Thiệu Hoa
Chương 10
Gần đây có một cái case(*) rất khó giải quyết, 2 tuần nay, Nguyệt Tâm mỗi ngày đều tăng ca. Nhìn đồng hồ thấy đã 11 giờ, Nguyệt Tâm ngáp dài một tiếng, dọn đồ chuẩn bị ra về.
(*): cái từ này ta cũng hk biết giải thích sao nữa, theo bác gu gồ thì nghĩa của nó là trường hợp, mà chị Nguyệt Tâm làm luật sư chắc là tiếp nhận trường hợp kiện tụng gì đó.
“Xin chào, cho hỏi cô có phải là Chu Nguyệt Tâm không?”
“Vâng. Là tôi. Xin hỏi có chuyện gì sao?” Nguyệt Tâm đang đứng ở ven đường chờ xe, một chiếc xe bỗng dưng chạy đến trước mặt cô, có một người xuống xe hỏi cô. Sau khi nghe cô trả lời thì người nọ kéo cô vào trong xe, người ở bên trong xe dùng lực rất mạnh nên Nguyệt Tâm bị ngã nhào vào trong xe, xe chạy vuột đi. Toàn bộ quá trình vô cùng quen thuộc.
“Đuổi theo chiếc xe kia!” Không đợi Tiểu Trần chạy xe đến, Thiệu Hoa chạy đến cửa xe, mở cửa ngồi vào xe. Vừa rồi nhìn lướt qua, hình như giống cảnh bắt cóc, mà bóng dáng người bị bắt cóc rất giống Chu Nguyệt Tâm. Anh nhìn không kĩ lắm, nên không gọi cho “110” . Nhưng cũng phải nói thật, qua 10 năm ở trong tù, anh thật sự không hề muốn dính đến cảnh sát nữa.
Đuổi theo chiếc xe khoảng 30 phút, đến ngoại thành, chiếc xe kia đột nhiên tăng tốc, quẹo vào một đường hẻm nhỏ, xe dừng trước một xưởng phế thải cũ. Xe của Thiệu Hoa dừng ở đường lớn, cách xe bọn bắt cóc khoảng 500 mét, trong phạm vi đó anh có thể quan sát rõ tình hình. Anh nhìn chiếc xe, có người mở cửa xe, lôi Nguyệt Tâm xuống xe, sau đó có hai người ở trong chiếc xe, lôi cô vào trong xưởng. Anh mơ hồ nghe được tiếng kêu cứu của Nguyệt Tâm “ Bắt cóc, cứu, cứu”. Thiệu Hoa lấy di động bấm số cảnh sát.
Tiểu Trần nhấn ga, chưa đến vài giây liền đến được trước của nhà xưởng kia.
Thiệu Hoa lấy di đông đưa cho Tiểu Trần “ Gọi báo cảnh sát”
“Buông tôi ra! Buông tôi ra….”
Quần áo của Nguyệt Tâm vừa bị bọn họ xé, Thiệu Hoa liền chạy vào, đánh 1 quyền vào mặt hai người bọn họ, nhưng chưa kịp đánh 1 quyền nữa vào mặt người thứ ba, đã bị bọn họ đánh lại một quyền. Thiệu Hoa lui lại mấy bước, thấy một khúc cây, vội nhặt lấy đánh vào đầu tên nọ. “A” tiếng hét rất lớn vang lên, trên đầu tên nọ máu chảy ròng ròng, hắn ta ôm đầu rồi ngã xuống đất. Hai người còn lại thấy cảnh đó hơi hoảng sợ, nhưng sau đó lập tức phản ứng lại, hai người đồng thời nhảy bổ lên người Thiệu Hoa. Một người thì nhào vào đánh anh, một người thì đá anh 1 cước, nhưng chưa kịp đá đã bị Tiểu Trần đánh. Thiệu Hoa một cước đánh văng tên đang nhào vào đánh anh, rồi sau đó đứng dậy đá cho tên đó 2 đá. Nguyệt Tâm ngồi bất động, hồn cứ như ở trên mây.
