Thiếu Niên Mắc Bệnh Cố Chấp Lừa Dối Tôi
Chương 10: Trình tạp kỹ
Editor: nhà Kẹo Bơ ????????
Chương trình tạp kỹ
Phó Vọng mới vừa dừng xe lại, Chu trợ lý bên kia cũng đã tra ra kết quả.
"Phó thiếu, theo như nhân viên công tác nói, xác định đã nhìn thấy Giản Lan ở phim trường nôn mửa, còn có người đi qua hỏi tình huống của cô ấy như thế nào, cô ấy chỉ nói là lúc đó ăn uống không tốt nên đau bụng."
Ánh sáng trong mắt Phó Vọng hơi tối đi, trầm mặc một lát, giọng khàn khàn nói: "Đã biết."
Ngắt điện thoại, anh không vội vã lên lầu, một mình ngồi trong bóng tối trên xe thật lâu.
Đột nhiên hơi muốn hút thuốc.
Nhưng lúc trước bởi vì Lan Lan không thích khói thuốc, anh đã bỏ thuốc từ lâu, trên xe cũng không có bao thuốc nào.
Khuỷu tay Phó Vọng chống lên tay lái, mặt vùi vào lòng bàn tay.
Lúc trước ở trong xe, khi Lan Lan lần đầu tiên nói câu đó với anh, phản ứng đầu tiên của anh là tưởng chính mình xuất hiện ảo giác, bằng không sao có thể nghe được cô nói ra câu nói mà anh đã tha thiết mơ ước bấy lâu kia.
Về sau lúc Lan Lan gần đi, lại nói với anh một lần nữa, bảo anh nhất định phải suy xét, anh mới dám tin tưởng đó là sự thật.
Nhưng lúc ấy anh không nghĩ tới những nguyên nhân khác, còn tưởng rằng cô thực sự thích mình.
Tâm tình vui sướng lúc ấy cả đời này anh khả năng sẽ không bao giờ quên.
Kết quả đến cuối cùng, chỉ là anh ảo tưởng mà thôi.
Lan Lan muốn ở bên anh cũng không phải vì yêu thích, mà là bởi vì chỉ có đụng chạm tay chân với anh mới không có cảm giác ghê tởm.
Không, Lan Lan không phải muốn cùng anh ở bên nhau.
Lời cô nói là "Cùng cô", chứ không phải "Cùng cô ở bên nhau".
Cẩn thận cân nhắc lại ý nghĩa trong đó, vẫn là có chút bất đồng.
Ý tứ của Lan Lan càng giống như muốn bao nuôi anh, giống như mua một món đồ chơi vậy.
Cô lại coi anh là như vậy.
Phó Vọng không tiếng động cười khổ, trong mắt hiện ra chua xót.
Trước kia anh coi Lan Lan như chim hoàng yến, hiện tại lại trái ngược.
Thế gian này thật sự kỳ diệu.
Bất quá như vậy cũng tốt, tốt hơn so với quan hệ không chút liên hệ như trước kia, cũng tốt hơn so với việc bài xích kháng cự anh.
Chỉ cần Lan Lan không bài xích anh, dù coi anh là em trai cũng được, đồ chơi cũng thế, anh đều có thể tiếp thu.
Một ngày nào đó, cô sẽ hoàn toàn thuộc về anh.
Một tiếng thở dài rất nhanh tiêu tán trong không khí.
Phó Vọng mở của xe, dường như không có việc gì mà đi lên lầu.
___________
Ngắt điện thoại, Giản Lan rất nhanh đến chỗ Tiền Phái Phái, cùng nhau đợi ở sảnh chờ.
"Lan Lan, toàn bộ hành trình chương trình đều được phát sóng trực tiếp, em lúc nào cũng phải cẩn thận, biểu hiện không hoàn hảo cũng không thành vấn đề, quan trọng nhất chính là ngàn vạn lần đừng gây ra lỗi lầm." Tiền Phái Phái khẩn trương dặn dò.
Rất nhiều người sẽ theo dõi chương trình "Chạy trốn trong vương quốc bí mật", cho nên nếu thật sự gây ra việc gì không tốt cũng không thể tẩy trắng theo hướng "Hết thảy đều do chương trình sắp xếp".
"Ừm, yên tâm, em sẽ không gây lỗi." Giản Lan ngược lại rất bình tĩnh.
Trước khi cô xuyên sách chưa từng tham gia chương trình tạp kỹ, bởi vì cô không cần dựa vào chương trình mà tăng độ nổi tiếng, các loại hạng mục khác đều phải xếp hàng chờ cô sắp xếp, làm sao có thời gian tham gia loại chương trình này.
Cho nên Giản Lan tự giao cho chính mình một nhiệm vụ đơn giản - làm một con cá mặn an ổn, bình yên vượt qua chương trình này.
"Chị Phái, nếu em nói em muốn bao nuôi một tiểu thịt tươi, chị sẽ nghĩ như thế nào?"
Tiền Phái Phái nháy mắt mở to hai mắt, cũng may cô còn nhớ rõ đè thấp tiếng nói: "Lan Lan, em đây là đang khiêu chiến đúng không? Tuy rằng hiện tại em cũng có một ít fans, nhưng cũng không thể làm càn, nếu bị người chụp lại thì xong. Em đừng làm chị sợ, em sẽ không bao nuôi thật đấy chứ?"
