Thiếu Niên Du
Chương 28
Hạ quyết tâm liền không hề miên man suy nghĩ nữa, chỉ là đêm dài nhân tĩnh làm cho người ta cảm thấy run sợ. Sáng sớm ngày thứ tám mươi mốt, Trình Dược sớm thức dậy nhìn sàng vĩ đến ngẩn người, đợi cho ngoài phòng truyền đến động tĩnh y mới đứng dậy. Người tới là Hâm Lan-thiếp thân thị nữ của Ninh phu nhân, nàng cùng ngày thường đồng dạng bưng lên nước cùng dụng cụ súc miệng đặt ở trên kệ để Trình Dược tự mình đến súc miệng. Không phải nàng không chịu làm mà là Trình Dược không cho, một mực đợi Trình Dược lau mặt xong, Hâm Lan đi lên giúp Trình Dược thay quần áo, chải đầu, trang điểm. Trình Dược cũng như ngày thường ngồi trước gương, cho tới bây giờ cũng không muốn nhìn mình trong gương nhưng hôm nay lại nhìn hết sức chăm chú bộ dáng ăn mặc của bản thân. Hâm Lan cũng phát giác y khác ngày thường không khỏi nhìn y vài lần qua tay mình dần dần hiện ra một người tướng mạo đôn hậu, mặt mày thanh tú nữ tính.
Phục vụ chủ tử nhiều năm, Hâm Lan nhìn ra được thiếu gia Ninh Cảnh Niên đối với người này si. Ngay từ đầu cũng cùng với những hạ nhân khác không rõ thiếu gia rốt cuộc thích người này ở điểm nào, chỉ xét tướng mạo, nha hoàn trong phủ mỗi người đều có thể đem so với y đều hơn chứ đừng nói chi đến thiếu chủ tử là thiên nhân dung mạo, nhưng có thể ở chung một thời gian, cũng dần dần hiểu một chút. Thiếu gia là chủ tử lại xinh đẹp, nha hoàn, người hầu trước mặt hắn đều tất cung tất kính, chỉ ngước đầu liếc nhìn thôi cũng đều cảm thấy có vài phần thất lễ. Thiếu gia lại là nhi tử độc nhất của lão gia cùng phu nhân, từ nhỏ chính là bảo bối trong mắt mọi người, chỉ cần lớn tiếng một chút đều lo sẽ doạ sợ đến hắn, động tác nặng một chút cũng sợ hắn bị đau, luôn khúm núm, cẩn cẩn dực dực.
Bị những người này vây quanh mà lớn lên, đột nhiên trong lúc đó xuất hiện một cái Trình Dược, giống như ngày ngày đi dạo hoa viên, bên trong đầy những loài hoa cỏ kiều diễm quý báu làm đáy lòng khó tránh khỏi cảm thấy nhàm chán mà phiền muộn, bỗng lúc này hiện ra một nơi mà thanh phong thổi qua trên mặt, trước mắt một mảnh trúc xanh cao ngất, bên cạnh hòn non bộ còn có dòng suối nhỏ, rõ ràng bất quá chỉ là một quang cảnh bình thường nhưng làm người ta cảm thấy tĩnh nhân tâm hải(ý là lòng người cảm thấy bình yên, tĩnh lặng như biển cả), thế là cứ như thế mà luyến, mà mê.
Người như Trình Dược tại Ninh phủ cơ bản là không có, y cười, luôn không lãnh đạm cũng không nồng nhiệt chỉ vừa phải, tựa như mặt nước hồ sâu trong viện làm người mê mẩn mà không hiểu vì sao, y ở tại Ninh gia chính là vân đạm phong thanh, là gió êm ngày ấm, tại nơi trần thế luôn vận động lui tới ngẫu nhiên dừng bước lại mới phát hiện y vẫn thuỷ chung đang ở một chỗ. Người này, y cùng chủ tử nói chuyện là một bộ dáng, cùng hạ nhân công đạo sự tình cũng là một bộ dáng. Lần đầu tiên thấy y tới, y lại cười nói:
“_Ngươi gọi là gì?”
Lần đầu tiên vì y thay trang phục, vẻ mặt y buồn rầu bất đắc dĩ nhưng vẫn cố cười nói:
“_Vất vả ngươi, Hâm Lan cô nương.”
