Thiếu Nữ Hai Mươi Tám Tuổi
Chương 34: Tìm đối tác
Lạc Nham đi vào Like.Giản, trước cửa tiệm là một đội ngũ dài đang xếp hàng, không ít người ghé mắt nhìn về phía anh, đối với giá trị nhan sắc này không khỏi bật ra tiếng tán thưởng.
Lạc Nham đứng ở cuối hàng, lướt qua những đầu tóc đen đông đúc phía trước cũng không nhìn thấy được Giản Nhất, nhưng ba cô gái phía sau lại đỏ mặt lén nhìn anh.
“Bạn học, có thể thêm Wechat không?” Một cô gái mạnh dạn tiến lên hỏi.
Lạc Nham: “Tôi không phải bạn học.”
Cô gái cũng không bận tâm, hỏi lại: “Anh có Wechat không?”
“Có.”
“Có thể thêm bạn tốt không?”
“Xin lỗi, không thể.” Lạc Nham mỉm cười tuấn tú, ngữ khí nhẹ nhàng cho dù là lời cự tuyệt cũng không làm ba cô gái thất vọng, ngược lại càng thêm có cảm tình. Dư quang liếc thấy tiểu mập mạp Cố Tiểu Đồng đang ngồi trước cửa tiệm, anh mỉm cười nói xin lỗi ba cô gái lần nữa rồi đi đến chỗ Cố Tiểu Đồng.
Chưa tới trước mặt Cố Tiểu Đồng, tiểu bạch cầu như đã sớm cảm nhận được, thân thể run lên.
“Tiểu Đồng.” Anh gọi một tiếng.
Cố Tiểu Đồng vội ôm lấy cả người cún con bím tóc rực rỡ, ngẩng khuôn mặt nhỏ lăm lăm nhìn Lạc Nham, anh ngồi xổm xuống đối mặt với Cố Tiểu Đồng, cô bé hơi hạ tầm mắt lại tiếp tục nhìn anh.
“Tiểu Đồng, còn nhớ anh là ai không?” Lạc Nham thấp giọng hỏi.
“Anh là anh trai của Cầu cầu.” Tiểu Đồng ngọng nghịu nói.
“…Đúng rồi.” Lạc Nham lặp lại: “Anh trai của Cầu cầu.”
“Mua đồ ngọt phải xếp hàng nha.” Cố Tiểu Đồng ôm chặt tiểu bạch cầu, như sợ anh sẽ bắt mất cún con mang đi.
“Anh không đến để mua đồ ngọt.”
“Vậy anh làm gì?”
“Tìm chị gái em.”
“Tìm chị em làm gì ạ?”
“Có việc.”
“Chị gái em đang bận lắm, không có thời gian nói chuyện với anh đâu.” Cố Tiểu Đồng trả lời.
Lạc Nham bật cười, đôi mắt nhìn Cố Tiểu Đồng càng thêm phần ôn nhu: “Vậy anh chờ đến khi chị em hết bận mới tìm cô ấy nói chuyện, được chưa?”
“Được ạ.” Cố Tiểu Đồng ngoan ngoãn đồng ý.
Anh tìm thấy một cái ghế nhỏ bên cạnh Cố Tiểu Đồng, duỗi tay chỉ: “Anh có thể ngồi đây chờ được không?”
“Có thể.”
“Cảm ơn.” Lạc Nham ngồi xuống bên cạnh Cố Tiểu Đồng, còn tưởng rằng cô bé sẽ ôm tiểu bạch cầu đi thông báo với Giản Nhất con người đến tìm, nhưng không hề có, Cố Tiểu Đồng chỉ ngồi đó gắt gao ôm lấy cầu cầu, nhìn anh chằm chằm khoảng 2 phút mười lăm giây mới dời đi.
Sau đó cô bé móc một khối bánh quy từ túi áo ra, ăn từng miếng nhỏ, cũng đút cho cầu cầu một miếng. Vụn bánh quy bị rớt xuống quần áo lại lấy tay nhặt lên bỏ miệng nhai chậm rãi, thong thả đắc ý. Thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn chằm chằm Lạc Nham, lấy một miếng bánh quy cuối cùng trong túi ra, duỗi tay mập mạp hỏi: “Anh trai, anh ăn không?”
Lạc Nham: “…..”
“Tiểu Đồng.” Một tiếng gọi nhẹ nhàng của Giản Nhất từ trong tiệm truyền đến.