Thiệu Hoa cùng Tiểu Trần tháo caravat trói tay hai người kia lại, Tiểu Trần đang loay hoay tìm dây để trói tên thứ ba lại, Thiệu Hoa mới nói: “ Người này không cần trói lại đâu”. Người này đương nhiên không cần trói lại vì lúc nãy hắn ta đã bị Thiệu Hoa đánh cho ngất đi. (Lời editor: Thường ngày thấy anh ốm yếu vậy thôi chớ lúc cứu chị thì anh dũng mãnh phết ấy)
Thiệu Hoa lau máu bên khóe miệng, đi đến bên cạnh Nguyệt Tâm, cởi áo khoác của mình khoác lên cho cô, sau đó xoay người bỏ đi, nhưng ngay sau đó cảm thấy ống quần như bị ai kéo lại. Anh hít sâu một hơi, đứng bất động. Dưới ánh trăng, bóng của anh thật dài, che khuất Nguyệt Tâm ở phía sau. Dần dần, anh nghe thấy tiếng khóc ngày càng lớn, Thiệu Hoa xoay người, ngồi xổm trước mặt Nguyệt Tâm, lấy tay lau nước mắt đang chảy dài trên mặt cô, ngồi im đó nhìn cô không nói lời nào.
Nguyệt Tâm ngẩng đầu lên nhìn anh, nhìn ánh mắt của anh, nước mắt cô chảy lại càng nhiều hơn, không phải nước mắt vì phải chịu ấm ức, mà là khóc vì anh: “ Anh lại không muốn sống nữa rồi” ( Lời editor: oa….chị lo cho anh kìa, cảm động ghê )
“Ha ha” Nghe lời nói của cô, Thiệu Hoa híp mắt cười.
Chỉ một lát sau, cảnh sát đến. Kỳ thực, nhiệm vụ của cảnh sát đôi khi chỉ là “thanh lí hiện trường” mà thôi.
Cảnh sát đối với trộm cướp giống như là thuốc kích thích vậy. Vừa được cảnh sat áp giải lên xe, ba tên kia liền tỉnh lại. Cảnh sát đưa tên bị thương nặng đến bệnh viện, sau đó đem hai kẻ còn lại cùng nhóm người Thiệu Hoa đến đồn lấy khẩu cung. Sau khi lấy khẩu cung nhóm người Thiệu Hoa xong, họ nói sẽ liên hệ lại với họ, mong bọn họ phối hợp để điều tra.
”Nhà em ở đâu? Để anh đưa em về” Thiệu Hoa hỏi Nguyệt Tâm.
”Đường Giang Tô, ngõ 568, số 17”
Xe dừng trước số nhà 17, Thiệu Hoa xuống xe, mở cửa xe cho Nguyệt Tâm. Nguyệt Tâm xuống xe, đứng ở bên cạnh Thiệu Hoa, nói:“Cám ơn”
“ Em vào nhà nhanh đi”
“Hiện tại anh có thể sống rất nhiều năm nữa sao?” Giọng của Nguyệt Tâm hạ xuống rất nhỏ, giống như đang hỏi anh, nhưng cũng giống như tự nói một câu trần thuật với mình vậy.
Nguyệt Tâm đang muốn cởi áo khoác trên người ra, chợt cảm thấy tay Thiệu Hoa khẽ đẩy cô trở vào trong xe. Thiệu Hoa đẩy cô vào trong rồi ngồi vào bên cạnh, đóng cửa xe, nói với Tiểu Trần: “Về nhà.”
Thiệu Hoa ở tại khu nhà Quốc Hòa cách Long Mỹ không xa, Tiểu Trần ở cùng với anh. Thứ nhất Tiểu Trần là người tỉnh khác, không có nhà ở thành phố H, cậu ta có thể tiết kiệm tiền thuê nhà. Thứ hai, con ma ốm này cũng biết sức khỏe mình không có gì bảo đảm, coi như được Tiểu Trần trông nom 24/24… Xe đỗ dưới tầng, Thiệu Hoa xuống xe, kéo Nguyệt Tâm ra ngoài, nói với Tiểu Trần: “Tối nay cậu đi thuê khách sạn đi, ngày mai chờ điện thoại của tôi.” Ẩn ý là không có điện thoại của tôi thì cậu đừng có về!
