Thiệu Hoa
Chương 62: Phiên ngoại: Thể diện của người mù
Sau khi Tiểu Hổ “mất tích”, Tiểu Trần tới hẳn một công ty cung cấp dịch vụ nội trợ để cho họ mỗi ngày đều tới làm việc. Như thế này cũng tốt, cuối tuần Tiểu Trần còn có chút thời gian đi hẹn hò. Bác gái này nấu cơm cũng không tệ lắm, chỉ là mỗi khi đọc báo, ngữ khí giọng điệu của người này làm cho Thiệu Hoa cảm thấy vô cùng kỳ cục.
“Thiệu tổng, bọn họ nói cho em biết có một phần mềm có thể đọc được màn hình máy tính…” Tiểu Trần vô cùng vui mừng, thì ra người mù cũng có phương pháp dùng máy tính. Sau khi cài đặt xong phần mềm thì cậu cẩn thận hướng dẫn cho Thiệu Hoa cách sử dụng như thế nào.
Thiệu Hoa cũng đã tương đối thích ứng được cuộc sống sau khi mù, bắt đầu mỗi ngày đi làm, anh cũng lo lắng trí nhớ của Tiểu Trần không tốt, làm cho…
“Tiểu Trần, cậu giúp tôi lấy cái áo sơ mi kẻ ca rô màu cà phê, còn cả áo khoác màu đen…” Thiệu Hoa thật không dám để cho Tiểu Trần tùy ý lấy quần áo cho anh mặc, sợ rằng vạn nhất lại ăn mặc giống như tham gia một vở hài kịch. Anh nhớ rõ có một lần Tiểu Trần mặc một bộ âu phục màu đen, bên trong là áo màu tím sậm, vốn cũng khá dễ nhìn, còn có thể xem như là mốt nhưng Tiểu Trần lại đánh liều kết hợp với một chiếc cà vạt màu đỏ hồng, trên mặt còn thêu mấy hoa văn màu sắc hỗn tạp, đã thế còn đi giày mũi dẹt, bóng loáng màu cà phê. Thiệu Hoa vừa nhìn xong liền sừng sổ mắng cậu một trận đến chết khiếp… Dần dần về sau Thiệu Hoa cũng không nhớ rõ anh có những bộ quần áo nào, chỉ có thể nói qua qua, vừa mặc vừa “nơm nớp lo sợ”.
Một hôm nọ, Thiệu Hoa quyết định phải chấm dứt chuỗi ngày sống trong lo sợ này, anh muốn mua quần áo mới.
“Tiểu Trần, đợi cùng tôi đi mua quần áo.”
“Vâng.”
Tới cửa hiệu, Thiệu Hoa bảo Tiểu Trần trực tiếp cùng anh đi tới quầy chuyên doanh một loại nhãn hiệu: “Tiểu Trần, có người mẫu đặt ở bên ngoài không?”
(Người mẫu ở đây là chỉ ma-nơ-canh)
Tiểu Trần nhìn nhìn rồi nói: “Có, tổng cộng 4 cái.”
“Đều mặc tây trang à?”
“Vâng.”
“Có những màu gì? Cả bộ phối có hợp không?”
“Phối rất đẹp, đều có áo sơ mi, cà vạt, có hai bộ là có ba lớp, tức là có thêm một áo ghi lê bên trong. Ba bộ màu đen, một bộ màu tro.” Tiểu Trần đến cạnh người mẫu, cẩn thận nhìn một chút: “Không đúng, còn có một bộ màu lam thẫm, rất đậm, nhìn hơi giống màu đen.”
“Cậu bảo người bán hàng lấy số đo của tôi rồi lấy một bộ đưa tôi thử kích cỡ xem thế nào.”
“Được.”
Người bán hàng lấy một bộ vest đưa cho Tiểu Trần, Tiểu Trần sau đó dẫn Thiệu Hoa vào phòng thay đồ thử quần áo. “Thiệu tổng chỗ này là gương.” Tiểu Trần kéo tay Thiệu Hoa để anh sờ qua một chút: “Cẩn thận.” Tiểu Trần lo Thiệu Hoa trong lúc thay quần áo không may lại tay đập vào gương. “Móc treo quần áo ở chỗ này.” Tiểu Trần tả lại toàn bộ gian phòng thay đồ cho Thiệu Hoa nghe một lượt rồi đi ra ngoài, nếu như cái phòng đó to hơn chút nữa thì cậu đã đứng luôn ở trong đó đợi mệnh lệnh rồi…
Thiệu Hoa thay xong một bộ rồi đi ra ngoài: “Cậu xem kích cỡ thế nào?”
