Thiếu Niên Tu Chân Xuyên Qua Cơ Giáp
Chương 116
Ninh Hữu nhìn thấy tình trạng bên chỗ Kỳ Tĩnh, trong lòng vừa động, linh lực trong cơ thể cũng chảy xuôi cuồn cuộn.
Tu vi của cậu quả nhiên cũng khôi phục rồi.
Xem ra sau khi từ trong ảo cảnh kia thoát ra, cái gọi là bí cảnh này sẽ không hề áp chế bọn họ nữa.
Ninh Hữu một bên cảm thụ linh lực đã lâu chưa cảm nhận của mình, một bên quan sát tình huống bên Kỳ Tĩnh và yêu hồ bên. Một người một yêu đánh đến khí thế hừng hực, nhưng thực rõ ràng Kỳ Tĩnh chiếm thượng phong, Ninh Hữu liền yên lòng. Trước kia không có quan sát kỹ càng, nhưng giờ gần như chỉ trong mấy chiêu, Kỳ Tĩnh đã để lộ ra thực lực so với cậu không phân cao thấp, thế nhưng đã là Trúc Cơ. Ninh Hữu kinh ngạc phi thường, tư chất của cậu ở trong Tu Chân giới đã thuộc thượng thừa rồi, lại trải qua gần tám mươi năm mới có thể Trúc Cơ. Mà Kỳ Tĩnh tới thế giới này nhiều nhất cũng chỉ một năm mà thôi, tại sao thực lực đã kinh người như vậy?
Bên này Ninh Hữu đang suy tư, bên kia Kỳ Tĩnh đã giải quyết xong rồi.
Hồ yên nguyên bản hùng hùng hổ hổ, hiện tại đã suy sụp nằm trên mặt đất, khóe miệng thấm huyết, trước mắt buồn bã.
"Ngươi nếu hiện tại tự tiêu tán, còn có thể bước vào luân hồi sớm ngày đầu thai", Ninh Hữu thở dài, "Nếu còn muốn ra tay với chúng ta nữa, thì sẽ chỉ là một kết cục hồn phi phách tán mà thôi."
Bởi vì tràng ảo cảnh này, hiện tại Ninh Hữu đối với con hồ yêu này cũng rất là đồng cảm giống như bản thân cũng bị vậy, tự nhiên hy vọng hắn có thể trải qua tốt một chút. Chẳng qua tiền đề phải là con hồ yêu này không lại đối nghịch với bọn họ nữa, Ninh Hữu chẳng sợ lại có thêm bao nhiêu lòng đồng tình đi nữa, cũng sẽ không lấy an nguy của mình và Kỳ Tĩnh ra làm tiền đặt cược.
Hồ yêu cười bi thảm, trong miệng lại nôn ra một ngụm máu to, "Những người đó đều sớm đã tiến vào luân hồi, ta làm sao có thể tìm được bọn họ đây? Đã không thể báo thù, đầu thai lại có ý nghĩa gì chứ? Huống chi, nhân gian toàn là hạng người bội tình vong ân như thế, ai có thể chịu được, lại một đời nữa ta không chừng sẽ chết thảm hơn ấy."
Kỳ Tĩnh cũng lười công kích nữa, đôi tay vòng trước ngực, dựa vào bên cạnh tường, khinh thường nói, "Ngươi bất quá chỉ là một lần gặp phải người không tốt, liền đắp lên tất cả mọi người cái tội danh vong ân bội tình, ngươi có phải là quá tự đề cao rồi hay không vậy? Ấn theo những gì ngươi nói, trên đời này tất cả mọi người đều là bị người bên cạnh hại chết rồi sao?"
Kỳ Tĩnh không có tiếp tục nói tiếp, nhưng ánh mắt anh nhìn về phía hồ yêu lại lộ ra một cổ ý vị "Suy nghĩ quá nhiều chính là bệnh" nồng đậm.
So với Kỳ Tĩnh, Ninh Hữu lại bình thản hơn nhiều, "Thế gian rộng lớn muôn vàn, ngươi gặp được chẳng qua chỉ là một góc trong đó mà thôi, nếu kẻ thù đã chết, cần gì phải tiếp tục chấp nhất nữa đây? Trên đời này có vong ân phụ nghĩa, có nhân tình đạm bạc, nhưng cũng có tình thâm nghĩa trọng. Sao không buông chấp niệm ra, tự mình đi tìm nhân sinh mới?"
Hồ yêu sắc mặt dao động, cuối cùng cắn chặt răng, "Nếu như thế, ta liền thử một lần vậy."
Nói xong, hồ yêu liền nhắm hai mắt lại, thân hình bỗng dưng nhạt đi, cuối cùng biến mất không thấy nữa.
"Em hà tất phải khách khí với hắn như vậy?", Kỳ Tĩnh nói, "Nếu không phải là vì thấy không đánh lại ta, hắn đâu sẽ ngoan ngoãn tiến vào luân hồi như vậy chớ? Chỉ sợ đã sớm lấy hai người chúng ta ra để hả giận rồi."
Ninh Hữu liếc mắt nhìn anh, "Thứ như sát nghiệt, tự nhiên là có thể ít đi một chút thì nên ít đi một chút, huống hồ siêu độ vong hồn còn gia tăng công đức đấy. Sau này lúc độ kiếp tự nhiên có thể nhẹ nhàng hơn một chút."
Kỳ Tĩnh đối với mấy thứ này hiểu biết không nhiều lắm, chỉ đành gật gật đầu, tỏ vẻ mình đã nhớ kỹ.
"Nói lại, hiện tại tu vi của anh là giai đoạn gì rồi?", Ninh Hữu hỏi.
Kỳ Tĩnh giả ngu, "Cái gì giai đoạn gì?"
Ninh Hữu hừ lạnh một tiếng, xoay người liền đi, lúc này Kỳ Tĩnh mới nóng nảy, ba ba muốn đem Ninh Hữu ôm vào trong ngực, hiện tại tu vi của Ninh Hữu đã khôi phục, đâu thể nào tùy anh được nữa, linh lực cả người chấn động, liền đẩy Kỳ Tĩnh ra ngoài.
"Hiện tại tu vi của ta vừa mới đạt tới giai đoạn Trúc Cơ", Kỳ Tĩnh nhanh chóng nói, sợ Ninh Hữu đi xa, "Vừa rồi là đùa chơi em thôi mà, đừng coi là thật chứ."
Ninh Hữu chống cằm trầm tư, xem ra tu vi của Kỳ Tĩnh là truyền thừa từ một vị tu chân giả rồi.
"Thành chủ các anh phái anh tới đến tột cùng là làm gì vậy? Để anh đi tới trong điện truyền thừa này lấy bảo bối truyền thừa?", Ninh Hữu nhướng mày hỏi.
Kỳ Tĩnh nghiêm sắc mặt, thanh âm cũng trầm xuống, "Nhiệm vụ thành chủ chúng ta phái cho ta tất nhiên là không thể nói với người khác được."
"Bất quá em cũng không tính là người khác", Kỳ Tĩnh cười, "Tiểu Hữu là tiện nội* của ta, tất nhiên là có thể biết rồi."
*Tiện nội: Từ chỉ vợ mình một cách khiêm tốn
Ninh Hữu khóe miệng co rút, không thể tưởng được mất trí nhớ một cái, mồm mép Kỳ Tĩnh lại càng ngày càng tiện như thế.
"Mau nói!"
"Thành chủ đại nhân phái ta tới chủ yếu là để thăm dò đường, diệt trừ tất cả nguy hiểm, tìm được địa phương truyền thừa, sau đó chờ đợi Thiếu Thành chủ chúng ta tới đây, bảo hộ y tiếp thu truyền thừa", Kỳ Tĩnh nói.
Ninh Hữu hiểu rõ mắt trợn trắng, "Tôi chỉ biết thành chủ các anh không có tốt bụng như vậy mà."
