Thiếu Nữ Hai Mươi Tám Tuổi
Chương 91
“Rồi rồi, là chị con, không có ai đoạt mất đâu.” Ba Cố muốn nhận Cố Tiểu Đồng trong ngực Giản Nhất, ông dỗ: “Tiểu Đồng, lại đây để ba bế được không?”
“Không muốn, muốn chị bế cơ.” Cố Tiểu Đồng ôm chặt cổ Giản Nhất, trực tiếp cự tuyệt.
Ba Cố phải dịu giọng nói: “…Chị gái con mới xuống tàu rất mệt, không bế con được, để chị con nghỉ ngơi một chút, được không?”
Cố Tiểu Đồng nghe vậy, quay đầu nhìn Giản Nhất như muốn hỏi.
“Chị không mệt.” Giản Nhất cười.
“Thật không ạ?” Hai mắt Cố Tiểu Đồng sáng lên.
“Thật.”
Cô bé vội vui vẻ nói với ba Cố: “Chị bảo không mệt.”
Ba Cố: “…Giản Nhất à…”
“Không sao đâu ba, con rất nhớ em, muốn ôm thêm một ít.”
“Để con bế đi.” Mẹ Giản ở bên cạnh giúp Giản Nhất nói chuyện, ba Cố đành gật đầu.
Lúc này Lạc Nham mới lên tiếng: “Chú dì, chúng ta đi thôi, khách sạn rất gần đây.
“Đi thôi đi thôi.” Ba mẹ Cố đi trước.
Lạc Nham và Giản Nhất nghiêng mặt nhìn nhau, cả hai đều nhìn thấy sự dịu dàng sâu sắc không thể lay chuyển, cùng nỗi nhớ nhung trong mắt đối phương. Thậm chí Lạc Nham còn ôm lấy vòng eo gầy của Giản Nhất, đề phòng cô và Cố Tiểu Đồng bị người khác xô đẩy.
Cố Tiểu Đồng ngồi trong vòng tay Giản Nhất, tâm tình tốt đẹp, luôn miệng gọi chị.
Giản Nhất đáp: “Sao vậy em?”
“Chị ơi.” Cố Tiểu Đồng ngọt ngào gọi.
“Ừ?”
“Chị.”
Giản Nhất cười duỗi tay nựng mặt nhỏ: “Gọi chị làm gì hả?”
Giản Nhất thả tay xuống, cô bé liền hôn lên mặt cô một cái, Giản Nhất hóa bị đồng thành chủ động, cọ lên mặt nhỏ khiến Cố Tiểu Đồng cười khánh khách.
Mẹ Giản nói với ba Cố bên cạnh: “Vừa rồi Tiểu Đồng còn có dáng vẻ không quen biết chị gái, bây giờ đã dính vào như vậy, ai cũng không cần.”
Ba Cố cười rộ lên: “Quan hệ huyết thống chính là kỳ diệu như vậy đấy.”
Ánh mắt của Lạc Nham chưa từng rời khỏi Giản Nhất, đặc biệt khi thấy cô đeo chiếc nhẫn mà anh đưa trên tay, cho dù vì người nhà ở đây mà cô không để ý đến anh, trong lòng anh cũng không hụt hẫng chút nào.
Đoàn người trở về khách sạn, Giản nhất đi tắm rửa sau đó cùng mọi người đi ăn cơm chiều. Ăn xong đi tản bộ, cô sẽ kể lại những chuyện khi sống ở thôn Sơn Khê. Chờ đến lúc về phòng khách sạn, Giản Nhất thông báo cho Cố Tiểu Đồng một tin: “Chị đem heo đất của em cho một chị gái nhỏ được không?”
“Chị gái nào ạ?”
Giản Nhất mở điện thoại cho Cố Tiểu Đồng xem hình của Quách Thúy Thúy, đồng thời cũng giới thiệu các hình khác trong thời gian cô ở thôn Sơn Khê cho Cố Tiểu Đồng xem.
Cô bé xem rất chuyên chú, thỉnh thoảng lại hỏi: “Bọn họ không có cặp sách mới ạ?”