Về vấn đề trang phục Tiểu Trần từng bị “dọa” đến mức không dám phát biểu ý kiến, cậu quay đầu hỏi nữ nhân viên: “Cô xem kích cỡ thế nào?”
“Kích cỡ vừa vặn!” Nữ nhân viên hướng ánh mắt “thèm thuồng” nhìn Thiệu Hoa chằm chằm không chớp mắt, cô biết Thiệu Hoa vốn không thể nhìn được cái gì. Nữ nhân viên thấy Thiệu Hoa chống gậy, tuy rằng không mang kính râm nhưng chỉ cần nhìn ánh mắt là biết ngay đó là một người mù. Thế nhưng ánh mắt vô thần chưa bao giờ làm giảm bớt bề ngoài tuấn tú của anh dù chỉ một phân lượng, ngược lại còn làm cho người ngoài có cảm giác anh cười thật sự vô cùng ấm áp. Sự tinh tế nơi khóe mắt của anh đối với cô nhân viên ở quầy chuyên doanh này thực không kém phần mị lực. Thiệu Hoa với cái khí chất này quả thực không thể chê, huống chi anh còn từng luyện tập dáng dấp tư thế quân đội nhiều năm. Bộ tây trang kia vừa được khoác lên người anh khiến cho nữ nhân viên bán hàng hận không thể đem mấy cái người mẫu đầu gỗ kia ném vào trong kho hàng rồi mời Thiệu Hoa đứng ở cửa “thu hút buôn bán.”
“Tây trang ở cửa hàng chúng tôi được mặc trên người của ngài thật sự là một điều quá may mắn! Tôi cho tới bây giờ chưa từng thấy một vị khách nào giống ngài mặc vào lại vừa người đến như vậy, quả thực giống như là được may theo yêu cầu của ngài vậy…”
“Ha ha. Số đo của mỗi bộ quần áo đều giống nhau sao?”
“Đều giống nhau, nhãn hiệu của chúng tôi đều được ấn định làm theo số đo tiêu chuẩn.”
“Vậy thì tốt, mấy bộ mặc cho người mẫu trưng bày ngoài kia đều lấy hết, cùng là số đo này.”
“Được, được! Tiên sinh, ngài thật là có mắt nhìn…” Nữ nhân viên chợt phát hiện mình vừa nói sai.
“Ha ha.” Thiệu Hoa cười cười, nụ cười ấy thực sự rất có sức ma lực an ủi người khác.
Hôm nay, hai nữ nhân viên bán hàng phải nói là cực kỳ hạnh phúc, trong một ngày bán được một lúc 4 bộ tây trang không nói, còn may mắn gặp được một người mù siêu cấp đẹp trai, cũng thật may người đó bị mù, như vậy hai cô nàng mới có thể không kiêng nể gì mà nhìn người ta hết lần này tới lần khác. Từ sau khi bị mù, Thiệu Hoa cũng không biết biết được bản thân lại để cho người khác bổ mắt bao nhiêu nữa.
“Hoan nghênh lần sau lại tới tiên sinh. Xin chào.” Nữ nhân viên đưa mấy chiếc túi cho Tiểu Trần xách đi.
Ra đến cửa Thiệu Hoa cúi đầu nhỏ giọng nói rõ với Tiểu Trần: “Áo sơ mi cùng cà vạt bộ nào ra bộ đấy, hiện tại thế nào thì sao này cũng như thế, trở về cậu không được xếp loạn lên nghe chưa.”
“Vâng.”
“Giờ giúp tôi đi mua thêm mấy cái áo sơ mi và áo len mỏng.”
Tiếp theo Thiệu Hoa lại mua thêm mấy chiếc áo sơ mi và áo len mỏng, cái màu đen, cái màu trắng không thì màu xám, chỉ ba màu này. Tốt rồi, Thiệu Hoa cuối cùng cũng có thể thanh thản sống qua mùa đông này.
