Thiệu Hoa
Chương 21: Mối tình đầu (4)
"Khụ khụ, khụ khụ..." Thiệu Hoa ho khan càng ngày càng nhiều.
"Chúng ta mau trở về thôi, trong phòng sẽ ấm hơn."
"Được."
Lần này, Nguyệt Tâm đi trước Thiệu Hoa, đưa tiền cho lái xe, quay đầu nói với Thiệu Hoa: "Anh tặng em một chuyến đi chơi công viên, em tặng anh một chuyến xe về nhà."
"Ha ha."
Trở lại gác xép đã hơn ba giờ sáng. Lúc trước khoảng gần nửa tiếng nữa Thiệu Hoa sẽ bị đồng hồ báo thức gọi dậy, nằm ở trên giường chờ tay chân hết căng cứng.
Nguyệt Tâm mở ra lò sưởi, hỏi Thiệu Hoa, "Ấm không?"
"Ừ" Thiệu Hoa ngồi trên giường, lại kéo Nguyệt Tâm, nhường cô ngồi kế bên mình, nói : "Cùng nhau làm ấm ."
Nguyệt Tâm vươn tay, mở ra năm ngón tay ra sưởi ấm. Cô lại lôi tay Thiệu Hoa ra, cùng nhau sưởi ấm . Lúc này mới phát hiện, trên tay anh lại nứt da thật nghiêm trọng, tay trái không thể động đậy thì nứt càng nhiều hơn.
"Tại sao lại như vậy?"
"Trời lạnh ."
"Em đương nhiên biết là trời lạnh ! Bản thân anh mà cũng không quan tâm sao? Như vậy nghiêm trọng!"
Nguyệt Tâm tức giận, xoa xoa tay phải Thiệu Hoa, cô không dám đụng vào tay trái của anh, lo lắng bản thân mình làm đau anh.
"Hàng năm đều bị vậy, không có biện pháp ."
Nguyệt Tâm liếc trắng mắt, không nói gì, tiếp tục xoa xoa. Cô biết, sinh nứt da là không thể chữa, sinh năm thứ nhất, sẽ có năm thứ hai, hơn nữa cơ hồ thuốc gì cũng không dùng được, chỉ có chờ trời ấm áp hơn.
Nguyệt Tâm buông tay phải của anh, thử chà xát tay trái, dùng lực nhẹ, hỏi: "Thấy thế nào? Đau không?"
"Không đau."
Nguyệt Tâm dùng thêm chút lực, "Hiện tại thế nào?"
"Cũng không đau."
Nguyệt Tâm nhìn biểu tình hờ hững của Thiệu Hoa, giống như cánh tay này không phải là tay anh, lập tức nổi giận,"Anh tại sao không cố gắng đi vật lý trị liệu cho tốt? Anh đợi nó từ từ phế đi sao mới vừa lòng sao!"
Nguyệt Tâm nhìn anh không nói lời nào, nghĩ tới nghĩ lui, lại nói: "Anh không có tiền, em cho anh mượn!"
Thiệu Hoa cười nhún vai, lắc đầu: "Không cần." Không có tiền là không có tiền, nhưng không cần cũng là thật sự không cần. Thiệu Hoa không cảm thấy hiện tại bất tiện điều gì, hơn nữa anh nghĩ dù sao bản thân cũng sống không được bao lâu, tội gì lại đi ép buộc, lãng phí tiền bạc? Vừa rồi, anh dâng trào ra một tín niệm muốn sống sót, muốn toàn tâm toàn lực yêu Nguyệt Tâm, nhưng nghĩ đến lời bác sĩ nói anh "Bệnh đã quá sâu", lại nghĩ đến hoàn cảnh của bản thân, anh vẫn là có ý nghĩ "Có thể sống bao lâu liền sống bao lâu" .