Kỳ Tĩnh lúc này đây thần sắc lại thật sự trầm xuống, "Thành chủ tất nhiên là anh minh thần võ, em không thể nói bậy người được."
"Được rồi được rồi, thành chủ các anh là tốt nhất trên đời này.", Ninh Hữu tuy rằng trong lòng không cho là đúng, nhưng mặt ngoài cũng liên thanh đáp theo.
Trong lời nói của Ninh Hữu có bao nhiêu thiệt tình, Kỳ Tĩnh nghe ra được, lạnh mặt xoay người liền đi. Ninh Hữu đâu thể nào để anh một mình rời đi, nâng bước đi theo. Hiện tại Kỳ Tĩnh không đơn thuần chỉ là mất ký ức, hơn nữa còn đối với kẻ bọn họ gọi là thành chủ kia cực kỳ trung tâm, chỉ sợ nếu thành chủ bảo Kỳ Tĩnh tự sát, Kỳ Tĩnh cũng sẽ làm ngay. Tưởng tượng đến loại tình huống này, tâm Ninh Hữu liền càng ngày càng trầm, cẩn thận cân nhắc giải quyết vấn đề khế ước ám chỉ của Kỳ Tĩnh. Không có ký ức còn tốt, chỉ cần có thể xóa sạch khống chế của thành chủ Vô Danh thành đối với anh, hết thảy liền dễ dàng rồi.
*Editor: Phắc, còn bày trò giận, muốn đổi công, ủng hộ đổi công! 〴⋋_⋌〵
Chính là, đến tột cùng phải làm thế nào mới có thể loại trừ khống chế của thành chủ Vô Danh thành đây?
Ninh Hữu cau mày suy tư, đúng lúc này, Kỳ Tĩnh đột nhiên vươn tay ngăn cản cậu lại.
"Từ từ, phía trước có nguy hiểm."
Một âm thanh cầu cứu thảm thiết quanh quẩn bên trong đoạn đường kia.
"Sao lại thế này?", Ninh Hữu giương mắt nhìn lên, liền nhìn thấy nơi xa một con cự mãng màu đỏ sậm đang chắn trên đoạn đường bọn họ nhất định phải đi qua, thân mình thật lớn đem đoạn đường này tắc nghẽn hoàn toàn, mà cái đầu mãng cực lớn kia lại đối diện với phương hướng của bọn họ, thân thể mấp máy, phảng phất như đang nuốt thứ gì.
Trong một hô hấp, hơi thở màu đen đem vách tường phía trước ăn mòn một mảnh rộng lớn.
"Sao lại là mãng xà nữa?", Ninh Hữu nhíu mày, lúc trước khi bọn họ ở dưới hắc nhai kia đã đụng tới hai con mãng xà rồi, chỉ kém đi vào xà quật* mà thôi, sao tới chỗ truyền thừa điện này lại vẫn đụng phải cái thứ này nữa chứ.
*Xà quật: động rắn
"Em không thích cái thứ này?", Kỳ Tĩnh hỏi.
"Cực kỳ không thích!", Ninh Hữu quyết đoán nói, mỗi một lần nhìn thấy thứ này đều sẽ làm cậu dựng hết lông tơ ngược cả lên, cả người rất không thoải mái.
"Vậy giết nó đi", Kỳ Tĩnh nheo đôi mắt lại, trong mắt hiện lên một tia hàn quang.
Vừa dứt lời, Kỳ Tĩnh liền rút ra bội kiếm của mình, một đạo kim sắc sắc bén đánh qua, xông thẳng về phía mãng xà kia, độ sắc bén phóng tỏa, mặt đất bị lan đến nứt toạc ra, để lại một khe rãnh thật sâu.
Kỳ Tĩnh vừa mới phát ra công kích, con mãng xà thật lớn kia liền mở mắt, đôi mắt đỏ như máu yêu dị phi thường, phảng phất như bắn ra hai đạo quang mang huyết sắc.
Miệng há lớn, phun ra một trận sương mù màu đen, đem đạo kim sắc sắc bén kia ăn mòn không còn một mảnh.
Linh thức Ninh Hữu nhoáng lên, đầu óc một trận phát ngốc, nhanh chóng nhắm hai mắt lại, "Đừng nhìn đôi mắt nó! Đôi mắt nó có công kích linh hồn!"
Kỳ Tĩnh nghe vậy liền giận dữ, quát lên, "Nghiệt súc! Tìm chết!"
Cùng lúc đó, một kiếm ẩn chứa tức giận của Kỳ Tĩnh hung hăng bổ qua.
Mãng xà kia gặp công kích, thân mình rung lên, cực nhanh di động về hướng Kỳ Tĩnh bọn họ, thời điểm bị Kỳ Tĩnh công kích thân mình né tránh tại chỗ, nhưng phần lưng của nó vẫn bị kiếm ý của Kỳ Tĩnh gọt rớt một tầng vảy, tức khắc giận dữ. Ngẩng đầu lên, lộ ra cái mồm bồn máu to, hướng về phía Kỳ Tĩnh thổi ra một tầng sương mù màu đen dày.
Kỳ Tĩnh trốn tránh không kịp, vạt áo bị ăn mòn ra một cái động lớn, mà xung quanh cái động này còn đang tiếp tục tăng lớn. Cũng may Kỳ Tĩnh đúng lúc dùng kiếm chém rớt bộ phận bị ăn mòn, nếu không bị ăn mòn chỉ sợ cũng không chỉ riêng chút này thôi đâu.
Trong chốc lát khi Kỳ Tĩnh trì hoãn, mãng xà đầu sỏ kia cũng đã đi tới phía trước anh, cái mồm bồn máu to dùng sức gập lại, dịch nhầy tuôn trào răng nanh mắt thấy sắp chọc thủng Kỳ Tĩnh, Ninh Hữu phóng ra một cái liệt hỏa cầu lập tức đánh vào trong miệng nó.
Mãng xà kia đau đớn khó nhịn, giống như phát điên đâm đầu sang trái phải.
Trong chớp nhoáng, Kỳ Tĩnh phi thân lên, hướng về phần cổ của nó dùng sức đâm xuống một kiếm, máu tanh hôi bắn toé ra. Mãng xà kích động càng thêm kịch liệt, muốn ném Kỳ Tĩnh bay ra, Kỳ Tĩnh nắm chuôi kiếm thật chặt, tích đủ khí lực, thân kiếm lại lần nữa thâm nhập thêm vài phần.
Một lát sau, thân mình mãng xà kia giãy giụa càng ngày càng yếu, cuối cùng ngừng lại.
Kỳ Tĩnh từ trên người mãng xà nhảy xuống, chặt bỏ một khối thịt rắn, sau đó liền đem thi thể mãng xà thu vào trong nhẫn không gian của mình, toàn bộ đường đi lập tức được khai thông.
Ước chừng qua mười lăm phút, bên trong đường đi phập phù mùi hương nồng đậm.
Ninh Hữu nuốt xuống miếng thịt mãng nướng trong miệng mình, không thể không tán thưởng tay nghề của Kỳ Tĩnh một chút, "Hương vị thật không sai."
Kỳ Tĩnh cũng mồm to cắn một khối, "Mãng xà này tuy chưa khai mở linh trí, nhưng cũng đã tu hành được một chút, thịt này không giống thịt mãng xà bình thường, linh khí nồng đậm, không đơn thuần chỉ là tư vị cực ngon, đối với tu hành cũng rất tốt."
Ninh Hữu gật gật đầu, đem linh khí nuốt xuống cùng thịt mãng xà hấp thu đến trong đan điền, vận chuyển một Tiểu chu thiên xong, tức khắc thần thanh khí sảng.
Ăn uống no đủ, hai người liền chuẩn bị tiếp tục lên đường.
Còn chưa đi được bao xa, Ninh Hữu liền cảm thấy dưới chân dẫm phải một dị vật, cúi đầu nhìn lại, lại là một khối nanh sói, bị một cái dây thừng xuyên qua, thoạt nhìn cực kỳ quen mắt.
