Thiếu Nữ Hai Mươi Tám Tuổi
Chương 52: Làm mẹ
Tần phu nhân bước đến tiệm Like.Giản hai tầng, Giản Nhất và Lạc Nham đồng thời đứng dậy.
Giản Hiểu Huy và Cố Tiểu Đồng nhìn người phụ nữ xa lạ không biết phải làm gì.
Tần phu nhân thản nhiên đối diện Giản Nhất, liếc thấy Lạc Nham thì hơi bất ngờ, nghĩ đến Lạc Nham khá thích đồ ngọt nên nhanh chóng lấy lại vẻ tự nhiên hỏi: “Lạc Nham cũng ở đây à.”
Anh mỉm cười chào hỏi: “Dì nhỏ.”
“Đến đây mua bánh ngọt?”
Tần phu nhân vẫn treo nụ cười trên mặt, xem ra bà ta khá ưng ý với đưa cháu bên ngoại này, nhưng lại nghe Lạc Nham nói: “Vâng, cửa hàng này cũng có một nửa của cháu”, nhanh chóng khiến nét tươi cười của bà ta cứng đờ.
“Cửa hàng của cháu?” Tần phu nhân không tin nổi hỏi lại.
“Vâng, cháu và Giản Nhất mỗi người một nửa.” Lạc Nham cười thản nhiên.
Cùng Giản Nhất mỗi người một nửa, bà ta chợt chuyển ánh mắt sang Giản Nhất.
Cô đã không còn sợ Tần phu nhân như lúc trước, vì nể mặt Lạc Nham, cùng sự tu dưỡng của bản thân mình, lịch sự chào hỏi: “Chào dì.”
Tần phu nhân không thoải mái chút nào, tại sao Lạc Nham lại có quan hệ với Giản Nhất? Lại còn hợp tác mở Like.Giản buôn bán, Lạc Nham điên rồi sao? Ngực bà ta nghẹn một cỗ tức giận không có chỗ trút, vừa tức vừa giận Lạc Nham.
Không thèm quan tâm đến người khác, bà ta đi thẳng vào tiệm hai tầng ngồi bên cửa sổ lầu hai, gọi cà phê và đồ ngọt lên, quan sát tình hình bên dưới.
Dưới lầu, bốn người vẫn vây quanh chiếc bàn nhỏ mà ngồi.
“Chị ơi, em không muốn viết nữa.” Cố Tiểu Đồng đột nhiên ngẩng đầu.
“Vậy em muốn làm gì?” Giản Nhất nhẹ nhàng hỏi.
“Em muốn nghịch cát.”
“Anh chơi với em.” Giản Hiểu Huy xung phong nhận việc.
Giản Nhất cười nói: “Đi đi, đừng chạy quá xa, cũng không được đi với người lạ, nhớ dẫn cẩu cẩu theo nhé.”
“Dạ.” Cố Tiểu Đồng thả cây bút xuống chạy tới bãi cát cách cửa hàng không xa, Giản Hiểu Huy vội vàng chạy theo sau. Chiếc bàn bây giờ chỉ còn lại Giản Nhất và Lạc Nham, ánh mặt trời ấm áp chiếu xuống chiếc ô che nắng, hai người ngồi đó không nói gì. Một lát sau hai người đồng thời ngẩng đầu nhìn đối phương.
Giản Nhất hỏi: “Anh biết dì anh sẽ qua đây à?”
Lạc Nham gật đầu.
“Tần Hữu Bân lại có chuyện gì sao?”
“Nghe Tiếu Tiếu nói, hôm qua Hữu Bân về nhà náo loạn với dì một trận, bình thường buổi tối ăn cơm xong sẽ học bài, nhưng hôm qua không ăn cũng không đọc sách, sáng sớm không dậy, khóa trái cửa nằm trong phòng.” Lạc Nham kể lại đầu đuôi.
Giản Nhất thở dài, trẻ con biết cách hành hạ bản thân để chống đối cha mẹ mình, tuy rằng ấu trĩ nhưng rất hữu hiệu, dù sao đại đa số cha mẹ trên đời đều đau con mình.
Giản Nhất lại hỏi: “Cho nên, anh đoán bà ấy sẽ đến tìm tôi?”
“Ừ.”
“Muốn tới làm chỗ dựa cho tôi à?”
Anh nhìn thẳng vào mắt cô nói đúng.
Giản Nhất cười: “Cảm ơn.”
“Không có gì.” Thật ra chỉ nói vài câu đơn giản nhưng anh vẫn thấy Giản Nhất thật sự có sức hút, rõ ràng chỉ là cô gái mới mười tám tuổi tại sao lại khiến người ta rung động là thế nào đây? Mỗi cái giơ tay nhấc chân đều mang theo khí chất trầm ổn nhìn thấu thế sự, nét dịu dàng quyến rũ tinh tế xuất phát từ nội tâm.
“Không sợ tôi và dì anh sẽ tranh cãi với nhau sao?” Giản Nhất nổi tính trêu chọc.
“Có tôi ở đây, sẽ không.”