“Không có, nhưng sau đó được em và anh Lạc Nham trợ giúp, bọn họ cũng có đồ mới rồi, em nhìn này.”
“Em cũng trợ giúp sao?”
“Ừ.” Giản Nhất đặc biệt dừng lại một tấm ảnh, trong bức ảnh, một cậu bé ngăm đen đang vẽ một ngôi nhà trên giấy bằng bút vẽ của Cố Tiểu Đồng.
Cố Tiểu Đồng reo lên: “Chị, bút vẽ của em này!”
“Đúng vậy, là em trợ giúp bạn ấy.”
Cố Tiểu Đồng vui vẻ lấy tay che cái miệng nhỏ nhắn của mình cười khúc khích, thực hạnh phúc khi có thể chia sẻ những thứ của mình cho những người đang cần.
Giản Nhất bị dáng vẻ đáng yêu của bé chọc cười, ghé đến hôn lên mặt nhỏ một cái: “Sáng mai chúng ta sẽ về Nam Châu, ngủ sớm đi.”
“Dạ.” Cố Tiểu Đồng như trước kia, nằm trong ngực Giản Nhất ngủ.
Giản Nhất ôm em gái thơm tho mềm mại vào ngực, cảm thấy thực thoải mái, vừa định nhắm mắt lại thì điện thoại rung lên, Lạc Nham gọi đến.
Giản Nhất liếc Cố Tiểu Đồng đang ngủ say, vội vàng bắt máy.
“Có tiện nghe máy không?” Anh hỏi.
Giản Nhất cười: “Tiểu Đồng ngủ rồi.”
Giản Nhất ngồi dậy dựa vào đầu giường, giữ điện thoại nhẹ giọng nói chuyện cùng Lạc Nham: “Cảm ơn anh hôm nay đã đến đón em.”
“Khách khí với anh vậy?”
“Không thì phải làm sao?”
“Hành động thực tế.”
“Như là?”
“Ôm, hôn.”
Giản Nhất nhịn không được cười ra tiếng, vội vàng che miệng lại, xác định Cố Tiểu Đồng đang ngủ say mới yên tâm.
“Giản Nhất.” Lạc Nham gọi cô.
“Dạ?”
“Ngày mai có thời gian ra ngoài với anh không?”
“Ngày mai xem chừng buổi chiều mới về đến nhà, về nhà còn phải thu dọn nữa, vậy…ngày mốt, ngày mốt em sẽ đến tìm anh, chúng ta đi…anh muốn đi đâu? Em sẽ theo anh.”
“Anh muốn đến cục dân chính.”
“Đến cục dân chính làm gì?” Giản Nhất dứt lời liền hiểu đến cục dân chính để làm gì? Đương nhiên là lĩnh chứng kết hôn, cô cự nự: “Em còn chưa tốt nghiệp mà?”
“Đính hôn trước.”
“…”
“Đính hôn?” Chiều hôm sau mới về đến nhà, thì ba mẹ Lạc Nham đã đến nhắc chuyện đính hôn của hai người với mẹ Giản và ba Cố, lập tức khiến hai người phải giật mình.
“Đúng vậy.” Mẹ Chúc cười hì hì xác nhận.
“Nhưng mà, Giản Nhất còn chưa tốt nghiệp.” Mẹ Giản nói.
“Chỉ còn thiếu luận văn tốt nghiệp thôi đúng không? Chuyện nhỏ.” Mẹ Chúc lấy chín bỏ làm mười.
“Nhưng, nhưng, nhưng dù sao cũng phải hỏi ý kiến của Giản Nhất đã.” Mẹ Giản quả thực không thể tin nổi, dù biết sớm muộn Giản Nhất cũng sẽ gả chồng, bà vẫn thấy quá sớm.”
“Giản Nhất đã đồng ý, không tin thì hỏi con bé.” Mẹ Chúc lại nói.
Đúng lúc Giản Nhất và ba Cố đi vào, cô đến phòng khách nhìn một cái, xác nhận Cố Tiểu Đồng đang ngồi xem thế giới động vật ở đó.
“Tiểu Đồng.” Giản Nhất gọi.
