Thiếu Nữ Hai Mươi Tám Tuổi
Chương 64: Không thể thay đổi
Giản Nhất bình tâm lại, cô đáp: “Mẹ không sai.”
“Nhưng con bé…”
“Cô bé có một số sai lầm trong nhận thức của mình.” Cô nói.
Nghe con gái nói như vậy, trong lòng mẹ Giản mới thoáng hòa hoãn lại một chút, nhìn theo hướng Hầu San San bỏ đi bà không biết phải nói gì mới tốt, vẫn còn vương một chút hoảng hốt, thu lại cảm xúc bà cúi xuống nhìn Cố Tiểu Đồng trong lòng mình.
Cố Tiểu Đồng ôm lấy cổ bà, mặt ghé vào vai thực ngoan ngoan gọi: “Ma ma.”
Lòng mẹ Giản mềm nhũn, thở dài đưa tay chạm vào mái tóc mềm mại của Cố Tiểu Đồng, quay sang gọi Giản Nhất.
Bấy giờ Giản Nhất mới hoàn hồn.”
“Cái kia, con nghĩ sao?” Bà thử hỏi.
“Cái gì ạ?”
“Có muốn đi thăm người kia không?”
Giản Nhất không lên tiếng, kỳ thật không một ai hận tiểu tam và tra nam cặn bã hơn cô, kiếp trước bị chồng phản bội nên cô hiểu rõ cảm nhận của mẹ Giản hơn ai hết. Trong lòng bà căm hận Hầu Đức Vinh, hận không thể khiến cô và ông ta không còn một mối liên hệ nào. Chỉ là dáng vẻ cuồng loạn vừa rồi của Hầu San San, khiến một người ngoài cuộc như cô, phải động lòng trắc ẩn đối với một cô bé mười lăm tuổi. Nhưng nghĩ lại thì ai sẽ đau lòng cho cảnh ngộ của nguyên chủ đây.
“Nếu không con đến thăm ông ta đi.” Mẹ Giản suy nghĩ một hồi, quyết định nói.
Giản Nhất không đáp lại.
“Ông ta dù sao cũng là ba ruột của con, nghe Hầu San San nói sắp không qua nổi, đi nhìn một cái cũng tốt.”
Giản Nhất vẫn im lặng như cũ.
Một lát sau mẹ Giản lại nói: “Con suy nghĩ đi, mẹ sẽ không cản con.”
Lúc này Giản Nhất mới gật đầu.
Bà thở dài, ôm Cố Tiểu Đồng đi vào trong tiệm.
“Chị ơi.” Cố Tiểu Đồng ghé vào vai mẹ Giản gọi cô.
“Đừng gọi, để chị con yên tĩnh một lát, ngoan.” Mẹ Giản nhỏ giọng nói, cô bé tức khắc không gọi nữa.
Giản Nhất lần nữa ngồi xuống ghế, rất nhanh đã thấy Lạc Nham trở lại.
“Sao anh về nhanh thế?” Cô hỏi.
Lạc Nham nhẹ đáp một tiếng.
“Anh không an ủi con bé à?”
“Không có, anh đuổi theo cô bé cũng không phải vì muốn an ủi, chỉ sợ cảm xúc quá lớn, nếu cô bé nghĩ quẩn trong lòng, xảy ra chuyện gì đối với em…cũng không tốt.” Anh nói.
Giản Nhất nhướng mi nhìn anh, Lạc Nham rũ mắt xuống.
Giản Nhất: “Con bé đi đâu rồi?”
“Đến bệnh viện, ba em thực sự đang bị bệnh cần phải phẫu thuật, cơ hội thành công rất nhỏ. Ông ấy có thể không bước xuống bàn mổ được, cho nên muốn gặp em một lần.” Sắc mặt Lạc Nham ngưng trọng.
Nghe vậy Giản Nhất trầm mặc, sau đó nói: “Cảm ơn anh.”
Lạc Nham ừ một tiếng.