"Không có, đùa chị đấy. Đi thôi, trước tiên đến đoàn làm phim đã."
Đối với chuyện này cô tự biết phải đúng mực.
Cô ở giới giải trí lăn lộn lâu như vậy, việc vì sao cần bảo vệ những chuyện riêng tư cô rõ hơn bất kì ai.
Giản Lan và Tiền Phái Phái trên cơ bản là đến trước, chào hỏi tổ tiết mục, sau đó liền ở phòng chờ vài vị khách mời khác.
Không bao lâu sau, những người còn lại dần tới.
Ngoại trừ Lục Nhiêu còn có hai nam nghệ sĩ, trong đó có thiếu niên cùng công ty lần trước Giản Lan đã gặp ở sân phơi, tên Phương Túc Dương, vì tham gia một số chương trình mà có không ít fans.
Một vị khách nam nữa tên Đàm Tiêu, là con trai của một nghệ sĩ nổi tiếng, mới vào nghề không lâu, tới giới giải trí chỉ là tùy tiện chơi.
Còn lại hai vị khách nữ là Yến Thanh Nghiên và Hướng Uyển.
Yến Thanh Nghiên cũng xuất hiện lần đầu tiên ở một chương trình hát nhảy, trong giới nghệ sĩ mới quả thực không tồi.
Mà Hướng Uyển thì đóng vai chính trong nhiều bộ phim cổ trang, tuy không quá ăn khách nhưng cũng dựa theo những bộ phim này mà kiếm được không ít fans.
Để so sánh thì Giản Lan là người kém nhất trong số những người ở đây.
Thừa dịp chờ, Giản Lan lặng lẽ quan sát diện mạo Lục Nhiêu một chút, đích xác rất xuất sắc, thậm chí so với trên TV còn đẹp trai hơn một chút.
Bất quá cũng không thay đổi được sự thật việc hắn là một cẩu nam nhân.
Toàn bộ hành trình Lục Nhiêu đều bảo trì cao lãnh, không hề nói chuyện với ai, chỉ là khi nhìn thấy Giản Lan, trong mắt xẹt qua một tia chán ghét.
"Còn nhớ rõ tôi không? Lần trước chúng ta đã gặp nhau ở công ty." Phương Túc Dương chủ động chào hỏi Giản Lan.
Lần trước quay phim bị gián đoạn một chút, có hai khách mời không tiện lịch phải rời khỏi chương trình, phải mời thêm hai vị khách mới.
Phương Túc Dương và Yến Thanh Nghiên đều là mới tới.
"Ừm." Biểu hiện Giản Lan rất lãnh đạm.
Hiện tại đã bắt đầu quay, cô sợ nếu mình thân cận quá với Phương Túc Dương sẽ bị fans của cậu dìm chết.
Người đại diện Phương Túc Dương vẫn luôn đưa ra ánh mắt ra hiệu, muốn cậu chú ý một chút.
Bất quá Phương Túc Dương hoàn toàn không tuân theo ám chỉ của người đại diện, còn cố ý đi đến bên người Giản Lan, nụ cười sạch sẽ như ánh mặt trời, "Thêm WeChat đi."
"Được."
Giản Lan không tiện từ chối, liền lấy ra di động cho cậu phương thức liên hệ.
"Hừ." Hướng Uyển vừa lúc đi qua người bọn họ, khinh thường mà hừ một tiếng.
Giản Lan:???
Cô hẳn là không có thù oán gì với người này đi.
Toàn bộ quá trình đều được phát sóng trực tiếp, các bình luận cũng tăng lên rất nhanh.
"Tại sao tổ tiết mục không đuổi Giản Lan đi?!! Không thể nhìn được, ghê tởm."
"A a a Đàm Tiêu đẹp trai quá đi!"
"Nếu tôi không nghe lầm, Hướng Uyển vừa rồi hừ lạnh một tiếng?"
"Lầu trên không cần gây war, tôi tại sao không nghe thấy được, Uyển Uyển chúng ta chỉ bị cảm thôi."
"Giản Lan thật phiền, vừa lên tới đã câu dẫn ca ca chúng ta."
"Mắt lầu trên không có vấn đề gì chứ? Rõ ràng là Phương Túc Dương chủ động tìm Giản Lan chúng tôi mà? Lan Bảo của chúng tôi mới không muốn tiếp anh ta đâu..."
Tiền Phái Phái bên cạnh vẫn luôn chú ý bình luận, trong lòng tán thưởng: Không nghĩ tới Nhậm Đạo tìm được fans lợi hại như vậy, có những người này nói giúp Giản Lan trong toàn bộ quá trình thì không còn gì phải lo lắng, có tiền thật tốt."
Lần trước hiện trường quay phim xảy ra vấn đề, hiện tại cũng chưa chuẩn bị tốt, cho nên lần này dứt khoát trực tiếp quyết định đến địa điểm quay phim thứ hai.
Nơi này rất hẻo lánh, sau khi xuống máy bay, còn phải ngồi xe của tổ tiết mục.
Mắt thấy khung cảnh hai bên đường ngày càng hoang vắng, Yến Thanh Nghiên tuổi nhỏ nhất không nhịn được hỏi: "Đạo diễn, chúng ta sẽ không phải đi núi sâu rừng già quay phim đấy chứ?"
Thanh âm đ*o diễn từ tai nghe truyền ra: "Yên tâm, so với núi sâu rừng già còn đáng sợ hơn."