“Nhỡ đâu?”
“Đều phải dựa vào bản lĩnh của hai người.”
Giản Nhất cười rộ lên, sau đó đứng dậy: “Tôi phải ra trận đây.”
“Từ đã.” Lạc Nham đề nghị: “Tôi dẫn em lên.”
“Không cần.” Cô đè bả vai anh lại: “Anh cứ ngồi đi, tự tôi lên được.”
Dưa quang anh thoáng nhìn qua đầu ngón tay thon dài đang đặt trên vai mình, tuy rằng cách một lớp áo nhưng thông qua vai, nơi nào đó trong lòng vẫn như bị thiêu đốt nóng rực.
“Tôi đi đây.” Giản nhất thu tay lại, đi vào cửa tiệm.
Lạc nham vẫn ngồi đó, duỗi tay chạm nhẹ vào đầu vai nơi Giản Nhất đã chạm qua, khóe miệng giương lên ý cười nhẹ nhàng, anh nghiêng đầu nhìn về phía cửa tiệm hai tầng.
Giản Nhất đi lên cầu thang, liếc mắt đã nhìn thấy Tần phu nhân ngồi bên cạnh cửa sổ. Bà ta tựa hồ như đã biết Giản Nhất đến, đuôi mắt nhướng lên liếc cô một cái.
Giản Nhất không kiêu ngạo không xiểm nịnh đi đến trước mặt Tần phu nhân, nể mặt Lạc Nham và Tần hữu Bân, cô lấy tư thái của một tiểu bối, lễ phép đối đãi với bà ta: “Dì Tần.”
Tần phu nhân ngẩn người, ấn tượng cuối cùng Giản Nhất để lại trong lòng bà ta là một mái tóc Smart* cùng sự to gan lớn mật của cô. Cho nên vẫn luôn không có thiện cảm, thậm chí xem thường cô, nhưng cử chỉ của Giản Nhất lúc này lại khiến bà ta phải lau mắt mà nhìn, bà nói: “Ngồi đi.”
“Cảm ơn.” Giản Nhất ngồi xuống.
“Bà chủ, cô uống gì không?” Một nam phục vụ ưa nhìn đi lên hỏi.
Giản Nhất thong dong nói: “Một ly trà sữa, cảm ơn nhé.”
Đáy mắt Tần phu nhân hơi lóe, bà chủ? Thật đúng là chủ cửa hàng này.
“Vâng.” Nam phục vụ rời đi, chỉ một lát sau đã quay lại, bưng một ly trà sữa tinh xảo lại đây.
Giản Nhất nói cảm ơn rồi quay đầu nhìn Tần phu nhân.
Bà ta rũ mi quấy cà phê trong ly: “Cháu thật sự thay đổi rồi?”
“Vì phá sản rồi.” Giản Nhất thản nhiên.
Tim Tần phu nhân nhói một cái, ngước mắt nhìn Giản Nhất.
Giản Nhất miệng mỉm cười nhưng ánh mắt lại trầm tĩnh, thật sự rất khác với trước kia rất nhiều, đến cả diện mạo cũng không giống, bà ta thực sự hoài nghi đây có phải Giản Nhất hay không? Nhưng lại chính là cô.
“Cháu hận tôi?” Tần phu nhân hỏi thẳng.
Giản Nhất hỏi lại: “Dì thử nói xem?”
“Cháu biết tôi tới vì việc gì?”
“Dì tìm đến mợ tôi muốn đánh tiếng, còn không phải để tôi đến gặp dì sao?” Giản Nhất lại lần nữa hỏi ngược lại.
Tần phu nhân á khẩu không nói nên lời, đối diện với ánh mắt của Giản Nhất bà ta có thể cảm nhận được sự thù địch của cô, trái tim chợt run rẩy. Trước kia bà cũng không thật sự hiểu rõ Giản Nhất, cho nên lúc này không khỏi kinh ngạc tự hỏi đây mới là con người thật của cô sao?
Một lúc sau bà mới lên tiếng: “Đúng vậy.”
“Vì Tần Hữu Bân?” Giản Nhất hỏi.
“Không sai.”
“Muốn tôi cách xa cậu ta?”
“Đúng.”
“Dựa vào đâu?” Cô nhẹ giọng hỏi, thanh âm nhỏ nhẹ càng làm Tần phu nhân bất an, bà lấy tư thế cao ngạo bước vào cửa hàng này, đến lúc này đột nhiên phát hiện bản thân đang ở thế bất lợi.
“Dựa vào…”
“Dựa vào việc có thể làm Cố gia phá sản, dựa vào việc dì có thể lần nữa khiến Like.Giản biến mất?”
Tần phu nhân sửng sốt, nhìn thẳng vào Giản Nhất.
Cô lại nói: “Bây giờ có phải dì đang rất bất an không?”
“Sợ tôi sẽ dùng “Tần Hữu Bân” để trả thù dì?”
Tần phu nhân rùng mình một cái, mở to hai mắt nhìn Giản Nhất, đúng vậy, Giản Nhất nói hoàn toàn đúng, bà sợ cô tổn thương Tần Hữu Bân, đứa con trai ngoan ngoãn mà bà hết mực thương yêu, không ai có thể làm nó chịu một tia thương tổn nào.
