Thiếu Phu Bất Lương
Chương 142: Công việc yêu thích (4)
“Thôi… cứ làm theo cách của ngươi đi.” Hách Liên Dung mất một hồi lâu điều chỉnh cảm xúc trong lòng, cuối cùng sau khi bình tĩnh hơn quyết định thay đổi chủ ý.
Bích Liễu thở phào nhẹ nhõm, vội vã đi giao phó công việc xuống dưới, Hách Liên Dung cúi đầu cười khổ, cũng không tiếp tục đi giải quyết công việc nữa, quyết định quay về Thính Vũ Hiên nghỉ ngơi một lúc.
Sự đả kích này cũng không quá nặng nề nghiêm trọng, ngược lại cho Hách Liên Dung cảm nhận được sự chán ngán, mất hứng vô cùng mà từ trước đến nay chưa từng có, nghĩ lại sáng nay nàng còn khuyên Vị Thiếu Quân hãy làm công việc hắn thích, giờ nhìn lại mình, thật chẳng có lập trường, tư cách gì để nói Vị Thiếu Quân.
Có điều những ngày tháng làm đương gia đã định trước sẽ không có nổi một giây an tĩnh, Hách Liên Dung vừa về Thính Vũ Hiên chưa lâu Vị quản gia đã vội đến tìm, nói Mộ Dung Phiêu Phiêu đòi đổi chăn gối xong lại muốn đổi cả chậu rửa mặt bởi dùng chậu đồng không quen, đòi đích danh phải là chậu gốm sứ của Tân Trấn.
Sự đè nén, ấm ức từ buổi sáng của Hách Liên Dung còn chưa qua hết giờ lại đụng phải kẻ cứ nhè mình mà gây sự, Tân Trấn nổi danh nhờ gốm sứ, cách thành Vân Trữ hai ngày đường, đi đi lại lại mất đến bốn năm ngày chỉ để mang về một cái chậu rửa mặt, cô cũng chỉ ở lại có vài ngày nữa thôi đó!
Hách Liên Dung nhíu mày nói: “Ta nhớ hình như trong kho có một hai cái chậu sứ gì đấy!”
“Đúng vậy, khi đại thiếu phu nhân còn chưởng quản đương gia có nhập về một ít, nhưng các phòng chưa dùng được bao lâu đã bị sứt mẻ nên lại chuyển về dùng chậu đồng, trong kho còn thừa ra hai cái chưa dùng đến.”
“Đưa cho cô ấy dùng đi!”
“Nhưng đó không phải của Tân Trấn…”
“Cô ta không để ý xuất xứ của cái chậu đó đâu.” Hách Liên Dung có chút không nhẫn được nữa, sau khi Vị quản gia vừa bước khỏi cửa liền “hừ” một tiếng: “Chưa thấy ai ấu trĩ như vậy!”
Chẳng cần biết thế nào nhưng chậu mới gửi đến, tới tận tối cũng chưa thấy Mộ Dung Phiêu Phiêu đến lí sự đôi co, điều đó chứng tỏ cô ta chỉ muốn làm khó Hách Liên Dung, tuyệt nhiên không phải vì muốn đổi sang loại chậu khác.
Tuy nhiên đây có lẽ mới chỉ là sự bắt đầu, Hách Liên Dung tin rằng yêu cầu của cô ta sẽ càng ngày càng nhiều, nhưng mình cũng không thể trở mặt với cô ta, chỉ mong lão phu nhân nhanh chóng mở miệng đuổi Vị Thủy Liên về thì mình mới thoải mái được đôi chút.
Có điều dường như nàng đã dự tính sai lầm.