Khuôn mặt nhỏ của Yến Thanh Nghiên tức khắc suy sụp.
Cô có loại dự cảm xấu.
Tới buổi tối, đoàn người mới tới được địa điểm quay phim.
Chính xác là còn đáng sợ hơn núi sâu rừng già thật.
Bởi vì gần đó ngoại trừ hai căn biệt thự cũ nát thì cơ hồ hoang tàn vắng vẻ, làm người ta liên tưởng đến địa điểm quay phim kinh dị.
Gần đó thậm chí còn có mấy nấm mồ, không biết là tổ tiết mục bố trí trước hay là mồ thật.
Trên mặt khách mời đều xuất hiện biểu tình sống không còn gì luyến tiếc.
"Đạo diễn tìm thấy nơi như thế này nhất định là tìm rất lâu nhỉ /cười lắc lư con cá ngừ/"
"A a tôi nhìn thấy toàn thân liền nổi da gà, bảo vệ tốt hai ca ca của tôi đấy nhé."
"Thương ca ca phải đi nơi quay phim khủng bố như thế này."
"Đạo diễn, nhiệm vụ chúng ta là gì?" Phương Túc Dương hỏi.
"Sống sót, trốn thoát khỏi đây." Đạo diễn cười tủm tỉm, một nụ cười khó hiểu.
Yến Thanh Nghiên và Giản Lan không nhịn được rùng mình một cái.
"Vậy quy tắc trò chơi đâu?"
"Đi vào sẽ biết."
Trước khi đi vào, di động của khách mời đều bị tịch thu, mỗi người còn phải cầm lấy một bao nhỏ.
Sáu khách mời ở tình huống còn chưa hiểu rõ, đẩy ra cửa sắt rỉ sắt đi vào.
Trong sân chỉ có ánh sáng mờ nhạt, cái gì cũng không thấy rõ lắm. Toàn bộ biệt thự bị che khuất trong bóng tối, giống như một con thú ngủ đông.
Để cho hiệu ứng chương trình chân thật hơn, người quay phim cũng không có, chỉ có các cameras tự động ở các góc.
Khi vị khách mời cuối cùng vừa mới đi vào, cánh cổng liền không hề dự liệu mà đóng lại, truyền tới một tiếng "Phanh".
Phương Túc Dương thiếu chút nữa bị hù chết, cậu quay đầu lại thử đẩy cửa ra, lại hoàn toàn bất động.
Bên ngoài giống như còn truyền tới âm thanh khóa lại.
"Mẹ nó, chúng ta giống như bị nhốt bên trong vậy." Phương Túc Dương nhìn như sắp bị dọa khóc.
Lúc này, loa trong nhà đột nhiên phát ra âm thanh: "Sau khi trời tối, bên ngoài sẽ xuất hiện vài đồ vật bẩn thỉu, mong các vị mau chóng về nhà."
"Vậy trời vẫn chưa tối sao? Chúng ta chạy nhanh vào nhà rồi nói sau." Yến Thanh Nghiên nổi một tầng da gà, dẫn đầu kéo hành lý đi vào trong nhà.
Giản Lan đứng ở dưới lầu, đánh giá sơ bộ nơi này.
Nhìn qua giống như một biệt thự khép kín, tường rất cao, cũng không biết ngoại trừ cổng bên ngoài còn có lối vào khác không.
Chỉ là sắc trời đã tối, hiện tại hiển nhiên không phải thời cơ tốt để thăm dò.
Thời điểm đẩy cửa đi vào, Phương Túc Dương dùng tay che lại mắt, chỉ lộ ra một ít, chuẩn bị che chắn nhìn đến cái gì không tốt.
Cậu sờ soạng mở đèn.
Còn tốt, trong phòng cái gì cũng không có, sạch sẽ, bố trí thật ấm áp, không khác nhà bình thường bao nhiêu.
"Ha, làm tôi sợ nhảy dụng." Phương Túc Dương nghĩ mà sợ vỗ vỗ ngực.
"Trước tiên nhìn xem tổ đạo diễn chuẩn bị đồ vật gì cho chúng ta đi." Hướng Uyển nói.
Những người khác đều không ý kiến, mọi người cùng nhau ngồi trên ghế sô pha, từng người mở ra túi của mình.
"Tôi có một bảng hiệu bằng gỗ, một con gấu bống có giấy trừ tà màu vàng trên nó." Yến Thanh Nghiên nhíu mày nói.
Gấu bông rất đáng yêu, nhưng trên trán lại dán giấy trừ tà màu vàng, thấy thế nào cũng thật khiếp người.
Cô lấy bảng hiệu ra, nhanh chóng dán lên túi của mình.
"Tôi cũng vậy." Phương Túc Dương cũng lấy ra bảng hiệu của mình gắn lên túi.
Ba người khác đều tỏ vẻ trong bao quần áo của mình cũng có đồ vật giống nhau.
Chỉ có Giản Lan sửng sốt một chút, không đáp lại.
"Giản Lan, cô có cái gì vậy?" Phương Túc Dương quay đầu lại hỏi.
"Giống mọi người thôi." Giản Lan đặt bảng hiệu lên bàn.
Cô học theo động tác của mọi người, gắn lên túi, nhìn qua cũng như rất sợ hãi con gấu bông kia.