Cô bé lập tức bế cầu cầu lên, hướng mặt vào trong tiệm đáp: “Chị ơi, em ở đây.”
Lạc Nham cũng vội đứng lên, còn tưởng Giản Nhất trong khoảnh khắc sẽ bước ra, không khỏi cảm thấy khẩn trương, ai ngờ lại chỉ nghe thấy giọng nói: “Lại đây uống nước.”
“Dạ.” Cố Tiểu Đồng ôm cầu cầu đi vào trong tiệm, đến khi trở ra lần nữa, trong miệng đã ngậm bình sữa đựng nước sôi để nguội, ôm cầu cầu vào ngực chậm rãi ngồi xuống ghế nhựa, nghiêm túc uống nước, cầu cầu nằm phục trên đùi cô bé ngoan ngoãn.
Sau một lúc, bàn tay nhỏ nắm lấy bình sữa đưa cho Lạc Nham: “Anh trai, anh uống nước không?”
Bình sữa…
Lạc Nham nhịn không được đỡ trán.
Cứ như thế Giản Nhất bận rộn tới khi mặt trời xuống núi, Lạc Nham cũng chờ cho tới khi mặt trời lặn mới thấy cô bước ra khỏi tiệm. Giản Nhất nhìn thấy một cao một thấp đứng bên cạnh bồn hoa theo dõi đám nhỏ chơi đùa mà giật mình: “Lạc tiên sinh, sao anh lại ở đây? Anh đến mua cà phê à? Thật xin lỗi, hôm nay anh tới đã chậm đồ bán hết mất rồi.”
Lạc Nham cũng không nói mình đợi ở chỗ này từ trưa, mà nói: “Không sao.”
“Ngại quá, nếu lần sau muốn mua, anh cứ nhắn qua Wechat trước, tôi sẽ giữ lại cho anh.”
“Được.” Lạc Nham vì bản thân được xếp vào ‘trường hợp đặc biệt’ mà âm thầm vui vẻ.
Giây tiếp theo, Giản Nhất khom lưng bế Cố Tiểu Đồng lên nói: “Tiểu Đồng, có đói không?”
“Đói ạ.”
“Chúng ta đi ăn cơm nhé?”
“Vâng ạ.”
Giản Nhất nói tạm biệt với Lạc Nham, quay đầu liền bế Cố Tiểu Đồng đi, tiểu bạch cầu cũng chạy như điên ở phía sau.
“Giản Nhất.” Lạc Nham gọi với theo.
Cô quay đầu lại nhìn anh, lúc này màn đêm đã buông xuống, những ánh đèn đường rực rỡ phả lên người Lạc Nham, càng tôn lên vẻ đạo mạo, đĩnh đạc đẹp mắt.
“Tôi tìm cô có chút việc.” Lạc Nham nói, thanh âm còn rất dễ nghe.
“Bây giờ?”
“Ừ.”
Giản Nhất nhìn Cố Tiểu Đồng trong ngực một cái, lại thấy trong tiệm cũng không bận rộn, cô sờ sờ khuôn mặt nhỏ nói: “Em dẫn theo cẩu cẩu đi về trước, mẹ đã hâm xong cơm rồi.”
“Còn chị thì sao?”
“Chị với anh trai cầu cầu có việc cần nói.” Khi nói câu này, giọng nói của cô nhỏ chỉ đủ để hai người nghe thấy: “Chị sẽ nhanh trở lại.”
“Vậy được, chị thơm thơm em.”
Giản Nhất mỉm cười hôn một cái lên mặt cô bé, đặt Cố Tiểu Đồng xuống đất nhìn cô bé dẫn tiểu bạch cẩu chạy vào trong tiệm, sau đó mới quay đầu thân thiện cười nói với Lạc Nham: “Có chuyện gì vậy?”
Lạc Nham nhìn cô, trên người mặc bộ quần áo làm việc, một cô gái chưa thành niên vẻ mặt còn vương lại chút non nớt, thế nhưng quanh người lại lộ ra khí chất thành thục, tất thảy hợp lại càng tăng thêm sức hấp dẫn. Những sợi tóc lộ ra dưới chiếc mũ đầu bếp hình tam giác chứng minh cho một ngày bận rộn của cô, Lạc Nham hỏi: “Đã tìm thấy người hợp tác mở rộng cửa hàng rồi à?”
Giản Nhất giật mình, nghĩ chắc có lẽ Lạc Nham đã nhìn thấy trên bảng thông tin, thành thật thừa nhận: “Còn chưa.”