"Từ từ!", Ninh Hữu kêu Kỳ Tĩnh ngừng lại, biểu tình trịnh trọng từ trong cổ áo của mình móc ra một cái vòng cổ nanh sói giống như đúc, lẩm bẩm nói, "Cha mẹ của A Nam?"
"Đây là cái gì?", Kỳ Tĩnh nhìn hai cái vòng cổ nanh sói giống nhau như đúc, đặc biệt là cái còn đang treo trên cổ Ninh Hữu, tức khắc có chút không vui, cầm lấy một cái liền muốn mang lên.
*Editor: Ta có thể nói câu "biết ngay mà" không?Ghen với cái vòng, đúng là không có tiền đồ
"Ai! Anh làm gì vậy?", Ninh Hữu còn chưa có phỏng đoán ra cha mẹ A Nam sẽ ở nơi nào, đang trầm tư đây, Kỳ Tĩnh lại tự nhiên gây rối cho cậu mình như vậy, trực tiếp đánh gãy suy nghĩ của cậu.
Nhìn bộ dạng Kỳ Tĩnh như thế nào cũng không đưa cho cậu, Ninh Hữu bất đắc dĩ, "Mới từ trên mặt đất nhặt lên đấy, anh cũng không chê dơ à."
Kỳ Tĩnh nghe vậy lập tức ghét bỏ từ trên cổ kéo ra, Ninh Hữu thuận thế liền đoạt lại, mà tay của Kỳ Tĩnh cũng không nhàn rỗi, đem cái vòng trên cổ Ninh Hữu cầm xuống. Ninh Hữu xem như bị hành động của Kỳ Tĩnh làm cho hoàn toàn hết chỗ nói rồi, "Được rồi, anh thích thì cầm chơi đi."
Kỳ Tĩnh chỗ nào lại đi thích cái vòng cổ nanh sói thoạt nhìn tựa như cái giẻ rách này chứ, nhìn một cái cũng cảm thấy ghét bỏ rồi, chẳng qua cái vòng cổ này tốt xấu gì cũng đã được Ninh Hữu mang theo bên người rất lâu rồi, bên trên còn mang theo nhiệt độ cơ thể Ninh Hữu. Kỳ Tĩnh dứt khoát gắt gao nắm trong lòng bàn tay, thường thường còn dùng lòng bàn tay vuốt ve một chút.
*Editor: Ngây thơ dễ sợ... Trả công nghiêm chỉnh lại cho ta
"Lúc đầu khi tôi tới nơi này gặp một ít phiền toái, nếu không phải là nhờ một đứa nhỏ đã cứu tôi, chỉ sợ hiện tại tôi ngay cả mạng sống cũng không còn nữa", Ninh Hữu nói, "Cái vòng cổ nanh sói trong tay anh kia chính là trước khi tôi rời đi nhóc ấy giao cho tôi, nhờ tôi giúp nhóc ấy tìm kiếm cha mẹ."
"Cái vòng cổ nanh sói mà tôi nhặt được này, chỉ sợ cũng là của cha mẹ nhóc ấy rồi."
Kỳ Tĩnh vừa nghe nói cái này không có quan hệ gì với Ninh Hữu, tức khắc tâm tình tốt hơn nhiều, "Cũng chính là khẳng định cha mẹ nhóc kia đã từng đi qua nơi này."
"Chẳng qua nơi này chính là địa bàn của con mãng xà kia, cha mẹ của đứa nhỏ kia có thể đối kháng được con mãng xà kia sao? Sẽ không bị ăn rồi đi?", Kỳ Tĩnh nói giỡn.
Ninh Hữu lập tức biến đổi sắc mặt, "Nhanh đem thi thể mãng xà kia ra!"
Kỳ Tĩnh cũng nghĩ đến, vẫy tay liền đem mãng xà kia từ trong nhẫn không gian của mình lấy ra, một đao sắc bén bổ xuống, đem bụng mãng xà hoàn toàn mổ ra, mà bên trong thình lình là hai người cả người dính đầy dịch nhầy đang nằm, vừa vặn một nam một nữ.
Ninh Hữu dùng linh thức dò xét một chút, phát hiện bọn họ chỉ là hôn mê, hiện giờ vẫn còn một tia hơi thở, tức khắc tâm liền hạ xuống một nửa.
Kỳ Tĩnh thì lại triệu ra một ít nước từ trong nhẫn không gian, hai bát đổ ập xuống hai người bọn họ, thẳng đến khi đem hai người rửa sạch sẽ.
Ninh Hữu khơi dậy linh khí trong thân thể mình, ngưng đến đầu ngón tay, một cái bắn tay chia ra hai phần phân biệt hoàn toàn đi vào trong thân thể hai người kia. Qua không bao lâu, hai người liền tỉnh lại.
Sau khi phát hiện mình không có chết, hai người đầu tiên là ôm đầu khóc rống một phen, rồi sau đó mới cảm động đến rơi nước mắt nói lời cảm tạ với hai người Ninh Hữu, hô to ân nhân.
Ninh Hữu đem nanh sói trả lại cho bọn họ, rồi sau đó lại đem cái trong tay Kỳ Tĩnh cầm qua, hỏi, "Hai người có biết cái này không?"
Nữ nhân kia một trận khiếp sợ, trong ánh mắt tràn ngập nước mắt, "A Nam, đây là của A Nam! Ân nhân ngài đã gặp qua A Nam sao? Nó hiện tại thế nào rồi?"
"Xác thật là đồ của A Nam không sai", nam nhân kia cũng kích động phi thường.
"Hai người là Lê Hưng và Nhữ Huệ?", Ninh Hữu hỏi.
"Không sai, là chúng ta!", Hai người vội vàng nói.
"Đây là A Nam giao cho ta", Ninh Hữu đem nanh sói giao trên tay Nhữ Huệ, "Nhóc ấy hy vọng các ngươi có thể sớm ngày trở về."
"A Nam cùng Tiểu Nha hiện tại thế nào rồi?", Nhữ Huệ cảm xúc quay cuồng nhịn không được, nháy mắt lệ rơi đầy mặt, "Bọn chúng, bọn chúng có khỏe không?"
Ninh Hữu ngừng một khắc, "Trên thực tế mà nói, không quá tốt, hai đứa nhỏ, sao có thể tự mình chiếu cố tốt được đây?"
Nhữ Huệ oa một tiếng khóc lớn, "A Nam Tiểu Nha, nương thực xin lỗi các con! Nương không nên bỏ lại hai con một mình trong thôn, nương sai rồi!"
"Ân nhân, A Nam cùng Tiểu Nha, bọn chúng, bọn chúng hiện tại vẫn còn ở trong thôn sao? Bọn chúng hiện tại......", Lê Hưng là một đại nam nhân, hiện tại lại đang vì vấn đề đứa nhỏ của mình mà trở nên bù lu bù loa.
Ninh Hữu biết ý tứ của hắn, "Bọn chúng ngoại trừ ăn uống không quá tốt, những cái khác cũng không tệ lắm, hai anh em cảm tình thực tốt, ở trong thôn sống cũng thực vui vẻ, chỉ là đối với các ngươi cực kỳ nhớ mong, chờ đợi các ngươi có thể sớm ngày trở về."
"Tốt quá, vậy là tốt rồi", Lê Hưng ôm lấy thê tử của mình, giúp nàng chà lau nước mắt tuôn ra, sau đó ôm nàng cùng nhau hành một cái đại lễ với Ninh Hữu, "Đa tạ ân cứu mạng của ân nhân, nếu không phải nhờ ngài, chúng ta đã sớm bị mãng xà kia tiêu hóa chết rồi."
Ninh Hữu tránh đi, không tiếp thu đại lễ này của hắn, "A Nam cùng Tiểu Nha cũng đã cứu ta một mạng, các ngươi không cần khách khí như vậy."