Mọi người cho rằng cô bị dọa sợ, cho nên không ai đem bước nhạc đệm này để trong lòng.
Chỉ có bản thân Giản Lan biết trên trán gấu bông của cô không dán giấy trừ tà.
Cô không biết điều này nghĩa là gì, bất quá hiển nhiên không có khả năng tổ tiết mục phạm sai lầm, hẳn là có ý nghĩa gì đó, chỉ là tạm thời chưa rõ ràng mà thôi.
"Trên tấm thẻ được khắc gì vậy?" Lần này lên tiếng hỏi chính là Lục Nhiêu.
Sáu người đặt tấm thẻ gỗ lên bàn, mặt trên đều khắc ba hàng dấu "-" và "--", chỉ là mỗi người đều có một số điểm bất đồng.
"Đây là có ý tứ gì? Bắt chúng ta đếm các dòng? Sẽ không đơn giản như vậy." Phương Túc Dương nói.
Giản Lan và Đàm Tiêu nhíu mày một lát, cơ hồ đồng thời lên tiếng: "Bát quái đồ.*"
*:Bát quái đồ gồm tám quẻ, là hình ảnh sắp xếp các thành một vòng tròn theo một trật tự nhất định. Có hai loại là Tiên thiên Bát quái và Hậu thiên Bát quái. Phương vị của Bát quái theo Thiên văn ngược với phương vị trên mặt đất. (nguồn: Wikipedia)
Nói xong, hai người ngẩng đầu liếc mắt nhìn đối phương một cái, lại nhanh chóng rời đi tầm mắt.
Phương Túc Dương và Yến Thanh Nghiên dều dùng ánh mắt khiếp sợ lại sùng bái nhìn bọn họ.
Lúc này, hàng loạt bình luận thắc mắc nổi lên.
"??? Tham gia chương trình còn phải biết cả bát quái đồ? Cho nên nghệ sĩ hiện tại phải cạnh tranh lớn như vậy sao? Mẹ tôi cũng không muốn vào nghề."
"????? Kiến thức kỳ quái gia tăng rồi."
"Ha ha ha các cô nhìn biểu tình Túc Túc và Nghiên Nghiên thật đáng yêu quá đi."
"Chúc mừng Giản Lan và Đàm Tiêu giải được câu đố, đạt được mê muội +1, mê đệ +1"
Phía sau màn hình, đạo diễn nhìn về người chuẩn bị đạo cụ bên cạnh, sững sờ: "Cư nhiên lại có hai khách mời hiểu được hàm ý này? Mệt tôi còn cố ý để lại sách phong thủy cho bọn họ làm manh mối, hiện tại hoàn toàn không cần dùng."
"Bát quái? Vậy trên quẻ có nghĩa gì? Tôi mệnh sát, có huyết quang tai ương sao?" Vẻ mặt Phương Túc Dương nghiêm túc hỏi.
Cậu xem trên TV những thứ đoán mệnh đều là nói những lời này.
"Con mẹ nó chứ mệnh sát."
"Tôi thấy Túc Túc là mệnh ngu si ấy ha ha ha."
"Không hiểu có chỗ nào buồn cười, bạn thật là vô duyên."
Gian Lan trước tiên nhìn về phía Đàm Tiêu, thấy vẻ mặt anh lạnh nhạt, không có ý giải thích.
Cô bất đắc dĩ mà mở miệng nói: "Không có, đây chỉ là bát quái đồ cơ bản thôi, nhìn không ra những điều phức tạp trong này."
Nghĩ cũng biết đây chỉ là thử thách trong chương trình, đương nhiên sẽ không quá khó kiểm soát.
"Hơn nữa, chúng ta có sáu quẻ bát quái, không biết còn hai quẻ đi đâu rồi." Giản Lan nói.
Có lẽ đây sẽ là một bước đi đột phá.
"Trước tiên tìm đồ ăn và chỗ ở đi" Hướng Uyển ở thời điểm này đột nhiên chuyển đề tài.
"Ừm." Mọi người đối với việc này không có ý kiến.
"Chúng ta chia hai người một đội đi, tôi luôn thấy nơi này có điểm quỷ dị." Yến Thanh Nghiên đề nghị nói.
Tuy rằng bên trong nhìn như căn nhà bình thường, nhưng trong góc phòng lại đặt bàn bát quái, cờ chiêu hồn, còn có các loại lá bùa, lại kết hợp lời giới thiệu "đồ vật bẩn thỉu" lúc trước, khó tránh khỏi sẽ làm cả người cảm thấy không thoải mái.
"Tôi đi cùng Lan Lan." Phương Túc Dương vội vàng đứng bên người Giản Lan, muốn ôm chặt lấy đùi cô.
Xưng hô của cậu với Giản Lan đã từ "Giản Lan" thăng cấp thành "Lan Lan".
Yến Thanh Nghiên nhìn về người hiểu về bát quái đồ còn lại Đàm Tiêu, "Tôi có thể đi cùng anh được không?"
Đàm Tiêu lãnh đạm gật đầu.
Dư lại Lục Nhiêu và Hướng Uyển, tự nhiên liền thành một đội.
Mọi người chia làm ba đội, phân ra thăm dò trong biệt thự.
Đi được một lúc, đột nhiên truyền tới một tiếng thét chói tai.
"A!"
Thanh âm này là của Hướng Uyển.