“Nếu tôi hợp tác với cô thì thế nào?” Lạc Nham không vòng vo mà nói thẳng ý định.
Giản Nhất ngẩn người nhìn anh một lúc mới lấy lại giọng mình: “Anh?”
“Đúng vậy, tôi.”
“Vì cái gì?”
“Bởi vì cảm thấy sẽ kiếm được tiền.” Lạc Nham mỉm cười.
Giản Nhất cũng cười, hiện tại đã quen thuộc với Lạc Nham hơn, mỗi ngày anh đều gọi đồ ngọt, khi cô đến giao hàng vừa vặn đều ở nhà, đôi khi là cô chạy xe đạp điện đến mang theo Tiểu Đồng, đôi khi sẽ đi một mình cũng sẽ gặp anh, cách một hàng rào sắt nói hai câu, lúc này cô cho rằng anh đang nói đùa: “Tôi cũng thấy có thể kiếm tiền.”
“Tôi rất nghiêm túc.” Lạc Nham thu lại tươi cười, ngữ khí đúng đắn.
Giản Nhất giật mình.
“Yêu cầu bao nhiêu tiền, tôi có thể đầu tư.” Anh lại nói thêm.
Giản Nhất bây giờ mới tin lời Lạc Nham nói là thật: “Điều kiện của tôi rất cao.” Trên thực tế, từ khi cô dán quảng cáo tìm kiếm đối tác đến nay, không ít người đến cố vấn tỏ ý muốn hợp tác đầu tư, nhưng lại vì điều kiện hà khắc của Giản Nhất mà quay đầu, cô đang dần từ bỏ ý định tìm người hợp tác, không ngờ Lạc Nham lại tìm tới cửa.
“Không sao.” Anh nói xong dừng lại một chút, vì phòng cho Giản Nhất cảm thấy bụng dạ mình khó lường, tuy rằng sự thật chính là như vậy, nhưng anh vẫn nói thêm: “Miễn là lợi tức cao hơn số tiền đã đổ vào.”
Giản Nhất ngẩn người nhìn anh.
“Tôi cũng có một điều kiện, tất cả các món đồ ngọt về sau tôi đặt đều được miễn phí.” Lạc Nham nói.
“Chỉ có vậy?” Giản Nhất hỏi.
“Chỉ có vậy.”
Giản Nhất lại hỏi: “Không cần nghe qua điều kiện của tôi sao?”
“Lợi tức sẽ cao hơn tiền đầu tư của tôi chứ?” Lạc Nham hỏi.
“Sẽ.”
“Vậy thì tôi cũng không quan tâm những thứ khác.” Lạc Nham nói: “Dù sao còn tốt hơn là để tiền bỏ không.”
Lúc này trong đầu Giản Nhất xuất hiện hai câu. Thứ nhất – có tiền, muốn làm gì thì làm. Thứ hai – Kẻ ngốc lắm tiền.
Trông thấy vẻ mặt Giản Nhất lộ vẻ do dự.
Lạc Nham bồi thêm: “Cô không muốn? Vậy thì quên đi.”
“Không, không phải.” Giản Nhất vội vàng ngăn lại, trời mới biết để tìm được một đối tác như này có bao nhiêu may mắn, đôi mắt trong veo của Giản Nhất ánh lên tia quyến rũ, cô nhìn Lạc Nham nói: “Anh là muốn mượn việc đầu tư để giúp tôi sao?”
Nội tâm Lạc Nham lay động, rõ ràng là vậy nhưng lại phủ nhận: “Không phải, chủ yếu là tôi ham được miễn phí đồ ngọt thôi.”
Giản Nhất cười, mi mắt cong cong, khóe miệng nhếch lên, đặc biệt ấm áp dưới ánh đèn đường mờ ảo. Lạc Nham nhìn đến ngây ngẩn, chờ khi ra khỏi trung tâm phố đại học, trong đầu anh vẫn còn lưu lại gương mặt tươi cười của Giản Nhất. Trở lại tiểu khu Quân Lan liền cầm bút chì nhanh chóng phác họa lại nụ cười có tác dụng chữa lành, quyến rũ chết người kia của Giản Nhất.
Cùng lúc đó, Giản Nhất cũng đem tin tốt này báo cho mẹ Giản.
Mẹ Giản khiếp sợ: “Thật sao?”
“Thật ạ.”
“Vậy nếu như chúng ta làm ăn thua lỗ, cậu ta đầu tư nhiều tiền….”
