, đem phương thuốc trên người giao cho nàng, lại dặn nàng thầm nặng tìm đến chút thuốc.
Bích Liễu tất nhiên muốn hỏi, Hách Liên Dung thở dốc, mới cười cười, “Không có gì, hôm qua ở trên núi phát hiện bản thân tới nguyệt sự, chịu không nổi hàn khí, bụng đau tới khó chịu, ta không nghĩ chỉ chút chuyện ấy lại khiến mọi người lo lắng, trước khi về nhà phải tìm người bốc thuốc, uống mấy thang thì tốt rồi.”
“Nguyệt sự?”
“Đúng vậy, sợ bóng sợ gió một hồi, may mà chưa tuyên bố với mọi người.” Bích Liễu biết việc này, cũng là nàng đi gọi đại phu, nghĩ muốn giấu nàng tự nhiên không đơn giản như vậy, “Mai đi đi.” Đầu Hách Liên Dung choáng đến lợi hại, “Đừng khiến người khác chú ý.”
Bích Liễu mang theo nghi hoặc rời đi, Hách Liên Dung cơ hồ gục xuống trên giường đồng thời chìm vào bóng tối, không biết là ngủ hay đã hôn mê, hôn thiên địa ám, lại lần nữa tỉnh lại đã là buổi chiều ngày hôm sau.
Bích Liễu vẫn ở bên cạnh nàng, hốc mắt hơi hồng hồng, không giống thức đêm, mà như là đã khóc. Thấy Hách Liên Dung tỉnh lại, cũng không nói nhiều, vội bưng bát dược nóng đến, “Đều là đung cách thủy, dược hiệu sẽ không mất đi nhiều. Nô tì còn hâm canh gà, lát nữa thiếu phu nhân uống một chút.”
Hách Liên Dung gật gật đầu, chống người dậy uống thuốc, cẳm thấy tinh thần hôm nay tôt hơn rất nhiều, tứ chỉ chỉ có chút vô lực đến khó chịu, những cũng đành vậy, đứng dậy xuống giường, “Nhị thiếu gia thế nào? Đã tỉnh chưa?”
Bích Liễu vội vàng tiến lại đỡ nàng, “Đêm qua đã tỉnh, nhưng lại lập tức ngủ, đại phu nói nhị thiếu gia ngoại trừ vết thương trên người, một nguyên nhân khác khiến hôn mê là do trong lòng có phiền muộn, hiện tại đã không còn gì đáng ngại.”
“Lão phu nhân còn ở đó sao?”
“Dạ, hôm qua khuyên bà trở về nghỉ ngơi một đêm, sáng sớm lại tới.”
“Có… hỏi ta không?” Hách Liên Dung có chút lo lắng, dù sao mình cũng ngủ cả một ngày, thực dễ khiến người ta cảm thấy không thích hợp.
“Hỏi qua, nô tì nói thiếu phu nhân tới kỳ, lại ở trên núi bị nhiễm lạnh, bụng vô cùng đau đớn, lão phu nhân còn cho đại phu đến xem.”
“Cái gì?” Động tác Hách Liên Dung dừng lại, “Khi nào?”
Bích Liễu nhìn nàng, không biết vì sao trên mắt lại hiện lên vẻ đau thương nén giận, nhanh chóng xoay người sang chỗ khác, hấp hấp mũi nói: “Nô tì nói với đại phu kia, thiếu nãi nãi đã tìm người xem qua, phương thuốc cũng đã có.”
“Bích Liễu…” Xem biểu hiện của nàng, Hách Liên Dung không khó đoán ra nàng đã biết điều gì, dù sao phương thuốc đó, nàng khi đi bốc thuốc chỉ cần lưu ý hỏi một câu, tự nhiên biếc được phương thuốc này bốc cho bệnh gì, nhưng nàng lại thuận theo mình, bảo toàn lời nói dối của mình.
“Thiếu phu nhân vẫn nên nghỉ ngơi cho tốt, lát nữa ăn chút gì đó, chờ nhị thiếu gia lại tỉnh, nô tì lập tức đến đây báo cho người.” Bích Liễu dọn chén thuốc, không ngẩng đầu, thanh âm đã sớm bị biến đổi.
Vị thiếu tỉnh lại giữa đêm, tất cả mọi người đều ở trong phòng hắn, kể cả Hách Liên Dung. Buổi chiều nàng ăn vài thứ, cảm thấy có chút khí lực, liền vội vã tới nhìn hắn, ngồi bên giường nắm tay hắn, một tấc không rời.
Nghe người khác nói những chuyện xảy ra, Vị Thiếu Quân nhẹ nhàng nắm lấy tay Hách Liên Dung, đôi mắt không lúc nào rời khỏi dung nhan tái nhợt của nàng, sau đó nhếch môi, chậm rãi nghiêng người đi.