Biết rõ y luôn trong phòng không ra khỏi cửa, hỏi y nguyên nhân, y nói:
“_Ít người thấy, cơ hội bị vạch trần cũng sẽ không nhiều, lại nói, luôn để cho ngươi mỗi ngày tới đây chải đầu thay quần áo cho một thô nhân như ta, thật sự là băn khoăn.”
Kìm lòng không được tìm đến một ít sách vở, nghĩ muốn cho y giải buồn, y rõ ràng sững sờ, vẫn là tiếp nhận toàn bộ, cười nói:
“_Cám ơn ngươi suy nghĩ cho ta như thế.”
Sau đó biết rõ y không biết chữ mới biết được vì để không phụ lòng tốt của nàng nên đã mỉm cười nhận lấy như thế, không có một chút kháng cự. Đem châu sai cuối cùng cắm vào tóc y, chứng kiến y còn đang mơ hồ xem bóng mình trong gương không khỏi hỏi:
“_Nhìn cái gì?”
Lời ra khỏi miệng mới phát giác dư thừa, bóng người trong gương không phải là chính y sao? Không có nghĩ đến, y phảng phất trong thoáng chốc cười qua, lại nói như vậy:
“_Đang nhìn ta như vậy, sau ngày hôm nay sẽ không còn tái xuất hiện nữa.”
Không nên tồn tại, không nên xuất hiện cái nhân vật hư ảo Đỗ Vi này, nàng ngày mai sẽ chết, ngắm nhìn một lần cuối cùng, một lần cuối cùng a, đây không phải là y, cũng lại là y. Hâm Lan sửng sốt, như bình thường đứng ở phía sau y, sau nửa ngày mới thì thào một câu:
“_Thật sự phải đi sao?”
Y vẫn nhìn nữ tử trong gương nói:
“_Nhất định phải đi.”
Trước lúc sự tình không cách nào cứu vãn được.
Hâm Lan không nói thêm gì, cúi đầu thối lui hai bước. Ngày đó cùng mấy ngày trước đây cũng không khác gì nhau, mặc xongquần áo, phía sau đi theo một cái Hâm Lan, thiếu phu nhân Ninh gia Đỗ Vi yên lặng đi về hướng Cảnh Thái viện, nơi nhạc phụ nhạc mẫu ở, mỗi ngày theo thông lệ đến thỉnh an. Tại trong nội viện, tất cả bọn hạ nhân đều đang bộn bề sẽ ngay lúc nàng đi ngang qua mà vụng trộm liếc nhìn, liếc mắt xem vị thiếu phu nhân này ở bên ngoài sớm không biết truyền thành dạng nữ tử thần bí gì.
Sinh ý Ninh gia các ngành nghề đều có liên quan đến, vàng bạc châu báu, lăng la tơ lụa được xem là một trong những ngành chính vì Ninh gia có lượng công tượng, sư phó tay nghề cao làm việc, luôn tạo ra những bảo vật thượng đẳng nhất mà hoàng tôn quý tộc chỉ cần liếc nhìn một lần đầu đều phải thán phục khen ngợi. Năm đó ngự cống kim ngọc long phượng làm cho hoàng đế đương triều thân chinh ngự bút đề “Địa thượng tuyệt vô, thiên thượng cận hữu” (ý chỉ là trên nhân gian tuyệt không có, chỉ trên trời mới có) rồi ban tặng.
Tiếng tăm tơ lụa mặc dù không sánh bằng Hoa Gia-một trong tam đại gia tộc An Dương, nhưng hằng năm bỏ ra một số tiền lớn thu mua bãi đất phía tây bắc quanh năm một mảnh xuân thu làm tơ sợi, trồng bông vải, trải qua công đoạn gia công với công nghệ độc môn liền chế thành vải bông độc nhất vô nhị của Ninh gia, thành phẩm rất mỏng, như tờ giấy nhưng nhẵn mịn mà bền chặt, không dùng công cụ để cắt mà lấy tay xé cần dùng đến lực của bốn người trưởng thành, màu sắc đơn giản, thoải mái, thoáng mát, rất thích hợp để làm y phục lót. Trong thành, người mua được loại vải này cực ít nhưng Ninh gia chủ tử mỗi người mặc đều là loại vải bông một thước một thỏi vàng này.