Vợ chồng Lê Hưng hai người dưới Ninh Hữu khuyên bảo mà đứng lên, Kỳ Tĩnh lại ném cho bọn họ một khối thịt mãng nướng còn dư lại, sau khi hai người ăn ngấu nghiến xong, cuối cùng cũng khôi phục thể lực, không còn suy yếu giống như trước nữa.
"Các ngươi làm sao lại bị mãng xà kia nuốt vào trong bụng vậy?"
"Chúng ta vốn không phải là người thế giới này, cho nên vẫn luôn muốn tìm một cơ hội trở lại thế giới nguyên lai, sau khi chúng ta từ trấn Mộ Vân đạt được danh ngạch liền tới thành Vô Danh tiến vào trong giao khê bí cảnh này, chỉ vì có thể đạt được đủ tài nguyên, đổi điểm cống hiến, để cho chúng ta sớm chút trở về", Lê Hưng nói, "Chúng ta là tiến vào từ ba năm trước, giữa một lần dò đường, không biết vì sao lại rớt vào một cái không gian kỳ lạ, ở nơi đó chúng ta sống ba năm, muốn đi ra ngoài nhưng có làm sao cũng không tìm được biện pháp đi ra. Chúng ta chỉ có thể chậm rãi tìm kiếm, ngay tại một đoạn thời gian trước, không biết vì sao không gian kia lại đột nhiên vỡ vụn, chúng ta liền từ nơi đó đi ra."
"Chỉ là vận khí của chúng ta không tốt lắm", Lê Hưng cười khổ, "Chúng ta mới vừa từ địa phương kia đi ra, đã rớt tới trước mặt mãng xà này, muốn chạy cũng đã không còn kịp rồi, sau đó liền bị mãng xà này nuốt lấy."
Nghe được Lê Hưng nói cái không gian kia vừa mới vỡ vụn, Kỳ Tĩnh nhướng mày, nghĩ tới cái gì, chẳng qua cũng không có mở miệng.
"Còn chưa thỉnh giáo của tôn tính đại danh hai vị ân nhân?"
"Ta là Ninh Hữu, vị này chính là Kỳ Tĩnh", Ninh Hữu giới thiệu.
Lê Hưng nhìn về phía Kỳ Tĩnh, vừa định làm một cái đại lễ, ánh mắt chạm đến tiêu chí trên quần áo anh, thân mình ngừng lại, ý vị không rõ hỏi, "Ngài là người dưới tọa thành chủ vô danh thanh?"
"Không sai, ta là người dưới tọa thành chủ Thiên Xu"
Lê Hưng rõ ràng có chút không thích hợp, ánh mắt lập loè.
"Có cái gì không đúng sao?", Ninh Hữu đem Lê Hưng kéo qua một bên, nhỏ giọng hỏi.
Lê Hưng đầu tiên là theo phản xạ lắc đầu, rồi sau đó phản ứng lại người trước mặt này là ân nhân cứu mạng của mình, cắn chặt răng, đem tất cả những gì mà mình biết nói ra toàn bộ.
"Ngài tốt nhất là nên cách xa vị đại nhân vừa rồi một chút", Lê Hưng nói, "Vị đại nhân vừa rồi kia là kẻ đứng đầu cửu tinh dưới tọa thành chủ vô danh thanh, thần hồn của anh ta hẳn là bị thành chủ vô danh thanh hạ ấn ký rồi, chỉ trung với thành chủ mà thôi."
"Mà thành chủ Vô Danh thành kia từ trước đến nay luôn không thích có người tiếp cận quá mức với cửu tinh dưới tọa hắn, rất nhiều người có quan hệ tốt với cửu tinh, đều, đều bị cửu tinh tự tay giết......", thời điểm Lê Hưng nói những lời này, giọng nói có chút nghẹn.
Ninh Hữu đột nhiên banh cứng thân thể, "Ngươi làm sao biết được thành chủ Vô Danh thành kia hạ dấu vết trong thần hồn bọn họ?"
"Ta đã từng gặp qua một vị đại nhân, hắn cũng là kẻ đứng đầu cửu tinh, nguyên bản là một người ôn tồn lễ độ, bỗng nhiên lại nhận được một mệnh lệnh đem tất cả những người thân bên cạnh toàn bộ giết chết", thân mình Lê Hưng run lên, vẫn như cũ có chút nghĩ mà sợ, "Nếu không phải lúc ấy ta cùng Nhữ Huệ không ở đó, chỉ sợ cũng đã sớm trúng độc thủ rồi."
"Chờ lúc chúng ta mang theo đồ ăn trở về, chỉ thấy một mảnh huyết tinh, lúc ấy chúng ta còn có một người đồng đội có chút ý thức, y đã đem sự tình vị đại nhân kia động thủ nói cho chúng ta."
"Chuyện thành chủ Vô Danh thành hạ dấu vết với bọn họ là lúc vị đại nhân kia thanh tỉnh chính miệng nói ra, đối với chuyện bị khống chế hắn vẫn có ý thức", Lê Hưng nuốt một ngụm nước miếng, "Hắn đã bị khống chế hơn 5 năm rồi, sau khi đã trải qua đại kiếp nạn sinh tử khôi phục ký ức nguyên bản, sau đó liền muốn chạy thoát ra khỏi thành Vô Danh. Sau đó hắn liền tiến vào giao khê bí cảnh, dần dần tăng thực lực của mình lên. Lúc gặp được chúng ta hắn đã ở trong giao khê bí cảnh này rèn luyện một năm rồi, sau hắn lại đem tất cả những gì mình đã trải qua nói cho chúng ta, bảo chúng ta chớ nên mang hy vọng có thể trở lại quê nhà của mình, cho dù có lấy được đủ tài nguyên đi nữa thì cũng không nên đi đổi cái gọi là điểm cống hiến."
"Một khi đã lấy được danh ngạch, liền sẽ bị thành Vô Danh mời đi đến từ đường bọn chúng, mặt ngoài là mời bọn họ đi nói chuyện, kỳ thật là không biết dùng phương pháp gì khống chế bọn họ."
Ninh Hữu bỗng nhiên rùng mình, cậu nghĩ tới ban đầu bọn họ tiêu uổng phí ba trăm hai tiền để thu được tin tức kia.
Con ma men kia nói, từ đường phủ thành chủ quá lạnh.
Con ma men kia khẳng định là biết gì đó!
Ninh Hữu áp xuống ý nghĩ trong lòng mình, tiếp tục hỏi, "Sau đó thì sao? Ngươi nói người nọ không phải đã thoát ly khỏi khống chế rồi sao, vì cái gì còn sẽ......"
Lê Hưng thấp giọng nói, "Theo vị huynh đệ kia của ta nói, vị đại nhân kia là nhìn người đi theo lấy ra một vật, sau đó liền mất lý trí."
"Ngươi có biết đó là thứ gì không?", Ninh Hữu vội la lên.
Lê Hưng lắc lắc đầu, áy náy nói, "Vị huynh đệ kia của ta sau khi nói lời này với ta xong liền ly thế, những chuyện khác ta không rõ ràng lắm."
Ninh Hữu có chút thất vọng, bất quá cũng may cậu đã biết được manh mối quan trọng rồi, cuối cùng cũng có chút an ủi.
"Hai người đang nói cái gì vậy hả?", Chờ Ninh Hữu trở về, Kỳ Tĩnh hiển nhiên là đã nhẫn nại tới giới hạn rồi, "Thế nhưng còn thiết lập kết giới nữa."
Ninh Hữu cười mạnh, "Không có việc gì, bọn tôi đang giao lưu một chút chuyện của bọn nhóc A Nam Tiểu Nha mà thôi."
Kỳ Tĩnh rõ ràng không tin, "Hai người giao lưu chuyện đám nhỏ của bọn họ, còn phải tránh nương bọn chúng sao?"