Phương Túc Dương và Giản Lan vội vàng quay đầu lại, chạy đến chỗ có thanh âm vừa rồi.
Chương trình tạp kỹ
Phó Vọng mới vừa dừng xe lại, Chu trợ lý bên kia cũng đã tra ra kết quả.
"Phó thiếu, theo như nhân viên công tác nói, xác định đã nhìn thấy Giản Lan ở phim trường nôn mửa, còn có người đi qua hỏi tình huống của cô ấy như thế nào, cô ấy chỉ nói là lúc đó ăn uống không tốt nên đau bụng."
Ánh sáng trong mắt Phó Vọng hơi tối đi, trầm mặc một lát, giọng khàn khàn nói: "Đã biết."
Ngắt điện thoại, anh không vội vã lên lầu, một mình ngồi trong bóng tối trên xe thật lâu.
Đột nhiên hơi muốn hút thuốc.
Nhưng lúc trước bởi vì Lan Lan không thích khói thuốc, anh đã bỏ thuốc từ lâu, trên xe cũng không có bao thuốc nào.
Khuỷu tay Phó Vọng chống lên tay lái, mặt vùi vào lòng bàn tay.
Lúc trước ở trong xe, khi Lan Lan lần đầu tiên nói câu đó với anh, phản ứng đầu tiên của anh là tưởng chính mình xuất hiện ảo giác, bằng không sao có thể nghe được cô nói ra câu nói mà anh đã tha thiết mơ ước bấy lâu kia.
Về sau lúc Lan Lan gần đi, lại nói với anh một lần nữa, bảo anh nhất định phải suy xét, anh mới dám tin tưởng đó là sự thật.
Nhưng lúc ấy anh không nghĩ tới những nguyên nhân khác, còn tưởng rằng cô thực sự thích mình.
Tâm tình vui sướng lúc ấy cả đời này anh khả năng sẽ không bao giờ quên.
Kết quả đến cuối cùng, chỉ là anh ảo tưởng mà thôi.
Lan Lan muốn ở bên anh cũng không phải vì yêu thích, mà là bởi vì chỉ có đụng chạm tay chân với anh mới không có cảm giác ghê tởm.
Không, Lan Lan không phải muốn cùng anh ở bên nhau.
Lời cô nói là "Cùng cô", chứ không phải "Cùng cô ở bên nhau".
Cẩn thận cân nhắc lại ý nghĩa trong đó, vẫn là có chút bất đồng.
Ý tứ của Lan Lan càng giống như muốn bao nuôi anh, giống như mua một món đồ chơi vậy.
Cô lại coi anh là như vậy.
Phó Vọng không tiếng động cười khổ, trong mắt hiện ra chua xót.
Trước kia anh coi Lan Lan như chim hoàng yến, hiện tại lại trái ngược.
Thế gian này thật sự kỳ diệu.
Bất quá như vậy cũng tốt, tốt hơn so với quan hệ không chút liên hệ như trước kia, cũng tốt hơn so với việc bài xích kháng cự anh.
Chỉ cần Lan Lan không bài xích anh, dù coi anh là em trai cũng được, đồ chơi cũng thế, anh đều có thể tiếp thu.
Một ngày nào đó, cô sẽ hoàn toàn thuộc về anh.
Một tiếng thở dài rất nhanh tiêu tán trong không khí.
Phó Vọng mở của xe, dường như không có việc gì mà đi lên lầu.
___________
Ngắt điện thoại, Giản Lan rất nhanh đến chỗ Tiền Phái Phái, cùng nhau đợi ở sảnh chờ.
"Lan Lan, toàn bộ hành trình chương trình đều được phát sóng trực tiếp, em lúc nào cũng phải cẩn thận, biểu hiện không hoàn hảo cũng không thành vấn đề, quan trọng nhất chính là ngàn vạn lần đừng gây ra lỗi lầm." Tiền Phái Phái khẩn trương dặn dò.
Rất nhiều người sẽ theo dõi chương trình "Chạy trốn trong vương quốc bí mật", cho nên nếu thật sự gây ra việc gì không tốt cũng không thể tẩy trắng theo hướng "Hết thảy đều do chương trình sắp xếp".
"Ừm, yên tâm, em sẽ không gây lỗi." Giản Lan ngược lại rất bình tĩnh.
Trước khi cô xuyên sách chưa từng tham gia chương trình tạp kỹ, bởi vì cô không cần dựa vào chương trình mà tăng độ nổi tiếng, các loại hạng mục khác đều phải xếp hàng chờ cô sắp xếp, làm sao có thời gian tham gia loại chương trình này.
Cho nên Giản Lan tự giao cho chính mình một nhiệm vụ đơn giản - làm một con cá mặn an ổn, bình yên vượt qua chương trình này.
"Chị Phái, nếu em nói em muốn bao nuôi một tiểu thịt tươi, chị sẽ nghĩ như thế nào?"
Tiền Phái Phái nháy mắt mở to hai mắt, cũng may cô còn nhớ rõ đè thấp tiếng nói: "Lan Lan, em đây là đang khiêu chiến đúng không? Tuy rằng hiện tại em cũng có một ít fans, nhưng cũng không thể làm càn, nếu bị người chụp lại thì xong. Em đừng làm chị sợ, em sẽ không bao nuôi thật đấy chứ?"
"Không có, đùa chị đấy. Đi thôi, trước tiên đến đoàn làm phim đã."