Ngay cả triều đình cũng phải nể mặt Ninh gia-một trong tam đại gia tộc ba phần, chi phí ăn mặc có thể so với hoàng thất. Lại nhìn vị thiếu phu nhân này cước bộ bình ổn từng bước từng bước xuất hiện rồi đi qua, thiếu phu nhân bọn họ kim trâm, ngọc trâm tinh mỹ, nhẹ nhàng lắc lư theo từng bước dao động, hồ cừu tuyết y, trên áo choàng có một đoá dâm bụt không kiều không diễm tô điểm, mi nhãn ẩn cười, cứ vậy nhàn nhạt đi tới, như vậy vừa nhìn, người xem cũng chỉ trong nháy mắt, đáy lòng liền lưu lại một câu, ung dung đẹp đẽ quý giá.
Nàng không đẹp nhưng đồ trong sức, quần áo quý giá tinh mỹ thế nào làm lu mờ nàng nụ cười nhợt nhạt của nàng, lưu lại kinh ngạc. Nàng như thế đi qua liền lưu lại trong trí nhớ vô cùng rõ ràng.
Thật sự cùng ngày thường không có bộ dáng gì khác, Hâm Lan đi theo sau nhanh chóng bước vào Cảnh Thái viện, thiếu gia của nàng sớm không thể chờ đợi được mà chạy đến, hai mắt chăm chú nhìn trên người y, một câu Vi nhi nửa ngày mới phát ra, tựa như trong lòng đã lập đi lập lại mấy vạn lần, đến trước mặt lại không biết nên mở miệng nhu thế nào.
Ánh mắt Hâm Lan lạc tại nơi thiếu gia cầm thật chặt tay y, da của y so với thiếu gia đậm màu hơn, bàn tay có mấy khối bạc kiển (vết chai mỏng), mặc dù thiếu gia đã tìm không ít thuốc mỡ đến xoa nhưng vẫn là không tiêu, đó là dấu vết theo năm tháng lưu lại chứng minh y từ trước trải qua cuộc sống gian khổ. Bàn tay như vậy nắm nắm lấy hẳn là cảm thấy có chút miễn cưỡng, nhất là thiếu gia hai tay chưa bao giờ làm việc nặng mà non mềm trắng nõn, nhưng mỗi lần nàng nhìn đều thấy thiếu gia nhà mình luôn không khỏi phân trần cầm thật chặt. Có được mục quang ôn hoà như vậy, này hai tay nhất định cũng ấm áp làm cho người ta lưu luyến a.
“_Cảnh Niên, ngươi sao lại ra bên ngoài đợi, tiết trời lãnh, bị nhiễm lạnh thì phải làm sao bây giờ?”
“_Ta muốn gặp ngươi.”
“_Ngươi a….”
Từ lúc phu nhân bệnh, thiếu gia đến tự mình chiếu cố, mỗi ngày y đến đều là những lời đối thoại này mở màn. Một cái lo lắng bất đắc dĩ, môt cái giả bộ bình tĩnh, đáy mắt lại lộ ra chờ mong.
“_Nương hôm nay thân thể như thế nào?”
“_Khá, tiếp qua một ngày hẳn là có thể hoàn toàn khoẻ.”
“_Vậy là tốt rồi.”
Bọn họ vai sóng vai tương huề vào nhà, Hâm Lan dừng lại ở bên ngoài lẳng lặng nhìn hai người bọn họ trước mắt, chẳng biết từ lúc nào, thiếu gia của nàng đã cùng y cao ngang nhau, chặt chẽ dựa sát vào nhau. Nếu không biết rõ sự thật nhất định sẽ vì cảnh ấm áp trước mắt mà cười, mà hôm nay, cảnh này tại trước mắt, nhìn lại nhìn, đáy lòng không khỏi chua xót.
Hoa trong gương, trăng trong nước.
Dần dần có chút hiểu nguyên nhân y nhất định phải rời đi.