(*): cái từ này ta cũng hk biết giải thích sao nữa, theo bác gu gồ thì nghĩa của nó là trường hợp, mà chị Nguyệt Tâm làm luật sư chắc là tiếp nhận trường hợp kiện tụng gì đó.
“Xin chào, cho hỏi cô có phải là Chu Nguyệt Tâm không?”
“Vâng. Là tôi. Xin hỏi có chuyện gì sao?” Nguyệt Tâm đang đứng ở ven đường chờ xe, một chiếc xe bỗng dưng chạy đến trước mặt cô, có một người xuống xe hỏi cô. Sau khi nghe cô trả lời thì người nọ kéo cô vào trong xe, người ở bên trong xe dùng lực rất mạnh nên Nguyệt Tâm bị ngã nhào vào trong xe, xe chạy vuột đi. Toàn bộ quá trình vô cùng quen thuộc.
“Đuổi theo chiếc xe kia!” Không đợi Tiểu Trần chạy xe đến, Thiệu Hoa chạy đến cửa xe, mở cửa ngồi vào xe. Vừa rồi nhìn lướt qua, hình như giống cảnh bắt cóc, mà bóng dáng người bị bắt cóc rất giống Chu Nguyệt Tâm. Anh nhìn không kĩ lắm, nên không gọi cho “110” . Nhưng cũng phải nói thật, qua 10 năm ở trong tù, anh thật sự không hề muốn dính đến cảnh sát nữa.
Đuổi theo chiếc xe khoảng 30 phút, đến ngoại thành, chiếc xe kia đột nhiên tăng tốc, quẹo vào một đường hẻm nhỏ, xe dừng trước một xưởng phế thải cũ. Xe của Thiệu Hoa dừng ở đường lớn, cách xe bọn bắt cóc khoảng 500 mét, trong phạm vi đó anh có thể quan sát rõ tình hình. Anh nhìn chiếc xe, có người mở cửa xe, lôi Nguyệt Tâm xuống xe, sau đó có hai người ở trong chiếc xe, lôi cô vào trong xưởng. Anh mơ hồ nghe được tiếng kêu cứu của Nguyệt Tâm “ Bắt cóc, cứu, cứu”. Thiệu Hoa lấy di động bấm số cảnh sát.
Tiểu Trần nhấn ga, chưa đến vài giây liền đến được trước của nhà xưởng kia.
Thiệu Hoa lấy di đông đưa cho Tiểu Trần “ Gọi báo cảnh sát”
“Buông tôi ra! Buông tôi ra….”
Quần áo của Nguyệt Tâm vừa bị bọn họ xé, Thiệu Hoa liền chạy vào, đánh 1 quyền vào mặt hai người bọn họ, nhưng chưa kịp đánh 1 quyền nữa vào mặt người thứ ba, đã bị bọn họ đánh lại một quyền. Thiệu Hoa lui lại mấy bước, thấy một khúc cây, vội nhặt lấy đánh vào đầu tên nọ. “A” tiếng hét rất lớn vang lên, trên đầu tên nọ máu chảy ròng ròng, hắn ta ôm đầu rồi ngã xuống đất. Hai người còn lại thấy cảnh đó hơi hoảng sợ, nhưng sau đó lập tức phản ứng lại, hai người đồng thời nhảy bổ lên người Thiệu Hoa. Một người thì nhào vào đánh anh, một người thì đá anh 1 cước, nhưng chưa kịp đá đã bị Tiểu Trần đánh. Thiệu Hoa một cước đánh văng tên đang nhào vào đánh anh, rồi sau đó đứng dậy đá cho tên đó 2 đá. Nguyệt Tâm ngồi bất động, hồn cứ như ở trên mây.