Việc khai trừ mấy gia nhân kia dường như không có ảnh hưởng chút nào đến Vị Thủy Liên, gặp mặt lão phu nhân vẫn như không có chuyện gì xảy ra. Lão phu nhân cũng có ý hỏi khi nào nàng ta về Lâm Đồng bị chặn ngay lại bởi một câu: “Cháu đã nhiều năm không về nhà chăm sóc bà nội, lần này nhất định sẽ cố ở lại nhiều ngày. Có điều tháng sau tuần phủ phu nhân đã phải đi rồi, cháu muốn vì tiền đồ của chồng mình mà nắm chắc cơ hội này, đến lúc đó cả nhà chúng ta chuyển đến kinh thành sống, thật oai phong biết chừng nào!”
Tuy rằng mọi người đều cho nàng ta vì lý do thứ hai mới ở lại đây, cũng không biết còn lý do nào sâu xa hơn không nhưng cái cách nàng ta đi thẳng vào vấn đề muốn mở rộng tiền đồ cho chồng mình khiến lão phu nhân trở tay không kịp. Lão phu nhân đương nhiên không thể phản đối ý kiến của nàng ta, chẳng khác nào nói mình không ủng hộ tiền đồ cháu rể mình. Bởi vậy xem ra Vị Thủy Liên còn ở Vị gia dài dài, đồng nghĩa với việc Mộ Dung Phiêu Phiêu sẽ tiếp tục sống những chuỗi ngày đầy nhiệt huyết, sôi nổi của nàng ta tại Vị gia.
Tâm tình Hách Liên Dung cũng vì vậy mà không vui vẻ gì mấy, may mà Mộ Dung Phiêu Phiêu kia không biết đã chạy đi đâu, nếu không trong bữa ăn này lại bày ra bộ mặt nhiệt huyết chiếu tướng nàng.
Dùng bữa tối xong một ngày ở Vị phủ cũng coi như khép lại, Hách Liên Dung chỉ muốn ngay lập tức về Thính Vũ hiên nghỉ ngơi. Vừa rồi trong bữa ăn tuy Vị Thủy Liên không tỏ thái độ gì bất thường với lão phu nhân nhưng cũng dùng ánh mắt khác lạ liếc nhìn nàng ba lần. Hách Liên Dung cho rằng nhất định liên quan đến việc mình đuổi những người nằm vùng của nàng ta đi, chỉ không biết nàng ta sẽ định làm gì tiếp đây.
Cứ như vậy trong lòng Hách Liên Dung càng thêm mệt mỏi, phiền não, Vị Thiếu Quân cũng chưa trở về, ngay đến một người để tâm sự cũng không có.
Ngồi trong phòng một lúc cũng không biết do trời nóng hay trong lòng tích tụ lửa giận, Hách Liên Dung cảm thấy càng lúc càng ấm ức, bức bối liền bảo Bích Liễu dọn bàn ra sân vừa ngồi hóng gió vừa ngắm trăng, nghỉ ngơi một lúc mới thấy tâm tình ít nhiều khá hơn. Cái này đúng là “dòng đời xô đẩy”, cuộc đời này không biết bao nhiêu người phải làm việc mình không thích, nói những lời mà trong lòng mình tuyệt nhiên không hề muốn như vậy, nhưng khi họ làm việc đó, nói ra những lời đó mặt lại phải luôn treo nụ cười như thể mình vô cùng thích vậy.
Cứ nghĩ ngợi như vậy, nàng thấy những việc mình đang trải qua cũng chỉ là điều bình thường, biết bao nhiêu người cũng vẫn phải sống như vậy đó thôi, nàng chẳng qua cũng chỉ là một cá nhân trong số đông đó.
“Haiz…” Hách Liên Dung đứng dậy vươn vai thả lỏng rồi nói: “Bích Liễu, cất ghế vào nhà đi, giúp ta rửa mặt chải đầu, ta muốn đi nghỉ.”
Bích Liễu ấp úng hỏi: “Thiếu phu nhân không muốn tắm ư? Sáng nay thiếu gia trước lúc đi đã đặc biệt dặn dò rồi mà!”