Hắn không muốn nói chuyện, mọi người cũng có thể nhìn ra, thấy hắn tỉnh cũng không lo lắng nữa, thấp giọng dặn dò vài câu, rồi đều rời khỏi Thính Vũ hiên.
Hách Liên Dung không đi tiễn bọn họ, mà ngồi gần lại, sờ sờ tóc Vị Thiếu Quân, “Muốn ăn chút điểm tâm không?”
Vị Thiếu Quân giật giật, vẫn đem mặt vùi vào trong chăn, thân thể hơi hơi cuộn lại, không nói lời nào, tay nắm lấy đầu ngón tay Hách Liên Dung.
Hách Liên Dung đột nhiên hiểu được ý của hắn, khổ sở vẫn kìm nén một lần nữa trào dâng, leo lên giường nằm phía sau hăn, nhẹ nhàng ôm lấy hắn, ôn nhu nói khẽ. “Thiếp không sao, thật đấy.”
Hắn đang lo lắng cho nàng, tự giận mình khiến nàng phiền hà, hiện tại không biết rõ chân tướng hắn còn tự trách như vậy, Hách Liên Dung không dám nghĩ tới, nếu đem chân tướng nói cho hắn biết, hắn sẽ bi thương đến mức nào.
Vị Thiếu Quân vẫn hôn mê bất tỉnh như cũ, miệng vết thương trên người chỉ đơn giản bôi chút dược, cũng không được chiếu cố thích đáng.
Khi bọn họ rời đi Vệ Vô Hạ cũng không xuất hiện, chỉ phái xe ngựa, lại để cho nha hoàn kia đi theo. Hách Liên Dung lại không để nha hoàn kia lên xe, chỉ lấy phương thuốc đại phu cấp cho mình kia. Ngồi trong xe, để Vị Thiếu Quân gối lên đùi mình, đầu ngón tay nhẹ nhàng mớn trớn mi gian hắn,một giọt nước trong suốt rốt cuộc chậm rãi chảy xuống, rơi xuống bên môi, gò má Vị Thiếu Quân,
Chỉ có lúc này, ngồi sau màn xe, không có ai rình coi, Hách Liên Dung mới cẩn thận, không tiếng động chảy xuống nước mắt cả đời mình.
Đáy lòng chậm rãi nổi lên trăm thứ cảm xúc chua chát hỗn loạn, mỗi lần xuất hiện, lại khiến trái tim như bị ai đó bóp chặt. Cuối cùng, chỉ còn lại cảm giác chết lặng, thân thể không còn cảm giác tồn tại, chỉ còn nơi ngực đau đớn như bị ai đó dùng chùy đánh vào, một chút lại một chút, thâm nhập vào tận xương tủy. Nhưng nàng lại không cho sự đau đớn này được nói ra, liều mạng kìm nén, hai vai run rẩy, không cho nỗi đau này quá mức tê tâm liệt phế.
Khi Hách Liên Dung mang Vị Thiếu Quân trở lại Vị phủ, người trong Vị phủ đã gấp đến sứt đầu mẻ chán.
Bọn họ mất tích hai ngày, ngay tại lúc này đây, đối với Vị gia mà nói là một đả kích không nhỏ, may mà, bọn họ đã trở lại.
Vị Thiếu Dương rốt cuộc đánh mất vẻ trầm ổn đoan trọng của mình, trên người cư nhiên còn mặc bộ xiêm y mặc lúc Hách Liên Dung rời đi hai ngày trước, trong mắt tràn đầy tơ máu, giống như thật lâu chưa có nghỉ ngơi.
“Nhị tẩu, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!” An bài tốt cho Vị thiếu, Vị Thiếu Dương khẩn caaos truy vấn.
Hai ngày nay hắn nghĩ đến mọi khả năng, thậm chí còn nghĩ bọn họ có phải đã rời nhà bỏ trốn hay không, cái loại cảm xúc sầu lo không chắc chắn này mối ngày làm phiền hắn, khiến hắn cảm thấy sắp phát điên rồi.
Đừng đả kích hắn nữa. Hắn kỳ thực cũng không kiên cường như vẻ bề ngoài hắn cố tỏ ra vậy đâu. Nhiều năm như vậy, hắn thật sự chỉ làm tốt đúng một chuyện, cố gắng đạt được sự tán thành của mọi người. Hắn nghĩ muốn lấy lại cả địa vị mà Vị Thiếu Quân đã đánh mất. Hắn biết hắn gánh vác không chỉ có ước vọng của chính mình, còn có của Vị Thiếu Quân nữa. Cho nên hắn không cho phép bản thân yếu đuối, không cho phép bản thân phạm bất kỳ sai lầm nào.