Buổi tối lúc cô nằm trên giường, lục tìm ký ức về Hầu Đức Vinh trong trí nhớ của nguyên chủ, trước khi phản bội, ông ta cũng là một người cha thật lòng yêu thương con gái. Cho nên nguyên chủ mới bị tổn thương sâu sắc như vậy, bài xích Cố Trường Dũng và Cố Tiểu Đồng. Những hồi ức này khiến hai mắt Giản Nhất không khỏi mơ hồ.
Cô lau nước mắt, gửi tin nhắn cho Lạc Nham hỏi địa chỉ bệnh viện.
Sáng ngày hôm sau, Giản Nhất giao Cố Tiểu Đồng cho mẹ Giản, nói với bà cô muốn đi thăm Hầu Đức Vinh một lần.
Mẹ Giản gật đầu đồng ý.
Giản Nhất đến bệnh viện nơi Hầu Đức Vinh đang điều trị, ông ta đang nằm trên giường bệnh, chuẩn bị cho cuộc phẫu thuật.
Nhìn thấy Giản Nhất đến, Hầu San San ngây người, Hầu Đức Vinh lập tức bật khóc, bàn tay gầy guộc nắm lấy tay cô, đôi môi run rẩy nói không thành câu: “Nhất Nhất, Nhất Nhất, là con sao? Là con gái ta đúng không? Con đã lớn như vậy rồi, Nhất Nhất, con gái ta, ba thật sự xin lỗi con, ba xin lỗi con, Nhất Nhất, Nhất Nhất, thực xin lỗi.”
Hầu Đức Vinh xin lỗi rất thành khẩn, Hầu San San đứng bên cạnh rơi lệ, Giản Nhất nhịn không được vành mắt cũng đỏ bừng, cuối cùng chỉ nói một câu: “Đi giải phẫu đi, rồi sẽ ổn thôi.”
Hầu Đức Vinh được đẩy vào phòng phẫu thuật, Giản Nhất và Hầu San San ngồi trên ghế ngoài hành lang chờ đợi.
“Chị, cảm ơn chị, cảm ơn chị đã đến gặp ba lần cuối.” Hầu San San đã lấy lại sự sống động và hoạt bát như trước.
“Đừng nói vậy, có lẽ ca phẫu thuật sẽ thành công.” Cô nói.
“Chỉ hy vọng như thế.” Hầu San San lại tiếp: “Nhưng vẫn cảm ơn chị đã đến gặp ba, ông ấy rất nhớ chị.”
Giản Nhất không tiếp lời mà hỏi sang chuyện khác: “Mẹ cô đâu?”
“Bỏ lại em và ba, chạy theo người khác rồi.”
Giản Nhất à một tiếng không nói gì thêm, yên lặng ngồi chờ đợi ca phẫu thuật kết thúc cùng Hầu San San. Có thể nhận ra được, Hầu Đức Vinh rất yêu thương cô bé, Hầu San San cũng thực quan tâm ông ta, khoảng thời gian chờ đợi, Hầu San San rất khẩn trương, thần kinh vẫn mãi căng chặt. Cửa phòng phẫu thuật vừa mới mở ra, cô nhóc đã vọt tới hỏi thăm dồn dập. Bác sĩ thông báo thành công, Hầu San San tựa như được sống lại, vừa khóc vừa cười.
Giản Nhất cũng thở phào nhẹ nhõm, sau khi tận mắt nhìn thấy Hầu Đức Vinh được đẩy ra phòng bệnh khác, cô xoay người rời khỏi bệnh viện.
Mới vừa tới ven đường, Hầu San San đã đuổi kịp.”
“Chị, chị ơi!”
Giản Nhất quay đầu nhìn sang.
Trên mặt Sầu San San đều là tươi cười: “Ba phẫu thuật thành công rồi.”
“Tôi biết.”
“Vậy sao chị không đợi ba tỉnh lại?”
“Không đợi nữa.”
“Tại sao?”
“Có lẽ vì những gì ông ấy đã làm, khiến tôi và mẹ tôi chịu tổn thương, không dễ dàng tha thứ như vậy.”