Giản Nhất: “Dì Tần này, nếu nói hai chúng ta đang đánh một ván cờ, người ở thế cờ xấu là dì, không phải tôi. Với tính cách bướng bỉnh và đơn thuần của Tần Hữu Bân, dì cho rằng nhiều tiền có thể hủy hoại tôi, nhưng dì có thể hủy được tình cảm cố chấp và sự tùy hứng của cậu ta không? Tôi biết rõ trong lòng dì, toàn thế giới này cũng không quan trọng bằng con trai dì, hủy hoại tôi chỉ là chuyện nhỏ, đúng không?”
Tần phu nhân cả kinh, nháy mắt sắc mặt tái nhợt, nhìn thẳng vào Giản Nhất.
Giản Nhất bưng ly lên uống một ngụm trà sữa, nghe thấy Tần phu nhân gằn từng chữ: “Tôi sẽ trả lại Cố thị cho các người.”
“Có ích gì đâu?”
Tần phu nhân ngẩn người.
Giản Nhất ngẩng đầu: “Ba tôi đã nằm viện, đến giờ vẫn chưa tỉnh.”
“Chuyện này trách tôi?”
“Không trách, nhưng tôi sẽ không tha thứ cho dì.”
“Vậy cháu muốn gì?”
Giản Nhất đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống nói: “Tôi chỉ muốn yên bình học tập, sau đó thi đại học, nỗ lực giúp người nhà tôi có cuộc sống thật tốt, tất cả những chuyện này, liên quan gì đến dì?”
Tần phu nhân bàng hoàng.
Giản Nhất xoay người đi xuống lầu.
Một lúc sau, bà mới xuống đứng dậy, chậm rãi đi khỏi phố đại học, trợ lý kiêm trài xế đang đậu xe đợi ở đầu phố, trông thấy sắc mặt bà ta khó coi liền hỏi: “Tần tổng, bà có sao không?”
Tần phu nhân không nói gì.
“Tần tổng, hay là tôi kiếm vài người đến dạy dỗ Giản Nhất một chút.”
“Không được đụng đến cô ta! Sau này cũng vậy!” Bà ta đột nhiên quát lớn.
Trợ lý hoảng sợ, rũ đầu ngồi vào trong xe, hơn nửa ngày vẫn không bình tĩnh lại.
Nhơ lại câu Giản Nhất đã nói “Tôi chỉ muốn yên bình học tập, sau đó thi đại học, nỗ lực giúp người nhà tôi có cuộc sống thật tốt, tất cả những chuyện này, liên quan gì đến dì?”
Tần phu nhân nhắm hai mắt lại, Giản Nhất đã không còn thích Tần Hữu Bân nhưng bà lại hết lần này tới lần khác làm những chuyện yêu thiêu thân, kiên quyết ghép hai người vào một chỗ, cô không tha thứ cũng không chủ động cởi bỏ khúc mắc với Tần Hữu Bân, đây chính là muốn tra tấn bà ta, nhưng bà lại bất lực không thể làm gì được, giờ khắc này Tần phu nhân cảm thấy mình đã nhìn nhận mọi việc quá phiến diện.
Trước kia Giản Nhất chỉ quá thích Tần Hữu Bân, bà không nên chèn ép Cố Trường Dũng quyết liệt như vậy.
Nỗi thống khổ dâng đầy mặt, bỗng nhiên bà nghĩ đến Khang Lan Anh, vội vàng rút điện thoại ra bấm gọi đi, nhưng không có người bắt máy, bà căng thẳng nói: “Quay lại phố đại học.” Vừa xuống xe đã đi thẳng đến tiệm Like.Giản hai tầng.
Từ xa trông thấy Khang Lan Anh đang đứng trong khoảng đất trống trước tiệm bánh, bên cạnh có có đám người Giản Nhất và Lạc Nham.
Bà vội vàng bước qua, nghe thấy giọng nói của Khang Lan Anh đang phân trần: “Hiểu Huy, sao con lại không tin mẹ chứ? Mẹ làm sao có thể hại Giản Nhất?”
“Mẹ đừng giả vờ nữa.” Giản Hiểu Huy khinh thường: “Những gì mẹ và mẹ của Tần Hữu Bân nói, con đều nghe thấy hết. Mẹ thành thật thừa nhận đi.”
Khang Lan Anh cắn răng, duỗi tay đánh lên người Giản Hiểu Huy: “Hiểu Huy, cái đồ không biết cố gắng, tao làm thế là vì ai, vì ai hả! Ngày nào cũng ngửa tay xin tiền, tao lấy đầu ra tiền, biết học phí bây giờ của mày bao nhiêu không, tiền ăn, tiền ở thì sao? Mày còn đánh người ta biết phải đền bao nhiêu tiền không hả?”
Khang Lan Anh vừa mắng vừa đánh lên người, lên đầu Giản Hiểu Huy, cậu ta phải lấy hai tay che đầu không hé răng cãi lại.