Đối với chuyện này cô tự biết phải đúng mực.
Cô ở giới giải trí lăn lộn lâu như vậy, việc vì sao cần bảo vệ những chuyện riêng tư cô rõ hơn bất kì ai.
Giản Lan và Tiền Phái Phái trên cơ bản là đến trước, chào hỏi tổ tiết mục, sau đó liền ở phòng chờ vài vị khách mời khác.
Không bao lâu sau, những người còn lại dần tới.
Ngoại trừ Lục Nhiêu còn có hai nam nghệ sĩ, trong đó có thiếu niên cùng công ty lần trước Giản Lan đã gặp ở sân phơi, tên Phương Túc Dương, vì tham gia một số chương trình mà có không ít fans.
Một vị khách nam nữa tên Đàm Tiêu, là con trai của một nghệ sĩ nổi tiếng, mới vào nghề không lâu, tới giới giải trí chỉ là tùy tiện chơi.
Còn lại hai vị khách nữ là Yến Thanh Nghiên và Hướng Uyển.
Yến Thanh Nghiên cũng xuất hiện lần đầu tiên ở một chương trình hát nhảy, trong giới nghệ sĩ mới quả thực không tồi.
Mà Hướng Uyển thì đóng vai chính trong nhiều bộ phim cổ trang, tuy không quá ăn khách nhưng cũng dựa theo những bộ phim này mà kiếm được không ít fans.
Để so sánh thì Giản Lan là người kém nhất trong số những người ở đây.
Thừa dịp chờ, Giản Lan lặng lẽ quan sát diện mạo Lục Nhiêu một chút, đích xác rất xuất sắc, thậm chí so với trên TV còn đẹp trai hơn một chút.
Bất quá cũng không thay đổi được sự thật việc hắn là một cẩu nam nhân.
Toàn bộ hành trình Lục Nhiêu đều bảo trì cao lãnh, không hề nói chuyện với ai, chỉ là khi nhìn thấy Giản Lan, trong mắt xẹt qua một tia chán ghét.
"Còn nhớ rõ tôi không? Lần trước chúng ta đã gặp nhau ở công ty." Phương Túc Dương chủ động chào hỏi Giản Lan.
Lần trước quay phim bị gián đoạn một chút, có hai khách mời không tiện lịch phải rời khỏi chương trình, phải mời thêm hai vị khách mới.
Phương Túc Dương và Yến Thanh Nghiên đều là mới tới.
"Ừm." Biểu hiện Giản Lan rất lãnh đạm.
Hiện tại đã bắt đầu quay, cô sợ nếu mình thân cận quá với Phương Túc Dương sẽ bị fans của cậu dìm chết.
Người đại diện Phương Túc Dương vẫn luôn đưa ra ánh mắt ra hiệu, muốn cậu chú ý một chút.
Bất quá Phương Túc Dương hoàn toàn không tuân theo ám chỉ của người đại diện, còn cố ý đi đến bên người Giản Lan, nụ cười sạch sẽ như ánh mặt trời, "Thêm WeChat đi."
"Được."
Giản Lan không tiện từ chối, liền lấy ra di động cho cậu phương thức liên hệ.
"Hừ." Hướng Uyển vừa lúc đi qua người bọn họ, khinh thường mà hừ một tiếng.
Giản Lan:???
Cô hẳn là không có thù oán gì với người này đi.
Toàn bộ quá trình đều được phát sóng trực tiếp, các bình luận cũng tăng lên rất nhanh.
"Tại sao tổ tiết mục không đuổi Giản Lan đi?!! Không thể nhìn được, ghê tởm."
"A a a Đàm Tiêu đẹp trai quá đi!"
"Nếu tôi không nghe lầm, Hướng Uyển vừa rồi hừ lạnh một tiếng?"
"Lầu trên không cần gây war, tôi tại sao không nghe thấy được, Uyển Uyển chúng ta chỉ bị cảm thôi."
"Giản Lan thật phiền, vừa lên tới đã câu dẫn ca ca chúng ta."
"Mắt lầu trên không có vấn đề gì chứ? Rõ ràng là Phương Túc Dương chủ động tìm Giản Lan chúng tôi mà? Lan Bảo của chúng tôi mới không muốn tiếp anh ta đâu..."
Tiền Phái Phái bên cạnh vẫn luôn chú ý bình luận, trong lòng tán thưởng: Không nghĩ tới Nhậm Đạo tìm được fans lợi hại như vậy, có những người này nói giúp Giản Lan trong toàn bộ quá trình thì không còn gì phải lo lắng, có tiền thật tốt."
Lần trước hiện trường quay phim xảy ra vấn đề, hiện tại cũng chưa chuẩn bị tốt, cho nên lần này dứt khoát trực tiếp quyết định đến địa điểm quay phim thứ hai.
Nơi này rất hẻo lánh, sau khi xuống máy bay, còn phải ngồi xe của tổ tiết mục.
Mắt thấy khung cảnh hai bên đường ngày càng hoang vắng, Yến Thanh Nghiên tuổi nhỏ nhất không nhịn được hỏi: "Đạo diễn, chúng ta sẽ không phải đi núi sâu rừng già quay phim đấy chứ?"
Thanh âm đ*o diễn từ tai nghe truyền ra: "Yên tâm, so với núi sâu rừng già còn đáng sợ hơn."
Khuôn mặt nhỏ của Yến Thanh Nghiên tức khắc suy sụp.