Nhưng lần này… thực sự không thể đi? Bất luận cố gắng thế nào, liều mạng thế nào, khi giải quyết mưu đồ ác ý kia, khi xu thế thay đổi sở hữu ruộng đất đang ở trước mặt… thực sự không được đi?
Hắn từng trải qua cảm giác nhất thời không thể thừa nhận như vậy, nhưng mà mà còn có Vị Thiếu Quân ở cạnh hắn, không trước mặt hắn cảm thấy tự trách cùng áy náy, chỉ toàn lực giao tranh, có hiệu quả hay không, có thành công hay không, đã không còn quan trọng.
Vị Thiếu Dương từ trước đến nay đều biết, ca ca của hắn so với hắn vĩ đại hơn nhiều lắm, so với hắn càng có tư cách kế thừa, so với hắn càng có trách nhiệm, cũng vẫn luôn dùng phương thức đặc biệt yêu thương hắn, bảo hộ hắn.
Nếu không có Vị Thiếu Quân, bản thân sẽ lập tức suy sụp không chừng, may mắn huynh ấy đã trở lại.
“Là Vệ Vô Hạ. Thiếu Quân đoán được Vệ Vô Hạ sẽ tới núi tiểu Minh, đi tìm hắn chất vấn, bị hắn đánh thành như vậy. Một mình tẩu không cách nào mang chàng xuống núi, lại không dám rời đi, chỉ có thể chờ có người đi qua… mới có thể trở về.”
Hách Liên Dung không dám nhìn thẳng vào mắt Vị Thiếu Dương, sợ hắn phát hiện điều gì rồi truy hỏi, may mà mọi người nghe xong lời này, tất cả phẫn hận đều quy kết trên người Vệ Vô Hạ, càng bận chiếu cố lão phu nhân đang đau lòng muốn chết, xem nhẹ lý do sai lầm chồng chất do nàng đưa ra, khiến Hách Liên Dung an tâm một chút.
Sau lại không có tin tức gì tệ hơn, hơn nữa muốn đối phó Vệ Vô Hạ không biết khi nào lại ra tay, cho nên một số chuyện không nên để mọi người biết, để nó vĩnh viễn chìm xuống, không cần trở thành một bế tắc không thể giải quyết.
“Nhị tẩu cũng để đại phu nhìn xem, sắc mặt của tẩu rất kém.”
Hách Liên Dung vội vàng từ chối hảo ý của Vị Thiếu Dương, “Gió trên núi mạnh quá nên có chút cảm lạnh, lát nữa để Bích Liễu nấu cho tẩu chút trà gừng là được rồi.” Dứt lời, nàng cười cười, “Tẩu cũng không muốn uống loại khổ dược này.”
Tuy rằng nhìn bộ dáng nàng không quá tốt, nhưng Vị Thiếu Dương vẫn do dự gật đầu. Biết được tính mạng Vị thiếu không đáng lo ngại, hắn lại vội vàng chạy đi làm chuyện nên làm, cho dù tương lai của Vị Tất Tri không thể đoán được, hắn cũng tuyệt đối không thể buông tha.
Vị Thiếu Dương đi rồi, Hách Liên Dung cũng mất tinh thần, mỗi một động tác đều cảm thấy được mồ hôi lạnh chảy đầy người, trong tai nghe được âm thanh mọi ngừi nói chuyện, lại không nhập được vào đầu, lực chú ý không thể tập trung.
Nàng biết bản thân không thể chống đỡ nữa, lấy cớ đau đầu từ biệt nữ quyến có mặt, bảo Bích liễu đỡ chính mình tìm đến một căn phòng xa xôi khác, đem phương thuốc trên người giao cho nàng, lại dặn nàng thầm nặng tìm đến chút thuốc.
Bích Liễu tất nhiên muốn hỏi, Hách Liên Dung thở dốc, mới cười cười, “Không có gì, hôm qua ở trên núi phát hiện bản thân tới nguyệt sự, chịu không nổi hàn khí, bụng đau tới khó chịu, ta không nghĩ chỉ chút chuyện ấy lại khiến mọi người lo lắng, trước khi về nhà phải tìm người bốc thuốc, uống mấy thang thì tốt rồi.”
“Nguyệt sự?”
“Đúng vậy, sợ bóng sợ gió một hồi, may mà chưa tuyên bố với mọi người.” Bích Liễu biết việc này, cũng là nàng đi gọi đại phu, nghĩ muốn giấu nàng tự nhiên không đơn giản như vậy, “Mai đi đi.” Đầu Hách Liên Dung choáng đến lợi hại, “Đừng khiến người khác chú ý.”
Bích Liễu mang theo nghi hoặc rời đi, Hách Liên Dung cơ hồ gục xuống trên giường đồng thời chìm vào bóng tối, không biết là ngủ hay đã hôn mê, hôn thiên địa ám, lại lần nữa tỉnh lại đã là buổi chiều ngày hôm sau.