Thời điểm ly khai cũng là lúc trả hết nợ, đau khổ này cũng chỉ còn là hư huyễn, phiền muộn chỉ là tạm thời. Còn nếu như sa chân rơi vào trong ảo mộng này, đến lúc đó phân không ra hư thực, thối không được, tiến không xong, sao mà không thống khổ?
Ngày đó, sau khi nếm qua điểm tâm, thiếu gia Ninh Cảnh Niên bị lão gia phái ra ngoài phủ làm việc. Ngày đó, lão gia ở phòng trong, lão phu nhân cùng y nói chuyện gần một canh giờ. Ngày đó, khi thiếu gia trở về, y đã trở lại Cảnh Niên hiên. Ngày đó, Cảnh Niên sau khi hồi phủ trước tiên gặp phụ mẫu, sau rồi mới hừng hực cấp bách chạy trở về Cảnh Niên hiên của mình, tìm thấy Trình Dược liền túm lấy tay y trực tiếp hỏi:
“_Vi nhi, ta nghe cha nương nói ngày mai ngươi muốn đến chùa miểu ngoài thành đi tế bái?”
“_Đúng vậy.”
Cảnh Niên hầu như là chạy về, tóc có chút tán loạn, Trình Dược cẩn thận rút ra một tay giúp hắn chỉnh lý hảo.
“_Sao lại đột ngột như vậy?” Cảnh Niên chau lại lông mày, có chút không muốn.
“_Mấy ngày nay nương bị bệnh, sự vụ mặc dù có người hỗ trợ quản lý nhưng chuyện ta phải tự mình xử lý cũng dồn lại một đống, hôm nay ra ngoài chính là vì có chuyện bất hảo…Vi nhi, ngày khác chờ nương hết bệnh, đến lúc đó ta nhất định tranh thủ thời gian cùng ngươi đi.”
Trình Dược nhẹ nhàng lắc đầu, cười:
“_Ngươi không cần theo ta cũng không sao, hơn nữa, ta ngày mai nhất định phải đi.”
“_Tại sao?”
Trình Dược dừng một chút mới nói:
“_Đó là tập tục bên ta, nữ nhân gả đi nếu là ở nơi quá xa nhà không có khả năng trở về nhìn người thân thì đến ngày tế bái tổ tông sẽ đi miếu cầu phúc, phù hộ người nhà.”
Nghe y nói như thế, Cảnh Niên có chút khó xử:
“_Chính là, chính là….Nương bệnh còn chưa có hoàn toàn khoẻ, cho dù ta có thể đem sự vụ giao cho những người khác xử lý trong một ngày….”
“_Cảnh Niên, ngươi hãy ở nhà, ta một mình đi là được rồi.”
“_Không được!” Cảnh Niên như đinh đóng cột nói.
“_Đến An Dương lâu như thế, ngươi lần đầu xuất môn, ta nhất định phải tả hữu bên cạnh bồi ngươi.”
Phục vụ chủ tử nhiều năm, Hâm Lan nhìn ra được thiếu gia Ninh Cảnh Niên đối với người này si. Ngay từ đầu cũng cùng với những hạ nhân khác không rõ thiếu gia rốt cuộc thích người này ở điểm nào, chỉ xét tướng mạo, nha hoàn trong phủ mỗi người đều có thể đem so với y đều hơn chứ đừng nói chi đến thiếu chủ tử là thiên nhân dung mạo, nhưng có thể ở chung một thời gian, cũng dần dần hiểu một chút. Thiếu gia là chủ tử lại xinh đẹp, nha hoàn, người hầu trước mặt hắn đều tất cung tất kính, chỉ ngước đầu liếc nhìn thôi cũng đều cảm thấy có vài phần thất lễ. Thiếu gia lại là nhi tử độc nhất của lão gia cùng phu nhân, từ nhỏ chính là bảo bối trong mắt mọi người, chỉ cần lớn tiếng một chút đều lo sẽ doạ sợ đến hắn, động tác nặng một chút cũng sợ hắn bị đau, luôn khúm núm, cẩn cẩn dực dực.
