Thiếu Niên Ca Hành
Chương 4
Lôi Vô Kiệt đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía viện ngoại, chỉ thấy cách đó không xa phía trên miếu tường, một thân ảnh cường tráng đứng đó, trong tay cầm một cự đao rất lớn, lạnh lùng mà nhìn phía này.
“Như vậy là đúng rồi, là đúng rồi.” Lôi Vô Kiệt lẩm bẩm nói.
Tiêu Sắt nhíu nhíu mày: “Cái gì đúng rồi?”
“Nguyệt Cơ cười đưa thiếp, Minh Hầu nộ sát nhân. Như vậy! Bọn họ chính là Nguyệt Cơ và Minh Hầu, tổ hợp đứng thứ năm bảng sát thủ trên giang hồ!” Lôi Vô Kiệt kinh hỉ mà hô.
Tiêu Sắt vẻ mặt hoang mang: “Vậy ngươi nói, bọn họ tặng chúng ta thiệp, nghĩa là……”
“Muốn giết chúng ta!” Lôi Vô Kiệt gật đầu, không có nửa phần khẩn trương, ngược lại còn có chút hưng phấn.
“Chỉ là vì cái gì muốn giết chúng ta?” Tiêu Sắt nhìn về phía Nguyệt Cơ, nàng như cũ mỉm cười lại, cũng không phản bác.
“Không biết.” Lôi Vô Kiệt lắc đầu.
Nguyệt Cơ lắc lắc đầu, mở miệng: “Kỳ thật thiệp là đưa cho một bằng hữu khác ở bên trong, bất quá theo quy tắc chính là, đã nhận thiệp đều phải chết. Cho nên, tối nay mạng hai vị, chắc phải lưu lại nơi này rồi.”
“Ta từng nhận thiệp của các ngươi, nhưng ta lại không có chết.” Một thanh âm hồn hậu vang lên, Lôi Vô Kiệt chỉ thấy một cái bóng đen từ trên trời giáng xuống, vững vàng mà dừng ở trước mặt hắn, chắn tầm nhìn của hắn và Nguyệt Cơ.
“Vị này huynh đài là……” Lôi Vô Kiệt tiến lên.
“Đường Liên.” Nguyệt Cơ lại ôn nhu cười, “Cho nên chúng ta không phải lại tới giết ngươi sao?”
Đứng ở phía trên tường miếu Minh Hầu đem cự đao trong tay đặt lên vai.
“Đường Liên! Ngươi là Đường Liên!” Lôi Vô Kiệt kinh ngạc mà hô ra, “Ngươi là đại đệ tử thủ tịch Tuyết Nguyệt Thành Đường Liên! Vậy ngươi chính là…… Đại sư huynh của ta rồi! Ta là Lôi Vô Kiệt, đến từ Giang Nam Phích Lịch Đường Lôi gia, đang muốn đi Tuyết Nguyệt Thành……”
“Cẩn thận!” Đường Liên gầm lên một tiếng, đẩy Lôi Vô Kiệt sang một bên, trong tay ngân quang chớp động, Chỉ Tiêm Nhận vững vàng chặn chuôi cự đao từ mười bước xông tới.
Nguyệt Cơ khanh khách cười: “Minh Hầu trời sinh không thích nói chuyện, cho nên hắn ghét nhất kẻ nào nói nhiều.”
“Đao thật lớn!” Tuy rằng ở xa nhìn cũng đã cảm thấy là cự đao có chút khác biệt với bình thường, nhưng nhìn gần, Tiêu Sắt vẫn cảm thấy thực kinh ngạc. Cự đao đâu chỉ là loại đao tầm thường, quả thực giông như một tấm cửa lớn, ba bốn người bình thường chắc chắn nâng không nổi, mà Minh Hầu lại có thể một tay nắm đao, đánh rất bình thản.
So sánh với vũ khí của Đường Liên thật sự rất nhỏ, còn nhỏ hơn cả chùy thủ, không nhìn kỹ chắc còn không chú ý đến, dưới ánh trăng chiếu xạ, tựa hồ chỉ là một chớp sáng chảy xuôi trong tay Đường Liên.
“Ngươi bị thương rồi.” Minh Hầu sau một đao nói. Thanh âm rất thấp trầm ứ nghẹn, như là không thể từ yết hầu phát ra.
“Bạch Hương Tán trong người ngươi cũng chưa hoàn toàn giải được, nếu không một đao kia ta ngăn không được.” Đường Liên lau vết máu tươi chảy ra bên miệng.
“Đao tiếp theo, ngươi nhất định ngăn không được.” Lần này lại là Nguyệt Cơ đứng ở cửa nói chuyện.
“Ta tới đỡ!” Lôi Vô Kiệt đi về phía trước một bước, đứng ở trước mặt Đường Liên, “Sư huynh vì ta đỡ một đao, ta đây cũng vì sư huynh chắn một đao!”