“Mẹ à, số tiền đó với chúng ta là nhiều, nhưng với người ta lại không là gì cả, ngày mai con sẽ bắt đầu thảo luận hợp đồng, lợi nhuận chung đương nhiên sẽ kéo theo rủi ro chung, còn những vấn đề khác, về sau cũng sẽ bàn bạc rõ ràng, không lừa già dối trẻ.”
Mẹ Giản gật đầu: “Vậy thì tốt, vật thì tốt.”
Giản Nhất ngược lại mỉm cười nói: “Chúng ta cũng chuẩn bị đóng cửa đi mẹ.”
“Ừ được.”
Hai người cùng nhau làm tốt công tác chuẩn bị cho bánh ngọt, ngày mai chỉ cần thực hiện những bước sau dùng, lại là một ngày khác khi các loại đồ ngọt đã bán hết sớm, nhiều người không mua được bánh ngọt trong một lần ở Like.Giản.
Mẹ con ba người đến bệnh viện ngồi một tiếng, trở lại Cố gia đã tám giờ tối.
Một ngày của Giản Nhất khá nhiều việc, cuối tuần lại thường ngủ nướng nên khi vừa về đến nhà, cô liền ôm Cố Tiểu Đồng đi tắm, sau đó lên giường nằm, Cố Tiểu Đồng chơi với cún con một lúc đến khi mệt mới nói với Giản Nhất: “Chị ơi, em muốn ngủ.”
“Ngủ đi.” Giản Nhất ôm chầm lấy tiểu mập mạp.
Cô bé ghé vào ngực Giản Nhất chỉ giây lát đã ngủ say.
Mẹ Giản đi vào bế Cố Tiểu Đồng vào giữa.
Giản Nhất đặt cuốn sách xuống nói với mẹ Giản về chuyện Cố Trường Dũng, xác suất tỉnh lại của ba Cố tăng thêm mười phần trăm, cả một buổi tối khóe miệng mẹ Giản đều mang theo ý cười. Giản Nhất bỗng nhiên nhớ đến thời điểm mình vừa mới xuyên tới nơi này, đám đòi nợ tìm tới cửa, ba Cố cật lực ngăn cản quyết không để bọn đòi nợ vào nhà dọa mẹ Giản và Tiểu Đồng sợ hãi, đủ để thấy Cố Trường Dũng yêu thương mẹ Giản nhường nào.
Ở cùng mẹ Giản thời gian dài, Giản Nhất cũng cảm nhận được tình cảm của bà dành cho ba Cố. Dù bận rộn đến đâu, mỗi ngày bà vẫn chừa một ít thời gian chạy xe đến bệnh viện chăm sóc ba Cố, giúp ông thay quần áo, lau người, cùng ông nói chuyện. Giản Nhất vốn không biết bà vẫn thường xuyên đi thăm ba Cố, đều là hộ sĩ nói cho cô biết, nói rằng mặc dù mẹ Giản chỉ đến một chút rồi phải đi, nhưng bà vẫn sẽ đến.
Chỉ cần mẹ Giản đến, tình trạng của ba Cố sẽ vô thức mà tốt lên một chút. Vào lúc này, cô nhìn thấy bà vui mừng vì cơ hội tỉnh lại của ba Cố tăng lên, trái tim cô cũng rất ngọt ngào.
“Giản Nhất, hôm nay đừng đọc sách nữa, ngủ sớm một chút đi con, cố gắng nghỉ ngơi.” Giản Lệnh Hoa mỉm cười nhắc nhở.
“Vâng, mẹ cũng nghỉ sớm đi.”
“Được.”
Giản Nhất vươn tay tắt đèn, chui vào trong chăn. Thời tiết ngày càng trở lạnh, nằm trong chăn vẫn thấy lạnh run, cô hơi nghiêng người đã đụng phải cơ thể ấm nóng mềm như bông của Cố Tiểu Đồng, cô vén lại đầu chăn một chút, sau đó ôm cả người mùi thơm nhàn nhạt của Cố Tiểu Đồng vào ngực, từ từ ngủ say.
Sáng ngày hôm sau khi Giản Nhất tỉnh lại, mẹ Giản đã nấu cơm trong bếp, còn Cố Tiểu Đồng đang ôm bình sữa uống ngon lành trong sân, chơi đá bóng cùng tiểu bạch cầu.
Giản Nhất dụi mắt, đứng đậy đi rửa mặt.