Mua xong quần áo Thiệu Hoa lại đi mua giày. Thói quen của Thiệu đại thiếu gia chính là từ đầu đến chân đều phải ăn mặc cẩn thận tỉ mỉ. Tới quầy bán hàng, anh nói với nhân viên chọn giày phải là màu đen, không được bóng loáng, không được đầu nhọn, không được mũi dẹt… Nhân viên căn cứ theo yêu cầu của anh lấy ra mấy đôi, Thiệu Hoa thử một chút, cảm thấy cũng tạm ổn thì mua luôn.
“Còn có kiểu dáng khác không?” Thiệu Hoa hỏi.
Nhân viên lại lấy ra một đôi khác, Thiệu Hoa sờ sờ, đụng tới một vật trang trí bằng kim loại, anh nhíu mày, trả lại cho nhân viên rồi lại đưa ra thêm một điều kiện: không được có trang trí bằng kim loại.
Mua hai đôi giày xong Thiệu Hoa cảm thấy đã có thể đi về.
Hai tay Tiểu Trần xách đầy những túi lớn nhỏ, Thiệu Hoa vốn định bám lên vai cậu nhưng sau lại nghĩ đến bên trong cửa hàng xung quanh chắc có rất nhiều người, cảm thấy như vậy thực mất mặt, cho nên anh đành “cắn răng” một mình chống gậy đi bên cạnh Tiểu Trần. Cũng may Tiểu Trần cũng biết đúng lúc nào thì nhắc nhở phương hướng. Trở lại trong xe, Thiệu Hoa tự thấy bản thân mình tiến bộ rất lớn, có thể lập tức đi bộ ngoài đường rồi.
Ngoài vấn đề quần áo, điều khiến cho Thiệu Hoa đau đầu không kém chính là tóc. Tuy rằng trước hay sau khi bị mù thì vẫn đều là cùng một nhà tạo mẫu tóc cắt cho anh, hơn nữa nhà tạo mẫu tóc này cũng đã làm “tay sai” cho Thiệu Hoa hai năm rồi nhưng anh vẫn lo lắng, mỗi lần đều kêu Tiểu Trần phải mang theo ảnh chụp trước đây của anh, sau khi cắt tóc xong, anh đều phải hỏi: “So với ảnh chụp có giống không?”
“Giống”
“Vậy thì tốt.”
Thiệu Hoa tuyệt đối là chết cũng sĩ diện, mù cũng sĩ diện.
“Thiệu tổng, bọn họ nói cho em biết có một phần mềm có thể đọc được màn hình máy tính…” Tiểu Trần vô cùng vui mừng, thì ra người mù cũng có phương pháp dùng máy tính. Sau khi cài đặt xong phần mềm thì cậu cẩn thận hướng dẫn cho Thiệu Hoa cách sử dụng như thế nào.
Thiệu Hoa cũng đã tương đối thích ứng được cuộc sống sau khi mù, bắt đầu mỗi ngày đi làm, anh cũng lo lắng trí nhớ của Tiểu Trần không tốt, làm cho…
“Tiểu Trần, cậu giúp tôi lấy cái áo sơ mi kẻ ca rô màu cà phê, còn cả áo khoác màu đen…” Thiệu Hoa thật không dám để cho Tiểu Trần tùy ý lấy quần áo cho anh mặc, sợ rằng vạn nhất lại ăn mặc giống như tham gia một vở hài kịch. Anh nhớ rõ có một lần Tiểu Trần mặc một bộ âu phục màu đen, bên trong là áo màu tím sậm, vốn cũng khá dễ nhìn, còn có thể xem như là mốt nhưng Tiểu Trần lại đánh liều kết hợp với một chiếc cà vạt màu đỏ hồng, trên mặt còn thêu mấy hoa văn màu sắc hỗn tạp, đã thế còn đi giày mũi dẹt, bóng loáng màu cà phê. Thiệu Hoa vừa nhìn xong liền sừng sổ mắng cậu một trận đến chết khiếp… Dần dần về sau Thiệu Hoa cũng không nhớ rõ anh có những bộ quần áo nào, chỉ có thể nói qua qua, vừa mặc vừa “nơm nớp lo sợ”.
Một hôm nọ, Thiệu Hoa quyết định phải chấm dứt chuỗi ngày sống trong lo sợ này, anh muốn mua quần áo mới.