Dọa Cố Tiểu Đồng vùi mặt vào đùi Lạc Nham, anh duỗi tay nhẹ nhàng xoa đầu cô bé ý bảo đừng sợ. Lúc này cô bé mới biết mình dựa nhầm người, vội vàng đứng thẳng, mở to mắt nhìn Khang Lan Anh đánh Giản Hiểu Huy.
Lạc Nham: “…”
Giản Nhất quay đầu nhỏ giọng hỏi: “Tiểu Đồng, nhìn thấy mợ dạy dỗ ca ca em có sợ không?”
Cố Tiểu Đồng lắc đầu.
“…Nhưng cẩu cẩu sợ đấy, em mang nó vào tiệm tìm mẹ đi nhé.”
“Dạ được.”
“Đi đi.”
Vì thế cô bé cúi đầu nói: “Cẩu cẩu, chúng ta về nhà thôi”, rồi dẫn tiểu bạch vào trong tiệm tìm mẹ Giản.
Giản Nhất dời mắt sang Khang Lan Anh, bà ta vẫn còn đánh Giản Hiểu Huy, Giản Nhất liền cao giọng: “Mợ đánh đi, đánh chết Hiểu Huy đi.”
Khang Lan Anh lập tức dừng tay, quắc mắt nhìn Giản Nhất: “Mày nói gì?”
“Tôi nói mợ đánh mạnh tay vào.”
Khang Lan Anh: “Sao mày lại ác độc như vậy.”
“Chị, kệ đi.” Giản Hiểu Huy lên tiếng.
Làm sao cô có thể mặc kệ, kéo tay áo Giản Hiểu Huy lên đưa tới trước mặt khang Lan Anh: “Đừng chỉ đánh như gãi ngứa như vậy, phải đánh lến mức thế này mới được.”
Khang Lan Anh bàng hoàng nhìn xuống cánh tay đầy những mảng xanh tím, còn có vài vết tàn thuốc dí vào đã biến thành sẹo kia.
Giản Hiểu Huy không ngờ Giản Nhất lại biết chuyện này, vội vàng kéo ống tay áo xuống.
Nhưng lại bị Khang Lan Anh ngăn lại, kéo cánh tay cậu ta truy vấn: “Hiểu Huy, đây là sao? Tại sao lại như vậy hả?”
Giản Hiểu Huy giãy dụa muốn rút cánh tay lại.
“Có phải lúc đánh nhau bị thương không? Tao đã cấm mày không được đánh nhau, sao mày không nghe? Hả!” Khang lan Anh bốc hỏa lại muốn mắng người.
Giản Hiểu Huy lười mở miệng giải thích.
Vì vậy Giản Nhất tiếp lời: “Mợ này, Hiểu Huy chưa từng đánh nhau, đều là bị người ta đánh, những vết thương cũ vết thương mới này đềy là người khác gây ra.”
Bị đánh?
Khang Lan Anh ngẩn ra, ngẩng phắt đầu hỏi Giản Hiểu Huy: “Sao lại bị đánh? Không phải tại mày đánh nhau sao?”
Giản Hiểu Huy không lên tiếng.
Giản Nhất nói thêm: “Đó là do hai người nghĩ vậy, không phải sự thật.”
Khang Lan Anh bàng hoàng hỏi Giản Hiểu Huy: “Giản Nhất nói thật không? Mày không đánh nhau mà luôn bị người khác đánh, ai đánh? Bị ai đánh?”
“Không có việc gì.” Giản Hiểu Huy muốn rút tay về, vẫn bị Khang Lan Anh túm chặt.
Không có ai đau lòng cho con trai mình hơn người mẹ, Khang Lan Anh kéo tay áo Giản Hiểu Huy lên, nhìn những vết thương có mới có cũ kia, cũng không rảnh truy hỏi “hung thủ” là ai nữa, vành mắt đỏ lên: “Sao lại như vậy, hả, sao lại thành như vậy?” Sau đó nước mắt liền chảy ra.
“Là đứa khốn kiếp nào? Đánh con trai tôi làm gì? Có đau không?”
Giản Hiểu Huy trước kia vẫn luôn hâm mộ mẹ nhà người khác thấu tình đạt lý, ghét bỏ Khang Lan Anh tố chất kém, thô bỉ, không để bà xuất hiện trước mặt bạn bè của mình, khi nói chuyện với bà đều không nhìn thẳng mặt. Nhưng giờ khắc này, Khang Lan Anh túm chặt tay cậu rơi nước mắt khóc bù lu bù loa, lải nhải dò hỏi, thanh âm vừa lớn vốn từ lại ít, vẫn làm đáy lòng cậu ta trở nên mềm mại, đột nhiên cảm thấy mẹ mình không đáng ghét đến vậy.
Giản Nhất đứng một bên quan sát, vành mắt cũng ửng đỏ.
Lạc Nham nghiêng đầu nhìn cô, trong lòng xẹt qua một tia khác thường.