Nụ cười của Hầu San San dần nhạt: “Vậy chị còn đến thăm ông ấy làm gì?”
“Bởi vì ông ấy đã mang tôi đến thế giới này và từng dành tình yêu của người cha cho tôi.” Nói xong, cô xoay người muốn đi.
“Còn em thì sao?” Hầu San San yếu ớt hỏi: “Chị không thể đối xử với em như với Cố tiểu Đồng ư?”
Giản Nhất dừng bước, quay đầu nhìn Hầu San San: “Không thể.”
Hầu San San ngẩn người, máy móc hỏi: “Vì sao?”
Giản Nhất suy nghĩ một lúc mới trả lời: “Bởi vì Tiểu Đồng là kết tinh của tình yêu, con bé sinh ra sẽ được cha mẹ và người thân yêu thương.”
“Còn em?”
“Cô không phải.” Giản Nhất nhìn thẳng vào cô ấy, ngữ khí vẫn ôn hòa: “Sự tồn tại của cô không được chúc phúc.”
Hầu San San ngẩn ra, sắc mặt nhất thời khó coi, ánh mắt dần tan rã: “Cái này đâu có thể trách em? Em đã làm gì sai chứ?”
“Vậy tôi đã làm gì sai?” Giản Nhất hỏi lại: “Tôi, ba tôi, mẹ tôi một gia đình hoàn hảo, dựa vào cái gì mẹ cô vừa xuất hiện, nhà tôi liền chia năm xẻ bảy? Tôi còn thiếu chút nữa…lầm đường lạc lối. Xin hỏi, tôi đã làm gì sai? Mẹ tôi đã làm gì sai?”
Hầu San San bị hỏi cứng họng, không biết trả lời thế nào.
Giản Nhất thấy cô ấy thất thần, nhưng vẫn tiếp tục nói: “Mỗi người đều không thể lựa chọn cha mẹ của mình, nhưng có thể lựa chọn cách sống không giống bọn họ, tự khiến bản thân thành một người tốt nhất. Không cần chấp nhất oán trách người khác đối xử bất công, cuộc sống này nói bình đẳng, nhưng đều giấu gông cùm bên trong, ai rồi cũng đều như vậy. Có người sinh ra đã là phú nhị đại, có người sinh ra đã phải gánh trên vai món nợ của cha mẹ, có người xinh đẹp như hoa, có người lại tàn tật, không cần oán trời trách đất, chỉ cần nỗ lực sẽ có một cuộc sống tốt.”
Hầu San San ngơ ngác nghe cô nói.
Có lẽ vì giữa cô và Hầu San San có sợi dây huyết thống, Giản Nhất không nhịn được duỗi tay xoa đầu cô nhóc: “San San, tổn thương mà mẹ em để lại có phải rất đau không?”
Cảm nhận được nhiệt độ từ lòng bàn tay của Giản Nhất, vừa ấm áp vừa dịu dàng, nước mắt Hầu San San tự nhiên rơi xuống, cô nhóc gật đầu thừa nhận: “Vâng, đau, rất đau.”
“Nếu đã đau như vậy thì phải cố gắng yêu thương bản thân thật nhiều, đừng đi vào vết xe đồ của bà ấy, em khiến người khác tổn thương, cũng là tự làm khổ chính mình. Tương lai sau này sẽ có một người thật lòng đối xử tốt với em, đến lúc đó em cũng sẽ có một gia đình hoàn chỉnh của riêng mình, lúc này em sẽ biết, tình yêu rất quý giá nhưng không hề đắt.” Giản Nhất chân thành nói.
Hầu San San vẫn luôn gật đầu.
“Giữa Tiểu Đồng và em, chị không bao giờ có thể đối xử với em như Tiểu Đồng được, mỗi người có thể sống khỏe mạnh thì đối với chị và em đều tốt, hiểu không?”
“Hiểu.” Hầu San San dàn dụa nước mắt.
Giản Nhất định xoay người đi.
“Chị!” Hầu San San tiến về phía trước đột nhiên ôm lấy cô khóc lớn: “Chị ơi!”