Cố Tiểu Đồng đang xem hổ con bú sữa, không để ý đến cô, Giản Nhất chuẩn bị tiến lên hôn cô bé thì nghe giọng hoảng hốt của mẹ Giản ngoài sân.
Cô ra ngoài sân lễ phép chào ba mẹ Lạc Nham, hai người đều mỉm cười với cô.
Mẹ Giản cũng chỉ muốn Giản Nhất ra đây chào hỏi thôi, không ngờ mẹ Chúc lên tiếng trước: “Giản Nhất, chọn ngày sáu tháng sau để con và Lạc Nham đính hôn được không?”
Vợ chồng Cố gia: “…”
Ba Lạc sủng nịnh nhìn mẹ Chúc.
Giản Nhất rất xấu hổ, ai dám nói mẹ Chúc là ngốc bạch ngọt? Rõ ràng là tay đào hỗ thiện nghệ, nhìn câu nói kia xem…chọn ngày sáu tháng sau để con và Lạc Nham đính hôn?
Câu này có thể hiểu theo rất nhiều nghĩa.
Thứ nhất, việc đính hôn là bình đẳng, nam nữ đều có quyền quyết định, không cần che che dấu dấu. Hỏi ý kiến của Giản Nhất chứng minh mẹ Chúc rất tôn trọng ý kiến của cô.
Thứ hai, chính câu “ngày con và Lạc Nham đính hôn” chứng tỏ cô và Lạc Nham đều tình nguyện, đồng thời không tiếng động thông báo cho mẹ Giản và ba Cố biết, chỉ cần Giản Nhất đồng ý lập tức đính hôn.
Thứ ba, “được không” nhìn thì như trưng cầu ý kiến, kỳ thật đang gài bẫy Giản Nhất. Nếu cô nói không, vứt mặt mũi Lạc Nham đi đâu? Nếu cô đồng ý, cô không dè dặt chút nào sao? Mẹ Giản và ba Cố có cảm thấy quá vội vàng không? Còn không trả lời, tương đương với việc mặc định đồng ý đính hôn.
Giản Nhất phục mẹ Chúc sát đất, chẳng trách Lạc Nham thông minh như vậy, tổng hợp của cả ba và mẹ anh.
“Tháng sau quá sớm, nếu không chờ Giản Nhất tốt nghiệp rồi mới đính hôn.” Mẹ Giản lên tiếng giải quyết.
“Được, không thành vấn đề, vậy chờ Giản Nhất tốt nghiệp xong rồi đính hôn, hôm đó cũng là một ngày lành.” Mẹ Chúc nói ngay.
Mẹ Giản choáng váng, bỗng nhiên bà phát hiện như bị mẹ Chúc gài bẫy, đến cả ngày Giản Nhất tốt nghiệp là ngày lành bà ấy cũng biết…”
Ba Lạc cười thầm, ánh mắt nhìn mẹ Chúc càng thêm ôn nhu.
Ba Cố đỡ trán, âm thầm nắm tay mẹ Giản, tựa hồ như đang trấn an.
Giản Nhất không còn lời nào để nói, việc đính hôn cứ như vậy được định xuống, tuy rằng nhìn như trò đùa nhưng hành động tiếp theo của ba mẹ Lạc đã đủ chứng minh nhà bọn họ rất coi trọng cô. Đặt khách sạn, trang phục, hay quy trình đính hôn Lạc Nham đều tự mình làm lấy. Ba mẹ Lạc ở bên cạnh hỗ trợ, Lạc Nham tự mình thiết kế váy cưới cho Giản Nhất, mẹ Chúc tặng cho Cố Tiểu Đồng một lễ phục tuyệt đẹp.
Trong lúc này, Giản Nhất phải đến Đại học đế đô một chuyến cuối cùng.
Lạc Nham nắm tay cô, đưa cố đến nhà ga, giao hành lý cho cô rồi ai oán: “Em thực sự còn bận hơn cả anh.”
Giản Nhất: “Làm gì có.”
“Xem ra chỉ có cưới em về nhà, chúng ta mới có thế giới của hai người.”
“Không phải sắp rồi sao?”
“Nếu sau kết hôn em vẫn bận thì sao?”