Cách đó không xa, Tần phu nhân chứng kiến tất cả, ánh mắt chuyển từ Giản Hiểu Huy sang Giản Nhất.
Giản Hiểu Huy và Cố Tiểu Đồng nhìn người phụ nữ xa lạ không biết phải làm gì.
Tần phu nhân thản nhiên đối diện Giản Nhất, liếc thấy Lạc Nham thì hơi bất ngờ, nghĩ đến Lạc Nham khá thích đồ ngọt nên nhanh chóng lấy lại vẻ tự nhiên hỏi: “Lạc Nham cũng ở đây à.”
Anh mỉm cười chào hỏi: “Dì nhỏ.”
“Đến đây mua bánh ngọt?”
Tần phu nhân vẫn treo nụ cười trên mặt, xem ra bà ta khá ưng ý với đưa cháu bên ngoại này, nhưng lại nghe Lạc Nham nói: “Vâng, cửa hàng này cũng có một nửa của cháu”, nhanh chóng khiến nét tươi cười của bà ta cứng đờ.
“Cửa hàng của cháu?” Tần phu nhân không tin nổi hỏi lại.
“Vâng, cháu và Giản Nhất mỗi người một nửa.” Lạc Nham cười thản nhiên.
Cùng Giản Nhất mỗi người một nửa, bà ta chợt chuyển ánh mắt sang Giản Nhất.
Cô đã không còn sợ Tần phu nhân như lúc trước, vì nể mặt Lạc Nham, cùng sự tu dưỡng của bản thân mình, lịch sự chào hỏi: “Chào dì.”
Tần phu nhân không thoải mái chút nào, tại sao Lạc Nham lại có quan hệ với Giản Nhất? Lại còn hợp tác mở Like.Giản buôn bán, Lạc Nham điên rồi sao? Ngực bà ta nghẹn một cỗ tức giận không có chỗ trút, vừa tức vừa giận Lạc Nham.
Không thèm quan tâm đến người khác, bà ta đi thẳng vào tiệm hai tầng ngồi bên cửa sổ lầu hai, gọi cà phê và đồ ngọt lên, quan sát tình hình bên dưới.
Dưới lầu, bốn người vẫn vây quanh chiếc bàn nhỏ mà ngồi.
“Chị ơi, em không muốn viết nữa.” Cố Tiểu Đồng đột nhiên ngẩng đầu.
“Vậy em muốn làm gì?” Giản Nhất nhẹ nhàng hỏi.
“Em muốn nghịch cát.”
“Anh chơi với em.” Giản Hiểu Huy xung phong nhận việc.
Giản Nhất cười nói: “Đi đi, đừng chạy quá xa, cũng không được đi với người lạ, nhớ dẫn cẩu cẩu theo nhé.”
“Dạ.” Cố Tiểu Đồng thả cây bút xuống chạy tới bãi cát cách cửa hàng không xa, Giản Hiểu Huy vội vàng chạy theo sau. Chiếc bàn bây giờ chỉ còn lại Giản Nhất và Lạc Nham, ánh mặt trời ấm áp chiếu xuống chiếc ô che nắng, hai người ngồi đó không nói gì. Một lát sau hai người đồng thời ngẩng đầu nhìn đối phương.
Giản Nhất hỏi: “Anh biết dì anh sẽ qua đây à?”
Lạc Nham gật đầu.
“Tần Hữu Bân lại có chuyện gì sao?”
“Nghe Tiếu Tiếu nói, hôm qua Hữu Bân về nhà náo loạn với dì một trận, bình thường buổi tối ăn cơm xong sẽ học bài, nhưng hôm qua không ăn cũng không đọc sách, sáng sớm không dậy, khóa trái cửa nằm trong phòng.” Lạc Nham kể lại đầu đuôi.
Giản Nhất thở dài, trẻ con biết cách hành hạ bản thân để chống đối cha mẹ mình, tuy rằng ấu trĩ nhưng rất hữu hiệu, dù sao đại đa số cha mẹ trên đời đều đau con mình.
Giản Nhất lại hỏi: “Cho nên, anh đoán bà ấy sẽ đến tìm tôi?”
“Ừ.”
“Muốn tới làm chỗ dựa cho tôi à?”
Anh nhìn thẳng vào mắt cô nói đúng.
Giản Nhất cười: “Cảm ơn.”
“Không có gì.” Thật ra chỉ nói vài câu đơn giản nhưng anh vẫn thấy Giản Nhất thật sự có sức hút, rõ ràng chỉ là cô gái mới mười tám tuổi tại sao lại khiến người ta rung động là thế nào đây? Mỗi cái giơ tay nhấc chân đều mang theo khí chất trầm ổn nhìn thấu thế sự, nét dịu dàng quyến rũ tinh tế xuất phát từ nội tâm.
“Không sợ tôi và dì anh sẽ tranh cãi với nhau sao?” Giản Nhất nổi tính trêu chọc.
“Có tôi ở đây, sẽ không.”
“Nhỡ đâu?”
“Đều phải dựa vào bản lĩnh của hai người.”
Giản Nhất cười rộ lên, sau đó đứng dậy: “Tôi phải ra trận đây.”