“Làm một người tốt, cố gắng đọc sách, học thật giỏi, chỉ cần em muốn ông trời sẽ mở một lối đi.” Giản Nhất vỗ vỗ lên vai Hầu San San, sau đó gỡ tay cô ấy ra, nhanh chóng rời đi.
Hầu San San đứng tại chỗ lệ rơi đầy mặt, bên tai văng vẳng giọng nói của Hầu Đức Vinh.
“Chị con tên Giản Nhất, rất thương người, đối với ai cũng tốt.”
“Chị con là Giản Nhất đấy, lớn lên rất đẹp, để ba lấy hình cho con xem.”
“Con là em gái nó, nhất định con bé sẽ thương con.”
“….”
Giản Nhất đi thẳng một mạch đến cuối đường, cách một đoạn xa mới dám quay đầu lại, cô thở dài một hơi, cảm nhận từng chút ê ẩm và chua xót trong lòng. Trên thế giới này thật sự có “nhân quả báo ứng”, ví như tội nghiệt mà cha mẹ gây ra đến đời con cái đều phải gánh lấy. Cho nên tổ tiên đã từng dạy một câu “vì con cháu mà tích đức”, bằng không sẽ như nguyên chủ và Hầu San San, khổ không chịu nổi.
Cô ngẩng đầu nhìn về phía tầng không, bầu trời hôm nay thật trong xanh, từng khóm mây nhỏ bồng bềnh bay lượn. Cuộc sống vẫn trôi qua tốt đẹp như thế, cũng chỉ mong Hầu San San có một tương lai thật tốt. Cô hít sâu một hơi, đi bộ dọc vỉa hè mà không bắt taxi, vì vậy đến giữa trưa mới về tới tiệm bánh. Chỉ cần đến nơi này, những phiền muộn trong lòng gần như tan biến hết, vừa ngẩng đầu đã trông thấy Cố Tiểu Đồng.
Cô bé đang ngồi dưới bóng cây bên cạnh bồn hoa, cầm một quyển sách thiếu nhi đọc chăm chú. Cái này không phải trọng điểm, trọng điểm là những lọn tóc trước trán cô bé đã được buộc lên, ngọn tóc cong cong rất đáng yêu.
Cô đi qua hỏi: “Bé con, ai buộc tóc cho em đấy?”
“Ma ma.” Cố Tiểu Đồng đưa tay sờ bím tóc trả lời.
“Xinh quá.”
Cố Tiểu Đồng lập tức nhoẻn miệng cười.
“Em ở đây đọc sách tiếp đi, chị đi tìm mẹ nhé.”
“Dạ.”
Hai chị em thơm nhau một hồi, Giản Nhất mới đi vào trong tiệm. Mẹ Giản đang đóng gói, trông thấy Giản Nhất trở về liền giao lại công việc cho Uông Phán Phán, kéo cô sang một bên hỏi thăm tình trạng của Hầu Đức Vinh. Biết được cuộc phẫu thuật thành công, bà cũng thở phào nhẹ nhõm.
Mẹ Giản hỏi: “Ông ta có đưa yêu cầu gì với con không?”
“Không có.”
“Tốt như vậy?”
“Mẹ của Hầu San San đã sớm chạy theo người khác rồi.”
Bà sửng sốt một lúc mới cả giận nói: “Xứng đáng.”
Giản Nhất: “Đợi ông ấy xuất viện, có lẽ con bé sẽ đưa ông ấy về trấn nhỏ sống, bên kia còn có người thân chăm sóc cũng tốt hơn.”
“Ừ.” Mẹ Giản lại thở dài.
Đúng lúc này, chuông điện thoại của Giản Nhất vang lên.
Cô rút điện thoại ra liền thấy cuộc gọi của Đinh cùng bàn, vừa mới bắt máy đã nhận một tràng gào thét chói tai kích động của cậu ta.
“A a a a a! Giản Nhất! Tôi yêu cậu quá Giản Nhất! Tôi yêu cậu một vạn năm!!”