“Không có đâu.” Giản Nhất cười: “Em sẽ dạy ngay trong trường cấp hai ở Nam Châu, có phải cấp ba đâu, đông hè gì cũng được nghỉ, có cái gì để bận? Đúng không?”
“Cho nên em cũng muốn ở bên anh mọi lúc đúng không?” Lạc Nham hỏi, nhìn sâu vào mắt cô.
Giản Nhất không hề che dấu mà đáp: “Đúng vậy.”
Lòng Lạc Nham ngọt ngào như mật, anh nói: “Lên thôi, tàu sắp chạy rồi, chúng ta đi cùng nhau.”
Giản Nhất giật mình: “Anh, anh không phải chỉ đến tiễn em thôi sao?”
“Em nói muốn ở bên cạnh anh mà, như em mong muốn.”
“Anh còn chưa mua vé đó.”
“Lên tàu rồi mua.” Lạc Nham nắm tay kéo cô lên tàu, hai người cùng nhau đến trường đại học của Giản Nhất. Tới nơi, Lạc Nham nói: “Anh ở nhà chờ em.”
“Dạ.”
Giản Nhất vào trường đột nhiên quay lại hôn anh một cái: “Anh yêu, tối gặp.” Sáu đó chạy nhanh vào trường.
Lạc Nham sờ miệng, tự nhủ: “Tối gặp…” Trái tim đập loạn, ánh mắt dõi theo bóng hình cô.
Giản Nhất nhập vào dòng người, Lạc Nham hoàn hồn lại xoay người rời đi.
Giản Nhất đang vui vẻ đi dạo trong trường thì bất ngờ bắt gặp thấy Tần Hữu Bân đang nắm tay một cô gái. Cô nghi hoặc nhìn kỹ, thật sự là Tần Hữu Bân, nhưng cô gái kia không phải Tưởng Tiếu Tiếu. Cô đang muốn nhìn thêm thì hai người đã rẽ vào hướng khác biến mất. Cô thu hồi ánh mắt, lại trông thấy Nguyên Lị, cô ấy đang tay trong tay với một nam sinh, mà nam sinh này chính là Tiểu Lưu.
“Nguyên Lị.” Giản Nhất gọi.
Nguyên Lị và Tiểu Lưu giật mình buông tay, đồng thời đỏ mặt.
“Không muốn, muốn chị bế cơ.” Cố Tiểu Đồng ôm chặt cổ Giản Nhất, trực tiếp cự tuyệt.
Ba Cố phải dịu giọng nói: “…Chị gái con mới xuống tàu rất mệt, không bế con được, để chị con nghỉ ngơi một chút, được không?”
Cố Tiểu Đồng nghe vậy, quay đầu nhìn Giản Nhất như muốn hỏi.
“Chị không mệt.” Giản Nhất cười.
“Thật không ạ?” Hai mắt Cố Tiểu Đồng sáng lên.
“Thật.”
Cô bé vội vui vẻ nói với ba Cố: “Chị bảo không mệt.”
Ba Cố: “…Giản Nhất à…”
“Không sao đâu ba, con rất nhớ em, muốn ôm thêm một ít.”
“Để con bế đi.” Mẹ Giản ở bên cạnh giúp Giản Nhất nói chuyện, ba Cố đành gật đầu.
Lúc này Lạc Nham mới lên tiếng: “Chú dì, chúng ta đi thôi, khách sạn rất gần đây.
“Đi thôi đi thôi.” Ba mẹ Cố đi trước.
Lạc Nham và Giản Nhất nghiêng mặt nhìn nhau, cả hai đều nhìn thấy sự dịu dàng sâu sắc không thể lay chuyển, cùng nỗi nhớ nhung trong mắt đối phương. Thậm chí Lạc Nham còn ôm lấy vòng eo gầy của Giản Nhất, đề phòng cô và Cố Tiểu Đồng bị người khác xô đẩy.
Cố Tiểu Đồng ngồi trong vòng tay Giản Nhất, tâm tình tốt đẹp, luôn miệng gọi chị.
Giản Nhất đáp: “Sao vậy em?”
“Chị ơi.” Cố Tiểu Đồng ngọt ngào gọi.
“Ừ?”
“Chị.”