Hách Liên Dung vì mệt mỏi mà cũng quên khuấy mất việc này, nhìn sắc mặt lúng túng hơi ửng đỏ của Bóch Liễu lại nhìn ánh trăng thì cũng ngán ngẩm xua tay: “Mặc kệ, muộn lắm rồi, sáng mai còn phải dậy sớm nữa!” Thực ra nàng muốn nói đã muộn thế này Vị Thiếu Quân còn chưa về, lại đợi đến lúc hắn về tắm táp xong thì đến giờ nào rồi.
Hai người đang nói, nha hoàn giữ cổng liền hô lên một tiếng: “Nhị thiếu gia.”
Lời vừa dứt Vị Thiếu Quân đã đứng trong sân viện, có điều sau lưng mang theo một cái đuôi, chính là Mộ Dung Phiêu Phiêu.
“Ta về muộn quá!” Trong giọng nói của Vị Thiếu Quân có mang theo chút áy náy nhưng mặt mày không giấu nổi sự vui mừng hoan hỉ, nhanh chóng nắm lấy tay Hách Liên Dung kéo nàng đi về hướng phòng ngủ: “Liên Dung, ta quyết định rồi, nàng nói đúng, làm người không nên lặp lại sai lầm của mình mới đúng, ta đã từ bỏ một lần, không thể từ bỏ thêm lần nào nữa.”
Hách Liên Dung cười khẽ, những mệt mỏi, bức xúc trong lòng cũng tiêu tan đi nhiều: “Vậy là tốt rồi, chàng cứ làm những việc mình thích nhất định sẽ hạnh phúc, vui vẻ.”
Vị Thiếu Quân tinh mắt nhận ra sự ủ rũ của Hách Liên Dung, ngón tay vuốt nhè nhẹ giữa đôi lông mày của nàng để nơi đó giãn ra: “Ngày mai ta sẽ tìm bà nội nói chuyện, nàng đừng làm đương gia nữa.”
Hách Liên Dung sửng sốt, sờ sờ lên khuôn mặt mình: “Biểu hiện rõ ràng đến như vậy hay sao?”
“Có rõ ràng hay không cũng không quan trọng nữa!” Vị Thiếu Quân tiếp tục kéo nàng đi: “Nàng chỉ cần lo nghỉ ngơi, tất cả những việc khác cứ giao cho ta.”
Hách Liên Dung lại không bước tiếp cùng hắn vào phòng mà quay đầu lại nhìn: “Thế còn cô ấy thì sao?”
Lúc này Vị Thiếu Quân mới quay đầu lại thấy Mộ Dung Phiêu Phiêu đang chống nạnh đứng giữa sân thì nhíu mày khó chịu: “Sao cô lại ở đây?”
Mộ Dung Phiêu Phiêu hừ nhẹ một tiếng: “Ta tới tìm cô ta để tính sổ đó! Cô ta không biết dùng thủ đoạn gì ép chị dâu ta phải từ bỏ vị trí đương gia, tự mình cho rằng có khả năng mà làm mọi việc hỗn loạn, bung bét hết cả lên, giờ ta dùng cái gì cũng thấy không vừa ý, cô rốt cuộc có khả năng làm đương gia hay không đó?”
Hách Liên Dung càng lúc càng không nhịn nổi nữa những vẫn cố nén bực bội đáp lại: “Nhị tỷ là nữ nhân đã xuất giá, về tình về lý đều không nên ngồi vào vị trí đương gia, một đoạn thời gian trước đại nương bị bệnh nên tỷ ấy tạm thời đảm nhận.” Chưa cần nghe ra Hách Liên Dung đang nói cái gì, Vị Thiếu Quân điên tiết chỉ thẳng ra cửa: “Đi đi, không ở được thì mau về nhà mình mà ở, không ai giữ cô lại đâu.” Nói xong liền kéo Hách Liên Dung xoay người đi vào: “Mặc kệ cô ta, chúng ta tiếp tục.”