Mẹ Giản cũng nghe được, nghi hoặc nhìn cô.
“Nhưng con bé…”
“Cô bé có một số sai lầm trong nhận thức của mình.” Cô nói.
Nghe con gái nói như vậy, trong lòng mẹ Giản mới thoáng hòa hoãn lại một chút, nhìn theo hướng Hầu San San bỏ đi bà không biết phải nói gì mới tốt, vẫn còn vương một chút hoảng hốt, thu lại cảm xúc bà cúi xuống nhìn Cố Tiểu Đồng trong lòng mình.
Cố Tiểu Đồng ôm lấy cổ bà, mặt ghé vào vai thực ngoan ngoan gọi: “Ma ma.”
Lòng mẹ Giản mềm nhũn, thở dài đưa tay chạm vào mái tóc mềm mại của Cố Tiểu Đồng, quay sang gọi Giản Nhất.
Bấy giờ Giản Nhất mới hoàn hồn.”
“Cái kia, con nghĩ sao?” Bà thử hỏi.
“Cái gì ạ?”
“Có muốn đi thăm người kia không?”
Giản Nhất không lên tiếng, kỳ thật không một ai hận tiểu tam và tra nam cặn bã hơn cô, kiếp trước bị chồng phản bội nên cô hiểu rõ cảm nhận của mẹ Giản hơn ai hết. Trong lòng bà căm hận Hầu Đức Vinh, hận không thể khiến cô và ông ta không còn một mối liên hệ nào. Chỉ là dáng vẻ cuồng loạn vừa rồi của Hầu San San, khiến một người ngoài cuộc như cô, phải động lòng trắc ẩn đối với một cô bé mười lăm tuổi. Nhưng nghĩ lại thì ai sẽ đau lòng cho cảnh ngộ của nguyên chủ đây.
“Nếu không con đến thăm ông ta đi.” Mẹ Giản suy nghĩ một hồi, quyết định nói.
Giản Nhất không đáp lại.
“Ông ta dù sao cũng là ba ruột của con, nghe Hầu San San nói sắp không qua nổi, đi nhìn một cái cũng tốt.”
Giản Nhất vẫn im lặng như cũ.
Một lát sau mẹ Giản lại nói: “Con suy nghĩ đi, mẹ sẽ không cản con.”
Lúc này Giản Nhất mới gật đầu.
Bà thở dài, ôm Cố Tiểu Đồng đi vào trong tiệm.
“Chị ơi.” Cố Tiểu Đồng ghé vào vai mẹ Giản gọi cô.
“Đừng gọi, để chị con yên tĩnh một lát, ngoan.” Mẹ Giản nhỏ giọng nói, cô bé tức khắc không gọi nữa.
Giản Nhất lần nữa ngồi xuống ghế, rất nhanh đã thấy Lạc Nham trở lại.
“Sao anh về nhanh thế?” Cô hỏi.
Lạc Nham nhẹ đáp một tiếng.
“Anh không an ủi con bé à?”
“Không có, anh đuổi theo cô bé cũng không phải vì muốn an ủi, chỉ sợ cảm xúc quá lớn, nếu cô bé nghĩ quẩn trong lòng, xảy ra chuyện gì đối với em…cũng không tốt.” Anh nói.
Giản Nhất nhướng mi nhìn anh, Lạc Nham rũ mắt xuống.
Giản Nhất: “Con bé đi đâu rồi?”
“Đến bệnh viện, ba em thực sự đang bị bệnh cần phải phẫu thuật, cơ hội thành công rất nhỏ. Ông ấy có thể không bước xuống bàn mổ được, cho nên muốn gặp em một lần.” Sắc mặt Lạc Nham ngưng trọng.
Nghe vậy Giản Nhất trầm mặc, sau đó nói: “Cảm ơn anh.”
Lạc Nham ừ một tiếng.