Bích Liễu vẫn ở bên cạnh nàng, hốc mắt hơi hồng hồng, không giống thức đêm, mà như là đã khóc. Thấy Hách Liên Dung tỉnh lại, cũng không nói nhiều, vội bưng bát dược nóng đến, “Đều là đung cách thủy, dược hiệu sẽ không mất đi nhiều. Nô tì còn hâm canh gà, lát nữa thiếu phu nhân uống một chút.”
Hách Liên Dung gật gật đầu, chống người dậy uống thuốc, cẳm thấy tinh thần hôm nay tôt hơn rất nhiều, tứ chỉ chỉ có chút vô lực đến khó chịu, những cũng đành vậy, đứng dậy xuống giường, “Nhị thiếu gia thế nào? Đã tỉnh chưa?”
Bích Liễu vội vàng tiến lại đỡ nàng, “Đêm qua đã tỉnh, nhưng lại lập tức ngủ, đại phu nói nhị thiếu gia ngoại trừ vết thương trên người, một nguyên nhân khác khiến hôn mê là do trong lòng có phiền muộn, hiện tại đã không còn gì đáng ngại.”
“Lão phu nhân còn ở đó sao?”
“Dạ, hôm qua khuyên bà trở về nghỉ ngơi một đêm, sáng sớm lại tới.”
“Có… hỏi ta không?” Hách Liên Dung có chút lo lắng, dù sao mình cũng ngủ cả một ngày, thực dễ khiến người ta cảm thấy không thích hợp.
“Hỏi qua, nô tì nói thiếu phu nhân tới kỳ, lại ở trên núi bị nhiễm lạnh, bụng vô cùng đau đớn, lão phu nhân còn cho đại phu đến xem.”
“Cái gì?” Động tác Hách Liên Dung dừng lại, “Khi nào?”
Bích Liễu nhìn nàng, không biết vì sao trên mắt lại hiện lên vẻ đau thương nén giận, nhanh chóng xoay người sang chỗ khác, hấp hấp mũi nói: “Nô tì nói với đại phu kia, thiếu nãi nãi đã tìm người xem qua, phương thuốc cũng đã có.”
“Bích Liễu…” Xem biểu hiện của nàng, Hách Liên Dung không khó đoán ra nàng đã biết điều gì, dù sao phương thuốc đó, nàng khi đi bốc thuốc chỉ cần lưu ý hỏi một câu, tự nhiên biếc được phương thuốc này bốc cho bệnh gì, nhưng nàng lại thuận theo mình, bảo toàn lời nói dối của mình.
“Thiếu phu nhân vẫn nên nghỉ ngơi cho tốt, lát nữa ăn chút gì đó, chờ nhị thiếu gia lại tỉnh, nô tì lập tức đến đây báo cho người.” Bích Liễu dọn chén thuốc, không ngẩng đầu, thanh âm đã sớm bị biến đổi.
Vị thiếu tỉnh lại giữa đêm, tất cả mọi người đều ở trong phòng hắn, kể cả Hách Liên Dung. Buổi chiều nàng ăn vài thứ, cảm thấy có chút khí lực, liền vội vã tới nhìn hắn, ngồi bên giường nắm tay hắn, một tấc không rời.
Nghe người khác nói những chuyện xảy ra, Vị Thiếu Quân nhẹ nhàng nắm lấy tay Hách Liên Dung, đôi mắt không lúc nào rời khỏi dung nhan tái nhợt của nàng, sau đó nhếch môi, chậm rãi nghiêng người đi.
Hắn không muốn nói chuyện, mọi người cũng có thể nhìn ra, thấy hắn tỉnh cũng không lo lắng nữa, thấp giọng dặn dò vài câu, rồi đều rời khỏi Thính Vũ hiên.
Hách Liên Dung không đi tiễn bọn họ, mà ngồi gần lại, sờ sờ tóc Vị Thiếu Quân, “Muốn ăn chút điểm tâm không?”
Vị Thiếu Quân giật giật, vẫn đem mặt vùi vào trong chăn, thân thể hơi hơi cuộn lại, không nói lời nào, tay nắm lấy đầu ngón tay Hách Liên Dung.
Hách Liên Dung đột nhiên hiểu được ý của hắn, khổ sở vẫn kìm nén một lần nữa trào dâng, leo lên giường nằm phía sau hăn, nhẹ nhàng ôm lấy hắn, ôn nhu nói khẽ. “Thiếp không sao, thật đấy.”
Hắn đang lo lắng cho nàng, tự giận mình khiến nàng phiền hà, hiện tại không biết rõ chân tướng hắn còn tự trách như vậy, Hách Liên Dung không dám nghĩ tới, nếu đem chân tướng nói cho hắn biết, hắn sẽ bi thương đến mức nào.
Tác giả :
Viên Bất Phá