“Ha? Tiểu huynh đệ thế mà cũng là người của Tuyết Nguyệt Thành, giết ngươi, cũng không giết uổng, chỉ là đao của Minh Hầu không dễ dàng rút như vậy, ngươi trước tiên thử xem kiếm của ta đi.” Nguyệt Cơ nhẹ nhàng ở bên hông kéo, đai lưng màu bạc nhẹ nhàng bắn ra, thế nhưng lại là một thanh kiếm, dưới ánh trăng lóe lên thanh quang lạnh lẽo.
“Thúc Y kiếm?” Tiêu Sắt tán thưởng, “Binh khí các ngươi hai người thật tuyệt phối.”
“Thúc Y kiếm, Kim Cự đao, có thể một đêm đều nhìn được hai loại binh khí này, không có mấy ai. Tiểu huynh đệ ngươi nhìn cho kĩ!” Nguyệt Cơ nhảy lên, tà áo dài bay múa, chỉ thấy một màu tím chợt lóe, kiếm của Nguyệt Cơ đã đâm tới trước ngực Lôi Vô Kiệt.
“Tới hay lắm.” Lôi Vô Kiệt cười to, song chưởng nắm chặt, một phen kẹp lấy kiếm của Nguyệt Cơ.
Nguyệt Cơ khom người một chân muốn đá vào ngực Lôi Vô Kiệt. Lôi Vô Kiệt vội vàng quăng kiếm thoát thân. Mũi chân Nguyệt Cơ lóe lên ánh bạc, thế nhưng lại ẩn chứa một mảnh răng cưa cực mỏng, xẹt qua ngực Lôi Vô Kiệt.
“ Nghe qua hỏa khí Giang Nam Phích Lịch Đường Lôi gia thiên hạ đệ nhất, nhưng không nghĩ tới nội lực tiểu huynh đệ cũng thật kinh người, vậy mà có thể tay không cầm Thúc Y kiếm của ta.” Nguyệt Cơ tán thưởng nói.
Lôi Vô Kiệt nặng nề hô một tiếng: “Kiếm của ngươi ta đã thấy, nhưng quyền của ta, ngươi còn chưa có gặp qua đâu.” Hắn song quyền nắm chặt, trên người bỗng nhiên tỏa ra một cổ nhiệt khí, gầm lên một tiếng, một quyền hướng về phía Nguyệt Cơ mà đánh ra.
Một đấm này xuất ra lực vô cùng cực mãnh liệt, quyền còn chưa tới trước mắt, tuyết sau lưng Nguyệt Cơ đã bị đánh tan thành mảnh.
“Là Lôi gia Vô Phương quyền, quyền chưa tới, khí đã tới. Nghe nói Lôi gia tam đương gia Lôi Liệt từng ngoài mười mét đánh cho Mộ Dung gia chủ bị thương, lúc đó là dùng bộ quyền pháp này.” Đường Liên trong lòng cũng tán thưởng, Lôi Vô Kiệt tuy nhỏ tuổi, nhưng quyền pháp cũng đã không tầm thường.
Nguyệt Cơ lúc này nhảy lên tránh đi quyền phong, nàng giơ thúc y kiếm, thân kiếm màu bạc ở dưới ánh trăng chiếu xạ càng trở nên sáng loáng, mọi người không khỏi muốn che mắt lại. Thúc Y kiếm giống như hòa vào ánh trăng, Nguyệt Cơ giơ kiếm cười khẽ, phong hoa tuyệt đại.
Tiêu Sắt nhịn không được tán thưởng: “Khó trách nàng tên gọi Nguyệt Cơ.”
Lôi Vô Kiệt cũng ngẩng đầu nhìn phiến ánh trăng thanh lãnh, ánh trăng ở nháy mắt ngưng tụ trên thân kiếm, mà cũng nháy mắt, bắn ra tứ phương!
“Đí không phải quang mà là kiếm!” Đường Liên vội vàng nhắc nhở.
Lôi Vô Kiệt lúc này một bước nhảy ra cửa miếu, mà mấy đạo ánh trăng cũng theo sát hắn mau chóng đuổi đến. Lôi Vô Kiệt bên trong miếu viện song quyền vũ điệu, biến ra một vòng tròn, ngạo nghễ cản trở ánh trăng kia. Xa xa nhìn lại, giống như là Lôi Vô Kiệt bao phủ trong ánh trăng.
Mà lúc này, ở trong viện lại xuất hiện mấy Nguyệt Cơ, các nàng hoặc là ở dưới đất cầm kiếm khởi vũ, hoặc là ở trời cao bay lên mộc nguyệt, thậm chí trước mặt Lôi Vô Kiệt hơn một mét giơ kiếm. Thúc Y kiếm trong tay nàng ngân quang lóng lánh, nhưng lại bất luận như thế nào, cũng không phá được đạo pháp của Lôi Vô Kiệt.