Thiệu Hoa cùng Tiểu Trần tháo caravat trói tay hai người kia lại, Tiểu Trần đang loay hoay tìm dây để trói tên thứ ba lại, Thiệu Hoa mới nói: “ Người này không cần trói lại đâu”. Người này đương nhiên không cần trói lại vì lúc nãy hắn ta đã bị Thiệu Hoa đánh cho ngất đi. (Lời editor: Thường ngày thấy anh ốm yếu vậy thôi chớ lúc cứu chị thì anh dũng mãnh phết ấy)
Thiệu Hoa lau máu bên khóe miệng, đi đến bên cạnh Nguyệt Tâm, cởi áo khoác của mình khoác lên cho cô, sau đó xoay người bỏ đi, nhưng ngay sau đó cảm thấy ống quần như bị ai kéo lại. Anh hít sâu một hơi, đứng bất động. Dưới ánh trăng, bóng của anh thật dài, che khuất Nguyệt Tâm ở phía sau. Dần dần, anh nghe thấy tiếng khóc ngày càng lớn, Thiệu Hoa xoay người, ngồi xổm trước mặt Nguyệt Tâm, lấy tay lau nước mắt đang chảy dài trên mặt cô, ngồi im đó nhìn cô không nói lời nào.
Nguyệt Tâm ngẩng đầu lên nhìn anh, nhìn ánh mắt của anh, nước mắt cô chảy lại càng nhiều hơn, không phải nước mắt vì phải chịu ấm ức, mà là khóc vì anh: “ Anh lại không muốn sống nữa rồi” ( Lời editor: oa….chị lo cho anh kìa, cảm động ghê )
“Ha ha” Nghe lời nói của cô, Thiệu Hoa híp mắt cười.
Chỉ một lát sau, cảnh sát đến. Kỳ thực, nhiệm vụ của cảnh sát đôi khi chỉ là “thanh lí hiện trường” mà thôi.
Cảnh sát đối với trộm cướp giống như là thuốc kích thích vậy. Vừa được cảnh sat áp giải lên xe, ba tên kia liền tỉnh lại. Cảnh sát đưa tên bị thương nặng đến bệnh viện, sau đó đem hai kẻ còn lại cùng nhóm người Thiệu Hoa đến đồn lấy khẩu cung. Sau khi lấy khẩu cung nhóm người Thiệu Hoa xong, họ nói sẽ liên hệ lại với họ, mong bọn họ phối hợp để điều tra.
”Nhà em ở đâu? Để anh đưa em về” Thiệu Hoa hỏi Nguyệt Tâm.
”Đường Giang Tô, ngõ 568, số 17”
Xe dừng trước số nhà 17, Thiệu Hoa xuống xe, mở cửa xe cho Nguyệt Tâm. Nguyệt Tâm xuống xe, đứng ở bên cạnh Thiệu Hoa, nói:“Cám ơn”
“ Em vào nhà nhanh đi”
“Hiện tại anh có thể sống rất nhiều năm nữa sao?” Giọng của Nguyệt Tâm hạ xuống rất nhỏ, giống như đang hỏi anh, nhưng cũng giống như tự nói một câu trần thuật với mình vậy.
Nguyệt Tâm đang muốn cởi áo khoác trên người ra, chợt cảm thấy tay Thiệu Hoa khẽ đẩy cô trở vào trong xe. Thiệu Hoa đẩy cô vào trong rồi ngồi vào bên cạnh, đóng cửa xe, nói với Tiểu Trần: “Về nhà.”
Thiệu Hoa ở tại khu nhà Quốc Hòa cách Long Mỹ không xa, Tiểu Trần ở cùng với anh. Thứ nhất Tiểu Trần là người tỉnh khác, không có nhà ở thành phố H, cậu ta có thể tiết kiệm tiền thuê nhà. Thứ hai, con ma ốm này cũng biết sức khỏe mình không có gì bảo đảm, coi như được Tiểu Trần trông nom 24/24… Xe đỗ dưới tầng, Thiệu Hoa xuống xe, kéo Nguyệt Tâm ra ngoài, nói với Tiểu Trần: “Tối nay cậu đi thuê khách sạn đi, ngày mai chờ điện thoại của tôi.” Ẩn ý là không có điện thoại của tôi thì cậu đừng có về!
Tác giả :
Tây Điểm