Ninh Hữu bởi vì cực kỳ mất mát, cũng không có tâm tình kiếm cớ, chỉ là nói sang chuyện khác, "Anh có biện pháp đưa bọn họ ra ngoài không?"
Tu vi của cậu quả nhiên cũng khôi phục rồi.
Xem ra sau khi từ trong ảo cảnh kia thoát ra, cái gọi là bí cảnh này sẽ không hề áp chế bọn họ nữa.
Ninh Hữu một bên cảm thụ linh lực đã lâu chưa cảm nhận của mình, một bên quan sát tình huống bên Kỳ Tĩnh và yêu hồ bên. Một người một yêu đánh đến khí thế hừng hực, nhưng thực rõ ràng Kỳ Tĩnh chiếm thượng phong, Ninh Hữu liền yên lòng. Trước kia không có quan sát kỹ càng, nhưng giờ gần như chỉ trong mấy chiêu, Kỳ Tĩnh đã để lộ ra thực lực so với cậu không phân cao thấp, thế nhưng đã là Trúc Cơ. Ninh Hữu kinh ngạc phi thường, tư chất của cậu ở trong Tu Chân giới đã thuộc thượng thừa rồi, lại trải qua gần tám mươi năm mới có thể Trúc Cơ. Mà Kỳ Tĩnh tới thế giới này nhiều nhất cũng chỉ một năm mà thôi, tại sao thực lực đã kinh người như vậy?
Bên này Ninh Hữu đang suy tư, bên kia Kỳ Tĩnh đã giải quyết xong rồi.
Hồ yên nguyên bản hùng hùng hổ hổ, hiện tại đã suy sụp nằm trên mặt đất, khóe miệng thấm huyết, trước mắt buồn bã.
"Ngươi nếu hiện tại tự tiêu tán, còn có thể bước vào luân hồi sớm ngày đầu thai", Ninh Hữu thở dài, "Nếu còn muốn ra tay với chúng ta nữa, thì sẽ chỉ là một kết cục hồn phi phách tán mà thôi."
Bởi vì tràng ảo cảnh này, hiện tại Ninh Hữu đối với con hồ yêu này cũng rất là đồng cảm giống như bản thân cũng bị vậy, tự nhiên hy vọng hắn có thể trải qua tốt một chút. Chẳng qua tiền đề phải là con hồ yêu này không lại đối nghịch với bọn họ nữa, Ninh Hữu chẳng sợ lại có thêm bao nhiêu lòng đồng tình đi nữa, cũng sẽ không lấy an nguy của mình và Kỳ Tĩnh ra làm tiền đặt cược.
Hồ yêu cười bi thảm, trong miệng lại nôn ra một ngụm máu to, "Những người đó đều sớm đã tiến vào luân hồi, ta làm sao có thể tìm được bọn họ đây? Đã không thể báo thù, đầu thai lại có ý nghĩa gì chứ? Huống chi, nhân gian toàn là hạng người bội tình vong ân như thế, ai có thể chịu được, lại một đời nữa ta không chừng sẽ chết thảm hơn ấy."
Kỳ Tĩnh cũng lười công kích nữa, đôi tay vòng trước ngực, dựa vào bên cạnh tường, khinh thường nói, "Ngươi bất quá chỉ là một lần gặp phải người không tốt, liền đắp lên tất cả mọi người cái tội danh vong ân bội tình, ngươi có phải là quá tự đề cao rồi hay không vậy? Ấn theo những gì ngươi nói, trên đời này tất cả mọi người đều là bị người bên cạnh hại chết rồi sao?"
Kỳ Tĩnh không có tiếp tục nói tiếp, nhưng ánh mắt anh nhìn về phía hồ yêu lại lộ ra một cổ ý vị "Suy nghĩ quá nhiều chính là bệnh" nồng đậm.
So với Kỳ Tĩnh, Ninh Hữu lại bình thản hơn nhiều, "Thế gian rộng lớn muôn vàn, ngươi gặp được chẳng qua chỉ là một góc trong đó mà thôi, nếu kẻ thù đã chết, cần gì phải tiếp tục chấp nhất nữa đây? Trên đời này có vong ân phụ nghĩa, có nhân tình đạm bạc, nhưng cũng có tình thâm nghĩa trọng. Sao không buông chấp niệm ra, tự mình đi tìm nhân sinh mới?"
Hồ yêu sắc mặt dao động, cuối cùng cắn chặt răng, "Nếu như thế, ta liền thử một lần vậy."
Nói xong, hồ yêu liền nhắm hai mắt lại, thân hình bỗng dưng nhạt đi, cuối cùng biến mất không thấy nữa.
"Em hà tất phải khách khí với hắn như vậy?", Kỳ Tĩnh nói, "Nếu không phải là vì thấy không đánh lại ta, hắn đâu sẽ ngoan ngoãn tiến vào luân hồi như vậy chớ? Chỉ sợ đã sớm lấy hai người chúng ta ra để hả giận rồi."
Ninh Hữu liếc mắt nhìn anh, "Thứ như sát nghiệt, tự nhiên là có thể ít đi một chút thì nên ít đi một chút, huống hồ siêu độ vong hồn còn gia tăng công đức đấy. Sau này lúc độ kiếp tự nhiên có thể nhẹ nhàng hơn một chút."
Kỳ Tĩnh đối với mấy thứ này hiểu biết không nhiều lắm, chỉ đành gật gật đầu, tỏ vẻ mình đã nhớ kỹ.
"Nói lại, hiện tại tu vi của anh là giai đoạn gì rồi?", Ninh Hữu hỏi.
Kỳ Tĩnh giả ngu, "Cái gì giai đoạn gì?"
Ninh Hữu hừ lạnh một tiếng, xoay người liền đi, lúc này Kỳ Tĩnh mới nóng nảy, ba ba muốn đem Ninh Hữu ôm vào trong ngực, hiện tại tu vi của Ninh Hữu đã khôi phục, đâu thể nào tùy anh được nữa, linh lực cả người chấn động, liền đẩy Kỳ Tĩnh ra ngoài.
"Hiện tại tu vi của ta vừa mới đạt tới giai đoạn Trúc Cơ", Kỳ Tĩnh nhanh chóng nói, sợ Ninh Hữu đi xa, "Vừa rồi là đùa chơi em thôi mà, đừng coi là thật chứ."
Ninh Hữu chống cằm trầm tư, xem ra tu vi của Kỳ Tĩnh là truyền thừa từ một vị tu chân giả rồi.
"Thành chủ các anh phái anh tới đến tột cùng là làm gì vậy? Để anh đi tới trong điện truyền thừa này lấy bảo bối truyền thừa?", Ninh Hữu nhướng mày hỏi.
Kỳ Tĩnh nghiêm sắc mặt, thanh âm cũng trầm xuống, "Nhiệm vụ thành chủ chúng ta phái cho ta tất nhiên là không thể nói với người khác được."
"Bất quá em cũng không tính là người khác", Kỳ Tĩnh cười, "Tiểu Hữu là tiện nội* của ta, tất nhiên là có thể biết rồi."
*Tiện nội: Từ chỉ vợ mình một cách khiêm tốn
Ninh Hữu khóe miệng co rút, không thể tưởng được mất trí nhớ một cái, mồm mép Kỳ Tĩnh lại càng ngày càng tiện như thế.
"Mau nói!"
"Thành chủ đại nhân phái ta tới chủ yếu là để thăm dò đường, diệt trừ tất cả nguy hiểm, tìm được địa phương truyền thừa, sau đó chờ đợi Thiếu Thành chủ chúng ta tới đây, bảo hộ y tiếp thu truyền thừa", Kỳ Tĩnh nói.
Ninh Hữu hiểu rõ mắt trợn trắng, "Tôi chỉ biết thành chủ các anh không có tốt bụng như vậy mà."
Kỳ Tĩnh lúc này đây thần sắc lại thật sự trầm xuống, "Thành chủ tất nhiên là anh minh thần võ, em không thể nói bậy người được."