Hai người giờ phút này đều đang đợi thời cơ, Nguyệt Cơ chờ Lôi Vô Kiệt lộ ra sơ hở, chỉ cần một điểm, Thúc Y kiếm có thể dễ dàng phá bỏ phòng thủ của Lôi Vô Kiệt. Mà Lôi Vô Kiệt cũng đang chờ đợi Nguyệt Cơ thể lực suy kiệt, khi đó, tự hắn chuyển thủ thành công, một quyền chắc thắng!
Nguyệt Cơ bỗng nhiên thu kiếm, ánh trăng kia trong nháy mắt tiêu tán.
“Chính là hiện tại!” Lôi Vô Kiệt đại hỉ, tay trái vung ra, mà tay phải cũng đã phá vòng, một quyền đánh về phía Nguyệt Cơ đang đứng trước mặt hắn.
Không, không phải hiện tại. Đường Liên cả kinh.
Lôi Vô Kiệt trong lòng càng hoảng hơn, bởi vì một quyền của hắn xuyên qua thân thể Nguyệt Cơ, đánh vào trong hư không. Nguyệt Cơ hơi hơi mỉm cười với hắn, thân ảnh nháy mắt tiêu tán.
Là tàn ảnh? Lôi Vô Kiệt hít một hơi.
Không, không chỉ là tàn ảnh. Lôi Vô Kiệt bỗng nhiên liếc nhìn trên mặt đất bóng dáng Nguyệt Cơ lúc này bỗng nhiên hiện lên, ngân quang phát ra, hắc ảnh biến thành một thân màu tím, là tà áo dài nguyệt cơ, mà mảnh ngân quang kia hướng về phía ngực Lôi Vô Kiệt. Phòng thủ của Lôi Vô Kiệt đã không còn hoàn chỉnh, hắn phòng không được, mà lui cũng không kịp, hắn chỉ có thể tấn công, nhưng cũng không còn kịp rồi!
Chỉ là đối với Lôi Vô Kiệt vẫn còn kịp, bởi vì, hắn họ Lôi! Giang Nam Phích Lịch Đường Lôi gia!
“Phá!” Lôi Vô Kiệt gầm lên một tiếng, hai chân đột nhiên dẫm lên mặt đất.
Một tiếng tiếng nổ mạnh vang lên, đem những ánh trăng tan rã đến chia năm xẻ bảy, Lôi Vô Kiệt vội vàng thoái lui triệt để về phía sau, lùi lại ba bốn bước, ngã xuống trên mặt đất. Hắn nặng nề mà thở hổn hển, phía sau vạt áo đã ướt một mảng lớn.
Mà Nguyệt Cơ nháy mắt một cái đã xoay người, vững vàng mà đứng trên tuyết địa.
“Nguyệt Ảnh kiếm, Phỏng Ảnh thuật. Đều là chiêu thức giết người tuyệt đỉnh.” Đường Liên trong viện nhìn Nguyệt Cơ, tán thưởng nói.
Nguyệt Cơ lắc đầu: “Chiêu thức giết người tuyệt đỉnh thì sao? Không có giết được kẻ nên giết, cũng vô dụng.”
Lôi Vô Kiệt ngồi dưới đất thở dốc, xoa mồ hôi trên trán: “Một ván vừa rồi, ngươi thắng.”
“Tiểu huynh đệ nói đùa, chúng ta sát thủ, không có thắng bại, chỉ có sinh tử.” Nguyệt Cơ lần thứ hai giơ kiếm lên.
Lôi Vô Kiệt cũng đứng lên, biểu tình lại tựa hồ càng thêm hưng phấn: “Không thể tưởng được mới vào giang hồ, là có thể gặp được đối thủ như vậy, đây là Lôi Vô Kiệt ta may mắn.” Lôi Vô Kiệt trên người nhiệt khí cuồng nộ, hồng y bay lượn, như là một khóm lửa dưới ánh trăng, mà đồng tử hắn nháy mắt trở nên đỏ như lửa.
“Đây là……” Đường Liên nhíu mày, hắn chưa bao giờ nghe nói qua Lôi gia có món võ công kỳ quái như vậy, đồng tử đều sẽ trở nên đỏ như lửa.
“Nguyệt Cơ, chúng ta đi.” Minh Hầu khiêng cự đao trong tay lên, chậm rãi nhìn ngoài viện đi ra.
Nguyệt Cơ gật gật đầu, thu hồi kiếm, một lần nữa quấn quanh thắt lưng.
“Này, sao lại muốn đi là đi.” Lôi Vô Kiệt khó hiểu, duỗi tay về phía trước, muốn giữ chân Minh Hầu.