Cô vừa rửa mặt xong di động đã vang lên, là Tiểu Chu gọi đến, mới há miệng đã gào lên: “Giản Nhất, trời mịa!”
Lạc Nham đứng ở cuối hàng, lướt qua những đầu tóc đen đông đúc phía trước cũng không nhìn thấy được Giản Nhất, nhưng ba cô gái phía sau lại đỏ mặt lén nhìn anh.
“Bạn học, có thể thêm Wechat không?” Một cô gái mạnh dạn tiến lên hỏi.
Lạc Nham: “Tôi không phải bạn học.”
Cô gái cũng không bận tâm, hỏi lại: “Anh có Wechat không?”
“Có.”
“Có thể thêm bạn tốt không?”
“Xin lỗi, không thể.” Lạc Nham mỉm cười tuấn tú, ngữ khí nhẹ nhàng cho dù là lời cự tuyệt cũng không làm ba cô gái thất vọng, ngược lại càng thêm có cảm tình. Dư quang liếc thấy tiểu mập mạp Cố Tiểu Đồng đang ngồi trước cửa tiệm, anh mỉm cười nói xin lỗi ba cô gái lần nữa rồi đi đến chỗ Cố Tiểu Đồng.
Chưa tới trước mặt Cố Tiểu Đồng, tiểu bạch cầu như đã sớm cảm nhận được, thân thể run lên.
“Tiểu Đồng.” Anh gọi một tiếng.
Cố Tiểu Đồng vội ôm lấy cả người cún con bím tóc rực rỡ, ngẩng khuôn mặt nhỏ lăm lăm nhìn Lạc Nham, anh ngồi xổm xuống đối mặt với Cố Tiểu Đồng, cô bé hơi hạ tầm mắt lại tiếp tục nhìn anh.
“Tiểu Đồng, còn nhớ anh là ai không?” Lạc Nham thấp giọng hỏi.
“Anh là anh trai của Cầu cầu.” Tiểu Đồng ngọng nghịu nói.
“…Đúng rồi.” Lạc Nham lặp lại: “Anh trai của Cầu cầu.”
“Mua đồ ngọt phải xếp hàng nha.” Cố Tiểu Đồng ôm chặt tiểu bạch cầu, như sợ anh sẽ bắt mất cún con mang đi.
“Anh không đến để mua đồ ngọt.”
“Vậy anh làm gì?”
“Tìm chị gái em.”
“Tìm chị em làm gì ạ?”
“Có việc.”
“Chị gái em đang bận lắm, không có thời gian nói chuyện với anh đâu.” Cố Tiểu Đồng trả lời.
Lạc Nham bật cười, đôi mắt nhìn Cố Tiểu Đồng càng thêm phần ôn nhu: “Vậy anh chờ đến khi chị em hết bận mới tìm cô ấy nói chuyện, được chưa?”
“Được ạ.” Cố Tiểu Đồng ngoan ngoãn đồng ý.
Anh tìm thấy một cái ghế nhỏ bên cạnh Cố Tiểu Đồng, duỗi tay chỉ: “Anh có thể ngồi đây chờ được không?”
“Có thể.”
“Cảm ơn.” Lạc Nham ngồi xuống bên cạnh Cố Tiểu Đồng, còn tưởng rằng cô bé sẽ ôm tiểu bạch cầu đi thông báo với Giản Nhất con người đến tìm, nhưng không hề có, Cố Tiểu Đồng chỉ ngồi đó gắt gao ôm lấy cầu cầu, nhìn anh chằm chằm khoảng 2 phút mười lăm giây mới dời đi.
Sau đó cô bé móc một khối bánh quy từ túi áo ra, ăn từng miếng nhỏ, cũng đút cho cầu cầu một miếng. Vụn bánh quy bị rớt xuống quần áo lại lấy tay nhặt lên bỏ miệng nhai chậm rãi, thong thả đắc ý. Thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn chằm chằm Lạc Nham, lấy một miếng bánh quy cuối cùng trong túi ra, duỗi tay mập mạp hỏi: “Anh trai, anh ăn không?”
Lạc Nham: “…..”
“Tiểu Đồng.” Một tiếng gọi nhẹ nhàng của Giản Nhất từ trong tiệm truyền đến.
Cô bé lập tức bế cầu cầu lên, hướng mặt vào trong tiệm đáp: “Chị ơi, em ở đây.”