“Tiểu Trần, đợi cùng tôi đi mua quần áo.”
“Vâng.”
Tới cửa hiệu, Thiệu Hoa bảo Tiểu Trần trực tiếp cùng anh đi tới quầy chuyên doanh một loại nhãn hiệu: “Tiểu Trần, có người mẫu đặt ở bên ngoài không?”
(Người mẫu ở đây là chỉ ma-nơ-canh)
Tiểu Trần nhìn nhìn rồi nói: “Có, tổng cộng 4 cái.”
“Đều mặc tây trang à?”
“Vâng.”
“Có những màu gì? Cả bộ phối có hợp không?”
“Phối rất đẹp, đều có áo sơ mi, cà vạt, có hai bộ là có ba lớp, tức là có thêm một áo ghi lê bên trong. Ba bộ màu đen, một bộ màu tro.” Tiểu Trần đến cạnh người mẫu, cẩn thận nhìn một chút: “Không đúng, còn có một bộ màu lam thẫm, rất đậm, nhìn hơi giống màu đen.”
“Cậu bảo người bán hàng lấy số đo của tôi rồi lấy một bộ đưa tôi thử kích cỡ xem thế nào.”
“Được.”
Người bán hàng lấy một bộ vest đưa cho Tiểu Trần, Tiểu Trần sau đó dẫn Thiệu Hoa vào phòng thay đồ thử quần áo. “Thiệu tổng chỗ này là gương.” Tiểu Trần kéo tay Thiệu Hoa để anh sờ qua một chút: “Cẩn thận.” Tiểu Trần lo Thiệu Hoa trong lúc thay quần áo không may lại tay đập vào gương. “Móc treo quần áo ở chỗ này.” Tiểu Trần tả lại toàn bộ gian phòng thay đồ cho Thiệu Hoa nghe một lượt rồi đi ra ngoài, nếu như cái phòng đó to hơn chút nữa thì cậu đã đứng luôn ở trong đó đợi mệnh lệnh rồi…
Thiệu Hoa thay xong một bộ rồi đi ra ngoài: “Cậu xem kích cỡ thế nào?”
Về vấn đề trang phục Tiểu Trần từng bị “dọa” đến mức không dám phát biểu ý kiến, cậu quay đầu hỏi nữ nhân viên: “Cô xem kích cỡ thế nào?”
“Kích cỡ vừa vặn!” Nữ nhân viên hướng ánh mắt “thèm thuồng” nhìn Thiệu Hoa chằm chằm không chớp mắt, cô biết Thiệu Hoa vốn không thể nhìn được cái gì. Nữ nhân viên thấy Thiệu Hoa chống gậy, tuy rằng không mang kính râm nhưng chỉ cần nhìn ánh mắt là biết ngay đó là một người mù. Thế nhưng ánh mắt vô thần chưa bao giờ làm giảm bớt bề ngoài tuấn tú của anh dù chỉ một phân lượng, ngược lại còn làm cho người ngoài có cảm giác anh cười thật sự vô cùng ấm áp. Sự tinh tế nơi khóe mắt của anh đối với cô nhân viên ở quầy chuyên doanh này thực không kém phần mị lực. Thiệu Hoa với cái khí chất này quả thực không thể chê, huống chi anh còn từng luyện tập dáng dấp tư thế quân đội nhiều năm. Bộ tây trang kia vừa được khoác lên người anh khiến cho nữ nhân viên bán hàng hận không thể đem mấy cái người mẫu đầu gỗ kia ném vào trong kho hàng rồi mời Thiệu Hoa đứng ở cửa “thu hút buôn bán.”
“Tây trang ở cửa hàng chúng tôi được mặc trên người của ngài thật sự là một điều quá may mắn! Tôi cho tới bây giờ chưa từng thấy một vị khách nào giống ngài mặc vào lại vừa người đến như vậy, quả thực giống như là được may theo yêu cầu của ngài vậy…”
“Ha ha. Số đo của mỗi bộ quần áo đều giống nhau sao?”
“Đều giống nhau, nhãn hiệu của chúng tôi đều được ấn định làm theo số đo tiêu chuẩn.”
“Vậy thì tốt, mấy bộ mặc cho người mẫu trưng bày ngoài kia đều lấy hết, cùng là số đo này.”