Cô có loại dự cảm xấu.
Tới buổi tối, đoàn người mới tới được địa điểm quay phim.
Chính xác là còn đáng sợ hơn núi sâu rừng già thật.
Bởi vì gần đó ngoại trừ hai căn biệt thự cũ nát thì cơ hồ hoang tàn vắng vẻ, làm người ta liên tưởng đến địa điểm quay phim kinh dị.
Gần đó thậm chí còn có mấy nấm mồ, không biết là tổ tiết mục bố trí trước hay là mồ thật.
Trên mặt khách mời đều xuất hiện biểu tình sống không còn gì luyến tiếc.
"Đạo diễn tìm thấy nơi như thế này nhất định là tìm rất lâu nhỉ /cười lắc lư con cá ngừ/"
"A a tôi nhìn thấy toàn thân liền nổi da gà, bảo vệ tốt hai ca ca của tôi đấy nhé."
"Thương ca ca phải đi nơi quay phim khủng bố như thế này."
"Đạo diễn, nhiệm vụ chúng ta là gì?" Phương Túc Dương hỏi.
"Sống sót, trốn thoát khỏi đây." Đạo diễn cười tủm tỉm, một nụ cười khó hiểu.
Yến Thanh Nghiên và Giản Lan không nhịn được rùng mình một cái.
"Vậy quy tắc trò chơi đâu?"
"Đi vào sẽ biết."
Trước khi đi vào, di động của khách mời đều bị tịch thu, mỗi người còn phải cầm lấy một bao nhỏ.
Sáu khách mời ở tình huống còn chưa hiểu rõ, đẩy ra cửa sắt rỉ sắt đi vào.
Trong sân chỉ có ánh sáng mờ nhạt, cái gì cũng không thấy rõ lắm. Toàn bộ biệt thự bị che khuất trong bóng tối, giống như một con thú ngủ đông.
Để cho hiệu ứng chương trình chân thật hơn, người quay phim cũng không có, chỉ có các cameras tự động ở các góc.
Khi vị khách mời cuối cùng vừa mới đi vào, cánh cổng liền không hề dự liệu mà đóng lại, truyền tới một tiếng "Phanh".
Phương Túc Dương thiếu chút nữa bị hù chết, cậu quay đầu lại thử đẩy cửa ra, lại hoàn toàn bất động.
Bên ngoài giống như còn truyền tới âm thanh khóa lại.
"Mẹ nó, chúng ta giống như bị nhốt bên trong vậy." Phương Túc Dương nhìn như sắp bị dọa khóc.
Lúc này, loa trong nhà đột nhiên phát ra âm thanh: "Sau khi trời tối, bên ngoài sẽ xuất hiện vài đồ vật bẩn thỉu, mong các vị mau chóng về nhà."
"Vậy trời vẫn chưa tối sao? Chúng ta chạy nhanh vào nhà rồi nói sau." Yến Thanh Nghiên nổi một tầng da gà, dẫn đầu kéo hành lý đi vào trong nhà.
Giản Lan đứng ở dưới lầu, đánh giá sơ bộ nơi này.
Nhìn qua giống như một biệt thự khép kín, tường rất cao, cũng không biết ngoại trừ cổng bên ngoài còn có lối vào khác không.
Chỉ là sắc trời đã tối, hiện tại hiển nhiên không phải thời cơ tốt để thăm dò.
Thời điểm đẩy cửa đi vào, Phương Túc Dương dùng tay che lại mắt, chỉ lộ ra một ít, chuẩn bị che chắn nhìn đến cái gì không tốt.
Cậu sờ soạng mở đèn.
Còn tốt, trong phòng cái gì cũng không có, sạch sẽ, bố trí thật ấm áp, không khác nhà bình thường bao nhiêu.
"Ha, làm tôi sợ nhảy dụng." Phương Túc Dương nghĩ mà sợ vỗ vỗ ngực.
"Trước tiên nhìn xem tổ đạo diễn chuẩn bị đồ vật gì cho chúng ta đi." Hướng Uyển nói.
Những người khác đều không ý kiến, mọi người cùng nhau ngồi trên ghế sô pha, từng người mở ra túi của mình.
"Tôi có một bảng hiệu bằng gỗ, một con gấu bống có giấy trừ tà màu vàng trên nó." Yến Thanh Nghiên nhíu mày nói.
Gấu bông rất đáng yêu, nhưng trên trán lại dán giấy trừ tà màu vàng, thấy thế nào cũng thật khiếp người.
Cô lấy bảng hiệu ra, nhanh chóng dán lên túi của mình.
"Tôi cũng vậy." Phương Túc Dương cũng lấy ra bảng hiệu của mình gắn lên túi.
Ba người khác đều tỏ vẻ trong bao quần áo của mình cũng có đồ vật giống nhau.
Chỉ có Giản Lan sửng sốt một chút, không đáp lại.
"Giản Lan, cô có cái gì vậy?" Phương Túc Dương quay đầu lại hỏi.
"Giống mọi người thôi." Giản Lan đặt bảng hiệu lên bàn.
Cô học theo động tác của mọi người, gắn lên túi, nhìn qua cũng như rất sợ hãi con gấu bông kia.
Mọi người cho rằng cô bị dọa sợ, cho nên không ai đem bước nhạc đệm này để trong lòng.