Bị những người này vây quanh mà lớn lên, đột nhiên trong lúc đó xuất hiện một cái Trình Dược, giống như ngày ngày đi dạo hoa viên, bên trong đầy những loài hoa cỏ kiều diễm quý báu làm đáy lòng khó tránh khỏi cảm thấy nhàm chán mà phiền muộn, bỗng lúc này hiện ra một nơi mà thanh phong thổi qua trên mặt, trước mắt một mảnh trúc xanh cao ngất, bên cạnh hòn non bộ còn có dòng suối nhỏ, rõ ràng bất quá chỉ là một quang cảnh bình thường nhưng làm người ta cảm thấy tĩnh nhân tâm hải(ý là lòng người cảm thấy bình yên, tĩnh lặng như biển cả), thế là cứ như thế mà luyến, mà mê.
Người như Trình Dược tại Ninh phủ cơ bản là không có, y cười, luôn không lãnh đạm cũng không nồng nhiệt chỉ vừa phải, tựa như mặt nước hồ sâu trong viện làm người mê mẩn mà không hiểu vì sao, y ở tại Ninh gia chính là vân đạm phong thanh, là gió êm ngày ấm, tại nơi trần thế luôn vận động lui tới ngẫu nhiên dừng bước lại mới phát hiện y vẫn thuỷ chung đang ở một chỗ. Người này, y cùng chủ tử nói chuyện là một bộ dáng, cùng hạ nhân công đạo sự tình cũng là một bộ dáng. Lần đầu tiên thấy y tới, y lại cười nói:
“_Ngươi gọi là gì?”
Lần đầu tiên vì y thay trang phục, vẻ mặt y buồn rầu bất đắc dĩ nhưng vẫn cố cười nói:
“_Vất vả ngươi, Hâm Lan cô nương.”
Biết rõ y luôn trong phòng không ra khỏi cửa, hỏi y nguyên nhân, y nói:
“_Ít người thấy, cơ hội bị vạch trần cũng sẽ không nhiều, lại nói, luôn để cho ngươi mỗi ngày tới đây chải đầu thay quần áo cho một thô nhân như ta, thật sự là băn khoăn.”
Kìm lòng không được tìm đến một ít sách vở, nghĩ muốn cho y giải buồn, y rõ ràng sững sờ, vẫn là tiếp nhận toàn bộ, cười nói:
“_Cám ơn ngươi suy nghĩ cho ta như thế.”
Sau đó biết rõ y không biết chữ mới biết được vì để không phụ lòng tốt của nàng nên đã mỉm cười nhận lấy như thế, không có một chút kháng cự. Đem châu sai cuối cùng cắm vào tóc y, chứng kiến y còn đang mơ hồ xem bóng mình trong gương không khỏi hỏi:
“_Nhìn cái gì?”
Lời ra khỏi miệng mới phát giác dư thừa, bóng người trong gương không phải là chính y sao? Không có nghĩ đến, y phảng phất trong thoáng chốc cười qua, lại nói như vậy:
“_Đang nhìn ta như vậy, sau ngày hôm nay sẽ không còn tái xuất hiện nữa.”
Không nên tồn tại, không nên xuất hiện cái nhân vật hư ảo Đỗ Vi này, nàng ngày mai sẽ chết, ngắm nhìn một lần cuối cùng, một lần cuối cùng a, đây không phải là y, cũng lại là y. Hâm Lan sửng sốt, như bình thường đứng ở phía sau y, sau nửa ngày mới thì thào một câu:
“_Thật sự phải đi sao?”
Y vẫn nhìn nữ tử trong gương nói:
“_Nhất định phải đi.”
Trước lúc sự tình không cách nào cứu vãn được.
Hâm Lan không nói thêm gì, cúi đầu thối lui hai bước. Ngày đó cùng mấy ngày trước đây cũng không khác gì nhau, mặc xongquần áo, phía sau đi theo một cái Hâm Lan, thiếu phu nhân Ninh gia Đỗ Vi yên lặng đi về hướng Cảnh Thái viện, nơi nhạc phụ nhạc mẫu ở, mỗi ngày theo thông lệ đến thỉnh an. Tại trong nội viện, tất cả bọn hạ nhân đều đang bộn bề sẽ ngay lúc nàng đi ngang qua mà vụng trộm liếc nhìn, liếc mắt xem vị thiếu phu nhân này ở bên ngoài sớm không biết truyền thành dạng nữ tử thần bí gì.