Giản Nhất cười duỗi tay nựng mặt nhỏ: “Gọi chị làm gì hả?”
Giản Nhất thả tay xuống, cô bé liền hôn lên mặt cô một cái, Giản Nhất hóa bị đồng thành chủ động, cọ lên mặt nhỏ khiến Cố Tiểu Đồng cười khánh khách.
Mẹ Giản nói với ba Cố bên cạnh: “Vừa rồi Tiểu Đồng còn có dáng vẻ không quen biết chị gái, bây giờ đã dính vào như vậy, ai cũng không cần.”
Ba Cố cười rộ lên: “Quan hệ huyết thống chính là kỳ diệu như vậy đấy.”
Ánh mắt của Lạc Nham chưa từng rời khỏi Giản Nhất, đặc biệt khi thấy cô đeo chiếc nhẫn mà anh đưa trên tay, cho dù vì người nhà ở đây mà cô không để ý đến anh, trong lòng anh cũng không hụt hẫng chút nào.
Đoàn người trở về khách sạn, Giản nhất đi tắm rửa sau đó cùng mọi người đi ăn cơm chiều. Ăn xong đi tản bộ, cô sẽ kể lại những chuyện khi sống ở thôn Sơn Khê. Chờ đến lúc về phòng khách sạn, Giản Nhất thông báo cho Cố Tiểu Đồng một tin: “Chị đem heo đất của em cho một chị gái nhỏ được không?”
“Chị gái nào ạ?”
Giản Nhất mở điện thoại cho Cố Tiểu Đồng xem hình của Quách Thúy Thúy, đồng thời cũng giới thiệu các hình khác trong thời gian cô ở thôn Sơn Khê cho Cố Tiểu Đồng xem.
Cô bé xem rất chuyên chú, thỉnh thoảng lại hỏi: “Bọn họ không có cặp sách mới ạ?”
“Không có, nhưng sau đó được em và anh Lạc Nham trợ giúp, bọn họ cũng có đồ mới rồi, em nhìn này.”
“Em cũng trợ giúp sao?”
“Ừ.” Giản Nhất đặc biệt dừng lại một tấm ảnh, trong bức ảnh, một cậu bé ngăm đen đang vẽ một ngôi nhà trên giấy bằng bút vẽ của Cố Tiểu Đồng.
Cố Tiểu Đồng reo lên: “Chị, bút vẽ của em này!”
“Đúng vậy, là em trợ giúp bạn ấy.”
Cố Tiểu Đồng vui vẻ lấy tay che cái miệng nhỏ nhắn của mình cười khúc khích, thực hạnh phúc khi có thể chia sẻ những thứ của mình cho những người đang cần.
Giản Nhất bị dáng vẻ đáng yêu của bé chọc cười, ghé đến hôn lên mặt nhỏ một cái: “Sáng mai chúng ta sẽ về Nam Châu, ngủ sớm đi.”
“Dạ.” Cố Tiểu Đồng như trước kia, nằm trong ngực Giản Nhất ngủ.
Giản Nhất ôm em gái thơm tho mềm mại vào ngực, cảm thấy thực thoải mái, vừa định nhắm mắt lại thì điện thoại rung lên, Lạc Nham gọi đến.
Giản Nhất liếc Cố Tiểu Đồng đang ngủ say, vội vàng bắt máy.
“Có tiện nghe máy không?” Anh hỏi.
Giản Nhất cười: “Tiểu Đồng ngủ rồi.”
Giản Nhất ngồi dậy dựa vào đầu giường, giữ điện thoại nhẹ giọng nói chuyện cùng Lạc Nham: “Cảm ơn anh hôm nay đã đến đón em.”
“Khách khí với anh vậy?”
“Không thì phải làm sao?”
“Hành động thực tế.”
“Như là?”
“Ôm, hôn.”
Giản Nhất nhịn không được cười ra tiếng, vội vàng che miệng lại, xác định Cố Tiểu Đồng đang ngủ say mới yên tâm.
“Giản Nhất.” Lạc Nham gọi cô.
“Dạ?”
“Ngày mai có thời gian ra ngoài với anh không?”