Hách Liên Dung cũng lười chẳng muốn để ý đến Mộ Dung Phiêu Phiêu, ngầm thừa nhận đề nghị của Vị Thiếu Quân, tiếp tục nói tiếp chuyện đang dang dở giữa hai người: “Chàng đã nói quyết định của mình cho Thiếu Dương biết chưa? Nếu đệ ấy biết được nhất định sẽ rất vui mừng.”
Vị Thiếu Quân cười cười, xem ra cũng không để tâm đến vấn đề đó lắm, chỉ chăm chú nhìn nàng, vẻ mặt kiêu ngạo nhưng vô cùng chắc chắn kiên định: “Mai rồi nói với đệ ấy sau, để đệ ấy chuẩn bị sẵn tinh thần, ngày mai trong giới đồ cổ lại xuất hiện thêm một bậc tinh anh nữa rồi!”
Hách Liên Dung rất vui mừng khi nhìn thấy thần thái ngời ngời sáng chói trên khuôn mặt hắn, lại còn không giấu diếm đợi nàng khen ngợi, khích lệ hắn, khiến cho tâm trạng nàng thoải mái không ít. Vị Thiếu Quân đôt nhiên trở nên nghiêm túc: “Liên Dung, ta có được quyết tâm như này tất cả đều nhờ có nàng.’
Cái cảm giác được người ta đề cao như này khiến Hách Liên Dung cảm thấy bao uất ức vừa trải qua cũng đáng, gật đầu đáp: “Ta chỉ hi vọng chàng có thể kiên trì với công việc mình yêu thích, sau này Vị Tất Tri có chàng cùng Thiếu Dương chung tay xây dựng nhất định sẽ khởi sắc rực rỡ.”
Không đợi Hách Liên Dung nói xong sắc mặt Vị Thiếu Quân chợt cứng đờ, Mộ Dung Phiêu Phiêu lúc này đứng trong sân liền cười nhạo một tiếng, lên giọng chế giễu: “Mồm thì luôn miệng nói cái gì mà công việc hắn yêu thích, cô vốn dĩ chẳng biết cái gì hết! Sao cô có thể vừa nói mấy cái đạo lý lớn lao giả tạo như vậy mà mặt vẫn không đổi sắc vậy!”
Bích Liễu thở phào nhẹ nhõm, vội vã đi giao phó công việc xuống dưới, Hách Liên Dung cúi đầu cười khổ, cũng không tiếp tục đi giải quyết công việc nữa, quyết định quay về Thính Vũ Hiên nghỉ ngơi một lúc.
Sự đả kích này cũng không quá nặng nề nghiêm trọng, ngược lại cho Hách Liên Dung cảm nhận được sự chán ngán, mất hứng vô cùng mà từ trước đến nay chưa từng có, nghĩ lại sáng nay nàng còn khuyên Vị Thiếu Quân hãy làm công việc hắn thích, giờ nhìn lại mình, thật chẳng có lập trường, tư cách gì để nói Vị Thiếu Quân.
Có điều những ngày tháng làm đương gia đã định trước sẽ không có nổi một giây an tĩnh, Hách Liên Dung vừa về Thính Vũ Hiên chưa lâu Vị quản gia đã vội đến tìm, nói Mộ Dung Phiêu Phiêu đòi đổi chăn gối xong lại muốn đổi cả chậu rửa mặt bởi dùng chậu đồng không quen, đòi đích danh phải là chậu gốm sứ của Tân Trấn.
Sự đè nén, ấm ức từ buổi sáng của Hách Liên Dung còn chưa qua hết giờ lại đụng phải kẻ cứ nhè mình mà gây sự, Tân Trấn nổi danh nhờ gốm sứ, cách thành Vân Trữ hai ngày đường, đi đi lại lại mất đến bốn năm ngày chỉ để mang về một cái chậu rửa mặt, cô cũng chỉ ở lại có vài ngày nữa thôi đó!
Hách Liên Dung nhíu mày nói: “Ta nhớ hình như trong kho có một hai cái chậu sứ gì đấy!”