"Được rồi được rồi, thành chủ các anh là tốt nhất trên đời này.", Ninh Hữu tuy rằng trong lòng không cho là đúng, nhưng mặt ngoài cũng liên thanh đáp theo.
Trong lời nói của Ninh Hữu có bao nhiêu thiệt tình, Kỳ Tĩnh nghe ra được, lạnh mặt xoay người liền đi. Ninh Hữu đâu thể nào để anh một mình rời đi, nâng bước đi theo. Hiện tại Kỳ Tĩnh không đơn thuần chỉ là mất ký ức, hơn nữa còn đối với kẻ bọn họ gọi là thành chủ kia cực kỳ trung tâm, chỉ sợ nếu thành chủ bảo Kỳ Tĩnh tự sát, Kỳ Tĩnh cũng sẽ làm ngay. Tưởng tượng đến loại tình huống này, tâm Ninh Hữu liền càng ngày càng trầm, cẩn thận cân nhắc giải quyết vấn đề khế ước ám chỉ của Kỳ Tĩnh. Không có ký ức còn tốt, chỉ cần có thể xóa sạch khống chế của thành chủ Vô Danh thành đối với anh, hết thảy liền dễ dàng rồi.
*Editor: Phắc, còn bày trò giận, muốn đổi công, ủng hộ đổi công! 〴⋋_⋌〵
Chính là, đến tột cùng phải làm thế nào mới có thể loại trừ khống chế của thành chủ Vô Danh thành đây?
Ninh Hữu cau mày suy tư, đúng lúc này, Kỳ Tĩnh đột nhiên vươn tay ngăn cản cậu lại.
"Từ từ, phía trước có nguy hiểm."
Một âm thanh cầu cứu thảm thiết quanh quẩn bên trong đoạn đường kia.
"Sao lại thế này?", Ninh Hữu giương mắt nhìn lên, liền nhìn thấy nơi xa một con cự mãng màu đỏ sậm đang chắn trên đoạn đường bọn họ nhất định phải đi qua, thân mình thật lớn đem đoạn đường này tắc nghẽn hoàn toàn, mà cái đầu mãng cực lớn kia lại đối diện với phương hướng của bọn họ, thân thể mấp máy, phảng phất như đang nuốt thứ gì.
Trong một hô hấp, hơi thở màu đen đem vách tường phía trước ăn mòn một mảnh rộng lớn.
"Sao lại là mãng xà nữa?", Ninh Hữu nhíu mày, lúc trước khi bọn họ ở dưới hắc nhai kia đã đụng tới hai con mãng xà rồi, chỉ kém đi vào xà quật* mà thôi, sao tới chỗ truyền thừa điện này lại vẫn đụng phải cái thứ này nữa chứ.
*Xà quật: động rắn
"Em không thích cái thứ này?", Kỳ Tĩnh hỏi.
"Cực kỳ không thích!", Ninh Hữu quyết đoán nói, mỗi một lần nhìn thấy thứ này đều sẽ làm cậu dựng hết lông tơ ngược cả lên, cả người rất không thoải mái.
"Vậy giết nó đi", Kỳ Tĩnh nheo đôi mắt lại, trong mắt hiện lên một tia hàn quang.
Vừa dứt lời, Kỳ Tĩnh liền rút ra bội kiếm của mình, một đạo kim sắc sắc bén đánh qua, xông thẳng về phía mãng xà kia, độ sắc bén phóng tỏa, mặt đất bị lan đến nứt toạc ra, để lại một khe rãnh thật sâu.
Kỳ Tĩnh vừa mới phát ra công kích, con mãng xà thật lớn kia liền mở mắt, đôi mắt đỏ như máu yêu dị phi thường, phảng phất như bắn ra hai đạo quang mang huyết sắc.
Miệng há lớn, phun ra một trận sương mù màu đen, đem đạo kim sắc sắc bén kia ăn mòn không còn một mảnh.
Linh thức Ninh Hữu nhoáng lên, đầu óc một trận phát ngốc, nhanh chóng nhắm hai mắt lại, "Đừng nhìn đôi mắt nó! Đôi mắt nó có công kích linh hồn!"
Kỳ Tĩnh nghe vậy liền giận dữ, quát lên, "Nghiệt súc! Tìm chết!"
Cùng lúc đó, một kiếm ẩn chứa tức giận của Kỳ Tĩnh hung hăng bổ qua.
Mãng xà kia gặp công kích, thân mình rung lên, cực nhanh di động về hướng Kỳ Tĩnh bọn họ, thời điểm bị Kỳ Tĩnh công kích thân mình né tránh tại chỗ, nhưng phần lưng của nó vẫn bị kiếm ý của Kỳ Tĩnh gọt rớt một tầng vảy, tức khắc giận dữ. Ngẩng đầu lên, lộ ra cái mồm bồn máu to, hướng về phía Kỳ Tĩnh thổi ra một tầng sương mù màu đen dày.
Kỳ Tĩnh trốn tránh không kịp, vạt áo bị ăn mòn ra một cái động lớn, mà xung quanh cái động này còn đang tiếp tục tăng lớn. Cũng may Kỳ Tĩnh đúng lúc dùng kiếm chém rớt bộ phận bị ăn mòn, nếu không bị ăn mòn chỉ sợ cũng không chỉ riêng chút này thôi đâu.
Trong chốc lát khi Kỳ Tĩnh trì hoãn, mãng xà đầu sỏ kia cũng đã đi tới phía trước anh, cái mồm bồn máu to dùng sức gập lại, dịch nhầy tuôn trào răng nanh mắt thấy sắp chọc thủng Kỳ Tĩnh, Ninh Hữu phóng ra một cái liệt hỏa cầu lập tức đánh vào trong miệng nó.
Mãng xà kia đau đớn khó nhịn, giống như phát điên đâm đầu sang trái phải.
Trong chớp nhoáng, Kỳ Tĩnh phi thân lên, hướng về phần cổ của nó dùng sức đâm xuống một kiếm, máu tanh hôi bắn toé ra. Mãng xà kích động càng thêm kịch liệt, muốn ném Kỳ Tĩnh bay ra, Kỳ Tĩnh nắm chuôi kiếm thật chặt, tích đủ khí lực, thân kiếm lại lần nữa thâm nhập thêm vài phần.
Một lát sau, thân mình mãng xà kia giãy giụa càng ngày càng yếu, cuối cùng ngừng lại.
Kỳ Tĩnh từ trên người mãng xà nhảy xuống, chặt bỏ một khối thịt rắn, sau đó liền đem thi thể mãng xà thu vào trong nhẫn không gian của mình, toàn bộ đường đi lập tức được khai thông.
Ước chừng qua mười lăm phút, bên trong đường đi phập phù mùi hương nồng đậm.
Ninh Hữu nuốt xuống miếng thịt mãng nướng trong miệng mình, không thể không tán thưởng tay nghề của Kỳ Tĩnh một chút, "Hương vị thật không sai."
Kỳ Tĩnh cũng mồm to cắn một khối, "Mãng xà này tuy chưa khai mở linh trí, nhưng cũng đã tu hành được một chút, thịt này không giống thịt mãng xà bình thường, linh khí nồng đậm, không đơn thuần chỉ là tư vị cực ngon, đối với tu hành cũng rất tốt."
Ninh Hữu gật gật đầu, đem linh khí nuốt xuống cùng thịt mãng xà hấp thu đến trong đan điền, vận chuyển một Tiểu chu thiên xong, tức khắc thần thanh khí sảng.
Ăn uống no đủ, hai người liền chuẩn bị tiếp tục lên đường.
Còn chưa đi được bao xa, Ninh Hữu liền cảm thấy dưới chân dẫm phải một dị vật, cúi đầu nhìn lại, lại là một khối nanh sói, bị một cái dây thừng xuyên qua, thoạt nhìn cực kỳ quen mắt.