Buổi tối lúc cô nằm trên giường, lục tìm ký ức về Hầu Đức Vinh trong trí nhớ của nguyên chủ, trước khi phản bội, ông ta cũng là một người cha thật lòng yêu thương con gái. Cho nên nguyên chủ mới bị tổn thương sâu sắc như vậy, bài xích Cố Trường Dũng và Cố Tiểu Đồng. Những hồi ức này khiến hai mắt Giản Nhất không khỏi mơ hồ.
Cô lau nước mắt, gửi tin nhắn cho Lạc Nham hỏi địa chỉ bệnh viện.
Sáng ngày hôm sau, Giản Nhất giao Cố Tiểu Đồng cho mẹ Giản, nói với bà cô muốn đi thăm Hầu Đức Vinh một lần.
Mẹ Giản gật đầu đồng ý.
Giản Nhất đến bệnh viện nơi Hầu Đức Vinh đang điều trị, ông ta đang nằm trên giường bệnh, chuẩn bị cho cuộc phẫu thuật.
Nhìn thấy Giản Nhất đến, Hầu San San ngây người, Hầu Đức Vinh lập tức bật khóc, bàn tay gầy guộc nắm lấy tay cô, đôi môi run rẩy nói không thành câu: “Nhất Nhất, Nhất Nhất, là con sao? Là con gái ta đúng không? Con đã lớn như vậy rồi, Nhất Nhất, con gái ta, ba thật sự xin lỗi con, ba xin lỗi con, Nhất Nhất, Nhất Nhất, thực xin lỗi.”
Hầu Đức Vinh xin lỗi rất thành khẩn, Hầu San San đứng bên cạnh rơi lệ, Giản Nhất nhịn không được vành mắt cũng đỏ bừng, cuối cùng chỉ nói một câu: “Đi giải phẫu đi, rồi sẽ ổn thôi.”
Hầu Đức Vinh được đẩy vào phòng phẫu thuật, Giản Nhất và Hầu San San ngồi trên ghế ngoài hành lang chờ đợi.
“Chị, cảm ơn chị, cảm ơn chị đã đến gặp ba lần cuối.” Hầu San San đã lấy lại sự sống động và hoạt bát như trước.
“Đừng nói vậy, có lẽ ca phẫu thuật sẽ thành công.” Cô nói.
“Chỉ hy vọng như thế.” Hầu San San lại tiếp: “Nhưng vẫn cảm ơn chị đã đến gặp ba, ông ấy rất nhớ chị.”
Giản Nhất không tiếp lời mà hỏi sang chuyện khác: “Mẹ cô đâu?”
“Bỏ lại em và ba, chạy theo người khác rồi.”
Giản Nhất à một tiếng không nói gì thêm, yên lặng ngồi chờ đợi ca phẫu thuật kết thúc cùng Hầu San San. Có thể nhận ra được, Hầu Đức Vinh rất yêu thương cô bé, Hầu San San cũng thực quan tâm ông ta, khoảng thời gian chờ đợi, Hầu San San rất khẩn trương, thần kinh vẫn mãi căng chặt. Cửa phòng phẫu thuật vừa mới mở ra, cô nhóc đã vọt tới hỏi thăm dồn dập. Bác sĩ thông báo thành công, Hầu San San tựa như được sống lại, vừa khóc vừa cười.
Giản Nhất cũng thở phào nhẹ nhõm, sau khi tận mắt nhìn thấy Hầu Đức Vinh được đẩy ra phòng bệnh khác, cô xoay người rời khỏi bệnh viện.
Mới vừa tới ven đường, Hầu San San đã đuổi kịp.”
“Chị, chị ơi!”
Giản Nhất quay đầu nhìn sang.
Trên mặt Sầu San San đều là tươi cười: “Ba phẫu thuật thành công rồi.”
“Tôi biết.”
“Vậy sao chị không đợi ba tỉnh lại?”
“Không đợi nữa.”
“Tại sao?”
“Có lẽ vì những gì ông ấy đã làm, khiến tôi và mẹ tôi chịu tổn thương, không dễ dàng tha thứ như vậy.”
Nụ cười của Hầu San San dần nhạt: “Vậy chị còn đến thăm ông ấy làm gì?”