“Đúng vậy, khi đại thiếu phu nhân còn chưởng quản đương gia có nhập về một ít, nhưng các phòng chưa dùng được bao lâu đã bị sứt mẻ nên lại chuyển về dùng chậu đồng, trong kho còn thừa ra hai cái chưa dùng đến.”
“Đưa cho cô ấy dùng đi!”
“Nhưng đó không phải của Tân Trấn…”
“Cô ta không để ý xuất xứ của cái chậu đó đâu.” Hách Liên Dung có chút không nhẫn được nữa, sau khi Vị quản gia vừa bước khỏi cửa liền “hừ” một tiếng: “Chưa thấy ai ấu trĩ như vậy!”
Chẳng cần biết thế nào nhưng chậu mới gửi đến, tới tận tối cũng chưa thấy Mộ Dung Phiêu Phiêu đến lí sự đôi co, điều đó chứng tỏ cô ta chỉ muốn làm khó Hách Liên Dung, tuyệt nhiên không phải vì muốn đổi sang loại chậu khác.
Tuy nhiên đây có lẽ mới chỉ là sự bắt đầu, Hách Liên Dung tin rằng yêu cầu của cô ta sẽ càng ngày càng nhiều, nhưng mình cũng không thể trở mặt với cô ta, chỉ mong lão phu nhân nhanh chóng mở miệng đuổi Vị Thủy Liên về thì mình mới thoải mái được đôi chút.
Có điều dường như nàng đã dự tính sai lầm.
Việc khai trừ mấy gia nhân kia dường như không có ảnh hưởng chút nào đến Vị Thủy Liên, gặp mặt lão phu nhân vẫn như không có chuyện gì xảy ra. Lão phu nhân cũng có ý hỏi khi nào nàng ta về Lâm Đồng bị chặn ngay lại bởi một câu: “Cháu đã nhiều năm không về nhà chăm sóc bà nội, lần này nhất định sẽ cố ở lại nhiều ngày. Có điều tháng sau tuần phủ phu nhân đã phải đi rồi, cháu muốn vì tiền đồ của chồng mình mà nắm chắc cơ hội này, đến lúc đó cả nhà chúng ta chuyển đến kinh thành sống, thật oai phong biết chừng nào!”
Tuy rằng mọi người đều cho nàng ta vì lý do thứ hai mới ở lại đây, cũng không biết còn lý do nào sâu xa hơn không nhưng cái cách nàng ta đi thẳng vào vấn đề muốn mở rộng tiền đồ cho chồng mình khiến lão phu nhân trở tay không kịp. Lão phu nhân đương nhiên không thể phản đối ý kiến của nàng ta, chẳng khác nào nói mình không ủng hộ tiền đồ cháu rể mình. Bởi vậy xem ra Vị Thủy Liên còn ở Vị gia dài dài, đồng nghĩa với việc Mộ Dung Phiêu Phiêu sẽ tiếp tục sống những chuỗi ngày đầy nhiệt huyết, sôi nổi của nàng ta tại Vị gia.
Tâm tình Hách Liên Dung cũng vì vậy mà không vui vẻ gì mấy, may mà Mộ Dung Phiêu Phiêu kia không biết đã chạy đi đâu, nếu không trong bữa ăn này lại bày ra bộ mặt nhiệt huyết chiếu tướng nàng.
Dùng bữa tối xong một ngày ở Vị phủ cũng coi như khép lại, Hách Liên Dung chỉ muốn ngay lập tức về Thính Vũ hiên nghỉ ngơi. Vừa rồi trong bữa ăn tuy Vị Thủy Liên không tỏ thái độ gì bất thường với lão phu nhân nhưng cũng dùng ánh mắt khác lạ liếc nhìn nàng ba lần. Hách Liên Dung cho rằng nhất định liên quan đến việc mình đuổi những người nằm vùng của nàng ta đi, chỉ không biết nàng ta sẽ định làm gì tiếp đây.