Sinh ý Ninh gia các ngành nghề đều có liên quan đến, vàng bạc châu báu, lăng la tơ lụa được xem là một trong những ngành chính vì Ninh gia có lượng công tượng, sư phó tay nghề cao làm việc, luôn tạo ra những bảo vật thượng đẳng nhất mà hoàng tôn quý tộc chỉ cần liếc nhìn một lần đầu đều phải thán phục khen ngợi. Năm đó ngự cống kim ngọc long phượng làm cho hoàng đế đương triều thân chinh ngự bút đề “Địa thượng tuyệt vô, thiên thượng cận hữu” (ý chỉ là trên nhân gian tuyệt không có, chỉ trên trời mới có) rồi ban tặng.
Tiếng tăm tơ lụa mặc dù không sánh bằng Hoa Gia-một trong tam đại gia tộc An Dương, nhưng hằng năm bỏ ra một số tiền lớn thu mua bãi đất phía tây bắc quanh năm một mảnh xuân thu làm tơ sợi, trồng bông vải, trải qua công đoạn gia công với công nghệ độc môn liền chế thành vải bông độc nhất vô nhị của Ninh gia, thành phẩm rất mỏng, như tờ giấy nhưng nhẵn mịn mà bền chặt, không dùng công cụ để cắt mà lấy tay xé cần dùng đến lực của bốn người trưởng thành, màu sắc đơn giản, thoải mái, thoáng mát, rất thích hợp để làm y phục lót. Trong thành, người mua được loại vải này cực ít nhưng Ninh gia chủ tử mỗi người mặc đều là loại vải bông một thước một thỏi vàng này.
Ngay cả triều đình cũng phải nể mặt Ninh gia-một trong tam đại gia tộc ba phần, chi phí ăn mặc có thể so với hoàng thất. Lại nhìn vị thiếu phu nhân này cước bộ bình ổn từng bước từng bước xuất hiện rồi đi qua, thiếu phu nhân bọn họ kim trâm, ngọc trâm tinh mỹ, nhẹ nhàng lắc lư theo từng bước dao động, hồ cừu tuyết y, trên áo choàng có một đoá dâm bụt không kiều không diễm tô điểm, mi nhãn ẩn cười, cứ vậy nhàn nhạt đi tới, như vậy vừa nhìn, người xem cũng chỉ trong nháy mắt, đáy lòng liền lưu lại một câu, ung dung đẹp đẽ quý giá.
Nàng không đẹp nhưng đồ trong sức, quần áo quý giá tinh mỹ thế nào làm lu mờ nàng nụ cười nhợt nhạt của nàng, lưu lại kinh ngạc. Nàng như thế đi qua liền lưu lại trong trí nhớ vô cùng rõ ràng.
Thật sự cùng ngày thường không có bộ dáng gì khác, Hâm Lan đi theo sau nhanh chóng bước vào Cảnh Thái viện, thiếu gia của nàng sớm không thể chờ đợi được mà chạy đến, hai mắt chăm chú nhìn trên người y, một câu Vi nhi nửa ngày mới phát ra, tựa như trong lòng đã lập đi lập lại mấy vạn lần, đến trước mặt lại không biết nên mở miệng nhu thế nào.
Ánh mắt Hâm Lan lạc tại nơi thiếu gia cầm thật chặt tay y, da của y so với thiếu gia đậm màu hơn, bàn tay có mấy khối bạc kiển (vết chai mỏng), mặc dù thiếu gia đã tìm không ít thuốc mỡ đến xoa nhưng vẫn là không tiêu, đó là dấu vết theo năm tháng lưu lại chứng minh y từ trước trải qua cuộc sống gian khổ. Bàn tay như vậy nắm nắm lấy hẳn là cảm thấy có chút miễn cưỡng, nhất là thiếu gia hai tay chưa bao giờ làm việc nặng mà non mềm trắng nõn, nhưng mỗi lần nàng nhìn đều thấy thiếu gia nhà mình luôn không khỏi phân trần cầm thật chặt. Có được mục quang ôn hoà như vậy, này hai tay nhất định cũng ấm áp làm cho người ta lưu luyến a.
“_Cảnh Niên, ngươi sao lại ra bên ngoài đợi, tiết trời lãnh, bị nhiễm lạnh thì phải làm sao bây giờ?”