Nếu kêu anh đi vay tiền, không phải là anh sợ mất mặt mũi, mà là lúc đó không bết anh còn sống để trả không. Chuyện quỵt nợ, Thiệu thiếu gia làm không được . Huống chi, trừ bỏ dì Tình, cũng không có người quen để mượn tiền, bản thân dì Tình cuộc sống hằng ngày cũng không mấy dư dả . Tiền lương hiện tại của Thiệu Hoa, một nửa dùng để trả tiền thuê nhà, một nữa cũng chỉ đủ cho anh sống qua ngày. Tuy rằng, Thiệu Hoa có tín niệm sống ngày nào hay ngày ấy, nhưng anh thề, hiện tại mặc kệ có thể sống bao lâu, anh đều đem toàn lực mà sống để làm một người “bạn trai” tốt của Nguyệt Tâm . Hiện tại, hi vọng duy nhất chính là có thể đánh thắng trận này ở quan tòa. Nếu thắng, có lẽ anh còn có thể sống thêm được ba hoặc năm năm, anh cũng sẽ đi trị cho tốt cái tay trái của mình.
Nguyệt Tâm dùng sức chà xát một chút, Thiệu Hoa "A" một tiếng, Nguyệt Tâm nhìn anh xem thường: "Tốt lắm, tự anh làm ấm đi !"
Hai người ngồi song song, đối mặt với lò sưởi, không nói gì. Một lát sau, Thiệu Hoa giống như nghe được bụng Nguyệt Tâm kêu, "Em có đói bụng không?"
"Có một chút.", lời là nói "Có một chút" nhưng Nguyệt Tâm hiện tại đói vô cùng, cơm chiều cô ăn không nhiều lắm, vừa rồi lại đi dưới gió lạnh nhiều như vậy, tiêu hao rất nhiều năng lượng, hiện tại thật sự là đói muốn kiệt sức rồi. Nhưng muốn giữ bộ dạng thục nữ, nên phải nhịn .
"Anh chỉ có mì ăn liền, em có muốn ăn không?"
"Muốn!" Hiện tại cho Nguyệt Tâm cơm trộn muối thì cô cũng sẽ ăn rất nhanh .
"Ha ha, em chờ một chút, anh đi nấu cho em."
Nguyệt Tâm cười đến thật vui vẻ. Cô chẳng những thấy được Thiệu thiếu gia đi quét đường, còn thấy được bản thân anh so với buổi đêm càng tịch mịch, hiện tại là cô nhường đại thiếu gia phục vụ mình. Đương nhiên, điều làm cô đắc ý chính là vị đại thiếu gia này hiện tại chính là bạn trai cô.
Thiệu Hoa bưng mì đến, nhìn đến Nguyệt Tâm đã ngủ ngon lành.Anh cởi giày cho cô, chỉnh cho cô nằm ngay ngắn, đắp cho cô cái chăn, bản thân ngồi vào bên cạnh bàn ăn mì. Thiệu Hoa ngồi vào bên giường, thứ nhất là có thể sưởi ấm cho mình, thứ hai là có thể ngắm nhìn cô.
Tóc ngắn, lúc nhắm mắt lại sẽ thấy hàng mi rất dài, mũi tròn , môi có độ dạy vừa phải, làn da không đen cũng không trắng, đang ngủ còn chảy nước miếng... Nhìn thế nào cũng thấy là một người con gái bình thường, thậm chí còn có điểm tinh nghịch, lại hay xen vào việc của người khác. Nhưng cô dù sao cũng được xem là bạn gái đầu tiên của anh.Anh cảm thấy cô có điểm không được bình thường, lại đi yêu một tên “Tội phạm giết người”, một người sắp chết, một kẻ nghèo nàn chỉ có thể mang theo bạn gái trốn vé công viên... Anh không biết bản thân có phải là lần đầu tiên được con gái thổ lộ, để rồi ôm cô, hôn cô; nhưng anh biết, hiện tại anh chính là thật lòng yêu cô , bởi vì cô mà bản thân muốn sống tiếp, muốn sống thật tốt bên cô.