Cứ như vậy trong lòng Hách Liên Dung càng thêm mệt mỏi, phiền não, Vị Thiếu Quân cũng chưa trở về, ngay đến một người để tâm sự cũng không có.
Ngồi trong phòng một lúc cũng không biết do trời nóng hay trong lòng tích tụ lửa giận, Hách Liên Dung cảm thấy càng lúc càng ấm ức, bức bối liền bảo Bích Liễu dọn bàn ra sân vừa ngồi hóng gió vừa ngắm trăng, nghỉ ngơi một lúc mới thấy tâm tình ít nhiều khá hơn. Cái này đúng là “dòng đời xô đẩy”, cuộc đời này không biết bao nhiêu người phải làm việc mình không thích, nói những lời mà trong lòng mình tuyệt nhiên không hề muốn như vậy, nhưng khi họ làm việc đó, nói ra những lời đó mặt lại phải luôn treo nụ cười như thể mình vô cùng thích vậy.
Cứ nghĩ ngợi như vậy, nàng thấy những việc mình đang trải qua cũng chỉ là điều bình thường, biết bao nhiêu người cũng vẫn phải sống như vậy đó thôi, nàng chẳng qua cũng chỉ là một cá nhân trong số đông đó.
“Haiz…” Hách Liên Dung đứng dậy vươn vai thả lỏng rồi nói: “Bích Liễu, cất ghế vào nhà đi, giúp ta rửa mặt chải đầu, ta muốn đi nghỉ.”
Bích Liễu ấp úng hỏi: “Thiếu phu nhân không muốn tắm ư? Sáng nay thiếu gia trước lúc đi đã đặc biệt dặn dò rồi mà!”
Hách Liên Dung vì mệt mỏi mà cũng quên khuấy mất việc này, nhìn sắc mặt lúng túng hơi ửng đỏ của Bóch Liễu lại nhìn ánh trăng thì cũng ngán ngẩm xua tay: “Mặc kệ, muộn lắm rồi, sáng mai còn phải dậy sớm nữa!” Thực ra nàng muốn nói đã muộn thế này Vị Thiếu Quân còn chưa về, lại đợi đến lúc hắn về tắm táp xong thì đến giờ nào rồi.
Hai người đang nói, nha hoàn giữ cổng liền hô lên một tiếng: “Nhị thiếu gia.”
Lời vừa dứt Vị Thiếu Quân đã đứng trong sân viện, có điều sau lưng mang theo một cái đuôi, chính là Mộ Dung Phiêu Phiêu.
“Ta về muộn quá!” Trong giọng nói của Vị Thiếu Quân có mang theo chút áy náy nhưng mặt mày không giấu nổi sự vui mừng hoan hỉ, nhanh chóng nắm lấy tay Hách Liên Dung kéo nàng đi về hướng phòng ngủ: “Liên Dung, ta quyết định rồi, nàng nói đúng, làm người không nên lặp lại sai lầm của mình mới đúng, ta đã từ bỏ một lần, không thể từ bỏ thêm lần nào nữa.”
Hách Liên Dung cười khẽ, những mệt mỏi, bức xúc trong lòng cũng tiêu tan đi nhiều: “Vậy là tốt rồi, chàng cứ làm những việc mình thích nhất định sẽ hạnh phúc, vui vẻ.”
Vị Thiếu Quân tinh mắt nhận ra sự ủ rũ của Hách Liên Dung, ngón tay vuốt nhè nhẹ giữa đôi lông mày của nàng để nơi đó giãn ra: “Ngày mai ta sẽ tìm bà nội nói chuyện, nàng đừng làm đương gia nữa.”
Hách Liên Dung sửng sốt, sờ sờ lên khuôn mặt mình: “Biểu hiện rõ ràng đến như vậy hay sao?”
“Có rõ ràng hay không cũng không quan trọng nữa!” Vị Thiếu Quân tiếp tục kéo nàng đi: “Nàng chỉ cần lo nghỉ ngơi, tất cả những việc khác cứ giao cho ta.”