Lạc Nham cũng vội đứng lên, còn tưởng Giản Nhất trong khoảnh khắc sẽ bước ra, không khỏi cảm thấy khẩn trương, ai ngờ lại chỉ nghe thấy giọng nói: “Lại đây uống nước.”
“Dạ.” Cố Tiểu Đồng ôm cầu cầu đi vào trong tiệm, đến khi trở ra lần nữa, trong miệng đã ngậm bình sữa đựng nước sôi để nguội, ôm cầu cầu vào ngực chậm rãi ngồi xuống ghế nhựa, nghiêm túc uống nước, cầu cầu nằm phục trên đùi cô bé ngoan ngoãn.
Sau một lúc, bàn tay nhỏ nắm lấy bình sữa đưa cho Lạc Nham: “Anh trai, anh uống nước không?”
Bình sữa…
Lạc Nham nhịn không được đỡ trán.
Cứ như thế Giản Nhất bận rộn tới khi mặt trời xuống núi, Lạc Nham cũng chờ cho tới khi mặt trời lặn mới thấy cô bước ra khỏi tiệm. Giản Nhất nhìn thấy một cao một thấp đứng bên cạnh bồn hoa theo dõi đám nhỏ chơi đùa mà giật mình: “Lạc tiên sinh, sao anh lại ở đây? Anh đến mua cà phê à? Thật xin lỗi, hôm nay anh tới đã chậm đồ bán hết mất rồi.”
Lạc Nham cũng không nói mình đợi ở chỗ này từ trưa, mà nói: “Không sao.”
“Ngại quá, nếu lần sau muốn mua, anh cứ nhắn qua Wechat trước, tôi sẽ giữ lại cho anh.”
“Được.” Lạc Nham vì bản thân được xếp vào ‘trường hợp đặc biệt’ mà âm thầm vui vẻ.
Giây tiếp theo, Giản Nhất khom lưng bế Cố Tiểu Đồng lên nói: “Tiểu Đồng, có đói không?”
“Đói ạ.”
“Chúng ta đi ăn cơm nhé?”
“Vâng ạ.”
Giản Nhất nói tạm biệt với Lạc Nham, quay đầu liền bế Cố Tiểu Đồng đi, tiểu bạch cầu cũng chạy như điên ở phía sau.
“Giản Nhất.” Lạc Nham gọi với theo.
Cô quay đầu lại nhìn anh, lúc này màn đêm đã buông xuống, những ánh đèn đường rực rỡ phả lên người Lạc Nham, càng tôn lên vẻ đạo mạo, đĩnh đạc đẹp mắt.
“Tôi tìm cô có chút việc.” Lạc Nham nói, thanh âm còn rất dễ nghe.
“Bây giờ?”
“Ừ.”
Giản Nhất nhìn Cố Tiểu Đồng trong ngực một cái, lại thấy trong tiệm cũng không bận rộn, cô sờ sờ khuôn mặt nhỏ nói: “Em dẫn theo cẩu cẩu đi về trước, mẹ đã hâm xong cơm rồi.”
“Còn chị thì sao?”
“Chị với anh trai cầu cầu có việc cần nói.” Khi nói câu này, giọng nói của cô nhỏ chỉ đủ để hai người nghe thấy: “Chị sẽ nhanh trở lại.”
“Vậy được, chị thơm thơm em.”
Giản Nhất mỉm cười hôn một cái lên mặt cô bé, đặt Cố Tiểu Đồng xuống đất nhìn cô bé dẫn tiểu bạch cẩu chạy vào trong tiệm, sau đó mới quay đầu thân thiện cười nói với Lạc Nham: “Có chuyện gì vậy?”
Lạc Nham nhìn cô, trên người mặc bộ quần áo làm việc, một cô gái chưa thành niên vẻ mặt còn vương lại chút non nớt, thế nhưng quanh người lại lộ ra khí chất thành thục, tất thảy hợp lại càng tăng thêm sức hấp dẫn. Những sợi tóc lộ ra dưới chiếc mũ đầu bếp hình tam giác chứng minh cho một ngày bận rộn của cô, Lạc Nham hỏi: “Đã tìm thấy người hợp tác mở rộng cửa hàng rồi à?”
Giản Nhất giật mình, nghĩ chắc có lẽ Lạc Nham đã nhìn thấy trên bảng thông tin, thành thật thừa nhận: “Còn chưa.”
“Nếu tôi hợp tác với cô thì thế nào?” Lạc Nham không vòng vo mà nói thẳng ý định.
Giản Nhất ngẩn người nhìn anh một lúc mới lấy lại giọng mình: “Anh?”