"Từ từ!", Ninh Hữu kêu Kỳ Tĩnh ngừng lại, biểu tình trịnh trọng từ trong cổ áo của mình móc ra một cái vòng cổ nanh sói giống như đúc, lẩm bẩm nói, "Cha mẹ của A Nam?"
"Đây là cái gì?", Kỳ Tĩnh nhìn hai cái vòng cổ nanh sói giống nhau như đúc, đặc biệt là cái còn đang treo trên cổ Ninh Hữu, tức khắc có chút không vui, cầm lấy một cái liền muốn mang lên.
*Editor: Ta có thể nói câu "biết ngay mà" không?Ghen với cái vòng, đúng là không có tiền đồ
"Ai! Anh làm gì vậy?", Ninh Hữu còn chưa có phỏng đoán ra cha mẹ A Nam sẽ ở nơi nào, đang trầm tư đây, Kỳ Tĩnh lại tự nhiên gây rối cho cậu mình như vậy, trực tiếp đánh gãy suy nghĩ của cậu.
Nhìn bộ dạng Kỳ Tĩnh như thế nào cũng không đưa cho cậu, Ninh Hữu bất đắc dĩ, "Mới từ trên mặt đất nhặt lên đấy, anh cũng không chê dơ à."
Kỳ Tĩnh nghe vậy lập tức ghét bỏ từ trên cổ kéo ra, Ninh Hữu thuận thế liền đoạt lại, mà tay của Kỳ Tĩnh cũng không nhàn rỗi, đem cái vòng trên cổ Ninh Hữu cầm xuống. Ninh Hữu xem như bị hành động của Kỳ Tĩnh làm cho hoàn toàn hết chỗ nói rồi, "Được rồi, anh thích thì cầm chơi đi."
Kỳ Tĩnh chỗ nào lại đi thích cái vòng cổ nanh sói thoạt nhìn tựa như cái giẻ rách này chứ, nhìn một cái cũng cảm thấy ghét bỏ rồi, chẳng qua cái vòng cổ này tốt xấu gì cũng đã được Ninh Hữu mang theo bên người rất lâu rồi, bên trên còn mang theo nhiệt độ cơ thể Ninh Hữu. Kỳ Tĩnh dứt khoát gắt gao nắm trong lòng bàn tay, thường thường còn dùng lòng bàn tay vuốt ve một chút.
*Editor: Ngây thơ dễ sợ... Trả công nghiêm chỉnh lại cho ta
"Lúc đầu khi tôi tới nơi này gặp một ít phiền toái, nếu không phải là nhờ một đứa nhỏ đã cứu tôi, chỉ sợ hiện tại tôi ngay cả mạng sống cũng không còn nữa", Ninh Hữu nói, "Cái vòng cổ nanh sói trong tay anh kia chính là trước khi tôi rời đi nhóc ấy giao cho tôi, nhờ tôi giúp nhóc ấy tìm kiếm cha mẹ."
"Cái vòng cổ nanh sói mà tôi nhặt được này, chỉ sợ cũng là của cha mẹ nhóc ấy rồi."
Kỳ Tĩnh vừa nghe nói cái này không có quan hệ gì với Ninh Hữu, tức khắc tâm tình tốt hơn nhiều, "Cũng chính là khẳng định cha mẹ nhóc kia đã từng đi qua nơi này."
"Chẳng qua nơi này chính là địa bàn của con mãng xà kia, cha mẹ của đứa nhỏ kia có thể đối kháng được con mãng xà kia sao? Sẽ không bị ăn rồi đi?", Kỳ Tĩnh nói giỡn.
Ninh Hữu lập tức biến đổi sắc mặt, "Nhanh đem thi thể mãng xà kia ra!"
Kỳ Tĩnh cũng nghĩ đến, vẫy tay liền đem mãng xà kia từ trong nhẫn không gian của mình lấy ra, một đao sắc bén bổ xuống, đem bụng mãng xà hoàn toàn mổ ra, mà bên trong thình lình là hai người cả người dính đầy dịch nhầy đang nằm, vừa vặn một nam một nữ.
Ninh Hữu dùng linh thức dò xét một chút, phát hiện bọn họ chỉ là hôn mê, hiện giờ vẫn còn một tia hơi thở, tức khắc tâm liền hạ xuống một nửa.
Kỳ Tĩnh thì lại triệu ra một ít nước từ trong nhẫn không gian, hai bát đổ ập xuống hai người bọn họ, thẳng đến khi đem hai người rửa sạch sẽ.
Ninh Hữu khơi dậy linh khí trong thân thể mình, ngưng đến đầu ngón tay, một cái bắn tay chia ra hai phần phân biệt hoàn toàn đi vào trong thân thể hai người kia. Qua không bao lâu, hai người liền tỉnh lại.
Sau khi phát hiện mình không có chết, hai người đầu tiên là ôm đầu khóc rống một phen, rồi sau đó mới cảm động đến rơi nước mắt nói lời cảm tạ với hai người Ninh Hữu, hô to ân nhân.
Ninh Hữu đem nanh sói trả lại cho bọn họ, rồi sau đó lại đem cái trong tay Kỳ Tĩnh cầm qua, hỏi, "Hai người có biết cái này không?"
Nữ nhân kia một trận khiếp sợ, trong ánh mắt tràn ngập nước mắt, "A Nam, đây là của A Nam! Ân nhân ngài đã gặp qua A Nam sao? Nó hiện tại thế nào rồi?"
"Xác thật là đồ của A Nam không sai", nam nhân kia cũng kích động phi thường.
"Hai người là Lê Hưng và Nhữ Huệ?", Ninh Hữu hỏi.
"Không sai, là chúng ta!", Hai người vội vàng nói.
"Đây là A Nam giao cho ta", Ninh Hữu đem nanh sói giao trên tay Nhữ Huệ, "Nhóc ấy hy vọng các ngươi có thể sớm ngày trở về."
"A Nam cùng Tiểu Nha hiện tại thế nào rồi?", Nhữ Huệ cảm xúc quay cuồng nhịn không được, nháy mắt lệ rơi đầy mặt, "Bọn chúng, bọn chúng có khỏe không?"
Ninh Hữu ngừng một khắc, "Trên thực tế mà nói, không quá tốt, hai đứa nhỏ, sao có thể tự mình chiếu cố tốt được đây?"
Nhữ Huệ oa một tiếng khóc lớn, "A Nam Tiểu Nha, nương thực xin lỗi các con! Nương không nên bỏ lại hai con một mình trong thôn, nương sai rồi!"
"Ân nhân, A Nam cùng Tiểu Nha, bọn chúng, bọn chúng hiện tại vẫn còn ở trong thôn sao? Bọn chúng hiện tại......", Lê Hưng là một đại nam nhân, hiện tại lại đang vì vấn đề đứa nhỏ của mình mà trở nên bù lu bù loa.
Ninh Hữu biết ý tứ của hắn, "Bọn chúng ngoại trừ ăn uống không quá tốt, những cái khác cũng không tệ lắm, hai anh em cảm tình thực tốt, ở trong thôn sống cũng thực vui vẻ, chỉ là đối với các ngươi cực kỳ nhớ mong, chờ đợi các ngươi có thể sớm ngày trở về."
"Tốt quá, vậy là tốt rồi", Lê Hưng ôm lấy thê tử của mình, giúp nàng chà lau nước mắt tuôn ra, sau đó ôm nàng cùng nhau hành một cái đại lễ với Ninh Hữu, "Đa tạ ân cứu mạng của ân nhân, nếu không phải nhờ ngài, chúng ta đã sớm bị mãng xà kia tiêu hóa chết rồi."
Ninh Hữu tránh đi, không tiếp thu đại lễ này của hắn, "A Nam cùng Tiểu Nha cũng đã cứu ta một mạng, các ngươi không cần khách khí như vậy."
Vợ chồng Lê Hưng hai người dưới Ninh Hữu khuyên bảo mà đứng lên, Kỳ Tĩnh lại ném cho bọn họ một khối thịt mãng nướng còn dư lại, sau khi hai người ăn ngấu nghiến xong, cuối cùng cũng khôi phục thể lực, không còn suy yếu giống như trước nữa.