"Chúng ta mau trở về thôi, trong phòng sẽ ấm hơn."
"Được."
Lần này, Nguyệt Tâm đi trước Thiệu Hoa, đưa tiền cho lái xe, quay đầu nói với Thiệu Hoa: "Anh tặng em một chuyến đi chơi công viên, em tặng anh một chuyến xe về nhà."
"Ha ha."
Trở lại gác xép đã hơn ba giờ sáng. Lúc trước khoảng gần nửa tiếng nữa Thiệu Hoa sẽ bị đồng hồ báo thức gọi dậy, nằm ở trên giường chờ tay chân hết căng cứng.
Nguyệt Tâm mở ra lò sưởi, hỏi Thiệu Hoa, "Ấm không?"
"Ừ" Thiệu Hoa ngồi trên giường, lại kéo Nguyệt Tâm, nhường cô ngồi kế bên mình, nói : "Cùng nhau làm ấm ."
Nguyệt Tâm vươn tay, mở ra năm ngón tay ra sưởi ấm. Cô lại lôi tay Thiệu Hoa ra, cùng nhau sưởi ấm . Lúc này mới phát hiện, trên tay anh lại nứt da thật nghiêm trọng, tay trái không thể động đậy thì nứt càng nhiều hơn.
"Tại sao lại như vậy?"
"Trời lạnh ."
"Em đương nhiên biết là trời lạnh ! Bản thân anh mà cũng không quan tâm sao? Như vậy nghiêm trọng!"
Nguyệt Tâm tức giận, xoa xoa tay phải Thiệu Hoa, cô không dám đụng vào tay trái của anh, lo lắng bản thân mình làm đau anh.
"Hàng năm đều bị vậy, không có biện pháp ."
Nguyệt Tâm liếc trắng mắt, không nói gì, tiếp tục xoa xoa. Cô biết, sinh nứt da là không thể chữa, sinh năm thứ nhất, sẽ có năm thứ hai, hơn nữa cơ hồ thuốc gì cũng không dùng được, chỉ có chờ trời ấm áp hơn.
Nguyệt Tâm buông tay phải của anh, thử chà xát tay trái, dùng lực nhẹ, hỏi: "Thấy thế nào? Đau không?"
"Không đau."
Nguyệt Tâm dùng thêm chút lực, "Hiện tại thế nào?"
"Cũng không đau."
Nguyệt Tâm nhìn biểu tình hờ hững của Thiệu Hoa, giống như cánh tay này không phải là tay anh, lập tức nổi giận,"Anh tại sao không cố gắng đi vật lý trị liệu cho tốt? Anh đợi nó từ từ phế đi sao mới vừa lòng sao!"
Nguyệt Tâm nhìn anh không nói lời nào, nghĩ tới nghĩ lui, lại nói: "Anh không có tiền, em cho anh mượn!"
Thiệu Hoa cười nhún vai, lắc đầu: "Không cần." Không có tiền là không có tiền, nhưng không cần cũng là thật sự không cần. Thiệu Hoa không cảm thấy hiện tại bất tiện điều gì, hơn nữa anh nghĩ dù sao bản thân cũng sống không được bao lâu, tội gì lại đi ép buộc, lãng phí tiền bạc? Vừa rồi, anh dâng trào ra một tín niệm muốn sống sót, muốn toàn tâm toàn lực yêu Nguyệt Tâm, nhưng nghĩ đến lời bác sĩ nói anh "Bệnh đã quá sâu", lại nghĩ đến hoàn cảnh của bản thân, anh vẫn là có ý nghĩ "Có thể sống bao lâu liền sống bao lâu" .