“Từ đã.” Lạc Nham đề nghị: “Tôi dẫn em lên.”
“Không cần.” Cô đè bả vai anh lại: “Anh cứ ngồi đi, tự tôi lên được.”
Dưa quang anh thoáng nhìn qua đầu ngón tay thon dài đang đặt trên vai mình, tuy rằng cách một lớp áo nhưng thông qua vai, nơi nào đó trong lòng vẫn như bị thiêu đốt nóng rực.
“Tôi đi đây.” Giản nhất thu tay lại, đi vào cửa tiệm.
Lạc nham vẫn ngồi đó, duỗi tay chạm nhẹ vào đầu vai nơi Giản Nhất đã chạm qua, khóe miệng giương lên ý cười nhẹ nhàng, anh nghiêng đầu nhìn về phía cửa tiệm hai tầng.
Giản Nhất đi lên cầu thang, liếc mắt đã nhìn thấy Tần phu nhân ngồi bên cạnh cửa sổ. Bà ta tựa hồ như đã biết Giản Nhất đến, đuôi mắt nhướng lên liếc cô một cái.
Giản Nhất không kiêu ngạo không xiểm nịnh đi đến trước mặt Tần phu nhân, nể mặt Lạc Nham và Tần hữu Bân, cô lấy tư thái của một tiểu bối, lễ phép đối đãi với bà ta: “Dì Tần.”
Tần phu nhân ngẩn người, ấn tượng cuối cùng Giản Nhất để lại trong lòng bà ta là một mái tóc Smart* cùng sự to gan lớn mật của cô. Cho nên vẫn luôn không có thiện cảm, thậm chí xem thường cô, nhưng cử chỉ của Giản Nhất lúc này lại khiến bà ta phải lau mắt mà nhìn, bà nói: “Ngồi đi.”
“Cảm ơn.” Giản Nhất ngồi xuống.
“Bà chủ, cô uống gì không?” Một nam phục vụ ưa nhìn đi lên hỏi.
Giản Nhất thong dong nói: “Một ly trà sữa, cảm ơn nhé.”
Đáy mắt Tần phu nhân hơi lóe, bà chủ? Thật đúng là chủ cửa hàng này.
“Vâng.” Nam phục vụ rời đi, chỉ một lát sau đã quay lại, bưng một ly trà sữa tinh xảo lại đây.
Giản Nhất nói cảm ơn rồi quay đầu nhìn Tần phu nhân.
Bà ta rũ mi quấy cà phê trong ly: “Cháu thật sự thay đổi rồi?”
“Vì phá sản rồi.” Giản Nhất thản nhiên.
Tim Tần phu nhân nhói một cái, ngước mắt nhìn Giản Nhất.
Giản Nhất miệng mỉm cười nhưng ánh mắt lại trầm tĩnh, thật sự rất khác với trước kia rất nhiều, đến cả diện mạo cũng không giống, bà ta thực sự hoài nghi đây có phải Giản Nhất hay không? Nhưng lại chính là cô.
“Cháu hận tôi?” Tần phu nhân hỏi thẳng.
Giản Nhất hỏi lại: “Dì thử nói xem?”
“Cháu biết tôi tới vì việc gì?”
“Dì tìm đến mợ tôi muốn đánh tiếng, còn không phải để tôi đến gặp dì sao?” Giản Nhất lại lần nữa hỏi ngược lại.
Tần phu nhân á khẩu không nói nên lời, đối diện với ánh mắt của Giản Nhất bà ta có thể cảm nhận được sự thù địch của cô, trái tim chợt run rẩy. Trước kia bà cũng không thật sự hiểu rõ Giản Nhất, cho nên lúc này không khỏi kinh ngạc tự hỏi đây mới là con người thật của cô sao?
Một lúc sau bà mới lên tiếng: “Đúng vậy.”
“Vì Tần Hữu Bân?” Giản Nhất hỏi.
“Không sai.”
“Muốn tôi cách xa cậu ta?”
“Đúng.”
“Dựa vào đâu?” Cô nhẹ giọng hỏi, thanh âm nhỏ nhẹ càng làm Tần phu nhân bất an, bà lấy tư thế cao ngạo bước vào cửa hàng này, đến lúc này đột nhiên phát hiện bản thân đang ở thế bất lợi.
“Dựa vào…”
“Dựa vào việc có thể làm Cố gia phá sản, dựa vào việc dì có thể lần nữa khiến Like.Giản biến mất?”
Tần phu nhân sửng sốt, nhìn thẳng vào Giản Nhất.
Cô lại nói: “Bây giờ có phải dì đang rất bất an không?”
“Sợ tôi sẽ dùng “Tần Hữu Bân” để trả thù dì?”
Tần phu nhân rùng mình một cái, mở to hai mắt nhìn Giản Nhất, đúng vậy, Giản Nhất nói hoàn toàn đúng, bà sợ cô tổn thương Tần Hữu Bân, đứa con trai ngoan ngoãn mà bà hết mực thương yêu, không ai có thể làm nó chịu một tia thương tổn nào.