“Đúng vậy, tôi.”
“Vì cái gì?”
“Bởi vì cảm thấy sẽ kiếm được tiền.” Lạc Nham mỉm cười.
Giản Nhất cũng cười, hiện tại đã quen thuộc với Lạc Nham hơn, mỗi ngày anh đều gọi đồ ngọt, khi cô đến giao hàng vừa vặn đều ở nhà, đôi khi là cô chạy xe đạp điện đến mang theo Tiểu Đồng, đôi khi sẽ đi một mình cũng sẽ gặp anh, cách một hàng rào sắt nói hai câu, lúc này cô cho rằng anh đang nói đùa: “Tôi cũng thấy có thể kiếm tiền.”
“Tôi rất nghiêm túc.” Lạc Nham thu lại tươi cười, ngữ khí đúng đắn.
Giản Nhất giật mình.
“Yêu cầu bao nhiêu tiền, tôi có thể đầu tư.” Anh lại nói thêm.
Giản Nhất bây giờ mới tin lời Lạc Nham nói là thật: “Điều kiện của tôi rất cao.” Trên thực tế, từ khi cô dán quảng cáo tìm kiếm đối tác đến nay, không ít người đến cố vấn tỏ ý muốn hợp tác đầu tư, nhưng lại vì điều kiện hà khắc của Giản Nhất mà quay đầu, cô đang dần từ bỏ ý định tìm người hợp tác, không ngờ Lạc Nham lại tìm tới cửa.
“Không sao.” Anh nói xong dừng lại một chút, vì phòng cho Giản Nhất cảm thấy bụng dạ mình khó lường, tuy rằng sự thật chính là như vậy, nhưng anh vẫn nói thêm: “Miễn là lợi tức cao hơn số tiền đã đổ vào.”
Giản Nhất ngẩn người nhìn anh.
“Tôi cũng có một điều kiện, tất cả các món đồ ngọt về sau tôi đặt đều được miễn phí.” Lạc Nham nói.
“Chỉ có vậy?” Giản Nhất hỏi.
“Chỉ có vậy.”
Giản Nhất lại hỏi: “Không cần nghe qua điều kiện của tôi sao?”
“Lợi tức sẽ cao hơn tiền đầu tư của tôi chứ?” Lạc Nham hỏi.
“Sẽ.”
“Vậy thì tôi cũng không quan tâm những thứ khác.” Lạc Nham nói: “Dù sao còn tốt hơn là để tiền bỏ không.”
Lúc này trong đầu Giản Nhất xuất hiện hai câu. Thứ nhất – có tiền, muốn làm gì thì làm. Thứ hai – Kẻ ngốc lắm tiền.
Trông thấy vẻ mặt Giản Nhất lộ vẻ do dự.
Lạc Nham bồi thêm: “Cô không muốn? Vậy thì quên đi.”
“Không, không phải.” Giản Nhất vội vàng ngăn lại, trời mới biết để tìm được một đối tác như này có bao nhiêu may mắn, đôi mắt trong veo của Giản Nhất ánh lên tia quyến rũ, cô nhìn Lạc Nham nói: “Anh là muốn mượn việc đầu tư để giúp tôi sao?”
Nội tâm Lạc Nham lay động, rõ ràng là vậy nhưng lại phủ nhận: “Không phải, chủ yếu là tôi ham được miễn phí đồ ngọt thôi.”
Giản Nhất cười, mi mắt cong cong, khóe miệng nhếch lên, đặc biệt ấm áp dưới ánh đèn đường mờ ảo. Lạc Nham nhìn đến ngây ngẩn, chờ khi ra khỏi trung tâm phố đại học, trong đầu anh vẫn còn lưu lại gương mặt tươi cười của Giản Nhất. Trở lại tiểu khu Quân Lan liền cầm bút chì nhanh chóng phác họa lại nụ cười có tác dụng chữa lành, quyến rũ chết người kia của Giản Nhất.
Cùng lúc đó, Giản Nhất cũng đem tin tốt này báo cho mẹ Giản.
Mẹ Giản khiếp sợ: “Thật sao?”
“Thật ạ.”
“Vậy nếu như chúng ta làm ăn thua lỗ, cậu ta đầu tư nhiều tiền….”
“Mẹ à, số tiền đó với chúng ta là nhiều, nhưng với người ta lại không là gì cả, ngày mai con sẽ bắt đầu thảo luận hợp đồng, lợi nhuận chung đương nhiên sẽ kéo theo rủi ro chung, còn những vấn đề khác, về sau cũng sẽ bàn bạc rõ ràng, không lừa già dối trẻ.”