Minh Hầu đột nhiên xoay người, trong tay cự nhận hướng tới Lôi Vô Kiệt hoành phách.
Lôi Vô Kiệt chưa từng nhìn thấy đao thế như vậy, như là có thiên quân vạn mã chạy như điên tới, mang theo khí thế bá đạo vô thượng. Lôi Vô Kiệt không chút nghi ngờ, một đao này có thể dễ dàng đem một người chặn ngang chém đứt. Không giống Nguyệt Cơ vừa rồi, kiếm khí ôn nhu nguy hiểm mà là không chút giảng đạo lý, nguy hiểm trực tiếp, làm người ta không có chỗ trốn, không thể phòng, chỉ có thể phá.
Mạnh mẽ tiến công!
Lôi Vô Kiệt không chút do dự song quyền đẩy ra. Quyền khí và cự đai chạm vào nhau, Lôi Vô Kiệt bị đẩy ra ngoài ba bước, hắn cảm thấy trong ngực khí tức quay cuồng, nỗ lực bình tĩnh, lúc sau vẫn khụ ra một ngụm máu tươi. Mà Minh Hầu lại chỉ đứng tại chỗ không nhúc nhích, nhàn nhạt liếc mắt nhìn Lôi Vô Kiệt một cái, xoay người ra ngoài. Nguyệt Cơ theo sau hắn, chớp mắt đã không thấy bóng người.
Đường Liên nhíu nhíu mày: “Kỳ quái, Minh Hầu và Nguyệt Cơ vì cái gì mà đột nhiên rời đi.”
Tiêu Sắt lười biếng đứng lên, từ trong lòng ngực móc ra một cái bình nhỏ, bên trong đổ ra một viên thuốc màu trắng, đem nó ném cho Lôi Vô Kiệt còn ở bên kia sững sờ: “Đao của ai ngươi cũng dám tiếp.”
Nhưng Lôi Vô Kiệt chỉ ngơ ngác mà tiếp nhận viên thuốc, ánh mắt trống rỗng, hắn hồi tưởng vừa mới kia, một đao uy thế, hắn chưa bao giờ gặp qua một đao như vậy. Thanh đao kia như là thay hắn bổ ra một cái động, hắn ở trong động kia, thấy được một thế giới hoàn toàn mới.
“Đừng phát ngốc nữa. Vị kia hắc y đại ca đứng bên kia.” Tiêu Sắt bất đắc dĩ mà thở dài, “Ngươi ở hậu viện có phải để lại thứ gì hay không? Nơi đó có người trộm lẻn vào. Ta nghĩ Minh Hầu và Nguyệt Cơ sợ là không muốn nhường kẻ khác ngư ông đắc lợi……”
Không đợi Tiêu Sắt nói xong, Đường Liên đã quay về phía hậu viện mà chạy như bay.
Tiêu Sắt nhặt bao nải dài trên mặt đất của Lôi Vô Kiệt, ném về phía hắn.
Lôi Vô Kiệt đỡ lấy, phục hồi tinh thần: “Giờ sao?”
“Theo sau a!” Tiêu Sắt duỗi chân đá hắn, “Chúng ta không phải muốn đến Tuyết Nguyệt thành sao? Hiện tại đại đệ tử thủ tịch Tuyết Nguyệt thành ở trước mặt chúng ta, không đi theo hắn, chẳng lẽ đi bừa theo ngươi!”
“Này này này, đợi!” Lôi Vô Kiệt bừng tỉnh ngộ ra, cũng vội vàng chạy tới hậu viện.
Hai người chạy đến hậu viện, thấy Đường Liên đã đứng ở trên mái xe ngựa, bốn phía thi thể của những mảnh đao nhỏ rơi rụng đầy đất, Đường Liên khinh thường mà nói: “Biết một ít võ công, chỉ dám làm chuyện trộm cắp.”
Nhưng mặt khác hai người hoàn toàn không để ý đến hắn, lúc này người kéo xe ngựa đã bị đao cắt ngang yết hầu, nằm trong vũng máu, hàng hóa trong xe ngựa trượt ra ngoài, dừng trong tuyết lộ ra nó hình dáng.
Kia...là một cái quan tài, quan tài hoàn toàn bằng vàng!
Tiêu Sắt đi lên trước, hoàn toàn không để ý tới lúc này Chỉ Tiêm Nhận của Đường Liên đã chạm lên cổ hắn, hắn không quan tâm mà nhẹ nhàng chạm đến khối quan tài ánh vàng với mặt trên điêu khắc hoa văn tinh xảo, thật lâu sau mới hô một hơi, tán thưởng nói: “Là vàng ròng, tuyệt đối không phải mạ vàng, quan tài này hoàn toàn chế tạo từ một khối vàng nguyên chất!”
“Giá trị rất lớn!” Hắn gật gật đầu, hạ kết luận.
Tác giả :
Chu Mộc Nam