Giản Nhất: “Dì Tần này, nếu nói hai chúng ta đang đánh một ván cờ, người ở thế cờ xấu là dì, không phải tôi. Với tính cách bướng bỉnh và đơn thuần của Tần Hữu Bân, dì cho rằng nhiều tiền có thể hủy hoại tôi, nhưng dì có thể hủy được tình cảm cố chấp và sự tùy hứng của cậu ta không? Tôi biết rõ trong lòng dì, toàn thế giới này cũng không quan trọng bằng con trai dì, hủy hoại tôi chỉ là chuyện nhỏ, đúng không?”
Tần phu nhân cả kinh, nháy mắt sắc mặt tái nhợt, nhìn thẳng vào Giản Nhất.
Giản Nhất bưng ly lên uống một ngụm trà sữa, nghe thấy Tần phu nhân gằn từng chữ: “Tôi sẽ trả lại Cố thị cho các người.”
“Có ích gì đâu?”
Tần phu nhân ngẩn người.
Giản Nhất ngẩng đầu: “Ba tôi đã nằm viện, đến giờ vẫn chưa tỉnh.”
“Chuyện này trách tôi?”
“Không trách, nhưng tôi sẽ không tha thứ cho dì.”
“Vậy cháu muốn gì?”
Giản Nhất đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống nói: “Tôi chỉ muốn yên bình học tập, sau đó thi đại học, nỗ lực giúp người nhà tôi có cuộc sống thật tốt, tất cả những chuyện này, liên quan gì đến dì?”
Tần phu nhân bàng hoàng.
Giản Nhất xoay người đi xuống lầu.
Một lúc sau, bà mới xuống đứng dậy, chậm rãi đi khỏi phố đại học, trợ lý kiêm trài xế đang đậu xe đợi ở đầu phố, trông thấy sắc mặt bà ta khó coi liền hỏi: “Tần tổng, bà có sao không?”
Tần phu nhân không nói gì.
“Tần tổng, hay là tôi kiếm vài người đến dạy dỗ Giản Nhất một chút.”
“Không được đụng đến cô ta! Sau này cũng vậy!” Bà ta đột nhiên quát lớn.
Trợ lý hoảng sợ, rũ đầu ngồi vào trong xe, hơn nửa ngày vẫn không bình tĩnh lại.
Nhơ lại câu Giản Nhất đã nói “Tôi chỉ muốn yên bình học tập, sau đó thi đại học, nỗ lực giúp người nhà tôi có cuộc sống thật tốt, tất cả những chuyện này, liên quan gì đến dì?”
Tần phu nhân nhắm hai mắt lại, Giản Nhất đã không còn thích Tần Hữu Bân nhưng bà lại hết lần này tới lần khác làm những chuyện yêu thiêu thân, kiên quyết ghép hai người vào một chỗ, cô không tha thứ cũng không chủ động cởi bỏ khúc mắc với Tần Hữu Bân, đây chính là muốn tra tấn bà ta, nhưng bà lại bất lực không thể làm gì được, giờ khắc này Tần phu nhân cảm thấy mình đã nhìn nhận mọi việc quá phiến diện.
Trước kia Giản Nhất chỉ quá thích Tần Hữu Bân, bà không nên chèn ép Cố Trường Dũng quyết liệt như vậy.
Nỗi thống khổ dâng đầy mặt, bỗng nhiên bà nghĩ đến Khang Lan Anh, vội vàng rút điện thoại ra bấm gọi đi, nhưng không có người bắt máy, bà căng thẳng nói: “Quay lại phố đại học.” Vừa xuống xe đã đi thẳng đến tiệm Like.Giản hai tầng.
Từ xa trông thấy Khang Lan Anh đang đứng trong khoảng đất trống trước tiệm bánh, bên cạnh có có đám người Giản Nhất và Lạc Nham.
Bà vội vàng bước qua, nghe thấy giọng nói của Khang Lan Anh đang phân trần: “Hiểu Huy, sao con lại không tin mẹ chứ? Mẹ làm sao có thể hại Giản Nhất?”
“Mẹ đừng giả vờ nữa.” Giản Hiểu Huy khinh thường: “Những gì mẹ và mẹ của Tần Hữu Bân nói, con đều nghe thấy hết. Mẹ thành thật thừa nhận đi.”
Khang Lan Anh cắn răng, duỗi tay đánh lên người Giản Hiểu Huy: “Hiểu Huy, cái đồ không biết cố gắng, tao làm thế là vì ai, vì ai hả! Ngày nào cũng ngửa tay xin tiền, tao lấy đầu ra tiền, biết học phí bây giờ của mày bao nhiêu không, tiền ăn, tiền ở thì sao? Mày còn đánh người ta biết phải đền bao nhiêu tiền không hả?”
Khang Lan Anh vừa mắng vừa đánh lên người, lên đầu Giản Hiểu Huy, cậu ta phải lấy hai tay che đầu không hé răng cãi lại.