Mẹ Giản gật đầu: “Vậy thì tốt, vật thì tốt.”
Giản Nhất ngược lại mỉm cười nói: “Chúng ta cũng chuẩn bị đóng cửa đi mẹ.”
“Ừ được.”
Hai người cùng nhau làm tốt công tác chuẩn bị cho bánh ngọt, ngày mai chỉ cần thực hiện những bước sau dùng, lại là một ngày khác khi các loại đồ ngọt đã bán hết sớm, nhiều người không mua được bánh ngọt trong một lần ở Like.Giản.
Mẹ con ba người đến bệnh viện ngồi một tiếng, trở lại Cố gia đã tám giờ tối.
Một ngày của Giản Nhất khá nhiều việc, cuối tuần lại thường ngủ nướng nên khi vừa về đến nhà, cô liền ôm Cố Tiểu Đồng đi tắm, sau đó lên giường nằm, Cố Tiểu Đồng chơi với cún con một lúc đến khi mệt mới nói với Giản Nhất: “Chị ơi, em muốn ngủ.”
“Ngủ đi.” Giản Nhất ôm chầm lấy tiểu mập mạp.
Cô bé ghé vào ngực Giản Nhất chỉ giây lát đã ngủ say.
Mẹ Giản đi vào bế Cố Tiểu Đồng vào giữa.
Giản Nhất đặt cuốn sách xuống nói với mẹ Giản về chuyện Cố Trường Dũng, xác suất tỉnh lại của ba Cố tăng thêm mười phần trăm, cả một buổi tối khóe miệng mẹ Giản đều mang theo ý cười. Giản Nhất bỗng nhiên nhớ đến thời điểm mình vừa mới xuyên tới nơi này, đám đòi nợ tìm tới cửa, ba Cố cật lực ngăn cản quyết không để bọn đòi nợ vào nhà dọa mẹ Giản và Tiểu Đồng sợ hãi, đủ để thấy Cố Trường Dũng yêu thương mẹ Giản nhường nào.
Ở cùng mẹ Giản thời gian dài, Giản Nhất cũng cảm nhận được tình cảm của bà dành cho ba Cố. Dù bận rộn đến đâu, mỗi ngày bà vẫn chừa một ít thời gian chạy xe đến bệnh viện chăm sóc ba Cố, giúp ông thay quần áo, lau người, cùng ông nói chuyện. Giản Nhất vốn không biết bà vẫn thường xuyên đi thăm ba Cố, đều là hộ sĩ nói cho cô biết, nói rằng mặc dù mẹ Giản chỉ đến một chút rồi phải đi, nhưng bà vẫn sẽ đến.
Chỉ cần mẹ Giản đến, tình trạng của ba Cố sẽ vô thức mà tốt lên một chút. Vào lúc này, cô nhìn thấy bà vui mừng vì cơ hội tỉnh lại của ba Cố tăng lên, trái tim cô cũng rất ngọt ngào.
“Giản Nhất, hôm nay đừng đọc sách nữa, ngủ sớm một chút đi con, cố gắng nghỉ ngơi.” Giản Lệnh Hoa mỉm cười nhắc nhở.
“Vâng, mẹ cũng nghỉ sớm đi.”
“Được.”
Giản Nhất vươn tay tắt đèn, chui vào trong chăn. Thời tiết ngày càng trở lạnh, nằm trong chăn vẫn thấy lạnh run, cô hơi nghiêng người đã đụng phải cơ thể ấm nóng mềm như bông của Cố Tiểu Đồng, cô vén lại đầu chăn một chút, sau đó ôm cả người mùi thơm nhàn nhạt của Cố Tiểu Đồng vào ngực, từ từ ngủ say.
Sáng ngày hôm sau khi Giản Nhất tỉnh lại, mẹ Giản đã nấu cơm trong bếp, còn Cố Tiểu Đồng đang ôm bình sữa uống ngon lành trong sân, chơi đá bóng cùng tiểu bạch cầu.
Giản Nhất dụi mắt, đứng đậy đi rửa mặt.
Cô vừa rửa mặt xong di động đã vang lên, là Tiểu Chu gọi đến, mới há miệng đã gào lên: “Giản Nhất, trời mịa!”
Tác giả :
Thủy Tinh Phỉ Thúy Nhục