“_Ta muốn gặp ngươi.”
“_Ngươi a….”
Từ lúc phu nhân bệnh, thiếu gia đến tự mình chiếu cố, mỗi ngày y đến đều là những lời đối thoại này mở màn. Một cái lo lắng bất đắc dĩ, môt cái giả bộ bình tĩnh, đáy mắt lại lộ ra chờ mong.
“_Nương hôm nay thân thể như thế nào?”
“_Khá, tiếp qua một ngày hẳn là có thể hoàn toàn khoẻ.”
“_Vậy là tốt rồi.”
Bọn họ vai sóng vai tương huề vào nhà, Hâm Lan dừng lại ở bên ngoài lẳng lặng nhìn hai người bọn họ trước mắt, chẳng biết từ lúc nào, thiếu gia của nàng đã cùng y cao ngang nhau, chặt chẽ dựa sát vào nhau. Nếu không biết rõ sự thật nhất định sẽ vì cảnh ấm áp trước mắt mà cười, mà hôm nay, cảnh này tại trước mắt, nhìn lại nhìn, đáy lòng không khỏi chua xót.
Hoa trong gương, trăng trong nước.
Dần dần có chút hiểu nguyên nhân y nhất định phải rời đi.
Thời điểm ly khai cũng là lúc trả hết nợ, đau khổ này cũng chỉ còn là hư huyễn, phiền muộn chỉ là tạm thời. Còn nếu như sa chân rơi vào trong ảo mộng này, đến lúc đó phân không ra hư thực, thối không được, tiến không xong, sao mà không thống khổ?
Ngày đó, sau khi nếm qua điểm tâm, thiếu gia Ninh Cảnh Niên bị lão gia phái ra ngoài phủ làm việc. Ngày đó, lão gia ở phòng trong, lão phu nhân cùng y nói chuyện gần một canh giờ. Ngày đó, khi thiếu gia trở về, y đã trở lại Cảnh Niên hiên. Ngày đó, Cảnh Niên sau khi hồi phủ trước tiên gặp phụ mẫu, sau rồi mới hừng hực cấp bách chạy trở về Cảnh Niên hiên của mình, tìm thấy Trình Dược liền túm lấy tay y trực tiếp hỏi:
“_Vi nhi, ta nghe cha nương nói ngày mai ngươi muốn đến chùa miểu ngoài thành đi tế bái?”
“_Đúng vậy.”
Cảnh Niên hầu như là chạy về, tóc có chút tán loạn, Trình Dược cẩn thận rút ra một tay giúp hắn chỉnh lý hảo.
“_Sao lại đột ngột như vậy?” Cảnh Niên chau lại lông mày, có chút không muốn.
“_Mấy ngày nay nương bị bệnh, sự vụ mặc dù có người hỗ trợ quản lý nhưng chuyện ta phải tự mình xử lý cũng dồn lại một đống, hôm nay ra ngoài chính là vì có chuyện bất hảo…Vi nhi, ngày khác chờ nương hết bệnh, đến lúc đó ta nhất định tranh thủ thời gian cùng ngươi đi.”
Trình Dược nhẹ nhàng lắc đầu, cười:
“_Ngươi không cần theo ta cũng không sao, hơn nữa, ta ngày mai nhất định phải đi.”
“_Tại sao?”
Trình Dược dừng một chút mới nói:
“_Đó là tập tục bên ta, nữ nhân gả đi nếu là ở nơi quá xa nhà không có khả năng trở về nhìn người thân thì đến ngày tế bái tổ tông sẽ đi miếu cầu phúc, phù hộ người nhà.”
Nghe y nói như thế, Cảnh Niên có chút khó xử:
“_Chính là, chính là….Nương bệnh còn chưa có hoàn toàn khoẻ, cho dù ta có thể đem sự vụ giao cho những người khác xử lý trong một ngày….”
“_Cảnh Niên, ngươi hãy ở nhà, ta một mình đi là được rồi.”
“_Không được!” Cảnh Niên như đinh đóng cột nói.
“_Đến An Dương lâu như thế, ngươi lần đầu xuất môn, ta nhất định phải tả hữu bên cạnh bồi ngươi.”
Tác giả :
Mạc Hồi