“Bởi vì ông ấy đã mang tôi đến thế giới này và từng dành tình yêu của người cha cho tôi.” Nói xong, cô xoay người muốn đi.
“Còn em thì sao?” Hầu San San yếu ớt hỏi: “Chị không thể đối xử với em như với Cố tiểu Đồng ư?”
Giản Nhất dừng bước, quay đầu nhìn Hầu San San: “Không thể.”
Hầu San San ngẩn người, máy móc hỏi: “Vì sao?”
Giản Nhất suy nghĩ một lúc mới trả lời: “Bởi vì Tiểu Đồng là kết tinh của tình yêu, con bé sinh ra sẽ được cha mẹ và người thân yêu thương.”
“Còn em?”
“Cô không phải.” Giản Nhất nhìn thẳng vào cô ấy, ngữ khí vẫn ôn hòa: “Sự tồn tại của cô không được chúc phúc.”
Hầu San San ngẩn ra, sắc mặt nhất thời khó coi, ánh mắt dần tan rã: “Cái này đâu có thể trách em? Em đã làm gì sai chứ?”
“Vậy tôi đã làm gì sai?” Giản Nhất hỏi lại: “Tôi, ba tôi, mẹ tôi một gia đình hoàn hảo, dựa vào cái gì mẹ cô vừa xuất hiện, nhà tôi liền chia năm xẻ bảy? Tôi còn thiếu chút nữa…lầm đường lạc lối. Xin hỏi, tôi đã làm gì sai? Mẹ tôi đã làm gì sai?”
Hầu San San bị hỏi cứng họng, không biết trả lời thế nào.
Giản Nhất thấy cô ấy thất thần, nhưng vẫn tiếp tục nói: “Mỗi người đều không thể lựa chọn cha mẹ của mình, nhưng có thể lựa chọn cách sống không giống bọn họ, tự khiến bản thân thành một người tốt nhất. Không cần chấp nhất oán trách người khác đối xử bất công, cuộc sống này nói bình đẳng, nhưng đều giấu gông cùm bên trong, ai rồi cũng đều như vậy. Có người sinh ra đã là phú nhị đại, có người sinh ra đã phải gánh trên vai món nợ của cha mẹ, có người xinh đẹp như hoa, có người lại tàn tật, không cần oán trời trách đất, chỉ cần nỗ lực sẽ có một cuộc sống tốt.”
Hầu San San ngơ ngác nghe cô nói.
Có lẽ vì giữa cô và Hầu San San có sợi dây huyết thống, Giản Nhất không nhịn được duỗi tay xoa đầu cô nhóc: “San San, tổn thương mà mẹ em để lại có phải rất đau không?”
Cảm nhận được nhiệt độ từ lòng bàn tay của Giản Nhất, vừa ấm áp vừa dịu dàng, nước mắt Hầu San San tự nhiên rơi xuống, cô nhóc gật đầu thừa nhận: “Vâng, đau, rất đau.”
“Nếu đã đau như vậy thì phải cố gắng yêu thương bản thân thật nhiều, đừng đi vào vết xe đồ của bà ấy, em khiến người khác tổn thương, cũng là tự làm khổ chính mình. Tương lai sau này sẽ có một người thật lòng đối xử tốt với em, đến lúc đó em cũng sẽ có một gia đình hoàn chỉnh của riêng mình, lúc này em sẽ biết, tình yêu rất quý giá nhưng không hề đắt.” Giản Nhất chân thành nói.
Hầu San San vẫn luôn gật đầu.
“Giữa Tiểu Đồng và em, chị không bao giờ có thể đối xử với em như Tiểu Đồng được, mỗi người có thể sống khỏe mạnh thì đối với chị và em đều tốt, hiểu không?”
“Hiểu.” Hầu San San dàn dụa nước mắt.
Giản Nhất định xoay người đi.
“Chị!” Hầu San San tiến về phía trước đột nhiên ôm lấy cô khóc lớn: “Chị ơi!”