Dọa Cố Tiểu Đồng vùi mặt vào đùi Lạc Nham, anh duỗi tay nhẹ nhàng xoa đầu cô bé ý bảo đừng sợ. Lúc này cô bé mới biết mình dựa nhầm người, vội vàng đứng thẳng, mở to mắt nhìn Khang Lan Anh đánh Giản Hiểu Huy.
Lạc Nham: “…”
Giản Nhất quay đầu nhỏ giọng hỏi: “Tiểu Đồng, nhìn thấy mợ dạy dỗ ca ca em có sợ không?”
Cố Tiểu Đồng lắc đầu.
“…Nhưng cẩu cẩu sợ đấy, em mang nó vào tiệm tìm mẹ đi nhé.”
“Dạ được.”
“Đi đi.”
Vì thế cô bé cúi đầu nói: “Cẩu cẩu, chúng ta về nhà thôi”, rồi dẫn tiểu bạch vào trong tiệm tìm mẹ Giản.
Giản Nhất dời mắt sang Khang Lan Anh, bà ta vẫn còn đánh Giản Hiểu Huy, Giản Nhất liền cao giọng: “Mợ đánh đi, đánh chết Hiểu Huy đi.”
Khang Lan Anh lập tức dừng tay, quắc mắt nhìn Giản Nhất: “Mày nói gì?”
“Tôi nói mợ đánh mạnh tay vào.”
Khang Lan Anh: “Sao mày lại ác độc như vậy.”
“Chị, kệ đi.” Giản Hiểu Huy lên tiếng.
Làm sao cô có thể mặc kệ, kéo tay áo Giản Hiểu Huy lên đưa tới trước mặt khang Lan Anh: “Đừng chỉ đánh như gãi ngứa như vậy, phải đánh lến mức thế này mới được.”
Khang Lan Anh bàng hoàng nhìn xuống cánh tay đầy những mảng xanh tím, còn có vài vết tàn thuốc dí vào đã biến thành sẹo kia.
Giản Hiểu Huy không ngờ Giản Nhất lại biết chuyện này, vội vàng kéo ống tay áo xuống.
Nhưng lại bị Khang Lan Anh ngăn lại, kéo cánh tay cậu ta truy vấn: “Hiểu Huy, đây là sao? Tại sao lại như vậy hả?”
Giản Hiểu Huy giãy dụa muốn rút cánh tay lại.
“Có phải lúc đánh nhau bị thương không? Tao đã cấm mày không được đánh nhau, sao mày không nghe? Hả!” Khang lan Anh bốc hỏa lại muốn mắng người.
Giản Hiểu Huy lười mở miệng giải thích.
Vì vậy Giản Nhất tiếp lời: “Mợ này, Hiểu Huy chưa từng đánh nhau, đều là bị người ta đánh, những vết thương cũ vết thương mới này đềy là người khác gây ra.”
Bị đánh?
Khang Lan Anh ngẩn ra, ngẩng phắt đầu hỏi Giản Hiểu Huy: “Sao lại bị đánh? Không phải tại mày đánh nhau sao?”
Giản Hiểu Huy không lên tiếng.
Giản Nhất nói thêm: “Đó là do hai người nghĩ vậy, không phải sự thật.”
Khang Lan Anh bàng hoàng hỏi Giản Hiểu Huy: “Giản Nhất nói thật không? Mày không đánh nhau mà luôn bị người khác đánh, ai đánh? Bị ai đánh?”
“Không có việc gì.” Giản Hiểu Huy muốn rút tay về, vẫn bị Khang Lan Anh túm chặt.
Không có ai đau lòng cho con trai mình hơn người mẹ, Khang Lan Anh kéo tay áo Giản Hiểu Huy lên, nhìn những vết thương có mới có cũ kia, cũng không rảnh truy hỏi “hung thủ” là ai nữa, vành mắt đỏ lên: “Sao lại như vậy, hả, sao lại thành như vậy?” Sau đó nước mắt liền chảy ra.
“Là đứa khốn kiếp nào? Đánh con trai tôi làm gì? Có đau không?”
Giản Hiểu Huy trước kia vẫn luôn hâm mộ mẹ nhà người khác thấu tình đạt lý, ghét bỏ Khang Lan Anh tố chất kém, thô bỉ, không để bà xuất hiện trước mặt bạn bè của mình, khi nói chuyện với bà đều không nhìn thẳng mặt. Nhưng giờ khắc này, Khang Lan Anh túm chặt tay cậu rơi nước mắt khóc bù lu bù loa, lải nhải dò hỏi, thanh âm vừa lớn vốn từ lại ít, vẫn làm đáy lòng cậu ta trở nên mềm mại, đột nhiên cảm thấy mẹ mình không đáng ghét đến vậy.
Giản Nhất đứng một bên quan sát, vành mắt cũng ửng đỏ.
Lạc Nham nghiêng đầu nhìn cô, trong lòng xẹt qua một tia khác thường.
Cách đó không xa, Tần phu nhân chứng kiến tất cả, ánh mắt chuyển từ Giản Hiểu Huy sang Giản Nhất.
Tác giả :
Thủy Tinh Phỉ Thúy Nhục