"Các ngươi làm sao lại bị mãng xà kia nuốt vào trong bụng vậy?"
"Chúng ta vốn không phải là người thế giới này, cho nên vẫn luôn muốn tìm một cơ hội trở lại thế giới nguyên lai, sau khi chúng ta từ trấn Mộ Vân đạt được danh ngạch liền tới thành Vô Danh tiến vào trong giao khê bí cảnh này, chỉ vì có thể đạt được đủ tài nguyên, đổi điểm cống hiến, để cho chúng ta sớm chút trở về", Lê Hưng nói, "Chúng ta là tiến vào từ ba năm trước, giữa một lần dò đường, không biết vì sao lại rớt vào một cái không gian kỳ lạ, ở nơi đó chúng ta sống ba năm, muốn đi ra ngoài nhưng có làm sao cũng không tìm được biện pháp đi ra. Chúng ta chỉ có thể chậm rãi tìm kiếm, ngay tại một đoạn thời gian trước, không biết vì sao không gian kia lại đột nhiên vỡ vụn, chúng ta liền từ nơi đó đi ra."
"Chỉ là vận khí của chúng ta không tốt lắm", Lê Hưng cười khổ, "Chúng ta mới vừa từ địa phương kia đi ra, đã rớt tới trước mặt mãng xà này, muốn chạy cũng đã không còn kịp rồi, sau đó liền bị mãng xà này nuốt lấy."
Nghe được Lê Hưng nói cái không gian kia vừa mới vỡ vụn, Kỳ Tĩnh nhướng mày, nghĩ tới cái gì, chẳng qua cũng không có mở miệng.
"Còn chưa thỉnh giáo của tôn tính đại danh hai vị ân nhân?"
"Ta là Ninh Hữu, vị này chính là Kỳ Tĩnh", Ninh Hữu giới thiệu.
Lê Hưng nhìn về phía Kỳ Tĩnh, vừa định làm một cái đại lễ, ánh mắt chạm đến tiêu chí trên quần áo anh, thân mình ngừng lại, ý vị không rõ hỏi, "Ngài là người dưới tọa thành chủ vô danh thanh?"
"Không sai, ta là người dưới tọa thành chủ Thiên Xu"
Lê Hưng rõ ràng có chút không thích hợp, ánh mắt lập loè.
"Có cái gì không đúng sao?", Ninh Hữu đem Lê Hưng kéo qua một bên, nhỏ giọng hỏi.
Lê Hưng đầu tiên là theo phản xạ lắc đầu, rồi sau đó phản ứng lại người trước mặt này là ân nhân cứu mạng của mình, cắn chặt răng, đem tất cả những gì mà mình biết nói ra toàn bộ.
"Ngài tốt nhất là nên cách xa vị đại nhân vừa rồi một chút", Lê Hưng nói, "Vị đại nhân vừa rồi kia là kẻ đứng đầu cửu tinh dưới tọa thành chủ vô danh thanh, thần hồn của anh ta hẳn là bị thành chủ vô danh thanh hạ ấn ký rồi, chỉ trung với thành chủ mà thôi."
"Mà thành chủ Vô Danh thành kia từ trước đến nay luôn không thích có người tiếp cận quá mức với cửu tinh dưới tọa hắn, rất nhiều người có quan hệ tốt với cửu tinh, đều, đều bị cửu tinh tự tay giết......", thời điểm Lê Hưng nói những lời này, giọng nói có chút nghẹn.
Ninh Hữu đột nhiên banh cứng thân thể, "Ngươi làm sao biết được thành chủ Vô Danh thành kia hạ dấu vết trong thần hồn bọn họ?"
"Ta đã từng gặp qua một vị đại nhân, hắn cũng là kẻ đứng đầu cửu tinh, nguyên bản là một người ôn tồn lễ độ, bỗng nhiên lại nhận được một mệnh lệnh đem tất cả những người thân bên cạnh toàn bộ giết chết", thân mình Lê Hưng run lên, vẫn như cũ có chút nghĩ mà sợ, "Nếu không phải lúc ấy ta cùng Nhữ Huệ không ở đó, chỉ sợ cũng đã sớm trúng độc thủ rồi."
"Chờ lúc chúng ta mang theo đồ ăn trở về, chỉ thấy một mảnh huyết tinh, lúc ấy chúng ta còn có một người đồng đội có chút ý thức, y đã đem sự tình vị đại nhân kia động thủ nói cho chúng ta."
"Chuyện thành chủ Vô Danh thành hạ dấu vết với bọn họ là lúc vị đại nhân kia thanh tỉnh chính miệng nói ra, đối với chuyện bị khống chế hắn vẫn có ý thức", Lê Hưng nuốt một ngụm nước miếng, "Hắn đã bị khống chế hơn 5 năm rồi, sau khi đã trải qua đại kiếp nạn sinh tử khôi phục ký ức nguyên bản, sau đó liền muốn chạy thoát ra khỏi thành Vô Danh. Sau đó hắn liền tiến vào giao khê bí cảnh, dần dần tăng thực lực của mình lên. Lúc gặp được chúng ta hắn đã ở trong giao khê bí cảnh này rèn luyện một năm rồi, sau hắn lại đem tất cả những gì mình đã trải qua nói cho chúng ta, bảo chúng ta chớ nên mang hy vọng có thể trở lại quê nhà của mình, cho dù có lấy được đủ tài nguyên đi nữa thì cũng không nên đi đổi cái gọi là điểm cống hiến."
"Một khi đã lấy được danh ngạch, liền sẽ bị thành Vô Danh mời đi đến từ đường bọn chúng, mặt ngoài là mời bọn họ đi nói chuyện, kỳ thật là không biết dùng phương pháp gì khống chế bọn họ."
Ninh Hữu bỗng nhiên rùng mình, cậu nghĩ tới ban đầu bọn họ tiêu uổng phí ba trăm hai tiền để thu được tin tức kia.
Con ma men kia nói, từ đường phủ thành chủ quá lạnh.
Con ma men kia khẳng định là biết gì đó!
Ninh Hữu áp xuống ý nghĩ trong lòng mình, tiếp tục hỏi, "Sau đó thì sao? Ngươi nói người nọ không phải đã thoát ly khỏi khống chế rồi sao, vì cái gì còn sẽ......"
Lê Hưng thấp giọng nói, "Theo vị huynh đệ kia của ta nói, vị đại nhân kia là nhìn người đi theo lấy ra một vật, sau đó liền mất lý trí."
"Ngươi có biết đó là thứ gì không?", Ninh Hữu vội la lên.
Lê Hưng lắc lắc đầu, áy náy nói, "Vị huynh đệ kia của ta sau khi nói lời này với ta xong liền ly thế, những chuyện khác ta không rõ ràng lắm."
Ninh Hữu có chút thất vọng, bất quá cũng may cậu đã biết được manh mối quan trọng rồi, cuối cùng cũng có chút an ủi.
"Hai người đang nói cái gì vậy hả?", Chờ Ninh Hữu trở về, Kỳ Tĩnh hiển nhiên là đã nhẫn nại tới giới hạn rồi, "Thế nhưng còn thiết lập kết giới nữa."
Ninh Hữu cười mạnh, "Không có việc gì, bọn tôi đang giao lưu một chút chuyện của bọn nhóc A Nam Tiểu Nha mà thôi."
Kỳ Tĩnh rõ ràng không tin, "Hai người giao lưu chuyện đám nhỏ của bọn họ, còn phải tránh nương bọn chúng sao?"
Ninh Hữu bởi vì cực kỳ mất mát, cũng không có tâm tình kiếm cớ, chỉ là nói sang chuyện khác, "Anh có biện pháp đưa bọn họ ra ngoài không?"
Tác giả :
Doãn Nhất Phương