Nếu kêu anh đi vay tiền, không phải là anh sợ mất mặt mũi, mà là lúc đó không bết anh còn sống để trả không. Chuyện quỵt nợ, Thiệu thiếu gia làm không được . Huống chi, trừ bỏ dì Tình, cũng không có người quen để mượn tiền, bản thân dì Tình cuộc sống hằng ngày cũng không mấy dư dả . Tiền lương hiện tại của Thiệu Hoa, một nửa dùng để trả tiền thuê nhà, một nữa cũng chỉ đủ cho anh sống qua ngày. Tuy rằng, Thiệu Hoa có tín niệm sống ngày nào hay ngày ấy, nhưng anh thề, hiện tại mặc kệ có thể sống bao lâu, anh đều đem toàn lực mà sống để làm một người “bạn trai” tốt của Nguyệt Tâm . Hiện tại, hi vọng duy nhất chính là có thể đánh thắng trận này ở quan tòa. Nếu thắng, có lẽ anh còn có thể sống thêm được ba hoặc năm năm, anh cũng sẽ đi trị cho tốt cái tay trái của mình.
Nguyệt Tâm dùng sức chà xát một chút, Thiệu Hoa "A" một tiếng, Nguyệt Tâm nhìn anh xem thường: "Tốt lắm, tự anh làm ấm đi !"
Hai người ngồi song song, đối mặt với lò sưởi, không nói gì. Một lát sau, Thiệu Hoa giống như nghe được bụng Nguyệt Tâm kêu, "Em có đói bụng không?"
"Có một chút.", lời là nói "Có một chút" nhưng Nguyệt Tâm hiện tại đói vô cùng, cơm chiều cô ăn không nhiều lắm, vừa rồi lại đi dưới gió lạnh nhiều như vậy, tiêu hao rất nhiều năng lượng, hiện tại thật sự là đói muốn kiệt sức rồi. Nhưng muốn giữ bộ dạng thục nữ, nên phải nhịn .
"Anh chỉ có mì ăn liền, em có muốn ăn không?"
"Muốn!" Hiện tại cho Nguyệt Tâm cơm trộn muối thì cô cũng sẽ ăn rất nhanh .
"Ha ha, em chờ một chút, anh đi nấu cho em."
Nguyệt Tâm cười đến thật vui vẻ. Cô chẳng những thấy được Thiệu thiếu gia đi quét đường, còn thấy được bản thân anh so với buổi đêm càng tịch mịch, hiện tại là cô nhường đại thiếu gia phục vụ mình. Đương nhiên, điều làm cô đắc ý chính là vị đại thiếu gia này hiện tại chính là bạn trai cô.
Thiệu Hoa bưng mì đến, nhìn đến Nguyệt Tâm đã ngủ ngon lành.Anh cởi giày cho cô, chỉnh cho cô nằm ngay ngắn, đắp cho cô cái chăn, bản thân ngồi vào bên cạnh bàn ăn mì. Thiệu Hoa ngồi vào bên giường, thứ nhất là có thể sưởi ấm cho mình, thứ hai là có thể ngắm nhìn cô.
Tóc ngắn, lúc nhắm mắt lại sẽ thấy hàng mi rất dài, mũi tròn , môi có độ dạy vừa phải, làn da không đen cũng không trắng, đang ngủ còn chảy nước miếng... Nhìn thế nào cũng thấy là một người con gái bình thường, thậm chí còn có điểm tinh nghịch, lại hay xen vào việc của người khác. Nhưng cô dù sao cũng được xem là bạn gái đầu tiên của anh.Anh cảm thấy cô có điểm không được bình thường, lại đi yêu một tên “Tội phạm giết người”, một người sắp chết, một kẻ nghèo nàn chỉ có thể mang theo bạn gái trốn vé công viên... Anh không biết bản thân có phải là lần đầu tiên được con gái thổ lộ, để rồi ôm cô, hôn cô; nhưng anh biết, hiện tại anh chính là thật lòng yêu cô , bởi vì cô mà bản thân muốn sống tiếp, muốn sống thật tốt bên cô.
Tác giả :
Tây Điểm