“Ngày mai xem chừng buổi chiều mới về đến nhà, về nhà còn phải thu dọn nữa, vậy…ngày mốt, ngày mốt em sẽ đến tìm anh, chúng ta đi…anh muốn đi đâu? Em sẽ theo anh.”
“Anh muốn đến cục dân chính.”
“Đến cục dân chính làm gì?” Giản Nhất dứt lời liền hiểu đến cục dân chính để làm gì? Đương nhiên là lĩnh chứng kết hôn, cô cự nự: “Em còn chưa tốt nghiệp mà?”
“Đính hôn trước.”
“…”
“Đính hôn?” Chiều hôm sau mới về đến nhà, thì ba mẹ Lạc Nham đã đến nhắc chuyện đính hôn của hai người với mẹ Giản và ba Cố, lập tức khiến hai người phải giật mình.
“Đúng vậy.” Mẹ Chúc cười hì hì xác nhận.
“Nhưng mà, Giản Nhất còn chưa tốt nghiệp.” Mẹ Giản nói.
“Chỉ còn thiếu luận văn tốt nghiệp thôi đúng không? Chuyện nhỏ.” Mẹ Chúc lấy chín bỏ làm mười.
“Nhưng, nhưng, nhưng dù sao cũng phải hỏi ý kiến của Giản Nhất đã.” Mẹ Giản quả thực không thể tin nổi, dù biết sớm muộn Giản Nhất cũng sẽ gả chồng, bà vẫn thấy quá sớm.”
“Giản Nhất đã đồng ý, không tin thì hỏi con bé.” Mẹ Chúc lại nói.
Đúng lúc Giản Nhất và ba Cố đi vào, cô đến phòng khách nhìn một cái, xác nhận Cố Tiểu Đồng đang ngồi xem thế giới động vật ở đó.
“Tiểu Đồng.” Giản Nhất gọi.
Cố Tiểu Đồng đang xem hổ con bú sữa, không để ý đến cô, Giản Nhất chuẩn bị tiến lên hôn cô bé thì nghe giọng hoảng hốt của mẹ Giản ngoài sân.
Cô ra ngoài sân lễ phép chào ba mẹ Lạc Nham, hai người đều mỉm cười với cô.
Mẹ Giản cũng chỉ muốn Giản Nhất ra đây chào hỏi thôi, không ngờ mẹ Chúc lên tiếng trước: “Giản Nhất, chọn ngày sáu tháng sau để con và Lạc Nham đính hôn được không?”
Vợ chồng Cố gia: “…”
Ba Lạc sủng nịnh nhìn mẹ Chúc.
Giản Nhất rất xấu hổ, ai dám nói mẹ Chúc là ngốc bạch ngọt? Rõ ràng là tay đào hỗ thiện nghệ, nhìn câu nói kia xem…chọn ngày sáu tháng sau để con và Lạc Nham đính hôn?
Câu này có thể hiểu theo rất nhiều nghĩa.
Thứ nhất, việc đính hôn là bình đẳng, nam nữ đều có quyền quyết định, không cần che che dấu dấu. Hỏi ý kiến của Giản Nhất chứng minh mẹ Chúc rất tôn trọng ý kiến của cô.
Thứ hai, chính câu “ngày con và Lạc Nham đính hôn” chứng tỏ cô và Lạc Nham đều tình nguyện, đồng thời không tiếng động thông báo cho mẹ Giản và ba Cố biết, chỉ cần Giản Nhất đồng ý lập tức đính hôn.
Thứ ba, “được không” nhìn thì như trưng cầu ý kiến, kỳ thật đang gài bẫy Giản Nhất. Nếu cô nói không, vứt mặt mũi Lạc Nham đi đâu? Nếu cô đồng ý, cô không dè dặt chút nào sao? Mẹ Giản và ba Cố có cảm thấy quá vội vàng không? Còn không trả lời, tương đương với việc mặc định đồng ý đính hôn.
Giản Nhất phục mẹ Chúc sát đất, chẳng trách Lạc Nham thông minh như vậy, tổng hợp của cả ba và mẹ anh.
“Tháng sau quá sớm, nếu không chờ Giản Nhất tốt nghiệp rồi mới đính hôn.” Mẹ Giản lên tiếng giải quyết.