Chỉ có bản thân Giản Lan biết trên trán gấu bông của cô không dán giấy trừ tà.
Cô không biết điều này nghĩa là gì, bất quá hiển nhiên không có khả năng tổ tiết mục phạm sai lầm, hẳn là có ý nghĩa gì đó, chỉ là tạm thời chưa rõ ràng mà thôi.
"Trên tấm thẻ được khắc gì vậy?" Lần này lên tiếng hỏi chính là Lục Nhiêu.
Sáu người đặt tấm thẻ gỗ lên bàn, mặt trên đều khắc ba hàng dấu "-" và "--", chỉ là mỗi người đều có một số điểm bất đồng.
"Đây là có ý tứ gì? Bắt chúng ta đếm các dòng? Sẽ không đơn giản như vậy." Phương Túc Dương nói.
Giản Lan và Đàm Tiêu nhíu mày một lát, cơ hồ đồng thời lên tiếng: "Bát quái đồ.*"
*:Bát quái đồ gồm tám quẻ, là hình ảnh sắp xếp các thành một vòng tròn theo một trật tự nhất định. Có hai loại là Tiên thiên Bát quái và Hậu thiên Bát quái. Phương vị của Bát quái theo Thiên văn ngược với phương vị trên mặt đất. (nguồn: Wikipedia)
Nói xong, hai người ngẩng đầu liếc mắt nhìn đối phương một cái, lại nhanh chóng rời đi tầm mắt.
Phương Túc Dương và Yến Thanh Nghiên dều dùng ánh mắt khiếp sợ lại sùng bái nhìn bọn họ.
Lúc này, hàng loạt bình luận thắc mắc nổi lên.
"??? Tham gia chương trình còn phải biết cả bát quái đồ? Cho nên nghệ sĩ hiện tại phải cạnh tranh lớn như vậy sao? Mẹ tôi cũng không muốn vào nghề."
"????? Kiến thức kỳ quái gia tăng rồi."
"Ha ha ha các cô nhìn biểu tình Túc Túc và Nghiên Nghiên thật đáng yêu quá đi."
"Chúc mừng Giản Lan và Đàm Tiêu giải được câu đố, đạt được mê muội +1, mê đệ +1"
Phía sau màn hình, đạo diễn nhìn về người chuẩn bị đạo cụ bên cạnh, sững sờ: "Cư nhiên lại có hai khách mời hiểu được hàm ý này? Mệt tôi còn cố ý để lại sách phong thủy cho bọn họ làm manh mối, hiện tại hoàn toàn không cần dùng."
"Bát quái? Vậy trên quẻ có nghĩa gì? Tôi mệnh sát, có huyết quang tai ương sao?" Vẻ mặt Phương Túc Dương nghiêm túc hỏi.
Cậu xem trên TV những thứ đoán mệnh đều là nói những lời này.
"Con mẹ nó chứ mệnh sát."
"Tôi thấy Túc Túc là mệnh ngu si ấy ha ha ha."
"Không hiểu có chỗ nào buồn cười, bạn thật là vô duyên."
Gian Lan trước tiên nhìn về phía Đàm Tiêu, thấy vẻ mặt anh lạnh nhạt, không có ý giải thích.
Cô bất đắc dĩ mà mở miệng nói: "Không có, đây chỉ là bát quái đồ cơ bản thôi, nhìn không ra những điều phức tạp trong này."
Nghĩ cũng biết đây chỉ là thử thách trong chương trình, đương nhiên sẽ không quá khó kiểm soát.
"Hơn nữa, chúng ta có sáu quẻ bát quái, không biết còn hai quẻ đi đâu rồi." Giản Lan nói.
Có lẽ đây sẽ là một bước đi đột phá.
"Trước tiên tìm đồ ăn và chỗ ở đi" Hướng Uyển ở thời điểm này đột nhiên chuyển đề tài.
"Ừm." Mọi người đối với việc này không có ý kiến.
"Chúng ta chia hai người một đội đi, tôi luôn thấy nơi này có điểm quỷ dị." Yến Thanh Nghiên đề nghị nói.
Tuy rằng bên trong nhìn như căn nhà bình thường, nhưng trong góc phòng lại đặt bàn bát quái, cờ chiêu hồn, còn có các loại lá bùa, lại kết hợp lời giới thiệu "đồ vật bẩn thỉu" lúc trước, khó tránh khỏi sẽ làm cả người cảm thấy không thoải mái.
"Tôi đi cùng Lan Lan." Phương Túc Dương vội vàng đứng bên người Giản Lan, muốn ôm chặt lấy đùi cô.
Xưng hô của cậu với Giản Lan đã từ "Giản Lan" thăng cấp thành "Lan Lan".
Yến Thanh Nghiên nhìn về người hiểu về bát quái đồ còn lại Đàm Tiêu, "Tôi có thể đi cùng anh được không?"
Đàm Tiêu lãnh đạm gật đầu.
Dư lại Lục Nhiêu và Hướng Uyển, tự nhiên liền thành một đội.
Mọi người chia làm ba đội, phân ra thăm dò trong biệt thự.
Đi được một lúc, đột nhiên truyền tới một tiếng thét chói tai.
"A!"
Thanh âm này là của Hướng Uyển.
Phương Túc Dương và Giản Lan vội vàng quay đầu lại, chạy đến chỗ có thanh âm vừa rồi.
Tác giả :
Thủy Mật Đào Vị