“Làm một người tốt, cố gắng đọc sách, học thật giỏi, chỉ cần em muốn ông trời sẽ mở một lối đi.” Giản Nhất vỗ vỗ lên vai Hầu San San, sau đó gỡ tay cô ấy ra, nhanh chóng rời đi.
Hầu San San đứng tại chỗ lệ rơi đầy mặt, bên tai văng vẳng giọng nói của Hầu Đức Vinh.
“Chị con tên Giản Nhất, rất thương người, đối với ai cũng tốt.”
“Chị con là Giản Nhất đấy, lớn lên rất đẹp, để ba lấy hình cho con xem.”
“Con là em gái nó, nhất định con bé sẽ thương con.”
“….”
Giản Nhất đi thẳng một mạch đến cuối đường, cách một đoạn xa mới dám quay đầu lại, cô thở dài một hơi, cảm nhận từng chút ê ẩm và chua xót trong lòng. Trên thế giới này thật sự có “nhân quả báo ứng”, ví như tội nghiệt mà cha mẹ gây ra đến đời con cái đều phải gánh lấy. Cho nên tổ tiên đã từng dạy một câu “vì con cháu mà tích đức”, bằng không sẽ như nguyên chủ và Hầu San San, khổ không chịu nổi.
Cô ngẩng đầu nhìn về phía tầng không, bầu trời hôm nay thật trong xanh, từng khóm mây nhỏ bồng bềnh bay lượn. Cuộc sống vẫn trôi qua tốt đẹp như thế, cũng chỉ mong Hầu San San có một tương lai thật tốt. Cô hít sâu một hơi, đi bộ dọc vỉa hè mà không bắt taxi, vì vậy đến giữa trưa mới về tới tiệm bánh. Chỉ cần đến nơi này, những phiền muộn trong lòng gần như tan biến hết, vừa ngẩng đầu đã trông thấy Cố Tiểu Đồng.
Cô bé đang ngồi dưới bóng cây bên cạnh bồn hoa, cầm một quyển sách thiếu nhi đọc chăm chú. Cái này không phải trọng điểm, trọng điểm là những lọn tóc trước trán cô bé đã được buộc lên, ngọn tóc cong cong rất đáng yêu.
Cô đi qua hỏi: “Bé con, ai buộc tóc cho em đấy?”
“Ma ma.” Cố Tiểu Đồng đưa tay sờ bím tóc trả lời.
“Xinh quá.”
Cố Tiểu Đồng lập tức nhoẻn miệng cười.
“Em ở đây đọc sách tiếp đi, chị đi tìm mẹ nhé.”
“Dạ.”
Hai chị em thơm nhau một hồi, Giản Nhất mới đi vào trong tiệm. Mẹ Giản đang đóng gói, trông thấy Giản Nhất trở về liền giao lại công việc cho Uông Phán Phán, kéo cô sang một bên hỏi thăm tình trạng của Hầu Đức Vinh. Biết được cuộc phẫu thuật thành công, bà cũng thở phào nhẹ nhõm.
Mẹ Giản hỏi: “Ông ta có đưa yêu cầu gì với con không?”
“Không có.”
“Tốt như vậy?”
“Mẹ của Hầu San San đã sớm chạy theo người khác rồi.”
Bà sửng sốt một lúc mới cả giận nói: “Xứng đáng.”
Giản Nhất: “Đợi ông ấy xuất viện, có lẽ con bé sẽ đưa ông ấy về trấn nhỏ sống, bên kia còn có người thân chăm sóc cũng tốt hơn.”
“Ừ.” Mẹ Giản lại thở dài.
Đúng lúc này, chuông điện thoại của Giản Nhất vang lên.
Cô rút điện thoại ra liền thấy cuộc gọi của Đinh cùng bàn, vừa mới bắt máy đã nhận một tràng gào thét chói tai kích động của cậu ta.
“A a a a a! Giản Nhất! Tôi yêu cậu quá Giản Nhất! Tôi yêu cậu một vạn năm!!”
Mẹ Giản cũng nghe được, nghi hoặc nhìn cô.
Tác giả :
Thủy Tinh Phỉ Thúy Nhục