“Được, không thành vấn đề, vậy chờ Giản Nhất tốt nghiệp xong rồi đính hôn, hôm đó cũng là một ngày lành.” Mẹ Chúc nói ngay.
Mẹ Giản choáng váng, bỗng nhiên bà phát hiện như bị mẹ Chúc gài bẫy, đến cả ngày Giản Nhất tốt nghiệp là ngày lành bà ấy cũng biết…”
Ba Lạc cười thầm, ánh mắt nhìn mẹ Chúc càng thêm ôn nhu.
Ba Cố đỡ trán, âm thầm nắm tay mẹ Giản, tựa hồ như đang trấn an.
Giản Nhất không còn lời nào để nói, việc đính hôn cứ như vậy được định xuống, tuy rằng nhìn như trò đùa nhưng hành động tiếp theo của ba mẹ Lạc đã đủ chứng minh nhà bọn họ rất coi trọng cô. Đặt khách sạn, trang phục, hay quy trình đính hôn Lạc Nham đều tự mình làm lấy. Ba mẹ Lạc ở bên cạnh hỗ trợ, Lạc Nham tự mình thiết kế váy cưới cho Giản Nhất, mẹ Chúc tặng cho Cố Tiểu Đồng một lễ phục tuyệt đẹp.
Trong lúc này, Giản Nhất phải đến Đại học đế đô một chuyến cuối cùng.
Lạc Nham nắm tay cô, đưa cố đến nhà ga, giao hành lý cho cô rồi ai oán: “Em thực sự còn bận hơn cả anh.”
Giản Nhất: “Làm gì có.”
“Xem ra chỉ có cưới em về nhà, chúng ta mới có thế giới của hai người.”
“Không phải sắp rồi sao?”
“Nếu sau kết hôn em vẫn bận thì sao?”
“Không có đâu.” Giản Nhất cười: “Em sẽ dạy ngay trong trường cấp hai ở Nam Châu, có phải cấp ba đâu, đông hè gì cũng được nghỉ, có cái gì để bận? Đúng không?”
“Cho nên em cũng muốn ở bên anh mọi lúc đúng không?” Lạc Nham hỏi, nhìn sâu vào mắt cô.
Giản Nhất không hề che dấu mà đáp: “Đúng vậy.”
Lòng Lạc Nham ngọt ngào như mật, anh nói: “Lên thôi, tàu sắp chạy rồi, chúng ta đi cùng nhau.”
Giản Nhất giật mình: “Anh, anh không phải chỉ đến tiễn em thôi sao?”
“Em nói muốn ở bên cạnh anh mà, như em mong muốn.”
“Anh còn chưa mua vé đó.”
“Lên tàu rồi mua.” Lạc Nham nắm tay kéo cô lên tàu, hai người cùng nhau đến trường đại học của Giản Nhất. Tới nơi, Lạc Nham nói: “Anh ở nhà chờ em.”
“Dạ.”
Giản Nhất vào trường đột nhiên quay lại hôn anh một cái: “Anh yêu, tối gặp.” Sáu đó chạy nhanh vào trường.
Lạc Nham sờ miệng, tự nhủ: “Tối gặp…” Trái tim đập loạn, ánh mắt dõi theo bóng hình cô.
Giản Nhất nhập vào dòng người, Lạc Nham hoàn hồn lại xoay người rời đi.
Giản Nhất đang vui vẻ đi dạo trong trường thì bất ngờ bắt gặp thấy Tần Hữu Bân đang nắm tay một cô gái. Cô nghi hoặc nhìn kỹ, thật sự là Tần Hữu Bân, nhưng cô gái kia không phải Tưởng Tiếu Tiếu. Cô đang muốn nhìn thêm thì hai người đã rẽ vào hướng khác biến mất. Cô thu hồi ánh mắt, lại trông thấy Nguyên Lị, cô ấy đang tay trong tay với một nam sinh, mà nam sinh này chính là Tiểu Lưu.
“Nguyên Lị.” Giản Nhất gọi.
Nguyên Lị và Tiểu Lưu giật mình buông tay, đồng thời đỏ mặt.
Tác giả :
Thủy Tinh Phỉ Thúy Nhục