“Được, được! Tiên sinh, ngài thật là có mắt nhìn…” Nữ nhân viên chợt phát hiện mình vừa nói sai.
“Ha ha.” Thiệu Hoa cười cười, nụ cười ấy thực sự rất có sức ma lực an ủi người khác.
Hôm nay, hai nữ nhân viên bán hàng phải nói là cực kỳ hạnh phúc, trong một ngày bán được một lúc 4 bộ tây trang không nói, còn may mắn gặp được một người mù siêu cấp đẹp trai, cũng thật may người đó bị mù, như vậy hai cô nàng mới có thể không kiêng nể gì mà nhìn người ta hết lần này tới lần khác. Từ sau khi bị mù, Thiệu Hoa cũng không biết biết được bản thân lại để cho người khác bổ mắt bao nhiêu nữa.
“Hoan nghênh lần sau lại tới tiên sinh. Xin chào.” Nữ nhân viên đưa mấy chiếc túi cho Tiểu Trần xách đi.
Ra đến cửa Thiệu Hoa cúi đầu nhỏ giọng nói rõ với Tiểu Trần: “Áo sơ mi cùng cà vạt bộ nào ra bộ đấy, hiện tại thế nào thì sao này cũng như thế, trở về cậu không được xếp loạn lên nghe chưa.”
“Vâng.”
“Giờ giúp tôi đi mua thêm mấy cái áo sơ mi và áo len mỏng.”
Tiếp theo Thiệu Hoa lại mua thêm mấy chiếc áo sơ mi và áo len mỏng, cái màu đen, cái màu trắng không thì màu xám, chỉ ba màu này. Tốt rồi, Thiệu Hoa cuối cùng cũng có thể thanh thản sống qua mùa đông này.
Mua xong quần áo Thiệu Hoa lại đi mua giày. Thói quen của Thiệu đại thiếu gia chính là từ đầu đến chân đều phải ăn mặc cẩn thận tỉ mỉ. Tới quầy bán hàng, anh nói với nhân viên chọn giày phải là màu đen, không được bóng loáng, không được đầu nhọn, không được mũi dẹt… Nhân viên căn cứ theo yêu cầu của anh lấy ra mấy đôi, Thiệu Hoa thử một chút, cảm thấy cũng tạm ổn thì mua luôn.
“Còn có kiểu dáng khác không?” Thiệu Hoa hỏi.
Nhân viên lại lấy ra một đôi khác, Thiệu Hoa sờ sờ, đụng tới một vật trang trí bằng kim loại, anh nhíu mày, trả lại cho nhân viên rồi lại đưa ra thêm một điều kiện: không được có trang trí bằng kim loại.
Mua hai đôi giày xong Thiệu Hoa cảm thấy đã có thể đi về.
Hai tay Tiểu Trần xách đầy những túi lớn nhỏ, Thiệu Hoa vốn định bám lên vai cậu nhưng sau lại nghĩ đến bên trong cửa hàng xung quanh chắc có rất nhiều người, cảm thấy như vậy thực mất mặt, cho nên anh đành “cắn răng” một mình chống gậy đi bên cạnh Tiểu Trần. Cũng may Tiểu Trần cũng biết đúng lúc nào thì nhắc nhở phương hướng. Trở lại trong xe, Thiệu Hoa tự thấy bản thân mình tiến bộ rất lớn, có thể lập tức đi bộ ngoài đường rồi.
Ngoài vấn đề quần áo, điều khiến cho Thiệu Hoa đau đầu không kém chính là tóc. Tuy rằng trước hay sau khi bị mù thì vẫn đều là cùng một nhà tạo mẫu tóc cắt cho anh, hơn nữa nhà tạo mẫu tóc này cũng đã làm “tay sai” cho Thiệu Hoa hai năm rồi nhưng anh vẫn lo lắng, mỗi lần đều kêu Tiểu Trần phải mang theo ảnh chụp trước đây của anh, sau khi cắt tóc xong, anh đều phải hỏi: “So với ảnh chụp có giống không?”
“Giống”
“Vậy thì tốt.”
Thiệu Hoa tuyệt đối là chết cũng sĩ diện, mù cũng sĩ diện.
Tác giả :
Tây Điểm