Hách Liên Dung lại không bước tiếp cùng hắn vào phòng mà quay đầu lại nhìn: “Thế còn cô ấy thì sao?”
Lúc này Vị Thiếu Quân mới quay đầu lại thấy Mộ Dung Phiêu Phiêu đang chống nạnh đứng giữa sân thì nhíu mày khó chịu: “Sao cô lại ở đây?”
Mộ Dung Phiêu Phiêu hừ nhẹ một tiếng: “Ta tới tìm cô ta để tính sổ đó! Cô ta không biết dùng thủ đoạn gì ép chị dâu ta phải từ bỏ vị trí đương gia, tự mình cho rằng có khả năng mà làm mọi việc hỗn loạn, bung bét hết cả lên, giờ ta dùng cái gì cũng thấy không vừa ý, cô rốt cuộc có khả năng làm đương gia hay không đó?”
Hách Liên Dung càng lúc càng không nhịn nổi nữa những vẫn cố nén bực bội đáp lại: “Nhị tỷ là nữ nhân đã xuất giá, về tình về lý đều không nên ngồi vào vị trí đương gia, một đoạn thời gian trước đại nương bị bệnh nên tỷ ấy tạm thời đảm nhận.” Chưa cần nghe ra Hách Liên Dung đang nói cái gì, Vị Thiếu Quân điên tiết chỉ thẳng ra cửa: “Đi đi, không ở được thì mau về nhà mình mà ở, không ai giữ cô lại đâu.” Nói xong liền kéo Hách Liên Dung xoay người đi vào: “Mặc kệ cô ta, chúng ta tiếp tục.”
Hách Liên Dung cũng lười chẳng muốn để ý đến Mộ Dung Phiêu Phiêu, ngầm thừa nhận đề nghị của Vị Thiếu Quân, tiếp tục nói tiếp chuyện đang dang dở giữa hai người: “Chàng đã nói quyết định của mình cho Thiếu Dương biết chưa? Nếu đệ ấy biết được nhất định sẽ rất vui mừng.”
Vị Thiếu Quân cười cười, xem ra cũng không để tâm đến vấn đề đó lắm, chỉ chăm chú nhìn nàng, vẻ mặt kiêu ngạo nhưng vô cùng chắc chắn kiên định: “Mai rồi nói với đệ ấy sau, để đệ ấy chuẩn bị sẵn tinh thần, ngày mai trong giới đồ cổ lại xuất hiện thêm một bậc tinh anh nữa rồi!”
Hách Liên Dung rất vui mừng khi nhìn thấy thần thái ngời ngời sáng chói trên khuôn mặt hắn, lại còn không giấu diếm đợi nàng khen ngợi, khích lệ hắn, khiến cho tâm trạng nàng thoải mái không ít. Vị Thiếu Quân đôt nhiên trở nên nghiêm túc: “Liên Dung, ta có được quyết tâm như này tất cả đều nhờ có nàng.’
Cái cảm giác được người ta đề cao như này khiến Hách Liên Dung cảm thấy bao uất ức vừa trải qua cũng đáng, gật đầu đáp: “Ta chỉ hi vọng chàng có thể kiên trì với công việc mình yêu thích, sau này Vị Tất Tri có chàng cùng Thiếu Dương chung tay xây dựng nhất định sẽ khởi sắc rực rỡ.”
Không đợi Hách Liên Dung nói xong sắc mặt Vị Thiếu Quân chợt cứng đờ, Mộ Dung Phiêu Phiêu lúc này đứng trong sân liền cười nhạo một tiếng, lên giọng chế giễu: “Mồm thì luôn miệng nói cái gì mà công việc hắn yêu thích, cô vốn dĩ chẳng biết cái gì hết! Sao cô có thể vừa nói mấy cái đạo lý lớn lao giả tạo như vậy mà mặt vẫn không đổi sắc vậy!”
Tác giả :
Viên Bất Phá